Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại thêm vài ngày nữa, hôm nay là ngày cuối Trần Gia Vĩ được ở lại Trung Quốc, anh đã hẹn Hàn Thiên Vương, Triệu Tuấn Nam cùng đi dạo phố.

Cả ba người cùng vào một quán Cafe, sau khi gọi nước thì Trần Gia Vĩ lại thở dài tiếc nuối :

_"Chán quá, ngày mai mình phải về Nhật rồi, vậy là không được tự do đi chơi nữa... Haizzzz... "

Thiên Vương cùng Tuấn Nam khuôn mặt cũng mang theo nét buồn, cả hai thật sự rất quý Gia Vĩ, tuy anh chàng rắc rối này rất nghịch ngợm nhưng tính tình rất tốt, có một người bạn như cậu ấy thực sự rất vui. Buồn không được vài giây, Trần Gia Vĩ lại hứng khởi nói:

_"Không sao, sau này nếu có dịp mình sẽ sang thăm hai người tiếp, nếu không thì hai cậu cũng phải sang Nhật thăm mình đó, biết chưa? "

Hàn Thiên Vương cùng Triệu Tuấn Nam kiên định gật đầu, lại nghe Trần Gia Vĩ nói tiếp:

_"Nếu như bây giờ có Tiểu Trạch ở đây nữa thì chúng ta sẽ càng vui hơn rồi. "

_"Ai đang nhắc đến em đó? "

Bỗng cả ba anh giật mình, cùng nhìn về phía phát ra giọng nói quen thuộc kia và rồi họ bất ngờ, là Trương Thiên Trạch bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cách họ vài mét. Giọng Trần Gia Vĩ kích động :

_"Aaaaa... Tiểu Trạch, em về lúc nào vậy? "

Trương Thiên Trạch cười tươi rói đi như chạy về phía ba anh mà cậu xem như anh của mình, giọng vui vẻ :

_"Em vừa về thôi, các anh đang muốn đi đâu? Cho em đi theo với.. "

Cậu sau khi chấp nhận tình cảm của Dương Khả Nhi, đã có chút trưởng thành hơn, Dương Khả Nhi xin phép cha mẹ Trương Thiên Trạch cho phép mình và cậu yêu nhau, lại nói .. Lúc cô ở bên Anh Quốc rất được lòng cha mẹ của cậu nên hôm qua đã ngỏ ý muốn xin cha mẹ Thiên Trạch cho phép cậu về Đài Loan cùng mình, để ra mắt cha mẹ của cô. Cha mẹ Trương Thiên Trạch tất nhiên là đồng ý, họ thậm chí còn gật đầu liên tục không ngừng, để biểu đạt thái độ của mình, với họ ...người con dâu tương lai muốn tài có tài, muốn sắc có sắc này, họ rất hài lòng, lại tự hỏi, không biết con trai của mình kiếp trước đã tích được công đức bao nhiêu, nên kiếp này mới có một người con gái như Dương Khả Nhi để mắt tới. Cũng may là Trương Thiên Trạch không biết suy nghĩ của cha mẹ mình, nếu không cậu có phải hay không tức hộc máu mà chết... Haizzz

Vừa bước vào Biệt thự Trương đế, Trương Thiên Trạch đã dáo dác đưa mắt tìm Hàn Thiên Vương khắp mọi ngõ ngách trong biệt thự, mà lại không thấy Hàn Thiên Vương ở đâu? Lòng cậu có chút hụt hẫng, cậu thực sự rất nhớ anh rể nhỏ này. Thấy em trai mình cũng có ý nhớ đến Thiên Vương, cho nên Trương Hàm Hàm cũng có lòng tốt mà nói cho cậu nơi Thiên Vương đang đến, vì vậy bây giờ Trương Thiên Trạch mới xuất hiện ở nơi này. Cũng vừa lúc nghe được các anh ấy đang nhớ đến mình, lại cảm thấy thật vui vẻ a.

_"Thế thì còn gì bằng, vậy là đã đủ mặt văn võ bá quan rồi, chúng ta cùng nhau đi quẩy cho hết trọn ngày hôm nay nào. "

Trần Gia Vĩ cười thật vui vẻ, nắm tay ba cậu bạn của mình đi lên một chiếc taxi và đích đến là trung tâm thương mại Trương Đế, thuộc sở hữu của Trương Gia.

Vì Trương Thiên Trạch ít khi về Trung Quốc nên cho dù cậu có là đại thiếu gia của Trương Gia cũng rất ít người biết và tất nhiên cả nhân viên của Trung tâm thương mại này cũng vậy ngoại trừ giám đốc điều hành ở đây. Trương Thiên Trạch cũng không để ý lắm đến chuyện này, với cậu như vậy còn tốt hơn, không ai để ý, không ai nịnh nọt muốn làm gì thì làm.

Sau khi đã thanh toán rồi cho nhân viên gửi hàng đến địa chỉ của mình, các anh cùng đi đến khu vực nhà hàng. Đang lúc chờ nhân viên mang thức ăn lên, bỗng bọn họ nghe thấy một giọng nói nhẽo nhẹt vang lên :

_"Oa... Hàn Bạch... Số của cậu thật tốt nha, lúc trước thì có đại tiểu thư của Bạch Gia yêu thương, bây giờ lại được Tổng Giám Đốc của tập đoàn Chu Thị, Chu Uyển Như để mắt đến... Hàn Bạch à, nếu sau này cậu trở thành phu nhân của Tổng Giám Đốc tập đoàn Chu Thị rồi, cậu nhất định không được quên bọn mình nha... "

Khuôn mặt Hàn Thiên Vương tối sầm lại, đúng là oan gia ngõ hẹp, càng không muốn thấy loại người đó, thì vẫn cứ gặp là sao chứ? Trần Gia Vĩ không để ý đến sự khác thường của Thiên Vương, anh chàng xoa xoa hai bên cánh tay của mình, giọng chán ghét :

_"Sao trên đời lại có người nói chuyện yểu điệu như vậy chứ? Cậu ta cũng không biết giọng của mình khó nghe lắm sao? "

Bốn người cùng nhìn về phía có giọng nói kia, ở đó có 3 người con trai ăn mặc thời trang, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng. Và dường như ánh mắt của ba người con trai kia cũng vừa đúng lúc nhìn sang bên này. Mắt chạm mắt, khuôn mặt Hàn Bạch bỗng lóe lên một tia sáng quỷ dị, nhếch mép cười khẩy, hắn ta cũng bạn mình bước lại chỗ Hàn Thiên Vương.

_"Em trai, lâu rồi không gặp. "

Hàn Thiên Vương tuyệt nhiên không trả lời, anh im lặng khẽ khuấy ly nước ép của mình, bộ dạng xem Hàn Bạch là người vô hình.

Khuôn mặt Hàn Bạch vặn vẹo, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Bạn của Hàn Bạch bên cạnh thấy vậy thì cười chế giễu hắn ta trong lòng

"nghĩ mình ngon lắm sao? Mới được Hoắc Dĩ Triệt để mắt một chút đã nghênh ngang lên mặt với bọn họ rồi. Không những như thế mà mẹ của Hàn Bạch, Hàn Kiều Chi còn úp úp mở mở tiết lộ với giới truyền thông về mối quan hệ của con trai mình với Tổng Giám Đốc tập đoàn Chu Thị, khiến cho cha mẹ của các cậu ganh tị, suốt ngày than vãn, trách cứ tại sao mình lại sinh ra một đứa vô dụng như vậy, không giúp ích gì cho cha mẹ ? Hại bọn họ mỗi lần đi chơi đều phải nghe chửi nhức hết cả tai rồi mới được đi

Bây giờ thì đẹp mặt chưa, hỏi mà người ta khinh bỉ ra mặt đó? ''

dù vậy nhưng ngoài mặt lại tỏ ra mình là một người bạn chân thành, Hạ Tấn Huy dùng giọng khinh thường nói :

_"Nè... Cậu không nghe thấy Hàn Bạch nói với cậu à? "

Thiên Vương vẫn im lặng, với anh không biết thì không nói.

Hạ Tấn Huy nghiến răng, cậu ta định quát lên thì cô bạn còn lại, Giang Hạo Đông lên tiếng giễu cợt :

_"Tấn Huy à, cậu nói nhiều với cái thứ sao chổi này làm gì? Giờ nó chỉ là một đứa nghèo nàn, không một xu dính túi thôi... "

Hàn Thiên Vương bất giác siết chặt nắm tay, anh hận nhất là ai nói mình là sao chổi, Triệu Tuấn Nam đang định lên tiếng mắng chửi nhưng Trương Thiên Trạch đã đập bàn, nói trước :

_" Mấy người đừng có mà quá đáng, các cậu thì hơn ai mà dám lên mặt với bọn tôi? "

_"Con nít ranh, mày không cần biết bọn tao là ai? Mày chỉ cần biết, mày đã chọc vào nhầm người rồi... "

Hạ Tấn Huy lên mặt cảnh cáo, cậu ta nghĩ dù sao Hàn Bạch đã được Chu Uyển Như để ý, cho nên cậu ta không cần nể mặt ai, chỉ cần Hàn Bạch nói một tiếng thôi, chẳng lẽ Chu Uyển Như lại để hắn ta mất mặt sao?

_"Con nít ranh ?... Mẹ nó... Anh có giỏi thì nói lại một lần nữa xem...? "

Trương Thiên Trạch nghiến răng, cậu ghét nhất là ai nói mình là cậu bé, ranh con, vậy mà anh ta dám?... Mẹ nó... Càng nghĩ càng tức mà.

_"Có gì mà tao không dám nói? Tao nói mày là... Aaa"

Lời còn chưa dứt, má phải của Hạ Tấn Huy đã in hằng một dấu tay đỏ chói, nóng rát, cậu ta ôm mặt trung trừng mắt nhìn người vừa mới đánh mình.

Trần Gia Vĩ phủi phủi tay, bộ dáng an nhàn lịch sự, cứ như người vừa mới ra tay đánh không phải là anh vậy. Dám khi dễ bạn của anh? Bọn họ là đang gợn đòn phải không?

_"Khốn kiếp.... Các cậu tại sao dám ra tay đánh người hả? "

Sắc mặt Hàn Bạch vì tức giận mà trắng bệch, nếu như là bình thường hắn ta sẽ không tham dự vào mấy việc cãi nhau mất mặt như thế này, nhưng việc này có liên quan đến thằng khốn Hàn Thiên Vương, chỉ tại cậu ta không trả lời cô, nên mọi chuyện mới dẫn đến như bây giờ.

Ánh mắt hắn ta nhìn Hàn Thiên Vương càng thêm âm hiểm khó lường, đợi khi Chu Uyển Như vì mê muội sắc đẹp của hắn ta mà nghe theo mọi lời của mình, Hàn Bạch này nhất định sẽ trả lại cho Hàn Thiên Vương tất cả, không thiếu một thứ gì hết.

_"Tôi đánh người đó, thì sao? Các người muốn thì lại đây mà đánh trả tôi này. "

Trần Gia Vĩ hất mặt thách thức, anh cũng có lòng tin bọn họ sẽ không dám lại gần anh.

Nhưng mà nếu có, anh cũng sẵn sàng tiếp đãi, dù sao cũng lâu rồi anh chưa rèn luyện thân thể của mình.

_"Khốn kiếp...."

Hạ Tấn Huy giận đến mức muốn nổ cả phổi, lần đầu tiên cậu ta bị đánh như vậy, thật rất đau. Vốn muốn nhào đến ăn thua đủ với thằng nhỏ kia, nhưng tay cậu ta lại bị Hàn Bạch kéo lại. Bỗng dưng, khuôn mặt cậu ta trở nên nhu hoà, khoé mắt dâng lên một tầng hơi nước, ửng đỏ như muốn khóc, giọng hắn ta nghẹn ngào nói :

_"Thiên Vương, anh xin lỗi, em đừng giận, đừng không cần anh....Thiên Vương... "

_"Hàn Bạch.. Cậu..?

Hạ Tấn Huy cùng Giang Hạo Đông tròn mắt ngạc nhiên, không hiểu sao Hàn Bạch lại lật mặt nhanh như vậy? Nhưng sau khi nhìn quanh thì bọn họ đã biết được nguyên nhân.

Thì ra ở cửa vào nhà hàng, có bóng hai người con gái đang bước vào, trông bộ dạng của hai người thật sự rất xinh đẹp lại quý phái nữa.

Nhìn thôi cũng đủ biết là người có tiền rồi, bộ dạng bọn họ thật sự khiến người khác phải mê mẩn nha.

Không để ý đến hai người bạn của mình, Hàn Bạch lại tiếp tục bộ dáng oan ức, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu :

_"Nếu như em muốn đánh thì cứ đánh anh đi, đừng xem anh như người xa lạ như thế, có được không?...Thiên Vương..? "

Hàn Bạch cảm thấy mình diễn rất xuất sắc, hắn ta đã phải tiêu hao rất nhiều tiền, chỉ để có một thông tin quan trọng của Chu Uyển Như, biết được hôm nay cô sẽ cùng đối tác của mình đến đây dùng bữa. Vì vậy hôm nay hắn ta mới xuất hiện ở nơi này, chủ yếu là tạo ra cơ hội " trùng hợp lại gặp cô ở đây... ".

Và cũng vừa hay hôm nay có cả Hàn Thiên Vương nữa, như vậy chẳng phải ông trời cũng muốn giúp hắn ta hay sao? Hôm nay hắn ta muốn Hàn Thiên Vương phải mất mặt trước Chu Uyển Như.

Nhưng Hàn Bạch không hề nghĩ đến, hắn ta mới vừa bảo Hàn Thiên Vương đánh mình xong, dứt lời thì má trái của hắn ta đột nhiên cảm thấy đau đớn, bỏng rát...

Người ra tay là Hàn Thiên Vương, ánh mắt Hàn Bạch như không thể nào tin được, nhìn chằm chằm Hàn Thiên Vương. Một lời cũng không mở miệng nói được, chỉ trừng mắt nhìn Hàn Thiên Vương.

Hàn Thiên Vương phủi phủi tay, da mặt hắn ta dày quá, chỉ có một cái tát mà cũng làm cho tay của anh cảm thấy hơi đau đây này.

_"Nhìn cái gì? Lúc nãy chẳng phải là anh bảo tôi đánh anh à? Tôi nghe lời quá rồi còn gì? "

Nhìn thấy Hàn Bạch nghẹn họng, chỉ biết trừng mắt nhìn mình trân trối, Hàn Thiên Vương cảm thấy rất buồn cười, hắn ta nghĩ anh vẫn là Hàn Thiên Vương yếu đuối ngu ngốc như ngày xưa chắc? Mơ đi....

Nếu như lúc này không có Chu Uyển Như ở đây, chắc chắn Hàn Bạch đã lao vào đánh lại Hàn Thiên Vương rồi. Nhưng mà không sao, dù gì cũng chỉ là một cái tát, lại có thể làm cho Chu Uyển Như trở nên có thành kiến với Hàn Thiên Vương, vậy thì hắn ta cũng cố mà chịu được. Giọng Hàn Bạch đầy đau khổ :

_"Thiên Vương, em đánh cũng đã đánh rồi, vậy em có thể theo anh về nhà được không? Cha mẹ anh thật sự rất mong chờ em về. Em yên tâm, lỗi lầm của em, cả nhà sẽ không nhắc đến đâu, chúng ta sẽ trở lại như ngày xưa, được không em?..Thiên Vương.... "

Hàn Thiên Vương nhìn hắn ta suy nghĩ, sao con người này lại thích diễn đến như vậy chứ? Trần Gia Vĩ nhíu mày, nhìn thôi cũng đủ biết là hắn ta đang giở trò rồi.

Chu Uyển Như thu lại toàn bộ sự việc vào tầm mắt mình, không nhanh không chậm bước lại, giọng lạnh lùng :

_"Ở đây có chuyện gì? "

Khoé môi Hàn Bạch khẽ nhếch lên, rồi rất nhanh đã vụt tắt, nhưng vẫn không thể nào qua được ánh mắt sắc bén của người con gái đi cùng Chu Uyển Như. Hàn Bạch giả vờ bất ngờ khi gặp Chu Uyển Như, hắn ta dùng giọng điềm đạm ngọt ngào nhất :

_"Chu... Chu Tổng... Sao... Sao em lại ở đây? "

Trần Gia Vĩ, Triệu Tuấn Nam, Trương Thiên Trạch... Không hẹn mà cùng nhau gào thét ở trong lòng :" Dm.... Hắn ta thật sự là có tố chất làm diễn viên nha, mẹ nó..."

_"Tôi hỏi là ở đây đang có chuyện gì? "

Chu Uyển Như giọng nói thập phần lãnh đạm, nhưng lại mang theo khí thế bức người.

_"Không... Không có chuyện gì, chỉ... Chỉ là anh và em họ, có một chút hiểu lầm thôi... "

Hàn Bạch cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, hắn ta cố gắng dùng giọng thỏ thẻ, mang theo uất ức bị kiềm nén.

Hàn Thiên Vương nhìn hai người con gái vừa mới đến kia, trong lòng thầm ai oán "trái đất này quả thực rất tròn... "

_"Có chút hiểu lầm? Hàn Bạch cậu không cần phải che giấu cho cậu ta làm gì? Là cậu ta đã khi dễ cậu, còn ra tay làm cậu bị thương, bọn mình có thể làm nhân chứng, cậu cứ việc nói cho Chu Tổng biết đi, mình tin Chu Tổng sẽ ra mặt giúp cậu giành lại công bằng. "

Biết Hàn Bạch đang diễn, Giang Hạo Đông cùng Hạ Tấn Huy cũng cùng phối hợp, mặc dù Chu Uyển Như từ đầu tới cuối không hề nhìn bọn họ lấy một cái, nhưng để cho cô chú đến mình, hai người cũng ngầm nháy mắt lên tiếng...

Quả nhiên, Chu Uyển Như lơ đãng đưa mắt nhìn về phía hai người ngay cả người con gái đi cùng với cô cũng quay sang, ánh mắt sắc bén.

Cả hai trong lòng như có ngọn lửa bùng cháy, họ bây giờ mới nhìn kỹ người con gái kia, luận về vẻ bề ngoài hay khí thế cũng không thua gì Chu Uyển Như cả, còn có đôi mắt của cô ta...

Một đôi mắt màu hổ phách, càng tôn thêm khí chất vương giả, chỉ cần như vậy thôi cũng biết, người con gái này gia cảnh chắc chắn là không tầm thường.

Như không muốn xem bọn họ kẻ xướng người tỳ, Trần Gia Vĩ giọng chán ghét nói :

_"Các người diễn đủ chưa? Vô vị... "

_"Cậu nói gì hả?... "

Hạ Tấn Huy trừng mắt nhìn Trần Gia Vĩ, rồi không để ai kịp phản ứng, cậu ta bước lên vài bước, đẩy mạnh vai Gia Vĩ khiến cho anh lùi lại mấy bước, lại vậy phải chân ghế, ngã ra phía sau.

Thấy vậy, Hạ Tấn Huy cùng Giang Hạo Đông cười châm chọc, khoé môi của Hàn Bạch cũng khẽ nhếch lên, đôi mắt của người con gái đứng bên cạnh Chu Uyển Như càng thêm âm trầm.

Hạ Tấn Huy mỉm cười với Hàn Bạch nói :

_"Hàn Bạch, mình có việc bận, gặp lại sau nhé. "

Nói xong ánh mắt như có như không nhìn về Chu Uyển Như cùng người con gái kia, vừa lúc chạm phải ánh mắt của bọn họ cũng đang nhìn mình, cậu ta e thẹn đỏ mặt kéo tay Giang Hạo Đông định rời đi.

Đột nhiên giọng một người con gái lạnh lẽo vang lên :

_" Đứng lại... "

Người con gái kia là....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro