Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Sự ra đời của Han Eunbi thực sự là một tai nạn, bởi vì Han Wangho và Jeong Jihoon đều không xem việc sinh con là một chuyện trọng đại trong đời.

Han Wangho: Tôi không muốn có con vì sợ không thể nuôi dạy nó tốt, trách nhiệm làm cha mẹ thật sự quá lớn, tôi không thể làm được.

Jeong Jihoon: Tại sao chúng tôi phải sinh con? Vợ chồng tôi có thể sống tốt cùng nhau, vậy tại sao chúng tôi lại cần một người khác xuất hiện trong cuộc sống của mình?

Cho nên khi Han Wangho biết mình có con, phản ứng đầu tiên của anh chính là áp lực, không phải áp lực tài chính thông thường, Han Wangho đây mà thiếu tiền sao? Mà đó là áp lực tinh thần.

Dù sao Han Wangho cũng là lần đầu tiên làm bố mẹ, anh thật sự không có kinh nghiệm trong việc này. Bản thân anh là người luôn tràn ngập lo lắng về những điều mình chưa từng trải, chứ đừng nói đến là một sinh linh nhỏ bé, anh thực sự sợ mình không thể nuôi dưỡng đứa trẻ thật tốt, nhưng không có nghĩa anh không muốn có đứa nhỏ này.

Sau khi Jeong Jihoon biết tin mình sắp được làm bố, phản ứng đầu tiên của cậu là "Trời ơi, giữa em và Wangho hyung lại có nhiều thêm một bóng đèn!". Mặc dù cậu phản ứng giống như một ông bố không đáng tin cậy, nhưng Jeong Jihoon thực sự rất vui vẻ.

Trong khi đó, Han Wangho lo lắng đi quanh nhà, cẩn thận hỏi suy nghĩ của đối phương, anh hoàn toàn tôn trọng quyền quyết định của Jeong Jihoon.

Nhìn thấy điệu bộ của Jeong Jihoon, Han Wangho nắm lấy tay cậu, bình tĩnh giải thích suy nghĩ của mình, anh rất vui khi có một đứa con, nhưng anh thực sự lo lắng về việc làm thế nào để nuôi dạy một đứa trẻ thật tốt.

Jeong Jihoon nhìn xuống bàn tay của Han Wangho vô thức nắm chặt lấy tay mình, dường như nhận ra đối phương đang thực sự lo lắng.

Jeong Jihoon gãi tóc, hất cằm tự tin nói "Không sao đâu, chúng ta đều là lần đầu làm bố mẹ, em sẽ làm, em sẽ học cách chăm sóc cho con, Wangssi!"

Han Wangho nhìn bộ dáng tự tin của Jeong Jihoon thì bật cười, đưa tay giật một túm tóc của Jeong Jihoon "Chúc mừng em thăng cấp lên chức bố."

Jeong Jihoon vuốt lưng Han Wangho, dùng giọng an ủi thì thầm "Anh ơi, đừng suy nghĩ nhiều, con chúng ta nhất định sẽ khỏe mạnh và vui vẻ! Đến lúc đó, mình cùng nhau đưa nó đi chơi!"

Han Wangho nghe xong liền cúi đầu nhìn chiếc bụng phẳng lì của mình, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều, mỉm cười giơ tay muốn đánh yêu Jeong Jihoon một cái "Jihoonie đừng dạy con gái anh những điều xấu."

"Sao anh kì cục thế? Khoan đã, anh ơi, làm sao anh biết đó là con gái?" Jeong Jihoon hỏi khi cậu đến gần muốn ôm anh. Han Wangho cười như điên, giơ tay đẩy khuôn mặt của Jeong Jihoon ra và véo nó bằng tay trái của mình "Đừng hỏi nhiều nữa. Anh nói như nào thì là như đấy, em có ý kiến gì? Không đồng ý à?"

Jeong Jihoon thì thầm "Wangssi, chưa gì anh đã đẩy em xuống vị trí thứ hai rồi."

Han Wangho nghe được lời này chỉ cười lớn, giả vờ như không nghe thấy "Mau nhanh chóng nghĩ ra một cái tên đi!"

Jeong Jihoon nghe vậy lập tức hưng phấn, ngồi thẳng dậy "Em sẽ bắt đầu tra từ điển từ bây giờ!"

"Em nghiêm túc đi!" Han Wangho dõng dạc ra lệnh, Jeong Jihoon cũng nghiêm túc gật đầu.

Hai vợ chồng bắt đầu cắm cúi tra từ điển đến mức ai nhìn vào cũng phải thốt lên: "Cặp bố mẹ này thật sự vất vả quá!"

Dù cho những lo lắng và thoải mái đan xen nhau tồn tại, đứa nhỏ Han Eunbi của họ đã đến với thế giới này trong tình yêu thương trọn vẹn và sự kỳ vọng của bố mẹ mình.

02.

Khi Han Eunbi vào lớp một, sau khi cẩn thận giới thiệu về bản thân và gia đình, đứa trẻ bên cạnh đã kéo tay áo em và hỏi với vẻ mặt khó hiểu "Han Eunbi, tại sao cậu lại mang họ của mẹ cậu vậy?"

Han Eunbi có vẻ rất bối rối, gãi tóc nhìn bạn cùng bàn rồi nói thẳng "Mẹ tớ sinh ra tớ. Nếu tớ không phải họ của mẹ thì tớ sẽ mang họ ai?"

Vẻ ngoài vô cùng tự tin của Han Enbi khiến đứa trẻ cùng bàn càng thêm khó hiểu, cô nhóc cúi đầu quay về phía sau để hỏi các bạn cùng lớp khác. Sau vài lần trao đổi, đứa trẻ cùng bạn nói với Han Eunbi "Han Eunbi, tớ đã hỏi những người bạn cùng lớp bàn dưới, họ đều có cùng họ với bố, nhưng cậu thì khác."

Han Eunbi nhìn bạn cùng bàn rồi nhìn các bạn cùng lớp ở bàn cuối, trao cho tất cả mọi người ánh mắt thương hại rồi lớn tiếng nói "Bố tớ nói rằng tất cả trẻ em đều mang họ mẹ, vì mẹ đã rất vất vả sinh ra chúng mình. Chỉ những người đàn ông không yêu vợ mới đặt họ của bố cho con mình."

Những gì Han Eunbi nói đều rõ ràng và hợp lý, giọng điệu và ánh mắt đều rất thuyết phục, các bạn cùng lớp nghe xong liền nhanh chóng tin tưởng, vừa khóc vừa nói "Tớ không muốn họ này nữa. Tớ muốn bố yêu mẹ, tớ muốn mang họ của mẹ tớ."

Han Eunbi nhìn bạn cùng bàn với ánh mắt đau xót, trong lòng thầm nghĩ bạn cùng bàn thật đáng thương vì bố cậu ấy không thương mẹ cậu ấy. Eunbi nhanh chóng hóa thân thành thiên thần nhỏ để an ủi bạn cùng bàn, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô bé rồi tận tình an ủi, chỉ cần vài lời đã thành công dỗ cô bạn cùng bàn nín khóc.

Phải nói rằng nghệ thuật ăn nói điêu luyện của Han Eunbi đã được bộc lộ từ khi còn bé và em cũng dần trở nên nổi tiếng.

Han Eunbi ôm cằm, nhìn các bạn cùng lớp và nghĩ thầm, cuộc sống của mình thật tuyệt vời, bố mẹ mình cực kì yêu nhau, và họ cũng yêu mình rất nhiều!

3.

"Han Eunbi, con học điều này từ ai vậy? Con lại quậy phá dưới lầu cả buổi chiều, nhanh lên thay quần áo cho bố, đừng để bị cảm lạnh." Jeong Jihoon nhìn con gái mình với mái tóc đuôi ngựa xõa tung trước mặt, chỉ bất lực mắng.

Han Eunbi trợn tròn mắt như viên đại bác, lao tới ôm lấy đùi của Jeong Jihoon, sau đó đáng thương nói "Bố, đừng lớn tiếng với con!"

Khi Jeong Jihoon nhìn thấy vẻ mặt thay đổi đột ngột của con gái, cậu biết rằng Han Wangho đang đến. Mọi người đều nói rằng con gái của Han Wangho và Jeong Jihoon là một công chúa nhỏ thanh lịch và dễ thương, nhưng chỉ có Han Wangho và Jeong Jihoon biết rằng con gái họ là một thiên thần lật mặt như bánh tráng. Đúng vậy, đứa bé ấy thực sự là một cô công chúa nhỏ mang nhiều mặt, có thể thanh lịch, hoạt bát, thân thiện hoặc lạnh lùng.

Thực ra điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, thành thật mà nói, những ai biết bố mẹ của Han Eunbi khi còn nhỏ đều nói rằng hai người này chưa bao giờ là người dễ bị ức hiếp, việc họ bắt nạt và chỉ trích lẫn nhau là chuyện thường ngày.

Là đứa con gái quý giá của họ, làm sao Han Eunbi có thể là một cô bé trong sáng, ngốc nghếch và ngọt ngào? Dù bé Eunbi của chúng ta lớn lên trong tình yêu thương nhưng gen vẫn là gen.

Điều khiến Han Eunbi trở thành một đứa trẻ tốt hơn bố mẹ mình là cô nhóc có thể thay đổi khuôn mặt rất nhanh và luôn toát ra tính cách phù hợp nhất với hoàn cảnh trong môi trường hiện tại. Về điều này, ngay cả Han Wangho và Jeong Jihoon cũng phải ngưỡng mộ con gái họ rất nhiều.

"Được rồi, Eunbi, đi thay quần áo và đi tắm đi, nhìn mồ hôi ướt đẫm cả người con kìa. Lát nữa gia đình chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài ăn tối." Han Wangho nhìn con gái mình và giơ tay chạm vào bím tóc của em.

Han Eunbi quay lại và nháy mắt với Jeong Jihoon, ra hiệu cho bố mình rằng em đã thoát một kiếp nạn, chốc lát dường như trở thành chính mình, còn đứa nhỏ phá phách trước đó căn bản không hề tồn tại.

Cô bé cười rất ngọt ngào, nhìn Han Wangho nói "Con biết, Wangssi, tí nữa con sẽ mặc bộ váy công chúa mà Jeong Jihoon mua cho con."

Han Eunbi gọi cha mẹ bằng tên riêng, giống như một đứa trẻ người Mỹ. Phải nói rằng em ấy thực sự trông giống bố mình - người luôn là một chiến binh trung thành với thứ ngôn ngữ đơn giản, Jeong Jihoon và Han Wangho dường như đã quen với điều đó.

Jeong Jihoon nhéo má con gái mình "Eunbi bé bỏng ơi, nhanh lên nào. Đến muộn không phải là điều tốt đâu." Vừa nói, cậu vừa tăng thêm lực trong tay.

Han Eunbi cau mày, đáng thương nhìn Han Wangho cầu cứu, Han Wangho sau đó giơ tay kéo lấy tay Jeong Jihoon "Jihoon, em định mặc quần áo gì?"

Lúc này Jeong Jihoon mới buông ra, sau đó vòng tay qua eo Han Wangho, cúi đầu xuống cùng anh thương lượng xem nên mặc quần áo như nào. Han Wangho bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó vỗ nhẹ má đối phương dỗ dành "Mặc gì cũng sẽ đẹp trai hơn người khác!"

Han Eunbi nhìn bố mẹ mình mà chán nản, nhanh chóng trở về phòng. Han Wangho nhìn Han Eunbi mở cửa xông vào phòng, bất đắc dĩ bật cười "Jeong Jihoon, em nghĩ thế nào? Con gái của chúng ta trông giống ai?"

Jeong Jihoon nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói từng chữ một "Có vẻ giống anh."

Han Wangho nghe xong nhếch môi, ánh mắt thay đổi và nói với vẻ đe dọa rất rõ ràng "Thật sao? Anh lại thấy con bé trông giống Jihoonie hơn."

Ngay khi Jeong Jihoon định nói, Han Eunbi mặc váy công chúa bước ra cực kỳ tao nhã, em nhỏ dùng điệu bộ của một công chúa thực thụ nói với Jeong Jihoon và Han Wangho "Bố mẹ thân mến, khi nào thì chúng ta xuất phát?"

Jeong Jihoon nhìn vẻ ngoài tao nhã của con gái mà không khỏi cảm thấy tự hào trong lòng: Con gái tôi thật sự quá xinh đẹp, con bé là sự kết hợp những ưu điểm vượt trội của hai người chúng tôi !!!

Han Wangho mỉm cười, đảo mắt rồi nói với Han Eunbi kèm nụ cười như một bậc phụ huynh tiêu chuẩn "Eunbi, con vẫn cần phải làm tóc, như thế trông sẽ đẹp hơn."

Nói xong anh nháy mắt với Jeong Jihoon. Phải nói rằng dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, Han Wangho và Jeong Jihoon vẫn sẽ luôn ăn ý cùng nhau bắt nạt người khác.

Từ việc "bắt nạt" đồng đội ngày xưa cho đến bây giờ cùng nhau bắt nạt con gái mình, Jeong Jihoon hiểu điều đó và bước tới ấn con gái mình ngồi xuống ghế, trông cứ như một người cha tốt muốn thể hiện kỹ năng của mình.

Han Wangho ở bên cạnh nói chuyện với Han Eunbi "Trước khi con sinh ra, bố con đã bắt đầu học rất nhiều kiểu tóc khác nhau cho các bé gái, đặc biệt là kiểu vương miện công chúa, rất tiện lợi. Con không biết hôm qua bố con đã vất vả thế nào khi xem video và nghiên cứu một kiểu tóc mới để dành riêng cho con đâu."

Nói thật, Han Eunbi chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, làm sao có thể đoán được bố mẹ mình lại hợp sức bắt nạt con gái họ, em ngoan ngoãn ngồi xuống, để cho Jeong Jihoon muốn làm gì thì làm.

Han Wangho đã mở một bộ phim hoạt hình cho Eunbi, còn Jeong Jihoon ở đằng sau ghế và mày mò kiểu tóc cho con gái mình. Han Wangho đứng một bên theo dõi cách Jeong Jihoon tạo kiểu tóc Na Tra cho con gái, rồi đưa mắt nhìn đứa nhỏ Han Eunbi ngây ngô vẫn chưa để ý đến, anh xoay người cười khúc khích.

"Nào Eunbi, con nghĩ sao?" Jeong Jihoon đưa con gái mình đến trước gương, nhướng mày cho em xem thành quả. Han Eunbi vừa nhìn trong gương đã thấy hai bím tóc cao ngất trời của mình, hoàn toàn không phù hợp với bộ váy công chúa mà em đang mặc. Tuy rằng Han Eunbi nhà ta hiểu biết nhiều hơn những đứa trẻ khác, nhưng em vẫn không thể chấp nhận nổi bộ dạng kỳ quái của mình, dù sao em cũng chỉ là một đứa trẻ, em đã bật khóc ngay lập tức.

Thấy con gái mình thực sự khóc, Jeong Jihoon nhất thời ngơ ngác nhận ra trò đùa đã đi quá xa. Han Wangho thấy vậy vội vàng bước tới, bế con gái lên, vỗ nhẹ vào lưng em, rồi đánh Jeong Jihoon hai cái để an ủi con gái "Eunbi ngoan nào không được khóc, Jeong Jihoon đã bắt nạt Eunbi của chúng ta, thật là quá đáng".

Han Eunbi lau nước mắt, sau đó nhìn Jeong Jihoon "Đúng vậy, Jihoon thực sự đã đi quá xa. Để kiểu tóc như vậy chẳng khác nào hủy hoại hình ảnh của con. Thật may mắn vì không có ai khác nhìn thấy ngoài hai người."

Jeong Jihoon nghe thấy lời nói của con gái mình, trả lời một cách vô tri "Là ba người, ôi, Eunbi tính sai rồi."

Nghe vậy, Han Eunbi càng tức giận hơn, quay đầu lại nói thẳng "Con không muốn quan tâm đến bố nữa, Jeong Jihoon. Tình bạn của chúng ta xem như cắt đứt!"

Han Wangho rất vui vẻ khi nghe điều này, nhưng anh nói theo lời con gái mình "Đúng vậy, dám bắt nạt Eunbi, mau chấm dứt tình bạn này thôi. Chúng ta sẽ không chơi với Jihoon nữa."

"Trừ khi bố mua cho con một bộ búp bê Disney và một bộ Transformers đầy đủ, con sẽ cân nhắc chăm chước cho bố" Han Eunbi cau mày, miễn cưỡng nói với Jeong Jihoon như thể em đã tính toán điều này từ rất lâu rồi.

Khi Jeong Jihoon nhìn thấy Han Wangho ôm Eunbi, cậu sợ anh mệt, nên trước tiên đã ôm Eunbi vào lòng, gật đầu đồng ý với bé con "Được rồi, bố sẽ mua."

Han Eunbi lau nước mắt trên mặt, ra hiệu cho Jeong Jihoon đặt em xuống, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái công chúa nhỏ, nghiêm túc nói với Han Wangho và Jeong Jihoon "Chúng ta nên đi thôi, không thể đến muộn được."

Nói xong, bé Eunbi một tay ôm Han Wangho, một tay ôm Jeong Jihoon, ba người cùng nhau rời khỏi nhà.

/end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro