Phần Không Tên 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Xoạt... - Tấm màn trắng phòng 203 bị nó giật phăng. Đập vào mắt nó là một cái xác nằm bất động, trùm dải khăn trắng phủ mặt. Bên cạnh là hai chiếc nhẫn kim cương và cái điện thoại lốm đốm máu.

Nó tròn mắt khi nhận ra chiếc nhẫn đó hệt như cái mà nó và hắn đeo, nhìn lại tay mình, nó càng bị thuyết phục rằng chiếc nhẫn kia là của nó. Đeo nhẫn vào tay, nó nhấch điện thoại lên gọi cho hắn.

- Làm ơn đi, không phải là anh , không phải, đừng rung, đừng...

Ring...ring...ring.... - chiếc điện thoại rung lên từng đợt như xé toạt trái tim nó, xé toạt hi vọng, xé toạt cuộc đời hắn.

- Không thể nào.......... - nó gào lên rồi ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất vỡ toang, chạy lại bên cái xác nó khóc òa lên

- Đồ hách dịch, anh có tỉnh lại không hả? anh tính chết một cách nhạt nhẽo như vậy sao? Tôi cưới anh về là để làm vợ anh chứ không phải ngồi lo hương khói cho anh đâu đó, tỉnh lại cho tôi, mở mắt ra rồi nói cho tôi biết rằng anh chính là cái người mà tôi mãi mong đợi trước giờ, tỉnh lại, tỉnh lại... - nó vừa khóc vừa nói, tay thì đập liên hôi lên cái xác

Xoạt...

- Cô dừng lại đi, đừng có dày xéo lên cơ thể người chết như vậy chứ. - Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng nó khiến nó chợt thừ người ra, không khóc, không nói, tay ngừng đánh.- Đồ độc miệng, ai cho phép cô trù tôi chết hả? Và cô cũng chưa cần phải lo hương khói cho tôi sớm vậy đâu. Với lại, nếu hôm nay tôi chết thì cũng không nhạt nhẽo vì...Còn nữa, tôi không muốn chỉ vì tôi là người đó mà cô thích tôi đâu.

- Ai thèm thích anh kia chứ - Nó nhoẻn miệng cười rồi chợt đứng phắt dậy, quay về phía sau ôm chầm lấy hắn.- Đồ dối trá, anh dám lừa tôi

- Ai lừa cô chứ, y tá chỉ để tạm đồ đạc của tôi ở đây để sơ cứu vết thương thôi mà. Tự cô suy diễn bậy bà rồi òa ra khóc chứ bộ.

- Còn nói nữa - Nó buông hắn ra đỏ mặt.

Nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của nó, hắn khẽ cười- nụ cười đã không còn đểu giả như lần trước. Hắn đeo chiếc nhẫn vào tay rồi kéo nó đi sắm điện thoại mới.

Tại cửa hàng điện thoại

- Chào cậu chủ, tiểu thư!

- Sao đi đâu người ta cũng gọi tôi như vậy nhỉ? - hắn nhìn nó vờ thắc mắc

- Này! đừng có lợi dụng thời cơ mà tự khen ngợi mình đó - Nó nói

- Sao cô đoán hay vậy, chắc tại tôi đẹp trai, phong độ nên ai cũng biết ấy mà.

- Wey...

- Thôi thôi được rồi

Hôm nay, nó chợt nhận ra rằng mình và hắn có rất nhiều điểm giống nhau. Ngoài cá tính ngang ngược, bướng bỉnh, nó và hắn còn có cách nói khó nghe như nhau, thích nói khích và tự khen.

- Chỉ ơi! Chọn cho em mấy kiểu điện thoại cảm ứng ấy - (cả hai đồng thanh) Phải chăng lại là một sự giống nhau từ cả 2.

- Này, sao anh bắt chước tôi

- Tôi làm vậy khi nào, là cô thì có

- Anh đừng có vô lí nha

- Cô thì đừng suy bụng ta ra bụng người, cô cũng vô lí khác gì tôi đâu Một lúc sau, nó và hắn cùng lấy một loại điện thoại cảm ứng giống hệt nhau mặc dù mua ở 2 quầy khác nhau (để khỏi cãi lộn)

Trở về khách sạn

Đình Nhân đã đứng trước cửa phòng nó tự bao giờ. Nhìn vẻ mặt

cho chút mình phải về nha

Nhìn vẻ mặt Đình Nhân lúc này hiển hiện biết bao nỗi lo lắng lẫn ân hận. Chút chờ đợi thoáng vươn vấn trên khuôn mặt hớn hở của anh khi nhìn thấy nó bình an trở về.

- Anh đến đây làm gì? - Nó quay mặt đi nói

- Anh đến để xin lỗi em. San San! Anh thực sự xin lỗi

- Được rồi, anh có thể đi - Nó lạnh lùng kéo hắn đi qua anh

- Anh sẽ đi, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em thêm lần nào nữa. Nhưng...trước khi đi anh muốn nói với em tất cả những gì anh đã giấu kín suốt 10 năm qua. San San! anh đã thích em từ rất rất lâu, từ khi em mới chỉ là một cô bé 8 tuổi.

- ... - Nó chợt đứng khựng lại

Quay lại nhìn nó, anh nói:

- Thật ra, anh và em đã từng gặp nhau trước đó rồi, là khi em sinh nhật năm 8 tuổi.

- ...

- Trong buổi tiệc hôm ấy, hình ảnh cô bé tinh nghịch cùng nắm sớm và sóng biển đã bức anh ra khỏi cái thế giới thượng lưu ngộp ngạt. Anh còn nhớ mãi cái nụ cười hồn nhiên của em khi ấy để rồi cất nó vào sâu trong trái tim đang ngày mãi lớn dần một tình yêu. Ngày ngày, anh mãi ngắm nhìn em qua những bức ảnh tự tay chụp về em. Rồi khi em sang Anh, anh đã bí mật theo em rồi tiếp tục cái công việc mà thường khi anh vẫn làm. Mãi cho đến lúc anh nhận được tin em sẽ kết hôn cùng thiếu gia nhà Hoàng Nhật trái tim anh đã vỡ òa khi ấy. Dù rất đau nhưng anh vẫn cố chấp nhận cái sự thật phũ phàng ấy và tiếp tục lặng lẽ theo em. Đó là lí do anh đến đây. Công chúa em quay lại nhìn anh lần cuối được không? - vừa nói anh vừa tiến lại gần chỗ nó

- ... - Nó nhạt nhòe nước mắt quay lại

- Nhật Phong, tôi giao công chúa lại cho cậu. - anh nhìn hắn nói rồi khẽ cúi đầu hôn lên mắt nó, quay đi cay đắng

- Anh....... - Nó òa lên chạy đến ôm chầm lấy cái bóng dáng đã thoáng rưng rưng- Em xin lỗi, xin lỗi anh, xin lỗi vì nhỡ quên mất anh.

- Không phải lỗi của em, là tại anh nhút nhát không chịu thổ lộ. Đừng khóc cũng đừng nói gì nếu không anh sẽ không đi được đâu đó. - Anh không quay lại chỉ đưa tay gạt nó ra rồi rảo bước thật nhanh.  

  - Hu..hu... - Ngay sau khi Đình Nhân đi, nó và hắn cũng lên đường trở về nhà

- Khóc cái gì mà khóc?

- Anh thử là tôi xem có cảm động mà khóc không?Hu...hu....

- Tôi sao là cô được?

- Thế nên anh mới không hiểu được.

- Có cần ượn vai không? - Hắn ngượng ngùng nói

- Không thèm, tôi mượn cả người anh cơ - Chưa kịp nghe lời đồng ý cũng như thấy phản ứng của hắn, nó ôm chầm lấy hắn khóc nấc lên.

- Cô đang làm cái gì vậy? Tôi đang lái xe, bỏ ra, bỏ ra...

Về đến nhà thì trời cùng sẫm tối. Vì quá mệt nó đã thiếp đi từ lúc nào. Cho người mang hành lí vào nhà, hắn bế nò về phòng rồi sang gian chính chào hỏi ông nội và ba mẹ.( nhà của hắn rất rộng được chia ra thành nhiều gian khác nhau tất cả đều quay về hướng gian chính kiến trúc vừa hiện đại vừa cổ kính trông rất giống cung điện phương Tây)

- Thưa ông, thưa ba mẹ chúng con mới về

- Ăn gì chưa con? San San đâu? - Mẹ hắn ân cần hỏi

- Cô ấy ngủ rồi ạ.

- Chắc tại mệt quá đây mà - mẹ dịu dàng nói- Thôi! con ăn cơm đi chút nữa mẹ nấu cháo tổ yến, con mang lên cho con bé nha.

- Sao lại là con chứ? - Hắn đứng phắt dậy

- Con định bảo mẹ con mang đến sao? - Ông nội nhìn vào roi mây đang treo vắt vẻo trên tường nhà mà nói

Hắn ngồi xuống hắn học

- Con đừng tưởng ta không biết. Sao con lại đẩy San San xuống biển? - Ông hỏi

- Chỉ tại cô ta...

- San San, nó làm sao?

- Cô ta nói những lời khó nghe khiến con bực mình.

- Tức giận thì còn kề mẻ chai vào cổ nó rồi đẩy xuống biển sao?

- Ông...sao ông lại bênh vực cho cô ta chứ, con mới là cháu ông đây

- San San không phải cháu dâu ta sao?

- Hừm... - hắn không nói được gì, cặm cụi ăn cơm.

Một lát sau

- Nhật Phong! Con đi đâu đó, mang cháo lên cho San San đi chứ

- Mẹ... - hắn quay lại nhìn mẹ bất mãn

- Nhanh đi - đưa cho hắn tô cháo bà cười dịu dàng trở lại bàn ăn

- Cái roi dạo này dính nhiều bụi nhỉ - Ông nội nói

- Được rồi con đi, ông đừng có hơi tý là mang cái roi ra dọa con

- Ý con là con không còn sợ nó nữa? Ông không nghĩ sai chứ? Con dũng cảm lên từ bao giờ vậy nhỉ?

- Con đi, con đi - hắn hậm hực bê tô cháo về phòng

Tại phòng nó và hắn

Nắm trên chiếc giường trắng sang trọng, nó ngủ ngon lành nhìn nhu một thiên thần khiến hắn chẳng nỡ nào gọi dậy

- Giả San San! - hắn dồn hết nỗi ấm ức phải chịu từ nãy giờ mà đương tâm hét vào mặt nó

- Điếc tai quá, anh điên à? - Cô dám nói vậy với tôi sao? Dậy đi, mẹ nấu cháo bảo tôi mang lên cho cô này.

- Cháo tổ yến à? Ngon thế - Nói rồi nó bật dậy chạy ngay vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ chuẩn bị thưởng thức nghệ thuật ẩm thực

Chạch

- Ây da...

- Này, cô sao thế?

Nó trược chân trong nhà tắm khiến bàn tay đập mạnh xuống đất kết quả là trặc xương và ko thể cử động được cả hai tay.

Trong khi bác sĩ kê thuốc giảm đau và băng tay cho nó thì hắn cứ tít mắt mà cười mỗi khi nhớ lại cái dáng nó ngã.

- Ha...ha...đáng đời cái tội lanh chanh

Cốp - mẹ cốc nhẹ lên đầu hắn

- San San bị đau, không tiện đi lại cũng nhu cử động, con phải chăm sóc cẩn thận. Nãy giờ cháo đã nguội, mẹ vừa mới đổi tô khác xong, con nhớ cho San San ắn hết mới thôi đó

- Sao lại thế? Cô ta bị gãy tay rồi, chẳng ăn được đâu mẹ không phải nấu

- Con bón cho San San ăn là được mà

- Mẹ... - vừa dứt cầu thì hắn được hẳn 8 con mắt chỉa vào kể cả vị bác sĩ

Mọi người ra ngoài chỉ để nó và hắn lại trong phòng với tô cháo đang nóng hổi

Chẳng nói gì, nó nhìn tô cháo vẻ tiếc nuối. Quay mặt đi rồi lại nhìn tô cháo, hành động dễ thương của nó khiến hắn phải đầu hàng và làm chuyện dẫu mình chẳng muốn tẹo nào.

- Tôi bón cho. Cô mà càu nhàu thì khỏi ăn đi

- Biết rồi mà

Hắn nhăn nhó, cẩn thận thổi từng thìa cháo đổi lại mỗi nụ cười hạnh phúc từ nó.

Sáng hôm sau

- Khoan đi học đã, đọc cái này đi. - hắn ném cho nó một tập dấy dày cộm, miệng giải thích- Dù hôn lễ của tôi và cô rất lớn, báo chí đang tải rất nhiều tuy nhiên họ không biết thân phận của cô và tôi ở trường cũng như các học sinh ở đó nên chúng ta hãy cứ xem như không quen nhau đi.

- Biết rồi, biết rồi tôi cũng chẳng muốn biết anh đâu - Nói rồi nó chạy ra nhà xe phóng chiếc mui trần baby của mình đến trường.

Trước cổng Trần Quốc Tuấn

Xe nó dừng lại trong cái há hốc mồm của biết bao tiểu thư, công tử con nhà giàu ở đây mặc dù xe họ chẳng thua kém gì nó nhưng...

Nó dám tự ý lái xe đi học dù trước giờ chỉ có mỗi Jun mới làm vậy - hoàng tử của Trần Quốc Tuấn.

Bước xuống xe với bộ đồng phục cách tân rất ư là xì- teen và một chuỗi hàng hiệu trên người, nó tự tin bước cùng nắng đến phòng hiệu trưởng kéo theo bao con mắt say đắm của các chàng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro