Chương 2: Giả làm con trai chú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi có thể tìm đều đã đến tìm, nhưng Han Wangho không tìm thấy Han Taehoon. Cuối cùng, cậu nghe thấy tiếng rên ư ử của Khoai Tây trong khu đất hoang bên ngoài thôn, trong chiều tối tĩnh mịch, tiếng kêu kia tràn đầy thê lương.

Han Wangho chạy về nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy Khoai Tây ngã trong sân phơi ngũ cốc, chân sau đều là máu.

"Khoai Tây!" Han Wangho hoảng sợ kêu lên một tiếng.

Khoai Tây nhìn thấy cậu, vẫy vẫy cái đuôi. Nhưng nó quá yếu ớt, căn bản không đứng dậy nổi, trong cổ họng phát ra tiếng rên ư ử.

Trên sân phơi ngũ cốc còn vương vết máu và balo nhỏ của Han Taehoon. Đáy lòng Han Wangho căng thẳng cực độ, Han Taehoon gặp nguy hiểm rồi.

Han Wangho về thôn tìm người, tìm bạn bè thân thích và hàng xóm láng giềng, huy động người trong thôn đi tìm Han Taehoon.

Khoai Tây được đưa đến bệnh viện thú y chữa trị. Tìm đến sáng sớm ngày hôm sau vẫn không có tin tức gì của Han Taehoon.

Chiều hôm đó, Han Wangho đến cục cảnh sát báo án mất tích. Bởi vì trong thôn nhiều lối rẽ, không phải mỗi một con đường đều có camera giám sát, cho nên công cuộc tìm kiếm vô cùng phiền phức.

Han Taehoon mất tích, Han Wangho chìm vào lo âu và sợ hãi.


Nhà trẻ trong thôn tan học lúc năm giờ chiều mỗi ngày. Han Taehoon tạm biệt cô giáo, vừa ra khỏi cửa lớn nhà trẻ đã nhìn thấy Khoai Tây chờ sẵn ở cửa.

Khoai Tây là chó Golden Han Wangho mua trong phiên chợ, huyết thống không phải rất thuần chủng, nhưng vô cùng trung thành và hiền lành, là người bạn thân thiết của Han Taehoon.

Mỗi ngày Khoai Tây đều sẽ đưa đón Han Taehoon đi học, gió mặc gió, mưa mặc mưa, không vắng mặt buổi nào.

"Khoai Tây, đi thôi!"

Han Taehoon vỗ vỗ cái đầu to của Khoai Tây, cùng đi về nhà với nó. Han Taehoon nhỏ tuổi ham chơi, khi đi đến sân phơi ngũ cốc nhìn thấy mấy đứa trẻ trong thôn đang chơi con quay, cậu bé chạy tới chơi cùng một lát.

Người nhà bọn nhỏ đến gọi về ăn cơm, Han Taehoon tạm biệt với bạn bè rồi dẫn Khoai Tây về nhà. Một chiếc minibus chạy tới dừng bên cạnh Han Taehoon, cậu bé còn chưa kịp phản ứng, người trong xe đã lấy súng gây mê ra bắn vào người Khoai Tây.

Trong thôn thường xuyên có trộm chó, đám vừa đến chính là đám trộm chó. Khoai Tây phản ứng rất nhanh, nhảy lên sườn đất sủa vang. Tên trộm chó bắn trượt, lấy túi lưới ra muốn chụp Khoai Tây lại. Ráng chiều dần dần ngả xuống núi, trời sắp tối rồi, trên con đường nhỏ thưa thớt bóng người.

Đám trộm chó trông thấy Han Taehoon nhỏ tuổi, còn một thân một mình ra ngoài, nảy sinh ý đồ xấu xa. Bán trẻ con được nhiều tiền hơn bán chó nhiều. Mấy tên trộm chó dời mục tiêu sang Han Taehoon.

Han Taehoon bị bắt lên xe, Khoai Tây nhào đến bảo vệ tiểu chủ nhân, lại bị đám trộm chó đánh cho bị thương. Minibus nhanh chóng lao đi, thoáng chốc đã biến mất khỏi con đường nhỏ trong thôn.


Đám trộm chó thấy vẻ ngoài Han Taehoon xinh đẹp, tuổi tác cũng rất phù hợp, dự định bán cậu bé với cái giá cao, dọc đường đổi mấy chiếc xe, cuối cùng đi đến thủ đô.

Trong thời gian này, Han Taehoon đều chìm trong mê man. Đám trộm chó cho thuốc ngủ vào trong nước, cậu bé uống nước xong thì ngủ thiếp đi. Đợi đến khi cậu bé tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang trong xe.

Han Taehoon nhắm mắt lại, nghe thấy đám trộm chó đang bàn bạc làm thế nào để bán cậu bé với cái giá tốt.

"Anh Seokhoon, em đã tìm được người mua rồi, là một gia đình giàu có. Hai vợ chồng đều không thể sinh con, cho nên muốn mua một đứa bé."

"Trả bao nhiêu tiền?"

"100 triệu Won."

"Giá tiền không tệ."

"Đã liên lạc rồi, buổi chiều sẽ đưa nhóc con này tới."

"Lần này phát tài rồi! Việc này kiếm được hơn trộm chó nhiều."

"Cậu đi mua một chút thức ăn, tôi ở nơi này trông coi thằng nhóc này."

"Được, em lập tức đi!"

Tiếng cửa xe mở ra rồi đóng lại truyền tới. Han Taehoon lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy trong xe chỉ còn một tên trộm chó. Cậu bé đảo mắt, giơ tay lần mò tới chốt mở cửa xe bên cạnh.

Đám trộm chó cho rằng cậu bé sẽ không tỉnh, lại cảm thấy cậu bé chỉ là nhóc con hơn ba tuổi, sẽ không biết chạy trốn, cho nên không trói cậu bé. Sau khi tên trộm chó rời đi, cửa xe đã không còn bị khóa.

Han Taehoon lập tức mở cửa xe, sau đó mau chóng chạy xuống. Nghe thấy tiếng cửa mở, lúc này tên trộm chó trong xe mới phản ứng được.

Han Taehoon chạy vô cùng nhanh, băng qua đường cái chạy vào trong đường hầm. Cậu bé không biết đây là bãi đậu xe dưới lòng đất, chỉ cảm thấy có thể trốn ở nơi này.

Tên trộm chó đuổi theo, bị bảo vệ của bãi đậu xe dưới hầm ngăn lại.

"Con nhà tôi vừa chạy vào! Làm phiền cho tôi vào tìm kiếm."

Bảo vệ đánh giá gã ta: "Tôi không nhìn thấy có đứa bé nào chạy vào."

"Thật sự chạy vào rồi!" Tên trộm chó lo lắng nói: "Một bé trai hai ba tuổi, vóc dáng không cao, thoáng chốc đã chạy vụt vào trong."

"Nơi này là bãi đỗ xe dành cho khách VIP, xe cộ và người không có giấy thông hành đều không được phép đi vào. Con cái nhà anh mặc quần áo màu gì? Tên là gì? Tôi phái người vào tìm."

Lời bảo vệ nói khiến tên trộm chó chột dạ không thôi, gã ta ấp úng hồi lâu: "Có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi. Tôi lại đi nơi khác tìm xem."

Bảo vệ nghi ngờ nhìn tên trộm chó cứ luôn lảng vảng xung quanh, luôn cảm thấy chuyện này không thích hợp, anh ta dùng bộ đàm thông báo cho bảo vệ trong bãi đỗ xe, để bọn họ tìm xem có bé trai hai ba tuổi không.


Sau khi chạy vào bãi đỗ xe, Han Taehoon chẳng có mục đích chạy loạn lung tung. Cậu bé đã từng xem video tuyên truyền phòng chống bắt cóc trẻ em ở nhà trẻ, bên trong nói là tìm cơ hội phát ra tín hiệu cầu cứu, có thể tìm người qua đường hoặc cảnh sát giúp đỡ.

Nhưng nơi này không có cảnh sát, mà người qua đường... Han Taehoon nhìn thấy một chú đứng bên cạnh chiếc xe phía trước, cậu bé lập tức chạy tới.

"Chú ơi, cứu mạng!" Han Taehoon chạy tới ôm đùi Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon nghe nói Han Taehoon bị bọn buôn người lừa bán đến thủ đô, rất tốt bụng mang cậu bé vào trong phòng bao của khách sạn ăn cơm.

Sau khi ăn cơm trong khách sạn, Han Taehoon mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, đợi đến khi cậu bé tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã trông thấy một đám người vây quanh mình.

Những khuôn mặt xa lạ khiến Han Taehoon vô cùng hoảng hốt. Vành mắt cậu bé dần dần đỏ lên, nhưng vẫn kiên cường không khóc.

"Cục cưng đừng khóc, đừng khóc!"

"Ôi chao! Đều vây ở đây làm gì? Mau tản ra!"

"Cục cưng Taehoon, bác là bác hai của cháu."

"Cụ là cụ nội của cháu!"

"Taehoon, mau gọi bác hai đi, bác hai lì xì cho cháu."

Han Taehoon nhìn bà cụ và dì trẻ tuổi trước mặt, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp, cậu bé không khóc lóc không náo loạn, nhưng cơ thể nhỏ bé vẫn co rúm lại.

Jeong Jihoon chen lên trước, bắt lấy cánh tay Jeong Jiwon, kéo cô ta sang một bên: "Chị hai, chị đừng dọa thằng bé!"

Sau khi nhìn thấy Jeong Jihoon, Han Taehoon lập tức nhào tới: "Chú ơi, cứu mạng!"

Jeong Jihoon ôm cậu bé vào lòng, vỗ vỗ sau lưng cậu bé an ủi: "Đừng sợ! Đây là nhà chú!"

Han Taehoon nằm trong ngực Jeong Jihoon, rụt rè ngẩng đầu lên, nhìn bà cụ Jeong ngượng ngùng cười một tiếng: "Chào cụ!"

Cậu bé nhìn về phía Jeong Jiwon, băn khoăn cau mày nói: "Cháu nên gọi là dì hay là chị đây? Gọi là chị nhé! Chú út cháu nói, phụ nữ trẻ tuổi gọi là chị, lớn hơn chú út mới có thể gọi là dì."

"Ôi chao! Thằng bé gọi chị là chị kìa!"

Jeong Jiwon vô cùng vui vẻ, cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt: "Jihoon, đứa nhỏ này đáng yêu quá! Chị thích chết được!"

"Đứa nhỏ này rất tốt, vô cùng lễ phép! Không hổ là cháu trai của nhà họ Jeong ta."

Bà cụ Jeong vô cùng hài lòng về Han Taehoon, bà ta phân phó người hầu: "Mau đi chuẩn bị tắm rửa cho cậu chủ nhỏ."

Jeong Jiwon lập tức nói: "Cháu gọi điện thoại cho cửa hàng, để bọn họ mang quần áo tới."

Jeong Jihoon bế Han Taehoon: "Để cháu tắm rửa cho thằng bé!"

Anh muốn nhân lúc tắm rửa thống nhất lời khai với Han Taehoon, để cậu bé giả làm con trai mình.

"Xem Jihoon đối với Taehoon tốt thế nào kìa, đúng là làm cha rồi trông trưởng thành hẳn." Jeong Jiwon vô cùng vui vẻ.

Mỗi ngày em trai cô ta đều chơi bời bên ngoài, hai sáu hai bảy rồi mà còn chưa lập gia đình. Bây giờ có con rồi, hi vọng sẽ có ý thức gia đình và ý thức trách nhiệm hơn.


Jeong Jihoon ôm Han Taehoon vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại.

"Taehoon, cháu giúp chú một chuyện được không? Lát nữa tắm rửa xong ra ngoài cháu gọi chú là cha nhé."

Han Taehoon trừng to mắt nhìn anh: "Chú, nhưng cháu có cha rồi."

"Chú cứu cháu, có phải cháu nên báo đáp chú không?"

Jeong Jihoon nói: "Sắp tới cháu cứ ở trong nhà chú."

Han Taehoon thấp thỏm không yên nhìn anh: "Cháu muốn về nhà, cháu muốn chú út cháu cơ."

Jeong Jihoon dự định thương lượng với chú út của Han Taehoon, xem có thể để Han Taehoon ở lại nhà họ Jeong một thời gian không.

Gần đây người trong nhà ép chặt quá, khiến anh phiền muộn không thôi. Anh là người theo chủ nghĩa độc thân, từ trước đến giờ không nghĩ tới việc kết hôn sinh con.

Nhưng anh là con trai duy nhất trong nhà, nhất định phải gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường. Jeong Jihoon nghĩ kỹ rồi, tìm người sinh con hộ. Đợi sau khi người kia mang thai thì sẽ cho Han Taehoon rời đi.

Từ đầu đến cuối sẽ không quá hai tháng, anh có thể trả cho chú của Han Taehoon một khoản phí kếch xù.

"Taehoon, chú gọi điện thoại cho chú út cháu, để cậu ta đến đón cháu nhé?"

Han Taehoon gật đầu: "Cháu muốn gặp chú út."

Jeong Jihoon lấy điện thoại di động ra, lại bấm số điện thoại của chú út Han Taehoon.

Anh đã gọi vào số điện thoại này ba lần, nhưng vẫn luôn không có người nào bắt máy.


Từ sau khi Han Taehoon mất tích, Han Wangho bôn ba bên ngoài tìm kiếm cậu bé. Điện thoại di động của mình hết pin cũng không biết, lúc này cậu vẫn đang hỏi thăm từng nhà xem bọn họ có trông thấy Han Taehoon hay không.

Bác gái Shin trong thôn nhìn thấy cậu, ân cần hỏi thăm: "Wangho, đã tìm được Taehoon nhà cháu chưa?"

Đã ba ngày rồi, không có chút tin tức nào của Han Taehoon, Han Wangho ngày đêm không nghỉ tìm kiếm cậu bé, cả người tiều tụy thấy rõ, cậu chua xót cúi thấp đầu, buồn bã nói: "Vẫn chưa!"

Bác gái Shin hỏi: "Cục cảnh sát gọi điện thoại cho cháu chưa?"

Lúc này Han Wangho mới nhớ ra, cả ngày hôm nay cậu không nhận được cuộc điện thoại nào. Cậu cuống quít lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện điện thoại đã hết pin rồi.

"Bác Shin, điện thoại di động của cháu hết pin rồi, cháu về nhà sạc pin trước đã. Cháu sợ cục cảnh sát gọi tới mà cháu lại không nhận được."

"Mau trở về đi!" Bác gái Shin rất nhiệt tình nói: "Cần giúp đỡ gì thì báo một tiếng, con trai bác ở trong thành phố! Bên dưới nó có người, bác bảo nó tìm giúp cháu."

"Cảm ơn Bác Shin!"

Han Wangho chạy nhanh về nhà, cậu tìm cục sạc rồi cắm vào điện thoại di động.

Vừa khởi động máy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Han Wangho chạy ra mở cửa, trông thấy là hàng xóm Park Dohyun.

Cậu cảnh giác nhìn người ngoài cửa: "Anh có chuyện gì?"

Park Dohyun luôn muốn táy máy tay chân với cậu, muốn tìm cơ hội đánh dấu cậu, Han Wangho không thích tiếp xúc với gã.

Park Dohyun xuyên qua khe cửa nhìn cậu nói: "Anh có tin tức của Taehoon nhà em."

"Taehoon ở đâu?" Han Wangho vội vàng hỏi.

Park Dohyun chỉ vào cửa: "Dù sao em cũng phải cho anh vào rồi nói chứ!"

Han Wangho do dự mấy giây, cuối cùng vẫn mở cửa ra.

Cậu cho Park Dohyun vào nhà, còn rót cho gã chén trà: "Taehoon ở đâu? Anh nhìn thấy thằng bé sao?"

"Hôm qua anh nhìn thấy thằng bé chơi ở sân phơi ngũ cốc, sau đó..."

Park Dohyun nói rồi đột nhiên hạ thấp giọng nói, Han Wangho vô thức nghiêng người lại gần, muốn nghe rõ câu nói kế tiếp của gã.

Park Dohyun đột nhiên ôm lấy cậu: "Wangho, em đừng tìm Taehoon nữa, em hãy ở cùng anh, sinh con cho anh."

Han Wangho nhận ra rằng mình bị lừa gạt, giơ chân đạp tới, đạp Park Dohyun ngã xuống đất. Cậu nhân cơ hội muốn chạy trốn, nhưng Park Dohyun đã nhào tới níu chân cậu lại, kéo cậu ngã trên mặt đất.

Khi hai người dây dưa với nhau, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Han Wangho muốn cầm điện thoại di động xin giúp đỡ, bị Park Dohyun phát hiện ra ý đồ, giơ tay kéo dây sạc làm điện thoại di động trên mặt bàn rơi xuống.

Điện thoại di động rơi xuống đất, màn hình nứt vỡ, tiếng chuông cũng lập tức im bặt.

Han Wangho sờ soạng được một đồ vật, lập tức nện vào trán Park Dohyun. Park Dohyun bị nện chảy máu, cũng không dám trêu chọc Han Wangho nữa.

"Han Wangho, chờ đó cho tao."

Park Dohyun bưng cái trán chảy máu, hùng hùng hổ hổ rời đi.


Han Wangho nhặt điện thoại di động trên đất, trông thấy có hai cuộc gọi nhỡ. Màn hình đã vỡ nát, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một dãy số, cụ thể là số gì thì không nhìn rõ được.

Sợ bỏ lỡ tin tức của Han Taehoon, Han Wangho muốn gọi lại, nhưng điện thoại di động đã bị rơi hỏng màn hình, không cách nào thực hiện cuộc gọi.

Khi Han Wangho nôn nóng không chịu nổi, một tin nhắn gửi đến.

[Cậu Han, tôi tên là... cháu trai ngài đang ở chỗ... của tôi. Địa chỉ: Đường X thủ đô...]

Màn hình bị hỏng nặng, chỉ hiện thị được một phần trong tin nhắn.

Nhưng Han Wangho đã nhìn thấy nội dung quan trọng, Han Taehoon được người ta cứu, bây giờ đang ở thủ đô. Mặc dù không muốn đặt chân đến thủ đô, nơi khiến cậu đau lòng kia nữa, nhưng vì mang con trai trở về, Han Wangho vẫn thu dọn hành lý, cầm thẻ nhân hàng rời khỏi thôn.

Han Wangho ngồi chuyến đường sắt cao tốc sớm nhất tới thủ đô, dự định mua một chiếc điện thoại di động để liên lạc với người nhiệt tình cứu giúp Han Taehoon.

Nhưng khi cậu xuống xe mới chỉ tám giờ sáng.

Cửa hàng điện thoại di động xung quanh vẫn chưa mở cửa, Han Wangho dự định đến Đường X trước, sau đó tìm cửa hàng điện thoại di động ở gần đó.

Đã bốn năm trôi qua, lần nữa trở lại thủ đô, nơi này đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Han Wangho đi vào Đường X mới phát hiện ra, nơi này là một khu biệt thự.

Cậu lấy điện thoại di động ra, hết đập rồi gõ, ấy vậy mà cuối cùng lại gọi được.


Nghe thấy điện thoại di động vang lên, Jeong Jihoon thấy là số của chú Han Taehoon, lập tức bắt máy: "Chào cậu!"

Câu chào hỏi lễ phép ân cần lại khiến Han Wangho như bị sét đánh, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Chỉ hai chữ 'chào cậu' đơn giản, nhưng Han Wangho lại nghe ra được, đây là giọng nói của Jeong Jihoon.

Khi quá yêu một người, cậu sẽ nhớ rõ tất cả về anh. Dù đã bốn năm trôi qua, cậu cũng không thể nào quên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro