.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bình minh chết,
chết cùng với chàng.
chết trên nền cỏ
chết giữa ngày đông.

mùa đông lưu đượm trên những ngói nhà, trì quanh những ô cửa sổ đã mờ sương khói và những ngày buồn hiu buồn hắt, chẳng một kẻ hồn nguyện ý ghé thăm. mùa đông thường ru những mơ màng khi cơn say đương chầm chậm vuốt vào tim ta một chén rượu nồng ủ bởi mi mắt. mà mùa đông thì khó bề thấy nắng, nhưng lại rất dễ dàng thả đôi đời chìm chết dưới vằng vặc con trăng.

ngẩng nhìn mây trời lất phất vài hạt tuyết trắng, tôi lại nhớ về tháng xưa hôm nào tôi còn bồng bột, dại khờ yêu lấy chàng trai ngô nghê luôn cất tiếng đàn du dương bên đồi ngọt triền thơm, bên những chú chim nội đồng đầy gần gũi và những lời ca cũ đã hóa thành dĩ vãng ưu thương. năm ấy, tôi đơn phương mến thầm một chàng ca sĩ, dưới cái se lạnh đến tê tái thân gầy, chàng khẽ gõ vào thinh không một bản tình thơ thật muộn màng cay đắng. từng câu nỉ non đậu trên chiếc lưỡi hồng phấn, chàng trao lời biết mấy thê lương, tôi nghe sao cứ ngỡ chàng đang khóc nhưng thật ra, từ lâu lắm, chàng đã chẳng thiết tha chi những kiệt lệ nóng hổi nữa mất rồi. ôi, nguyệt lão dệt duyên cho chàng, sao nỡ dệt nên bình minh vỡ giữa hàng vạn phù sa tuyệt vọng, khiến chàng lâng lâng, bồi hồi, khiến chàng chếnh choáng và thậm chí, khiến chàng đau, đau đến vô vàn. năm ấy ngắn ngủi, xuân thì chưa vội non đã tàn phai một nửa, nhưng tình tôi dài, dài cả nghìn thiên thu. tôi yêu chàng khi trẻ thời phơi phới, đến tận giờ, già cỗi vẫn còn yêu. chỉ là chàng, dẫu trường miên nâng niu tâm chàng bằng một nấm mồ bia lạnh, chàng vẫn sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn yêu bình minh vẹn tròn tới khi rệu rã mà thôi.

chẳng ai đâu, ngoài bình minh.

chàng từng bảo tôi hay, bình minh nơi trời cao ấm áp tựa giấc mộng, thế nhưng bình minh của riêng chàng lại lạnh lẽo tựa trùng thuở áng đông. chàng bảo vậy, rồi chàng cười. những giọt lốm đốm nhẹ rơi làm lòng chàng ướt đẫm, tôi nhìn chàng, một thân xác mục luôn cố giấu nhẹm những bơ vơ và chới với đằng sau những vết mực loang, họa tán văn đắp đầy nỗi vô vọng tràn trề đoàn viên nơi biển lạc, nay chợt nhiên bật khóc thật to, nức nở. nom một đứa trẻ bị mẹ trách mắng, chàng khóc nhiều, nhiều lắm. khóe mắt chàng cay cay và chóp mũi ưng ửng sắc đỏ. tôi chẳng biết nên khuyên chàng thế nào để dạ chàng vơi đi giông bão, tôi cứ nhìn chàng lâu, rồi ôm chàng, rồi lặng yên trong tiếng nấc be bé của chính chàng.

sau đó, chàng không khóc nữa. chàng ôm tôi. và tôi bỗng nghe thấy giọng chàng khàn đặc, chập chờn, như có như không vang lên giữa phù vân.

"anh đã bao giờ thấy bình minh chết chưa?"

"chưa từng."

"nhưng em, em đã thấy rồi, ngay trước mắt em."

chàng thều thào, khe khẽ, lẫn chen những vì tinh túy khép hờ, chàng ngủ, ngủ sâu. chàng để tôi ở lại trong cõi mộng, mặc tôi mãi trằn trọc suốt quạnh kiếp triền miên. dù tôi đã bên chàng lâu. cùng chàng chiêm nghiệm trọn một cung đời nát vỡ, cùng chàng ủ ê trước hiên nhà, và lắng nghe nhịp thở của hai đứa khẽ tan nhè nhẹ vào làn thơ, giữa những xô bồ vần vũ và cả tịch liêu xa chẳng hay đáp hồi. dù tôi đã kề bên chàng chừng đấy, nhưng cuối cùng, chàng vẫn là để tôi ở lại. tại nơi đây thổn thức về chàng. chua xót về chàng. cũng như, tiếc thay cho số phận bạc bẽo của ngốc chàng hành thu.

ừ, chàng đi rồi, đi theo bình minh của chàng, đi theo người tình của chàng, đi về chốn địa đàng vĩnh cửu. chàng đi, đi hoài, không lời chào giã biệt, chàng đi mãi chẳng về.

chàng đi thật sự.

đêm ấy, có người thì đềm êm nơi thanh vắng, có người lại cạn lệ bởi tình sâu.

"anh đã bao giờ thấy bình minh chết chưa?"

"chưa từng."

nhưng giờ thì tôi đã thấy rồi đấy,

ngay trước mắt tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro