chồng tôi lòng đen tối (kiều thê không dễ làm) 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 161: Sống bên nhau
Cuối cùng cũng đến ngày Hạnh Hạnh ra viện, Cố Duyên vừa thu dọn đồ đạc, vừa âm thầm suy tính sau khi ra viện, bước tiếp theo phải làm thế nào?

Ngự Tứ đang ở trước mắt, nhìn dáng vẻ của anh có vẻ không định rời xa Hạnh Hạnh, cũng không thể để Hạnh Hạnh theo anh về!

"Chuyện đó..." Cố Duyên suy tính một lát, mới quay sang Ngự Tứ đang chơi game cùng Hạnh Hạnh, nói: "Bây giờ Hạnh Hạnh ổn rồi, anh an tâm làm việc đi, sau này tôi sẽ chăm sóc tốt Hạnh Hạnh, anh yên tâm."

Cô vốn muốn nói qua một thời gian nữa sẽ đưa Hạnh Hạnh trở về Anh, nhưng cô nghĩ Ngự Tứ chắc chắn sẽ không đồng ý nên cũng không nói gì.

Đây là việc cô quyết định sau khi Hạnh Hạnh gặp nạn, để cuộc sống của mọi người tốt hơn, cô cảm thấy mình mãi mãi đừng xuất hiện ở trong nước nữa mới ổn.

Mặc dù cuộc sống ở Anh rất cô đơn, rất khó chịu, nhưng lại an toàn.

Ngự Tứ đương nhiên biết ý cô muốn nói là gì, anh ngước mắt nhìn cô, nói: "Tôi đã tìm nhà xong rồi, chúng ta cứ ở tạm, chờ tôi giải quyết xong tất cả mọi chuyện lại về thành phố Tương, sống thật tốt."

Đây chính là lời hứa và quyết định của anh, ngắn gọn rõ ràng.

Sống thật tốt, cùng anh? Đây là điều Cố Duyên không dám nghĩ tới.

Cố Duyên quan sát anh, hỏi: "Anh thực sự quyết định không trở lại bên cạnh Ngọc Ngân?"

"Trở về làm gì? Nuôi con giúp người khác ư?"

"Anh đã biết tính cách của Ngọc Ngân thế nào, thì nên biết rằng để có được anh, chuyện gì cô ta cũng làm được."

Ngự Tứ buông Hạnh Hạnh ra, đứng dậy đi tới trước mặt Cố Duyên, giễu cợt nói: "Nếu vì sống mà bỏ rơi vợ con, có phải em sẽ phỉ nhổ tôi cả đời không?"

"Sẽ không đâu, chuyện thường tình mà." Cố Duyên lắc đầu.

Chỉ cần Ngự Tứ có thể sống, cô không quan tâm điều gì cả.

"Nhưng tự tôi sẽ phỉ nhổ cả đời mình."

"..."

"Nhanh thu dọn đi, xe đang chờ ở dưới." Ngự Tứ chỉ đồ dùng mới thu dọn một nửa.

"Ngự Tứ, tôi còn một câu hỏi muốn hỏi anh!" Cố Duyên vội vàng kéo Ngự Tứ đang định xoay người đi.

Ngự Tứ xoay người lại, nhìn chằm chằm cô: "Câu hỏi gì?"

"Ừm... Lẽ nào anh không quyến luyến Ngọc Ngân sao? Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy... hơn nữa... tôi thấy có vẻ anh rất yêu cô ta."

Đây là câu hỏi cô vẫn luôn tò mò, vẫn luôn muốn hỏi.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc, mỗi lần nhìn thấy Ngự Tứ và Ngọc Ngân cùng xuất hiện, ấn tượng của cô chính là Ngự Tứ cực kỳ yêu Ngọc Ngân. Sao có thể nói buông là buông, nói rời đi liền rời đi chứ?

Trong ấn tượng của cô, người mà Ngự Tứ yêu thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Ngự Tứ hiểu Cố Duyên để ý những điều này, đổi lại là người phụ nữ khác cũng sẽ để ý đến, anh nhìn cô, nghiêm túc nói: "Tôi rất cưng chiều cô ta, nhưng không có nghĩa là rất yêu. Tôi cưng chiều cô ta, bao dung cho cô ta bất cứ lúc nào cô ta gây sự vô lý và lòng dạ hẹp hòi, đơn giản vì cô ta là vợ tôi, là người duy nhất ở bên cạnh tôi khi tôi tỉnh lại sau phẫu thuật, lại đang mang thai, chăm sóc tôi chu đáo cẩn thận suốt ba tháng ở bệnh viện. Khi đó cô ta nói cô ta là vợ tôi, tôi tin mà không nghi ngờ chút nào, cũng âm thầm quyết định sẽ đối tốt với cô ta cả đời. Nhưng tôi không ngờ cô ta luôn gạt tôi, không ngờ sự việc lại như thế này. Khi biết hết tất cả, đối với cô ta, ngoại trừ thất vọng chính là căm hận, bởi vì cô ta suýt chút hại chết Hạnh Hạnh. Còn cưng chiều hay yêu thì không còn nữa."

"Em yên tâm, tuy em không được dạy dỗ, nhưng nể tình em lương thiện, lại là mẹ ruột của Hạnh Hạnh, tôi sẽ mạnh mẽ dạy dỗ em xong mới cho em kẹo ăn, sau đó tiếp tục duyên phận chưa dứt của chúng ta năm năm trước." Ngự Tứ cười, nhìn về phía Hạnh Hạnh: "Tôi và Hạnh Hạnh đã bàn bạc xong, từ nay về sau sẽ mãi mãi ở bên nhau."

Mãi mãi ở bên nhau...

Trong lòng Cố Duyên ngọt ngào, lại hơi mờ mịt, cuộc sống như thế thực sự có thể thực hiện được sao? Đã rời xa năm năm, cô cho rằng Ngự Tứ sẽ không trở lại nữa, nhưng thực sự anh có thể về bên cô sao? Cuối cùng Hạnh Hạnh sẽ không bị người ta chê cười là không có cha nữa đúng không?

Nước mắt của Cố Duyên không ngừng chảy xuống, cô rất cảm động.

"Sao vậy? Vui đến mức khóc luôn hả?" Ngự Tứ dùng tay lau nước mắt trên mặt cô.

Cố Duyên cuống quýt lau nước mắt còn sót lại trên mặt, chớp mắt nói: "Anh đưa Hạnh Hạnh xuống đi, em thu dọn xong hết rồi."

"Chúng ta cùng nhau đi xuống, đồ đạc để người khác cầm." Ngự Tứ nhìn thoáng qua ngoài cửa, nói.

Ngoài cửa lập tức có một chàng trai trẻ tuổi đi vào, chính là tài xế của Ngự Tứ, lịch sự nói: "Cô Cố, đồ đạc để tôi cầm là được rồi."

