1.1 cuộc xem mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mễ Nhạc Nhạc khẩn trương nắm chặt tay, cảm giác lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi, cô chậm rãi hít thở, đôi mắt dè dặt quan sát người đối diện.

Đó là một người đàn ông tuấn tú, ngũ quan tinh tế, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của cô.

Nhưng Mễ Nhạc Nhạc biết, nếu đã ăn cơm thì tốt nhất là phải ăn no, thế nhưng cứ nhìn đến cái vị đang ngồi trước mắt này là cô tuyệt đối nuốt không vào, bởi vì nhìn anh ta, cô chắc chắn sẽ bị chướng bụng, cô đã có thể tưởng tượng đến cảnh bụng mình vỡ ra.
Lặng lẽ làm một động tác buồn nôn ở trong lòng, thế nhưng trên khuôn mặt lại đang nhìn anh một cách hoàn toàn nghiêm túc.
Người đàn ông này là ông chủ của Mễ Nhạc Nhạc, là vị cấp trên mà tám đời nhà cô cũng không thể đánh bại, thân chỉ là một trợ lý nhỏ, quản lý về mảng tiêu thụ của công ty, bình thường chỉ dám đứng nhìn anh từ xa, nhưng bây giờ, ông chủ lớn có thân phận cao quý tựa như Hoàng Đế này, lại đang ngồi đối diện cô, mặt đối mặt. . . . . trịnh trọng xem mắt! Cả người Mễ Nhạc Nhạc đều cứng đờ, lén lút quan sát vẻ mặt bình tĩnh của ông chủ Phạm Nghê, hình như anh vẫn chưa nhận ra cô.
"Thức ăn không hợp khẩu vị sao?" Phạm Nghê ga lăng hỏi.
"Ngon lắm, đồ ăn ở đây rất ngon!" Mễ Nhạc Nhạc lắp bắp nói.
Quả thật là Phạm Nghê không nhận ra cô, hồ sơ mà mẹ Phạm đưa cho anh, anh căn bản là chả thèm đọc, đối với cái chuyện xem mắt này, anh chả hề nhiệt tình chút nào, với lại, trong công ty của anh có ít nhất cũng hơn mấy trăm nhân viên, làm sao anh có thể nhớ hết được.
Bây giờ ngay cả Mễ Nhạc Nhạc có khuôn mặt như thế nào anh cũng không thấy rõ, cũng chả có lòng hiếu kỳ mà đi nhìn trộm cô, sau khi nói mấy câu xã giao nhàm chán, cơm cũng đã ăn xong, Phạm Nghê rút ra chiếc ví da.
Mễ Nhạc Nhạc len lén xiên một miếng thịt bỏ vào trong miệng, bởi vì quá căng thẳng mà cô ăn rất ít, nhưng cô thật sự không muốn bạc đãi chính mình.
Đi xem mắt, hoàn toàn không phải là do cô tự nguyện, cũng chỉ là thay hoa khôi trong phòng làm việc mà đến đây, nghe nói hoa khôi trong phòng làm việc đã có chủ, thế nên cũng không muốn lãng phí thời gian đến đây xem mắt, mà cô lại chỉ vì một bữa cơm miễn phí nên mới đồng ý, kết quả là, trong khoảnh khắc nhìn thấy ông chủ của mình, cô cũng biết, bữa cơm này nhất định sẽ khiến cô đau bao tử. Ôi trời, cô có thể gói mang về được không? Mễ Nhạc Nhạc trông thấy Phạm Nghê rút ví da, trong lòng cô rỉ máu, vì vậy nên cô cố gắng ăn thêm vài miếng thịt, nhét đầy thịt vào trong miệng mình.
Phạm Nghê đột nhiên lấy ra hai tấm ảnh, đặt ở trước mặt Mễ Nhạc Nhạc, Mễ Nhạc Nhạc phình to hai má, cảm thấy khó hiểu, giương mắt nhìn anh. "Hai tấm ảnh này, tấm nào là tôi?" Phạm Nghê hỏi.
Mễ Nhạc Nhạc nghe vậy, cúi đầu nhìn hai tấm ảnh, trong lòng cảm thấy không giải thích được, hình người trong hai tấm ảnh này giống nhau như đúc, cô phải chọn cái gì? Chẳng lẽ những người có tiền đều có sở thích kỳ quái, thích để cho người ta chọn trên khuôn mặt anh ta, má trái đẹp hơn hay má phải đẹp hơn sao?
"Thế nào?" Phạm Nghê gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, hơi lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng chỉ nhẹ nhàng hỏi.
Mễ Nhạc Nhạc hoảng hốt, miếng thịt đang ngậm trong miệng suýt chút nữa thì bị cô nuốt chửng, ngón tay tùy tiện chỉ đại một tấm, tiếng gõ vào bàn cũng đã ngưng lại. "Chắc chứ?" Bên tai lại truyền đến thanh âm trầm thấp như đàn violon của của Phạm Nghê, tựa như muốn kích thích dây đàn ở trong lòng cô, cô vội vã gật đầu, đem cái suy nghĩ không nên có này ném ra khỏi đầu.
Mễ Nhạc Nhạc dù muốn dù không cũng nhanh chóng gật đầu một cái, sau đó lại nghe thấy anh nhỏ giọng đáp một tiếng.
Nhanh chóng tiêu diệt hết thịt trong miệng, bụng lúc này mới có cảm giác no một chút, Mễ Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt bỗng ngẩn ra. Ông chủ vĩ đại của cô, một tay đang cầm ví da, một tay lại đang chống cằm, nhìn hai tấm ảnh này đến xuất thần, đây là ý gì? Ông chủ không muốn trả tiền sao? Không phải chứ? Cô đã phải ngồi tàu điện ngầm tới đây, lại đi bộ mất mười phút mới có thể tới được nhà hàng năm sao này, ăn cũng đã ăn no rồi, lỡ như ông chủ nói muốn chia đôi tiền thì cô phải làm sao bây giờ? Cô cũng rất nghèo nha! Mễ Nhạc Nhạc lặng lẽ nghiến răng, tự hỏi mình có nên tìm lý do lén lút rời đi hay không, trên khuôn mặt cũng không kịp thu hồi vẻ tức giận, tất cả đã bị Phạm Nghê thu vào mắt.
Phạm Nghê mỉm cười, phụ nữ đi cùng anh chưa bao giờ phải mất một đồng cắc nào, nhưng vẻ mặt như đang sợ anh không trả tiền của cô gái này thật đúng là khiến cho người ta không biết phải khóc hay cười nữa.
Bị bắt quả tang rồi! Mễ Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt, cô quả thật là không có tiền đồ mà, lại dễ dàng để cho anh nhìn thấu được tâm tư của mình.
Phạm Nghê giả vờ như không để ý, anh liếc nhìn cô: "Không biết ngày mai cô có rảnh không?" Sau khi nói xong, anh để lộ ra một nụ cười cực kỳ mê người, khiến cho Mễ Nhạc Nhạc ngây thơ lập tức đi vào đề tài.
"Không rảnh!" Mễ Nhạc Nhạc đáp Ông chủ của cô mặc dù giống như thần thánh không thể xâm phạm, nhưng khi cười rộ lên quả thật rất đẹp trai, cho nên đừng bảo là do cô trồng hoa si, chỉ trách ông chủ của cô sao lại đẹp trai như vậy. "Tối mai chúng ta cùng nhau đi xem phim!" Độc tài, không hề cho người khác con đường sống, chỉ đơn giản ra lệnh cho cô như vậy.
Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy kinh ngạc, cô chỉ là người dự bị, hôm nay lại ra sân ngoài ý muốn, nhưng trận tiếp theo mình có còn được tham gia hay không thì cô không thể biết được, cô chần chừ suy nghĩ một chút, rồi do dự nói: "Anh. . . . anh Phạm. . . . ." Cô chột dạ nói: "Ngày mai tôi có công chuyện rồi!" Phạm Nghê không khỏi buồn cười, từ trước đến giờ chỉ có anh từ chối người ta, hiếm lắm mới có lần đầu tiên mở miệng mời người khác, vậy mà lại bị từ chối, quả thật là không thể tưởng tượng nổi. "Nếu vậy thì đợi sau này cô có thời gian rảnh rỗi, chúng ta lại hẹn gặp nhau!" Phạm Nghê cười nói.
Mễ Nhạc Nhạc cúi đầu không đáp, dù thế nào đi nữa thì tờ tư liệu trên tay anh, nhất định là của hoa khôi trong phòng làm việc chứ không phải cô, qua hôm nay, anh chắc chắn sẽ không tìm được cô.
"Ăn no chưa?" "Rồi!" Phạm Nghê thanh toán, sau đó lại ga lăng đứng dậy: "Tôi đưa cô trở về!" "Hả? À, cám ơn anh!" Mễ Nhạc Nhạc nghĩ có thể tiết kiệm được tiền tàu xe, khóe miệng cô lại cười toe toét.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng. "Cô. . . . ." Phạm Nghê cố gắng suy nghĩ, nhưng rốt cuộc cũng chẳng nhớ nổi cô tên gì, chỉ nhớ mang máng là cô họ Lam: "Lam tiểu thư!" Mễ Nhạc Nhạc đang cúi đầu nhìn đôi giày màu da bò trên chân mình, suy nghĩ xem sáng mai muốn ăn gì, Phạm Nghê gọi cô vài tiếng, thấy cô chả có phản ứng gì khiến anh không khỏi đề cao thanh âm: "Lam tiểu thư!" Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên hồi thần, ánh mắt mơ mơ màng màng chống lại đôi con ngươi đen láy của anh, cô hoảng sợ khẽ lui lại một bước: "Hả? Có chuyện gì sao?" Phạm Nghê chưa từng thấy người nào thất thần lợi hại như vậy, nếu cô mà là người trong công ty anh thì đã bị anh đuổi việc từ ngày đầu tiên rồi, đè xuống cảm giác không vui trong lòng, anh nhỏ giọng nói: "Tôi đi lấy xe, cô đứng đây đợi tôi!" "Vâng!" Mễ Nhạc Nhạc đáp một tiếng, nghe lời đứng đợi ở bên đường.
Một chiếc xe nhỏ màu đen chạy tới, Phạm Nghê ra hiệu cho cô lên xe, Mễ Nhạc Nhạc ngồi ở ghế phụ, thắt chặt đai an toàn, Phạm Nghê hỏi cô: "Cô ở đâu?" Sau khi đọc một dãy địa chỉ thì Mễ Nhạc Nhạc chỉ ngồi lặng im không nói chuyện, Phạm Nghê cũng chẳng nhiều lời, bầu không khí yên lặng bao trùm suốt cả một chặng đường.
Mười lăm phút sau đã về đến nhà của Mễ Nhạc Nhạc, cô khách sáo nói một tiếng cảm ơn với Phạm Nghê rồi vội vã rời đi.
Cô mở cửa xe, chân vừa bước xuống, sau lưng lại truyền đến giọng nói của Phạm Nghê: "Mễ Nhạc Nhạc!" "Gì vậy?" Mễ Nhạc Nhạc quay đầu lại theo bản năng, chống lại tầm mắt của anh, sau đó cô đột nhiên kinh ngạc mở to mắt.
Phạm Nghê cầm chứng minh thư của cô trên tay, ánh mắt hoài nghi dò xét trên khuôn mặt cô, trong khoảnh khắc, Mễ Nhạc Nhạc có cảm giác như đầu mình sắp nổ tung: "Cái đó. . . ." "Tôi vẫn cho rằng cô họ Lam." Phạm Nghê cười như không cười nói.
Mễ Nhạc Nhạc xấu hổ cười cười: "Cô ấy có chuyện, không thể tới, cho nên. . . ." Tìm người đi xem mắt thay mình, loại chuyện như vậy Phạm Nghê cũng đã từng làm, vì thế nên anh thật sự không hề tức giận, chẳng qua là anh không ngờ chuyện này sẽ xảy ra với mình, trùng hợp là anh cũng chẳng nhớ rõ tên của người xem mắt với mình, cũng như bây giờ, anh tuyệt đối sẽ không nhớ đến tên của vị tiểu thư thay thế để đi xem mắt này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#👍hu