Sợ chàng sẽ đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Jeong Jihoon lấy cớ dưỡng thương đòi ngủ một phòng với Lee Sanghyeok.

Thật ra vết thương rất mau lành, nhưng hắn thì ngày càng yếu đuối, đến nỗi uống nước cũng đòi y phải đút cho.

Jeong Jihoon nhìn chén trà đặt bên cạnh, giọng điệu không kìm được làm nũng: "Sanghyeok, tay đau."

Lee Sanghyeok nghẹn lời, cũng xoay người bỏ đi.

Sao hắn dám giả vờ yếu đuối trước mặt trà xanh chứ?

Có lẽ nhìn thấy gương mặt táo bón của y nên Jeong Jihoon phát hiện ra chiêu này vô dụng, nhưng hắn lại nhanh chóng trở về như cũ, cũng bắt đầu tự hỏi.

Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lại thế nhỉ? Chẳng phải lúc trước mình thích như vậy lắm sao? Sao lại không có tác dụng với chàng?"

Gặp ma rồi. Jeong Jihoon giả vờ yếu đuối cũng không soi gương nhìn mặt mình, trông hắn mạnh tới nỗi có thể đấm chết người khác ấy.

Lee Sanghyeok mệt mỏi bước ra sân, nhìn thấy Kang Sungho ngồi trên xe lăn được người ta đẩy tới.

Jeong Jihoon yên lặng xuất hiện sau lưng Lee Sanghyeok, hắn ôm hờ y, nhìn Kang Sungho bằng ánh mắt lạnh lùng: "Xin lỗi đi."

Kang Sungho không phục lắm, nhưng vẫn phải nói: "Xin lỗi."

Jeong Jihoon hỏi: "Ai xin lỗi ai?"

Kang Sungho run người: "Tẩu tẩu, xin lỗi, lúc ấy ta bị mê muội."

Lee Sanghyeok khoanh tay nói: "Ta không tha thứ cho ngươi."

"Ta đã xin lỗi rồi còn muốn gì...." Dưới ánh mắt uy hiếp của Jeong Jihoon, giọng Kang Sungho nhỏ dần.

Jeong Jihoon cười lạnh nói: "Cữu cữu đưa ngươi tới, ta cứ tưởng là ngươi biết sai rồi, xem ra đến chết vẫn không sửa được tính. Hôm nay bắt cóc hủy dung, một ngày nào đó, chẳng phải ngươi sẽ ra đường giết người sao?"

Hắn cầm lấy con dao từ người hầu, tiến lên hai bước, ngăn cản tầm nhìn của y: "Như thế cũng tốt, nếu ngươi khóc lóc, ta còn không biết nên ra tay như thế nào."

Kang Sungho hoảng sợ: "Biểu huynh, huynh muốn làm gì! Đệ là biểu đệ của huynh đó! Cha đệ là cữu cữu ruột của huynh, biểu huynh, huynh không thể làm thế được!"

Jeong Jihoon nói: "Kang Sungho, chắc ngươi cũng biết con người ta từ trước đến nay có thù tất báo."

"Biểu huynh, a!" Kang Sungho kêu thảm thiết, nhanh chóng hôn mê.

Jeong Jihoon lấy khăn lau máu trên tay, xoay ngươi ngăn cản Lee Sanghyeok nhìn thấy cảnh máu me này: "Kim Hyukkyu cắt một chân của hắn, ta chỉ có thể để lại một vết sẹo trên mặt hắn. Sanghyeok, chàng không trách ta ra tay quá nhẹ chứ?"

Lee Sanghyeok hỏi: "Sao đệ biết hắn là người trói ta lại?"

"Tra là biết ngay thôi."

"Kang Sungho là con trai duy nhất của cữu cữu đệ, bây giờ đứt chân, còn bị hủy dung nữa, sau này khó mà cưới vợ được."

"Không sao, cữu cữu sẽ hiểu thôi."

Lee Sanghyeok lo lắng: "Jeong Jihoon, đệ không cần làm thế vì ta, ta..."

Jeong Jihoon ngắt lời y, ánh mắt nghiêm túc: "Kang Sungho là con trai duy nhất trong nhà, chẳng lẽ chàng không phải là viên ngọc quý, được người nhà che chở lớn lên sao? Tại sao chàng gả cho ta lại phải chịu oan ức? Tính ta vốn lạnh lùng, nhưng không có nghĩa là không biết thương ai."

Lee Sanghyeok sửng sốt, nhớ tới trước khi thành thân, cha y từng nói cha mẹ Jeong Jihoon mất sớm, hắn bị người ta khinh thường nhưng vẫn giữ nguyên bản chất ban đầu, đứa trẻ như thế cứng cỏi tàn nhẫn, không bỉ ổi. Dù sau này phu thê phản bội thì y cũng có thể an toàn rút lui.

Mấy ngày sau, Jeong Jihoon đột nhiên lại dọn về thư phòng.

Tước đây Lee Sanghyeok sẽ không quan tâm chuyện này, nhưng giờ không biết vì sao mà lại nảy sinh tò mò với hắn.

Lee Sanghyeok đến bên ngoài thư phòng, nhìn thấy người hầu đang thay thuốc cho Jeong Jihoon, sau lưng hắn là những vết thương chồng chất.

Người hầu khó hiểu hỏi: "Tướng quân, vì sao phải lừa phu nhân?"

Jeong Jihoon dựa vào cửa sổ cạnh giường nói: "Khổ nhục kế dùng một lần là được, dùng nhiều chàng ấy sẽ đau lòng."

Người hầu hoang mang: "Dùng nhiều lẽ ra phải vô tác dụng chứ?"

Jeong Jihoon thở dài, cười ngọt ngào: "Siwoo, chờ ngươi thành thân sẽ biết."

Siwoo âm thầm cạy vết sẹo của hắn: "Lần này tướng quân dọn ra, lần sau biết tìm lý do gì để dọn vào đây?"

Nụ cười của Jeong Jihoon cứng lại.

Lee Sanghyeok không nhịn được cười, bị hai người họ nghe thấy.

Jeong Jihoon đột nhiên ngẩng đầu làm ảnh hưởng đến vết thương, hắn cười nhe răng trợn mắt: "Sanghyeok nghe thấy rồi sao?"

"Nghe thấy rồi." Lee Sanghyeok đi vào, ngồi xuống mép giường: "Sao trước đây ta không phát hiện ra đệ thú vị như vậy nhỉ?"

"Bây giờ chàng biết cũng không muộn."

Jeong Jihoon ngầm ra hiệu bằng mắt với Siwoo, Siwoo không hiểu, sau khi hành lễ thì đứng thẳng sang một bên.

Jeong Jihoon nghiến răng: "Siwoo, gây cản trở sẽ gặp quả báo đấy."

Cuối cùng Siwoo cũng phản ứng lại, vội vã rời khỏi phòng, nhân tiện đóng cửa. Jeong Jihoon gối đầu lên đùi Lee Sanghyeok, hỏi: "Sao chàng lại tới đây?"

"Trong lòng đột nhiên nghĩ xem đệ đang làm gì."

"Xem ra chân thành của ta có ích rồi, Sanghyeok bắt đầu chủ động quan tâm ta."

Hắn mặc lại quần áo, che đi những vết thương đáng sợ.

Lee Sanghyeok hỏi: "Đệ có đau không?"

Hắn sửng sốt, cầm tay y áp lên mặt: "Vốn rất đau, nhưng nghe những lời này của chàng thì không còn thấy đau nữa."

"Ta là thuốc sao?"

"Có lẽ chàng chính là thuốc có tác dụng với Jeong Jihoon ."

Jeong Jihoon cười khẽ: "Sao vừa nói lời ngon tiếng ngọt chàng đã bắt đầu im lặng rồi? Làm ta không biết nên nói gì tiếp nữa."

"Không phải tại đệ, lần trước cha ta cũng nói y như vậy, ta cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp thôi."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro