Chương 33: Ác ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu ở địa vị Hữu gia kia, nàng định làm thế nào? ", Vừa ăn một bát sâm dứa, An bỗng dưng nhớ lại lúc lão cô gia hỏi nàng lời như vậy. Lúc đó nàng đã trả lời thế nào, nàng đã nói " Chả phải các thánh nhân đều dạy lấy lùi làm tiến đó sao. Còn cách gì ngoài trao trả bình quyền, rút bỏ người mình ra khỏi vị trí quan trọng. Bản thân cáo lão hồi hương, chỉ để lại một vài đứa có tố chất ở lại trong triều chờ Đông Sơn tái khởi sao. Chỉ cần chờ đế vương mất đi nghi kị với gia tộc mình, hoặc đời vua tiếp theo nối tiếp. Một ngày đế vương còn cần sức mạnh của binh mã, ngày đó Hữu gia vẫn còn có tác dụng. Có cái gì phải vội ?"
Lúc đó lão cô gia còn cười nàng, nói nàng quá ngây thơ. Hữu gia sở hữu sức mạnh cùng uy danh như vậy, nếu thả đi, hoàng đế càng không yên lòng, chỉ sợ bọn họ từ quan hồi hương xong lại đem binh quay lại tạo phản, hoặc là có kẻ khác thu mua được họ để quay giáo chống lại mình. Thế nên kiểu gì Hữu gia phải toàn diệt thì hoàng đế mới yên lòng.
Quả nhiên lựa chọn của Hữu gia không sai, nhưng làm người quá mềm lòng mới bước tới kết quả đáng buồn như vậy. An cảm thấy quân vương quá ngu, có một thanh đao tốt lại không biết dùng, còn sợ nắm dao sắc cắt nhầm vào tay. Người như vậy thế đạo sẽ không chứa chấp, tất sẽ có ngày bị lật đổ. Thế thái yên bình này cũng chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương mà thôi.
Ngẫm lại những chuyện đã xảy ra, nhận ra số mình cũng chưa hẳn đã may mắn gì. Lần nào cũng trầy da tróc vảy mà qua cửa, và dường như những điều nàng tin tưởng đều không như nàng nghĩ. An muốn tìm hiểu thêm chút về thời vận lúc này, để dọn sẵn đường chuồn cho mình.
- Như Ngọc, ngươi...
Như một thói quen, nàng muốn tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Lại chỉ có Nguyệt Nương im lặng đứng bên, nghe tiếng gọi liền nhẹ nhàng tiến tới.
- Chủ nhân, nô tì ở đây chờ người sai bảo.
Phải rồi, Như Ngọc đã không còn nữa rồi. Đã không còn tiểu cô nương xinh đẹp như con chim chích, hồn nhiên vô tư kia nữa. Lão cô gia đưa nàng trở về Quỷ cung rồi. Người vừa mới còn ôm lấy nàng, che chở nàng trong lồng ngực nóng hổi, lúc ra đi lại chỉ được gói trong một tấm chăn loang lổ máu. Cô nương ấy nói họ sẽ được cứu, nhưng lại chỉ có mình nàng ấy ra đi vĩnh viễn. Mọi sự biệt ly đều đau khổ, đều không nỡ, và chỉ có kẻ dại khờ mới mong mình bất tử để đối mặt với những chia ly mà chỉ có mình là kẻ ở lại.
Sau khi lão cô gia mang Như Ngọc đi, An cuộn mình trong chăn mà âm thầm khóc thật nhiều. Ngoài cánh cửa là ai tới, ai đi, ai từ biệt rồi chia ly. Như một bữa tiệc tàn, mọi người đều đã đi hết cả. Chỉ còn nàng ở lại, trong nắng ấm mà lòng se sắt.
- Chủ nhân, thủ lĩnh Thập Bát Quái nhờ nô tì đưa lại cho người vật này. - Như Hoa giao vào tay An một chiếc chuông nhỏ màu tím sẫm có khắc linh lực bên trong. 
- Hắn có nói gì không?
- Dạ có. Lưu Sang nói: mặc dù Thập Bát Quái giờ chỉ còn thập nhị. Nhưng ân tình nhắc nhở ngày đó của chủ nhân bọn hắn vĩnh viễn không quên. Nếu sau này người có việc cần đến bọn họ, chỉ cần rung chuông này lên, họ nhất định sẽ tới.
- Ngươi nói Thập nhị? - An ngạc nhiên. - Trình Văn Lãng đã ra tay rồi?
- Nô tì nghe nói, hôm chúng ta bị vây hãm trong Sinh tử cảnh, sáu người kia không biết bằng cách nào mà trốn ra ngoài được. Chỉ không biết có chạy thoát được không, nhưng nghe thủ lĩnh bọn họ nói như vậy, có lẽ cũng không hi vọng gì.
An cau mày ngẫm nghĩ, màn trốn thoát này thật rất không tự nhiên. Ngay cả sự việc xảy ra cũng rất trùng hợp tới kì quái.
- Nô tì nghe nói Trình gia có cái tính khí diệt cỏ diệt tận gốc. Có khi nào thập nhị kia cũng sắp không xong rồi không?
- Bình thường thì là vậy. Nhưng nếu lúc đó không có Thập nhị kia ra tay tương trợ, chỉ e đích tôn Trình phủ đã thành đống thịt băm mất rồi. Thế nên rất có thể Trình tướng sẽ bỏ qua thông lệ lần này.
- Nói đến cũng thật trùng hợp, bởi vì ngẫu nhiên Hữu gia lại biết lộ trình di chuyển của chúng ta mà truy sát. Ngẫu nhiên Thập bát quái lại tới cứu kịp thời. Nhờ thế mới có chuyện Trình tướng gia bỏ qua cho bọn họ.
- Trên đời chuyện kì quái gì mà chẳng có. 
Đến Như Hoa còn nghĩ được thì làm sao lão tướng gia lại không nhìn ra được kỳ quặc trong đó. Nhưng dù vậy thì không có bằng chứng, suy đoán cũng vẫn chỉ là suy đoán thôi. 
- Nghe nói các ngươi đã tra ra kẻ đứng sau màn đêm giao thừa?
- Dạ. Đã tra ra, là mợ cả Lê gia.
Quả nhiên, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Đặc điểm đặc trưng của pháo hôi là luôn muốn tìm chết. Nghe Nguyệt Nương kể ra thì cuộc sống của nàng ta cũng không yên bề lặng sóng gì. Ắt hẳn là nguồn cơn cho mọi ác ý.
Nghe nói, sau khi Vũ Thu An vừa gả chưa quá bao lâu, Vũ gia liền khẩn cấp gả Vũ Minh Lan qua Lê gia. Lê gia tự coi mình là danh gia, vì lỡ có hôn ước nên mới đành hạ mình rước nhị tiểu thư Vũ gia vào cửa. Lê lão thái gia là người nghị hôn ước, vốn muốn chỉ định cháu dâu tương lai là nữ ngoại tôn Trấn gia, không ngờ rước về lại là nữ nhi kế thất, liền bực bội đóng cửa, nửa lời cũng lười nói với con cháu nhà mình. Thành ra, Vũ Minh Lan gả qua, nhà cửa lạnh băng, từ trên xuống dưới người ở Lê gia đều lạnh nhạt hờ hững với nàng ta.
- Nô tì cho người điều tra được, Vũ Minh Lan bước qua cửa Lê gia cũng chả dễ dàng gì. Bên trên không vừa mắt, bên dưới coi thường. Ngay cả Lê Ngọc Trác kia cũng không để nàng ta vào mắt. - Nói tới đây Như Hoa cau mày.- Bọn hạ nhân trong Lê gia đưa chuyện rằng, nghe nói, lần duy nhất đại thiếu gia và mợ cả ân ái là đêm động phòng. Sau khi về lại mặt, thái độ của đôi phu thê đó càng trở nên quái lạ. Hai người từ đó cũng phân phòng.
Nghiệp quật! Đây là hai từ đầu tiên nảy ra trong đầu An. So cuộc sống của Vũ Thu An bản gốc ở Vũ gia khi đó, với tình cảnh hiện giờ của Vũ Minh Lan ở Lê gia, quả nhiên nhân quả ứng nghiệm không chệch phát nào.Trời đất vốn có an bài, tranh đoạt cũng chả ích gì. Món đồ không thuộc về mình thì dù có tranh được từ người khác cũng sẽ vẫn không thuộc về mình. 
Dựa vào kinh nghiệm xem drama cẩu huyết mấy chục năm ở tiền kiếp, An có thể vỗ đùi cái đét mà khẳng định, không sớm thì muộn, bà mẹ chồng kia chắc chắn sẽ đòi cháu nội sớm cho coi. Sự việc tiếp theo khéo cũng chả cần đến nàng tốn công mất sức trả thù làm gì cho tổn hại âm đức. Chỉ cần sai người ở một bên quạt lửa, thổi chút gió là liền có drama mới ra lò cho dân thành Vạn Xuân hóng cả năm.
- Sai người bám sát cô em gái của ta. - An vét nốt miếng sâm dứa cuối cùng cho vào miệng.
- Chủ nhân không xử lý nàng ta thật sao?- Nghĩ tới một đống chuyện xảy ra, cùng cái chết của Như Ngọc, tất cả nguồn cơn đều từ nữ nhân đó gây ra. Như Hoa không khỏi tức giận.
- Ta đâu có nói như vậy. - Đặt chiếc muỗng xuống mặt bàn, ánh mắt An không khỏi nhìn về một phương hướng. Nơi đó, vốn luôn có bóng hình của một cô nương xinh đẹp đang đứng bên bậu cửa sổ. - Như Hoa, ngươi có nghĩ chết là hết không?
- Nô tì không biết. Nhưng cái chết luôn làm những kẻ ở lại đau đớn khôn nguôi.
- Ta không thể đợi để nhìn thấy quả báo của cô em gái ta ở kiếp sau. Ở trong kiếp này, ta muốn để nàng ta biết được rằng: chỉ có sống không bằng chết mới có thể chuộc hết tội của chính mình.
***
Tại Lê gia, chim chóc quanh vườn hót líu lo. Rõ ràng tiết trời lạnh lẽo, nhưng giống như tất cả các hào môn khác, khuôn viên Lê gia lại vẫn giữ được mùa xuân ấm áp với tiếng chim ca và hoa thơm cỏ ngọt. Ở cái thế giới này, chỉ cần có pháp trận thì điều gì cũng có thể làm được. Nhưng buồn thay, người nghèo miền quê xa xôi lại không có số tốt như vậy. Họ vẫn phải quấn quanh mình cả tấn áo bông để giữ ấm, và mùa đông, khi mà những bông tuyết rơi xuống, đồng áng cũng chỉ một màu xơ xác tiêu điều. Không có thu hoạch, đói rét vẫn là một chuyện rất đỗi hiển nhiên. Đối diện những tháng ngày sắp tới như vậy, khiến Phan Thị sầu khổ vô cùng. Trước khi lên đường về quê, bà ta lấy lý do tới thăm nữ nhi mà khóc lóc tố khổ.
- Phụ thân con rõ ràng biết lão già đó chướng mắt ta, nhưng lại cứ một mực bắt ta về phụng dưỡng lão. Này chẳng phải là muốn mạng của ta hay sao?
- Mẫu thân, xin người cứ bình tĩnh...
- Bình tĩnh thế nào? Ta làm sao có thể bình bình tĩnh! Nơi rách nát nghèo khổ đó sao ta có thể sống được. Chưa kể lão già đó, trong lòng lão vĩnh viễn chỉ nhận một đứa con dâu là Trấn Minh Trang kia. Thật hay, giờ ả ta chết rồi, người đã chết, dù muốn gì cũng không thể làm được nữa. Vậy cũng như xong. Nhưng cố ý, nữ nhi nàng ta lại đeo bám không tha như oan hồn bất tán. Rõ ràng gả con ranh con đó cho lão quỷ y là một sai lầm. Đáng ra dưới dược tính mà Xuân không ngừng đút cho nó uống, nó phải điên khùng khiến lão chán ghét rồi giết đi mới phải. Ấy vậy mà không ngờ mọi chuyện lại thay đổi đến khó kiểm soát đến như thế này.
Nghe mẫu thuân thao thao bất tuyệt, trong lòng Vũ Minh Lan sao không biết tổ phụ có bao chướng mắt mẫu tử các nàng. Sở dĩ trong tên nàng có chữ Minh cũng chính là lão cố ý đặt, để không ngừng nhắc nhở phụ mẫu và các nàng nhớ rõ nữ nhân kia. Nhắc các nàng nhớ mình vĩnh viễn không bao giờ có thể vượt qua được nữ nhân đã chết kia.
- Mẫu thân nhẫn nhịn chút thời gian, rất nhanh thôi, con tin tưởng phụ thân sẽ cho đón người về.  
Vũ Minh Lan an ủi Phan Thị nhưng trong lòng thì rối như tơ vò. Mẹ chồng giục có cháu, nàng ta cũng mong mỏi có đứa con để gia đạo hài hoà, cuộc sống của nàng ta bớt khó khăn. Nhưng đã mấy tháng trôi qua, nguyệt sự vẫn đều đến mức Vũ Minh Lan bắt đầu sinh ra ảo giác mình có thù với tất cả mọi thứ có màu đỏ. Đã thử mọi cách, mà lần nào Lê Ngọc Trác cũng thành công tẩu thoát. Không có đối tượng, bảo một mình nàng ta chửa kiểu gì. Thế nên vào cửa mấy tháng mà cái bụng chưa có động tĩnh gì, ngày ngày bị mẹ chồng lời ra tiếng vào, âm dương quái khí, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt cũng chịu sự đối xử bất công. Vũ Minh Lan không đêm nào không rơi nước mắt vì thương thân xót phận.
Vũ Minh Lan cảm thấy bản thân gả vào Lê gia đáng ra không nên thiệt thòi như vậy. Nàng là đại danh kỳ nữ Lưu châu, sớm có bao kẻ mơ ước không được. Vậy mà vào cửa Lê gia lại bị đối xử không bằng cả thiếp thất. So ra, tiện nhân kia bị gả cho một lão già, lại sung sướng khoái hoạt hơn bản thân mình.
- Lan nhi, gả vào Lê gia cuộc sống của con có ổn không? - Phan Thị nhớ tới lúc bước vào nơi này, đám hạ nhân Lê gia đối với mụ vô cùng qua loa quýt luýt. Nữ nhi của mụ vốn vô cùng thông minh khôn khéo, gả cho Lê Ngọc Trác là phúc phận mười đời của Lê gia. Làm sao đám hạ nhân lại dám có cái thái độ như vậy.
- Cũng bình thường ạ. - Vũ Minh Lan cười nhàn nhạt, thùy mi hạ xuống, che đi nỗi lòng giấu trong ánh mắt.
- Mỗi lần con che giấu điều gì với ta. Con sẽ cười như vậy. - Phan Thị thâm tình mà nắm lấy bàn tay nhỏ của nữ nhi mình. Mụ chỉ có đứa con gái này, làm sao không hiểu tính nết của nó. - Có phải Lê gia bạc đãi con? 
- Mẫu thân đừng lo. Con tự biết cách phải làm gì. 
- Ta biết. Từ nhỏ con vốn là đứa thông minh sắc xảo. Dù là chuyện gì con cũng có cách giải quyết. Vì vậy nhiều năm qua mới chiếm được tình cảm của lão gia.
- Nhưng mà nay đâu còn được như xưa nữa đâu mẫu thân... Từ ngày đứa con gái tiện nhân kia trở về. Mọi chuyện đã thay đổi rồi. Phụ thân cũng không còn quan tâm con như trước nữa.
- Con nói gì vậy? Lão gia vẫn luôn thương yêu con kia mà. Chỉ là ông ý dạo này bận nhiều việc, không thể chu toàn mọi việc.
- Mẫu thân người không cần lừa gạt con. Con sao không biết chuyện xảy ra gần đây trong Vũ gia mình.
- Hày!! Cứ ngỡ gả con ranh con kia đi rồi, sẽ không bao giờ gặp lại nó. Không ngờ, nó trở lại, lại trở nên khó đối phó như vậy.
- Mẫu thân nhầm rồi. Người khó đối phó không phải đứa con gái tiện nhân kia, mà là lão già Quỷ y luôn hậu thuẫn sau lưng ả.
- Lão Quỷ y vì sao phải hậu thuẫn cho một đứa con gái điên khùng lại ngu dốt như nó?
- Điều này con cũng không hiểu. Nhưng nếu không phải lão xuất hiện. Ả cùng mấy gã đàn ông quanh ả đã sớm phanh thây trăm mảnh rồi.
- Minh Lan, chuyện liên quan với đám Thập Bát Quái kia chẳng lẽ là do con sắp đặt.
- Không sai. Tình cờ con biết một kẻ trong đám đó, nên đã gài bẫy hắn ta. Sau đó lợi dụng hắn đi phá hủy trinh tiết của tiện nhân kia. 
Vũ Minh Lan tin tưởng, trong cái thế giới nam tôn nữ ti này, sẽ chẳng có đức lang quân nào chấp nhận phu nhân mình bị vấy bẩn. Cho dù là cường ép thì sao chứ, chả phải bọn họ vẫn luôn mở mồm ca tụng những nữ nhân thà chết mà giữ trinh liệt, còn hơn là thất thân mà sống nhục đó sao... Sau chuyện này, dù Vũ Thu An còn mạng mà sống sót thì từ đây cũng đừng mong sống tốt.
- Chỉ đáng tiếc là ả thoát được. Sau đó, con nghe được tin ả cùng hai kẻ họ Lang và họ Trình kia bị thích khách tấn công. Không ngờ hồ ly chín đuôi, ả cũng không kém. Cuối cùng lại được lão già kia cứu về.
- Nếu đã biết là sau lưng nó có chỗ dựa, lần sau con nên ra tay cầm chừng. Đừng để phụ thân con biết được, ắt sẽ không hài lòng đâu.
Phan Thị sau cuộc nói chuyện với nữ nhi liền khổ sở bò lên xe ngựa để về với miền quê không thương cũng chả nhớ. Mụ ta hoàn toàn không hiểu được suy tính của nữ nhi. Vũ Minh Lan vốn đã tính một nước cờ, đó là dùng đám Thập Tam phá hủy Vũ Thu An. Sau đó, chắc chắn Quỷ y sẽ ra tay trừng phạt Thập Bát Quái. Cho dù lão có biết người đứng sau bày trò là nàng, dựa vào việc lão từng tới Vũ gia chỉ định muốn cưới nàng về, cộng với việc nàng sẵn sàng dùng bản thân để thay thế Vũ Thu An, tin rằng lão cũng sẽ không làm quá khó cho nàng. 
Nhưng vì quá tự phụ mà nàng ta đã tính sai. Nếu ngày từ đầu là Vũ Thu An hàng thật giá thật thì có lẽ những suy đoán của nàng ta sẽ không sai. Nhưng đây lại là hàng fake. Mà hàng fake này là con sư tử Hà Đông đã qua đời chồng với hai đứa con. Nàng không đi kiếm chuyện với người khác, cũng đừng ai mong leo lên đầu nàng mà động Thái Tuế. Hàng fake lúc này đang sai người đi làm chút chuyện rút cúi đáy nồi, còn bản thân thì ngồi an nhiên ... luyện chữ. À không, là ngồi viết thiệp.
Ở thế giới cổ đại kia thế nào thì An không biết, nhưng ở nơi này, nghe Như Hoa nói rằng, muốn đến nhà ai thì phải viết thiệp bái kiến gửi đến trước để hẹn ngày giờ, sau đó mới đúng hẹn mà tới. Như vậy mới chứng tỏ mình là con nhà gia giáo, có nề nếp. Cũng là để chủ nhà không thất lễ khi đón tiếp. Ngồi viết hết tấm nọ tới tấm kia mà chưa hài lòng được cái nào, cái thì giây mực, cái chữ xấu, cái căn hàng không thẳng. An thật hận là không có cái trận pháp nào giống như điện thoại di động. Muốn tới nhà ai, gọi tới hỏi trước là được, không cần lằng nhằng viết thế này thế kia.
- Trận pháp truyền tin thì có đấy. Chỉ cần rót linh lực vào vật khắc trận pháp truyền âm. Mỗi khi muốn liên hệ, chỉ cần lật tìm linh ấn của người đã rót linh lực vào là có thể giao tiếp trực tiếp. Cái lệnh bài cung chủ cho người cũng chính là vật như thế.
- Vậy sao ngươi không nói ngay từ đầu, để ta lãng phí một đống giấy với thời gian?
- Chủ nhân, cho dù trận pháp truyền âm rất tiện, nhưng viết thiệp vẫn là việc nên làm. - Như Hoa uyển chuyển nói.
- Thôi được rồi. Ta biết rồi.
An chán nản quay lại với đống thiệp nguệch ngoạc của mình. Nàng sao không hiểu ý Như Hoa, có những chuyện như lễ giáo là lễ giáo. Cho dù ngươi có mang tiền đến bày trước cửa, người ta vẫn khinh ngươi là kẻ vô học. Thế nhân hám tiền nhưng lại khinh rẻ kẻ có tiền, họ chỉ tôn kính người hữu lễ. Chưa kể nói tới cái linh ấn gì gì đó. Nàng còn chả có linh ấn của chính mình chứ nói gì mà có được linh ấn của Lang gia.
Nhìn kỹ lại tấm lệnh bài mặt quỷ, An không khỏi mơ hồ kích động. - Như Hoa, làm thế nào để có được linh lực mạnh như lão gia ?
Như Hoa nhìn An bằng đôi mắt có chút tiếc nuối, nói.- Trong thế giới này, một nửa số người sống là có được linh thể. Nhưng chỉ có ba mươi phần trăm trong số đó có được cơ hội kích mở linh thể. Số còn lại là bỏ lỡ mất độ tuổi thích hợp.
Nói trắng ra là nàng chưa chắc đã không có linh thể, chỉ là giấy đăng ký đã quá hạn mất cha nó rồi.
- Nhưng nô tì nghe nói, chủ nhân lúc năm tuổi đã được Trấn tướng quân kích mở. Nên chắc người vẫn có thể sử dụng được đi.
- "..." - Tại sao nàng lại có cảm giác như Ngọc nhập vào xác Như Hoa thế này.
***
Sau khi theo lời hướng dẫn của Như Hoa, An ngồi tập trung vắt từng giọt linh lực ít ỏi vào trong lệnh bài. Phải, là vắt chứ không phải rót. Cái thân thể này có tu luyện gì đâu mà lấy ra nhiều linh lực. Sau từng nấy năm teo tóp, vắt ra được hai giọt thế này là còn may. An cảm giác như cơ thể mình y chang như một quả chanh sau khi đã bị bóp hết nước theo nghĩa đen, uể oải, vật vờ, lật ngửa nằm một bên. Bên trên lệnh bài bên cạnh đang sáng lên một bông hoa mai nhàn nhạt, ánh sáng như lân tính lấp lánh lượn vòng quanh, trông thật đẹp mắt.
- Chủ nhân nên tu luyện thêm, linh lực rót vào quá ít nên linh ấn sáng không nổi mới lập loè sắp tắt thế này.
Thì ra cái lấp lánh như lân tinh này được gọi là lập loè sắp tắt. Nội tâm An thật muốn phun một ngụm máu lớn. Trong lòng như có tiếng gào thét, số trời, là số trời. Lúc sống thì ngày ngày đối mặt với mất sóng điện thoại, có phải hay chăng, tới thế giới khác rồi vẫn phải đối mặt với linh lực yếu, đường truyền tín hiệu kém nữa không?
- Chủ nhân tu luyện tiếp rồi rót thêm chút là được. Không phải là hết đường cứu vãn. - Như Hoa nhìn biểu hiện trên mặt chủ tử nhà mình, kìm hãm cơn cười tới mức méo mó.
Sau khi gửi thiệp viếng thăm được ba ngày, An đúng hẹn mà chỉnh tề váy áo tới gõ cửa. Chỉ tiếc là, gia đinh Lang gia chạy vào báo xong, lúc quay ra có phần xấu hổ.
- Đại thiếu gia bệnh nặng nên không thể đón tiếp. Mong khách nhân lượng thứ.

Truyện Chồng Già được đăng tải chính thức tại website enovel.vn: (https://enovel.vn/chong-gia.12191/)
Và Vietnamovernight:
( https://dembuon.vn/threads/chong-gia-meo-cai-hay-cuoi.97070/)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro