Chương 2. Khuất nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

​Thác Bạt Mẫn vốn định tiếp tục công kích nàng, không nghĩ tới Hà Tịch căn bản không có phản ứng gì, không khỏi có chút thẹn quá hoá giận. Tay vung lên, phẫn nộ quát: "Người đâu, ép nàng ta quỳ xuống cho bổn cung!"

​Ma ma tay chân tráng kiện lập tức xông tới, nắm lấy tóc Hà Tịch, ép nàng quỳ gối trước mặt Thác Bạt Mẫn. Thác Bạt Mẫn nghiêng mắt nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của nàng, ngữ khí trào phúng nói: "Tỷ tỷ, ngươi phạm phải chuyện tày trời như vậy mà còn có mặt mũi sống tiếp sao? Nếu ta là ngươi, nhất định sẽ tìm một chỗ không người để tự tử!"

​"Ta làm cái gì, không làm cái gì, ta nghĩ ngươi còn biết tường tận hơn so với ta chứ?" Hà Tịch trừng mắt nhìn Thác Bạt Mẫn, cười khẩy.

​Lời còn chưa dứt, trên mặt đã lập tức xuất hiện một cái bạt tai.

​"Lớn mật! Ngươi chỉ là phế hậu, dám can đảm nói chuyện như vậy với Mẫn Phi?" Các cung nữ thay phiên nhau tát lên mặt nàng, vừa tát vừa hung dữ mắng chửi.

​Thác Bạt Mẫn tùy ý phất phất tay, tâm tình khá tốt. Mười ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa sức nhọn, giống như những lưỡi dao nhỏ. Nàng cười đến âm hiểm: "Ta vừa mới tỉ mỉ cắt tỉa lại móng tay, không biết vuốt vài cái trên gương mặt mềm mại của tỷ thì nó sẽ biến thành cái dạng gì?"

​"Chi bằng ngươi thử xem, nếu ta không chết, ngày khác nhất định sẽ hoàn trả lại toàn bộ cho ngươi!"

​Hà Tịch không chút nào yếu thế nói. Đối với nữ nhân này, làm chó vẫy đuôi mừng chủ cũng không đổi lại được chỗ tốt nào.

​Bốp!

​Thác Bạt Mẫn dùng sức tát vào vào mặt nàng, trên mặt Hà Tịch lập tức một mảnh sưng đỏ. "Tiện nhân, ngươi thật can đảm, lời gì cũng dám nói!"

​Lại một bàn tay rơi xuống, Hà Tịch vững vàng bắt lấy cánh tay của Thác Bạt Mẫn, nàng tốt xấu cũng là con gái của Đại tướng quân, nếu không phải thân thể đang bị thương nặng, nàng ta nghĩ có thể dễ dàng ức hiếp nàng như vậy sao?

​"Ah!"

​Thác Bạt Mẫn bỗng nhiên kêu thảm một tiếng.

​Hà Tịch chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thân thể của mình bỗng nhiên bị đạp bay ra ngoài như một con diều đứt dây, ngã phịch trên mặt đất.

​"Mẫn nhi, nàng không sao chứ?"

​"Hoàng Thượng, tay của thần thiếp..."

​Nguyên Lương khẩn trương nhấc tay Thác Bạt Mẫn lên, trông thấy những cái móng tay bị đứt gãy nhuốm máu, hắn không khỏi đi tới hung dữ nắm chặt cổ áo Hà Tịch rồi nhấc lên: "Ngươi đã làm gì với Mẫn nhi?"

​"Hoàng Thượng..." Hà Tịch bi thương cười cười: "Chẳng lẽ ngươi thật sự không nhìn ra sao?"

​Mặt của nàng đã sưng đỏ mà móng tay Thác Bạt Mẫn bị đứt gãy như vậy cũng là vì nàng ta gắng sức đánh nàng!

​Nguyên Lương khẽ giật mình, dĩ nhiên là hắn thấy được, chỉ là hắn đang rất tức giận Hà Tịch nên mặc kệ ai đúng ai sai, thầm nghĩ cứ tra tấn Hà Tịch trước đã.

​"Da mặt của ngươi vừa dày vừa cứng nhắc mới có thể làm cho móng tay của Mẫn nhi bị gãy nát...!" Nguyên Lương cười trào phúng, vứt nàng xuống mặt đất như vứt một miếng rẻ rách. Đầu Hà Tịch bị đụng vào vách tường, máu tươi lập tức chảy ra xối xả.

​Hà Tịch cắn răng cử động thân thể, nhìn Nguyên Lương đang ân cần ôm Thác Bạt Mẫn, đáy lòng không khỏi truyền đến một trận bi thương. Đối mặt với Thác Bạt Mẫn ỷ thế hiếp người, nàng còn có thể kiên cường, nhưng mà đối mặt với người nàng yêu mang đến tổn thương cho nàng, nàng làm sao còn có thể mỉm cười đối mặt đây?

​"Nàng chịu ủy khuất rồi." Nguyên Lương an ủi Thác Bạt Mẫn, quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Hà Tịch: "Nàng muốn xử trí nàng ta như thế nào cũng có thể!"

​"Thật ư?" Thác Bạt Mẫn mở to đôi mắt kinh sợ như con nai con, ủy khuất nhìn Nguyên Lương.

​"Đương nhiên." Nguyên Lương gật gật đầu, Mẫn nhi của hắn luôn là người nhân từ, có lẽ cũng sẽ không làm quá mức.

​"Tạ Hoàng Thượng."

​Nguyên Lương rất nhanh khởi giá đi ngự thư phòng, khuôn mặt của Thác Bạt Mẫn giờ phút này đã thay đổi, nàng ta cười lạnh bước từng bước tới gần Hà Tịch. "Tỷ tỷ, chính Hoàng Thượng đã đồng ý rồi đấy, ngươi đừng trách ta."

​Nàng ra lệnh một tiếng, mấy bà ma ma lập tức tới bắt lấy Hà Tịch, một bà ma ma trong số đó lấy ra một cái càng kẹp tay, kẹp lên những móng tay của Hà Tịch, rồi dùng một lực lớn mà kéo.

​"Ah!"

​Hà Tịch thét chói tai, toàn thân đau nhức run rẩy không ngừng, từng giọt mô hôi to như trân châu rơi xuống mặt đất, hòa chung với máu tươi..

​Trên mặt đất rơi lả tả máu và móng tay, Hà Tịch quỳ sát ở một bên, mồ hôi đã khiến quần áo trên người nàng ướt đẫm. Mười ngón tay của nàng bị nhổ hết móng tay, giờ phút này đã huyết nhục mơ hồ. Chỉ cần động một cái là đau thấu tâm can.

​"Thác Bạt Mẫn! Ngươi là cái đồ độc phụ!"

​Thanh âm đã khàn khàn đến mức khó nghe, Hà Tịch vẫn đang suy yếu mà nguyền rủa. "Ngươi chết không được tử tế..."

​"Ngươi nói cái gì? Ta không nghe thấy." Thác Bạt Mẫn cười tới gần nàng. Đáy mắt lạilóe lên tia hung ác, nàng chậm rãi đi tới, dùng sức giẫm lên những ngón tay đã huyết nhục mơ hồ của Hà Tịch!

​"Ah......"

​Tiếng kêu đầy thê lương vang lên, bao phủ khắp Trích Tinh lâu, thật lâu không tiêu tan.

​Trong nội cung từ nhỏ đến lớn, ai cũng biết cái vị ở trong Trích Tinh lâu hôm nay không ổn, mỗi lần đi qua đó, đều cúi đầu bước đi thật nhanh. Ngẫu nhiên sẽ nghe thấy tiếng thét quỷ dị từ bên trong truyền ra nhưng tất cả đều sẽ ngầm hiểu là mình không nghe thấy gì hết.

​Mười lăm tháng giêng, đêm trăng tròn.

​Cửa Trích Tinh lâu bị đẩy ra, Hà Tịch đã bị tra tấn đến nỗi không giống hình người. Một đôi tay bị rút móng, giẫm đạp nay đã bị gói thành cái bánh chưng. Nàng yên lặng dựa vào vách tường, tùy ý nhét vào miệng từng miếng cơm thiu ở bên cạnh.

​Nguyên Lương thấy một màn này liền đi qua hỏi: "Hà Tịch, ngươi còn không nhận tội?"

​"Hoàng Thượng?" Đáy mắt ngốc trệ của Hà Tịch bỗng lóe lên một tia sáng nhưng phút chốc liền biến mất. "Thần thiếp không có lời nào để nói."

​Nàng lại vẫn muốn bảo vệ người nam nhân kia!

​Nguyên Lương nghiến răng nghiến lợi, dùng một tay nhấc nàng lên. "Hôm nay là mười lăm, trẫm cố ý đến thăm Hoàng Hậu, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy vui vẻ sao?"

​"Hoàng Thượng đã quên, thần thiếp không còn là Hoàng Hậu."

​Hà Tịch bị hắn nắm chặt cổ, gian nan nói.

​"A, là trẫm đã quên." Nguyên Lương thả nàng ra, cười lạnh. "Đáng tiếc Hà đại tướng quân chiến đấu ở Nam Man, không biết hậu cung đã long trời lỡ đất, nếu không không biết ông ta sẽ kích động đến nhường nào?"

​"Ngươi không được động vào cha ta!"

​Hà Tịch muốn bám lấy cánh tay Nguyên Lương, nhưng tay nàng đã bị gói thành cái bánh chưng, căn bản không làm vậy được, đành phải dập đầu cầu khẩn. "Coi như là ta cầu xin ngươi!"

​"Ngươi cầu xin ta? Ngươi lấy cái gì để cầu xin ta?"

​Nguyên Lương nắm cằm của nàng, vẻ mặt Hà Tịch rất yếu ớt, thiếu đi trang sức và son phấn, vậy mà ngoài ý muốn lại khiến nàng thoạt nhìn trông rất dễ thương, lại để cho hắn nhớ tới, rất nhiều năm trước kia, ở dưới gốc cây đào, có một thiếu nữ tùy ý cười to.

​Con ngươi hắn bỗng nóng lên. Một chưởng bắn ra, làm quần áo đơn bạc trên người Hà Tịch rách thành từng mảnh, hắn vuốt ve da thịt trắng nõn của nàng, không hề báo trước liền tiến sâu vào trong thân thể nàng. "Nhiều năm như vậy, ngươi thật sự là một chút cũng không thay đổi!"

​"Ah..." Hà Tịch chấp nhận khuất nhục, cắn chặt răng: "Có lẽ là do ngươi thay đổi, thay đổi đến mức ta không còn nhận ra ngươi nữa!"

​"Muốn trách thì trách ngươi không biết giữ vững sự sủng ái mà trẫm dành cho ngươi!" Hắnlật người nàng lại, hung hăng tiến vào thân thể nàng từ phía sau, một bên gặm lấy vành tai của nàng, gầm nhẹ: "Người nam nhân kia... Có phải cũng làm như thế này với ngươi không? Hả?"

​"Vốn dĩ... Không có nam nhân nào cả!"

​Bờ môi bị hắn cắn đến rỉ máu, Hà Tịch bị hắn làm lăn qua lăn lại khắp nơi trên mặt đất, rất nhanh liền không chịu nổi nữa mà ngất đi.

​Đến khi nàng tỉnh lại, bên người đã không có một bóng người, ánh nắng theo khe cửa sổ mà chiếc vào, Hà Tịch sửa sang lại bản thân, đợi Thác Bạt Mẫn đến tra tấn mỗi ngày.

​Ăn sáng xong, quả nhiên Thác Bạt Mẫn lại đến, đầu tiên là tức giận đá một cước và ngực nàng: "Chết tiệt!"

​Hà Tịch bình tĩnh lau vết máu ở khóe miệng, Thác Bạt Mẫn nhìn phản ứng bình thản của nàng thì càng phẫn nộ, nàng ta cười lạnh: "Ngươi còn chưa biết à? Hoàng Thượng lại muốn tuyển tú rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro