Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mái tóc cậu ướt đẫm nước, khuôn mặt được nước lạnh rửa qua trông tỉnh táo hơn hẳn, tay cậu lo lắng nắm chặt một chiếc khăn ướt.

Cậu tiến lại gần, cẩn thận giơ tay lên, dùng một góc khăn lau đi vết máu chưa lau sạch bên tai Lee Sanghyeok, rồi nhanh chóng bị anh nắm lấy.

"Là khăn sạch." Cậu giải thích một cách khô khan với Lee Sanghyeok.

"Cậu biết là tôi không nói về điều này." Giọng Lee Sanghyeok có chút lo lắng.

Jeong Jihoon giơ một tay nắm lấy bàn tay đang cản cậu của Lee Sanghyeok rồi nắm chặt lấy, mười ngón tay đan vào nhau.

Một tay tiếp tục lau đi vết máu đã khô.

Lại là sự im lặng không đúng lúc, ánh nắng bên ngoài đã biến mất từ lâu, Lee Sanghyeok nhạy cảm nghe thấy tiếng mưa lại rơi xuống, đập mạnh vào lá cây.

Jeong Jihoon đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong trẻo.

"Tôi đã lau sạch mặt và cổ cho anh rồi."

Vài giây sau,

"Lee Sanghyeok, anh có vui hơn chút nào chưa?"

Người bị gọi thất thần nhìn cậu, như thể muốn tìm ra một chút ý đồ giả dối trong đôi mắt vô cùng chân thành này, hoặc như thể đang bóc tách từng chữ từng chữ những lời cậu vừa nói, để khám phá tính xác thực của từng chữ.

Lee Sanghyeok đột nhiên buông tay, Jeong Jihoon vô thức nắm lấy, không cho anh trốn thoát.

Một lúc lâu sau, Jeong Jihoon mới nghe thấy một câu,

"Nếu cậu giúp tôi lau sạch cả ngón tay nữa, tôi sẽ rất vui."

Lee Sanghyeok nhìn cậu bằng đôi mắt đẫm lệ, không kìm chế được cảm xúc. Hai cánh tay vẫn run rẩy, những giọt nước mắt tràn ra làm mờ đi tròng kính khiến anh không nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai và ngoan cố của Jeong Jihoon, mọi thứ cũng không phải như tưởng tượng là sắp kết thúc.

Jeong Jihoon cúi xuống hôn đi những giọt nước mắt nhòe nhoẹt của anh, cậu nghe thấy giọng nói vỡ vụn của Lee Sanghyeok trước mặt mình, trái tim cậu nhói đau vì những giọt nước mắt nóng hổi, cả cơ thể cậu phản ứng trước, ôm chặt lấy đối phương vào lòng.

Sau khi Jeong Jihoon đi ra ngoài, cậu do dự một chút, cậu dường như cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ ra, sau đó trực tiếp chuyển đến mặt đất nứt ra một khe hở, tiếp tục bò về phía vị trí của Lee Sanghyeok, vẫn không ngừng nứt ra, tạo ra những vết nứt lớn hơn và sâu hơn. Lee Sanghyeok và cậu bị kẹp giữa khe nứt này.

Vì vậy, Jeong Jihoon có chút buồn bã nghĩ rằng, cho đến một ngày nào đó, họ sẽ ngã gục tan thành từng mảnh, chết không thể sống lại.

Một giọng nói nói: Ngươi có điểm yếu rồi.

Jeong Jihoon cúi đầu, thì thầm, "Tôi chỉ có điểm yếu thôi."

Cậu đã chuẩn bị xuống địa ngục khi bước vào căn phòng này một lần nữa.

Lee Sanghyeok đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, anh ấy nên ở trên thiên đường và ăn những viên kẹo ngọt ngào.

Cậu muốn thử sửa chữa Lee Sanghyeok, người đã bị cậu phá vỡ, trước khi năm thứ năm sắp đến.

Nhân tiện, nếu có thể, cậu sẽ cố gắng làm hài lòng Lee Sanghyeok nhiều nhất có thể, làm anh ấy vui vẻ, bởi vì nếu may mắn, Lee Sanghyeok sẽ công bằng trao cho cậu rất nhiều nụ hôn ngọt ngào.

Bây giờ, nụ hôn của Lee Sanghyeok vừa mặn vừa đắng, của Lee Sanghyeok đáng lẽ phải ngọt ngào cơ.

Những ngón tay xương xẩu siết chặt lấy những ngón tay lạnh ngắt, Jeong Jihoon cúi đầu một cách thành khẩn hôn lên, như thể đang thì thầm một lời hứa không lời.

Lee Sanghyeok dựa vào xương quai xanh của cậu, lần này tiếng nhịp tim của Jeong Jihoon át đi tiếng mưa mà anh ghét nhất rơi trên cỏ cây. Đó là một vụ giết người trần trụi, nhưng lúc này tiếng nhịp tim không ngừng nghỉ đập qua lồng ngực của nhau, tiếng động vang vọng.

Những ngón tay run rẩy lột từng lớp băng gạc đẫm máu ra, Jeong Jihoon cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sờ vào lòng bàn tay hơi ẩm của anh. Vén nhẹ cổ áo, ở nơi nối cổ và lưng, tuyến omega bằng đồng xu lộ ra trước mắt.

Mùi máu hơi nồng, Jeong Jihoon không tự chủ được hít hít mũi, trong lúc căng thẳng vẫn để ý đến cảm xúc của Lee Sanghyeok. May là đối phương không biểu lộ quá nhiều vẻ khó chịu, chủ yếu là vì băng gạc cọ xát vào vết thương khiến anh không khỏi nhíu mày.

Lee Sanghyeok không ngốc đến mức thực sự làm hỏng tuyến thể của mình, anh từ từ mở miệng nói một câu hơi mơ hồ, "Tuyến thể hỏng rồi thì rất khó sửa, phải trả giá rất nhiều."

Jeong Jihoon hỏi anh rằng cậu có thể kiểm tra không, vết thương xung quanh trông rất đáng sợ, vẫn còn rỉ ra những giọt máu.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Lee Sanghyeok, Jeong Jihoon mới nhẹ nhàng đeo găng tay đã được vô trùng, cẩn thận đưa đầu ngón tay ra, vuốt ve vị trí nhạy cảm.

Lee Sanghyeok bị hãm hại bởi cảm giác khác lạ, vô thức rụt rè lại. Lần trước vẫn là bác sĩ kiểm tra như thường lệ, lòng bàn tay ấm áp nắm lấy cánh tay, anh hơi bình tĩnh lại, là Jeong Jihoon. Nhiệt độ cơ thể ấm áp có thể chứng minh và nụ hôn mềm mại có thể chứng minh.

"Đừng sợ." Giọng nói sau lưng có chút yếu ớt.

Một vết thương chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đau, thì khi Lee Sanghyeok tự tay chạm lấy, thì đau đớn đến mức nào.

Sau đó Jeong Jihoon thực sự không thể nói ra lời nào, cậu cố nhịn nghẹn ngào trong cổ họng, không dám nhìn thẳng vào "bằng chứng tội lỗi" trần trụi này. Đó là sự thật chứng minh rằng cậu là một con thú điên cuồng tấn công người khác.

"Không sao, bây giờ không còn đau nữa." Người sau lưng vẫn không nói gì, ngược lại hơi có chút không quen.

Ngay sau đó lại cảm thấy bàn tay vừa nhẹ nhàng cố gắng lau sạch vết máu xung quanh tuyến thể đột nhiên buông thõng xuống, như bị mất hết sức lực, lại rơi xuống vai, không kìm được mà run rẩy. Lee Sanghyeok sửng sốt trong giây lát, một giọt nước mang theo chút nhiệt độ vừa vặn nhỏ xuống làn da trên cổ anh.

Những ngón tay trắng muốt khẽ giơ lên, đưa ra sau vai, nắm lấy những ngón tay đang khóc không thành tiếng, rồi nhẹ nhàng nắm lấy.

Jeong Jihoon nghe anh nói như vậy,

"Hóa ra Jihoon yếu đuối hơn tôi nghĩ rất nhiều."

Vì vậy, đừng khóc nữa, Jeong Jihoon.

Nghĩ đến việc an ủi người chồng yếu đuối này vài câu, nhưng không ngờ cậu ấy lại khóc to hơn, đầu còn áp chặt vào đầu mình, như muốn truyền thứ gì đó khắc sâu vào xương tủy cho mình vậy. Jeong Jihoon lại ôm anh từ phía sau, áp sát vào tấm lưng mỏng, Lee Sanghyeok có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy từ lồng ngực của người kia.

Trên khuôn mặt của Jeong Jihoon vẫn còn những vệt nước mắt khiến Lee Sanghyeok vô cùng bối rối, nụ hôn nhẹ nhàng và kìm nén lại rơi xuống, những giọt nước mắt chưa chảy hết theo độ cong của khóe mắt, từ từ trượt xuống, nở rộ trong nụ hôn dịu dàng mà chết người.


Hãy hôn nhiều hơn nữa, có lẽ những nụ hôn sẽ làm vơi đi nỗi đau.

Trong khoảng thời gian còn lại, em sẽ hôn anh nhiều hơn, Lee Sanghyeok.

Xác suất tội ác bị triệu tập là năm mươi phần trăm, xác suất Lee Sanghyeok biết được sự thật cũng là năm mươi phần trăm,

Vì năm mươi phần trăm hy vọng còn lại, Jeong Jihoon sẵn sàng đánh cược.

Cho dù kết cục có tan xương nát thịt....





Một trận mưa thu và cái lạnh rét trời. Một hôm tan sở, Jeong Jihoon cuối cùng cũng đợi được chiếc khăn quàng cổ của riêng mình.

Lee Sanghyeok hơi do dự quấn một vòng khăn quanh cổ cậu, thực sự thì đây không phải là một chiếc khăn đẹp.

Người nhận quà rất hài lòng khi soi mình trước gương, ôm lấy eo người yêu, tiến lại gần và hôn nhẹ một cái, rồi nhẹ nhàng cắn vào tai anh, nói rằng, "Em thích lắm."

Thích gì?

Lee Sanghyeok rất muốn nghe cậu tự nói ra.

Sau lần đó, họ sẽ tự nhiên lại cách ba bữa lại ngủ chung một giường, anh sẽ lặng lẽ chờ đợi nụ hôn dịu dàng trên môi, sẽ chủ động đưa tay ra để nắm tay đối phương.

Nhưng cả hai người họ đều không ai nói ra hai chữ đó.

Cảm xúc cố chấp không hiểu sao lại nảy sinh, Lee Sanghyeok nắm lấy cà vạt, hơi ngẩng đầu lên để hôn cậu.

Jeong Jihoon nghe thấy tiếng tim đập của anh, lại mơ hồ nghe thấy đối phương khẽ thốt ra một câu: "Vẫn chưa đủ."

Cậu đương nhiên đỡ lấy gáy đối phương, nhẫn nhịn và kiềm chế để nụ hôn này sâu hơn.

Nụ hôn này có phần mãnh liệt, Lee Sanghyeok nhanh chóng bị dồn vào góc tường, Jeong Jihoon không để lại cho anh nhiều không khí, bản năng sinh tồn khiến anh không kìm được mà cắn một cái, đầu lưỡi quấn lấy nhau để lại một sợi chỉ bạc mơ hồ nhỏ xuống từ khóe miệng.

Sau khi hơi thở ổn định hơn, Jeong Jihoon nhẹ nhàng rút tay ra khỏi gáy đối phương và bức tường, không tránh khỏi chạm vào lớp gạc trên gáy Lee Sanghyeok. Để tránh vết thương nhiễm trùng nặng hơn, cần phải thay thuốc và gạc mới trong thời gian ngắn.

Trước đây, những việc này đều do một mình Lee Sanghyeok đơn độc hoàn thành, nhưng bây giờ, mỗi lần trước khi đi làm, cậu đều chủ động giúp Lee Sanghyeok băng bó vết thương. Lee Sanghyeok không được phép đi chân trần trên sàn, Jeong Jihoon lấy thuốc và gạc rồi nhét anh vào trong chăn, nhẹ nhàng gỡ lớp gạc y tế đã đắp trước khi ngủ, thay gạc mới một cách cẩn thận, thỉnh thoảng để ý biểu cảm của người đang ngồi im, sợ làm đối phương đau.

"Cảm giác này thật kỳ lạ." Lee Sanghyeok xoa xoa gáy, nhạy cảm nhận ra vẫn còn một số cảm giác khác thường.

Vô số lần trước đó, vị trí không nhìn thấy được khiến anh phải chịu nhiều đau đớn khi bôi thuốc, tăm bông khử trùng cứ theo ngón tay bối rối mà chọc lung tung, anh không muốn gọi người phụ vì sẽ để lộ ra một mặt yếu đuối và đáng thương. Sau đó khi dần quen rồi, cũng ít khi cắn răng chịu đau.

Đầu ngón tay phản ứng trước ý thức, không thể kìm nén được mà run lên, Jeong Jihoon nhanh chóng nắm chặt đầu ngón tay, vòng qua băng gạc giúp Lee Sanghyeok đỡ lấy gọng kính hỗn loạn trước mắt.

"Tôi cũng có một món quà." Jeong Jihoon nháy mắt tinh nghịch với anh, vẻ như đang khuyến khích anh tự mình tìm ra nó.

Món quà này rất dễ tìm, Lee Sanghyeok rất dễ dàng tìm thấy trên giá sách của mình một cuốn sách trước đây không hề tồn tại ở đây, ngón tay tự nhiên lật hai trang, sau đó phát hiện ra hai tấm vé máy bay bên trong.

Là đi đến một nơi rất ấm áp.


Sau khi tắm xong, Jeong Jihoon bước ra khỏi phòng tắm, lúc này Lee Sanghyeok đang ngồi ngây người trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ phụ, cậu chủ động bước đến cửa sổ, kéo rèm cửa vốn đã được kéo kín không lọt một tia sáng nào sang một bên. Sau khi chắc chắn rằng bản thân sẽ không bị ánh nắng mặt trời của ngày hôm sau làm chói mắt, Jeong Jihoon mới ngồi xuống giường, trong tay Lee Sanghyeok vẫn đang ngẩn người cầm cuốn sách đó.

"Mệt rồi à?" Một bàn tay vẫy vẫy trước mặt anh.

Jeong Jihoon cầm lấy cuốn sách trên tay anh, lướt qua vài trang rồi lên tiếng: "Vậy để em đọc cho anh nghe nhé."

Người kia vẫn luôn không nói một lời, không biểu lộ cảm xúc gì cuối cùng cũng gật đầu, Jeong Jihoon thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi luôn lo lắng vì em, run rẩy vì em; nhưng em lại chẳng hề cảm thấy gì, giống như em bỏ một chiếc đồng hồ bỏ túi vào túi áo mà không hề cảm thấy dây cót căng ra trong đó."

"Dây cót đó kiên nhẫn đếm từng giờ, từng phút cho em trong bóng tối, tính toán thời gian của em, cùng em rong ruổi khắp nơi với nhịp đập không thể nghe thấy."

Jeong Jihoon cố gắng nắm lấy tay anh, ánh mắt của cả hai chạm nhau giữa không trung,

"Nhưng trong hàng triệu giây trôi qua không ngừng của nó,"

"Chỉ có một lần liếc nhìn thoáng qua." Lee Sanghyeok lẩm bẩm đọc câu cuối cùng.

Xoa xoa mái tóc hơi rối của Jeong Jihoon, cả người Lee Sanghyeok bị cậu cuốn lấy, đôi má ấm áp áp sát vào mình.

Jeong Jihoon cúi mắt, nghiêng đầu hôn lên xương quai xanh của người mình yêu.

"Sẽ không còn mưa nữa."

Lee Sanghyeok siết chặt vai cậu, cúi đầu lắng nghe cậu thì thầm rằng, trên đời này, sẽ không còn ai hiểu ý nghĩa của câu nói này hơn cậu ấy nữa.

Gió ngoài cửa sổ thổi ào ào, lá cây bị cuốn lên, rơi xuống đất nhảy múa, hai chú nhím trong căn phòng này dang rộng phần mềm mại nhất của cơ thể ra để ôm chặt lấy nhau.





Vào ngày cuối cùng trước khi mùa đông thực sự đến, đám cưới của họ đã diễn ra đúng giờ. Ngày cưới bị trì hoãn vài tháng cuối cùng đã được hoàn thành vào một ngày nắng đẹp.

Lee Sanghyeok thay quần áo xong, tiến tới nắm bàn tay ướt đẫm của người đang ngồi không yên bên cạnh.

Jeong Jihoon căng thẳng hơn anh rất nhiều, nhận thức này khiến anh hơi ngạc nhiên.

Bình thường anh thường dậy sớm hơn một chút, nhưng hôm nay khi trời chưa sáng, Lee Sanghyeok đã cảm nhận được ánh sáng mờ mờ từ phía bên kia.

Dường như nhận ra điều không ổn, Jeong Jihoon nhanh chóng phản ứng, tắt đèn ở đầu giường, nhẹ nhàng che đèn điện thoại xuống giường.

Cậu cảm thấy mình nên tìm thứ gì đó, nhưng vừa xuống giường lại không biết phải làm gì.

Cả biệt thự đều yên tĩnh, Jeong Jihoon có chút nóng ruột đi vòng quanh tất cả các phòng dọc theo góc tường hai vòng. Sau khi vệ sinh cá nhân và thay quần áo xong, thời gian cũng chỉ mới trôi qua được bốn mươi phút.

Trong khoảng thời gian dài còn lại, cậu cố gắng tìm việc gì đó để làm, nhà không cần dọn dẹp, nên cậu đến kho lấy kéo chuyên cắt tỉa cây, mượn đèn điện thoại để cắt tỉa cho cây trồng trong nhà.

Thực sự không thể nói cậu là một "thợ cắt tóc" có trình độ được. Jeong Jihoon thở dài, ném dụng cụ cắt tỉa trong tay đi, nhắn tin cho trợ lý sáng mai mang hai chậu cây xanh đến.

Lee Sanghyeok vẫn đang ngủ trong phòng, cậu nhẹ nhàng bước vào, ngồi bên giường "nhìn" anh.

Kể từ khi chuyển đến sống chung một phòng, Lee Sanghyeok không còn cần đèn ngủ nữa.

Bây giờ cả căn phòng tối om, Jeong Jihoon ngồi trong bóng tối, lắng nghe tiếng thở đều đều, bỗng chốc mọi cảm xúc bồn chồn, bất an tan biến. Có một cảm giác an tâm như tìm lại được thứ gì đó đã mất.

Khi trời vừa hửng sáng, Lee Sanghyeok đã mở mắt.

"Bây giờ còn sớm, anh ngủ thêm chút nữa đi." Jeong Jihoon nhìn đồng hồ.

"Em cứ nhìn anh mãi thôi." Lee Sanghyeok vừa tỉnh, giọng còn hơi khàn.

"Có đúng không?"

"Ừm." Jeong Jihoon gật đầu.

"Anh có thể cảm nhận được, luôn có thể." Nói xong câu này, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ dâng lên trong lòng, cái cảm giác như xuyên không về vậy. Lee Sanghyeok có chút ngẩn ngơ nhớ lại lần đi khám bác sĩ trước đây, khi đó anh đã nói rằng mình không cảm nhận được tình yêu từ người kia.

Đám cưới hôm nay, không ngoài dự đoán, bác sĩ Bae cũng sẽ đến.

Lee Sanghyeok nắm chặt lấy bàn tay vẫn còn đẫm mồ hôi của Jeong Jihoon, cúi đầu hôn cậu.

"Đừng lo lắng, tình yêu của anh."

Đám cưới có rất nhiều khách mời, trước khi nhận được lời chúc phúc của từng người, cuối cùng Lee Sanghyeok cũng nghe được câu nói mà anh mong muốn nhất trước sự chứng kiến của mọi người.

Jeong Jihoon nói, "Lee Sanghyeok, em yêu anh."

Có lẽ vì đang ở trong một sự kiện trang trọng, người yêu của anh trông nghiêm túc hơn bình thường. Ở cự ly gần, chiếc micro còn hơi run rẩy đã để lộ sự bối rối của người chồng mới cưới.

Họ hôn nhau trước sự chứng kiến của mọi người.

Nồng nhiệt mà trong sáng.

Ngày kết thúc đám cưới, họ bay đến hòn đảo nhỏ ấm áp đó.

Kết thúc chuyến bay kéo dài hàng chục giờ và hành trình gian nan, cả hai mệt lử và ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, Lee Sanghyeok nhìn ra bầu trời xanh ngắt và biển cả mênh mông qua cửa kính.

Jeong Jihoon đã thuê trước một căn biệt thự, nơi có thể ngắm nhìn cảnh đẹp nhất.

Khi trở về từ bữa tối bên ngoài vào lúc chạng vạng, Jeong Jihoon bơi một vòng trong hồ bơi ở sân.

Lee Sanghyeok hơi đỏ mặt, ngồi xổm bên hồ bơi, đưa tay ra nghịch nước.

Jeong Jihoon chui ra khỏi nước và hỏi, "Anh có muốn xuống không, nước không có lạnh."

Anh chưa kịp xua tay từ chối thì cậu đã thủ sẵn thế kéo, Jeong Jihoon sáng mắt lên, giọng vui vẻ, "Anh thua rồi."

Sau đó, anh bị một đôi tay khỏe mạnh kéo xuống nước.

Tay của Jeong Jihoon vẫn vòng quanh eo anh, Lee Sanghyeok cố tình tránh ánh mắt của người đàn ông đang để trần nửa thân trên trước mặt, giọng nói không tự nhiên, "Chúng ta chơi trò lặn dưới nước nha."

"Chơi thế nào?" Jeong Jihoon không kìm được mà cắn vào tai anh.

Lee Sanghyeok nghiêm túc đẩy cậu ra, "Ai không kiềm chế được trước thì phải nghe theo chỉ thị của người kia làm một việc."

"Được." Jeong Jihoon vui vẻ đồng ý.

Chưa được bao lâu, người vừa mới rất tự tin kia đã ngoi lên mặt nước trước, Jeong Jihoon đành cúi đầu chịu thua,

"Tại sao lại cắt trụi hết cây xanh của anh?" Lee Sanghyeok chỉ cần nghĩ đến hai chậu cây trước cửa trơ trụi là lại thấy đau đầu.

"Vì em không có nắm rõ được kỹ thuật, nhưng em đã đền cho anh rồi mà." Jeong Jihoon vội vàng giải thích.

Lần thứ hai, Jeong Jihoon cố gắng nín thở thêm vài giây nữa, nhưng rồi lại cúi đầu chịu thua.

"Vậy thì cõng anh đi một vòng dưới nước đi." Đối với Lee Sanghyeok, trò chơi nín thở này không khó, tuy không giỏi bằng những người khác, nhưng trước Jeong Jihoon thì vẫn còn tự tin.

Lần thứ ba, "Thử chơi kéo búa bao một lần nữa đi."

Lee Sanghyeok nhất thời không nghĩ ra được việc cho cậu làm.

Lần thứ tư, cuối cùng Jeong Jihoon cũng giành được quyền chủ động nhờ sự nhường nhịn cố ý của một người nào đó.

"Lee Sanghyeok."

"?"

"Hãy đến gần hôn em đi." Jeong Jihoon cười và bắn nước vào anh từ một khoảng cách rất gần.

Đợi đến khi Lee Sanghyeok chủ động đưa mình ra, cậu lại gọi một tiếng "Anh yêu" bằng giọng điệu âu yếm mà chỉ hai người họ mới nghe thấy.

Người trong lòng cậu không thể cử động được, cậu nhẹ nhàng hôn lên mặt người kia, rồi lại hôn mạnh vào khóe miệng.

Ánh đèn bên cạnh phản chiếu trên mặt nước, Lee Sanghyeok bị đè xuống bên thành hồ bơi, khuỷu tay chống lên thành hồ, đón nhận tình yêu mãnh liệt.

Jeong Jihoon hơi mất kiểm soát mà lật người anh lại, muốn cắn vào gáy anh, nhưng miếng dán ngăn cách đã kéo lý trí của cậu trở lại.

Vẫn chưa đến lúc.

Cậu ôm lấy bụng dưới của Lee Sanghyeok, tham lam hôn lên vùng da xung quanh miếng gạc ngăn cách. Lee Sanghyeok gần như ngã xuống vì hành động đột ngột này, nhưng Jeong Jihoon lại một lần nữa siết chặt eo anh.

Dưới sự phản chiếu mờ ảo, Lee Sanghyeok cố gắng mở to mắt, Jeong Jihoon đang kìm nén hôn vào gáy anh.

Hơi thở nóng bỏng in hằn lên từng tấc da, cảm giác đau nhói như rỉ sét khiến anh không thể không kêu dừng lại.

Người đàn ông phía sau dường như đã lạc vào khu vườn, từng sợi hương hoa cam pheromone không kiểm soát được từ hồ nước thấm qua lớp ngăn cách sắp mất đi độ dính.





Hôm nay tới đây thoi nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro