CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon từng tưởng tượng sẽ tuyệt vời biết bao nếu có một căn phòng mà cậu có thể ở một mình yên tĩnh, có đồ ăn vào ban đêm và không cần phải giặt quần áo, căn phòng sẽ được tự động dọn dẹp. Tất nhiên, vẫn cần một chiếc máy tính có thể kết nối Internet.

Làm sao con người ở thế kỷ 21 có thể sống mà không có Internet chứ?

Bây giờ, cậu đang ở một căn phòng ngoại trừ máy tính và Internet, mọi thứ khác đều có sẵn... Tuy nhiên, điều này cũng không thể khiến cậu chấp nhận được việc mình thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, đứng dậy với bước chân trống rỗng và phát hiện cảnh tượng Lee Sanghyuk đang ngủ phía bên kia giường.

[Các đối tượng thân mến, xin chào, hoan nghênh các bạn đã được mời đến phòng này để tham gia thí nghiệm]

Khi Jihoon do dự không biết có nên đánh thức Sanghyuk không, một âm thanh điện tử vang lên, gợi ý "người thử nghiệm" có thể mở máy tính bảng trong phòng để xem cài đặt phòng, mục đích của thí nghiệm, v.v., và cuối cùng kết thúc bằng câu "Chúc các bạn có một trải nghiệm vui vẻ" Sau khi kết thúc thí nghiệm này, Jihoon nhìn thấy một màn hình sáng lên ở góc phòng... Thật không may, đó lại là chiếc bàn cạnh giường nơi Sanghyuk đang nằm.

Chắn đây chỉ là mơ thôi, chắc là như vậy rồi. Khoảnh khắc cuối cùng cậu nhớ là khi cậu thu dọn hành lý, chuẩn bị ở ký túc xá nghỉ ngơi hai ngày rồi về nhà, làm sao bây giờ lại có thể ở cùng phòng với người này, cùng nhau ngủ trên một giường đôi? Jihoon tự nhéo mình, mạnh đến mức cơn chóng mặt ban nãy biến thành sự đớn đau, cậu ôm đầu đổi phương hướng, quyết định tự mình khám phá căn phòng.

Suy nghĩ của cậu chuyển từ đây là một chương trình tạp kỹ hay một trò chơi khăm do LCK tổ chức sang hai người bị tổ chức nào đó bắt cóc, nhưng toàn bộ căn phòng - ngoại trừ nơi người đó vẫn đang ngủ, được cậu kiểm tra mọi ngóc ngách, và không hề tìm thấy camera. Cả căn phòng được cấu trúc giống như một khách sạn, chỉ có một phòng rộng để nghỉ ngơi và ngủ, một lối đi và một phòng tắm. Trong phòng tắm có vòi sen và bồn tắm, đồ vệ sinh cá nhân được đặt gọn gàng trên bồn rửa, thậm chí cả dao cạo râu và vài đồ vệ sinh cá nhân. Cuối hành lang không có cửa, nói chính xác là không có tay nắm cửa, cũng không phải dạng cửa đẩy kéo, không thể mở trực tiếp từ bên trong ra.

Sự chán nản và cáu kỉnh không ngừng ảnh hưởng đến suy nghĩ của Jeong Jihoon, cậu bây giờ chẳng khác nào một con ruồi không đầu tìm kiếm xung quanh một cách vô ích, xem ra cậu phải lấy chiếc máy tính bảng ra để xem cái gọi là "thí nghiệm" này là cái quái gì. Khi quay lại, cậu thấy Lee Sanghyuk đã thức dậy và đang ngồi trên giường kiểm tra máy tính bảng.

"..."

Hai người im lặng nhìn nhau, vấn đề rắc rối nhất đối với Jeong Jihoon đã xảy ra. Cậu không thể đối mặt với Lee Sanghyuk một cách tự nhiên, không phải vì cậu ngại hay vì điều gì khác, mà đơn giản là vì cậu không thân với anh.

Thật không may, lần này không giống như ở trại huấn luyện lần trước, anh phải chăm sóc các thành viên khác trong đội, còn cậu có thể tránh đi với Kim Hyukkyu hyung hoặc Kim Geonbu.

- "...Tìm cái này hả?"

Lee Sanghyuk lúc này cũng có chút choáng váng, may mắn thay anh vẫn chưa gửi tin nhắn cho gia đình để nói khi nào anh sẽ quay lại. Bây giờ anh đang ở một nơi không xác định này, để thoát ra ngoài có lẽ là một vấn đề lớn. Anh nhìn thấy ánh mắt của Jeong Jihoon chuyển từ mặt anh sang máy tính bảng và dừng lại ở đó, anh nghĩ rằng đối tượng thí nghiệm là anh và cậu, và bây giờ anh cần phải nắm rõ tình hình.

Anh di chuyển đến bên giường đưa chiếc máy tính bảng ra, không hiểu sao chân anh vẫn mềm nhũn, nên anh vẫn chưa ra khỏi giường, chắc chắn có người đã dùng thuốc làm họ bất tỉnh rồi đưa họ đến đây. May mắn thay, Jeong Jihoon đã tiến lên một bước, không ngại ngùng mà đưa tay cầm lấy chiếc máy tính bảng, khuôn mặt cậu dần trở nên khó coi hơn khi xem nội dung.

Nội dung trên máy tính bảng giải thích rằng căn phòng này dành riêng cho các đối tượng tham gia thí nghiệm. Nhiệm vụ sẽ được thông báo hàng ngày. Thời gian hoàn thành là trước 24h trong ngày. Nếu hoàn thành sẽ được 20 điểm và ba bữa ăn cho ngày hôm sau, thí nghiệm được coi là thành công nếu đạt 100 điểm trở lên và có thể rời khỏi phòng. Ngày đầu tiên sẽ cung cấp ba bữa ăn miễn phí và ba điểm miễn phí, vì hai người vào buổi chiều nên sẽ cung cấp bữa nhẹ buổi chiều và bữa tối.

Còn nhiệm vụ của ngày đầu tiên...

[Chỉ cần chọn một trong các nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành thí nghiệm, có thể nhận được 20 điểm. Hoàn thành nhiều nhiệm vụ trong cùng 1 ngày sẽ không tăng điểm]

[Để thuận tiện cho việc sắp xếp nhiệm vụ và hiện thị chính xác mục tiêu nhiệm vụ, tên người thí nghiệm sẽ được rút gọn và gọi tắt như sau:]

[Jeong Jihoon: Chủ thể A
Lee Sanghyuk: Chủ thể B

Ngày 1
Nhiệm vụ 1: B sử dụng dụng cụ để lấy 400ml máu của A
Nhiệm vụ 2: B sử dụng dụng cụ để lấy 5ml tinh dịch từ A]


Ssibal, đây là loại nhiệm vụ quái quỉ gì vậy chứ?! Jeong Jihoon kìm lại những lời chửi thề mà cậu định thốt ra, cậu mở miệng và vô thức nhìn Lee Sanghyuk, người mà sau khi tỉnh dậy vẫn chưa kiểm tra hoàn cảnh hiện tại của mình. Giống như Jeong Jihoon, anh tìm kiếm khắp nơi, ngoại trừ một cái nhỏ tủ lạnh với nước khoáng, nước tăng lực và bia được phục vụ như trong phòng khách sạn ra thì chẳng còn gì.

- "Không ăn mà chỉ uống nước, có thể trụ được một tuần, nhưng không thể hoàn thành nhiệm vụ và lấy điểm. Theo quy định của phòng này thì không được phép rời đi."

Lee Sanghyuk không nhìn Jeong Jihoon mà chỉ lấy một chai nước đưa qua, tự mình mở một chai. Nếu uống vào, tác dụng của thuốc sẽ giảm dần sau khi thức dậy. Nước uống pha loãng thuốc trong người sẽ giúp phục hồi nhanh hơn. Anh nhìn món tráng miệng được chuẩn bị sẵn trên quầy nhưng không thấy có khẩu vị.

Người đi đường giữa kém tuổi cũng không thể nuốt trôi được món tráng miện yêu thích thường ngày của mình vào lúc này, có thể để dành ăn sau...nhưng hướng dẫn nói rằng đồ ăn ngày đầu tiên dùng chưa hết sẽ bị dọn vào hôm sau? Đúng là một căn phòng xào quyệt, một trò đùa khùng điên.

Tại sao hai người họ lại bị nhốt ở đây và buộc phải tiến hành những thí nghiệm tàn bạo như vậy? Nếu là bản thân cậu với Hyukyu hyung hay Choi Hyeonjoon hyung... Không, Jeong Jihoon lắc đầu, cho dù đó là anh trai hay đồng đội mà cậu biết rất rõ, đối mặt với tình huống như vậy, cậu cũng không thể đưa ra lựa chọn tốt hơn, nhưng nếu ở với họ thì có lẽ tốt hơn.

...Tất nhiên đây không phải là đang nghĩ rằng Lee Sanghyuk an bài người nào đó sắp xếp ra cái này sao. Cảm giác tội lỗi nho nhỏ đã bị đạo đức dập tắt, cho dù là vị tiền bối xa lạ, nhưng giữa hai người thực ra không có ân oán cá nhân... Tước đi chức vô địch mùa hè của anh có tính không? Nhưng anh đã lấy đi của em rất nhiều chức vô địch! Jeong Jihoon nhớ lại thời khắc cầm cúp trên tay, sống mũi hơi cay cay, tại sao lại vào lúc này chứ, vẫn còn chưa được về nhà để nghỉ ngơi thư giãn thỏa thích, còn bị nhốt cùng một nơi với cái người đứng đầu của cái đội phiền phức đó nữa? Chẳng lẽ ông trời thực sự không muốn cậu có được một khoảng thời gian vui vẻ sao...

- "Tuyển thủ Chovy ý kiến ​​gì không, em muốn chọn cái nào?"

Lee Sanghyuk muốn quay về càng sớm càng tốt. May mắn thay, căn phòng này đã bắt họ trong thời gian off-season, theo luật chơi nếu có thể rời đi sau năm ngày thì sẽ không ảnh hưởng đến các trận đấu tiếp theo, bị điều khiển bằng phương pháp đơn giản và thô thiển như vậy, dường như không còn cách nào khác ngoài việc "chơi" theo luật của trò chơi.

Cả hai phương án này hình như đều nhằm vào thân thể của Jeong Jihoon, không biết mục đích là gì, nhưng vẫn cần xem ý kiến ​​của đối phương.

- "Anh Faker... anh đang coi tình huống hiện tại như một trò chơi à? Mấu chốt là tại sao chúng ta phải làm theo yêu cầu của căn phòng này?"

Liệu Lee Sanghyuk đang giả vờ bình tĩnh vì mình là tiền bối hay vì lý do gì khác, Jeong Jihoon không thể chấp nhận tình hình hiện tại một cách tự nhiên như anh được, cậu véo mũi mình tới mức đỏ bừng, trong mắt Sanghyuk, cậu trông giống như một đứa trẻ đang hoảng sợ. Nếu không phải trong tình huống này, anh nghĩ cậu khá dễ thương.

Nhưng ai có thể bình tĩnh chấp nhận tất cả những điều này?

- "Bây giờ chúng ta không còn cách nào khác để nhanh chóng quay về đâu... Tuyển thủ Chovy đã lâu không gặp gia đình, và tôi cũng vậy, vì vậy..."

Chỉ có thể bị buộc phải chấp nhận nó. Quy luật ai cũng hiểu, nhưng thật khó để lựa chọn giữa hai cái, tại sao bản thân lại gặp phải vấn đề kinh khủng như này chứ? Hai người đều nhất trí phải về nhà càng sớm càng tốt, phải sống sót và ra ngoài... Jeong Jihoon liếc nhìn nhiệm vụ thứ hai, im lặng nhìn đi chỗ khác, nếu thực sự chọn cái này thì anh sẽ có biểu cảm như thế nào? Cậu chợt có chút tò mò, sờ cằm đọc kỹ câu hỏi mấy lần, cố gắng tìm ra sơ hỏ: nhiệm vụ chỉ đề cập đến sử dụng dụng cụ, không đưa ra các bước cụ thể, đồng thời còn nhắc nhở nhẹ nhàng về lượng xuất tinh đối với nam giới trưởng thành là 3-6ml nên chỉ cần làm một lần, làm xong đưa cho Lee Sanghyuk một vật đựng như cốc đo lường, rồi cứ thể để anh nộp lại nhiệm vụ?

Ngay lúc Jeong Jihoon đang nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng và suy nghĩ cẩn thận, đôi mắt vẫn dán chặt vào nhiệm vụ thứ hai, tay Lee Sanghyuk đang cầm chai nước khoáng, nắp chai cứ mở ra rồi đóng lại, anh thấy rằng tác dụng của thuốc gây choáng gần như đã hết, bàn tay của anh đã đủ sức để kéo lớp giấy gói ra, phát ra âm thanh sột soạt.

Âm thanh đột ngột như vậy trong một căn phòng yên tĩnh, Jeong Jihoon nhìn Lee Sanghyuk, phát hiện tay anh vẫn chưa rời khỏi chai, cậu tưởng anh đang căng thẳng với lựa chọn của mình, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Trong mắt mọi người, anh luôn là người nghiêm túc lạnh lùng, không sợ trời không sợ đất, vậy mà cũng có mặt này sao?

Một vài suy nghĩ xấu xa làm dịu đi tâm trạng căng thẳng, cậu chỉ đơn giản nói ra suy nghĩ của mình và quyết định bắt đầu nhiệm vụ sau bữa tối sau khi Lee Sanghyuk nói rằng cậu có thể thử.

Bữa tối phong phú hơn dự kiến, cả hai ăn một ít dù không thấy đói, khi Lee Sanghyuk đặt đĩa đã ăn xong lên bàn trao đổi, anh nhận được chiếc cốc đo lường cần thiết cho nhiệm vụ mà Jeong Jihoon đã chọn. Đây coi như là đã thông qua, đợi lát xong xuôi rồi bàn giao nhiệm vụ là được đúng không? Anh vẫn hoài nghi về điều này, nhưng bề ngoài anh vẫn ân cần hỏi Jeong Jihoon xem cậu muốn nằm trên giường hay trong phòng tắm.

- "...Phòng tắm đi."

Trong phòng tắm có một chiếc quạt thông gió, sau khi sử dụng có thể khử mùi hôi, Jihoon không thể tưởng tượng được cảnh hai người họ lại ngủ trong một căn phòng đầy mùi nhục dục của chính mình suốt một đêm. Điều đó là quá kỳ lạ. Để không cho bầu không khí ngượng ngùng ngừng lan rộng hơn, cậu cất điện thoại di động, cầm lấy chiếc cốc đo lường do Lee Sanghyuk đưa rồi đi vào phòng tắm và khóa cửa lại.

Đúng vậy, điện thoại di động, như một thiết bị điện tử cá nhân, được mang theo khi bị bắt cóc, cùng với hành lý chật cứng của họ. Thật không may, ở đây không có tín hiệu hoặc mạng nên việc gọi trợ giúp là không thể. Jihoon liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nó vẫn trôi qua bình thường, nhưng tất cả những điều này là thật sao? Cậu có chút chán nản ngồi trong toilet, xem qua album ảnh, lướt qua những bức ảnh của mấy chị gái xinh đẹp cậu như một slideshow, nhưng cơ thể cậu lại chẳng có phản ứng nào.

Khi thả tim và lưu ảnh trên Instagram, cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng mấy cô gái này trông thật đẹp... Tất nhiên trong lòng cậu cũng có vài suy nghĩ, làm sao một thanh niên sinh ra độc thân lại không có suy nghĩ nào khác ngoài việc việc trân trọng những bóng hồng xinh đẹp? Chỉ là nhiều nhất cũng chỉ tưởng tượng ra cảnh hò hẹn yêu đương, nhưng không tiến xa hơn nữa, ảo tưởng và thực dụng không xung đột với nhau, ít nhất cũng phải từng nắm tay một cô gái thì mới có thể nghĩ xa hơn chứ?

Thực tế là, cậu có thể sẽ chết cùng một người đàn ông, không thân thuộc, thậm chí là đối thủ truyền kì, sau nhiều năm chiến đấu cuối cùng cũng có thể đánh bại.

Hiện tại hai người đều sống rất tốt nên loại cảm giác này cũng không quá mãnh liệt. Có lẽ sau khi hoàn thành tất cả các nhiệm vụ, thực sự có thể sống sót thoát ra ngoài, hoặc nếu thấy phản ứng kỳ lạ nào đó, người bày ra trò chơi khăm này sẽ dừng lại và lao ra từ mọi ngóc ngách trong phòng để la ó ầm ĩ? Với ý nghĩ này, cậu khó khăn đút tay vào quần, nghĩ rằng khi xuất tinh có thể không căn chỉnh được cốc đo và đổ đầy ngay nên chỉ có thể cởi ra một chút rồi tiếp tục hành động.

Cảm giác này thực sự rất gay go, trong đầu cậu là những suy nghĩ hỗn loạn, ngoài cô em xinh đẹp ra, còn có bóng dáng của Lee Sanghyuk, cậu lơ đãng nghĩ về người ngoài cửa đã lâu như vậy vẫn chưa đến gõ cửa để thúc giục hay hỏi han, không biết nên nói anh tàn nhẫn hay ân cần đây? Càng lo lắng, cơ thể càng khó vào trạng thái, Jeong Jihoon túm tóc, thở dài rồi dựa lưng vào bồn cầu, cuối cùng vẫn phải dùng mấy tấm ảnh với kích cỡ khủng. Chiếc cốc dính đầy chất lỏng đục, tâm trạng của cậu vô cùng tồi tệ.

*kích cỡ ở đây ý là cơ thể mấy chị gái xinh đẹp í=)) vòng 1 vòng 3 ...

Điều khó chịu hơn nữa là chuyện xảy ra sau đó, sau khi dọn dẹp xong, cậu đi ra ngoài và nhờ Lee Sanghyuk đến bàn giao nhiệm vụ khi nhận được lời nhắc của hệ thống.

[Nếu bạn không tuân theo thao tác nhiệm vụ, nhiệm vụ không thể được đánh giá là đã hoàn thành và điểm không thể tăng lên. ]

- "Cái phòng này thông minh đến thế sao?"

Giọng Lee Sanghyuk yếu ớt vang lên khi Jeong Jihoon gần như buột miệng nói ra một câu:

- "Có vẻ như chúng ta thực sự phải làm đúng những gì nó yêu cầu."

- "..."

Không muốn! Những âm thanh như vậy dần dần khuếch đại trong lòng Jeong Jihoon, cậu tìm chiếc máy tính bảng và muốn sửa đổi nhiệm vụ ... Ai có thể chấp nhận để người đàn ông khác thủ dâm cho mình chứ? Cậu nhấp vào trang nhiệm vụ nhưng không có tùy chọn để thay đổi nhiệm vụ.

- "Trong phần note có viết rằng một khi nhiệm vụ được chọn thì không thể thay đổi. Tuyển thủ Chovy đáng lẽ nên nhìn thấy nó rồi chứ nhỉ?"

Đánh giá từ vẻ mặt của cậu, Lee Sanghyuk đã nhìn thấu biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt của Jeong Jihoon.

- "Faker hyung, nếu anh đã nhìn thấy, tại sao anh không ngăn em lại?"

Anh nghĩ một lát rồi mới nói,

- "Anh đồng ý với đề nghị của em vì anh nghĩ đó là một đề nghị hay."

Anh thực sự muốn thử lách luật, nhưng tiếc là căn phòng này không cho anh bất kỳ cơ hội nào.

Hai người lại rơi vào im lặng, thời gian từng chút một trôi qua, cho dù trời đã khuya, những người tuyển thủ chuyên nghiệp thói quen sinh hoạt ngày đêm đảo ngược cũng không cảm thấy buồn ngủ vào thời điểm này, cho dù sự chênh lệch múi giờ của họ đã được điều chỉnh để giống người bình thường hơn trong hai ngày qua.

Cảm giác ngột ngạt trang trọng bị phá vỡ bởi vị tiền bối trưởng thành hơn:

- "Tuyển thủ Chovy, chúng ta hãy thử trước đi... thời gian sắp hết rồi."

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ phải ở lại căn phòng này thêm một ngày nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro