Chồng Tôi Thật Anh Tuấn (c6-het)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Phó lý ! cuối cùng chị cũng đến rồi !

Vừa mới đẩy cửa taxi để chân phải ra khỏi xe, thì đã nghe Cung Nhã Văn thả lỏng một hơi lớn tiếng gọi, Ngôn Hải Lam ngẩng đầu lên, thấy cô đang chạy xông đến mình.

Cô à ! tiền thối của cô ! ” người tài xế taxi kêu lên.

Cô quay lại tài xế taxi thối tiền lẻ lại cho cô, lại xoay người ra khỏi xe, Cung Nhã Văn đã đến trước mặt cô nhìn chằm chằm trán của cô thốt lên, “Phó lý ! chuyện gì xảy ra với trán của chị vậy ?

Không cẩn thận đụng phải ! ” Ngôn Hải lam đáp, giọng thô rát lại khàn đục gần như mất tiếng.

Giọng của chị so với hôm qua nghiêm trọng hơn đó ? khí sắc lại rất tệ. ” Cung Nhã Văn bỗng lúc nhăn chân mày lại, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.

Ngôn Hải Lam lắc lắc đầu, không muốn nói chuyện, cô đóng cửa xe lại, người tài xế liền cho xe chạy đi.

Chị đi trể có phải là do đi khám bác sỹ không ?

Cô gật đầu. “sao em lại xuống đây ? ” Ngôn Hải Lam khí giọng thô khàn vừa hỏi, vừa đi về cửa lớn.

Em là đặt biệt xuống đây đợi chị. ” Cung Nhã Văn nói.

Cô quay đầu nhìn Cung Nhã Văn không hiểu

Hôm nay bên Kyle đến cả đóng người, không biết tại sao cấp trên chỉ định muốn gặp chị, tổng giám đốc cho người đến tìm chị nhiều lần rồi, do giám đốc giao không được người ra mà phải bị thảm hại lắm, cho nên mới nổi trận lôi đình bắt em xuống đây đợi chị.

Tại sao họ lại muốn gặp chị ?

Không biết ! ” Cung Nhã Văn lắc đầu.

Em có gặp mấy người họ chưa ?

Người bên Kyle hả ? có rồi ! người nào cũng to cao, trang phục chỉnh tề, trong đó có 2 người là người nước ngoài.

Anh …..” có trong đó không ? Ngôn Hải Lam nói nhưng lại ngưng.

Cái gì ?

Cô lắc đầu. Nếu như Khuất Căng có trong đám người đó, thì Cung Nhã Văn không thể nào không nhận ra anh, và cũng không thể không đề cập việc đó với cô.

Anh không thuộc bộ phận vòng ngoài, cô không biết bản thân nên vui mừng hay là nên buồn đây.

Phó lý, tuy là dáng vẻ của chị hiện giờ nhìn rất thảm, nhưng do phòng bất trắc, em nghĩ chút nữa đây tốt nhất chị nên làm ra vẻ yết ớt hơn nữa, để tránh bị la ! ” Cung Nhã Văn đưa ra ý kiến.

Hôm qua trốn việc cả ngày không xin phép, hôm nay là do sáng ra thức dậy thì một tiếng cũng không phát ra nổi, không thể gọi điện xin phép nên lại kháng công 3 giờ nữa, cô tự biết hành vi như vậy là không được, cho nên sớm đã có chuẩn bị tâm lý bị la.

Phó lý ! chị đừng làm như cái gì cũng không quan tâm, xem ra người bên Kyle ai ai cũng việc công xử lý theo việc công, dáng vẻ vô tình, người ta ngày đầu đến thị sát, chị lại đi trể nửa ngày, cẩn thận họ mượn cớ bắt bớ lấy lý do này giảm người bên mình, đđạt được mục đích giảm biên chế nhân sự. ” Cung Nhã Văn biểu tình lo lắng vô cùng.

Ngôn Hải Lam đưa tay nhè nhẹ vỗ vỗ vai cô, biểu hiện vẻ mặt việc này lo cũng vô dụng.

Phó lý ! Em thật ngưỡng mộ sự lạc quan của chị !

Ngôn Hải Lam nhép một bên môi, trong lòng nghĩ cô một chút cũng không lạc quan, nếu như cô thật là vậy, thì sẽ không vì cùng một người đàn ông, cùng một mối tình mà rơi quá nhiều nước mắt, cô một chút cũng không lạc quan.

“Đing ! ” một tiếng, cửa thang máy mở ra, hai người họ một trước một sau bước ra khỏi thang máy, đi đến cửa lớn công ty.

Phó lý ! em cầm đồ giúp chị ! chị nên trực tiếp đến phòng tổng giám đốc báo cáo thì hơn ! ” Cung Nhã Văn đưa hai tay ra

Ngôn Hải Lam gật đầu, đưa túi da cho cô trước, rồi cởi ác khoác ngoài đưa cho cô.

Cám ơn !

Chúc chị may mắn ! ” Cung Nhã Văn gật đầu nói, vãy vãy tay với cô, quay người đi ngược về hướng phòng của tổng giám đốc.

Cô cần phải đi báo cáo với giám đốc phó lý đã tới rồi.

Hy vọng phó lý có thể bình an qua được ải này.

***

Báo với thư ký Diệp mình đã đến, Ngôn Hải Lam đứng bên ngoài phòng tổng giám đốc đợi, không ngờ là thư ký Diệp vừa gát ống nghe xuống máy điện thoại thôi, tổng giám đốc đích thân từ trong phòng đi ra nghinh đón cô.

Tổng giám đốc ! ”cô có chút kinh ngạc, liền cúi người gọi

Giọng cô khàn đến gần như mất cả tiếng làm khuôn mặt xám xịt của tổng giám đốc cùng lúc dịu lại một chút, ông chau mày nhìn cô : “cô bị cảm rồi à ?

Uhm ! ” cô nhớ lại ý kiến lúc nãy của Cung Nhã Văn, liền yết ớt gật đầu.

Không nên khẩn trương vậy ?

Cám ơn tổng giám đốc quan tâm ! ” cô gật gật đầu nói không thành tiếng.

Cô theo tôi đến đây ! ” tổng giám đốc nhìn cô một cái liền cất bước đi về phía trước

Ngôn Hải Lam im lặng bước theo sao ông, trong lòng không ngừng hoài nghi ông ta sẽ đưa cô đi đâu, còn người của bên Kyle nữa sao lại muốn gặp cô ? là nhân vật lớn nào vậy ?mà phải để đích thân tổng giám đốc dẫn đường có cần oai phong, khó đoán vậy không ?

Hai người đi đến trước phòng khách VIP ngừng lại, cánh cửa phòng khách VIP kép kín, đây là phòng tiếp khách sang trọng nhất của công ty, còn sang hơn so với phòng của tổng giám đốc, thông thường chỉ có tổng giám đốc tiếp đón những vị khách cao cấp quan trọng mới dùng đến nó, đây là sản vật dưới diện mạo tốt của tổng giám đốc

Vào đó đi !” ông ngừng ngay trước cửa phòng khách VIP, quay đầu lại nói với cô.

Tông giám đốc không vào cùng sao ? ” Ngôn Hải Lam kiềm không được hoài nghi hỏi.

Tôi còn phải đi hợp, cô hãy tự mà lo cho mình đi ! ” tổng giám đốc lắc lắc đầu, nói xong quay người đi.

Ngôn Hải Lam vẻ mặt hoang mang nhìn ông rời đi, cả người giống như rơi vào chốn mông lung, hoàn toàn không rõ thực ra đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao tổng giám đốc lại nói cô hãy tự mà lo cho mình đi ? trong phòng VIP thực ra là ai đang muốn gặp cô ? lại có thân phận cao đến có thể dùng phòng VIP, còn do đích thân tổng giám đốc đẫn đường cho cô ? vậy thực ra sự việc là sao, ai có thể cho cô biết ?

Hai chữ Khuất Căng bỗng xuất hiện trong não cô, làm toàn thân cô cứng lại.

Không, không thể được, cho dù Khuất Căng đúng là làm cho Kyle, cũng không thể có quyền lớn đến nổi lấy việc công mưu lợi riêng, công tư không phân ?

Không, chắc không phải là anh mới đúng, nhưng không phải anh, vậy thì là ai ?

Nhìn cánh cửa phòng đóng kín trước mắt, Ngôn Hải Lam hít sâu một hơi, quyết định nếu phải lãng phí thời gian đứng ngoài này đoán mò, chi bằng trực tiếp vào trong tìm đáp án sẽ nhanh hơi.

Cô đưa ray gõ cửa. cốc cốc cốc

Vào đi !

Cách một cánh cửa, âm thanh sẽ bị biến đi có chút không chính xác, làm cô nghe không ra giọng đó có phải là của anh không, cô nén không được lại hít vào một hơi nữa, cuối cùng đè lên cánh cửa chầm chậm đẩy cửa đi vào.

Trong Phòng VIP khí phái sang trọng, ngoài trừ bộ sô pha không hổ danh là da thật rất giá trị ra, còn có nguyên bộ thiết bị âm thanh và quần par trị giá hơn 100 triệu.

Một người nam ngồi đối mặt với tấm kính cửa sổ trãi dài xuống đất, tuy là bị sô pha che đi 90% dáng người, cô vẫn nhìn ra được là anh.

Khuất Căng.

Đúng là anh ?

Anh đứng lên khỏi sô pha, chầm chậm quay người đối mặt cô, nhưng trong một giây đó giống như xe lửa xông đến cô

Cô giật nãy lên một cái, không tự chủ được lui về sau một bước lớn, anh trong một lúc đã đến bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô

Không được ! ” anh nhẹ giọng gầm gừ, “không cho phép em lại rời xa anh !

Tại, tại sao ?

Anh dùng sức, kéo mạnh cô vào lòng, ôm thật chặt.

Ngôn Hải Lam ngớ cả người tựa vào lòng anh, kinh ngạc đến không biết phải phản ứng ra sao, trong não rối loạn thành một đống.

Đúng là anh ? sao anh lại ôm cô ? anh không phải không cần cô, đã triệt để từ bỏ, rời xa cô rồi sao ?

Cô tưởng anh xuất hiện lại lần này sẽ cách xa cô ngàn dặm, đối xử với cô như người xa lạ, nhưng tại sao anh lại ôm chặt lấy cô như vậy, còn nói không cho phép cô lại rời xa anh ? người rời xa từ đầu tới giờ đâu phải là cô, mà là anh không đúng sao ?

Khuất Căng, Khuất Căng, người đang ôm cô có đúng là anh không ?

Cô nén không được áp mặt mình vào lòng anh, hít thở lấy mùi vị của anh. Khuất Căng….Khuất Căng……

Nhẹ nhẹ đẩy cô rời khỏi lòng mình, anh nén lại phẫn nộ, trên mặt lo lắng hoài nghi nhìn khuôn mặt gầy ốm, nhợt nhạt, lại còn dán băng trên trán của cô

Trán của em bị làm sao vậy ? sắc mặt sao lại tệ vậy, đã xảy ra chuyện gì ? nói anh nghe ! ” anh dịu dàng lại nghiêm túc chau mày hỏi, và xót xa đưa tay đụng vào trên trán đang băng bó của cô, chân mày cùng lúc lại nhăn hơn nữa.

Ngôn Hải Lam nhìn trưng trưng vào anh, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống má, sau đó những giọt kế tiếp theo đó rơi xuống không ngưng được.

Anh nóng lòng lên, lại kéo cô vào lòng ôm chặt lấy cô, hôn lên bên thái dương của cô. Hải Lam của anh, Betsy của anh

Nước mắt đã bắt đầu rơi xuống, thì muốn ngưng cũng ngưng không được, Ngôn Hải Lam kiềm nén nhớ nhung, oán hận 4 năm qua, yêu hận tình thù một lúc toàn bộ hoá thành nước mắt, một giọt một giọt rơi ra.

Cô không biết bản thân đã khóc bao lâu, rơi hết bao nhiêu nước mắt, chỉ biết từ lúc bắt đầu đến giờ anh vẫn cứ ôm chặt lấy cô, không hề thả lỏng qua.

Tâm trạng từ từ hồi phục lại, cô ngượng ngùng tiếp tục vùi vào trong lòng anh, thực thì không có mặt mũi ngẩng đầu lên đối mặt với anh, cô cũng không biết tại sao bản thân lại mất kiểm soát, anh nhất định là bị kinh ngạc và lại cảm thấy thật kỳ lạ ?

Đỡ chút chưa ?

Câu hỏi của anh làm toàn thân cô cứng lại, biết bản thân cuối cùng rồi cũng phải đối mặt với anh.

Xin lỗi ! ” cô ngẩng đầu lên khàn giọng nói, nhưng ánh mắt thì dừng tại nút áo trước ngực anh.

Người nên nói xin lỗi là anh ! ” anh dịu dàng nâng càm cô lên nhìn cô.

Cô không hiểu ý nghĩa trong câu nói của anh , không đợi cô hỏi lại, ánh mắt anh dời lên cao hơn

Trán của em bị sao vậy ? tại sao lại bị thương, anh có thể xem không ? ” đang nói, không đợi cô trả lời, anh đã đưa tay nhè nhẹ gở tấm băng dán ra khỏi da cô, cẩn thận từ từ lật ra kiểm tra vết thương.

Đó là một vết dài khoản 2 phân, rộng khoản 0.5 phân, nói chung vết thương cắt đi một lớp da trên trán, nhìn sơ qua thì có chút nghiêm trọng, nhưng trên thực tế thì chỉ mất đi một miếng da nhỏ trên trán thôi, ngoài việc có thể để lại vết sẹo ra thì thực sự chẳng hề hứng gì cả.

Đây là cách nghĩ của Ngôn hải Lam khi nhìn vết thương qua tấm gương, cô cảm thấy vẫn ổn, không sao cả

Nhưng nhìn qua con mắt của Khuất Căng, cằm anh một lúc như thắt lại, môi mím chặt, lộ ra vẻ đáng sợ như muốn giết chết kẻ nào to gan dám tổn thương cô

Sao lại bị ra như vậy ? ” anh cố nén cơn phẫn nộ trầm giọng hỏi, và cẩn thận nhẹ nhàng dán lại miếng băng lên vết thương dùm cô.

Không cẩn thận ! ” cô khàn giọng đáp.

Không cẩn thận như thể nào ? ” anh hỏi tiếp ngữ khí như sẽ phải tra rõ ngọn ngành mới thôi.

Nhưng Ngôn Hải Lam không muốn nói.

Hải Lam ! ” anh nhìn cô thúc giục.

Sao anh lại ở đây ? ” cô chuyển chủ đề hỏi, bỗng phát hiện khoản cách của hai người họ gần như dính sát vào nhau, trên thực tế anh đang để cô ngồi trên đùi mình.

Họ từ lúc nào đổi chổ từ cửa lớn đã di chuyển đến sô pha ? sao cô không hề phát hiện được vậy .

Cô giẫy giụa không muốn ngồi trên đùi anh, nhưng tay anh vẫn tiếp tục ôm chặt ngang eo cô ngăn cô lại, một giây cũng không chịu buôn lỏng

Em chưa trả lời câu hỏi của anh, còn nữa, giọng của em là bị sao vậy ? ” anh cuối cùng cũng phát hiện ra giọng khàn đục của cô không phải là do khóc nức nở mà ra.

Anh bỏ em ra trước đã !

Không ! ” anh không do dự, từ chối thẳng thừng .

Ngôn Hải Lam không biết nên làm sao, chỉ có thể nhìn lại anh với vẻ mặt vừa bất lực vừa hoang mang

Cô không biết thực ra anh đang muốn làm gì, sự xuất hiện trước mặt cô lần nữa là ngẫu nhiên, ngoài ý muốn hay do công việc tất yếu không thể khác được, vì anh không chịu trả lời câu hỏi của cô, và họ lại còn đang quá độ gần gủi làm cô cảm thấy vừa ngại ngùng vừa mất tự nhiên, do hiện tại giữa hai người họ không có trên quan hệ gì hết.

Nói anh nghe trán của em tại sao lại bị thương ! ” anh dịu dàng ra lệnh.

Không cẩn thận đụng phải ! ” cô đầu hàng trả lời.

Đụng như thế nào ?

Trượt chân !

Trượt ở đâu ?

Phòng tắm !

Tại sao lại không cẩn thận như vậy ?

Tại vì lúc đó cô bị ngất xỉu, muốn cẩn thận cũng cận thận không được. cô nhìn anh, nhưng không có nói câu trả lời trong lòng ra

Giọng thì sao ? ” anh lại hỏi

Bị cảm !

đi khám bác sỹ chưa ?

Cô gật đầu.

Bác sỹ nói như thế nào ?

Bị Viêm !

Có dặn dò em phải nghỉ ngơi nhiều không ?

Cô gật đầu.

Vậy tại sao em lại còn đi làm, không xin phép ở nhà nghỉ ngơi ? ” anh tức giận chất vấn

Ngôn Hải Lam nhìn anh không lời đối lại, cô rất muốn hỏi anh tại sao lại quan tâm cô, nhưng lại không dám mở lời hỏi, sợ đây chỉ là giả tưởng của bản thân cô tự nghĩ ra thôi.

Em thực ra có còn đang ăn cơm không ? ” anh lại đặt ra câu hỏi.

Cô nhìn anh không hiểu, không hiểu tại sao anh lại chuyển chủ đề qua việc ăn cơm.

Chỉ mới có 1 tháng không gặp thôi, em đã ốm đi nhiều rồi, em vẫn giữ đúng giờ ăn đủ 3 bửa cơm đó chứ ? ” anh đưa tay sờ khuôn mặt gầy ốm nhợt nhạt của cô, ngữ khí chứa đầy lòng xót xa tiếc nối.

Nước mắt không hẹn lần nữa ương đầy khuôn mắt, làm mờ hết hai mắt cô, cô cố nén lại không cho nước mắt rơi xuống, như vậy giống như sẽ không bị anh phát hiện bản thân đang bị kích động. Trong lòng cô nghĩ, đây không phải là giả tưởng, anh đúng là quan tâm cô.

Tại sao lại khóc ? ” Khuất Căng đưa tay lên cô nén không nỗi nữa một giọt nước mắt trượt khỏi khuôn mắt.

Tại sao ? ” cô không chịu nỗi nữa liền hỏi : “tại sao lại còn quan tâm em, anh không phải đã quyết định sẽ không ngó ngàn đến em nữa sao, quyết định từ bỏ em mãi mãi rời xa em rồi sao ?

Ai nói vậy ?

Anh nói em phải gọi điện thoại cho anh, trong 3 ngày em không gọi, anh sẽ biết phải làm gì. ” môi cô run lên, nước mắt đầm đìa nhìn anh. “sau đó anh không còn xuất hiện nữa, cũng không có gọi điện thoại cho em, anh lại một lần nữa biết mất biệt tăm biệt tích khỏi cuộc đời em, lại một lần nữa…. ” cô gần như nói không thành lời.

Xin lỗi ! anh có việc phải về Newyork một chuyến. ” anh dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô.

Newyork ? ” cô hít mũi hoang mang nhìn anh.

Còn nhớ anh đã từng nói với em không ? anh nhất định sẽ quay lại bên cạnh em, quay lại trong tim em, hay em cho là anh đang nói đùa ? ” anh hỏi

Cô vẫn ngơ ngác nhìn anh

Nếu như em vẫn cứ nghĩ vậy, anh có thể nói lại lần nữa với em. ” mặt anh vừa nghiêm túc, nghiêm chỉnh vừa dịu dàng nhìn cô, “Tôi ! Khuất Căng, sẽ quay lại bên cạnh Ngôn Hải Lam, quay lại trong tim Ngôn Hải Lam, đời này kiếp này, hai vị trí đó tôi đều chiếm đóng, và tuyệt không nuốt lời, tôi xin thề.

Đừng ! ” cô nhẹ giọng lắc đầu, “đừng nói những lời anh không làm được !

Những việc không làm được trước giờ anh không bao giờ nói, nhưng khi đã nói ra rồi, thì nhất định phải làm. ” anh một mặt khẳng định.

Cô không tin, do ngày đó anh cũng nói sẽ không rời xa cô, sẽ yêu cô suốt đời, nói là sẽ đem lại niềm vui và nụ cười cho cô, tuyệt đối không làm cô đau khổ tổn thương, nhưng kết quả thì sao ?

Xin lỗi ! tai nại giao thông anh không thể khống chế được, mất đi ký ức cũng vậy, nhưng cho dù não anh không còn nhận ra em, nhưng trái tim anh vẫn nhận ra em, do nó chỉ run động với mình em, chỉ có em mới làm nó động lòng và đau lòng. ” anh cầm lấy tay cô để lên tim anh. “Anh yêu em, Betsy !

Ngôn Hải Lam bỗng chốc trợn tròn đôi mắt đẫm lệ nhìn anh. “Anh….đã nhớ lại rồi ?

Anh lắc đầu .

Vậy anh….

Sao anh lại biết tên tiếng anh của em ? anh nhờ người điều tra !

Điều tra ? ” cô không hiểu. cái tên này không hề được đăng ký trên hộ chiếu của cô,  sau khi cô từ Mỹ trở về cũng không dùng đến, sao anh lại có thể điều tra được ?

Khuất Căng cũng không giải thích nhiều, bỗng nhiên bế cô đứng lên, “Em cần về nhà nghỉ ngơi !

Cái gì ? ” cô sững sốt hỏi, nghiêng người ôm chặt lấy anh, sợ bị té xuống.

Em cần về nhà nghỉ ngơi ! ” anh nói lại lần nữa.

Cái gì — nhưng mà — ” trong não cô rối nùi lên, vẫn đang nghĩ sao anh bỗng nhiên lại có quyết định như vậy, thì anh đã sãi bước hướng ra cửa, một lúc đã đến trước cửa

Mở cửa ! ” anh nói, do tay anh đang bế cô nên không rảnh tay.

Ngôn Hải Lam ra sức lắc đầu. Anh sao lại có thể muốn bế cô như vậy mà bước ra ngoài phòng VIP ? bên ngoài toàn bộ đều là đồng nghiệp của cô đó !

Bỏ em xuống ! ” cô gấp rút nói.

Anh lắc đầu. “Em cần phải nghỉ ngơi !

Em cần làm việc ! ” cô trừng mắt lại anh, có chút tức giận nói: “Mau bỏ em xuống, anh thực ra đến đây để làm gì ? tự nhiên xuất hiện, lại tự nhiên xen vào quyền tự do của em, em phải ở lại làm việc, nếu anh muốn về nhà nghỉ ngơi, anh tự mà về lấy !

Anh nhìn cô không đổi hướng, không lời đáp, cô thì ngướt càm lên đối chất lại anh

Em đúng ra phải biết là anh đang lo lắng cho sức khỏe của em, muốn tốt cho em ! ” anh hạ giọng êm dịu

Em rất tốt !

Trán em đang bị thương, khí sắc không tốt, cổ họng thì bị viêm đến gần như mất cả tiếng !

Cô trừng mắt nhìn anh, cảm thấy có chút tức giận lại có chút thất vọng. “không cần anh nhắc nhỡ, em tự biết, nhưng như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến năng lực của em trong công việc.

Anh hy vọng em nên về nhà nghỉ ngơi ! ” Khuất Căng lần nữa khẳng định nhìn cô, không đổi ý định.

Cô im lặng trừng mắt với anh một lúc, cuối cùng thở dài đầu hàng

Được ! nhưng anh phải để em xuống trước đã, chúng ta sẽ nói chuyện !

Muốn nói sao này có rất nhiều thời gian, anh sẽ không rời xa em nữa, cả đời này ngoài thần chết ra, thì không người nào có thể kéo anh rời xa em.

Khuất Căng ! anh bỏ em xuống trước đã ! ” cô không nói gì, chỉ tiếp tục yêu cầu anh.

Anh thích bế em ! anh muốn bế em !

Làm ơn ! Khuất Căng ! ”anh cứ như vậy cô phải xử lý sao đây ?

Anh do dự hồi lâu, cuối cùng thở dài ra một hơi, không cam tâm không  tình nguyện miễn cưỡng để cô đứng xuống, cho dù như vậy, thì tay anh vẫn vòng ngang eo cô không chịu bỏ ra, làm cô có cảm giác dở khóc dở cười.

Anh như vậy thì sao em có thể đi được ? ” cô ngẩng đầu nhìn anh.

Em muốn đi đâu ? ” anh hỏi

Về ghế sô pha ngồi !

Khuất Căng gật gật đầu, bỗng rút ngắn vòng tay đang ôm quanh eo cô lại, dùng sức nhất bổng cơ thể đang đứng thẳng của cô lên, sau đó cứ vậy mà bế cô đi đến ghế sô pha, mới để cô xuống.

Phản ứng đầu tiên của cô là chỉ biết ôm chặt lấy vai anh, tránh bản thân bị té, còn lại là hoảng hốt đến không thể phát ra âm thanh nào.

Anh thực ra đang coi cô thành cái gì vậy ?

Xong rồi ! tiếp theo nữa em muốn làm gì ? ” anh ngồi xuống, liền theo đó kéo cô ngồi lên đùi anh, bá đạo nhưng dịu dàng ôm lấy cô.

Ngôn Hải Lam bỗng phát hiện, họ lại quay lại tình cảnh và tư thế giống như ban đầu .

Em muốn ngồi trên ghế ! ” cô chỉ qua chổ ngồi bên cạnh.

Anh muốn được ôm em ! ” anh ương bướng trả lời, đôi tay để trên người cô đang động đậy, nhưng không hề có ý nghĩ sẽ bỏ cô ra.

Người này dường như khác hoàn toàn so với con người của anh một tháng trước đây, giống như trở nên cưỡng ép, kiên định lại bá đạo, làm Ngôn hải Lam không thể không so sánh được.

Thực ra anh đến đây làm gì ? ” cô chau mày hỏi.

Đến gặp em ! ” anh nhìn chằm chằm cô.

Không được đùa giỡn nữa ! em đang nghiêm chỉnh hỏi anh đó !

Em trốn anh khắp nơi, không chịu gặp mặt, anh thì không muốn ngang nhiên xông vào công ty em làm em phải khó xử, nên chỉ có cách là thâu tóm công ty này.

Cô trợn mắt nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc đến khó mà tin được,. “Anh, anh đang nói đùa ? ” cô nói vấp.

Không hề !

Anh, anh nhất định là đang nói đùa ! ” cô lắc lắc đầu.

Anh im lặng nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc từ  đầu đến cuối.

Trời ạ ! ” Ngôn Hải Lam nén không được nhẹ giọng thốt ra. Anh nhất định là bị điên rồi, mới làm ra chuyện này.

Chỉ vì muốn gặp cô mà thâu tóm một công ty ? anh thực ra là…..

Anh thực ra đảm nhiện chức vụ gì trong Kyle ? ” cô hỏi.

Phó chủ tịch !

Cô ngơ ngác nhìn anh trừng trừng, không thể phát ra tiếng nào, không thể nói được câu nào.

Phó chủ tịch ?

Trời của tôi ơi !

(Hết Chương 6)

Chương 7

Từ sau khi thế vận hội Olympic năm 2008 được tổ chức thành công ở Trung Quốc, lĩnh vực kinh tế của khu vực Châu Á Thái Bình Dương bắt đầu phát triển mạnh mẻ, dòng tiền nóng không ngừng tràn vào, ai ai cũng muốn được chia một phần, Kyle cũng không ngoại lệ.

Nhìn ra được năm 2008 sắp tới đây, Thị trường chứng khoán Châu Á sẽ đạt mức cao kỷ lục, tất cả các nhà đầu tư đều đã nhắm đến Châu Á , do đó thân là một nhân vật chủ chốt linh hồn của Kyle như Khuất Căng phải đích thân lâm trận, trấn thủ khoản cách gần nhất với Trung Quốc, có thể tiến lui lại có thể trấn giữ Đài Loan, nhưng trong mơ anh cũng không nghĩ đến bản thân sẽ gặp lại được quá khứ đã bị anh quên lãng, mà lại còn là quá khứ rất quan trọng, rất quan trọng nữa.

Nhìn Ngôn Hải Lam đang mê ngủ bên cạnh mình, Khuất Căng không thể rời ánh mắt của mình khỏi khuôn mặt cô.

Anh không thể tin tại sao bản thân lại có thể quên mất cô, càng không thể tin cô lại có thể ngu mụi chờ anh một năm. Không thể tin anh đối xử với cô như vậy, nhưng khi cô gặp lại anh không hề cầm chổi hay dao mà xua đuổi anh đi, lại còn bình tâm tịnh khí đối mặt với anh.

Mỗi lần nghĩ đến cô đã từng chời đợi anh 1 năm trời, lòng anh lại một lần xót xa.

Mỗi lần nhớ đến những người trong khách sạn xót xa cho những lời nói của cô, tim anh lại một lần oặn đau.

Mỗi lần nghĩ đến cô một mình bụng mang dạ chửa, mỗi ngày không ngại mưa gió đi gần 1km đường đến khách sạn hỏi thăm tin tức của anh, thì anh hận đến nổi muốn giết chết bản thân mình.

Anh thực ra đã làm gì với cô vậy ? đáng ghét !

Anh nhìn người đang ngủ say bên cạnh, cô có nước da trắng sáng, lông mi cong vút, tóc vừa mượt lại vừa đen bóng, cô có cái mũi xinh xắn, không đặt biệt thẳng tấp, nhưng lại rất dể thương, đôi môi có thể nói là theo cách phổ biến hiện nay ưa thích, có hơi mỏng một chút, nhưng cô vẫn là cô gái rất đẹp, và cũng là người duy nhất có thể làm trái tim anh run động, bất luận là ở 4 năm trước hay 4 năm sau.

Tại nạn xe làm anh mất đi chỉ là một phần ký ức thôi, không phải toàn bộ, cho nên anh rất rõ bản thân không phải là người dể dàng động lòng, nhưng khi đã phát sinh tình cảm rồi, thì là chuyện suốt đời.

Anh vẫn không nhớ ra những quá khứ liên quan giữa anh và cô, nhưng trong lòng hiểu rõ hơn ai hết, đương nhiên anh đối với cô là thật lòng, nếu không anh sẽ không để cô mang thai.

Baby….con gái của họ, anh đã đi gặp cô bé, cô bé đẹp giống như búp bê baby, thông minh, dũng cảm giống mẹ, ai cũng yêu thích.

Cô bé không ăn kẹo của người lạ cho, không đi theo người lạ, tuy là đối với sự tiếp cận và nụ cười của anh có chút cảm thấy hiếu kỳ, nhưng luôn cẩn thận cảnh giác giữ khoảng cách nhất định với anh, xác định tốt bản thân lúc nào cũng có thể quay người chạy về hướng mái che nơi bà cô bé đang nói chuyện với hàng xóm.

Cô bé nhỏ thông minh, con gái của anh, cô đã sinh cho anh một đứa con gái rất giỏi.

Cám ơn em ! em yêu ! cám ơn em !

***

Ngôn Hải Lam tỉnh giấc trong cảm giác ám áp, nhìn tứ phía là một màng đen tối, vẫn giống như những năm qua, mỗi lần khi cô giật mình thức giấc vào giữa đêm khuya vẫn tối đen và tỉnh lặng, nhưng sao lần này cảm giác có chút khác biệt vậy ?

Cô đưa tay mò mẫn đèn ở đầu giường, bật đèn lên.

Bỗng lúc ánh đèn choá lên cô phản xạ nhắm mắt lại, nghiêng đầu qua, thì lại nghe được một giọng khàn đục vang lên bên cạnh cô —

Sao vậy ?

Cô kinh hãi mở to mắt ra, chỉ thấy Khuất Căng đang ngáp, khuôn mặt mơ ngủ từ trên giường cô ngồi dậy.

Tại sao anh lại ở đây ? ” kinh hãi qua đi, đổi lại là sự hoang mang và không hiểu.

Em quên rồi sao ?

Quên cái gì ? ” cô hỏi, hoàn toàn nhớ không ra.

Để thuyết phục anh cho cô ở lại công ty đến giờ tan ca, cô đã đồng ý rất nhiều điều kiện không bình thường, trong đó bao gồm cả sau này phải cùng anh ăn cơm, cho anh đưa đón cô, không được không nói không rằng lại tránh mặt anh, trốn anh, và không được phép đuổi anh.

Ban đầu cô không hiểu cái câu “không được phép đuổi anh” là có ý nghĩa gì, chỉ đến sau khi họ ăn xong cơm tối, anh đưa cô về nhà, lấy danh nghĩa là giám sát cô uống thuốc nên theo lên nhà, thì ngồi luôn không chịu về, lại còn không cho phép cô đuổi anh.

Anh hối cô đi tắm, giúp cô hong khô tóc xong lại hối cô đi nghỉ ngơi, lại còn nói đợi cô ngủ rồi anh tự giác sẽ về, kết quả thực ra là gạt người.

Anh gạt em ! ” ánh mắt cô đầy vẻ cáo buộc

Gạt em gì nào ? ” anh tựa lên thành giường, lười biếng nhìn cô.

Anh nói em ngủ rồi thì anh sẽ đi !

Anh đúng là có đi đó ! chỉ là đi rồi quay lại, nếu không trên người anh sao lại có bộ đồ ngủ này để mặc chứ ? còn những đồ vật kia ở đâu mà ra nào ? ” anh đẩy góc môi lên, chỉ đóng valy hành lý đang để bên vách tường ở góc cửa.

Ngôn Hải Lam liền quay người nhìn đóng hành lý để ở góc cửa, lại quay đầu lại trừng mắt nhìn anh : “Vậy là sao ? ” thực ra thì trong lòng sớm đã có đáp án.

Hành lý của anh !

Tại sao hành lý của anh lại ở trong phòng em ?

Tại vì bắt đầu từ hôm nay anh sẽ ở đây.

Cô trợn to hai mắt lên khó mà tin nỗi, nhường như không thể tin được bản thân đã nghe được cái gì.

Anh nói gì nào ? ” cô hét lên.

Cổ họng em hình như đở nhiều rồi đó ! ” Khuất Căng mĩm cười nói.

Trầm ngâm một hồi, cô mới phát hiện cổ họng của mình đúng là không còn đau nữa, bệnh của cô đúng là đến rất nhanh, mà đi cũng nhanh, nhưng đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng là —

Anh thực ra đang nói gì ? ai đồng ý cho anh ở đây, em không hề đồng ý ! ” cô lại hét lên.

Em đã đồng ý không được phép đuổi anh.

Cô ngơ ngác một lúc. “Anh không thể như vậy được !

Anh có thể ! trừ khi em đang định nuốt lời để mập, nếu không thì anh là có thể, em đã có nghe qua quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy ? ” Khuất Căng vừa nói vừa nghía sang cô cười。

Em không phải quân tử ! ” trừng mắt nhìn khuôn mặt mĩm cười lừa đảo của anh, cô nhịn không được bất mãn nói

Cho nên em muốn nuốt lời để mập ?

Mọi người vẫn hay nói em quá ốm, mập một chút cũng chẳng sao. ”。

Nghe xong, ánh mắt của Khuất Căng từ trên mặt cô chằm chặm di chuyển xuống, đi qua cái cổ thanh mảnh, xương vai xinh xắn, không đầy đặng nhưng lại có ảo giác mê người, làm mạnh máu của anh sôi lên, cuối cùng trượt xuống cái eo mảnh như giấy của cô, hôm nay anh đã ôm cô, nên biết được cô còn ốm hơn nhiều so với dáng vẻ bên ngoài nhìn thấy.

Em đúng là nên mập lên chút nữa mới được. ” anh gật đầu đồng ý, “nhưng em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ nuôi em mập lên. ” bất giác, ánh mắt của anh lại quay lại trước cô, chăm chăm nhìn xuống những đường cong lúc ẩn lúc hiện dưới y phục cô.

Anh đang nhìn đâu vậy ? ” cô nhịn không được thét lên hỏi.。

Anh ngướt mắt nhìn cô, ánh mắt lúc này trở nên sâu thẳm nóng bỏng, và còn tràn đầy sự chiếm hữu của người nam muốn người nữ.

Anh muốn làm tình với em. ” Khuất Căng trực tiếp chỉ rõ, âm giọng khàn đục gợi cảm.

Tim cô đập dữ dội lên, tư duy hổn loạn. còn có một cảm giác giống như bị ù tai lại giống như muốn quay cuồng bỗng che phủ toàn thân cô, cô trừng mắt với anh không biết làm sao, nghe được bản thân đang lấp bấp nói : “Đừng ! đừng nói đùa nữa !

Anh không nói đùa, vì anh trực tiếp đưa tay ra kéo cô về phía anh, chuyển người một cái cô đã bị đè dưới cơ thể anh, ngay lập tức chiếm lấy đôi môi đang hé mở vì hốt hoản của cô, đầu lưỡi cùng lúc xâm nhập vào sâu trong miệng cô, náo loạn tất cả tư duy và lý trí của cô

Ngôn Hải Lam bị đè dưới cơ thể anh, tất cả giác quan đều bị thuần phục bởi trọng lượng, thân nhiệt, mùi vị của anh, hơn nữa anh dường như muốn nuốt cả cô dưới nụ hôn nóng bỏng.

Nụ hôn của anh không thô bạo, chỉ là có chút hoang dại, giống như đã đói quá lâu, nhẫn nại quá lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa cảm giác bỗng lúc bộc phát, nhưng với cô cũng không khác gì, do cô mong giây phút này, mong anh đã quá lâu rồi.

Cô nhớ nụ hôn của anh, nhớ mùi vị của anh, nhớ cảm giác bàn tay anh phủ lên vuốt ve cô, và nhớ cảm giác anh đè sát cô vào anh, nhịp điệp va chạm trong cô…..cô nhớ anh.

Nụ hôn của anh di chuyển xuống cổ cô, cô bất giác phát ra âm thanh “Căng….”

Khuất Căng không trả lời, đôi môi đang bận rộn di chuyển mút lấy làn da cô, chỉ có hơi thở gấp rút và động tác nông nóng cởi bỏ y phục trên người của cả hai

Không hề báo trước, anh để một ngón tay trượt vào giữa hai đùi cô, làm cô không chịu nổi cong cả người lên, rên rỉ khẩn trương đưa tay ngăn tay anh lại, do dự không quyết không biết có nên tiếp tục nữa không, vì sau anh, cô đã hơn 4 năm không làm chuyện này, lại còn đã sinh con rồi, cô không biết bản thân có thể giống như trước đây cùng anh hưởng thụ khoái cảm, cho anh được thoả mãn.

Nhưng sự do dự của cô là dư thừa, vì anh không hề cho cô quyền được nói không.

Suỵt ! ” anh phát ra âm thanh như là an ủi cô, cùng lúc lại chiếm lấy môi cô, dùng tay còn lại lấy cánh tay ngăn cản của cô ra, sau đó bắt đầu mạnh dạn trêu người kích thích ở giữa hai đùi cô, đến khi cô chịu không nổi rên rỉ , vặn vẹo cong người lên, anh liền trượt ngón tay vào trong cô.

Dòng nhiệt tràn vào, âm thanh xa rời, cô nhắm mắt lại cảm nhận ngón tay của anh đang không ngừng trêu đùa trong cô.

Em yêu ! mở mắt ra ! ” anh khàn giọng nói.

Cô không tự chủ được mở đôi mắt nhìn mông lung, chỉ thấy ánh mắt nóng bỏng của anh phía trên cô, bỗng cùng lúc, cô cảm giác anh đang chầm chậm tiến vào trong cô, không phải ngón tay anh mà là chính anh.

Cảm giác anh vừa lớn vừa cứng, không thể đem so sánh với ngón tay lúc nãy, làm cô chịu không nổi phát ra âm thanh nhỏ dịu, giống như kháng cự khó chịu, lại giống hưng phấn khó nhịn, tiếp đó anh chuyển động chầm chầm trong cô, ban đầu là di chuyển dịu dàng, sau đó từ từ mảnh liệt, tăng tốc, nồng nhiệt, ép cô không thể không cong người lên, cùng tốc độ xuống giọng trong âm thanh rên rỉ đạt đến cao trào

Sau đó, căn phòng yên tỉnh chỉ nghe thấy tiếng thở.

Khuất Căng chuyển người nằm dài ra, kéo cô đến bên cạnh mình ôm chặt lấy, anh cảm thấy toàn thân vô lực, nhịp tim đập nhanh, đầu ốc choáng váng, nhưng lại chưa từng có qua cảm giác hạnh phúc mỹ mãn như vậy, giống như trái tim bị mất đi cuối cùng lại quay về bên cạnh anh.

Anh cuối đầu nhìn cô, cô đã nhắm mắt lại, thoả mãn yên ắng rơi vào trong giấc ngủ.

Khuất Căng bỗng cuối đầu xuống hôn cô, ôm chặt cô vào mình hơn nữa.

Đưa tay tắt ngọn đèn trên đầu giường, anh quyết định trước khi mắt trời ló dạng ỏ đằng đông, sẽ ôm lấy người phụ nữ mình yêu ngủ lại một giấc.

***

Tỉnh giấc trong sự ấm ấp, Ngôn Hải Lam cảm thấy rất quen thuộc, giống như vừa mơ một giấc mơ ấm áp, trong có anh, anh ôm lấy cô đi vào giấc ngủ, anh —

Cả người cô bỗng cứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn về một bên giường, một khuôn mặt anh tú mê người đang ngủ say bỗng xuất hiện trước mắt cô, làm trong não cô lúc đó trở nên trống rỗng.

Cô nhớ lại, đó không phải là mơ, khi anh thực chất vẫn đang khoả thân nằm cạnh cô, cô làm sao có thể thuyết phục bản thân mình tin là một giấc mơ chứ ? muốn tự mình lừa gạt chính mình lại càng không thể.

Chỉ là trời ơi ! cô đã làm cái gì vậy ? họ đã đã làm gì ?

Ký ức nồng nhiệt của đêm qua bỗng lúc làm mặt cô đỏ bừng lên, nhưng khi nghĩ đến quan hệ của họ cắt không đứt, càng làm càng rối, trái tim cô lại trở nên lạnh dần, trầm xuống.

Khuất Căng…..

Cô thực ra phải nên làm gì với anh đây ? cô không quên được anh, muốn yêu anh, muốn ở những nơi có anh ở đó, nhưng lại không thể chấp nhận anh đùa giỡn với tình yêu, sợ hãi có một ngày bản thân bị anh bỏ rơi, như vậy cô đúng là vẫn có cách cùng anh bên nhau không ?

Tôi, Khuất Căng, sẽ quay lại bên cạnh Ngôn Hải Lam, quay lại trong tim Ngôn Hải Lam, đời này kiếp này, hai vị trí đó tôi đều chiếm đóng, sẽ không nuốt lời, tôi xin thề.

Những lời anh nói với cô trong phòng VIP của công ty bỗng chốc tràn vào trí não cô.

Cho dù não anh không còn nhận ra em, nhưng trái tim anh vẫn nhận ra, do nó chỉ run động với mình em, chỉ có em mới làm nó động lòng và đau lòng

Những lời nói khi đó của anh, có bao nhiêu phần là thật lòng đây ?

Thở dài một hơi, cô không muốn làm khó bản thân phải nghĩ đến những vấn đề khiến cô khó chịu, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức bên giường, thì bị thời gian trên đó làm giậy nãy cả lên.

Đã gần 7:30 rồi, cô sẽ bị trễ mất !

Cô nhanh chòng vén mền ra, gỡ cánh tay đang quàng ngang eo cô ra chuẩn bị nhảy xuống giường, nhưng khi đôi chân vừa rời đi được 1cm, thì bị một lực kéo lại lên giường, chỉ trong 1 giây, lưng cô lại bị dán lại lên giường, nhưng phủ lên người cô không còn là tấm mền nữa, mà là anh.。

Em định đi đâu ? ” anh kinh động hỏi, vẻ mặt giật mình thức giấc trở nên đầy hoảng hốt và sợ hãi.

Em ? ” cô ngớ ngẫng chớp chớp mắt, cô trả lời có chút hoang mang, “Em ! đi làm mà !

Đi làm ? ” anh ngơ ra một lúc, sau đó từ chau chân mày lại, “bây giờ mấy giờ rồi ?

Đã 7:30 rồi !

Vậy à ? đã trễ vậy rồi sao ? ” sao anh lại có cảm giác rất mệt, giống như không được ngủ vậy,

Đúng ! cho nên làm phiền anh …..em có thể xuống giường chuẩn bị đi làm được chưa ? ” Ngôn Hải Lam miễn cưỡng bản thân không chú ý cả hai đang khoả thân.

Bệnh cảm của em đã khỏi chưa ? ” anh hỏi, bỗng cuối đầu áp lên trán cô, giống như đang kiểm tra nhiệt độ trên trán cô vậy.

Cô ngớ ra một lúc, sau đó hoài nghi suy đoán, có trời biết lần bị cảm này của cô không hề bị phát sốt được chứ ?

Anh thấy hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thêm ngày sẽ tốt hơn.

Cô chịu không nỗi trừng mắt lại anh, sau đó chau mày lại. “em đã hoàn toàn bình phục rồi, em phải đi làm.

Vậy à ? ” Khuất Căng nhìn vẻ mặt kiên định của cô, bỗng cảm thấy cổ họng của mình kỳ lạ sao đó, có chút đau lại có chút ngứa, anh bỗng chuyển người nằm thẳng lại trên giường. “thì ra để bệnh truyền nhiễm cho người khác, bản thân sẽ hết bệnh cách nói này đúng là có thật. ” anh gượng cười nói, chịu không nỗi ho nhẹ 2 tiếng, sao cổ họng lại cảm thấy ngứa ngáy ho xong cũng không có cải thiện được gì, ngược lại còn có cảm giác càng nghiêm trọng hơn.

Anh nói vậy là ý gì ? ” cô hoài nghi hỏi.

Anh gượng cười không đáp, chịu không được phải ho khan thêm 2 tiếng nữa.

Anh bị cảm rồi à ? ”cô chau nhẹ chân mày, lo lắng nhìn anh.

Anh không biết, hình như vậy, cổ họng vừa ngứa vừa đau, đầu có chút xây xẩm nặng đầu. ” đang nói anh lại ho nhẹ lên.

Ngôn Hải Lam nhăn chân mày lại nhìn vẻ mặt gượng cười của anh, nghi ngờ là anh đang gạt mình, nhưng cô lại nghe ra được tiếng ho của anh một chút cũng không phải giả tạo.

Đáng ghét, anh bị cô lây nhiễm rồi ! đều tại anh hôm qua thích làm bừa, thừa biết cô đang bị cảm vậy mà lại hôn cô, kết quả là bị truyền nhiễm rồi đó.

Em đi làm đi ! anh ngủ thêm chút nữa ! ” Khuất Căng kiệt sức nhắm mắt lại.

Anh có cần đi khám bác sỹ không ? ” cô im lặng nhìn anh một lúc, chịu không được hỏi.

Không ! — hack ! hack ! cần , em đừng lo cho anh ! mau chuẩn bị đi làm đi, anh ngủ thêm chút sẽ khỏi thôi.

Ngủ thêm một chút sẽ càng nghiêm trọng hơn thôi. ” Ngôn Hải Lam chịu không được chau mày nói, vì cô chính là chứng minh tốt nhất. “Anh dậy đi ! em đưa anh đi bệnh viện. ”cô nhanh chóng quyết định.

Anh không sao ! em đừng lo lắng ! ” cố nén lại cảm giác ngứa cổ muốn ho, anh mở mắt ra mĩm cười.

Ai lo lắng cho anh ! ” mặt anh tràn đầy vẻ hạnh phúc làm cô cùng lúc lập tức phủ nhận . “tuỳ anh vậy ! hơn nữa người không khoẻ đâu phải là em. ” nói xong, cô lấy lại áo ngủ của mình nhanh chóng mặc vào, sau đó xuống giường đi vào phòng tắm gội, chuẩn bị đi làm.

Khuất Căng vừa cười vừa nhìn theo gấu áo cô lúc ẩn lúc hiện một lúc sau biến mất, mới nhíu nhẹ chân mày nhắm mắt lại.

Đáng chết thật, đề kháng của anh có yếu đến vậy không ? chỉ mới có một đêm thôi đã bị lay bệnh rồi, đúng là tổn thất khí phách nam nhi của anh, “hack ! hack ! ” nhưng cho dù vậy, anh một chút cũng không hối hận đêm qua cùng cô có những cảm xúc sâu sắc, sự tiếp xúc thân mật của cơ thể hoà vào nhau.

Anh thích mùi vị của cô, thích phản ứng của cô, thích cảm giác được ôm cô vào lòng, đè dưới cơ thể tiến vào trong cô, chật khít, nóng bỏng.

Anh thích tiếng rên rỉ của cô, thích cảm giác khi cô nhịn không nỗi lấy những món tay bấu vào cơ bắc đang căng ra của anh, và cả tiếng thét khi đạt đỉnh, mang theo tiếng nứt nở nghẹn ngào, đến giờ dường như anh vẫn còn nghe thấy.

Anh thích cô biết bao, chỉ một lần gặp đã làm anh động lòng, chỉ một đêm đã mê đắm cô, anh thật là, thật là rất thích cô, yêu cô, anh không hiểu tại sao bản thân lại có thể quên mất cô ?

Lần về Newyork này, thực ra anh có đi gặp bác sỹ trị liệu năm đó, muốn biết rõ thêm về triệu chứng mất trí của mình, kết quả sau khi bác sỹ biết được anh đã gặp lại người đã bị anh quên lãng, ông ta đã thừa nhận từng giúp cha mẹ anh tạo cho anh một phần ký ức, nhưng ông ta không biết những ký ức đó là giả.

Bác sỹ đã giải thích rõ ràng cho anh biết bệnh mất trí của anh thuộc loại vĩnh viễn, do liên quan đến não bộ không rõ nơi bị tổn thất, cũng giống như phần mềm của đĩa cứng trong máy vi tính vậy, bị hỏng một vài chổ nhưng không ảnh hưởng đến toàn bộ hoạt động hiệu xuất của bộ máy, nhưng có thể sẽ bị mất đi một số dữ liệu, và một số không gian lưu trữ, đây cũng là kết quả của anh sau tai nạn.

Cũng có thể nói, anh muốn hồi phục lại ký ức đã bị mất đi là việc không thể có được.

Cho nên anh đã quyết định, nếu như ký ức đã mất đi không thể tìm về được, vậy bắt đầu từ bây giờ trở đi anh sẽ tạo ra một ký ức mới, mỗi ngày không ngừng sáng tạo, đến khi ký ức mới bao trùm hết ký ức củ, nhiều đến thay thế hết không gian kỷ lục của ký ức củ mới được.

hack ! hack ! ” cổ họng vừa ngứa ngáy lại đau rát làm anh khó chịu ho lên vài cái.

Anh ít khi bị cảm lắm, cho nên một khi bệnh thật rồi, tình trạng có thể nói là nghiêm trọng hơn người thường nhiều.

Đáng ghét, anh khó lắm mới bò được lên giường cô ăn vạ trong nhà cô, kế hoạch săn vợ vừa mới bắt đầu chấp hành thôi, không ngờ bây giờ lại đổ bệnh trên giường cô, đây thật là —

hack hack ! ….” Một lúc ngứa họng khó chịu cuối cùng cũng làm anh ho liền mấy tiếng.

Đứng ở trước cửa lớn, Ngôn Hải Lam đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả bỗng phát hiện đôi chân của mình hoàn toàn không nghe lời, sao lại không chịu di chuyển nửa bước.

Nghe được tiếng ho không ngừng từ trong phòng ngủ của cô vọng lại, chân mày cô nhíu lại, lòng cũng oặn theo.

Cứ như vậy bỏ anh lại không lo sao ?

Mới hôm qua và hôm trước thôi cô đã trãi nghiệm qua sự đau đớn khi chỉ hít thở thôi mà cổ họng vẫn đau, cảm nhận qua sự cô đơn của một người bị bệnh, mà bên cạnh không có một ai quan tâm, cô chắc là bỏ anh lại như vậy không lo ?

Không được, nếu như cô chưa chịu đựng qua cảm giác đau khổ cô độc đó, cô có thể sẽ bỏ anh lại không lo, nhưng cô đã biết cảm giác đó khó chịu đến cở nào rồi, cô sao lại có thể không lo cho anh chứ ? hơn nữa dáng vẻ của anh hình như còn nghiêm trọng hơn cô nữa, ho đến dữ dội như vậy, cho dù cô miễn cưỡng đi làm, thì chắc cũng không có cách chuyên tâm làm việc được ?

Bỏ đi ,bỏ đi.。

Bất lực thở dài một hơi, cô tháo đôi giầy vừa mang vào ra, quay người về phòng ngủ, anh nằm trên giường vẫn không ngừng phát ra tiếng ho làm ai cũng phải chau mày lại.

Khuất Căng ! ” cô mở lời gọi.

Em phải đi rồi à ? trên đường cẩn thận ! ” anh mở mắt, nhìn cô miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng vừa nói xong, anh lại nén không được cổ họng khó chịu ho lên vài tiếng.

Anh đứng dậy mặc đồ vào ! ” cô nói với anh.

Sao vậy ! em yêu ? em không phải nhẫn tâm vậy chứ, trong tình trạng như vậy vẫn muốn đuổi anh đi sao ? ” Khuất Căng ngồi dậy trên giường, hỏi đùa.

Em đưa anh đi bác sỹ, anh mau mặc đồ vào đi !

Thì ra là vậy ! ” anh hoang mang hiểu ra khàn giọng gật đầu, “nhưng mà anh không sao, chỉ có cổ họng có chút khó — hack hack hack — khó chịu thôi, cho nên, hack ! em yên tâm đi làm đi, anh ngủ —

Đừng có nói ngủ một giấc thì sẽ khoẻ, anh đã ho đến vậy rồi, còn không chịu đi khám bác sỹ sao ? ” cô chịu không được tức giận lên cắt ngang lời anh. “giờ anh có dậy đi khám không ? nếu không chịu, vậy thì rời khỏi nhà em.

Vậy đây là điều kiện trao đổi đúng không ? ” anh nhướng chân mày khan giọng hỏi — cho dù ho tới muốn chết rồi, vẫn còn ra vẻ đẹp trai.

Đúng !

Ý vậy có nghĩa là — hack ! anh theo em đi bác sỹ, thì cả đời cũng có thể ở lại đây; ! hack….” nói xong chữ cuối cùng, anh cuối cũng nhịn không nỗi cơn ho, phát ra trận ho liên hồi.

Ngôn hải Lam nhăn chân mày lại, vẻ mặt lo lắng nhìn anh, đợi cơn ho của anh dịu lại, lập tức trả lời câu hỏi của anh.

Tuỳ ý anh ! ” cô nói, hy vọng là sau khi nghe câu trả lời của cô, anh lập tức mặc áo vào theo cô đi bệnh viện.

Thật không ? nhưng cho dù anh không đi bệnh viện , em cũng không thể đuổi anh đi đúng không ? em đã đồng ý trước đó rồi, em mau đi làm đi, để anh ngủ thêm chút nữa. ” anh nằm lại xuống giường, trận ho vừa rồi làm anh có cảm giác yếu dần đi.

Khuất Căng ! ” Ngôn Hải Lam tức giận hét lên với anh, nhưng trả lời lại cô chỉ là những tiếng ho dài không ngừng, cô bất lực nhìn tiếng ho không thể ngừng của anh, nộ khí cùng lúc mất đi, còn lại là đầy vẻ quan tâm và lo lắng.

Anh muốn sao mới chịu đến bệnh viện ? ” cô đợi khi cơn ho của anh cuối cùng cũng ngừng, đầu hàng nhỏ giọng hỏi.

Ý vậy là anh đưa điều kiện gì cũng được đúng không ? ” anh nhìn qua cô, khàn giọng nữa đùa hỏi, sau đó vén một góc mềm lên, lộ ra nụ cười giang xảo, “em yêu ! vậy anh muốn em trở lại giường cùng anh ngủ.

Sắc mặt cô trầm xuống, tức giận phẩn nộ nhìn anh, cô quan tâm anh như vậy, còn anh lại cứ đùa giỡn ! cô nhịn không được tức giận lạnh lùng trừng mắt lại anh một cái, rồi quay người bỏ đi, quyết định không quan tâm anh sống chết sao nữa.

Đợi một chút ! Hải Lam ! anh chỉ — hack hack — anh chỉ đùa thôi mà, hack hack….” Không ngờ cô lại quay người bỏ đi, Khuất Căng khẩn cấp mở lời gọi, cùng lúc dẫn đến một trận cuồng ho kịch liệt khác.

Mẹ kiếp, cái trận ho đáng chết này thực ra là chuyện gì đây ? anh nhớ là tình trạng bệnh của cô không có ho, sao truyền qua cơ thể anh, lại giống như muốn ho chết anh vậy ? đáng ghét !

Hack hack …..hack hack …..

Cơn cuồng ho của anh giống muốn ho cả tim ra ngoài, cùng lúc làm Ngôn Hải Lam mềm lòng ngừng bước.

Cô quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt có vẻ tức giận, lo lắng, còn có sự bất lực trùng trùng và tự chán ghét mình. Kiếp trước chắc là cô đã nợ anh, cho nên kiếp này hoàn toàn hết cách với anh.

Giờ anh có chịu đi bác sỹ không ? ” giọng cô lạnh lùng.

Nếu anh đi bác sỹ, hôm nay em có thể không đi làm, ở nhà với anh không ? ” cuối cùng cũng ngừng ho, anh nhìn cô khàn giọng hỏi, tinh thần và ánh nhìn yếu ớt làm cô mềm lòng.

Vậy thì anh không được nói đùa bừa bãi nữa. ” cô nghiêm giọng cảnh báo.

Khuất Căng nhanh chóng gật đầu, lộ ra vẻ mặt của đứa trẻ ngoan ngoản.

Cô lấy đồ đưa về phía anh, “mau đứng dậy, mặc đồ vào ! ”

Em sẽ ở lại cùng anh chứ ? ” anh kiên trì hỏi, nhất định phải có được câu trả lời chính xác mới được.

Ngôn Hải Lam trừng mắt với anh rồi lại bĩu môi dưới, cuối cùng cũng gật đầu.

Đạt được mục đích, khuôn mặt hiện chút nhợt nhạt của anh lập tức mĩm cười lên, sau đó ngoan ngoản xuống giường mặc đồ vào, vệ sinh đơn giản xong cùng cô đi đến bệnh viện khám bệnh.

(Hết chương 7)

Chương 8

Việc lớn rồi ! phó lý ! phó lý ! việc lớn rồi đó !

Mới nghỉ phép một ngày thôi mà, Ngôn Hải Lam vừa bước chân vào phạm vi phòng, đến cả chổ ngồi của mình còn chưa kịp ngồi xuống, thì bị Trần Chi Lâm không biết từ chổ nào bỗng xuất hiện, tư thế giống như xe lửa xông đến làm giật nãy cả mình lên.

Xảy ra chuyện gì vậy ? việc gì lớn ? ” cô bất giác chau chân mày lại hỏi.

Lần trước trốn việc một ngày không đến công ty, thì phát sinh vụ công ty bị thâu tóm, còn lần này ? không lẻ là công ty đã công bố danh sách giảm biên chế, và không lẻ mọi người đều có tên trên danh sách đó ? nếu không phải, cô thực không nghĩ ra có việc gì lớn cả.

Phó lý ! Chị biết phó chủ tịch của Kyle đã thâu tóm công ty mình là ai không ? chị nhất định đoán không ra đâu ! ” Trần Chi Lâm lớn tiếng nói

Ngôn Hải Lam ngớ ngẩng một hồi, không thể ngờ được việc lớn mà cô ta nói lại là chuyện này.

Phó chủ tịch của Kyle là ai ? không phải là Khuất Căng đó sao ? nhưng nhìn vẻ mặt kích động của Trần Chi Lâm và biểu cảm hoài nghi của Cung Nhã Văn, dường như trước đó mọi người đều không ai được biết thì phải.

Phó lý ! có phải chị đã biết trước rồi không ? ” Cung Nhã Văn hỏi.

Cô lắc đầu. đây là sự thật, cô cũng là mới nghe Khuất Căng nói là vì cô nên mới thâu tóm công ty, hỏi anh xong thì mới biết.

Vậy chị đoán thử xem phó chủ tịch của Kyle là ai ! ”Cung Nhã Văn nhìn cô

Là Khuất — ” Trần Chi Lâm tranh dành trả lời, liền bị Cung Nhã Văn dùng sức kéo cô một cái cắt đứt câu đang nói.

Phó lý ! chị đoán thử là ai ! ” Cung Nhã Văn hỏi thêm lần nữa.

“Khuất Căng. ”Ngôn Hải Lam gượng cười nói.

Cho nên chị sớm đã biết trước rồi đúng không ?

Ngôn Hải Lam lại tiếp tục lắc đầu. “chị cũng là hôm qua gặp mặt anh ta ở công ty xong, mới biết chuyện này thôi.

Thật không đó ? ” Cung Nhã Văn hoài nghi hỏi.

Cô gật đầu, lộ ra vẻ mặt bất lực, do chỉ cần nghĩ đến nguyên nhân mà Khuất Căng thâu tóm công ty của cô, thì cô lại cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Thực ra cho đến hôm nay đối với chuyện này cô cũng là bán tin bán nghi, không dám tin thật, vì tình cảm của anh đối với cô có đúng là quan trọng đến vậy không ? hay đây chỉ là anh đang mượn hoa kính phật, những lời đường mật để lừa gạt tình cảm của cô ?

Nếu đúng thật là như vậy, tối hôm trước và cả sau tối hôm qua nữa — cái tên đó uống xong thuốc, nằm nhà nghỉ ngơi một ngày sau khi khoẻ lên một chút thì không an phận, lại làm bừa với cô. Cuối cùng, cô cũng đã bị anh ăn sạch sành sanh rồi, bây giờ cô còn có thể nói được gì nữa ? chỉ có thế chấp nhận thôi.

Phó lý ! chị và anh Khuất đã huề với nhau chưa ? ” trên mặt cô lộ biểu cảm bất lực lại giống như khổ sỡ làm Cung Nhã Văn nén không nỗi quan tâm hỏi.

Ngôn Hải Lam lắc lắc đầu, không biết phải trả lời câu hỏi của cô như thế nào, không ngờ Cung Nhã Văn lại hiểu sai động tác của cô.

Phó lý ! em cảm giác được chị thích anh Khuất, nếu đã như vậy sao chị lại không chấp nhận anh ta chứ ?

Đúng rồi ! đúng rồi ! không thích vẫn có thể hẹn hò với nhau mà, không nên để 3 con hồ ly tinh kia dể dàng có được. ” Trần Chi Lâm ra sức gật đầu, nhanh chóng tiếp lời. “phó chủ tịch mà ! em nghĩ 3 con hồ ly tinh nghe được tin này, nhất định vui mừng đến nỗi cả người muốn bay lên cho coi !

Ngôn Hải Lam bất giác ngớ ra một lúc, Trần Chi Lâm không nhắc, thì cô cũng quên mất nguyên nhân làm cô và Khuất Căng xa nhau.

Tiêu Mỹ Linh, Trần Huệ Tình và Lý Tịnh Doanh, 3 người họ rõ ràng đối với Khuất Căng có ý, còn Khuất Căng đối với họ thì sao ?

Ở cùng một công ty thể nào rồi cũng có cơ hội đụng mặt nhau, anh có giống như lần ở quán karaoke, một lần nữa nhiệt tình không cự tuyệt những ai tự nguyện xà vào lòng anh nữa không ?

Cỏi lòng tan nát bỗng tăng lên, chầm chậm chôn vụi lấy cô, cô dấu không nỗi sự lo âu triễu mắt xuống.

Không đâu ! không thể nào ! ” giống như cảm giác được sự ưu sầu của cô, Cung Nhã Văn bỗng mở lời phủ định.

Ngôn Hải Lam ngẩng đầu lên nhìn cô, thì phát hiện Cung Nhã văn đang nói với Trần Chi Lâm.

Theo tôi nghĩ, phó chủ tịch Khuất thực chất không có thích 3 con hồ ly tinh đó đâu, nếu như anh ta đối với họ có chút ý hay hành động gì đó, thì 3 người họ đã đánh trống khua chiêng tuyên bố khắp trên mạng của công ty rồi còn gì.

Có lý lắm ! ” Trần Chi Lâm gật đầu đồng tình.

Cho nên, phó lý ! ” Cung Nhã Văn bỗng quay sang cô. “chị không nên do dự không quyết nữa, thích thì phải nắm bắt lấy chứ, món ngon giống phó chủ tịch Khuất không phải ai ai cũng có thể gặp được, ăn được đâu.

Món ngon ? thì ra Khuất Căng là món ăn à. Ngôn Hải Lam bất giác giượng cười.

Phó lý …..”

Đừng nói nữa ! ” Cô quơ quơ tay, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa. “làm việc đi !

Thấy cấp trên đem vẻ mặt lạnh băng biểu cảm việc công ra công, Cung Nhã Văn và Trần Chi Lâm lập tức nghiêm túc lại, không dám làm tới nữa.

Dạ ! ” họ nhanh chóng đáp lại, quay người về chổ ngồi, chuẩn bị sẳn sàng cho một ngày bận rộn

***

Cô cũng nghĩ vậy đúng không ?

Không biết có phải bị ảnh hưởng bỡi những lời nói của Cung Nhã Văn và Trần Chi Lâm không, Ngôn Hải Lam vừa nghe được giọng nói quen thuộc của Tiêu Mỹ Linh từ bên ngoài toilet vang lên, đang định đưa tay mởi cánh của lớn của toilet đi ra thì lập tức rút lại. liền quay người trốn vào 1 phòng trong toilet.

Cô thực không biết chính mình sao lại làm như vậy, chỉ biết khi cô phát hiện ra hành động của mình, thì cô đã khoá mình lại trong phòng rồi, im lặng nghe lén đối thoại của 3 người đó.

Tôi còn nghĩ chỉ có tôi mới có cách nghĩ này thôi chứ, không ngờ các cô cũng vậy à ! ” Trần Tuệ Tình nói.

Xem ra trong bọn mình mỗi người điều cũng có hành động riêng rồi.

Tôi hẹn qua anh ta 5 lần.

Tôi 7 lần.

Tôi tuy là chỉ có 4 lần, nhưng từng lợi dụng Hải Lam để hẹn với anh ta.

Cô cũng lợi dụng qua Hải Lam hả ? tôi với anh ta đã từng uống cafe ở gần công ty.

Các cô đúng là giang xảo quá, kết quả sao ?

Nếu có kết quả, tôi đâu có nghi ngờ anh ta là Gay làm chi ?

Cùng thở dài một hơi.

Nhưng mà nói thật chứ, nếu Khuất Căng là Gay thật, vậy sao anh ta lại quan tâm đến Hải Lam chứ ? trong phòng karaoke không ngừng hát những bài tình ca thấm đậm chân tình với Hải Lam, đến nỗi 2 người sau khi cải nhau mỗi ngày còn đến trước cổng công ty canh chừng nữa ?

Đó cũng là tại sao tôi và anh ta uống qua một lần cafe, khi anh ta phát hiện tôi chỉ đang lấy Hải Lam làm cái cớ để tiếp cận anh ta, anh ta lập tức không chút lưu tình bỏ tôi lại trong quán cafe, nhưng tôi lại đối với anh nhung nhớ không quên, sau việc này cũng do nguyên nhân đó tôi đã tiếp tục hẹn anh ta thêm mấy lần nữa. ” Lý Tịnh Doanh không ngừng than thở.

Ngoài cửa bỗng trìm vào trong một màng tỉnh lặng.

Nhưng cũng nói thật, tôi thực không ngờ đến anh ta lại là phó chủ tịch của Kyle đâu ! trời ơi ! vừa đẹp trai lại vừa giàu có, khi hát thì thấm đậm chân tình mê mẫn chết người, loại nam nhân như vậy một đời có thể gặp được mấy người đây ?

Gặp được mấy người không quan trọng, quan trọng là có nắm được không thôi, tôi nhất định phải khiêu chiến lần nữa xem sao ! ” Tiêu Mỹ Linh nói.

Thật không ? vậy chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh của mỗi người đi. ” Trần Huệ Tình nói.

Nói trước nha ! không cần biết ai thắng ai thua, khi Khuất Căng đã trở thành bạn trai của một trong 3 chúng ta, 2 người còn lại không được phép lại suy nghĩ lệch hướng nữa . ” Lý Tịnh Doanh liền nói rõ quy tắc.

Được thôi !

Quyết định vậy đi !

Tôi nhất định sẽ thắng. ” 3 người cùng biểu hiện đồng thanh nói.

Tiếp đó tiếng giầy cao ngót vang lên, bên ngoài lại trìm vào một màng tỉnh lặng.

Ngôn Hải Lam đợi thêm một lúc nữa, xác nhân 3 người họ đã rời đi, trong toilet nữ không còn một ai, mới đẩy cửa đi ra.

3 người này đúng là còn hơn cả hồ ly tinh nữa, đúng là đáng sợ thật, nhưng làm cô ngạc nhiên là Khuất Căng trong lời nói của họ, anh sao lại không hề để ý tới cuộc hẹn của họ ?

5 lần, 7 lần, 4 lần, những con số này không thể là số lần bày ra của bọn người Tiêu Mỹ Linh được, vì cho dù là bày ra cũng là số lần thành công, chứ không thể là số lần thất bại mới đúng, anh đúng là đã từ chối 3 người họ nhiều lần vậy sao ? và trong đó có 2 lần hẹn là vì cô ?

Người con gái trong gương đôi mắt long lanh, góc môi khép lại, vẻ mặt lộ tâm trạng vui vẻ, hiện ra sự vui mừng lúc đó của cô

Anh từ chối họ, không ngừng ở đó, anh còn làm cho họ hoài nghi mình là Gay ? !

“Ha ha ….” Cô nhịn không nỗi ngước đầu cười lớn lên, đúng là mắc cười quá đi, Gay đó ! ha ha…..

Cô thật vui mừng bản thân đã trốn lại nghe lén cuộc nói chuyện của 3 người họ, vì những bất an trùng trùng đè nén trong lòng cô mấy ngày liền đã hoàn toàn biến mất rồi, Khuất Căng không hề đùa giỡn với tình cảm, anh không có phản bội cô, vậy là quá tốt rồi !

Những việc đã qua cô không muốn nghĩ đến nữa, quan trọng vẫn là hiện tại.

Cô thích cảm giác có anh bên cạnh, thích chăm sóc anh, và cũng thích được anh chăm sóc.

2 ngày qua, là 2 ngày trong 4 năm nay cô đã ngủ yên bình thoải mái nhất, do có anh ở bên.

Cô đã nghĩ thông rồi, không cần biết lần tái hợp tiền duyên này duyên phận có dài hay ngắn, cô cũng sẽ nắm bắt lấy, hưởng thủ những giây phút có được anh.

Không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ quan tâm đã từng có được, cô cuối cùng cũng đã hiểu và tiếp nhận ý nghĩa của 2 câu này.

Chỉ quan tâm đã từng có được.

 ***

CTTAT Chương 8-2

Filed under: Chồng Tôi Thật Anh Tuấn - Kim Huyên by motnoibuon — 8 phản hồi

19.04.2011

***

Ngồi lên chiếc xe mà Khuất Căng đang đợi bên đường, Ngôn Hải Lam vừa đóng cửa, vẫn chưa kịp cài dây an toàn , Khuất Căng đã đưa tay ra, kéo cả người cô qua cho một cái hôn nồng nhiệt, hại cả mặt cô đỏ bừng lên thiếu điều chưa bốt lửa lên thôi, vì cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Nhã Văn và Chi Lâm đang đứng ngoài cửa xe, vẻ mặt mờ ám nhìn cô vẫy vẫy tay, sau đó 2 người họ vừa cười vừa rời đi.

Trời ạ ! cô muốn chết quá, biết trước vậy lúc ăn cơm trưa đã không nói cho họ nghe cô và Khuất Căng đã hoà rồi, càng không nên để họ biết anh sẽ đến đón cô tan ca.

Ô ! cô thật muốn chết đi, muốn chết đi !

Hi ! ” kẻ chủ mưu dịu dàng mĩm cười với cô, ngữ âm khàn khàn mê người đến nỗi làm cô lúc đó quên đi tất cả.

Hi ! ” cô ngu ngơ đáp lại.

Anh nhớ em quá ! ” do hôm qua tự nhiên nghỉ làm một ngày, cho nên hôm nay anh phải ở cả ngày trong Kyle xử lý công việc, ngay cả cơm trưa cũng giải quyết tại văn phòng luôn, hại anh cả ngày nay không được gặp cô.

Ngôn Hải Lam chớp chớp mắt, sau khi hoàn hồn cười nhẹ nói : “Sáng nay anh vừa đưa em đến công ty, trong khoản thời gian đó đến hiện giờ chỉ cách có 10 tiếng thôi mà.

“Anh biết ! nhưng anh vẫn rất nhớ em ! từ sau hôm trước, đây là thời gian chúng ta xa nhau lâu nhất. ” anh lộ biểu cảm nghiêm chỉnh, làm cho cô nhịn không được cong góc môi lên.

Tối nay muốn ăn gì nào ?

Muốn ăn em ! ” anh mắt không đồi hướng nhìn cô đáp.

Khuôn mặt của Ngôn Hải Lam vừa mới dịu xuống bỗng chốc lại đỏ bừng lên, cô đưa tay đánh nhẹ anh một cái.

Em đang nghiêm chỉnh đó ! ”cô nói

Anh cũng vậy ! ” giọng anh khàn khàn, sâu thẳm trong đáy mắt chứa đầy dục vọng.

Khuất Căng ! ” cô run nhẹ một cái, vừa ngượng ngùng vừa phát cáu lại tiếp tục đánh anh thêm cái nữa. “nghiêm chỉnh chút đi ! bửa tối anh muốn ăn gì ? em đói bụng lắm rồi !

Em muốn ăn gì ? ” anh nhìn cô một hồi, cuối cùng thở ra một hơi hỏi, đồng thời rời ánh mắt khỏi người cô, khởi động xe chạy vào lòng đường.

Gì cũng được !

Vậy chúng ta mua đồ về nhà ăn được không ? ” Khuất Căng gợi ý khơi lại hy vọng, như vậy anh có thể vừa ăn vừa được ôm cô trong lòng, và sau bửa tối tráng miệng sẽ là cô.

Được ! ” không biết là trong lòng anh đang nghĩ cái gì, cô gật đầu đồng ý.

Góc môi cong lên vui vẻ, anh mĩm cười đắt ý.

Công việc hôm nay có bận lắm không ? ” anh đưa tay nắm lấy cô, vô thức vuốt ve.

Uhm ! ” cô mĩm cười gật đầu.

Uhm mà vẫn vui vẻ vậy ? có phải đã xảy ra chuyện gì không, hay là vì có một người quá đẹp trai như anh ở bên nên tâm trạng tự nhiên tốt ra ? ” anh nhìn biểu hiện vui vẻ trên khuôn mặt của cô nhíu mày hỏi, cảm giác cô có chút gì đó khác khác.

Anh xấu trai ! ” cô nhìn anh một cái, góc miệng liền mĩm cười lên.

Không phải vì anh,vậy xảy ra chuyện tốt gì ?

Tại sao anh cứ cho là phải có chuyện tốt gì đó xảy ra chứ ? ” cô hiếu kỳ hỏi lại.

Do miệng em cứ mĩm cười, đôi mắt mĩm cười, chân mày cũng đang cười.

Có chân mày của ai biết cười chứ ? ” cô nhịn không được cười ra tiếng.

Của em biết ! rất đẹp ! ” anh quay đầu nhìn cô, khàn giọng khen ngợi, làm Ngôn Hải Lam đỏ hết mặt nhìn chằm chằm anh.

Nói mau ! ” anh dịu dàng hối thúc

Hôm nay em nghe được một chuyện. ” cô nhìn nửa bên mặt anh, chầm chậm nói.

Chuyện gì ?

Em nghe nói anh đã từng từ chối hẹn hò với tổ 3 mỹ nhân trong công ty em.

Tổ 3 mỹ nhân ?

Tiêu Mỹ Linh, Trần Huệ Tình, Lý Tịnh Doanh.

Họ tên gì anh không biết, nhưng nếu như em đang ám chỉ là 3 con nhền nhện tinh, vậy thì đúng đó. ” anh chán ghét nói.

Cách dùng từ của anh làm cô ngớ ra một lúc, liền cười lên. “nhền nhện tinh ?

Ác tâm, phiền phức, rất nhiều chân.

Rất nhiều chân ?

Mới dứt tay trái của nó ra, tay phải lại bám lên lại, lấy tay phải ra, thì cả thân người lại dựa qua, đẩy nó ra, thì toàn thân lại bò tới, nói nhền nhện tinh thì đã là khách khí lắm rồi, họ là rết tinh thì đúng hơn. ” Khuất Căng phẫn nộ nắm chặt tay lái.

Anh vừa nói được một nửa cô đã cười lên rồi, khi nghe đến câu rết tinh sau cùng, thì càng cười đến dần không được, trời ạ, tức cười quá, tại sao lại tức cười đến vậy ?

Nhưng mà, ”anh đợi tiếng cười của cô dịu lại, ngữ âm trở nên bất lực nói tiếp. “làm anh phiền lòng không phải là những trò quấy rầy không dứt của họ, mà là em lại vì họ không thèm ngó ngàng đến anh, em có biết làm vậy rất không công bằng, anh thật vô tội ?

Ngôn Hải Lam liền thu hồi nụ cười trên mặt, đổi thành vẻ mặt hối tiếc nhìn anh.

Xin lỗi ! ” cô nói.

Anh không cần lời xin lỗi của em. Anh chỉ cần em đồng ý với anh, sau này bất luận xảy ra chuyện gì làm em cảm thấy nghi ngờ, không vui, em cũng không được tự mình suy đoán, chưa đối chất với anh thì không được định tội anh.” lúc anh ngừng đợi đèn tính hiệu giao thông, quay đầu đối mặt cô, khuôn mặt lộ biểu cảm nghiêm chỉnh và thật lòng nhìn cô..

Được ! ” cô nhẹ giọng đồng ý, lại khiêm tốn tiếp tục nói lời xin lỗi lần nữa với anh.

Hôn anh một cái anh ! anh sẽ thứ lỗi cho em ! ” anh đưa mặt dựa qua.

Cô ngớ ra một lúc, nhịn không được liếc anh một cái. “Anh đang lái xe. ”

Giờ đang đợi đèn, nhanh nào !

Cô vừa ngại ngùng vừa lúng túng lại bất lực nhanh chóng nhìn ra cửa xe một cái, xác nhận trong màng đêm bao phủ, những xe dừng kế bên hoàn toàn nhìn không thấy người ngồi trong xe, mới kéo người đến hôn nhanh anh.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, xe tiếp tục khởi động về phía trước, anh không mở miệng nói câu nào nữa, còn cô thì im lặng ngồi bên kế bên, cảm nhận hạnh phúc có anh bên cạnh.

Đèn đỏ ngừng, đèn xanh chạy.

Xe ngùng lại, anh liền quay người về phía cô, cô tưởng anh muốn nói gì với bản thân, nên cũng quay người đối mặt với anh, giây tiếp theo, cô mới phát hiện mình bị anh cuồng nhiệt hôn lên cánh môi.

Khuất Căng một tay đỡ lấy đầu cô, miệng đói khát nồng nhiệt ngấu nghiến lấy cô, đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, tham lam quấn mút lưỡi cô, tận tình nhấm nháp vị ngọt của cô, mềm ra cùng thở dài.

Như vậy mới là hôn ! ” một lúc sau, toàn thân anh nóng rực, hai mắt sáng rực ngẩng đầu khàn giọng nói nhỏ, cả hai cùng đang thở dốc.

Ngôn Hải Lam dùng sức để thở, cơ bản nói không ra câu nào.

“Pin ! pin ! ” tiếng kèn của xe sau vang lên, đèn xanh rồi.

Anh luyến tiếc hôn cô một lần nữa, mới nới lỏng cô ra cho xe chạy

Nhưng không vì vậy mà nhiệt độ trong xe được hạ xuống, ngược lại cứ không ngừng tăng lên dọc đường đi, đến khi họ về tới nhà bỏ xuống hết những đồ ăn cầm trên tay vừa mua cho bửa tối, kích tình thiêu đốt ban nãy cũng theo đó dừng lại.

***

Sau khi thoả mãn tình dục, Khuất Căng ôm lấy cô dùng bửa tối, giải quyết cơn đói của cả hai.

Nhưng Ngôn Hải Lam không thể nào quen với việc ngồi lên đùi người khác ăn được, do đó không ngừng vặn vẹo muốn nhảy xuống khỏi đùi anh, hai người vừa ăn vừa nói, cuối cùng cũng giải quyết xong bửa tối muộn của họ.

Trước đây chúng ta cũng đều vui vẻ như vậy sao ?” ôm lấy cô, Khuất Căng bỗng mở lời hỏi.

Cô ngớ ra một lúc, lại một im lặng một hồi, rồi mới phản ứng một tiếng, “uhm !

Xin lỗi ! anh không cố ý quên mất em. ” anh nhìn cô chân thật.

Em biết ! anh nói anh xảy ra tai nạn giao thông. ” cô nhẹ giọng nói, một lúc sau, không phải do nghi ngờ, chỉ là hiếu kỳ nói : “trên người anh, em không thấy vết thương nào hết.

Vết thương ở phía sau ót đây nè ! ”anh cuối đầu xuống, vén tóc nơi vết thương ra cho cô xem, có một vết dài gần 10 phân, vết sẹo trắng hiện ra rất rõ, do nang tóc nơi vết sẹo đã bị tổn thương, nên không thể ra tóc được nữa.

Đau lắm không ? ” cô nén không được lấy tay sờ nhẹ lên vết sẹo. Đây là nguyên nhân làm ký ức của anh quên mất cô.

Đã không còn đau nữa rồi ! ” anh ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn cô nói : “em đau hơn anh nhiều !

Cô nhìn anh với biểu cảm hoang mang.

Da thịt đau thì sẽ có thuốc trị giảm đau, nhưng đau lòng thì không có. ” anh đưa tay nhè nhẹ sờ lên mặt cô, đáy mắt tràn đầy sự áy náy và trầm lắng.

Cô nhìn anh đăm đăm, bỗng khàn giọng không lời.

Thời gian một năm, sao em lại có thể kiên trì lâu đến vậy ? là cái gì giúp em có thể chờ đợi anh lâu như vậy, chẳng lẻ em không oán anh, không. hận anh sao ? ” anh nhỏ giọng hỏi.

Ngôn Hải Lam ngơ ngác đến tròn xoe đôi mắt. “sao anh lại biết em đợi anh một năm ?

Anh nhờ người điều tra.

Cô bỗng cứng người ra. “anh điều tra được những gì ?

Không lẻ anh đã biết sự tồn tại của Baby rồi ? anh quay lại bên cô không lẻ là vì Baby ? tận đáy lòng cô bỗng lạnh run lên.

Chứng mất trí của anh là vĩnh viễn, nơi ký ức bị tổn thương vĩnh viễn không thể khôi phục lại. ” anh bỗng nói cô biết chuyện này, làm cô lúc đó không biết nên phản ứng như thế nào. “anh hy vọng em có thể nói cho anh nghe những việc trong quá khứ liên quan giữa chúng ta, bao gồm cả chúng ta quen nhau ra sao, yêu nhau như thế nào, tất cả những gì em nhớ mà đã anh quên mất.

Vĩnh viễn cũng không thể khôi phục lại, đó là thật sao ? ” cô khàn giọng hỏi.

Đúng ! ” anh nhìn cô không đổi hướng.

Trong đầu Ngôn Hải Lam lúc này bỗng trở nên trống rỗng, không biết bản thân nên cảm nhận như thế nào, anh không những quên những gì đã qua của họ, mà suốt đời này cũng không nhớ lại bất cứ một viêc gì liên quan đến tình yêu giữa họ, cảm giác này…..cô không biết, cảm giác giống như là bị bỏ rơi, bị bội bạc, bị quên lãng —

Cô bỗng ngớ ra một hồi, thiếu chút nữa phát cười lên, thực tế là cô đúng là bị quên lãng, bản thân còn đang phạm phải cái điều ngớ ngẩng gì vậy ? con ngốc !

Hải Lam ?

Những chuyện quá khứ quên rồi thì thôi đi, anh không nên ép bản thân nhất định phải biết. ” cô lắc lắc đầu. Cũng giống như cô không nhất thiết cứ phải cố nhớ những chuyện đã qua, chỉ cần nhớ anh hiện tại đang ở bên cạnh cô vậy là đã đủ rồi.

Nhưng anh muốn biết !

Tại sao ?

Do anh đố kỵ .

Hả ? ” cô ngơ ngác ra.

Trong lòng em lúc nào cũng nhớ một người đàn ông mà anh hoàn toàn không biết, như vậy làm anh không thoải mái, rất bực bội, và đố kỵ. ” anh nhăn càm.

Nhưng người đó là anh mà !

Một con người của anh mà anh không biết.

Ngôn Hải Lam bỗng không lời, vì cô nhìn thấy được anh đang nghiêm chỉnh, anh sao lại có thể đi đố kỵ bản thân ! bỗng lúc đó, cô cảm thấy có chút buồn cười, nén không được liền cười lên.

Anh nhăn chân mày lại với cô, trên mặt lộ vẻ trách móc sao lại có thể cười ra trong lúc anh đang rất phiền não vậy.

Xin lỗi ! ” cô vừa cười vừa nói, “Nhưng anh như vậy rất dể thương.

Dể thương ? ” anh bỗng lộ vẻ mặt như vừa bị xét đánh, làm cô càng không nhịn cười được.

Khuất Căng bất lức lại sủng ái nhìn cô, không biết tại sao, tuy là anh không hề nhớ bất cứ một quá khứ nào giữa họ, nhưng lại phát hiện bản thân rất nhớ nhung và hoài niệm tiếng cười vui tươi của cô.

Nói cho anh nghe tất cả quá khứ liên quan gữa chúng ta được không ? ” anh đùa nghịch mái tóc trơn mượt của cô, thâm tình dịu dàng nhìn cô yêu cầu, “tuy là anh không thể nhớ lại, nhưng có thể tiếp nhận lại từ đầu.

Tiếp nhận lại ? ký ức ?

Tiếp nhận quá khứ mà anh đã yêu em rất nhiều, anh không muốn để bản thân trong quá khứ tiếp tục so sánh nữa.

Ngôn Hải Lam bỗng lúc ngừng hô hấp. “anh ….yêu em ?

Hoài nghi sao, em yêu ? ” anh nhìn cô chăm chăm, “anh yêu em, thật tâm thật ý. ”

( Hết chương 8 )

Chương 9

“Kết hôn ?! ”Nhã Văn và Chi Lâm cùng đồng thanh la lên, dẫn đến ánh mắt chú ý của khách hàng bàn bên cạnh.

“Hai người có thể nhỏ tiếng lại không ? ” Ngôn Hải Lam yêu cầu.

Hai người họ nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không còn phản ứng.

Ngôn Hải Lam sớm đã liệu trước họ sẽ phản ứng như vậy rồi, bèn cuối đầu ăn bửa trưa của mình, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, đợi 2 người họ tự động phục hồi lại.

“Phó lý ! Chị nói là thật hả ? ” Nhã Văn cuối cùng cũng hoàn hồn, cẩn thận nhẹ nhàng nhìn cô hỏi.

“Uhm ! ”

“Em thật không dám tin, chuyện xảy ra khi nào vậy, sao chị không hề nói bọn em biết vậy ? hai người không phải là mới hoà nhau thôi sao ? bọn người của Tiêu Mỹ Linh nếu biết được chuyện này, nhất định sẽ điên lên mất. ” Chi Lâm vẻ mặt phấn khởi nói.

“Xin đừng có nói ai nghe chuyện này ! ” Ngôn Hải Lam lập tức ngăn lại.

“Tại sao vậy ? không lẻ chị sợ sẽ có biến đổi gì sao ? ” Nhã Văn hỏi.

Ngôn Hải Lam lắc lắc đầu, trãi qua một tháng nay. Khuất Căng làm cô cảm nhận rõ rệt được anh đã quay về rồi, Khuất Căng trước đây thương cô, yêu cô, sủng cô cuối cùng cũng quay về bên cạnh cô rồi.

Những ngày này, do có anh yêu thương đến thiếu điều chưa chết đi vì hạnh phúc.

Cô đã đồng ý yêu cầu của anh nói anh nghe rất nhiều về quá khứ liêu quan giữa họ, anh tỉ mĩ nghe xong, thì tổng lại ghi nhớ từng cái một vào lòng, và để lúc cô không chú ý, len lén thực hiện lại những hồi ức đã làm cô khó quên, như hôn cô giữa đường đông đúc người qua lại, vì cô ca hát thấm đậm tình cảm trong par, vì cô xuống bếp, vì cô nhãy vũ điệu nóng bỏng.

Ở những thời điểm khác nhau làm cùng một việc, cô không biết loại cảm giác này, chỉ có thể nói là cảm động.

Ngoài những hồi ức khó quên ra, anh còn giúp cô tìm lại những người mà cô cũng không thể quên được

Tuần phòng khách sạn bác Nguỵ đã nghỉ hưu, cô tiếp tân Kelly đã nghỉ việc, quản lý Vệ Bá đã thăng chức chuyển đổi công tác nơi khác, còn có bà Foster ở phòng phía đông đã dọn đi……đó là những người bạn tốt đã từng giúp đỡ cô.

Anh đã cho cô liện lạc điện thoại với từng người một, sau đó cô vui mùng đến độ rơi lệ đầy mặt.

Anh cuối cùng cũng thừa nhận đã biết sự tồn tại của con gái, và cũng len lén đi gặp cô bé, nhưng con gái tuyệt đối không phải là nguyên nhân anh muốn ở bên cô, anh nói nhỏ nhẹ cẩn thận, vẻ mặt lộ sắc thái chắc chắn, sợ cô sẽ hiểu lầm.

Cô sao lại có thể hiểu lầm chứ ? sau khi đã tận mắt nhìn thấy anh vì cô đã làm quá nhiều chuyện, nếu cô còn hiểu lầm, thì đúng là không biết phân biệt tốt xấu, thật quá đáng.

“Phó lý ! hoàn hồn lại !”

Đưa tay vẫy nhẹ trước mắt cô đùa vui gọi, làm cô bỗng lúc tỉnh lại

“Thật có lỗi ! ” cô mĩm cười.

“Chị đang nghĩ gì mà nhập thần dữ vậy ? ” Nhã Văn hiếu kỳ hỏi.

“Đây không phải là điều quan trọng, quan trọng vẫn là tại sao chị không cho bọn em nói cho người ta biết chuyện chị và anh Khuất đẹp trai cưới nhau, hả phó lý ? ” Chi Lâm hỏi.

“Chị không muốn trở thành đối tượng để bàn tán. ” Ngôn Hải Lam bất lực mím nhẹ cánh môi.

“Hả ? ”

Chi Lâm không hiểu, Nhã Văn nghe thì đã hiểu rồi.

“Chính xác ! nếu như mọi người biết được chị sẽ kết hôn với phó chủ tịch Khuất, nhất định sẽ có một đống dư luận đem chị ra bàn tán phê bình.”

Ngôn Hải La, bất lực gượng cười.

“Cần gì phải để ý đến lời nói của những kẻ không chịu nỗi người khác tốt, nếu là em, họ càng ghen tị em càng thích nói, nói đến khi họ phải tức chết mới thôi. ” Chi Lâm ngẩng càm lên cất giọng.

“Phó lý ! nếu đã tạm thời không muốn mọi người biết chuyện hai người sẽ cưới nhau, vậy sao còn nói cho bọn em biết vậy ? ” Nhã Văn nhìn cô tỏ vẻ không hiểu.

“Vì chị muốn 2 em làm dâu phụ của chị !”

“Ồ ! ” Chi Lâm bỗng lúc phấn khởi la to, “Thật vậy không, thật vậy không ? phó lý ! chị muốn bọn em làm dâu phụ của chị ? ”

“Uhm ! có được không ? ”

“Đương nhiên là được ! ” Chi Lâm lập tức lớn tiếng đồng ý.

“Dâu phụ sẽ mặc đồ gì ? ” Nhã Văn phiền não nghiêng đầu suy nghĩ, từ trước giờ cô chưa từng làm dâu phụ cho ai bao giờ.

“Tiệm áo cưới sẽ chuẩn bị, 2 em chỉ việc chọn thời gian qua đó thử đồ là được, nhưng mà giầy chắc là 2 em phải tự chuẩn bị thôi. ”

“Không vấn đề ! ” Chi Lâm vẫn vẻ mặt phấn khởi đó. “phó lý ! rể phụ có đẹp trai không ? ”

“Cô không phải thích Tiểu Tưởng sao ? rể phụ đẹp hay xấu thì liên quan gì đến cô ? ” Nhã Văn tạt cho cô một gáo nước lạnh.

“Tôi chỉ là đang hỏi thay cho cô đó. ”

Nhã văn nghe xong cho cô lại một biểu cảm đừng có mà lảm nhảm nữa, tiếp đó lại quay sanh nhìn Ngôn Hải Lam

“Phó lý ! chị có cần cô dâu nhỏ không ? nếu cần, em có một người rất thích hợp. ”

“Nhất định lại là cô cháu gái bảo bối của cô chứ gì ? ” Chi Lâm nói.

“Cô đã thấy qua cháu gái tôi rồi, chẳng lẻ không cảm thấy cô bé mà làm cô dâu nhỏ sẽ rất dể thương sao ? ” Nhã Văn nói.

“Cũng đúng ! ” Chi Lâm gật gật đầu, “Nhưng quan trọng là phó lý có cần cô dâu nhỏ hay không ? ”

Hai người cùng lúc quay đầu nhìn cô.

“Liên quan đến việc này, chị đã có cô dâu nhỏ rồi. ” Ngôn Hải Lam biểu hiện vui tươi.

Nhã Văn lúc đó có chút thật vọng. “là con của người trong gia đình à ? ”

Cô do dự một chút rồi đáp. “không phải ! là con gái của chị ! ”

***

“Này ! cô đã nghe gì chưa ? Ngôn Hải Lam của phòng tiêu thụ có đứa con gái. ”

“Cô ta kết hôn rồi ? ”

“Vẫn chưa ! ”

“Đã từng kết hôn ? ”

“Hình như cũng chưa ! ”

“Vậy ra cô ta chưa kết hôn đã sinh con, con gái là con riêng à ? đúng là nhìn không ra ? ”

“Đây đúng là làm người không thể nhìn diện mạo được. ”

Chỉ mới qua có một ngày thôi, chuyện Ngôn Hải Lam có đứa cón gái riêng đã truyền lan khắp công ty.

Nhã Văn và Chi Lâm khi vừa lúc nghe được tin tức lan truyền trong công ty, thật sự bị kinh hãi. Họ không hề nói chuyện này cho bất cứ một ai nghe hết, tại sao bí mật này lại bị lan truyền ra ?

Họ nhanh chóng chạy đi nói với Ngôn Hải Lam, sau khi 3 người kiểm thảo một lúc, chỉ có thể nói tai vách mạch rừng.

Chuyện đã xảy ra phải làm sao ? chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nếu không những kẻ có lòng quậy phá sẽ theo đó mà nổi gió, cho nên Ngôn Hải Lam không giải thích gì hết, hơn nữa việc cô chưa kết hôn đã sinh con là sự thật, muốn nói thì tuỳ mọi người nói thôi.

Di động trong túi da vang lên, tiếng chuông gọi đến thiết lập đặt biệt khác làm cô liền biết là điện thoại của ai gọi,

Cô mĩm cười lên, lấy di động trong túi da ra.

“alô ? ”

“Em yêu ! là anh ! ”

“Em biết rồi ! ” cô cười càng tươi hơn.

“Trưa nay cùng ăn cơm ! em muốn ăn gì ? ”

“Anh ! ” cô đùa vui đáp.

Đâu dây bên kia im lặng một hồi sau, bỗng truyền lại rõ ràng ngữ âm trở nên khàn đục trầm thấp của Khuất Căng, “Bây giờ anh sẽ giao ngay bản thân qua đó. ”

Cô bỗng cười nhẹ ra. “hiện giờ anh đang ở đâu ? ”

“Hãy giao bản thân qua bên đường. ”

Ngôn Hải Lam nhịn không được lại cười lên, cô đưa tay lên nhìn giờ trên đồng hồ đem tay, còn 10 phút nữa mới tời giờ nghỉ trưa.

“Anh tới trước, đợi em một lúc, em còn 10 phút nữa mới đến giờ nghỉ trưa, đi xuống lầu đại khái cũng mất 5 phút. ”

“Ok ! Chút nữa gặp ! gặp rồi tuỳ ý em muốn ăn anh sao cũng được. ” anh khàn giọng dịu dàng nói.

Cô mĩm cười bỏ di động vào lại túi da, tiếp tục công việc.

10 phút thực chất qua rất nhanh, nhưng lại trong 2 phút cuối, giám đốc bên nghiệp vụ lại gọi điện thoại cho cô, cùng cô thảo luận vấn đề tiêu thụ cho sản phẩm trong mùa mới, lại tốn thêm 10 phút của cô.

Trời ạ ! hy vọng Khuất Căng không vì đợi cô mà bị ghi giấy phạt !

Hối hả lấy túi da chạy xuống lầu, khi cô nhìn thấy xe của anh đang dừng bên đường đợi cô, đã trễ quá 20 phút thời gian mà cô hẹn với anh.

“Xin lỗi ! xin lỗi ! đúng lúc nhận được cuộc điện thoại nên xuống trễ, anh đợi lâu chưa ? xin lỗi ! ” cô ngồi vào xe, vừa thở gấp vừa xin lỗi.

Anh lắc đầu, đưa tay giúp cô vén gọn lại mái tóc bị gió thổi rối, dịu giọng nói : “em không cần chạy gấp vậy, anh sẽ đợi em mà ! ”

Ngôn Hải Lam mĩm cười, hiểu ý của anh. Anh luôn nhớ mãi không quên chuyện năm đó cô đã đợi anh một năm, cho nên hiện tại cho dù có bất cứ chuyện gì anh phải vì cô mà chờ đợi, anh cũng sẽ bình tâm hoà khí không một lời than, cho dù ngừng xe bên đường đợi cô rất lâu hay bị công an giao thông ghi giấy phạt cũng bận tâm.

“Em có chuyện gì muốn nói với anh không ? ” lái xe trên đường, Khuất Căng bỗng mởi lời hỏi.

Cô nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.

“Lúc nảy khi anh đợi em dưới lầu, nghe được một lời bàn tán. ”

“Bàn tán cái gì ? ”

“Nghe nói em chưa kết hôn đã sinh con, có một đứa con gái riêng. ”

“Đúng đó ! anh thấy ngại sao ? bây giờ rút lại không cưới em vẫn còn kịp đó. ” Ngôn Hải Lam bất lực nhúng nhúng vai.

“Anh đâu phải kẻ ngốc. ” anh nhìn qua cô một cái. “cái tin bàn tán này bắt đầu truyền ra từ khi nào vậy, sao em lại không nói anh nghe ? ”

“Em hôm nay mới nghe được thôi, mà sao tin tức của anh lại thông linh đến vậy, anh có lắp đặt vô tuyến trong công ty đúng không ? ”

“Không phải vô tuyến, mà là gián điệp, mật thám. ” anh nghiêm chỉnh đáp lại.

Ngôn Hải Lam bất giác cười lên. “Anh nghe được từ đâu vậy ? ”

“Lúc nãy đợi em ở dưới lầu, có 3 con rết bò đến gỏ cửa xe của anh. ”

Nghe đến chữ 3 con rết, cô lại cười lên. “anh không nên nói người ta như vậy. ”

“Được thôi ! nhền nhện tinh. ”

Cô lúc đó cười đến khó mà ngăn lại, cô nén không được liền đưa tay đánh anh, anh cố ý làm cô cười.

Khuất Căng lộ vẻ mặt dịu dàng mật ý mĩm cười nhìn cô, cảm giác sáng lên nhìn cô cười, nghe cô cười, đã có thể làm anh cảm nhận được chìm trong hạnh phúc phúc.

Anh rất cảm ơn ông trời đã sắp đặt cho anh gặp lại cô lần nữa, nếu không một ngày nào đó nếu có kỳ tích cho anh nhớ ra được một chút ký ức, anh nhất định vì mất đi cô mà đau lòng tột cùng, ân hận cả đời.

“Họ đến gỏ cửa xe anh sau đó thì sao ? ” cô ngăn tiếng cười lại, hiếu kỳ hỏi tiếp.

“Trước là một tràng câu nhảm nhí chuyên dụng sau là kệch cỡm, tiếp đó là vừa vô tâm cố ý nói chuyện em chưa kết hôn đã sinh con cho anh nghe. ”

“Anh trả lời họ sao ? ”

“Đuổi họ đi !”

Cô nghe xong lại tiếp tục cười lên. “nhất định giờ họ đang bàn tán là em đã bỏ bù anh rồi. ”

“3 người bọn họ thực ra có bệnh gì vậy, sao lại cứ chống đối với em ? ” Khuất Căng nhíu mày hỏi.

“Họ không đơn thuần chỉ chống đối với mình em, còn có anh. ”

“Anh ? ”

“Ai biểu anh có diện mạo đẹp trai lại giàu có quá, còn mang danh phó chủ tịch nữa. ”

“Đừng nói em cũng vì diện mạo và sự giàu có của anh mà đến với anh nha ? ”

“Đúng đó ! ” cô nheo mắt mĩm cười.

“A ! em nhẫn tâm lắm ! sao lại nói ra những câu tàn nhẫn vậy, trái tim anh tan nát rồi. ” một tay anh phủ lên tim đau khổ nói.

Ngôn Hải Lam mĩm cười nhìn anh, cảm giác cuộc đối thoại và bối cảnh này giống như đã từng xảy ra rất lâu rất lâu rồi, làm cô có một cái cảm giác quen biết, nhưng lại nhớ không ra nỗi.

Không biết tại sao, trong một tháng nay những ký ức trong quá khứ giống như càng lúc càng mơ hồ, được thay thế đều là những ký ức của hiện tại anh trao cô, mới, vui vẻ, hạnh phúc.

Thì ra những ký ức hạnh phúc có thể thay thế, cô đến giờ mới biết được.

“Khuất Căng ! ” giọng cô dịu nhẹ

Anh mĩm cười quay đầu nhìn cô.

“Cám ơn anh đã yêu em. ”

Biểu cảm của anh lúc này trở nên thấm đậm tình cảm lại kích động, anh hít thở một hơi, giống như đang ổn định lại tâm trạng của mình.

“Không ! ” anh nắm lấy tay cô, âm thanh mềm dịu khàn khàn nói với cô : “Cám ơn em đợi anh ! ”

***

CTTAT Chương 9-2

Filed under: Chồng Tôi Thật Anh Tuấn - Kim Huyên by motnoibuon — 8 phản hồi

26.04.2011

***

Một người phụ nữ đứng tuổi đứng trước toà nhà thương nghiệp lớn vẻ mặt lóng ngóng dẫn đến sự chú ý của các bảo vệ tòa nhà, bảo vệ liền đi đến hỏi lý do bà đến đây.

Xin hỏi bác cần tìm người phải không ?

Người phụ nữ đứng tuổi gật đầu. “Tôi muốn tìm Khuất Căng, tôi được biết cậu ấy đã tới đây.

Khuất Căng ? bác biết cậu ấy làm ở công ty nào không ? ” người bảo vệ hỏi, vì tòa thương nghiệp này ít nhất hiện có 20 công ty trong đó.

Công ty à ? hình như là Kyle thì phải ?

“Kyle ? ” người bảo vệ chao mày, “nhưng trong tòa thương nghiệp này không có công ty đó.

Sao vậy được ? họ đã đưa tôi địa chỉ này mà, là tôi tìm sai địa chỉ sao ? ” người phụ nữ đứng tuổi đưa tờ giấy trong tay ra cho bảo vệ, nhờ anh xem giúp.

Bảo vệ cuối đầu nhìn một cái. “không sai đây đúng là địa chỉ của tòa nhà này, nhưng trong nay thật là không có công ty Kyle, bác có nhớ sai tên công ty không ?

Vẻ mặt người bà hoàng mang nhìn người bảo vệ

Không sao ! bác vào trong ngồi đợi một chút, tôi nghĩ cách hỏi thăm giúp bác xem sao, để xem có tìm được người bác cần tìm không. ” bạo vệ thể hiện lòng tốt, người phụ nữ đứng tuổi phấn khởi cảm ơn, hai người trước sau cùng bước vào tòa nhà.

A Phát ! anh biết có người tên Khuất Căng không ? ” người bảo vệ hỏi đồng nghiệp của mình.

Gì vậy ? ” người tên A Phát quay đầu phản ứng.

Vị phu nhân này muốn tìm Khuất Căng, nhưng bác ấy lại không nhớ cậu ta làm ở công ty nào.

Như vậy thì làm sao tìm giúp bác ấy được chứ ?

Nghĩ cách gì đó giúp bác ấy đi .

Hiện giờ là thời gian nghỉ trưa, cho dù mình đồng ý giúp bác ấy gọi điện thọai hỏi từng công ty, thì cũng chẳng có ai chịu nghe máy.

Điểm này thì tôi chưa có nghĩ tới !

Xem ra vậy chỉ còn lại một cách .

Cách gì ?

Gặp người thì hỏi, nhìn kìa ! có người ăn cơm trưa về rồi ! ”

A Phát chỉ tay về phía cánh cửa lớn, chỉ thấy 3 cô gái dáng vẻ kiêu sa mỹ lệ, vừa đi vừa nói bước vào.

Xin lỗi ! công ty của các cô có vị nào tên Khuất Căng không ? ” người bảo vệ đợi ba người họ đến gần, lên tiếng ngăn họ lại.

Có chuyện gì không ? ” một hồi sau Tiêu Mỹ linh, hoài nghi hỏi.

đây có một vị phu nhân muốn tìm anh ấy, cho hỏi công ty các cô có người đó không ?

Có !

Tốt quá rồi ! không ngờ mới hỏi thôi thì chúng ta đã tìm được người rồi, phu nhân, tìm được người bác muốn tìm rồi ! ” người bảo vệ liền quay người nói với người phụ nữ đứng tuổi đang ngồi bên trong.

Bà gấp rút từ ghế ngồi đứng lên đi về hướng họ. “Thật không ? cám ơn anh ! cám ơn anh ! ” bà không ngừng cám ơn người bảo vệ.

Không cần khách sáo ! bác chỉ việc theo họ thì sẽ tìm thấy người cần tìm. ” người bảo vệ nói xong liền quay người rời đi,

Được. Cô à ! các cô đều quen biết với con trai tôi à ? ” người phụ nữ đứng tuổi tò mò nhìn họ hỏi.

Con trai ?

Bác gái ! bác nói ai là con trai của bác ? Khuất Căng sao ?

Đúng rồi ! các cô có quen không ?

Tiêu Mỹ Linh, Lý Tịnh Doanh và Trần Huệ Tình không hẹn mà cùng quay nhìn đối phương, không dám tin vào trước mắt mình cách ăn mặc bình dị, áo dài bình dị, nhìn giống như phụ nữ đứng tuổi trong một gia đình trung lưu, không ngờ lại là mẹ của phó chủ tịch đẹp trai.

Đây có đúng không vậy ? chắc không ai tự nhiên chạy đến đây để nói đùa chuyện này đâu ?

Bác gái ! bác đúng là mẹ của Khuất Căng ?

Đúng vậy ! tuy là con tôi không giống tôi cho lắm, nhưng mà chính xác là do tôi sinh ra. ” mẹ Khuất cười lớn lên, giống như đã quen với việc bị người khác nghi ngờ rồi.

Xin Lỗi ! con không có ý đó đâu, con chỉ là….” Tiêu Mỹ Linh hít sâu một hơi, lập tức nở ra nụ cười thân thiện. “Bác gái ! bác đã ăn gì chưa ? phó chủ tịch đi ăn trưa chắc là chưa về tới công ty đâu, bác có cần ăn trưa trước không ? con biết gần đây có một quán ăn cũng được lắm đó.

Đúng đó ! giá phải chăng lại ngon nữa, hay là bác đã ăn rồi ? ” Lý Tịnh Doanh mĩm cười tiếp lời.

Tiêu Mỹ Linh nhanh nhẹn nhìn cô một cái, hai người lập tức tâm ý tương thông hiểu ý đối phương đang nghĩ gì.

Bác gái ! bác đã ăn chưa ? ” Tiêu Mỹ Linh thân thiện hỏi lại.

Chưa ! vẫn chưa !

Vậy tụi con mời bác bửa cơm !

Vậy sao có thể được chứ ?

Không sao đâu ! chỉ là một bửa cơm thôi mà ! hơn nữa ngày thường phó chủ tịch rất hay chiếu cố đến tụi con.

Không sai ! tiếc là anh ấy lại không bao giờ để tụi con mời khách, cho nên làm khó cho bác một chút vậy, để tụi con mời đi. ” Lý Tịnh Doanh nỗ lực mời.

Đúng đó ! đi mà ! ” Tiêu Mỹ Linh chấp tay nhiệt tình yêu cầu.

Trần Huệ Tình đứng một bên không biết hai người họ đang quậy cái gì, nên cái gì cũng không nói, chỉ im lặng đứng chờ đợi.

Dưới sự nhiệt tình của Tiêu Mỹ Linh và Lý Tịnh Doanh, mẹ Khuất cuối cùng cũng đồng ý, thế là cả nhóm vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện đến quán ăn món trung ngồi xuống ăn trưa.

Do yêu thích vẻ đẹp, nhóm người Tiêu Mỹ Linh bửa trưa ăn rất ít, một phần sà lách trộn thêm một ly nước ép là giải quyết một bửa, do muốn đạt được mục đích, họ phá lệ ăn thêm lần nữa.

Bác gái ! bác ăn thử món gà này đi, thịt gà ngọt mềm lại không nhiều dầu mở, rất ngon đó. ”

Cái này là món sào Khách Gia, chắc bác đã ăn rồi, nhưng mà món sào Khách Gia ở tiệm này sào có vị ngon nhất mà con được ăn đó, bác ăn thử đi. ” (Khác Gia là tên một dân tộc “dân tộc Khách Gia”)

Bác gái ! chọn món vậy đủ chưa ? nếu chưa có thể gọi thêm nữa không sao hết. ”

Đủ rồi đủ rồi ! nhiều lắm rồi ! các cô đừng lo cho tôi nữa, cùng ăn đi !

 “Dạ !

Món ngon, nụ cười, chuyện phím thường tình, sau một hồi tiếp xúc nhiệt tình, mẹ Khuất không một chút lòng đề phòng từ từ xem họ như người trong nhà.

Bác là vì con trai sắp đám cười nên mới về đây, các cô biết con trai bác sắp cưới không ?

Biết chứ !

Vậy các cô có quen biết cô Ngôn mà con trai bác sắp cuới không ? ” mẹ Khuất hỏi.

Quen biết chứ ! Hải Lam là đồng nghiệp của tụi con. ” Lý Tịnh Doanh đáp.

Thật vậy sao ? vậy cô ấy là người như thế nào, có đẹp không ? có xinh đẹp giống ba cô không ?

Rất đẹp ! so với tụi con còn đẹp hơn nhiều. ” Tiêu Mỹ Linh gật gật đầu.

Thật à ? ” mẹ Khuất mở to mắt hỏi.

Đúng vậy ! không chỉ đẹp lại rất có tài năng, rất được công ty coi trọng là một phó lý, đâu giống tụi con đến bây giờ phân nửa chức danh cũng không có. ” Tiêu Mỹ Linh nói.

Thật sao ? ” mẹ Khuất mày mở mắt cười.

Đúng đó ! cô ấy đi với phó chủ tịch có thể nói là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, chỉ tiếc là …. ” Tiêu mỹ Linh bỗng ngưng lại.

Chỉ tiếc là cái gì ? ” mẹ Khuất nhìn cô tỏ vẻ không hiểu.

Ơ ! con không biết là có nên nói chuyện này không. ” Tiêu Mỹ Linh cố ý do dự.

Chuyện gì ?

Thì là ….. thực ra …. Ờ …… con thực sự không biết có nên nói hay không.

Cô đừng có làm mất khẩu vị của bác như vậy, thực ra là chuyện gì ?” cô càng do dự, mẹ Khuất càng muốn biết.

Gần đây trong công ty mọi người đang thảo luận chuyện này, tuy là không biết độ chính xác của nó, nhưng từ đầu tới cuối đơn sự không hề đứng ra đính chính gì về chuyện này, cho nên mọi người đều cho là sự thật. ” Tiêu Mỹ Linh lại kéo thêm một chút, mới từ từ mở lời.

Ruốt cuộc là chuyện gì, là có liên quan đến con trai của bác sao ?

Không phải ! là chuyện của Hải Lam.

Cô Ngôn ?

Đúng !

Chuyện gì ?

Tiêu Mỹ Linh ngưng một hồi mới nói : “Nghe nói Hải Lam có một đứa con gái riêng.

(Hết Chương 9)

Chương 10

Mẹ ! mẹ đến lúc nào vậy, sao không báo con biết trước ?

Nhận được lời nhắn để lại của mẹ, Khuất căng lập tức lái xe đến khách sạn mẹ mình ở, định đón mẹ về nhà, tuy là anh không hề muốn rời khỏi tòa cao ốc của Hải Lam dọn về nhà, nhưng do mẹ đã đến rồi, anh sao có thể để mẹ một mình ở trong căn nhà rộng 50 m2 ? cho nên tốt nhất là dọn về nhà.

Nhưng mà còn may cái là từ giờ đến ngày cưới của anh với Hải Lam không hơn một tháng, khoảng thời gian này anh đành miễn cưỡng chịu đựng chút vậy.

Mẹ ! hành lý của mẹ đâu rồi ?

Không nhìn thấy trong phòng, anh mở tủ áo của khách sạn ra, thì thấy hành lý của mẹ đã được lấy ra, sắp xếp gọn gàng để trong tủ.

Mẹ ! sao mẹ lại lấy đồ ra hết vậy ? trước đây con chẳng phải đã có nói trước với mẹ trong nhà có phòng cho mẹ, mẹ muốn về Đài Loan chơi lúc nào cũng có thể qua mà, không cần ở khách sạn ?

Khuất Căng nhìn mẹ mình, mới phát hiện sắc mặt của bà có chút không ổn, giống như đang tức giận.

Mẹ ! mẹ sao vậy ? ” anh đi đến sô pha ngồi xuống cạnh mẹ.

Mẹ không tán thành cuộc hôn nhân này. ” mẹ Khuất bỗng lạnh lùng nói.

Anh cùng lúc ngây ra. “Mẹ ! mẹ vừa nói gì ?

Mẹ không tán thành cuộc hôn nhân này, con không thể cưới cái người con gái họ Ngôn đó được. ”bà ngẩng đầu lên, một vẻ mặt kiên định nhìn con trai.

Khuất Căng ngây ra như gà gổ nhìn mẹ mình, cơ bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Mẹ ! mẹ bị làm sao vậy ? lúc trước mẹ nghe điện thoại biết tin con sẽ kết hôn không phải là rất vui mừng sao ? tại sao bây giờ lại thay đổi thái độ vậy ? ” anh trầm lặng ngẩm nghĩ một lúc sau, hoài nghi hỏi mẹ Khuất.

Đó là vì mẹ không biết con sẽ cưới loại con gái đó ! ” mẹ Khuất nén không nỗi kích động nắm chặt đôi tay.

Loại con gái đó ? ” anh bất giác kép đôi mắt lại, trầm giọng hỏi.

Một người con gái đã có con gái riêng !

Mẹ ! Mẹ nghe được chuyện này từ đâu vậy ? ” anh ngây ra một lúc chau mày hỏi.

Thì ra con đã sớm biết trước chuyện này rồi, vậy mà vẫn chịu cưới người con gái đó, A Căng ! con thật là làm cho đau lòng và thất vọng quá. ” mẹ Khuất đau lòng nói.

Sự việc không như mẹ nghĩ vậy đâu, mẹ ! Hải Lam cô ấy —

Không phải như vậy thì là thế nào ? ” bà kích động cắt ngang lời anh, “một người con gái lại có đứa con gái riêng, sao con lại có thể thích được chứ ? cách sống không kiểm điểm, đời tư loại xạ bát nháo —

Mẹ ! ” Khuất Căng nén không nỗi lớn tiếng cắt ngang lời mẹ Khuất, “Hải Lam không phải loại người như mẹ đang nói, mẹ gặp còn chưa gặp qua cô ấy, sao lại nói cô ấy như vậy ?

Mẹ nói sai sao ? một người con gái có đứa con gái riêng….

Đứa con gái riêng đó là con gái ruột của con.

Mẹ Khuất cứng họng kết lưỡi nhìn con trai, lộ ra vẻ mặt ngớ ngẩn. “A Căng ! con … con vừa nãy nói gì ? ” bà chầm chậm đưa tay áp trước ngực, giọng run run hỏi.

Con gái mà Hải Lam sinh là con gái ruột của con, cũng là cháu gái của mẹ, Mẹ !

Bà vẫn ngây ra nhìn con trai, một lúc không thể lý giải anh đang nói gì.

Con gái ruột ? cháu gái ? chuyện này sao có thể là sự thật được, con trai bà chỉ mới đến Đài Loan một thời gian ngắn thôi mà, căn bản là không thể nào.

A Căng ! con xác định chưa ? việc này …

Hải Lam là người bạn gái con quen trước khi xảy ra tai nạn giao thông 4 năm trước, và cũng là người con gái duy nhất trong đời con thật sự yêu.

Mẹ Khuất bỗng lộ ra vẻ kinh hãi, “4 năm trước ? là cô gái đó ….

Mẹ ! mẹ nói gì ? trước đây mẹ có quen biết Hải Lam, gặp qua cô ấy rồi sao ?

Không ….

Mẹ ! Mẹ đã gặp cô ấy đúng không ? ” Khuất Căng bỗng nắm lấy tay mẹ Khuất, lớn tiếng hỏi.

Tâm trạng bất an không biết phải làm sao cho tốt của bà đã thừa nhận tất cả.

Mẹ ! là khi nào vậy ? mẹ biết cô ấy, gặp cô ấy khi nào vậy, sao từ đó tời giờ mẹ không hề nói với con chuyện về cô ấy ? tại sao ? ” anh kích động truy vấn.

Mẹ không quen biết cô ấy….

Mẹ —

Mẹ thật không quen cô ấy mà — ban dầu cũng là nghe cha con nói. ” mẹ Khuất do dự mở lời. “cha con nói con bị người con gái yêu thích phù phiếm sa hoa, xài tiền như nước làm hư hỏng, cho nên cha con đã dùng một số quan hệ đóng hết tất cả tài khoản ngân hàng của con để ép con về nhà, một mặt cũng là muốn con nhìn rõ người con gái đó thích chỉ là tiền của con thôi, hết tiền rồi thì cái gì cũng không còn.

Quả nhiên không lâu sau đó con đã quay về, nhưng lại cãi nhau một trận với cha con, còn nói con sẽ cưới cô ta, con làm cha con tức đến bệnh tim tái phát, còn con thì tức giận xông ra khỏi nhà không lâu, thì truyền về tin xảy ra tai nạn, tai nạn làm con mất đi ký ức của gần 2 năm trước , cha con cảm tạ ông trời, vì những mâu thuẫn giữa 2 cha con bắt đầu cũng gần 2 năm trước mới xảy ra.

Sau đó mọi người đã nói dối một số chuyện, để không khí gia đình trở lại tình trạng vui vẻ như trước, và cũng quên người con gái đó đi, nhưng khoảng độ qua 1 năm sau đó, bỗng có một cô gái trẻ tìm đến tận nhà chỉ rõ là muốn gặp con. ” lúc đó, ngữ khí của bà có chút bất an : “mẹ đã nói dối cô ta một số câu.

Mẹ nói dối cô ấy việc gì, mẹ ? ” Khuất Căng gấp rút hỏi. Một năm sau, đúng thời gian cô bỗng bỏ cuộc quyết định từ bỏ anh.

Bà do dự một lúc, mời chầm chậm tiếp tục, “mẹ nói con không muốn gặp cô ấy, nói là cô ấy chỉ là một trong rất nhiều cô bạn gái của con, con đối với cô ấy không phải thật lòng, con không muốn gặp cô ấy đó là chứng minh tốt nhất, muốn cô ấy quên con đi.

Vẻ mặt Khuất Căng trở nên kinh hãi nhợt nhạt, cùng lúc liền ngồi thẳng xuống sô pha. Đây là nguyên nhân trước giờ anh nghĩ hoài cũng không thông, thì ra …..

Mẹ xin lỗi ! A Căng ! ” mẹ Khuất khuôn mắt đỏ lên áy náy.

Sao mẹ lại làm như vậy ?

Mẹ tưởng là cô ấy không phải người tốt …..”

Mẹ thật chất chẳng quen cô ấy, dựa vào đâu mà lại nghĩ vậy ?

Mẹ …. là nghe cha con nói, hơn nữa thời gian đó con quả thật xài rất nhiều tiền, mẹ tưởng…

Tưởng cô ấy lại đến gạt tiền ? cô ấy muốn gạt tiền sao lại đợi tới 1 năm ? cô ấy muốn gạt tiền sao lại không dẫn con gái theo ? cô ấy muốn gạt tiền chỉ tới có một lần rồi thì không đến nữa ? sao mẹ đến cả hỏi con cũng không mà lại nói lung tung vậy, sau đó lại có thể xem như không có chuyện gì xảy ra hết, sao mẹ lại có thể ?

Mẹ xin lỗi ! A Căng !

Ngoài câu này ra, bà không biết bản thân có thể nói gì nữa, có trách thì trách lúc đầu bà toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ con trai mà mờ cả đôi mắt, nên mới để con cháu của Khuất gia lưu lạc bên ngoài, nếu bà không hồ đồ như vậy thì tốt quá, như vậy cha của Khuất Căng trước lúc bệnh mất ít nhất cũng thấy được cháu gái, ôm được cháu gái.

A Căng ! mẹ thật không biết cô ấy đã sinh một đứa con gái cho con, cô ấy không có nói. Cô ấy đúng là đã sinh đứa con gái ? ” bà bỗng cảm thấy khó mà tin được, cô đúng là có một đứa con gái ? đó là thật sao ?

Khuất Căng bị đả kích quá lớn lắc lắc đầu, cái gì cũng không muốn nói đứng lên rời đi.

A Căng ! ” mẹ Khuất hoang mang đứng lên kéo lấy tay con trai, “con muốn đi đâu ?

Mẹ để con yên tỉnh một mình, mẹ ! con bây giờ không có cách bỏ qua cho mẹ !

A Căng ….

Con xin lỗi ! ” gỡ đôi tay khẩn thiết của mẹ Khuất ra, anh không quay đầu lại chuyển người rời đi

CTTAT Chương 10-2

Filed under: Chồng Tôi Thật Anh Tuấn - Kim Huyên by motnoibuon — 18 phản hồi

30.04.2011

***

Khi vừa nhìn thấy chiếc xe mang biển số quen thuộc RX340 dừng dưới công ty, Ngôn Hải Lam bỗng dừng bước chân lại ngây ra một lúc.

Đó là chiếc xe của khuất Căng ? anh chẳng đã nói là đi đón mẹ về nhà, hôm nay không thể đến đón cô tan ca được ? sao giờ lại đến, cũng không có gọi điện báo cô biết một tiếng ? nếu hôm nay cô không có tăng ca, thì hai người họ chẳng sẽ không gặp nhau rồi sao ?

Đây đúng là xe của anh không sai ?

Mang một chút hoài nghi không xác định, cô hướng đến chiếc xe đang dừng bên đường, xác nhân lại biển số có sai không trước đã, rồi sao đó mới đưa tay mở cửa xe.

Bị khóa ?

Lần đâu tiên mở cửa xe của anh mà lại bị khóa, Ngôn Hải Lam tiếp tục ngây ra lần nữa, cùng lúc áp mặt vào kính xe, muốn xem anh có trong xe không, hay là có việc đã xuống xe rồi.

Anh ở trong xe, cả người tựa lên tay lái. Là ngủ quên rồi à ? anh đã ở đây đợi cô bao lâu rồi ?

Cô đưa tay gỏ lên của kính xe, cất giọng gọi : “Khuất Căng !

Cũng may người trong xe không có ngủ quên, cô vừa gỏ cửa kính, anh liền tỉnh. Khuất Căng ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đứng bên ngoài cửa xe đã khóa, lập tức đưa tay mở khóa cửa ra, để cô có thể mở cửa lên xe.

Anh sao vậy ? không phải đã nói là đi đón mẹ anh sao ? anh đã đợi lâu chưa ? sao lại không gọi điện báo em biết một tiếng vậy ? ” cô vừa vào xe vừa hỏi, không chú ý đến dáng vẻ anh có chút kỳ lạ, anh từ đầu đến cuối không hề lên tiếng cũng không có dáp lại cô, khi đó cô quay đầu nhìn anh mới phát hiện ra.

Sao vậy ? ” sắc mặt anh rất khó coi, vừa nhợt nhạt lại tiều tụy

Anh vẫn không nói câu nào, liền dang tay ôm lấy cô vào lòng, là ôm rất chặt rất chặt.

Khuất Căng ? ” cô lo lắng gọi anh, không biết anh thực ra bị sao vậy.

Xin lỗi ! ” anh bỗng nói lời xin lỗi, giọng nói hiện rõ vẻ khàn khàn nghẹn ngào làm cô sững sốt.

Sao vậy, sao lại xin lỗi em ? ” cô tỏ vẻ không hiểu nhẹ giọng hỏi, vặn vẹo muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, anh lại ôm chặt hơn tựa cô vào giữa cổ, không để cô ngẩng đầu lên.

Mẹ anh làm tổn thương em !

Cái gì ?

Năm đó em đến tìm anh, gạt em nói anh không muốn gặp em là mẹ của anh.

Ngôn Hải Lam lúc này ngây ra. “Mẹ ….. anh ?

Mẹ tưởng em là vì tiền mà tiếp cận anh, cho nên vì để đuổi em đi, mẹ nói dối tất cả. ” anh nhè nhẹ gật đầu, tiếp giọng nói. “mẹ không có nói anh nghe chuyện này, ngay cả đến nhắc cũng không, vì vậy anh không hề biết là em có đến tìm anh, không biết em đã đợi anh 1 năm qua, kết quả đợi được lại là ……” ngữ âm của anh bỗng im bặt, không thể nói tiếp được nữa.

Giống như có thể cảm nhận được nỗi thương tâm, hối hận, đau lòng xuất ra từ trong tim anh, Ngôn Hải Lam dang tay ôm lại anh, nhè nhẹ vỗ về anh.

Tất cả đã qua đi rồi, hiện tại mình lại ở bên nhau, rất hạnh phúc, như vậy mới là quan trọng không đúng sao ?

Anh lại ôm cô chặt thêm nữa, không nói câu nào.

Khuất căng ! mẹ anh đâu ? ” cô im lặng để anh ôm vài phút sau mới mở lời hỏi.

Ở khách sạn ! ” anh trầm lặng một hồi đáp.

Khách sạn ? ! ” cô ngạc nhiên lập lại, lấy tay đẩy anh ra, “anh chẳng phải đón bác về nhà sao ? tại sao bác lại còn ở khách sạn ?

Trong màng đêm tỉnh lặng anh nhìn cô không lời, cô nhìn không thấu được biểu tình của anh.

Khuất Căng ?

Sao em lại không hận cũng không trách mẹ, lại dể dàng bỏ qua cho mẹ ? ” anh lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, khàn giọng nói.

Đại khái là do hận người khác không phải là chuyên môn của em. ” cô nói đùa đáp lại.

Anh dao động nhìn khuôn mặt ôn dịu của cô, cảm giác tâm trạng tức giận, oán hận, thương tâm, hối hận, đau lòng, từ từ bị bao phủ trong tình cảm dịu dàng.

Ngôn Hải Lam đưa tay phủ lên cánh tay của anh đang nhẹ vuốt mặt cô, kéo đến bên môi nhè nhẹ hôn lên.

Thực sự đúng ra phải nói là, do em yêu anh, do đó là mẹ của anh. ” cô nhìn vào đôi mắt của anh, dịu dàng mĩm cười.

Do lời nói của cô nhịp tim trong cơ thể mạnh mẻ tăng tốc, Khuất Căng rung động nhìn cô, hồi lâu không nói nên lời.

Sao lại ngây ra vậy ? ” cô đụng nhẹ lên mặt anh mĩm cười nói.

Nói lại lần nữa ! ” anh bất giác nắm lấy tay cô, khàn giọng yêu cầu.

“Nói cái gì ? ” cô ngớ ra.

Câu ban nãy đó !

Ban nãy ? ” cô chớp đôi mắt, bỗng nhiên mĩm cười ngộ ra. “em yêu anh !

Nói lần nữa !

Em yêu anh !

Nói lần nữa !

Em yêu anh !

Nói lần nữa !

Anh thực ra muốn em nói bao nhiêu lần ? ” cô nhịn không được mở lời kháng nghị.

Anh dịu dàng nâng mặt cô lên, lấy ngón cái vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó nghiêng người ôm cô một cái lại cái nữa, mới ngẩng đầu lên thấm đậm tình cảm nhìn cô, khàn giọng yêu cầu : “nói lần nữa thôi !

Cô nghe mà nén không nỗi nở ra nụ cười, nụ cười đó rất đẹp rất đẹp, đẹp đến làm anh thất thần.

Em yêu anh ! ” cô thâm tình nói.

Cổ họng của Khuất Căng cứng lên, không thể nói câu nào chỉ đành hôn cô, hôn cô dịu dàng, luyến ái lại thâm tình.

Cám ơn em yêu anh. Trong lòng anh nói với cô.

***

Gia trưởng hai bên gặp mặt, hôn lễ đơn giản ban đầu bỗng trở nên phức tạp lên.

Thực ra thì không thể nói vậy chỉ là thanh niên trẻ tuổi thì thích đơn giản, như các tiền bối lại thích nhộn nhịp, cho nên cuối cùng quyết định hôn lễ sẽ cử hành cùng 1 ngày không đổi, thay đổi chỉ là nơi đãi tiệc từ sản trong nhà hàng thành thao trường, từ 50 bàn thành 100 bàn.

Cho nên lầu trên gọi lầu dưới, ba thì gọi mẹ, mọi người đều gộp lại hết !

Ngày cưới, con gái của Ngôn Hải Lam cũng là lần đầu ra mắt, đẹp như búp bê baby lấy được lòng các chú, các bác, các dì, làm cho mọi người lúc đó quên hẳn chuyện con gái riêng đi, chỉ có Tiêu Mỹ Linh, Lý Tịnh Doanh và Trần Huệ Tình 3 người trong lòng vẫn chưa cam tâm, cố ý nhắc mọi người nhớ lại chuyện đó.

Sao ông trời lại có thể bất công vậy chứ, lại để Ngôn Hải Lam câu được một người đẹp trai giàu có, đến cả con gái của cô cũng quá là xinh đẹp, người thấy người yêu, như vậy đúng là làm ai cũng phải đố kỵ, thật là không công bằng !

A ! là 3 cô đây rồi !

Bỗng nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mẹ của phó chủ tịch đang đi đến chổ họ, Tiêu Mỹ Linh 3 người họ toàn thân cứng hết lại.

Trời ạ ! sao mà họ lại xui đến vậy, 100 bàn tiệc đông khách như vậy, sao lại có thể để họ gặp phải người không nên gặp vậy ? họ tiêu rồi !

Bác ! bác gái ! ” Tiêu Mỹ Linh cứng họng nói.

Các cô cũng đến rồi ! tôi lúc nào cũng muốn cám ơn các cô hôm đó đã mời tôi ăn cơm, hôm đó đúng là cám ơn các cô lắm, cám ơn ! ” mẹ Khuất vẻ mặt vui vẻ tươi cười, nói lời cảm tạ.

Tiêu Mỹ Linh thận trọng nhìn bà, không xác định được có phải bà đang châm biếng họ không.

Ngoài ra còn một việc nữa tôi muốn nói với các cô, đó là liên quan đến Baby — cũng là chuyện con gái riêng của Hải Lam. Thực ra Baby cũng là con gái của con trai tôi, con gái ruột, cũng là cháu gái của tôi, việc này cũng trách tôi già hồ đồ, 3 năm trước đã tách đôi uyên ương, cố chấp chia rẻ nhân duyên của họ, làm cho Baby phải mang dang nghĩa con riêng ra đời, cũng may ông trời có mắt, không để cho bà già hồ đồ này tiếp tục phạm sai nữa.

Việc tôi muốn nói chỉ có bấy nhiêu thôi, Hải Lam là cô gái tốt, con dâu tốt, người mẹ tốt, các cô đừng nghe những lời bàn tán hàm hồ, những lời đó không phải thật đâu, người lan truyền những lời hàm hồ đó đều kẻ không có đức, sẽ có báo ứng đó. Thôi được rồi ! các cô chút nữa nhớ ăn nhiều chút, tôi còn phải đi chào hỏi khách khứa nữa.

Vỗ vỗ họ lại vẫy vẫy tay, mẹ Khuất đến rồi lại đi rất nhanh, một lúc đã mất bóng trong cả rừng khách mời.

Bọn người Tiêu Mỹ Linh đứng tại chổ ngây ra, biểu cảm vẫn kinh ngạc ngơ ngác.

Là lổ tai tôi bị vấn đề phải không ? các cô có nghe được không ? ” Tiêu Mỹ Linh hỏi.

Thì ra 3 năm trước họ đã quen nhau rồi, không, đúng hơn là 4 năm trước đã rồi ! ” Trần Huệ Tình ngơ ngác nói.

Nghĩ theo hướng tốt, tụi mình tuy thất bại nhưng cũng vinh quang, ai mà biết được Hải Lam đã ra tay với phó chủ tịch trước tụi mình 4 năm đâu chứ ? tuy thất bại nhưng vinh quang.

3 người họ do dự một hồi, cùng lúc nhìn nhau, lại cùng gật đầu, sau đó biểu cảm đồng thanh “không sai! thất bại vinh quang.

***

Không cho ai có cơ hội quậy tân phòng, Khuất Căng bình yên bế cô dâu của anh vào động phòng, ngày này đối với họ cũng đã trễ đúng 4 năm rồi.

Anh để cô dâu xuống giường, im lặng ngồi bên cạnh cô ngắm nhìn cô dâu của mình.

Đi đi lại lại cả một ngày, lớp trang điểm trên mặt cô sớm đã phai rồi, chỉ còn lại những lớp phấn nứt nẻ, nhưng vẫn là cô dâu đẹp nhất mà anh từng gặp qua.

Cô dâu của anh, bà xả của anh.

Bà xả ! ” anh cảm động gọi, “từ hôm nay trở đi em là vợ của anh.

Và anh là chồng em. ” Ngôn Hải Lam mĩm cười đáp lại.

Bà xả ! ” phản ứng của cô làm anh nhịn không được lại gọi thêm lầu nữa.

Ông xả ! ” cô lại tiếp tục phản hồi lại tiếng gọi của anh.

Khuất Căng bỗng lúc nhắm mắt lại, giống như khó mà thừa nhận thời khắc cảm giác được hạnh phúc này.

Mình đúng là kết hôn rồi đúng không ? ” anh mở mắt nhìn cô hỏi, cảm giác hạnh phúc hiện tại không giống sự thật.

Cô mĩm cười nghiêng người hôn anh, “là thật đó !

Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, thì nhất định đừng có gọi anh tỉnh giấc. ” anh thì thào cũng nghiêng người hôn lại cô.

Cô nén không được nhẹ cười lên đáp lại nụ hôn của anh, một lúc sau, nụ hôn của anh càng lúc càng sâu cô lấy tay đẩy ra.

Khuất Căng ngẩng đầu lên nhìn cô.

Em phải đi tắm ! lớp trang điểm trên mặt làm em cảm thấy giống như đang đeo cái mặt nạ vậy, keo xịt tóc trên đầu giống như đang đội tóc giả. ” Ngôn Hải Lam nói.

Được ! anh tắm cho em ! ” anh nhìn cô một lúc, theo đó gật đầu.

Cô bỗng trợn tròn đôi mắt, sắc mặt nhanh chóng ửng đỏ lên.

Em tự mình tắm ! ” nói xong cô đúng dậy hướng về phía phòng tắm, không ngờ anh từ đằng sao đuổi lên, bỗng quàng lấy eo bế cô lên.

Khuất Căng ! ” cô vừa cười vừa kêu lên.

Anh tắm cho em ! ” anh khẩn thiết nói lại, đáy mắt hiện rõ không hề che đậy mục đích và dục vọng. Cô lúc đó cảm nhận được nhịp tim mình tăng nhanh, ngay cả hít thở cũng vậy.

Anh lòng dạ bất lương ! ” cô nhìn anh khàn giọng nói.

Để biểu hiện công bằng, anh không ngại em đối với anh cũng lòng dạ bất lương . ” vẻ mặt anh mờ ám nhìn cô cười.

Dê xồm ! ” cô bất giác lấy tay đấm nhẹ anh một cái.

Anh cái gì cũng chưa làm dê ở đâu chứ ? ” anh vô tội mếu môi, bế cô đi vào phòng tắm.

Tư tưởng ! ” cô chỉ đầu anh.

Tư tưởng ? ” anh nhìn cô ánh mắt bỗng trở nên mờ ám hơn, “sao em biết được anh đang nghĩ gì ?

Nghĩ cũng biết !

Nói nghe thử !

Không ! ” cô nhanh chóng cự tuyệt.

Vậy anh nói ?

Không ! ” cô la lên, nhưng anh không để tâm đến, tự nói ra những việc muốn làm với cô.

Anh muốn tắm cho em ! dùng tay vuốt ve từng inch trên làn da toàn thân em, dùng môi hôn lên chúng. ” anh khàn giọng nói với cô ; “anh muốn làm tất cả với em, chiếm đoạt em trong phòng tắm, để em cưỡi trên người anh …..

Đừng nói nữa ! ” cô bỗng lấy tay bịt chặt miệng anh lại, khuôn mặt ửng đỏ lên ngại ngùng lại mê người.

Anh để cô xuống, hôn lên bàn tay đang để trên miệng anh trước, mới lấy tay gở tay cô ra.

Đúng ! đừng nên nói, chúng ta nên làm ! ” anh nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng, khàn giọng nói. “tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, bởi vì một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta không nên nói, nên làm !” nói xong, anh liền hôn cô.

Đúng vậy ! bởi vì một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng —

Hư ! đừng quấy nhiễu họ.

Đám cười vui vẻ !

  【Toàn văn hoàn thành】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro