Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Căng ! Sao anh lại đứng đây mà ngớ ra vậy ? "

Nhìn qua bên tay phải trống không của bản thân, anh nhè nhẹ nắm bàn tay lại, cảm giác như đang nắm lấy vật gì đó, nhưng kỳ thực thì cái gì cũng không có.

Đây là cảm giác gì vậy ? Tại sao anh lại có cảm giác nhường như vụt mất thứ gì đó ?

"Anh Căng ! Thật ra anh đang --- "

"Tiểu P ! Tôi có chút việc đi trước nha ! " anh nắm chặt nắm tay, liền nhanh chân hướng cửa chạy ra.

"Ê ? sao vậy ? Anh Căng, anh muốn đi đâu ? Anh Căng ! "

*****
Anh sao lại có thể hỏi cô họ có quen biết không ? Tức cười quá, đúng là tức cười thật.

"Ha ha ha ....."

Tuy là nhìn không rỏ cho lắm, tài xế taxi vẫn không ngừng nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu

Cô đã ngồi xe của bác tài xế này mấy lần rồi, lần nào bác xài xế này cũng cảm thấy cô rất đẹp, rất có khí chất, đơn giản mà nói thì giống các mỹ nhân nổi tiếng của ngành điện ảnh. Tuy là cô không thích nói chuyện phiếm, và cũng không thích cười, thực tế thì cô có điểm lạnh lùng, rất giống với câu nói băng sơn mỹ nhân của mọi người, nhưng đối với mọi người cô luôn nhã nhặn hữu lễ, khi mà công việc nhiều phải về trể và mệt, cũng không hề thấy cô lộ dáng vẻ thất thần mất tự chủ, nhưng mà bây giờ .....

Nghe những âm thanh phát ra từ băng ghế sau của cô đang ngồi vừa giống khóc vừa giống cười, bác tài xế do dự một lúc, nhịn không nỗi nữa liền quan tâm mở lời hỏi.

"Cô Ngôn ! Cô ổn chứ ? "

Người ngồi phía sau không trả lời, chỉ không ngừng phát ra tiếng nửa giống khóc nửa giống cười.

"Cô Ngôn ! Có phải cô gặp phải chuyện không vui không, tôi cho là cô đã uống không ít rượu, cô vẫn ổn chứ ? " Người tài xế không bỏ cuộc tiếp tục hỏi : "Cô có muốn nói những chuyện không vui đó ra với tôi không ? tôi nghe nói chỉ cần nói những chuyện không vui ra, thì trong lòng sẽ dể chịu hơn, cô có muốn thử không ? "

Một chuỗi lời quan tâm cuối cùng cũng truyền đến tai Ngôn Hải Lam, cô ngẫng đầu lên nhìn về phía bác tài xế ở ghế ngồi điều khiểu, nở nụ cười mĩm.

Chuyên không vui ? sao có thể chứ ? cô rất là vui mà.

Cô định là trả lời như vậy, thì bỗng cảm giác muốn nôn từng dưới cổ họng tràn lên, cô gấp rút dùng tay bịt chặt miệng cản lại.

"Cô Ngôn ! Cô ổn chứ ? " là do tiếng ợn của cô truyền lên trên, giọng bác tài xế bỗng chốc trở nên khẩn trương lên.

"Tôi muốn nôn. " cô che miệng, miễn cưỡng thốt ra ba chữ.

"Cái gì ?! " bác tài xế hốt hoảng kêu lên, "Cô đợi một chút, đợi tôi một chút, tôi lập tức cho xe dừng lại. "

Sau khi Ngôn Hải Lam bụm chặt miệng không lời đáp lại, thì thấy bác tài xế quẹo liền 90 độ một cái hai cái vòng lớn vô cùng điêu luyện, một tiếng két, xe đã dừng ở ven đường.

Cô nhanh chóng đẫy cửa xe, đôi chân vừa đạp đất, cong eo liền ợn ra.

"Oẹ ! oẹ ~ ~ "

"Cô Ngôn ! Cô vẫn ổn chứ ? " Bác tài xế đứng nghiêm chỉnh cẩn thận cách cô một khoản nhỏ.

Trời ạ, cô gái nào cho dù có đẹp, có khí chất đến mấy đi nữa, khi nôn mữa, thì cũng làm người nhịn không được muốn lui lại mà trách né.

Ngôn Hải Lam ngồi trên đất nôn tối mặt thực tế chẳng nghe được câu nào của bác tài xế, bao tử cô cứ đảo lộn hết lần này đến lần khác làm cô nôn đến khó chịu muốn chết đi được, ngồi trên mặt đất cảm thấy cơ thể rất nóng, toàn thân vô lực, cả người như bị ai đó đẩy tới đẩy lui rất khó chịu, cô muốn nằm xuống nghỉ ngơi, muốn uống nước, muốn về nhà tắm, muốn --- nôn !

"Oẹ ! oẹ ! "

Bao tử trong một lúc đã bị nôn sạch hết, sau đó nôn tiếp ngoài chất men ra, thì không còn thứ gì nữa.

Lúc đó, một cách tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, nhè nhẹ vỗ, cô cứ tưởng là bác tài, Cô liền khàn giọng nói lời cảm ơn và xin lỗi.

"Cám ơn ! Tôi không sao, xin lỗi ! Làm phiền bác có thể đợi tôi thêm một chút không ? " cô yếu ớt nói, phát hiện bản thân không còn hơi sức để đứng lên nữa.

"Còn muốn nôn nữa không ? "

Một giọng trầm thấp khàn khàn nhưng chứa đầy lo lắng bỗng vang lên bên tai cô, làm bộ não nặng trủi và quay cuồng của cô bất giác nghi ngờ ngẫng lên nhìn.

Có phải là do cô quá say không ? tại sao cô lại cảm thấy giọng nói của bác tại xế lại trở nên êm tai dể nghe vậy, rất giống giọng nói của anh ?

Ngẫng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện trước mắt cô, Ngôn Hải Lam không tự chủ được bật ra nụ cười bi thương.

"Thì ra không chỉ giọng nói trở nên giống, không ngờ đến dáng vẻ cũng giống anh như đúc vậy, tôi đúng là say thật rồi, ha ha ha ....." Cô lảm nhảm vừa nói vừa cười, nước mắt ngưng đọng xuống lan ra khuôn mắt.

Anh chau nhẹ chân mày, im lặng nhìn cô.

"Khuất Căng ! Khuất Căng ! sao anh lại quên em vậy ? Tại sao lại vậy chứ ? " Cô đưa tay nhè nhẹ chạm lên mặt anh, ánh mắt bi thương nhìn anh nhẹ giọng hỏi.

"Chúng ta đã từng quen nhau, đã từng yêu nhau sâu đậm qua, anh nói là sẽ yêu em cả đời, tại sao anh nói quên là quên, lại còn hỏi ngược lại em là mình có quen biết không ? Tại sao anh có thể vô tình như vậy, tại sao có thể ? "

Cô đưa nắm đấm lên, yếu ớt đập liên tiếp lên người anh.

"Em nhớ anh tới vậy chính là không thể nào quên được anh, anh không yêu em thì thôi, sao lại có thể quên em, quên tất cả những gì xảy ra trước đây giữa chúng ta? Khuất Căng! Anh là đồ khốn, đồ khốn... "

Náo loạn một hồi rồi cuối cùng cũng im lặng, đầu cô cúi xuống, cả thân người bỗng nhiên đổ ập vào trong lòng anh, say tới hoàn toàn không biết gì nữa.

Khuất Căng trầm lắng nhìn người con gái trong lòng anh, cuối cùng cũng chắc chắn cô đúng là có quen anh, nhưng sao có thể vậy được? Trong ký ức anh lại không hề có cô.

Khi chạy ra khỏi quán Bar, không tìm thấy bóng dáng cô đâu, toàn thân anh lúc đó chìm ngập trong cảm giác hoang mang không biết từ đâu tràn đến, anh không biết mình bị làm sao, tại sao không thấy cô anh lại cảm thấy hoang mang, sợ hãi tới vậy, chỉ biết khi thấy cô bước ra từ phía sau cái cây bên lề đường, khi lại xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, anh bỗng nhiên có cảm giác tìm lại được thứ đã mất.

Thấy cô lên taxi, anh cũng chẳng do dự liền nhảy lên một chiếc khác theo sau.

Anh không rõ bản thân thực ra đang làm gì, chỉ biết là bất luận như thế nào cũng không để mất dấu cô lần nữa.

Anh muốn biết tên cô, muốn biết cô sống ở đâu, muốn biết làm thế nào cô lại quen anh, còn anh sao chẳng còn chút ký ức nào về cô – có thì cũng chỉ là nỗi nhớ nhung vô định nào đó, và sự sợ hãi sẽ đánh mất cô cứ tầng tầng lớp lớp bao quanh anh.

Bây giờ đáp án đã rõ rồi, thì ra nỗi nhớ và nỗi hoang mang không phải tự nhiên mà có, cô và anh đúng là đã từng yêu nhau, hai người từng yêu nhau? Chuyện này là thế nào, sao anh chẳng nhớ chút gì chứ?

Nhìn cô ngủ vùi trong lòng mình, anh thề nhất định phải tìm hiểu chuyện này cho rõ ngọn ngành.

"Anh chàng đẹp trai! Cậu là bạn trai của cô Ngôn à? " Bác lái xe taxi từ nãy đứng một bên quan sát đôi nam thanh nữ tú hiếm thấy này hồi lâu, cuối cùng cũng không kiềm được tò mò mà hỏi.

Chàng trai này vẻ ngoài đúng là rất đẹp trai, dáng người mạnh mẽ, lồng ngực cùng bả vai rộng lớn, khuôn mặt anh tuấn, còn có một đôi mắt sâu thẳm đến mê người, vậy mới xứng để sánh vai cùng cô Ngôn chứ.

Nhưng đáng chú ý nhất là cậu ta không mảy may để tâm đến cái mùi mà cô Ngôn vừa nôn xong, cũng không quan tâm chính mình cũng bị vây hãm bởi những thứ vừa thốc tháo từ miệng cô, mà chỉ muốn được ở bên cạnh chăm sóc cho cô.

Ôi..... Cảm động quá!

Khuất Căng không trả lời câu hỏi của bác lái xe, chỉ im lặng chăm chú nhìn người trong lòng một lúc, rồi bỗng bế cô lên, đưa cô ra khỏi nơi nồng nặc những thứ khó ngửi.

"Phiền bác đưa chúng tôi về có được không? "Anh nhìn bác lái xe nói.

"Đương nhiên. " Bác lái xe hồ hởi lớn tiếng nói, rồi lại ngưng lại, đưa mắt liếc xuống giầy anh. "Nhưng phiền cậu làm sạch giầy của mình trước khi lên xe nhé?"

Khuất Căng gật đầu, ra sức chà xát giầy mình trên mặt đường, khi chắc chắn vết bẩn dưới đế giầy mình đã được chà sạch mới bế cô ngồi vào trong xe.

"Cô ấy đã cho bác biết địa chỉ chưa? "

Sau khi lên xe anh hỏi, thầm nghĩ nếu chưa thì anh sẽ phải đưa cô về nhà anh.

"Tôi rất hay chở cô Ngôn! Cho dù cô ấy không nói, tôi cũng biết cô ấy ở đâu mà, yên tâm. " bác lái xe đáp.

"Cô ấy có thường uống say vậy không? "

"Không! Đây là lần đầu tiên! Mà cũng làm tôi hết hồn! Không biết cô ấy có chuyện gì không vui, lúc nãy còn vừa khóc vừa cười, làm tôi thấy hơi lo, cô ấy ít khi như vậy lắm, tuy lúc nào cũng trầm lặng ít nói, nhưng lại rất lễ độ, còn trẻ, lại xinh đẹp mà làm được thế thì thật là khó tìm."

"Tôi thường chở khách, cho nên biết được giới trẻ ngày nay đa phần rất có tham vọng, vẻ ngoài thì thanh cao, đẹp đẽ, nhưng mắc nợ thì như chúa chổm hết cả lượt, nhưng cô Ngôn thì khác hẳn. " Hiếm khi chở được người khách thích nói chuyện, bác lái xe mở miệng nói không ngừng.

"Bác sao biết cô ấy không giống? " Khuất Căng tò mò hỏi.

"Đương nhiên biết chứ, một năm nay mỗi tuần cô ấy đón xe tôi hai đến ba lần, mỗi lần đều là cô ấy phải ở lại công ty tăng ca rất khuya, không kịp giờ đón xe bus nên mới ngồi taxi về, công việc bận vậy làm gì còn thời gian tiêu xài phung phí chứ? Còn nữa, tôi cũng không thấy cô ấy đeo trang sức đắt tiền gì trên người, túi xách của cô ấy nhìn mãi cũng chỉ có một cái, đâu giống con gái tôi, một tủ túi xách, không biết nó mua lắm thế để làm gì nữa, vẫn chưa tự mình kiếm tiền được mà đã tiêu xài phung phí vậy rồi, đúng là muốn làm tôi tức chết! "

"Cô ấy thường làm việc rất muộn sao? " Khuất Căng ngụ ý chuyển lại chủ đề chính.

"Đúng! Thường xuyên. "

"Công việc của cô ấy bận vậy sao? "

"Tôi cũng không rõ lắm! Nhưng công ty của cô ấy đúng là rất lớn, rất đẹp, hình như là công ty thương mại gì đó."

"Cô ấy đã có bạn trai chưa? "

"Cậu không phải bạn trai của cô Ngôn sao? Tôi tưởng là cậu chứ. " Bác lái xe giật mình quay đầu hỏi.

"Tôi đúng! Nhưng là bạn trai cũ. " Khuất Căng vuốt nhẹ khuôn mặt mơ ngủ của cô, nhẹ nhàng đáp.

"Bạn trai cũ? Tại sao hai người lại chia tay? Tôi thấy hai người đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi! Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? "

Tôi cũng rất muốn biết. Câu trả lời từ trong lòng Khuất Căng vang lên.

"Cũng không có gì! Chỉ là lúc trước tôi ở Mỹ, xa quá nên chẳng thể ở bên chăm sóc cho cô ấy được nên chúng tôi quyết định chia tay." Anh thuận miệng nói đại, một lúc sau, mơ hồ lại thêm vào một câu, "Nhưng mà bây giờ tôi đã trở về rồi! "

"Ý vậy là cậu sẽ bắt đầu theo đuổi lại cô Ngôn? " bác lái xe phấn khởi đoán, "Nên ban nãy cậu đã thông qua tôi để dò thăm xem cô Ngôn đã có bạn trai chưa? "

"Đúng! " anh thuận nước đẩy thuyền đáp.

"Ha ha ha! Tốt! Tuy tôi và cậu hôm nay chỉ mới gặp lần đầu, nhưng dựa trên kinh nghiệm nhiều năm chở khách nhìn người, tôi cảm thấy cậu rất tốt, nếu có chỗ nào tôi có thể giúp được, thì cứ việc mở lời tôi nhất định sẽ giúp. " bác lái xe hào phóng cười lớn nói.

"Cảm ơn!"

"Không cần cảm ơn! Chỉ cần đến lúc đừng quên mời tôi uống ly rượu mừng là được."

"Không thành vấn đề! " Khuất Căng không do dự đáp. Nói xong mới ngỡ ngàng là mình rất muốn được kết hôn với cô, nhưng bây giờ cả tên cô là gì anh cũng không biết.

"Rồi! Đến rồi đây! " bác lái xe cho dừng xe lại.

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy xe đang đỗ trước cổng ra vào của một tòa nhà chung cư lớn.

"Bao nhiêu tiền? " thu hồi ánh mắt, anh hỏi bác lái xe.

"550 đồng " thời gian ngừng lại bên đường nôn tốn không ít tiền đâu (theo mình biết thì bên Trung Quốc, khi ngồi taxi mà xe dừng lại với bất cứ lý do gì bao gồm cả kẹt xe, thì đồng hồ tính tiền vẫn nhảy như thường)

Khuất Căng lấy từ trong bóp ra 1000 đồng đưa cho bác lái xe . "Không cần trả lại đâu!"

"Sao lại thế được? Phần tiền lẻ tôi có thể nhận, giấy bạc thì không được, trả lại cho cậu 400 đồng, còn lại 50 đồng thì xem như tôi tham lam chút. " Bác lái xe vừa nói vừa rút ra 4 tờ giấy bạc mệnh giá 100 đưa anh.

Khuất Căng cười một cái, đành nhận lại tiền, "Cảm ơn! " nói xong anh đẩy cửa ra xuống xe, lấy túi xách để trên xe của cô đeo lên vai, tiếp đó cong người bế cô ra khỏi xe.

"Cô Ngôn ở Lô D, lầu 7, phòng số 2. " bác lái xe nhiệt tình xuống xe đóng lại cửa xe dùm anh liền nói.

"Cảm ơn! " Khuất Căng tiếp tục nói cảm ơn.

"Không cần cảm ơn! Khi cần dùng xe thông báo một tiếng là được, tên tôi là Trương Hữu Tài. " Bác lái xe nở một nụ cười toe, "Cậu mau vào đi, tuy cô Ngôn gầy vậy, nhưng bế quá lâu tay cũng sẽ mỏi đó. "

Khuất Căng gật đầu, quay người bế bà xã tương lai của anh đi vào cổng lớn của toà chung cư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kimhuyen