"Về sau hãy gọi là cô Ngự." Ngự Tứ thản nhiên sửa lại.

"Vâng, cô Ngự, đồ đạc để tôi cầm là được rồi." Tài xế vội vàng sửa lời.

Đã năm năm không ai gọi cô là cô Ngự, hôm nay lại được nghe một lần nữa, Cố Duyên cảm thấy không được tự nhiên, cô cười cười với tài xế. Hạnh Hạnh lại rất vui vẻ cười nói: "Cô Ngự, mẹ của con là cô Ngự, vậy con chính là..."

"Con là con gái của anh Ngự và cô Ngự, tên là Ngự Hạnh!" Ngự Tứ nói.

Hạnh Hạnh hoan hô: "Ngự Hạnh! Yeah! Con thích cái tên mới, Hạnh Hạnh không còn là đứa trẻ không có cha nữa!"

"Bạn nhỏ Ngự Hạnh, có phải chúng ta nên đi rồi?"

"Được!" Hạnh Hạnh nhảy vào lòng Ngự Tứ.

"Về nhà thôi!" Ngự Tứ ôm cô bé ra khỏi cửa phòng bệnh, hai cha con đều rất vui vẻ.

Cố Duyên đi theo sau hai người ra khỏi phòng bệnh, trong miệng luôn nói thầm cái tên "Ngự Hạnh".

Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng nhiều năm trước cô và Ngự Tứ cùng đặt tên cho con, khi đó cô nói nếu cô sinh con gái thì sẽ gọi là Ngự Hạnh. Tuy đứa trẻ đó bất hạnh rời bỏ cô, nhưng ông trời vẫn rất quan tâm cô, cho cô một đứa con đáng yêu như Hạnh Hạnh.

Hạnh Hạnh của cô cuối cùng đã hoàn thành mong ước ban đầu của cô và Ngự Tứ!

Nhìn bóng lưng vui vẻ của hai cha con, gương mặt của Cố Duyên cũng lộ ra nụ cười.

Ngự Tứ đã tìm một khu căn hộ cao cấp hai phòng ngủ trong thành phố Hàn làm chỗ ở tạm thời.

Căn nhà được bố trí rất ấm cúng và tinh tế, vừa nhìn đã biết vừa mới lắp đặt xong.

Cố Duyên thấy căn này không lớn, nhưng là căn lấy ánh sáng và thiết kế đẹp, quay đầu nhìn Ngự Tứ hỏi: "Anh tạm thời gọi người lắp đặt."

"Lắp đặt là chuyện từ trước, chẳng qua là sai người bày trí lại một lần nữa." Ngự Tứ đặt Hạnh Hạnh trên ghế sofa, Hạnh Hạnh bèn nhảy nhót trên ghế.

"Trước đây... ai đã ở đây?" Cố Duyên nhìn một đống đồ chơi trong góc, hỏi.

Ngự Tứ liếc mắt nhìn cô, cười cười nói: "Chưa có ai ở, đồ chơi này là mua cho Hạnh Hạnh."

"Thật sao? Cảm ơn cha!" Hạnh Hạnh nhảy tưng tưng chạy về phía góc phòng, bắt đầu bày đồ chơi ra chơi.

Vốn là mua cho Hạnh Hạnh, chứ không phải của Thuyên Thuyên để lại, Cố Duyên ngượng ngùng nhìn Ngự Tứ, Ngự Tứ luôn có thể đọc hiểu trong lòng cô đang suy nghĩ gì.

Hạnh Hạnh đột nhiên đứng lên giữa đống đồ chơi, trong tay ôm một con gấu đáng yêu, hỏi Ngự Tứ: "Cha ơi, con có phòng riêng không ạ?"

"Đương nhiên là có." Ngự Tứ dắt cô bé đi vào một căn phòng ngủ: "Nhìn đi, con có thích không?"

"Oa! Thật đẹp!" Hạnh Hạnh chỉ liếc mắt nhìn rồi lập tức vui vẻ khen. Sau đó cô bé leo lên giường nhún nhún, nói: "Thật tốt quá, cuối cùng con cũng có phòng ngủ của mình rồi!"

"Cẩn thận đừng vui quá, vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục." Ngự Tứ đi vào ôm cô bé xuống, nói: "Đây chỉ là tạm thời, sau khi về nhà cha chắc chắn sẽ cho Hạnh Hạnh một phòng ngủ lớn gấp đôi phòng này, bên trong cái gì cũng có!"

"Yêu cha lắm!" Hạnh Hạnh nhón chân lên hôn trán Ngự Tứ một cái thật kêu.

Nhìn tình cảm tốt đẹp của hai cha con, cô cảm thấy hạnh phúc, đồng thời trong lòng Cố Duyên lại có chút ghen tị. Từ sau khi có Ngự Tứ, Hạnh Hạnh mở miệng ngậm miệng đều là cha, đã lơ là cô lắm rồi.

Trước đây chỉ thấy Hạnh Hạnh luôn miệng gọi mẹ, thật là một cô nhóc có mới nới cũ, Cố Duyên bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười.

Cố Duyên quan sát căn phòng ngủ này, phòng ngủ không nhỏ, nhưng giường khá bé, giường đơn, bàn, tường... toàn bộ đều là họa tiết hoạt hình, rõ ràng là chỉ chuẩn bị cho một mình Hạnh Hạnh.

Cô thì sao? Cô ở đâu? Cố Duyên rất thực tế nghĩ tới vấn đề này.

Chiếc giường nhỏ này đương nhiên không đủ cho hai người, cho dù có thể nằm nhưng cũng không đủ dài!

Lẽ nào Ngự Tứ định...

Cố Duyên quay đầu nhìn thoáng qua phòng lớn cách vách, cô và anh ở chung một phòng?

Mặt của cô bỗng dưng đỏ lên, chia cách nhiều năm như vậy sau, nếu ngủ cùng nhau, nghĩ thế nào cũng thấy không được tự nhiên.

"Cô Cố, đang suy nghĩ gì đấy? Nghĩ gì mà mặt đỏ tới mang tai vậy?" Ngự Tứ chẳng biết lúc nào đã đứng trước mắt cô, quan sát cô cười cười hỏi.

Mặt của Cố Duyên càng đỏ lên, cô vội vàng quay đầu ra khỏi cửa phòng Hạnh Hạnh, trở lại phòng khách làm bộ cầm ly rót nước uống.

Ngự Tứ nhìn bóng lưng mất tự nhiên của cô, khóe môi nâng lên một nụ cười thú vị.

Sao anh lại không nhìn ra Cố Duyên đang suy nghĩ gì chứ? Kim thực anh cũng không nghĩ sẽ để cô ngủ chung giường với anh nhanh như vậy, cũng biết cô sẽ không quen. Nhưng bây giờ đây là căn thích hợp nhất, anh chỉ có thể chọn ở đây.

Sau khi thu xếp ổn thỏa tất cả, Ngự Tứ đưa hai mẹ con ra ngoài ăn trưa, sau khi ăn trưa xong lại chen vào dòng người không đông lắm trong trung tâm mua sắm để mua vài đồ dùng cần thiết.

Thấy Hạnh Hạnh vui vẻ, Ngự Tứ cũng rất có hứng thú chơi cùng cô bé, Cố Duyên không tiện quấy rầy bọn họ. Mãi đến khi sắc trời đã khuya, cô mới nhắc nhở: "Hạnh Hạnh, sắp tới lúc đi ngủ rồi."

Hạnh Hạnh nhìn thoáng qua đồng hồ hoạt hình đeo trên cổ tay, lưu luyến không rời nói: "Vậy chúng ta về ngủ đi."

"Hạnh Hạnh thật ngoan, đợi vết thương của Hạnh Hạnh lành hẳn, chúng ta lại ra ngoài chơi." Ngự Tứ hứa hẹn.

"Vâng ạ!" Hạnh Hạnh giơ tay lên đập vào bàn tay của Ngự Tứ.

Lúc hai cha con vội vàng về nhà, Cố Duyên đột nhiên thấy một hình dáng quen thuộc qua khung cửa, cô hơi sửng sốt, là Ngọc Ngân!

Lúc cô muốn nhìn rõ lại lần nữa thì chẳng nhìn thấy gì cả, Ngọc Ngân đã trốn trong góc tối.

Trong lòng Cố Duyên có chút lo lắng, bởi vì cô không biết có phải Ngọc Ngân cố ý theo dõi hay không, hay muốn làm gì đó.

Cô đi tới bên cạnh Ngự Tứ, nói: "Ngự Tứ, anh ôm Hạnh Hạnh thật chắc nhé, chúng ta đi nhanh đi."

Ngự Tứ thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, quét mắt nhìn bốn phía: "Sao vậy? Làm gì gấp thế?"

"Vừa nãy hình như em thấy Ngọc Ngân." Cố Duyên hạ giọng nói.

"Em sợ cô ta?"

"Phải đề phòng bất trắc." Cố Duyên cầm đồ đạc thật chắc, đi về phía thang máy cùng Ngự Tứ.

Đương nhiên cô sợ Ngọc Ngân, cô không muốn trở thành Sa Sa tiếp theo hoặc là ai đó bị Ngọc Ngân hại chết.

Mãi đến khi về nhà, đóng cửa, Cố Duyên mới thở phào một hơi.

Cô đưa Hạnh Hạnh đi tắm, sau đó dỗ Hạnh Hạnh ngủ, không biết là do chơi quá vui hay ngủ giường mới quá vui mà Hạnh Hạnh mãi không ngủ được.

Vất vả lắm mới thấy Hạnh Hạnh có chút buồn ngủ, Cố Duyên cũng mệt mỏi tựa lưng ở đầu giường ngủ mất.

Làm xong công việc hôm nay, tắm rửa xong xuôi chuẩn bị ngủ, Ngự Tứ thấy Cố Duyên vẫn chưa trở về phòng, bèn đi vào phòng của Hạnh Hạnh, phát hiện Cố Duyên đang cuộn mình ngủ ở đầu giường của Hạnh Hạnh.

Ngự Tứ kéo lại chăn cho Hạnh Hạnh rồi vỗ nhẹ tay của Cố Duyên, đánh thức cô.

Cố Duyên có chút mơ màng, khi nhìn thấy Ngự Tứ và khung cảnh mới mẻ bốn phía, cô mới ý thức được bây giờ mình đang ở đâu.

Cô ngồi dậy theo bản năng, vuốt vuốt sợi tóc bên gò má: "Tôi ngủ quên mất."

"Về phòng ngủ đi." Ngự Tứ sợ cô đụng phải tường, bèn nắm tay cô đưa cô tới phòng ngủ chính.

Nhìn chiếc giường hai người rộng hai mét trước mắt, gối hai người... Cố Duyên chợt xoay người đi ra khỏi phòng ngủ: "Em vẫn chưa tắm, em đi tắm trước."

"Trong phòng ngủ có phòng tắm." Ngự Tứ nhìn về phía bóng lưng của cô, buồn cười nhắc nhở.

Chương 162: Duyên duyên xảy ra chuyện lớn
"Không sao, ở đâu cũng như nhau." Cố Duyên đóng cửa phòng tắm, mở nước nóng rồi bắt đầu tắm.

Cô đã cố gắng kéo dài thời gian rồi, nhưng cũng không thể ở trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ, khi không có cách nào tiếp tục tắm nữa, cô mặc quần áo tử tế rồi trở lại phòng ngủ.

Ngự Tứ đã nằm trên giường, anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cười với Cố Duyên: "Lên đây."

Cố Duyên đi tới, vén chăn ngồi xuống. Cô không dám đến quá gần, Ngự Tứ lại đưa tay vòng qua vai cô, đùa cợt nói: "Đã là vợ chồng, còn sợ việc này ư?"

"Không phải sợ, chỉ là không quen."

"Mấy ngày nữa sẽ quen." Ngự Tứ mạnh mẽ nhét cô vào chăn, cánh tay vẫn ôm cô: "Mau ngủ đi, chớ suy nghĩ bậy bạ."

Chỉ đơn giản như vậy? Cố Duyên nghi ngờ, có điều thấy Ngự Tứ có vẻ thực sự cũng chỉ định như vậy.

Trong lòng của cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút hơi mất mát, cô cũng là người, là người thì đương nhiên có ý nghĩ chuyện nam nữ trong đầu. Đặc biệt là khi được Ngự Tứ ôm như vậy, không chỉ đầu óc của cô đang suy nghĩ lan man, cơ thể cô cũng đang dần dần có phản ứng.

Cô nhắm mắt lại, ép buộc không cho phép mình nghĩ những thứ này.

Một đêm trôi qua không xảy ra chuyện gì, hai người đều cố gắng nhịn, cuối cùng cũng kiềm chế được.

Ăn sáng xong, vì có việc nên Ngự Tứ đã ra ngoài, sau khi Ngự Tứ rời khỏi đây, Cố Duyên nhận được điện thoại của Ngọc Ngân, nói hy vọng có thể gặp cô.

Cố Duyên cũng muốn gặp cô ta, muốn đối mặt với cô ta nói chuyện một lần nên đã đồng ý. Cô đưa Hạnh Hạnh đến nhà Tô Lý Lý rồi đi thẳng đến biệt thự Ngọc Ngân đang ở.

Nơi đây cô đã từng tới một lần nên lần này cũng không khó tìm, tự mình đến nhà Ngọc Ngân, trong lòng của cô vẫn hơi sợ. Nhưng ngẫm lại trong nhà Ngọc Ngân nhất định có người làm, có Thuyên Thuyên, có lẽ cô ta cũng sẽ không làm gì cô đâu.

Tuy nghĩ vậy, nhưng cô vẫn đánh bạo bỏ một con dao gọt trái cây vào túi xách.

Biệt thự cô đã từng thấy, đã từng ở không có gì khác biệt, điều làm cô khó chịu là khắp nơi đều là dấu tích của Ngự Tứ, có điều bọn họ chỉ mới ở chưa đến một tháng.

Người làm đưa cô tới phòng khách tầng hai, Ngọc Ngân ngồi trên ghế sofa chờ cô, lúc thấy cô, cô ta lạnh nhạt nói: "Cô lại dám tới."

"Có gì không dám tới, tôi nghĩ cô cũng không thể làm gì tôi?"

"Cô tự tin thật, là sự tự tin Ngự Tứ cho cô à?"

"Ngọc Ngân, cô tìm tôi có chuyện gì?" Cố Duyên hỏi mà không đáp.

Ngọc Ngân uống một ngụm trà, nói: "Cũng không có gì, thực ra chỉ muốn nói cho cô biết, tôi đã nghĩ thông suốt..."

Ngọc Ngân cố ý muốn nói lại thôi, Cố Duyên kinh ngạc, cô ta nghĩ thông suốt... . Ngôn Tình Sắc

Điều này làm cho cô vừa sợ vừa có chút chờ mong, cô chờ mong Ngọc Ngân nói cho cô biết, cô ta đã nghĩ thông suốt, sẽ không nhắc đến chuyện của Phong Tùy, cô ta chủ động rút lui...

Nhưng lời Ngọc Ngân nói ra là: "Tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi không cần Ngự Tứ nữa, tôi muốn hủy hoại anh ta."

"Cái gì?" Cố Duyên kinh sợ lần nữa.

"Tôi nói, tôi nghĩ thông suốt rồi, không cần người đàn ông bạc tình Ngự Tứ nữa, không cần phải nghi ngờ có phải tôi đang đe dọa ép cô rút lui hay không. Lần này tôi thực sự quyết định, bởi vì tôi đã nhìn ra Ngự Tứ là kẻ khốn nạn, tôi muốn anh ta chết, đây là quả báo anh ta đáng phải nhận."

"Đừng nói như vậy..."

"Cô không cần khuyên tôi, về đi."

"Ngọc Ngân..."

"Cút!" Ngọc Ngân bỗng dưng đứng lên: "Cố Duyên! Nước Anh tốt đẹp cô không ở lại, phải trở về cướp đi tất cả của tôi, tôi sẽ khiến các người phải trả giá thê thảm!"

"Ngọc Ngân! Tôi quay lại Anh là được rồi, cô đừng kích động, đừng làm như vậy..."

Ngọc Ngân lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, xoay người rời khỏi phòng khách.

"Ngọc Ngân..." Cố Duyên cuống quýt xông lên kéo cánh tay của cô ta, Ngọc Ngân trở tay giáng một cú tát lên mặt cô: "Bỏ cái tay bẩn thỉu của cô ra!"

Cố Duyên bị cô ta đánh một bạt tai, lập tức té lăn trên đất, nhưng vì níu kéo Ngọc Ngân, cô cuống quýt bò dậy, thậm chí ôm lấy chân của cô ta cầu xin: "Ngọc Ngân, cô đã giết không ít người, tôi chưa từng nghĩ tới việc tố cáo cô, vì sao cô không thể tha cho Ngự Tứ?"

"Cô không tố cáo tôi là vì sợ tôi nói sự thật với cảnh sát nói, đừng nghĩ tới chuyện nể mặt ở đây!" Ngọc Ngân đá văng cô, nhìn thấy cô khóc lóc lại càng tức giận, bèn quay người ấn cô ngã xuống đất, dùng hai tay bóp cổ cô.

"Cô Phong, cô đúng là vĩ đại! Có thể buông bỏ tất cả vì người đàn ông mình yêu, còn có thể quỳ dưới đất cầu xin tôi. Nhưng càng như vậy thì tôi càng không muốn bỏ qua cho các người, đau lòng lắm phải không? Hay là bây giờ tôi giết cô luôn, thế nào? Đỡ cho sau này Ngự Tứ chết khiến cô đau lòng khôn nguôi, không muốn sống nữa!"

Sức mạnh trên tay Ngọc Ngân càng lúc càng lớn, mắt long sòng sọc, thậm chí cô ta còn cười: "Dù gì tôi cũng đã giết nhiều người vậy rồi, sớm giết cô một chút để hoàn thành mong ước nhỏ nhoi này của tôi, cô Phong à... đi chết đi!"

Cố Duyên bị bóp cổ đến mức đỏ bừng mặt, hoàn toàn hít thở không thông. Cô vừa gấp vừa tức, nhưng sức của Ngọc Ngân quá mạnh, dù cô có giãy giụa như thế nào cũng không thoát được.

Hà Ngọc Ngân đã mất lý trí, nhưng cô không muốn chết, cô còn phải chăm sóc Hạnh Hạnh, phải sống thật tốt.

Trong tình thế cấp bách, Cố Duyên đột nhiên nghĩ tới con dao gọt trái cây mình cố ý giấu trong túi xách. Cô dùng sức nghiêng mặt sang, may mắn, chiếc túi đang ở bên cạnh cô.

Cô run rẩy dùng một tay lấy con dao trong túi ra, sau đó dùng sức vung lên, vạch qua cánh tay của Ngọc Ngân.

Ngọc Ngân bị đau, lập tức tránh qua một bên, đồng thời thả cô ra.

Cố Duyên cuống quýt xoay người ngồi dậy, trong tay cô nắm thật chặt con dao gọt trái cây, vừa thở vừa trừng mắt nhìn Ngọc Ngân.

Ngọc Ngân cúi đầu nhìn vết máu trên cánh tay, không quan tâm, còn nở nụ cười mềm mại với Cố Duyên: "Rạch một vết nhỏ như vậy có là gì? Cô có bản lĩnh giết tôi đi, giết tôi rồi thì không cần lo lắng tôi sẽ vạch trần Ngự Tứ. Người chết là an toàn nhất, đúng không? Tới đây, giết đi, không dám ư? Đoán chắc cô cũng không có gan này! Ngự Tứ có thể vào sinh ra tử vì cô, nhưng cái gan giết người vì anh ta mà cô cũng không có, rốt cuộc cô có thực sự yêu anh ta không? Hả?"

Ngọc Ngân nghiêng người, từng bước áp sát cô.

Cố Duyên vừa kinh ngạc vừa sợ, không tự chủ lùi về phía sau né tránh.

Lúc có nghe được tiếng người làm chạy tới, lại bị Ngọc Ngân hét đuổi đi.

Ngọc Ngân trừng mắt nhìn Cố Duyên, nói tiếp: "Không phải cô muốn giết tôi sao? Vậy thử xem có can đảm này hay không đi, cô cần phải suy nghĩ kỹ, sau khi cô ra khỏi cánh cửa này, Ngự Tứ nhất định phải chết, bây giờ tôi cho cô cơ hội cứu anh ta..."

"A!" Cố Duyên gào to, giơ tay chém xuống.

Lời nói của Ngọc Ngân bỗng nhiên nghẹn lại, cơn đau thấu tim gan dần lan tỏa, máu tươi chảy ra.

"Cô..." Đồng tử của Ngọc Ngân phóng to, kinh ngạc trừng mắt nhìn Cố Duyên, cô ta thực sự không ngờ Cố Duyên lại có cái gan này...

Cố Duyên cũng kinh hãi vì hành động của mình, chợt buông tay ra khỏi cán dao, cơ thể lui về phía sau, ngồi sụp xuống đất.

Cô thực sự đã giết Ngọc Ngân, cô đã giết người...

Kinh hãi và hoảng sợ chớp mắt ùa về, trong lúc nhất thời, người cô cứng ngắc không phản ứng, trơ mắt nhìn Ngọc Ngân từ từ, không cam lòng ngã trong vũng máu.

Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ muốn giết chết Ngọc Ngân, chưa từng nghĩ tới việc động vào pháp luật để bảo vệ Ngự Tứ, cô muốn tất cả mọi người đều yên ổn, bình an mà sống. Nhưng hôm nay... cô đã giết Ngọc Ngân, cô lại trở thành kẻ mang tội giết người!

Cố Duyên sụp đổ!

Sau khi Ngự Tứ ra khỏi nhà cũng không đến công ty làm việc, mà lên chiếc xe A Kim đã đợi sẵn bên dưới, trực tiếp đi lên cao tốc đến thành phố Tương.

Lúc xe dừng ở trước cổng bệnh viện Á Ân, A Kim tò mò hỏi: "Anh Ngự, đối phó với Hà Ngọc Ngân không cần phải phí sức như thế này, trực tiếp giết luôn, thần không biết quỷ không hay, coi như trừ hại vì dân."

Ngự Tứ bất đắc dĩ cười: "Tôi không muốn dùng chiêu này, ai bảo tôi có người vợ lương thiện yếu đuối chứ?"

A Kim cũng bất đắc dĩ cười, mở cửa để anh xuống xe.

Ngự Tứ suy nghĩ một chút, nói: "Cả đời này Tiết Uy cũng không dám về nước, cậu đón cha mẹ anh ta tới thành phố Hàn, gặp được Thuyên Thuyên, hai người họ chắc chắn sẽ rất vui mừng."

"Đó là đương nhiên, bọn họ chỉ có Tiết Uy là con trai duy nhất, nhất định sẽ nuôi nấng Thuyên Thuyên thật tốt." A Kim trở lên xe: "Tôi đi trước."

Ngự Tứ đi thẳng tới phòng làm việc của Phong Thanh, Phong Thanh liếc nhìn anh, nói: "Muốn uống nước thì tự rót."

Ngự Tứ đi tới máy nước uống rót ly nước, ngồi xuống sofa nhìn xung quanh, cười giễu cợt nói: "Cả Phong Thị lớn như thế không lo, lại hạ mình đến căn phòng bé nhỏ này làm việc, anh có vẻ rất nhẫn tâm với cha anh và chính bản thân anh!"

"Nếu tôi nói ngày mai tôi sẽ trở về thừa kế Phong Thị, tôi e anh sẽ lập tức quỳ xuống cầu xin tôi."

"Anh thực sự định đổi nghề?" Ngự Tứ quả nhiên căng thẳng.

"Đúng."

Từ sau khi Cố Duyên mất tích, bà Phong lại phát bệnh, mấy năm nay vẫn không đỡ, Phong Hách đã già, lực bất tòng tâm với cả một tập đoàn lớn thế này. Mặc dù Phong Thanh không muốn theo nghiệp kinh doanh, không muốn tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Phong, nhưng Phong Hách lại không có đứa con trai thứ hai hay con gái. Dù anh ấy không muốn, cũng không thể bỏ mặc Phong Thị!

"Vậy anh đã làm xong chuyện của tôi chưa?" Ngự Tứ hỏi.

"Hãy chú ý, đây là chuyện của Duyên Duyên."

"Được rồi, vậy xin hỏi anh đã xử lý chuyện của Duyên Duyên thế nào rồi?" Trước mặt Phong Thanh, Ngự Tứ không hề ra vẻ.

Phong Thanh quan sát anh, không hiểu nói: "Tôi rất ngạc nhiên, với phong cách làm việc của anh, không phải hẳn nên một dao đâm chết Hà Ngọc Ngân ư, sao phải nghĩ ra cách phức tạp làm cô ta mất trí nhớ như vậy?"

"Nghe nói Duyên Duyên không thích tôi dùng thủ đoạn tàn bạo làm việc." Ngự Tứ bất đắc dĩ nhún vai.

Đương nhiên anh có nghĩ tới việc làm như vậy, nhưng A Kim nhắc nhở anh nếu anh thực sự làm thế, Cố Duyên rất có thể sẽ hận anh, như năm đó anh giết chết sếp Chu vậy.

Đương nhiên, anh không thể để Cố Duyên cảm thấy anh là tội phạm giết người, phá hủy vị trí của anh trong tim cô.

Phong Thanh cười nhạt: "Cưỡng ép xóa đi trí nhớ của người khác, việc này không tàn bạo sao?"

"Việc này phải hỏi anh chứ, bác sĩ Phong." Ngự Tứ chỉ tay lên đầu mình.

Phong Thanh xoay người: "Tôi chỉ muốn cứu anh, và cả mọi người."

"Vậy không phải tôi cũng đang cứu giúp Hà Ngọc Ngân sao? Vì đạt được mục đích mà Hà Ngọc Ngân không từ thủ đoạn, đã tới mức suy nghĩ vặn vẹo. Để cô ta quên quá khứ, làm người một lần nữa, đơn giản vui vẻ, đây không phải là một việc thiện ư?"

"Anh còn dám tự cho mình xuất sắc." Phong Thanh cười nhạt, lập tức nói: "Cho tôi ba ngày, tôi sẽ điều chế thuốc, đây là lần cuối cùng trong cuộc đời bác sĩ của tôi, về sau có khó khăn gì tự mình giải quyết, đừng tìm tôi."

"Yên tâm, chuyện này qua rồi, cả đời tôi cũng không muốn gặp lại anh."

"Vậy là tốt nhất."

"Còn nữa, tôi cảnh cáo anh, cách xa Duyên Duyên nhà tôi một chút."

"Tôi là..."

"Anh ruột cũng không được."

"Anh..."

"Suỵt... Có điện thoại, thật ngại quá." Ngự Tứ cố ý đặt ngón trỏ lên môi cắt ngang lời anh ấy, cười xấu xa.

Là một dãy số xa lạ, Ngự Tứ nhận điện thoại, một giọng nam xa lạ truyền vào tai anh: "Xin chào, cho hỏi là anh Ngự phải không?"

"Anh là ai?" Ngự Tứ có chút không vui, bởi vì đây là điện thoại riêng, thông thường chỉ có bạn bè và người thân mới biết được, cũng chỉ có bọn họ mới có thể gọi, sẽ không có người lạ gọi đến.

"Ây da, để tôi!" Bên cạnh vang lên giọng nói không ngần ngại của Lý Lý, ngay sau đó Lý Lý nói: "Ngự Tứ, hãy nghe tôi nói, Duyên Duyên đã xảy ra chuyện lớn..."

Chương 163: Tình cảm đậm sâu (hết)
Nghe Cố Duyên xảy ra chuyện, trái tim Ngự Tứ chợt căng thẳng, không đợi Lý Lý tự nói tiếp liền sốt ruột hỏi: "Duyên Duyên xảy ra chuyện gì?"

Phong Thanh đang sắp xếp tài liệu nghe được câu này thì hai tay cứng đờ, nhìn thẳng Ngự Tứ.

"Duyên Duyên giết Ngọc Ngân, bây giờ đã bị cảnh sát bắt, anh đang ở đâu? Mau đến đây!" Lý Lý vội vã nói.

"Tôi ở thành phố Tương, nhanh nhất cũng phải ba giờ sau mới có thể đến thành phố Hàn." Ngự Tứ vừa nói vừa nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc của Phong Thanh, đi về phía thang máy.

Phong Thanh đuổi theo, bước thật nhanh như Ngự Tứ, hỏi: "Duyên Duyên sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Ngự Tứ quay lại, trừng mắt nhìn anh ấy: "Duyên Duyên giết Ngọc Ngân, cuối cùng anh đã có thể chấm dứt kế hoạch."

"Cái gì?" Giống tất cả mọi người, Phong Thanh không có cách nào tin sự thật này, nó khiếp sợ vô cùng.

Mà Ngự Tứ đã vào thang máy lúc anh ấy đang đờ ra vì kinh hoảng, nhanh chóng rời đi.

Lúc Ngự Tứ chạy như bay về đồn cảnh sát thành phố Hàn, Cố Duyên đã kết thúc thẩm vấn, bị cảnh sát bắt giữ.

Lý Lý thấy anh đến, lập tức đứng lên, nói: "Cuối cùng anh đã đến."

"Duyên Duyên sao rồi? Bây giờ Duyên Duyên đang ở đâu?"

"Đã bị cảnh sát bắt giữ, không được gặp." Lý Lý bất đắc dĩ nói.

Ngự Tứ xông đến một cảnh sát trước mặt, thở hồng hộc nói: "Tôi muốn gặp Cố Duyên, phiền anh đưa cô ấy ra ngoài một chút."

"Xin lỗi, cô Cố phạm tội giết người, trước khi sự việc được điều tra rõ thì không thể gặp bất cứ ai." Cảnh sát thờ ơ nói.

"Sao lại không thể gặp? Tôi là chồng cô ấy!"

"Chồng cũng không thể gặp, đây là quy định!"

"Tôi muốn gặp!" Ngự Tứ nổi giận hét lên.

Cảnh sát cũng nổi giận: "Còn lớn tiếng làm loạn nữa thì tôi bắt cả anh luôn!"

"Bắt đi!" Ngự Tứ tức giận vô cùng giơ quả đấm lên, hung hăng đấm anh ta ngã xuống đất.

Cảnh sát kêu lên một tiếng, tức đến mức hai mắt bốc lửa, vừa bò dậy vừa hét lên với những cảnh sát khác: "Bắt anh ta lại cho tôi!"

"Đừng, xin đừng..." Lý Lý cuống quýt lao đến kéo cánh tay Ngự Tứ, nói với các cảnh sát: "Anh ấy quá lo lắng cho vợ mình nên mới có chút mạo phạm, con trai thị trưởng mà, tính cách khó tránh hơi cáu kỉnh một chút, mọi người thông cảm, thông cảm..."

Nói xong, cô lập tức kéo Ngự Tứ, nhỏ giọng nói: "Anh đừng nôn nóng như vậy, đây là đồn cảnh sát, không phải là nhà anh, người ta có quy định của người ta mà."

Con trai thị trưởng? Cảnh sát nửa tin nửa ngờ quan sát Ngự Tứ.

Ngự Tứ khẽ cắn môi, xoay người đi ra khỏi đồn cảnh sát, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi.

Khi anh quay lại đồn cảnh sát, người cảnh sát có thái độ hung hăng vừa nãy tươi cười đi lên, vừa cúi người gật đầu vừa nói: "Chủ tịch Ngự, vừa nãy rất xin lỗi, thực ra muốn gặp cô Cố cũng không phải không thể, làm phiền anh chờ một lát, tôi lập tức đưa người đến cho anh."

Lý Lý kinh ngạc nhìn qua nhìn lại hai người, cô không ngờ lời nói dối lúc nãy của cô lại có tác dụng, bởi vì lúc nãy có một cảnh sát tốt bụng nhắc nhở cô, con trai thị trưởng thành phố Hàn là một tên đầu trọc béo nục nịch.

Xem ra Ngự Tứ vừa mới gọi điện thoại chính là nhờ người mở đường.

Vốn dĩ cô muốn đi cùng, nhưng nghĩ lại, Ngự Tứ và Cố Duyên hẳn là có rất nhiều điều muốn nói, cô đừng đến làm kỳ đà cản mũi thì hơn.

Một phút sau, cảnh sát đi ra, vẻ mặt xin lỗi nói với Ngự Tứ: "Xin lỗi, chủ tịch Ngự, cô Cố nói không muốn gặp ai."

"Vì sao?" Ngự Tứ nóng ruột hỏi.

Cảnh sát lắc đầu: "Cô ấy không nói lý do."

"Bây giờ cô ấy vẫn ổn chứ?" Lý Lý xông lại hỏi.

"Trạng thái tinh thần không tốt lắm."

"Không phải vừa nãy anh nói rất tốt sao? Đồ lừa gạt!" Tô Lý Lý tức giận mắng một câu, cảnh sát cúi đầu, không dám nói gì.

Ngự Tứ đẩy cảnh sát ra, cất bước đi vào bên trong.

Cảnh sát cuống quýt đuổi theo: "Chủ tịch Ngự, anh không thể vào trong, xin anh phối hợp một chút..."

Chờ đến lúc anh ta đuổi theo, Ngự Tứ đã tới căn phòng nhỏ giam giữ Cố Duyên, có điều căn phòng đã bị khóa lại, cách tấm lưới sắt, Ngự Tứ thấy Cố Duyên bị còng hai tay, ngồi xổm trong góc không nhúc nhích.

"Duyên Duyên!" Anh gọi một tiếng.

Cố Duyên không ngờ anh sẽ vào, cơ thể khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn anh rồi lại lập tức vùi mặt xuống.

Gương mặt của cô có xấu hổ, có buồn bã, có hối hận...

"Mở cửa ra để tôi vào!" Ngự Tứ quay sang nắm lấy áo của cảnh sát, mạnh mẽ nói.

Cảnh sát bất đắc dĩ, nói với giọng khẩn cầu: "Chủ tịch Ngự, thực sự không thể để anh vào, hy vọng anh có thể hiểu ý một chút."

"Tôi không hiểu!" Ngự Tứ chỉ vào Cố Duyên, hét lên với anh ta: "Đối xử với một cô gái yếu đuối, anh lại khóa cửa còng tay sao? Mau mở còng tay ra cho cô ấy!"

"Đây là quy định..."

"Quy định là chết, anh cũng chết sao?"

"..."

"Đừng làm khó người ta nữa." Cố Duyên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Ngự Tứ, rưng rưng nói: "Ngự Tứ, xin lỗi, em cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên trở thành tội phạm giết người..."

Nước mắt của Cố Duyên lăn dài trên má, Ngự Tứ cực kỳ đau lòng, anh thương tiếc nói: "Em nói gì vậy, giết một người đáng chết sao có thể gọi là tội phạm giết người. Nếu như em nói, vậy tất cả những người thi hành án tử đều là tội phạm giết người."

Lời an ủi của anh cũng không thể khiến Cố Duyên thoải mái hơn, nước mắt Cố Duyên vẫn trào ra, cô đứng lên, lặng lẽ đi tới chỗ Ngự Tứ, nhìn anh chăm chú: "Ngự Tứ, Hạnh Hạnh giao cho anh, nói cho con bé biết, mẹ nó có lỗi với nó, nhất định phải để nó lớn lên một cách yên lành, khỏe mạnh. Về sau nếu gặp cô gái mình thích, anh hãy kết hôn với cô ấy, coi như mấy tháng này anh không gặp em, trong trí nhớ chưa từng có em, sống cùng Hạnh Hạnh và người anh thích thật hạnh phúc, em sẽ chúc phúc cho anh."

"Em đang nói gì đấy?"

"Van xin anh, đồng ý với em."

"Em im đi! Từ lúc nào cuộc đời anh đến phiên em sắp xếp?"

"Lẽ nào anh muốn một người vợ phạm tội giết người phải ngồi tù sao?"

"Vì anh mà em rơi vào con đường này, sao anh có thể..."

"Em không phải vì anh!" Cố Duyên cắt lời anh: "Em vì bản thân em, em đã muốn làm vậy từ lâu rồi!"

"Tùy em nói thế nào, nói chung chúng ta là vợ chồng, anh sẽ không bỏ rơi em, bất kể ra sao." Ngự Tứ nói rất kiên quyết.

"Được rồi!" Cố Duyên kiềm nén sự cảm động trong lòng, giả vờ tức giận nói: "Anh đang tạo áp lực cho em sao? Có phải anh cũng không muốn em sống yên ổn ngay cả trong tù? Xin anh đi mau đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không muốn gặp bất cứ ai, hãy lập tức rời khỏi đây!"

Cố Duyên nói xong, bèn nói tiếp với cảnh sát: "Mời anh lập tức đưa anh ấy ra ngoài!"

Nói rồi, cô trở lại góc phòng, không muốn nhìn thấy Ngự Tứ thêm nữa.

Cô xoay lưng về phía Ngự Tứ, nước mắt lăn dài từng giọt xuống đất.

Hãy để cô một mình tự sinh tự diệt trong tù đi, đừng liên lụy đến Ngự Tứ, đừng để anh và Hạnh Hạnh hổ thẹn, đây là tâm nguyện duy nhất của cô lúc này.

Ngự Tứ nhìn bóng lưng của cô, trái tim như bị dao cắt.

Sao anh không nhìn ra Cố Duyên lạnh lùng như vậy là vì đuổi anh đi chứ, đi thật xa, ra khỏi thế giới của cô.

Chỉ là, bọn họ đi qua nhiều năm đầy chông gai như vậy, Cố Duyên đã chịu biết bao cay đắng vì anh, rơi vào con đường này cũng vì anh, sao anh có thể rời bỏ cô lúc này?

Mặc kệ pháp luật phán xét thế nào, mặc kệ Cố Duyên phải ngồi tù bao lâu, bọn họ vẫn là vợ chồng, anh sẽ không rời bỏ cô nữa.

Ngự Tứ không ra tay với Ngọc Ngân, một phần cũng vì... Tuy đã hiểu con người của Ngọc Ngân, oán hận cô ta, nhưng một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, dù gì cũng đã từng là vợ chồng suốt năm năm. Anh chẳng thể ngờ Cố Duyên lại giết Ngọc Ngân, đây là điều ngoài dự liệu nhất.

Anh không oán trách Cố Duyên, đối với cô, ngoại trừ đau lòng thì chính là lo lắng và áy náy.

Tuy Ngự Tứ đã mời cho Cố Duyên luật sư tốt nhất, cũng có nhân chứng chứng minh cô tự vệ nên mới giết người nhưng điểm mấu chốt là vì Cố Duyên mang dao vào phòng nên đã bị xử năm năm tù.

Nghe được kết quả, Cố Duyên không sợ hãi, cũng không mừng rỡ. Từ lúc bị bắt vào đồn cảnh sát, cô cũng đã mất đi hy vọng đối với cuộc sống của mình, mất đi lòng tin đối với nhân cách của mình.

Một phút không cẩn thận, cô đã trở thành tội phạm giết người, mà vừa nghĩ tới bốn từ này, cô hận mình đến phát điên.

Áp lực trong lòng đã khiến cô mất tất cả hy vọng.

Cô một mình trốn trong tù, không chịu gặp ai, cũng không có mặt mũi gặp ai. Trong tiềm thức, cô hy vọng mọi người quen biết cô trên đời này chưa từng quen cô, Ngự Tứ không có người vợ như cô, Hạnh Hạnh không có người mẹ như cô

Hạnh Hạnh, Hạnh Hạnh cô yêu nhất, cô cũng chịu đựng không gặp lần nào, cứ như cô làm vậy, Hạnh Hạnh có thể sẽ quên cô, sẽ thực sự không có người mẹ mang tội giết người như cô.

Cố Duyên thậm chí không đếm thời gian trôi như những phạm nhân khác, chờ đến ngày được thả. Chỉ có cô, một mình cô là cái xác không hồn.

Thực ra không phải cô không nhớ Ngự Tứ và Hạnh Hạnh, chỉ là trong tiềm thức, cô cảm thấy mình không xứng mà thôi. Mỗi lần chỉ cần nghĩ tới bọn họ, cô luôn nhanh chóng lắc đầu, nhắc nhở mình quên bọn họ. E rằng đợi sau khi cô rời khỏi đây, bọn họ đã hạnh phúc vui vẻ tạo thành một gia đình nhỏ hạnh phúc với người khác, đây cũng là hy vọng của cô sau khi vào tù.

Thời gian năm năm dài dằng dặc lại gian nan, nhưng khi cai ngục nói cho Cố Duyên biết thời hạn thi hành án đã hết, có thể về nhà, phản ứng của Cố Duyên cũng thờ ơ, không vui mừng chút nào.

Thậm chí trong lòng cô còn thầm nghĩ: "Đã hết năm năm rồi."

"Sao? Cô không muốn ra à?" Cai ngục cười híp mắt vỗ vai cô: "Đi thôi, sau khi rời khỏi đây hãy làm người tốt, hy vọng về sau sẽ không gặp lại cô nữa."

"Bây giờ phải đi sao?" Cố Duyên ngu ngơ hỏi.

Đi ra, cô nên đi đâu? Có thể đi đâu? Cô lúc này chẳng có phương hướng nào.

"Chưa từng thấy ai ngốc như cô." Cai ngục bật cười, khom lưng giúp cô thu dọn đồ đạc.

Cố Duyên nhặt từng thứ cho vào túi xách, cô nghe cai ngục hỏi: "Đây là của cô sao?"

Cố Duyên quay đầu lại, thấy trong tay cai ngục là một chiếc kính tròn nhỏ, những năm gần đây cô rất ít khi soi gương, cũng chưa từng có gương. Nhưng cô vẫn đón lấy chiếc gương, giơ lên cao, nhìn mình trong gương.

Năm năm trôi qua, cô già hơn một chút, gầy hơn và cũng đen hơn. Sớm đã không còn khí chất năm đó, người trong gương như một phụ nữ nông thôn mới lên thành phố.

Nhìn gương mặt không còn trẻ trung trong gương, Cố Duyên bỗng nhiên ý thức được mình đã ba mươi lăm tuổi, trong chớp mắt đã quen biết Ngự Tứ mười một năm, nhắm mắt lại, tất cả cứ như ngày hôm qua.

Hôn lễ với Ngự Tứ và những ngày tháng sống cùng Ngự Tứ, bị Phong Tùy ngang ngược chiếm lấy... tất cả mọi thứ đều nằm trong đầu, vẫn luôn tồn tại!

"Đã thu dọn xong, đi thôi." Cai ngục nói.

Cố Duyên gật đầu, theo cai ngục đi làm thủ tục, sau đó được cai ngục tiễn ra khỏi nhà tù đã nhốt cô suốt năm năm.

Bước ra khỏi cổng, Cố Duyên giật mình khi nhìn thấy hai bóng người đang đứng không xa.

Người đàn ông đẹp trai, trưởng thành, cao gầy đó là Ngự Tứ sao? Cô bé xinh đẹp đứng ngang vai Ngự Tứ là Hạnh Hạnh của cô sao? Sao có thể?

Cố Duyên dùng sức chớp chớp mắt, bóng người vẫn còn ở đó, cô không nằm mơ!

"Nhìn đi, cô vẫn rất hạnh phúc." Cai ngục đứng sau lưng cô mỉm cười nói.

"Mẹ ơi!" Hạnh Hạnh vui mừng lao đến, ôm lấy Cố Duyên: "Mẹ ơi, cuối cùng con cũng đợi được mẹ trở về rồi."

"Hạnh Hạnh... thực sự là Hạnh Hạnh của mẹ sao?" Nước mắt Cố Duyên chảy ra.

Hạnh Hạnh của cô đã cao như vậy, lớn như vậy rồi, cũng đúng, Hạnh Hạnh đã chín tuổi, không còn là Hạnh Hạnh năm đó chỉ cao đến bụng cô.

Hạnh Hạnh ra sức gật đầu: "Con là Hạnh Hạnh, mấy năm nay mẹ không cần Hạnh Hạnh, Hạnh Hạnh và cha đều rất đau lòng!"

Cố Duyên đột nhiên đẩy cô bé ra, xoay người sang chỗ khác.

"Mẹ, mẹ sao vậy?"

"Mẹ... đã giết người, là một tội phạm giết người."

"Mẹ, trong lòng Hạnh Hạnh mẹ mãi mãi là người mẹ tốt của Hạnh Hạnh, cha cũng nói vậy." Hạnh Hạnh đi vòng qua trước mặt Cố Duyên, cười hì hì nói: "Mẹ đừng như vậy mà, ông bà ngoại, còn có cậu và dì Lý Lý, rất nhiều người đang chờ mẹ về đó."

"Đúng vậy, đều đang chờ đó." Ngự Tứ đã đi tới, đứng trước mặt Cố Duyên, chăm chú nhìn cô: "Duyên Duyên, chúng ta cũng không còn trẻ nữa, thời gian còn lại ngày càng ít, nếu không nắm chắc, đời này sẽ không kịp yêu đương đâu."

Cố Duyên quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn đôi mắt nghiêm túc của anh.

Ngự Tứ mỉm cười: "Năm năm em chịu khổ ở đây, anh cũng không nhàn rỗi, anh đã đi tìm ký ức khắp thành phố Tương, vất vả lắm mới tìm lại được ký ức. Một hai lời không thể nói hết những tổn thương đã gây ra cho em, xin lỗi có vẻ cũng không có ý nghĩa, thế nên, hãy để anh báo đáp em bằng cả cuộc đời. Anh yêu em, suốt đời suốt kiếp..."

Ngự Tứ ôm cô vào lòng, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống.

Cố Duyên cứng đờ, trừng mắt nhìn thẳng anh, anh đang hứa hẹn trọn đời với cô?

"Mẹ, đừng nghi ngờ nữa, cha thực sự chỉ yêu một mình mẹ suốt cả đời này!" Hạnh Hạnh lấy tay che mắt, cười hì hì nói.

Cố Duyên rốt cuộc cũng thả lỏng, nhắm mắt lại, cảm nhận tình yêu thật lòng của Ngự Tứ.

Có mối tình đậm sâu thế này, kiếp này còn gì phải tiếc?
Truyện đã hoàn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff