Chương 14-16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ chồng cũ của tôi bị dọa sợ, tôi cùng Hứa Nam Châu lái ô tô chở bà ấy về nhà.

Trên đường về nhà, tôi mới phát hiện.

Bản thân đã bất tri bất giác bị anh nắm lấy tay tự bao giờ rồi.

Tôi muốn rút tay ra khỏi tay anh.

Nhưng anh đột nhiên đánh mắt về phía sau tôi, dùng lực nắm tay tôi thật chặt, còn kéo tôi vào trong lòng mình.

Tôi thuận thế nhìn theo tầm mắt của anh.

Trùng hợp nhìn thấy một chiếc xe điện đang lao như tên bắn chạy qua chúng tôi.

Giọng nói dịu dàng từ cổ họng anh áp vào vành tai tôi.

"Cẩn thận chút, vợ à, đừng để lại bị đụng nữa."

Tôi nghĩ tới hôm ly hôn, tôi cũng bị xe điện đụng phải.

Lúc đó thái độ của anh không được tốt như thế này.

Tức nổ phổi, tôi lại muốn hất tay anh ra lần nữa.

Vừa hay lúc đó điện thoại của anh reo lên.

Anh cười cười, một tay nghe điện thoại, tay kia âm thầm đấu sức với tôi, có thế nào cũng không chịu buông ra.

Cúp điện thoại xong, nụ cười của Hứa Nam Châu liền biến mất, anh cau mày ấn mở một đoạn video.

Trong đoạn video, Diệp Thi Thi đang đứng trên tầng thượng với sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, trong khi Hứa Nam Châu đứng bên dưới đang lạnh lùng mắng mỏ cô ta thậm tệ.

Dưới đoạn video còn có một câu:

"Người đàn ông bạc tình ác độc nhẫn tâm nguyền rủa mối tình đầu của mình, ép cô ấy nhảy lầu!"

Nhìn vào thời gian đoạn video này được phát tán, có lẽ đó là lúc Diệp Thi Thi vừa bị đuổi ra khỏi tiểu khu của chúng tôi.

Nếu nói chuyện này không hề liên quan đến cô ta thì tôi còn lâu mới tin.
...

Hứa Nam Châu xem đi xem lại video đó hai, ba lần.

Tôi thì lại ngẫm nghĩ xem không biết anh có khó chịu trong lòng không khi bị mối tình đầu chơi một vố như thế.

Nhưng đột nhiên, tôi lại thấy đuôi mắt anh nhướng lên.

Anh đang cười sao?

Hình như tâm trạng anh thực sự rất tốt, bỗng nhiên tiến lại gần và hôn một cái lên trán của tôi.

"Đi, chúng ta đi báo cảnh sát."

Mười lăm phút sau, trợ lý của anh đem tới một tập tài liệu dày cộp.

Bước ra từ đồn cảnh sách, tôi mới hiểu rõ đầu đuôi ngọn nguồn mọi việc đã xảy ra.

Hóa ra Hứa Nam Châu đã phát giác ra được sự kỳ lạ của Diệp Thi Thi từ lâu rồi nên anh vẫn luôn âm thầm cho người điều tra cô ta.

Cô ta vốn không hề ly hôn, chồng cô ta hiện đang là một quản lý ở công ty cạnh tranh với công ty của Hứa Nam Châu.

Vào ngày chồng cô ta bắt quả tang cô ta thông dâm tận giường thì Diệp Thi Thi đã bị quay một video khiếm nhã, sau đó anh ta đã lấy video đó để uy hiếp, lợi dụng mối quan hệ của Diệp Thi Thi và Hứa Nam Châu để ăn cắp bí mật kinh doanh.

Trước kia bọn họ tưởng rằng chỉ cần dựa vào một mình Diệp Thi Thi là có thể nắm thóp được Hứa Nam Châu.

Nhưng không ngờ sau khi Hứa Nam Châu mất trí nhớ lại trở mặt vô tình như thế.

Cuối cùng bọn họ chỉ có thể lợi dụng tin đồn và dư luận xã hội để đánh cuộc chiến này.

Mà video vừa bị phát tán ra thì liền có thể lần theo ID người dùng để tìm ra được kẻ thao túng mọi chuyện đứng sau tấm màn, lúc tra thì liền tìm ra được ngay chồng của Diệp Thi Thi là kẻ chủ mưu.

Điều hướng dư luận một cách ác ý, đánh cắp bí mật thương nghiệp.

Mấy tội danh này thể nào cũng khiến bọn họ bị tạm giữ một khoảng thời gian.
...

"Tối nay vợ anh muốn ăn gì?"

Trên đường về nhà, Hứa Nam Châu có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, anh còn nắm lấy tay tôi lắc qua lắc lại.

Tuy tôi cũng có cảm giác như vừa trút được gánh nặng.

Nhưng người bên cạnh dường như vui mừng sớm quá thì phải, tôi đâu có dễ dụ như vậy?

Vừa bước vào cửa nhà, anh liền lập tức loay hoay hí hoáy gì đó với mấy nguyên liệu.

Tôi dựa vào bàn bếp trong phòng hỏi anh:

"Lúc nào anh mới khôi phục trí nhớ thế?"

Tay anh liền run run, quả cà chua đang cầm trong tay cũng rơi vào bồn nước cái tõm.

"Vợ à, em..."

Phản ứng này...

"Có lẽ là anh căn bản không hề mất trí nhớ nhỉ?"

"Tất cả đều chỉ là anh giả vờ thôi đúng không? Hứa Nam Châu!"

Sau đó anh lập tức lắc đầu như trống bỏi trước sự lên giọng đột ngột của tôi.

"Không phải, không phải đâu."

"Anh mất trí nhớ thật mà vợ."

"Em có còn nhớ lần cuối cùng anh ra nước ngoài tìm em không? Chính là vào ngày kỷ niệm hai năm chúng ta kết hôn đó."

Tôi cau mày và tỏ ý bảo anh tiếp tục nói.

"Ngày hôm đó anh đã giấu một chiếc nhẫn trong bánh kem tặng em, vốn định hỏi em xem có thể bỏ thỏa thuận ban đầu và bằng lòng trở thành vợ của anh không."

"Nhưng em lại đề nghị ly hôn với anh."

"Sau đó lúc anh điều tra chuyện của Diệp Thi Thi thì đã khôi phục dữ liệu trong một chiếc điện thoại lâu rồi cô ta chưa dùng, khi đó mới phát hiện một vài tin nhắn cô ta đã thu hồi lại."

"Sau đó anh mới biết hóa ra giữa chúng ta lại có sự hiểu lầm lớn như vậy."

"Vợ à, trước giờ em chưa từng là đồ vật hay người thay thế cho ai cả."

"Em... là mối tình đầu của anh."

Anh đột nhiên nhỏ giọng lại, sau đó cúi đầu xuống.

Suýt chút nữa tôi không nghe rõ lời anh nói, chỉ nhìn thấy vành tai anh đỏ bừng lên như cà chua chín.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro