Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#34

Bước vào nhà hàng sang trọng, cô được người phục vụ dẫn đến chỗ hẹn.

Nhìn thấy người phụ nữ ấy, một cảm giác nhẹ nhàng nhưng lại xen phần lạnh lùng bao phủ. Yên Nhi quan sát thật kĩ, nhớ những gì mà Tầm Kha Thảo đã dặn dò.

Cô đi đến, người phụ nữ đó quay ra nhìn cô. Bà ta trông còn rất trẻ, nhưng ánh mắt... cực kì lạnh lùng.

"Cháu chào bác!"

Yên Nhi cúi đầu chào, cô hơi run. Bà ta khẽ nâng môi "Ngồi đi."

Cô đi đến ngồi xuống đối diện, Dung Tiêu hướng ánh mắt đánh giá cô một lượt, bà ta không nói gì. Nhưng từ thái độ ấy có thể khẳng định, Dung Tiêu rất có thành kiến với Yên Nhi.

Im lặng một lúc, cô chỉ cúi đầu thấp nhìn cốc nước trên bàn. Bà ta cất lời làm tim cô run lên.

"Mong cô có tự trọng, rời xa Nhất Nam."

Mặt Yên Nhi tái lại, hít thở cũng khó hơn. Điều này rồi cũng đến, bà ta ngăn cản hai người họ. Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi nhìn bà ta. Ánh mắt kia làm cô sợ hãi.

"Tại...tại sao? Bác biết cháu là người như thế nào ạ?"

"Tôi không quan tâm cô là ai? Tôi không muốn cô gần Nhất Nam nữa. Nó có đối tượng kết hôn rồi!"

Yên Nhi nắm chặt lấy cốc nước trên bàn. Anh nói sẽ không kết hôn, là bà ta bịa đúng không? Cô điều hòa lại tâm trạng của mình, bình tĩnh trả lời.

"Cháu sẽ không làm theo lời bác."

"Cô dám?"

Sau đó là một màn im lặng, Yên Nhi chậm rãi nhìn lên Dung Tiêu. Ánh mắt đó vẫn không rời khỏi cô, bà ta muốn câu trả lời. Nhưng chưa đợi cô nói, Dung Tiêu đã đưa ra một tấm thẻ.

"Cầm lấy chiếc thẻ này, tôi đã sắp xếp cho cô một trường đại học ở nước ngoài. Sẽ có người dẫn cô đi."

"Hình như bác chưa hiểu cháu nói? Hay là không nghe rõ?"

Dung Tiêu nhíu lông mày, con nhóc này miệng lưỡi đã sắc bén như vậy. Bà ta không kìm được tức giận vì lời lẽ xúc phạm như thế! Cốc nước trên bàn bị bà ta hất lên người cô.

Yên Nhi vội tránh nhưng không kịp. Cô cắn chặt môi chịu đựng cốc nước nóng, vẻ mặt cô bình thản nhìn lên Dung Tiêu, nói tiếp.

"Nếu không phải Nhất Nam nói, cháu sẽ không rời khỏi anh ấy."

Dung Tiêu vẫn lạnh lùng nhìn cô, dù bà ta tức giận nhưng không biểu hiện lên mặt. Chỉ là ánh mắt, có vài phần phẫn nộ hiện lên. Bà ta tựa lưng vào ghế, lôi ra một tấm ảnh.

"Đây là do cô nói, muốn rời đi thì liên lạc với người này."

Tấm ảnh được đưa đến trước mặt cô, Yên Nhi nhìn xuống. Đó...chẳng phải là Tư Mã sao? Cô cầm lên xem kĩ, chắc chắn, không hề sai. Đây chính là Tư Mã.

"Tại sao?"

"Đó là con trai tôi cũng là em trai Nhất Nam."

"Tư Mã?"

Dung Tiêu nhướng mắt nhìn cô đang ngỡ ngàng, bà ta hơi cong khóe môi.

"Là Nhất Tư Mã!"

Tay Yên Nhi cầm tấm ảnh hơi run lên, cô đã hiểu vì sao Tư Mã lại có thành kiến với Nhất Nam. Vì sao cô lại là đứa con gái mà Tư Mã dốc hết lòng trêu ghẹo. Vì sao mà Tư Mã lại xuất hiện trong công ty của anh. Bởi vì cậu là con trai bà ta, là cháu trai của gia đình họ.

Nếu Tư Mã là đứa cháu trai mà ông nội họ thích, vậy còn ép buộc Nhất Nam trở về làm gì?

Cô cắn chặt môi, tay nắm tấm ảnh vội bỏ xuống rồi nhanh chóng đứng dậy.

"Cháu có việc, xin đi trước."

Tính quay đi thì Dung Tiêu gọi lại.

"Đừng hối hận, nếu cô không đồng ý tôi có thể cho cô một cơ hội. Lần thứ ba... thì không còn."

Nghe xong, Yên Nhi vội vã bỏ đi. Đầu tóc, mặt mũi ướt nhẹp chạy nhanh đến công ty Nhất Nam. Cô lo lắng, cô sợ hãi, anh sẽ không bỏ cô chứ?

Tại công ty, lời đồn thổi về cô học sinh làm tổng giám đốc yêu mê muội được bàn tán xôn xao. Có rất nhiều người tiếc nuối, còn chê Nhất Nam không biết phải trái, vì một đứa nhóc mà hi sinh cả nghề nghiệp. Chính như vậy, ai ai trong công ty cũng muốn gặp cô một lần.

Yên Nhi chạy vội đến quầy lễ tân, cô hốt hoảng.

"Cho em gặp Nhất Nam."

"Em là..."

"Em... em có hẹn trước rồi."

Cô phục vụ lễ tân nhìn Yên Nhi tò mò, gọi thẳng tên tổng giám đốc cũng rất ít người, cô bé này... chắc không bình thường.

Khi được nối máy, ngay lập tức Yên Nhi được đưa đến phòng anh.

Cô không ngừng lo lắng, sợ hãi, vừa đến nơi, Yên Nhi mở cửa bước vào liền thấy Nhất Nam đang ung dung ngắm cảnh.

Anh ngước nhìn cô, lông mày nhíu lại thật chặt. Cô bé của anh sao lại ướt nhẹp như vậy? Nhất Nam đi đến xem xét Yên Nhi.

Thấy anh lại gần, cô chạy đến ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào lồng ngực anh mà nức nở "Anh có đối tượng kết hôn thật sao? Anh đồng ý kết hôn rồi? Tại sao chứ? Anh không nói với em? Hức..."

Nhất Nam bị cô đột ngột xông tới đã bất ngờ lắm rồi, vậy mà lại còn thêm những câu hỏi đó. Chắc chắn, cô đã nghe được tin tức không tốt. Anh nắm lấy bả vai nhỏ của Yên Nhi, tựa cằm lên đầu cô.

"Cố Yên Nhi, chẳng phải anh đã nói rồi sao? Anh chỉ cưới mình em thôi. Nói cho anh biết, ai nói gì với em?"

"Nhưng em sợ... sợ anh sẽ rời khỏi em..."

"Ai nói vậy chứ?"

"Dung... Tiêu!"

Nhất Nam nắm mạnh bả vai Yên Nhi, ánh mắt anh hiện lên vài tia căm ghét. Bà ta lại dám đến gặp cô, xem ra nếu anh không chịu kết hôn thì bà ta sẽ làm hại đến cô. Nhưng bà ta đang mơ sao? Một con cáo già sắp đi chầu Diêm Vương mà vẫn còn ngoan cố như vậy.

Thấy anh im lặng, Yên Nhi nghĩ có điều không lành, bà ta nói là sự thật? Sao anh không nói gì? Cô sợ...sợ...rất sợ...

Đột nhiên cơ thể cô bị nhấc bổng dậy, Nhất Nam bế ngang cô đi vào phòng nghỉ, anh là lại muốn...

Yên Nhi hét lên.

"Bỏ em ra! Này, anh còn chưa trả lời em!"

"Lên giường trả lời!"

Hai người họ không biết bên ngoài đang có trăm cái tai ghì sát vào nghe ngóng. Nếu tổng giám đốc không hành hạ nhân viên thì là hành hạ một cô bé sao?

Tất cả mọi người nghe lí nhí được tiếng hét của cô với câu trả lời biến thái thì không ngừng cười.

"Tội ghê!"

"Mong cho cô bé an toàn trở ra!"

"Tiếc thật! Vẫn chưa thấy được người!"

[Còn]

P/s : chương sau H+ sương sương, nhẹ thôi ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro