Sao em chưa trả lời ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.

Trong lúc Jeong Jihoon còn đang đếm ngược thì đại hội chào đón tân sinh viên cũng gần kết thúc.

Anh rời sân khấu từ bên trái khán đài, lúc này khoảng cách giữa anh và cậu đã cách xa hơn.

Hình như Lee Sanghyeok không nghe thấy tiếng lòng anh nữa. Chắc là phải ở một khoảng cách nhất định cậu mới nghe được suy nghĩ của anh.

Lee Sanghyeok đang chuẩn bị về ký túc xá, phía sau vang lên tiếng ồn ào của đám đông.

Bạn cùng phòng Ryu Minseok túm bả vai cậu, cố gắng kiễng chân lên.

"Sanghyeokie, lát nữa bọn mình đi ăn nha tao muốn ngắm Jeong Jihoon trước, ê, hình như anh ấy nhìn về phía chúng ta kìa. Douma, trông bên ngoài còn đẹp trai hơn cả ảnh trên bảng vinh danh nữa!"

Ryu Minseok vừa dứt lời, suy nghĩ của Jeong Jihoon đã chạy thẳng vào đầu cậu.

[Hừ hừ! Nhận tiền của mình nhưng không trả lời là sao! Ít nhất cũng phải nhắn cảm ơn chụt chụt chứ?!! Chẳng lẽ em ấy không chỉ nhắn tin cho một mình mình??? Tức vãi!]

[Kết thúc rồi mà còn đứng đó không chịu đi, có phải là em đang đợi thằng nào khác không?! Để xem lúc nữa tôi đi qua, tôi sẽ huých em một cái! Tôi mà tức giận là hậu quả nghiêm trọng lắm đấy nhé!]

Lee Sanghyeok: ???

Khi thấy Jeong Jihoon cách cậu ngày càng gần, xung quanh anh còn có cả một đám người hâm mộ.

Cả đám lao về phía Lee Sanghyeok giống như thủy triều.

Này, đùa chứ anh làm thật đấy à.

Trước mặt mọi người, một đám người xông đến huých cậu bay đi, như thế không được đâu. thing

Lee Sanghyeok nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Trả lời: [Cảm ơn đàn anh, hay là chúng ta cùng đi ăn gà rán đi???]

Cậu cầm điện thoại nuốt nước bọt.

Jeong Jihoon trả lời trong vòng một giây: [Ok.]

.

[A a a a, chết mất, đàn em rủ mình đi ăn gà rán, mình phải về ký túc xá thay quần áo, đúng rồi, còn phải gội đầu nữa, tạo một kiểu tóc ngầu bá cháy con bọ chét.]

Cách cậu còn 5 mét, Jeong Jihoon đột nhiên đổi hướng 180 độ, quay về hướng ký túc xá.

Lee Sanghyeok cũng dần không nghe được suy nghĩ của anh nữa. Cậu vẫn chưa lấy lại tinh thần sau màn ly kỳ vừa rồi.

Ryu Minseok khua tay trước mặt cậu.

"Sanghyeokie, mày còn đang ngơ ngác nhìn nam thần nữa hả, haizz, đáng tiếc là người ta đi xa mất rồi. Mấy chị gái chủ động đuổi theo Jeong Jihoon về ký túc xá, còn cậu em đáng thương của tao chỉ biết ở đây âm thầm đau khổ thôi."

Thấy Lee Sanghyeok không nói gì, Ryu Minseok tiếp tục lải nhải:

"Này, Sanghyeokie à, đừng có buồn, hôm nay là thứ năm, anh mời cưng đi ăn gà rán nha, giữa nam thần và gà rán chỉ được chọn một thôi. Tao chọn gà rán. Gà có hai chân thì không dễ tìm chứ đàn ông có hai chân thì cả rổ, nghe anh đây, đừng mãi treo cổ trên một cành cây."

Gà? Gà có hai chân? Thì gà vốn dĩ có hai chân mà nhỉ?

À đúng rồi, đi ăn gà rán.

Lúc này Lee Sanghyeok mới tỉnh ra. Cậu ôm lấy cổ bạn cùng phòng, lắc qua lắc lại kiềm chế không hét lên.

Ryu Minseok nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn đứa ngốc, hiển nhiên là đã quen tính cậu lúc tăng động rồi.

Cậu ta gạt tay Lee Sanghyeok ra, chê bai nhìn cậu:

"Nè, Sanghyeok à, Jeong Jihoon chỉ tình cờ nhìn về phía mày thôi, mày đừng có mà hưng phấn la hét như vậy chứ, mày rụt rè chút được không?"

Cậu kích động nắm tay Ryu Minseok :

"Nếu tao nói Jeong Jihoon thích tao, mày có tin không?"

Ryu Minseok trợn mắt nhìn lên trời:

"Trừ khi sao hỏa đâm vào trái đất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro