Hạ(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.

Cuối cùng, Jeong Ji-hoon cũng tìm thấy Lee Sang-hyeok đang cận kề cái chết. Sau khi chạy chữa mấy ngày qua, nàng may mắn được cứu sống. Mấy tên Alpha đã cưỡng bức nàng đã phải chịu trừng phạt. Những kẻ đó bị tiêm thuốc đến chết rồi ném xuống biển.
Nhưng không may, Lee Sang-hyeok đã phải chịu tổn thương không thể chữa lành sau chuyện bất trắc này. Tuyến thể lẫn tử cung của nàng bị phá hoại rất nghiêm trọng, thời thời khắc khắc đều phát tình, vì bị rót nhiều loại pheromone khác nhau dẫn đến tình trạng nghiện pheromone.

Tinh thần của Lee Sang-hyeok vô cùng không ổn định. Hầu hết thời gian, nàng đều trong trạng thái hoảng hốt nhìn ra cửa sổ, đôi khi sẽ minh mẫn.

Sau chuyện này gia tộc họ Jeong không thể chấp nhận nàng. Khi không có Jeong Ji-hoon, phu nhân Jeong đến tìm nàng, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm khắc lộ ra sự thương hại hiếm có, đưa một tờ chi phiếu trắng.

"Con gái à, chúng tôi có lỗi với cô, đây là đền bù cho cô. Chỉ cần cô cùng Ji-hoon ly hôn, bao nhiều tiền cũng được, có thể tìm cho cô nơi an dưỡng và bác sĩ tốt nhất ở nước ngoài, chăm sóc cô cả đời."

Lee Sang-hyeok không nói đồng ý,cũng không từ chối, chỉ cầm lấy tờ chi phiếu một cách chậm rãi.

Sau khi Lee Sang-hyeok khỏe lại, nàng trở lại nhà họ Jeong, trở về căn phòng như cái lồng sắt. Dường như Jeong Ji-hoon đối với nàng càng thêm trân trọng, không để nàng tự do hoạt động, lúc rời đi sẽ lấy dây xích khóa nàng lại trên giường, trên người nàng nhét đồ chơi để giảm triệu chứng phát tình.

"Lee Sang-hyeok, em phải ngoan ngoãn đợi tôi." Jeong Ji-hoon hôn nàng, yêu chiều vuốt ve đầu nàng. "Không còn lâu nữa đâu, tôi sẽ mang em rời khỏi đây."

Dây xích này sao có thể nhốt nàng lúc tỉnh táo chứ, khi còn bé nàng thường cạy khóa phòng trốn đi, bây giờ cũng dễ như trở bàn tay dùng tăm nhỏ phá khóa.

Nàng muốn hít thở không khí trong lành một chút, hoạt động xương cốt muốn gỉ sét của cơ thể này, thế là đẩy cửa phòng ra ngoài. Ngoài hành lang không có ai, tựa như một giấc mơ, có phải nàng vẫn chưa tỉnh táo hay không, bước nhẹ tới.

Đến đầu cầu thang, nàng nhìn thấy một cô gái từ dưới đang chậm rãi đi lên. Cô cầm một quyển sách bên trái, tay phải ôm một con gấu bông trắng to, hiếu kỳ nhìn xung quanh.

Lee Sang-hyeok đứng tại chỗ. Nàng kinh ngạc khi cô gái nhìn rất giống bản thân, cao gầy mảnh khảnh, là Omega có nhan sắc vô cùng bình thường. Hoàn toàn giống nhau như một giọt nước, cả nàng cũng không thể phân biệt được. Nàng thậm chí còn ngửi thấy pheromone, như ngọn lửa nhún nhảy bốc cháy.

Chỉ có đôi mắt là khác, đôi mắt cô tỏa sáng lấp lánh, còn nàng mờ mịt như viên ngọc phủ đầy bụi.

Lee Sang-hyeok vô cùng phẫn nộ. Gia tộc họ Jeong thần thông quảng đại, đã tìm được món hàng mới tinh, khỏe mạnh, không bị phá nát như nàng để thay thế, tới để dẫm vào vết xe đổ của nàng.

Nàng xông tới trước mặt cô gái, cô giật mình. "Cô là ai?"

"Tôi hỏi cô mới phải."

"Tôi là Lee Sang-hyeok. Còn cô?" Cô gái suy tư một lúc, nghiêng đầu trả lời. Hai người đối mặt nhau, như bản thân đang soi gương.

"Cô phải rời khỏi đây mau lên, đây như lời khuyên của tôi, nếu không cô sẽ vô cùng xui xẻo."

"Rời đi sao...Nhưng đi rồi thì tôi đến nơi nào đây? Từ nhỏ tôi đã ở đây. Ngày mai tôi sẽ kết hôn cùng thiếu gia Jeong. Anh ấy sẽ đối với tôi rất tốt đúng không?" Cô gái nở một nụ cười mơ mộng.

Không. Sẽ không đâu. Anh đối với cô rất tệ. Anh ta sẽ nói móc cô, coi cô như không khí, mọi đau khổ của cô đều do anh đem đến. Nhưng anh lại làm bạn với cô, yêu cô, nói muốn quen biết con người thật của cô.

"Như vậy sao?" Cô ngây thơ nhìn nàng. "Vậy tôi sẽ đối với anh ấy rất tốt?"

Không. Không đâu. Cô cũng chẳng đối với anh tốt. Cô sợ hãi anh, chán ghét mà vứt bỏ anh, dốc hết sức chạy trốn khỏi anh, anh chỉ là công cụ để cô sống sót, cô có chết cũng không muốn yêu anh.

Nhìn gương mặt thơ ngây của cô, nàng ôm ngực tự hỏi.

Lẽ nào nàng phải nhường lại Jeong Ji-hoon sao? Có lẽ đó mới là kết cục tốt đẹp cho cả hai. Nàng sẽ có một tờ chi phiếu kết xù, trở thành một Omega tự do hết quãng đời còn lại, Jeong Ji-hoon sẽ có một Omega mới, sinh ra đứa bé mà gia tộc Jeong cần. Sao nàng phải khó chịu chứ, mọi thứ đều rất tốt, thanh âm bên trong vui vẻ với kết cục tàn độc này. Trong đáy lòng lại có một âm thanh khác hét lên, càng lúc càng lớn, đến khi đầu nàng đau như búa bổ. Không phải, không phải như vậy mà, nàng yêu hắn, nàng hy vọng có thể ở lại bên cạnh hắn.

Nàng làm ra một hành động vô cùng ích kỷ. Nàng xô cô gái, cô bám lấy tay nàng, cả hai cùng té xuống cầu thang.

Trong trí nhớ cuối cùng của Lee Sang-hyeok, nàng thấy linh hồn mình nhẹ nhàng bay lên rời khỏi thể xác, lảo đảo trôi dạt từ từ xa dần.

10.

Bác tài xế Triệu lần đầu tiếp nhận cuốc xe như vậy.

Ông lái xe tải rời khỏi trang viên lớn, cố ý giảm tốc độ, ngó nghiêng xung quanh, những tòa nhà với kiến trúc vô cùng mới lại với ông, ngắm nhiều một tí về còn khoe với đồng nghiệp.

Sau xe là đôi vợ chồng trẻ, họ là người gọi chuyến xe này. Alpha lớn lên cũng đẹp trai, Omega thì xinh đẹp động lòng người, ôm chặt cánh tay chồng, đúng là một đôi trời sinh.

"Muốn rời khỏi căn nhà lớn như vậy sao?"

Người đàn ông cười nói "Đúng vậy, muốn đổi môi trường khác tốt hơn."

"Mới kết hôn hả?"

"Kết hôn được bốn năm năm rồi." Người đàn ông vén mái tóc rũ xuống của vợ ra đằng sau.

Bác Triệu hâm mộ "Kết hôn được bốn năm năm mà tình cảm vẫn tốt quá nhỉ?"

Người phụ nữ không coi ai ra gì, gác mặt lên vai chồng nũng nịu. "Ji-hoon, mình đi đâu thế?" Âm thanh nhẹ nhàng, nghe như bé gái.

"Xa quá à. Ji-hoon ôm ôm em."

"Sang-hyeok chịu chút nha. Tới liền à." Người đàn ông nhẹ giọng thì thầm, giống như dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Bác Triệu lúc này mới để ý đến cô vợ kỳ lạ này. Ông im lặng, không hỏi nhiều nữa. Không nói gì kèm theo tiếng động cơ xe vang lên, chỉ còn thanh âm cô gái nhỏ êm tai, dần dần rời khỏi trang viên, hướng tới nơi xa chạy đến.

"Ji-hoon, mình đi đâu thế?"

"Xa quá à. Muốn Ji-hoon ôm em cơ."

...

Cuối cùng , mình cũng hoàn thành bản dịch này. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và đón đọc.
Sau fic này thì mình sẽ kiếm fic gì cutie, healing hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro