Chồng Tổng Tài Không Thể Tha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau!
Sân bay vân thành!
Trong đại sảnh sáng sủa, hành khách đang xếp hàng lấy hành lý, trong đám đông, một mỹ nữ lẳng lặng đứng ở nơi đó, một thân phát sáng, đặc biệt bắt mắt.
đàn ông đều là nóng bỏng và mê đắm, trong khi đôi mắt của phụ nữ là ghen tị và đáng ghét!
Người phụ nữ mặc một chiếc váy bó màu đỏ lớn với làn da trắng.
Gương mặt đẹp!
Ngực đầy đặn!
Eo thon!
Đôi chân thon thả!
Gợi cảm, quyến rũ, với sức hấp dẫn chết người như cây thuốc phiện!
Ánh mắt của toàn bộ  nam nhân rơi vào nữ nhân, nhưng bởi vì vẻ mặt lạnh lùng của nữ nhân nên không ai dám tiến lên bắt chuyện.
" mẹ !"
Cậu bé bên cạnh gọi cô, mọi người nhìn thấy hình ảnh lạnh lùng trên khuôn mặt của người phụ nữ giống như tuyết đầu mùa gặp phải ánh mặt trời ấm áp, trong tích tắc liền tan chảy, người phụ nữ cúi xuống bế cậu bé lên. "chụt chụt " hôn lên má cậu bé.
Đáy tai của anh chàng nhỏ lập tức đỏ bừng.
Tô Thi Thi   bật cười thích thú trước phản ứng của con trai "Bố nuôi của con đã gửi một tin nhắn cho mẹ. nói rằng ông ấy đang đợi chúng ta ở bãi đậu xe ở lối ra của sân bay. Chúng ta đi nhanh lên."
"tốt!"
Đối mặt với sự quan sát của đám đông, cậu bé cau mày thật chặt, như thể một người lạ không nên lại gần.
Nhưng vẻ ngoài dễ thương như vậy đã làm tan chảy trái tim của biết bao cô gái.
Những người phụ nữ trong sân bay đã rất ngạc nhiên!
Ôi trời!
thật dễ thương!
Cậu bé trông chỉ mới ba bốn tuổi, nhưng lần đầu tiên nhìn cậu đã thấy bối rối rồi, cậu có mái tóc đen ngắn mềm mại với những sợi tóc mái mảnh che đi vầng trán đầy đặn, và dưới đôi lông mày kiếm của cậu là đôi mắt sáng như sao, và chiếc mũi nhỏ của cậu rất cao, giống như hoa anh đào. Với đôi môi hồng và nước da trắng ngần, cặu chỉ đơn giản như là một người mẫu nam bước ra từ trang bìa của một tạp chí.
Phụ nữ lấy tay che ngực!
còn người phụ nữ bên cạnh cậu bé
wao!
thật đep !
Tôi thực sự muốn quay lại!
Người phụ nữ đó không phải ai khác, cô ấy chính là Tô Thi Thi đã rời xa vân thành được ba năm, cậu bé bên cạnh cô ấy chính là đứa con trai mà cô ấy đã sinh ra vào ba năm trước.
Ba năm trước, cô chảy rất nhiều máu vì cú đá của Tiêu Dục, cộng với vài bàn chân mà HÀ ANH LƯỢC đạp thêm sau đó, cô mất máu quá nhiều và lâm vào hôn mê sâu
Hà Anh Lược  thực sự đã đưa cô đến ở với mẹ cô và vứt cô  xuống biển.
Có lẽ là mệnh cô vẫn chưa tuyêt. Ngay sau khi Hà anh Lược  và nhóm của bà ta rời đi, nước biển bắt đầu dâng cao, cô bị sóng đánh dạt vào bờ và được những người tốt bụng tìm thấy và đưa đến bệnh viện.
Cô tỉnh dậy sau hôn mê nửa tháng.
Sau khi tỉnh dậy, cô ấy đã để lại trên bụng một vết sẹo do sinh mổ, và một đứa con yếu ớt!
Cô ấy đi khám thai bác sĩ báo là song thai 2 ,1 gái và 1 trai
cô được đưa vào bệnh viện cấp cứu, bác sĩ mổ lấy thai nhưng chỉ một trong hai người còn sống , bác sĩ cho biết đứa con gái đã khuất của cô là do ngoại lực giết chết... Tình hình sinh  không khả quan. , sau thi đứa trẻ được sinh ra Trên người có nhiều vết xương gãy, toàn thân đầy vết bầm tím.
Đơn giản, đứa trẻ gặp nạn lớn,  trong bụng mẹ nửa tháng vẫn sống sót.
Khi chưa nhìn thấy đứa trẻ, cô có ý nghĩ không muốn nó , bởi vì sự tồn tại của đứa trẻ này khiến cô nhớ mãi, cô đã từng ngốc như thế nào!
Nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ thoạt nhìn, nàng cảm thấy an tâm!
Một đứa nhỏ thì làm gì có tỗi gì, ngày nào cũng ăn, trừ ngủ, mặt mày đỏ hỏn, nhăn nhó như một ông già, chẳng đáng yêu chút nào.
Nhưng khi ngón tay cô đưa đến miệng anh, anh chỉ mút.
Ngay lúc đó, dường như có một Đạo nào đó nối liền trái tim của hai mẹ con, ngay lúc đó, cô quyết định sau này dù có vất vả đến đâu cũng sẽ nuôi nấng nó trưởng thành.
Sau khi xuất viện, cô ấy đã về nhà và thấy
nhà đang làm tang lễ cho cô.
với lý do cô đã bị giết bởi một kẻ giết người, cô biết rất nhiều bí mật về Hà Anh Lược , nếu cô tiếp tục ở lại Vân Thành , một lúc nào đó cô có thể sẽ chạm mặt họ ,vì vậy, cô rời Vân Thành và mang đứa trẻ đến Mỹ
Mọi thứ đều rất khó khăn mà cô lại là phụ nữ , không có học thức và chuyên môn, cô chỉ có thể làm việc trong một nhà hàng TRUNG QUỐC, rửa bát, mang thêm  một đứa trẻ chưa đầy tháng ,cô thực sự suy sụp, một ngày chỉ có thể ngủ 3, 4 tiếng ,vẫn may mọi thứ đều qua rồi.
Cậu con trai ngoan ngoãn của cô dễ thương từ nhỏ, khi đứa trẻ được sáu tháng, cô thuê người chăm sóc con, cô ôm ước mơ vào Đại học Biểu diễn New York, lúc đó cô như một miếng bọt biển trong nước, hấp thụ kiến ​​thức một cách điên cuồng.
Cô ấy thề rằng cô ấy sẽ thật mạnh mẽ!
Đủ mạnh để đưa những kẻ sát nhân đó ra trước công lý! "ma mi..."
"Hả?" Tô Thi Thi lập tức hoàn hồn trở lại, nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, "Sao vậy?
"Cha nuôi của con gọi điện thoại cho mẹ mấy lần, ngươi còn không nghe thấy!"
"Xin lỗi con, mẹ chỉ đang nghĩ vài chuyện ."
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy lối ra của sân bay, Hứa quang hàm mỉm cười vẫy tay với bọn họ, thấy hai mẹ con nhìn sang, anh liền sải bước tranh lấy vali từ tay Tô Thi Thi.
Quang Hàm Không cần , em có thể cầm được.
"em khách sáo với anh làm gì!"
Quang Hàm  mỉm cười vuốt tóc cậu nhỏ, chào hỏi: "Thụy Duệ, con có nhớ cha nuôi  không?"
"cha nuôi !" Thằng nhỏ cau mày phản đối, " ba nuôi  không được sờ đầu con !!
Tô Thi Thi  sửng sốt trong chốc lát, liền nhìn thấy con trai lắc đầu, rũ bỏ bàn tay to trên đầu, nghiêm túc nói: con ở nước  Mỹ đã qua 3 tuổi rồi,con đã lớn rồi, bố nuôi , không được chạm vào đầu của con nữa.
"Được rồi, Thuỵ Duệ của chúng ta, từ nay đã trở thành 1 chàng trai rồi . Vì vậy, tôi xin hỏi chàng trai nhỏ , cha nuôi của bạn có thể bế được bạn không? Mẹ của bạn là một người phụ nữ yếu đuối, và cô rất mệt mỏi khi phải bế bạn."
"có thể!"
Thằng nhỏ dang vòng tay với Quang hàm,  Quang Hàm cười, ôm thằng nhỏ vào lòng, sải bước đi về phía trước, "
Đi! ta đưa 2 mẹ con đi  ăn đồ ăn Trung Quốc đích thực!
ĐI
...
A Dục ? A Dục !"
"hử ?"
Bạch Tiêu Dục  trong nháy mắt hoàn hồn trở lại, "Làm sao vậy?"
Lâm Vi nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của Tiêu Dục, nhưng chỉ thấy hành khách ra vào cửa sân bay, cô ôm lấy tay Tiêu Dục ,Tiêu Dục anh  nhìn thấy người quen ?"
Không, chắc là do anh nhìn nhầm..."
không !
là do anh ta hoa mắt !
Làm sao anh ta có thể nhìn thấy Tô Thi Thi ở đây được!
Người phụ nữ đó đã qua đời ba năm trước, và anh đã nhìn  thấy cô ấy chảy rất nhiều máu vào lúc  đó.
Trong ba năm, Tiêu Dục  luôn cảm thấy có lỗi với Tô Thi Thi .
Khi đó, Tô Thi Thi đã đâm Tô Phỉ Phỉ bằng một con dao gọt hoa quả, và cô ấy còn nói với anh ta rằng Tô Phỉ đã tự đâm bản thân nên anh ta đã đá vào bụng Tô Thi Thi.
Lúc đó thấy má chảy ra ở chân.
Anh ấy quá lo lắng cho Tô Phỉ vì vậy anh ấy trực tiếp đến bệnh viện với Tô Phỉ nhưng khi anh ấy trở lại , anh ấy đã nghe được tin tức rằng Tô Thi Thi đã chết vì chảy máu quá nhiều .
và lý do chảy máu!
Và cú đá đó là do anh ta ...
"Anh Tiêu Dục ?"
"Ừ!" Tiêu Dục Hàm  hít sâu một hơi, ôm eo Tô Phỉ đáp lại, "Lần này quay ở nước ngoài diễn ra tốt chứ?
"vẫn tốt, chỉ là nhớ anh thôi!"
"Cô bé ngốc!" Tiêu Dục  đưa tay gãi gãi mũi cô , "Biết mấy ngày nay em ăn không ngon, anh  đặc biệt đặt cho em  một phòng riêng ở nhà người hàng Tây Thủy, đi thôi!
"Anh Tiêu Dục, anh là tốt nhất!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro