3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt chương truyện: Chú mèo dài dòng hay cằn nhằn và chú mèo mặt to cuối cùng cũng lộ diện

Jeong Ji-hoon x Lee Sang-hyeok.

____

Sau khi GEN.G thua cuộc ở vòng tứ kết, tôi gần như không ngủ được suốt nhiều đêm. Không ai có thể ngủ ngon, thậm chí cả anh Wang-ho, tuyển thủ có thời gian thi đấu lâu nhất và lớn tuổi nhất trong đội, cũng không thể giữ được nụ cười lịch sự, và quầng mắt đen.

Anh ấy nói: "Hãy tiếp tục cố gắng vào năm sau mấy đứa à."

Năm sau.

Năm sau đồng đội của tôi sẽ là ai chứ? Sang năm còn có cơ hội trở nên mạnh hơn ư?

Huấn luyện viên khuyên chúng tôi không nên xem những bình luận trên mạng trong thời này.

Trước khi đi, huấn luyện viên kéo tôi lại và dặn dò: "Đừng tự trách mình quá, các đội tuyển LPL cũng có những ưu điểm riêng, thua họ không phải lỗi của một người, lần sau chiến thắng lại là được."

"Không sao đâu ạ." Ánh mắt tôi chuyển từ đôi lông mày nhíu lại của huấn luyện viên sang mũi chân của chính mình, "Em sẽ điều chỉnh tốt tâm lý của mình."

Nói dối.

Cảm thấy không sao không phải là tâm trạng mà một tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ có.

Không có tuyển thủ chuyên nghiệp nào có thể dễ dàng chấp nhận thất bại, cũng không có tuyển thủ chuyên nghiệp nào có thể quen với thất bại, càng không nói đến việc thua liên tiếp cùng một đội.

Sẽ cảm thấy không cam tâm. Ngay cả khi thua cũng không tâm phục khẩu phục, cũng sẽ muốn thắng lại thật hả hê vào lần sau.

Thất bại trong tâm lý mới là thực sự thua cuộc. Tôi luôn kiên định điều đó.

Nếu không, theo lẽ cố gắng bao nhiêu năm mà vẫn không vô địch, tôi đã sớm giải nghệ vì lý tưởng vỡ nát rồi.

"Năm sau lại nhờ huấn luyện viên nhiều nhé." Huấn luyện viên sau này nhớ lại, lúc đó tôi giống như một con báo săn đang rình mồi thỏ, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén.

Trở về phòng khách sạn, tôi ngồi trên bệ cửa sổ, đầu dựa chặt vào cửa sổ kính.

Mặt kính mùa đông lạnh thật.

Có lẽ tôi đã thể hiện thái quá trước mặt huấn luyện viên, đến nỗi khi thực sự ở một mình, tâm trạng đau khổ lại bùng phát gấp đôi như một ngọn núi lửa bị kìm nén hoặc một trận sóng thần bị cưỡng chế trấn áp.

Tôi tắt hết đèn trong phòng, nhìn về phía vầng trăng khuyết trên bầu trời Busan.

Giống như Gen.G năm nay, suýt nữa đã có thể kết thúc năm một cách trọn vẹn.

Hai chức vô địch mùa xuân và mùa hè năm 2023, thậm chí còn giành FMVP Chung kết mùa hè, nhưng dường như luôn thất bại trong những trận đấu quan trọng nhất. Liệu một người như tôi có thực sự là một tuyển thủ giỏi?

Khi ván đấu kết thúc, các mảnh vụn ghép thành dòng chữ màu đỏ chói mắt: Thất bại, cuộc đời tôi như thể cũng mất đi những màu sắc khác.

Năm nay, lẽ ra tôi không nên rời khỏi giải đấu sớm như vậy, chúng tôi cũng không nên.

Trước khi thi đấu, nhiều người đã nói rằng đây là một nhánh đấu dễ dàng, đây là năm chúng tôi có nhiều hy vọng vô địch nhất.

Vô địch.

Chức vô địch Chung kết thế giới như một lời nguyền, một gông xiềng giam cầm tất cả tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp. Giống như việc giải mã trong Zelda, chỉ khi ghép đúng mảnh ghép cuối cùng mới có thể hoàn thành màn chơi, nếu không, với tư cách là tuyển thủ chuyên nghiệp, chúng tôi luôn thiếu đi một điều gì đó. Đó là suy nghĩ của khán giả, và cũng là suy nghĩ của hầu hết các tuyển thủ.

Tuy nhiên, cũng có những người không hài lòng khi đã vô địch CKTG, những người đã từng ở đỉnh cao nhưng vẫn tiếp tục hướng đến đỉnh cao tiếp theo.

Và cũng có những tuyển thủ chưa bao giờ vô địch nhưng luôn duy trì phong độ thi đấu xuất sắc.

Giành chức vô địch rồi phong độ sa sút sẽ bị chỉ trích, không giành được chức vô địch thì không được công nhận. Chỉ có khoảnh khắc vô địch mới có thể miễn bị chỉ trích.

Như vậy, trên thực tế, thi đấu thể thao điện tử là một cuộc chạy đường dài không bao giờ kết thúc. Chúng tôi phải chạy đến vách đá, chạy đến khi không còn đường lui, chạy đến khi bản thân không còn khả năng gánh vác một trận đấu nào nữa, rồi lặng lẽ rời khỏi sân chơi.

Mặc dù chúng tôi thường nói rằng đây chỉ là một công việc, nhưng chỉ cần bước lên sân khấu, ngồi trước màn hình, đặt tay lên thiết bị ngoại vi quen thuộc, cảm nhận đường cong quen thuộc của phím bấm, điều duy nhất chúng tôi nghĩ đến là chiến thắng.

Lòng ham thắng như phản xạ đầu gối.

Cảm giác buồn bã sau khi thua cuộc là điều không thể tránh khỏi nhưng như anh Hyuk-kyu đã nói, điều quan trọng là một trái tim kiên cường.

Anh Sang-hyeok đã trải qua những năm tháng như thế nào sau khi giành được ba chức vô địch mà không có thêm bất kỳ danh hiệu nào? Chắc hẳn sẽ khó khăn hơn nhiều so với tôi bây giờ.

Giữ vững tinh thần quật cường là một điều chỉ dễ dàng khi nói ra.

Thật ra, tôi biết mình là một người đi đường giữa giỏi, một người đi đường giữa có thể dẫn dắt đội đến chiến thắng.

Tôi cũng biết rằng luôn có người so sánh tôi với anh Sang-hyeok, và vì Gen.G thường xuyên chiến thắng T1 gần đây, nên họ coi tôi là người đi đường giữa xuất sắc nhất thế giới.

Nhưng so sánh như vậy thực sự vô nghĩa.

Liên Minh Huyền Thoại là trò chơi của năm người, cúp vô địch không bao giờ chỉ thuộc về một người.

Và có bao nhiêu người có thể so sánh với anh Sang-hyeok? Bất kể thế giới bên ngoài đánh giá như thế nào, trong ngành của chúng tôi, anh ấy đã trở thành huyền thoại - một huyền thoại mà một người bình thường phải cố gắng hết sức để vượt qua.

Tin nhắn thông báo của đội nhóm sáng lên: 7h tối mai chúng ta có trận đấu tập với T1.

Chỉ còn lại một đội LCK trong top 4.

Tôi đến phòng tập sớm, muốn đánh rank một trận để luyện tập kỹ năng.

Có người đến sớm hơn tôi.

"Anh Sang-hyeok."

Anh ấy vừa cắm bàn phím, đang đặt chuột.

"A, Ji-hoon." Anh ấy nhìn tôi, "Vất vả rồi."

Thực ra sau Asiad, chúng tôi cũng gặp nhau khá nhiều. Sống cùng chung cư, lại vì tập luyện nên việc đi ngang qua chào hỏi cũng trở nên tự nhiên hơn nhiều.

Biểu cảm của anh ấy luôn giống nhau. Môi cong lên nhẹ nhàng, sau khi nói một câu sẽ nhấp nhẹ môi, cố gắng tỏ ra thân thiện.

"Thì ra anh Sang-hyeok không phải AI."

Trước đây khi thi đấu Asiad ở Hàng Châu, ba người chúng tôi không cùng đội với Faker đã cùng nhau thốt lên với Min-seok và Wooje.

"Anh Sang-hyeok là người tốt bụng." Wooje phồng má, nói với giọng khẳng định, "Anh ấy không hề kiêu ngạo với bọn em, luôn động viên chúng em."

"Ồ! Vĩ đại không cần nhiều lời." Jae-hyuk bất ngờ nói một câu tiếng Trung.

"Có nghĩa là gì?" Chúng tôi hoang mang.

"Một câu nói thường được sử dụng ở LPL, dường như là để ca ngợi nhân cách tốt của tuyển thủ."

Nhưng chính anh Sang-hyeok tốt bụng như vậy, dường như bây giờ đang gặp khó khăn gì đó, lộ ra vẻ mặt hơi lo lắng.

Đúng vậy, sau một thời gian tiếp xúc với anh Sang-hyeok, tôi dường như có thể nhận ra sự khác biệt nhỏ trong biểu cảm lặp đi lặp lại như AI của anh ấy.

Tôi thu hồi ánh mắt, vừa cài đặt thiết bị ngoại vi, vừa suy nghĩ: Thật kỳ cục khi hỏi han tâm trạng của người khác một cách đột ngột. Có lẽ chỉ là cảm thấy đối diện toàn là đội tuyển LPL nên hơi áp lực mà lo lắng chăng?

Còn chưa quyết định có nên mở lời trước hay không thì tiếng bước chân dừng lại bên cạnh tôi: "Ji-hoon à."

Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy anh Sang-hyeok đứng bên cạnh tôi.

Anh ấy từ từ mở lời, đôi môi mèo đặc trưng của anh ấy mấp máy, những lời nói khiến tôi choáng váng: "Ji-hoon, em là một tuyển thủ đường giữa rất xuất sắc."

"Hãy tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ đạt được ước mơ."

Ôi chúa ơi!

Ai không biết còn tưởng rằng năm nay chưa đến kỳ chuyển nhượng, Gen.G đã mua anh Sang-hyeok về làm huấn luyện viên.

Nếu không, tại sao anh ấy lại nói những lời mà chỉ huấn luyện viên mới nói?

Anh ấy cũng sẽ động viên các đối thủ khác như vậy sao?

Những người khác cũng được anh ấy khen ngợi như vậy sao?

Hóa ra các tuyển thủ T1, hóa ra Ryu Min-seok và họ sống những ngày tốt đẹp như vậy sao?

Sự khích lệ của anh Sang-hyeok.

Wow, thật tuyệt vời.

Tôi muốn nói rõ một điều. Không chỉ có tôi mới đánh giá cao anh Sang-hyeok, được anh ấy thừa nhận và khích lệ khiến tôi vui sướng như trẻ mẫu giáo được cô giáo tặng hoa hồng nhỏ.

Mà là tất cả các đàn em của anh ấy, các tuyển thủ LCK khi nghe những lời khen ngợi của anh ấy như "cậu rất xuất sắc" hoặc "đạt được ước mơ" đều có thể vui vẻ bay lên, lúc 3 giờ sáng khi muốn ngủ, những lời này vẫn sẽ phát đi phát lại trong đầu, thậm chí có thể tỉnh táo ngay tại chỗ và vui sướng đến mức không ngủ được cả đêm.

Ồ, bạn chỉ cần nhìn BDD là được. Cậu ấy là người tôn kính Faker đến mức không thể kiềm chế được.

Đầu óc choáng váng, tôi như thể máy chủ báo lỗi EXE. Ngừng hoạt động rồi, điều duy nhất tôi có thể làm là gật đầu.

Hóa ra những gì truyền thông nói trước đây về việc anh Sang-hyeok rất coi trọng tôi không phải là tin giả.

Anh Sang-hyeok vỗ vai tôi, như vuốt ve bộ lông trên lưng mèo con, bàn tay anh ấy nhẹ nhàng lướt xuống sống lưng tôi.

Giống như khi huấn luyện viên quyết định cho tôi ra sân sau Asiad, anh Sang-hyeok, người biết rằng mình chỉ là tuyển thủ dự bị, luôn làm vậy trong giờ nghỉ giải lao. Như thể muốn tạm thời giao cho tôi lá cờ đường giữa LCK mà anh ấy đang gánh vác.

Thế nên, thỉnh thoảng tôi cũng nhớ về mùa thu đó.

Cho đến trước trận chung kết, chúng tôi, KT và một số đội khác đã liên tục thi đấu tập luyện với T1 một cách điên cuồng. Họ là ngọn lửa duy nhất của khu vực chúng tôi, niềm hy vọng duy nhất.

Đấu tập với T1 là một điều thú vị.

Đối thủ càng mạnh, tinh thần chiến đấu càng cao. Tôi là một người như vậy.

Oriana, Corki, Azir và nhiều vị tướng khác tạo nên bể tướng vô tận của Faker. Đứng trước mặt anh ấy, niềm vui chiến thắng sẽ nhân đôi so với chiến thắng các trận đấu khác.

Tất nhiên không có ý thiếu tôn trọng các tuyển thủ khác. Nhưng trong thế giới Liên Minh Huyền Thoại, nơi chỉ cần hạ gục Faker là đủ để khoe khoang một thời gian, việc nhìn thấy chữ "Chiến thắng" màu xanh lam sau khi kết thúc trận đấu với T1 chắc chắn là điều đáng vui mừng.

Trên thực tế, trước khi T1 thực sự vô địch, có một nửa người không tin họ sẽ vô địch.

Nhưng trong quá trình thi đấu tập luyện, tôi đã có một linh cảm mơ hồ.

Chức vô địch thứ tư của Faker sẽ đến vào năm nay.

Ánh mắt của anh ấy trước khi ra sân quyết tâm hơn bất cứ lúc nào tôi từng thấy.

Chỉ cần những người chơi đường giữa đã đấu tập với anh ấy vào lúc đó mới có thể cảm nhận được, anh ấy đã chờ đợi chức vô địch này từ rất lâu.

Vào những ngày đó, Faker trong trận đấu tập luyện rất đáng sợ. Mặc dù thi đấu với Gen.G có lúc thắng lúc thua, nhưng ngay cả khi đạt được 9 nghìn vàng hoặc thậm chí 12 nghìn vàng, mức chênh lệch vàng đủ để hạ gục tại chỗ, vẫn có thể bị anh ấy nắm lấy cơ hội nếu sơ hở. Sau đó mở giao tranh, bạn có thể bị quét sạch, và cuối cùng thua trận đấu đó.

Vào những ngày đó, tôi mơ về quả cầu của Oriana, nổ hoa của Neeko và cú đẩy của Azir.

Tuy nhiên, sau trận chung kết, có thể số người mơ thấy Azir trong cơn ác mộng vào ban đêm có thể tăng lên.

Vào tối hôm vô địch, tôi đã do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn gửi KakaoTalk cho anh Sang-hyeok: Chúc mừng anh giành chức vô địch thứ tư.

Có lẽ tin nhắn này sẽ chìm trong vô số lời chúc mừng. Khi tôi vừa nghĩ vậy, người bên kia đã trả lời ngay lập tức: "Cảm ơn em."

"Năm sau cố gắng nhé, Ji-hoon."

Giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có lẽ là vì tâm trạng rất tốt.

Ôi, nếu tôi vô địch năm nay...

Nào, đừng tưởng tượng nữa, Jeong Ji-hoon, năm nay không có đâu.

Được rồi.

Nhìn xem, thua là sẽ không vui.

Tôi là một người có chút xấu xa, điều đó đã được chứng minh khi ngày nào tôi cũng trêu đùa anh Si-woo và thậm chí dám đá vào mông anh ấy.

Khi tâm trạng không tốt, việc làm những điều xấu xa là điều hoàn toàn bình thường.

Lần này hãy quấy rầy anh Sang-hyeok đi.

"Anh có vẻ thích khích lệ em đấy."

Nếu đã trả lời tin nhắn của tôi, vậy thì tiếp tục trò chuyện với tôi đi. Tôi dính người lắm đấy.

"Trả lời tin nhắn nhanh như vậy, anh sẽ không ghim tin nhắn em lên đầu KakaoTalk chứ?"

Tôi tiếp tục gửi tin nhắn.

"Anh khích lệ Ji-hoon là vì Ji-hoon đã làm rất tốt mà."

Khi tôi đọc câu này, tôi gần như muốn ném chiếc điện thoại của mình đi.

Wow, có phải anh ấy uống nhiều rồi hay không? Sao bỗng nhiên thẳng thắn như vậy.

Nhưng sau đó, tôi suy nghĩ lại: Đương nhiên rồi, tôi là Chovy, nên việc anh Sang-hyeok cảm thấy tôi tốt cũng là điều có thể hiểu được.

Sau đó là một khoảng im lặng đáng ngờ.

Tôi nghĩ rằng anh Sang-hyeok có vẻ không quan tâm đến câu nói đùa về "ghim lên đầu". Nhưng lúc đó, thông báo tin nhắn lại vang lên.

Nhìn thấy dòng chữ, tôi hét lên "A", cuối cùng cũng ném điện thoại đi, may mắn nó rơi xuống ghế sofa đối diện.

Anh ấy nói: "Làm tốt như vậy, ghim lên cũng được chứ nhỉ?"

Trong đầu tôi đồng thời vang lên hai giọng nói.

Một là: Chắc chắn anh ấy uống say rồi.

Cái còn lại là: Sớm muộn gì cũng phải cướp điện thoại anh Sang-hyeok xem còn ai khác được ghim lên đầu không.

Điện thoại chết tiệt vẫn reo.

Tôi đi từng bước, đến trước ghế sofa, dừng lại trong sáu, bảy giây, cuối cùng tôi đành dũng cảm quét khuôn mặt để mở khóa màn hình.

Hai tin nhắn mới từ anh Sang-hyeok:

Nhưng sao em biết thế?

Liệu em có ghim tin nhắn của anh không? ^^

Làm sao anh ấy có thể phản ứng nhanh như vậy?

Chắc là chơi Liên Minh Huyền Thoại mười năm, tránh gank đã trở thành thói quen, anh Sang-hyeok nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro