𝐂𝟏𝟎-𝟏𝟏-𝟏𝟐

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 10 

Jaewan đến sảnh chính ở tầng trệt, có người biết hắn nên chen tới làm quen, "Jae thiếu cũng tới xem náo nhiệt à."

Jaewan không nhận ra người này nhưng cũng chẳng ngăn cản hắn nghe ngóng tin tức. "Ai đang chơi vậy?"

Người này nói Doran và Wangho  đặt cược, còn cười hết sức mờ ám.

"Park Doran công tử để ý cậu ấy lâu rồi, thể nào đêm nay cũng được toại nguyện thôi."

Nhìn Wangho  giữa đám người, Jaewan thấy hơi đáng tiếc, không có hứng thú xem náo nhiệt nữa mà lên lầu lại.

"Sư phụ Tiểu Han tốt vậy mà." Jaewan thở dài. "Không phải người cùng một đường với bọn họ, đúng là cải trắng ngon bị heo ủi mất rồi."

Jaehyun vui vẻ. "Không ngờ cậu còn biết thương hương tiếc ngọc cơ đấy."

Jaewan không để ý lời trêu chọc của hắn, vẻ mặt đăm chiêu, "Tớ chỉ cảm thấy......" Hắn bưng rượu lên nhấp một hớp rồi bỏ lửng câu nói.

Nãy giờ Lee  Jihoon không nói gì mà chỉ im lặng nhìn xuống đại sảnh.

Bóng người lắc lư, dáng đứng của thiếu niên thẳng tắp, mặc cho ánh đèn màu rực rỡ chiếu vào người mình. Cậu vẫn như lần trước, lạc lõng với mọi thứ xung quanh.

Cậu không thích hợp xuất hiện ở quán bar.

Jaehyun trở lại ghế sofa, thấy Lee  Jihoon còn đứng bên cửa sổ thì thốt lên, "Lão Lee ?"

Lee  Jihoon không trả lời.

Lúc này dưới lầu, một chiếc phi tiêu đuôi tím đang ghim ngay giữa hồng tâm trên bia.

Doran đắc ý quay đầu lại.

Chung quanh ồ lên khen ngợi, Doran tự tin đi về phía Wangho .

"Tiểu Wangho, hay là giờ em nhận thua đi, hôn anh một cái là được rồi."

"Đúng vậy, khỏi cần thi thố nữa mà hôn luôn đi!" Đám bạn Doran hò hét ầm ĩ. "Hôn kiểu Pháp nồng nhiệt vào!"

Wangho  cầm một chiếc phi tiêu đuôi đỏ, khẽ gật đầu, "Để tôi thử một lần đã."

Doran bị nụ cười của Wangho  làm xôn xao, chỉ hận không thể đem người đi ngay lập tức, trong lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, thúc giục cậu: "Vậy em mau lên đi."

Wangho  bình tĩnh nhìn bia phi tiêu, ánh mắt lập tức thay đổi.

Ngón cái và ngón trỏ cầm phi tiêu, ngón giữa đỡ phần thân, chẳng chút do dự phóng đi.

Vút.

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, phi tiêu đuôi tím ở hồng tâm bị đánh bật, thay vào đó là phi tiêu đuôi đỏ.

Hiện trường lặng ngắt giây lát, bỗng nhiên tiếng vỗ tay vang lên.

"Sư phụ Tiểu Han giỏi quá! Cao thủ!"

"Tiểu Han có tài mà giấu nha!"

"Ha ha ha, lần đầu tiên có người đánh bật phi tiêu của Park công tử đó, tối nay tới đây cũng đáng mà."

Doran không nói một lời, hắn im lặng nhìn Wangho , vừa sầu vừa tức.

Wangho  gật đầu với người chung quanh, sau đó đi tới chỗ Doran lịch sự hỏi, "Có thể trả tiền mặt được không?"

......

Trong gian phòng lầu hai, Lee  Jihoon quay lại ghế sofa.

Đêm nay Jaehyun khui chai Romanee-Conti năm 1961, hắn rót một ly cho Lee Jihoon.

"Đừng chỉ uống cocktail, làm ly vang đỏ đi."

Lee  Jihoon không nhận, "Không uống, có việc bận rồi, đêm nay tớ khao."

"Đừng mà!" Jaewan vội đứng dậy, "Biết cậu đến nên tớ đâu có gọi người, giờ cậu đi bỏ lại tớ và Jaehyun mắt to trừng mắt nhỏ à."

Jaehyun cũng nói: "Đêm nay cậu dứt khoát không được đi. Tớ có một tin muốn thông báo đây."

"Tớ sắp kết hôn rồi."

"!" Jaewan sửng sốt, "Có người thèm lấy cậu sao?!"

Jaehyun lắc lắc ly rượu, hờ hững cười nói, "Hôm qua mới gặp xong, là đại tiểu thư Kim thị, đúng lúc hai tập đoàn có dự án hợp tác nên đôi bên cùng có lợi. Ngày cưới cũng định rồi, tháng sau tổ chức."

Jaewan nghẹn lời, dù biết sớm muộn gì cũng có ngày này nhưng khi nó đến thật vẫn không khỏi ngậm ngùi. Hắn vỗ vai Jaehyun. "Haizz, chắc tớ cũng sắp rồi, trong ba đứa mình chỉ có Lee  tổng tự do nhất thôi."

Jaehyun bị hắn chọc cười, "Quá tự do luôn ấy chứ. Tớ dám cá cậu ấy sẽ ở độc thân suốt đời cho xem!"

Lee  Jihoon ngồi xuống ghế sofa cầm ly rượu lên.

Jaewan cười khúc khích, "Dù sao giang sơn của Lee tổng cũng có người thừa kế nên đâu quan trọng nữa. Cơ mà nghe nói gần đây Sanghyeok mới tự thành lập công ty à?"

Lee  Jihoon nhấp một ngụm rượu, "Chẳng biết."

Jaewan cảm khái. "Cháu trai duy nhất của mình mà cậu cũng không để ý nữa, trong lòng cậu ngoài sự nghiệp ra còn chứa nổi ai không hả!"

Jaehyun bỗng nhiên đặt ly rượu xuống. "Lão Lee  cậu nói nghe xem, rốt cuộc mỹ nhân thần tiên nào mới lọt vào mắt cậu được hả?"

Lee  Jihoon đáp ngay chẳng chút nghĩ ngợi, "Tùy duyên."

Hai giờ sáng, trong quán bar vẫn cực kỳ náo nhiệt, Wangho  pha xong ly rượu cuối cùng, về phòng thay đồ rồi đúng giờ tan sở.

Ra ngoài quán bar, không khí ấm áp lập tức biến thành lưỡi đao băng, Wangho  quàng khăn lên cổ, đang định đi thì Doran từ trong góc đi tới chặn cậu lại.

Doran đã ở đây đón lõng Wangho  nửa tiếng.

"Wangho ." Doran quan sát sắc mặt Wangho , hơi đỏ nhưng không thể nhìn ra đã say hay chưa, "Học phi tiêu ở đâu mà chơi giỏi thế."

Doran đã uống không ít, trong miệng nồng nặc mùi rượu.

Wangho  không lên tiếng mà đi vòng qua hắn.

Thấy cậu muốn đi, Doran hấp tấp kéo cánh tay cậu lại, ánh mắt sáng rực, "Tiểu Han em vô tình quá đấy, anh thích em mà, anh không tin là em không biết."

Trong bãi đậu xe cách đó không xa, một chiếc Maybach chậm rãi chạy ra.

"Dừng lại." Người đàn ông ngồi phía sau đột nhiên lên tiếng.

Tài xế lập tức dừng sát đường.

Hạ cửa xe xuống, Lee  Jihoon nhìn về phía cửa quán bar.

Khi mặc đồ bình thường, nhìn bartender kia càng trẻ hơn, mặt nhỏ, khí chất cũng nhỏ.

Jaewan nói cậu mười tám rồi sao?

Bị Doran lôi kéo, Wangho  vẫn không hề nao núng, "Park Doran, đây là cách anh thích người khác đấy à?"

Lần đầu tiên nghe Wangho  gọi tên mình, tim Doran vừa mềm vừa ngứa, Wangho  hoàn toàn khác xa khẩu vị trước đây của hắn.

Không ẻo lả không yếu đuối, không biết nũng nịu, tính tình còn lạnh nhạt nhưng hắn lại thích, từ lần đầu gặp Wangho  hắn đã rung động rồi.

Wangho  không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà còn toát ra vẻ lạnh lùng bất cần, Doran rất muốn chinh phục cậu.

Nghĩ đến Wangho  nằm dưới người mình, sắc mặt ửng hồng vì mình, chỉ gọi tên mình.

Doran lập tức mất sạch lý trí.

Hắn cười hì hì buông Wangho  ra, "Tiểu Han em đừng giận mà, tại anh sợ em đi mất thôi."

"Muốn về nhà đúng không? Khuya rồi khó gọi xe lắm, anh đưa em về."

Wangho  lạnh nhạt nói: "Anh không ngại say rượu lái xe nhưng tôi còn tiếc mạng lắm, đợi lần sau anh tỉnh rồi nói."

Sau đó cậu nhấc chân bỏ đi.

Doran suy nghĩ lời Wangho  nói, hai mắt tỏa sáng, ý cậu là lần sau không say thì có thể đưa cậu về nhà sao?

Doran không đuổi theo mà hét vọng theo Wangho , "Wangho , đi chậm một chút! Chú ý an toàn nhé!"

Lee  Jihoon nâng cửa xe lên, "Đi thôi."

Maybach chạy ngang lối đi bộ, qua cửa sổ xe, Lee  Jihoon liếc thấy một bóng người lóe lên.

Băng qua lối đi bộ, Wangho  đứng ven đường chờ xe, rạng sáng ngày Giáng Sinh, trên đường vẫn đông đúc tấp nập, ven đường còn có mấy quầy bán hoa.

Trong đám đông, Wangho  nhìn thấy một bé gái.

Khoảng mười tuổi, áo khoác phong phanh, xách một giỏ hoa đi bán.

Loại hoa em bán không giống người khác, là hoa mai vàng nên ra sức chào hàng cả đêm mà một nhánh vẫn chưa bán được.
Bé gái lo lắng vô cùng, một tệ cũng không kiếm được, nhất định về nhà sẽ bị cha mắng, còn em trai đòi uống sữa bột nhập khẩu.

Nhưng thật sự chẳng ai chịu mua mai vàng cả.

Bé gái đứng ở chỗ vắng sợ hãi gục đầu xuống, sợ cha đánh mình.

Mấy giây sau, trước mắt cô bé xuất hiện một đôi ủng ngắn màu đen.

Giọng nói êm ái vang lên trên đỉnh đầu, "Mai vàng bán sao vậy em?"

Bé gái mừng rỡ ngẩng đầu lên, đèn đường sáng rực chiếu xuống, em nhìn thấy một gương mặt vô cùng xinh đẹp.

Bé gái chưa từng thấy ai đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả minh tinh trên TV, em hồi hộp đến nỗi cà lăm, "Năm, năm tệ một nhánh ạ."

Wangho  đếm mai vàng, tổng cộng hai mươi nhánh.

Cậu móc túi lấy ra hai tờ tiền màu đỏ đưa cho bé gái, "Anh mua hết."

Bé gái vừa mừng vừa sợ, "Hai mươi nhánh chỉ có một trăm tệ thôi ạ, anh trả dư rồi nè!"

Khóe miệng Wangho  hơi cong lên, trong mắt lộ ra ý cười ấm áp, "Một trăm em đem về nhà nộp, còn một trăm em cất cho kỹ nhé, tiền riêng của em đó."

Bé gái ngơ ngác, không lấy hoa mà cũng chẳng dám nhận tiền.

Wangho  tự lấy hoa rồi nhẹ nhàng thả hai tờ tiền vào giỏ, "Về nhà đi em."

Wangho  ôm bó mai vàng đi.

Bé gái sững sờ nhìn theo cậu, hai mắt bỗng nhiên đỏ hoe, giơ tay áo lên dụi mắt một cái rồi xách giỏ về nhà.

"Cảm ơn anh trai thần tiên." Cô bé nói thầm trong lòng.

——

Trước cổng nhà họ Lee  có một bóng người đang chờ, trong ngực Eunjung ôm một hộp quà, liên tục nhìn tới phía trước.

Nhiệt độ không khí quá thấp nên y lạnh cóng cả người, đi tới đi lui giậm chân sưởi ấm.

Đã trễ thế này mà sao Lee  Jihoon vẫn chưa về?

Eunjung không khỏi nghĩ lung tung, chắc không phải...... qua đêm với người khác đấy chứ?

Eunjung ấm ức mím chặt môi.

Bực bội đá không khí một cái.

Đúng lúc này phía trước có đèn xe rọi đến, Eunjung nheo mắt ngẩng đầu lên, cố nhìn rõ biển số xe.

SL A0000!

Là xe của chú Jihoon!

Eunjung lập tức tươi cười, Maybach lái đến cổng, y chạy tới trước, "Chú Lee!"

Lee Jihoon đang nhắm mắt dưỡng thần thì chợt nghe tiếng gọi, anh nhìn ra cửa sổ.

Qua lớp kính, khuôn mặt thiếu nữ nhìn khá quen, trong đầu Lee  Jihoon hiện ra thiếu niên ở quầy bar.

"Dừng xe." Lee  Jihoon nói.

Tài xế dừng xe lại.

Eunjung vui vẻ chạy tới cạnh xe rồi khom người gõ lên cửa kính.

Cửa xe hạ xuống, Lee  Jihoon nhìn vào mắt Eunjung  , hình dáng thì giống nhưng thần thái không giống.

Anh thờ ơ hỏi: "Cô là?"

Nụ cười của Eunjung  cứng đờ, nỗi tủi thân lập tức dâng lên, "Chú Lee  Jihoon không nhớ cháu sao? Cháu là Eunjung  , bạn của Sanghyeok đó ạ."

Lee  Jihoon gật đầu, "Nó chưa về đâu."

Anh nâng cửa xe lên rồi nói: "Đi thôi."

Maybach tiến vào bãi đỗ xe.

Eunjung  đứng sững tại chỗ hồi lâu mới phản ứng được, quay người muốn đuổi theo xe, "Không phải cháu đến tìm anh ấy mà là......"

Bịch!

Eunjung trượt chân ngã sấp xuống, hộp quà trong ngực văng đi, nắp hộp mở toang, một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ rơi ra.

"......" Eunjung uất nghẹn đỏ hoe mắt, y nằm rạp trên mặt đất, lấy điện thoại ra gọi.

Điện thoại vừa kết nối, Eunjung lập tức bật khóc, "Lee  Sanghyeok ! Ra uống rượu đi!"

......

Cùng lúc đó, Wangho  đã về đến nhà.

Hai mươi nhánh mai vàng quá nhiều nên chai nước suối làm bình hoa không chứa nổi, Wangho  lấy thùng câu cá ra hứng một phần ba nước rồi thả bó hoa vào.

Chẳng bao lâu sau, gian phòng tràn ngập mùi hương thơm ngát, Wangho  nhẹ nhàng hít hà.

Hương thơm vô cùng thanh nhã.

Tắm xong lên giường.

Trước khi tắt đèn, Wangho  nhìn đồng hồ, 4 giờ 12 phút sáng.

Trong nguyên tác, lúc này Sanghyeok đã sắp biết Eunjung có người mình thích.

Mặc dù vẫn không biết người kia chính là Lee Jihoon - chú của mình.

Mi mắt Wangho  khẽ chớp, tắt đèn đi ngủ

 

CHƯƠNG 11

Trong quán bar huyên náo, không ít đàn ông đang ngắm nghía Eunjung , y đã vào đại một quán bar ven đường.

Ngay cả tên y Lee Jihoon cũng không nhớ, y muốn uống cho mình tê liệt!

Y gọi một chai bia, một mình một bàn, rót một ly rồi nốc cạn.

"Khụ khụ......" Y bị sặc ứa nước mắt.

"Uống rượu giải sầu một mình, tâm trạng không vui à?" Bỗng nhiên có người nắm bả vai y rồi ngồi xuống bên cạnh.

Eunjung quay đầu lại, đôi mắt ướt nhòe nhìn thấy một gương mặt xa lạ, y nhếch miệng cười, "Anh là ai?"

Gã đàn ông có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người Eunjung  , hắn chậm rãi thò tay xuống xoa eo Eunjung rồi luồn vào dưới áo, da thịt cô vừa mềm vừa mịn.

Trong lòng gã đàn ông ngứa ngáy, hắn cúi đầu tới gần Eunjung  , bờ môi như có như không lướt qua vành tai y, "Em muốn anh là ai?"

Bàn tay gã đàn ông không nhẹ không nặng xo/a nắn vòng eo mềm mại, Eunjung tỉnh tỉnh mê mê, y cảm thấy hơi nhột, bắt đầu nói năng lộn xộn, "Anh, nói, nói gì, tôi không hiểu."

Gã đàn ông kề sát vào Eunjung  , "Anh dẫn em đi chơi nhé?"

Eunjung lắc đầu, hai tay kháng cự đẩy gã đàn ông ra, "Anh ngồi gần quá, tôi......" Đầu y nặng trĩu, "Sanghyeok đâu? Gọi anh ấy tới đây."

"Người đẹp." Gã đàn ông xoa dọc lên trên, hơi thở dồn dập, áp môi vào khóe miệng Eunjung hôn nhẹ, "Anh và em cùng ——"

Một giây sau, gã đàn ông bị kéo dậy một cách thô bạo.

Hai mắt Sanghyeok đỏ ngầu, bắt gặp một gã đàn ông lạ ôm hôn Eunjung, hắn túm đầu gã nện mạnh xuống mặt bàn kính.

"ĐM! Mẹ kiếp mày muốn chết hả!"

Đầu gã đàn ông lập tức tóe máu, hắn giãy giụa muốn chống trả nhưng lại bị Sanghyeok túm đầu nện xuống bàn lần nữa.

Tay kia của Sanghyeok chụp lấy chai rượu đập bể rồi chĩa vào cổ gã đàn ông đang vùng vẫy.

Cảm nhận được mảnh vỡ sắc nhọn lạnh buốt, gã đàn ông lập tức đứng yên.

Sanghyeok giống hệt chó dại, bảo bối của hắn ngay cả chạm nhẹ hắn cũng không dám, thế mà có kẻ dám vấy bẩn! Hắn lạnh lùng kề vào tai gã đàn ông hỏi: "Hôn thích không?"

Mi mắt gã đàn ông dính máu, rối rít xin tha, "Anh ơi em sai rồi, em không dám nữa......"

Gây ra động tĩnh lớn như vậy làm quán bar lập tức náo loạn, quản lý và bảo vệ vội vàng chạy tới can ngăn.

Trên ghế salon, Eunjung vẫn ngồi thừ ra, áo bị vén lên một góc, mờ mịt nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt.

Mí mắt y sụp xuống, sau đó co ro ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, Eunjung đã ở trên xe.

Y ngồi dậy, mơ màng nửa ngày mới phát hiện Sanghyeok ngồi cạnh không nói một lời.

"Lee  Sanghyeok ?" Eunjung mờ mịt, "Đây là đâu?" Y gõ gõ đầu mình, "Em đau đầu quá."

Sanghyeok vừa tức vừa xót, đang nghiêm mặt lập tức chịu thua.

Hắn quay sang vuốt mái tóc hơi rối của Eunjung  , "Không biết uống mà còn dám gọi bia nặng độ, ngày mai em còn khó chịu hơn nữa kìa."

Eunjung chớp mắt, "Bia nặng độ là gì cơ?"

"......" Sanghyeok nhất thời im lặng, hình ảnh gã đàn ông hôn Eunjung lại hiện ra, hắn đột nhiên bực bội, "Cái gì cũng không biết mà chạy đi uống rượu làm gì. Lúc nãy em đã suýt bị......"

Eunjung tròn xoe mắt, Sanghyeok không nói được nữa, rút tay lại nói: "Anh đưa em về nhà."

Eunjung gật đầu, đột nhiên khẩn trương sờ tới sờ lui trên người hắn, "Khăn quàng cổ của em đâu rồi?"

Sanghyeok lấy ra khăn quàng cổ được xếp ngay ngắn, "Sợ em nóng thôi."

"Không phải cái này." Eunjung cuống lên, "Khăn quàng cổ bằng len đỏ mà em tự đan ấy!" Y lập tức nhìn lên chỗ tài xế, "Quay lại quán bar đi, chắc làm rơi ở đó rồi!"

Sanghyeok ngờ vực hỏi: "Em đan khăn quàng cổ cho ai vậy?"

Tim Eunjung giật thót, thích Lee  Jihoon là bí mật của y.

Y nhìn lảng đi chỗ khác rồi nói qua loa: "Thì, thì cho người em thích chứ ai."

Đầu óc Sanghyeok lập tức trống rỗng.

Ngày hôm sau, hiếm hoi lắm Wangho  mới ngủ nướng một hôm, dậy nấu cơm trưa, ăn xong lại quét dọn vệ sinh rồi mặc áo khoác dày ra cửa.

Cậu muốn mua bình hoa.

Gần đó có một chợ bán chim hoa cá kiểng, Wangho  đi dạo một vòng, lúc ra xách theo một chiếc bình pha lê trong suốt và mấy chậu sen đá.

Cậu không vội về nhà mà đi dạo loanh quanh đến giờ cơm chiều, ra cổng chợ ăn tô mì thịt bò.

Ăn xong trời đã tối hẳn, còn rơi tuyết lất phất, Wangho  xách đồ ung dung đi về nhà.

Khi sắp đến cư xá, Wangho  thoáng thấy một chiếc xe quen thuộc, xe của Lee  Sanghyeok .

Biết Eunjung thích người khác nên đến tìm cậu nổi điên.

Trong truyện, đêm đó Wangho  bị hắn giày vò suýt chết.

Wangho  quay người tới phòng bảo vệ.

Bảo vệ rất thích thiếu niên lễ phép này, cười tủm tỉm nhận lấy túi đồ, "Yên tâm, để chú giữ bảo đảm không vỡ đâu!"

Thấy Wangho  định ra ngoài cư xá, bảo vệ hỏi, "Ngày mai tới lấy hay sao?"

Wangho  cười, "Sáng mai ạ, làm phiền chú nhé."

Đi ra cư xá, Wangho  đón xe đến quán bar.

Ngày thường quán bar vẫn hết sức náo nhiệt, bàn Doran rất đông vui nhưng hắn lại mất hồn mất vía, liên tục nhìn về phía quầy bar.

Ngồi cạnh hắn là một nam sinh có giọng điệu chanh chua, "Park ca có nhìn ra hoa cũng vô ích thôi, hôm nay là thứ Ba, Wangho  không đi làm đâu."

Doran phớt lờ hắn, vớ lấy hộp thuốc lá trên bàn rút ra một điếu, đang định châm lửa thì một bóng dáng quen thuộc đi vào quán bar.

Doran vứt ngay điếu thuốc rồi đứng dậy bước nhanh tới.

Nam sinh kia nhìn theo ánh mắt Park Doran, lập tức kinh ngạc.

Mẹ! Wangho  tới thật rồi!

"Wangho , sao em lại tới đây?" Doran tươi cười.

Wangho  hờ hững nói: "Tới lấy đồ." Cậu bước vào phòng nhân viên.

Doran vẫn chưa chịu đi mà dựa vào quầy bar chờ.

Mấy phút sau, Wangho  trở ra nhưng không mặc đồng phục làm việc, Doran hỏi, "Em đi luôn à?"

Wangho  không muốn nói chuyện với hắn nên đi vòng qua hắn.

Doran chợt thốt lên, "Anh không uống rượu đâu."

Wangho  dừng lại, Doran móc chìa khóa xe ra khỏi túi rồi cười mập mờ, "Hôm nay đưa em về được rồi đúng không?"

Mọi chuyện đều có thể tính toán chính xác, một số người cũng vậy, nhất là người có quá nhiều dụ.c vọng.

Wangho  lạnh nhạt liếc nhìn Doran rồi gật đầu, "Ừm."
Trên đường đi Doran luôn miệng hỏi han Wangho , cậu chỉ trả lời nhát gừng.

Vào cư xá, Doran ngắm nghía tòa nhà cũ kỹ, lại nảy ra một ý định.

Lúc nãy hắn hỏi rồi, Wangho  không có nhà mà đang ở phòng thuê.

"Wangho , bạn anh có căn hộ ở trung tâm thành phố, nó đi nước ngoài nên đang cho thuê, diện tích rộng lắm, vừa sửa xong, đồ đạc cũng mới, có thể ngắm sông, giao thông cũng thuận tiện, nếu em có hứng thú." Hắn ám chỉ, "Thì để anh nói giùm em một tiếng, nó không lấy tiền thuê đâu."

"Cảm ơn, tôi ở đây được rồi." Wangho  nhìn tới trước. "Dừng trước tòa nhà kia đi, chỗ có thùng thu gom đồ cũ ấy."

Doran giảm tốc độ rồi dừng xe lại, hắn háo hức nhìn Wangho , chờ cậu mời mình lên lầu uống nước.

Wangho  tháo dây an toàn, "Cảm ơn." Sau đó mở cửa xuống xe.

Doran sững sờ, chỉ vậy thôi sao? Hắn vội vã xuống theo, "Wangho !"

Wangho  quay đầu hờ hững nói, "Nhà tôi chật hẹp không tiện mời khách, ngoài cổng có quán cà phê cũng tạm được, anh muốn uống không? Tôi mời."

Doran khựng lại, có cảm giác quẫn bách như bị bắt quả tang.

Nhưng hắn lập tức cười lên, "Wangho , có phải em nghĩ anh thích em chỉ vì chuyện kia không?"

Wangho  làm thinh.

Doran muốn hút điếu thuốc nhưng nhìn sang Wangho  lại thôi, "Hôm nay thật sự không phải vậy đâu, anh thích em thật lòng mà."

Đây là lần đầu tiên Doran có cảm giác này.

Đúng là hắn có ý nghĩ đen tối nhưng quả thực không muốn cưỡng ép Wangho .

Hắn chỉ muốn lên lầu để xem nơi ở của cậu mà thôi.

Doran vò đầu, "Trễ quá rồi không uống đâu, ly này để dành lại đi, ngủ ngon."

Doran quay người lên xe lái đi.

Cùng lúc đó, đèn cảm ứng trên lầu tối xuống, Sanghyeok tắt nhật ký cuộc gọi, hắn đã gọi cho Wangho  hơn một trăm cuộc.

Nhưng một cuộc Wangho  cũng không nghe.

Wangho  lên lầu, chẳng buồn nhìn đống tàn thuốc trước cửa mà lấy chìa khoá ra rồi bình tĩnh cắm vào ổ.

Két.

Cửa vừa mở thì sau lưng có người ập tới.

Sanghyeok chụp lấy bả vai Wangho  lôi vào nhà rồi đóng sầm cửa lại, bóp cổ Wangho  đè lên cửa.

Đèn chưa bật, chỉ có một tia sáng le lói hắt qua ô cửa sổ nhỏ.

Mặt Sanghyeok khuất trong bóng tối, có đàn ông đưa Wangho  về nên hắn không kìm được tức giận, tay siết chặt cổ Wangho , "Em ngủ với thằng kia rồi à?"

Cổ bị bóp mạnh làm Wangho  ngạt thở, cậu chỉ lạnh lùng nhìn Lee  Sanghyeok , phát âm không rõ lắm nhưng vẫn vô cùng cứng cỏi, "Đừng có sỉ nhục, tôi là người chứ không phải món đồ."

Sanghyeok thoáng sửng sốt, giây lát sau lại cười lạnh. "Tôi nhịn em lâu lắm rồi đấy. Wangho , biết thân biết phận chút đi, em là đồ của tôi."

"Tôi ghét nhất là kẻ khác đụng vào đồ của mình."

Tay hắn càng siết chặt hơn.

Wangho  thở dồn dập, vì thiếu dưỡng khí nên không cách nào nói chuyện.

Thấy mặt Wangho  nhăn nhúm, Sanghyeok buông tay ra, ánh mắt phức tạp nhìn cậu thở hổn hển.

Nhưng mấy ngày nay thiếu niên lại đẹp lên, trên mặt bắt đầu có thịt, làn da trong bóng tối láng mịn như tơ lụa, hàng mi dài rậm như hai chiếc bàn chải nhỏ.

Tim Sanghyeok hẫng đi một nhịp, ngón cái vuốt ve da cổ Wangho , rất lạnh chứ không non mịn ấm áp như Eunjung  .

Sanghyeok hơi mê muội xúc cảm này.

Wangho rất ghét hắn đụng vào mình nên đưa tay đẩy hắn ra, Sanghyeok dễ dàng chụp được tay cậu.

Hắn nhìn xoáy vào Wangho , so với chuyện Eunjung thích người khác, vừa rồi có đàn ông đưa Wangho  về nhà càng làm hắn điên tiết hơn.

"Wangho , đêm nay tôi phải chơi em."

Sanghyeok khàn giọng nói, một tay sờ soạng trước ngực Wangho , muốn cởi áo khoác cậu ra.

"Không ai cản được đâu!"

Trong bóng tối lờ mờ, đôi mắt màu nâu nhạt như vực thẳm sâu không thấy đáy.

Sanghyeok sờ lên nút sừng trâu, vừa định cởi thì đôi môi mỏng lạnh kia thốt ra ba chữ.

"Eunjung  ."

Wangho hờ hững nói. "Tôi tìm được em gái mình rồi."

 


CHƯƠNG 12

Sanghyeok bất động, toàn thân cứng đờ.

Mấy chữ nhẹ nhàng của Wangho  lại có hiệu quả như bom nguyên tử, nổ tung làm đầu óc hắn trống rỗng.

Wangho  đã tìm được!

Cậu đã tìm ra Eunjung  !

Làm thế nào cậu tìm được Eunjung chứ?

Sanghyeok nghẹn họng nhìn trân trối, môi mấp máy mấy lần nhưng không thốt ra được âm tiết nào.

Biểu hiện của Sanghyeok không ngoài dự đoán của Wangho , trong truyện Sanghyeok cầm tù cậu một năm là để ngăn cậu và Eunjung nhận nhau.

Wangho  đưa tay lên, đầu ngón trỏ đẩy nhẹ vai phải Sanghyeok làm hắn lùi lại mấy bước.

Sau đó Wangho  bật đèn lên.

Ánh sáng đột ngột xuất hiện khiến Sanghyeok vô thức nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì thấy Wangho  đang nhìn mình.

"Anh đã từng nghe cái tên này chưa?" Wangho  gằn từng chữ. "Hình như nó đang học ở đại học T thì phải."

"Ngày mai tôi sẽ đi tìm nó."

Từng chữ của Wangho  làm đầu Sanghyeok ong ong, sắc mặt hắn trắng bệch, một chữ cũng không thể phản bác.

Trốn đi.

Phản ứng đầu tiên của Sanghyeok chính là bỏ trốn, hắn chật vật chưa từng có, đẩy Wangho  ra rồi mở cửa chạy trối chết.

Tiếng bước chân hốt hoảng kích hoạt đèn cảm ứng, tầng này nối tiếp tầng kia sáng lên, sau đó lại lần lượt tối đi.

Wangho  lấy cây chổi và ki hốt rác, tỉ mỉ quét sạch cửa nhà.

Sau đó bình tĩnh đóng cửa.

Đổ tàn thuốc vào thùng rác, cậu cởi áo khoác rồi đi vào phòng vệ sinh.

Trong tấm gương nhỏ, trên cổ cậu có hai vết bầm mới.

Vặn vòi sen, phải chờ một lát nước nóng mới chảy ra từ trong bếp, giờ vẫn còn lạnh buốt nhưng Wangho  chẳng hề để ý, cậu cúi đầu hứng một vốc nước chà đi chà lại cổ mình.

Nước dần nóng lên, Wangho  kéo khăn lau khô mặt và cổ, tắt nước rồi ngẩng đầu lên.

Tấm gương mờ mịt hơi nước không thấy rõ mặt cậu.

Wangho  đưa ngón trỏ nhẹ nhàng viết một câu trên mặt gương.

Kế hoạch thành công.

......

Sanghyeok phóng xe như bay, đến một con đường vắng, hắn phanh gấp rồi dừng ngay giữa đường.

Giờ hắn đã tỉnh táo hơn nhưng cũng chẳng ích gì, Wangho  tìm ra Eunjung  , đây là điều hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Ngay khi phát hiện ra quan hệ của Wangho  và Eunjung  , hắn đã liên lạc với cô nhi viện, nhưng bất kỳ ai cũng không được xem hồ sơ nhận nuôi năm đó.

Chẳng lẽ là vô tình gặp mặt, Wangho  nhận ra Eunjung sao?

Đúng là gương mặt của họ rất giống nhau.

Ngày mai ——

Sanghyeok bực bội nhíu mày, ngày mai Wangho  muốn đi tìm Eunjung  .

Một khi họ nhận nhau, hắn sẽ......

Rầm.

Sanghyeok đập mạnh vô lăng.

Tạm thời hắn không thể gặp Wangho !

Trong lòng Sanghyeok dâng lên một nỗi ảo não mà ngay cả mình cũng không hiểu.

Làm xong việc nhà, Wangho  học bài sinh vật như thường lệ.

Đến 11 giờ, cậu uống một ly sữa nóng rồi lên giường đi ngủ.

Wangho  luôn ngủ không ngon lắm, trước kia ở nhà họ Han, ban đêm Minseok tè dầm liên tục, giờ cũng vẫn vậy, cậu thường xuyên bị quát dậy thay ga giường rồi đem giặt.

Lúc nhỏ Wangho  cũng không dám ngủ.

Có lần cậu lỡ ngủ say quá nên nửa đêm không nghe Minseok khóc, bị ông Han lôi ra khỏi chăn đánh cho một trận nhừ tử.

"Lỗ tai mày để làm kiểng hả? Em khóc mà cũng không nghe! Vậy khỏi cần tai nữa!" Ông ta bạt tai Wangho tới tấp.

Ù ù ù, còn hơi nhơn nhớt, cái gì Wangho  cũng không nghe được.

Từ sau lần đó, Wangho  bị ù tai khoảng một tháng, nghe không rõ tiếng.

Nỗi sợ mất thính lực khiến Wangho  không dám ngủ suốt thời gian đó, dưới mắt luôn có hai quầng thâm tím ngắt.

Sau khi dọn ra ngoài, chất lượng giấc ngủ của Wangho  dần cải thiện, mặc dù thỉnh thoảng vẫn bị mất ngủ nhưng hầu hết thời điểm có thể ngủ thẳng đến sáng.

Đêm nay Wangho  ngủ rất ngon, mở mắt ra, ánh nắng le lói xuyên qua cửa sổ, đúng là mặt trời rồi.

Lần đầu tiên kể từ khi lập đông đến nay.

Wangho  rời giường rồi đi cân trước, 54.5 ký. Dạo này nuôi được chút thịt nên tăng ba ký rưỡi.

Vẫn còn gầy lắm.

Bữa sáng nấu một tô mì, Wangho  cố ý bỏ thêm hai cái trứng chần nước sôi.

Ép mình ăn xong, Wangho  đổ rác vào túi rồi xách xuống lầu.

Ném rác vào thùng, Wangho  đi bộ tới phòng bảo vệ lấy bình hoa và sen đá.

Sau khi cảm ơn bảo vệ, Wangho  xách đồ về nhà, cắm mai vàng đã nở vào bình hoa rồi bày trên bàn trà.

Mấy chậu sen đá đặt trên bệ cửa sổ bếp, lúc nấu cơm có thể nhìn thấy sắc xanh.

Làm xong mấy việc này lại đến giờ học bài.

Thấy sắp mười hai giờ, cậu vào bếp nấu bữa cơm đơn giản, một món mặn một món chay.

Ăn trưa và dọn bếp xong, đúng hai giờ Wangho  đi ra ngoài.

Chiều thứ Tư Eunjung học ba tiết, 5 giờ 10 phút sẽ tan học.

Khoa Nhiếp ảnh của đại học T có một tòa nhà riêng, Wangho  không vào mà yên tĩnh chờ ở cửa.

Thỉnh thoảng có sinh viên ra vào, dáng người Wangho  thẳng tắp, khí chất xuất chúng nên thỉnh thoảng có sinh viên ghé mắt nhìn.

Một nam sinh ôm bóng chạy tới nhìn Wangho  hai ba lần rồi ngập ngừng gọi, "Eunjung?"

Wangho  không phản ứng, nam sinh buồn bực gãi đầu, vừa lẩm bẩm gì đó vừa đi lên lầu.

Lên lầu ba, nam sinh đụng ngay Eunjung  , hắn kích động nói, "Eunjung! Tớ vừa gặp......"

Eunjung chẳng buồn đoái hoài, trên mặt cũng không còn nụ cười tươi tắn như mọi khi, y hoàn toàn không chú ý tới nam sinh mà đi thẳng qua mặt hắn.

Nam sinh hoang mang đứng lại, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu, hôm nay sao vậy chứ?

Đầu tiên là gặp phải một người rất giống Eunjung  , sau đó Eunjung luôn hăng hái tràn đầy sức sống lại ỉu xìu như mất đi mấy triệu......

Phía trên nam sinh mặc áo khoác nhưng phía dưới vẫn là quần đùi chơi bóng, gió thổi qua lạnh run, hắn hất tóc, không nghĩ thêm nữa mà ôm bóng chạy tới phòng học.

Trong đầu Eunjung chỉ có một ý nghĩ duy nhất là Lee  Jihoon không nhớ mình.

Rõ ràng y đã đến nhà họ Lee  rất nhiều lần......

Trong tiệc mừng thọ Lee  lão gia, y chạy nhanh quá nên bị ngã, Lee  Jihoon còn đỡ y dậy nữa......

Sao lại không nhớ y chứ?

Vì năm đó y mười lăm tuổi, giờ lớn lên đã khác xưa? Hay là ——
Lee  Jihoon có người mình thích rồi?

Ôi!

Thật là phiền!

Nghĩ đến khả năng Lee  Jihoon thích người khác, Eunjung cực kỳ khó chịu, trên đường có mấy hòn đá vụn, y giơ chân đá bay một viên.

"Em gái."

Bỗng nhiên một giọng nam trong trẻo như tuyết đầu đông vang lên, ba phần lạnh lẽo, bảy phần dịu dàng.

Hai người anh của y không có giọng nói hay như vậy.

Eunjung thất thần một lát rồi bước tiếp.

Lần này là tên của y.

"Eunjung  ."

Bước chân Eunjung dần ngừng lại, y băn khoăn quay đầu, đôi mắt đen lập tức mở to.

Cách y mấy bước, dưới cây mai chưa nở, một thiếu niên đứng đó mỉm cười với y.

Áo khoác đen kiểu cổ điển, khăn quàng len màu đỏ sậm, mặt rất nhỏ, da rất trắng, tóc mái hơi dài vẫn không che được đôi mắt hồ ly xinh đẹp của cậu.

Eunjung trợn tròn mắt.

Người này...... nhìn quen quá......

Wangho  đi tới chỗ Eunjung rồi dừng lại trước mặt y, chỉ cách mấy bước chứ không xa, cao hơn y mấy centimet.

Rốt cuộc lần này cậu cũng thấy được mình trong mắt Eunjung  .

Wangho  khẽ nhếch môi cười, đôi mắt hơi cong lên, sau đó chìa tay ra, "Chào em, anh là Wangho , anh trai của em."

Gần cổng đại học T có một tiệm bán đồ ngọt.

Wangho  gọi cho Eunjung một phần bánh dâu và một ly ca cao nóng.

"Hồi bé em thích nhất là dâu và sô cô la." Wangho đẩy bánh dâu tới trước mặt Eunjung  , "Giờ còn thích không?"

Tim Eunjung đập thình thịch, trời còn chưa tối mà trong tiệm đã bật đèn.

Ánh đèn vàng cam chiếu xuống khuôn mặt đối diện, Eunjung nhớ ra rồi.

Nhìn rất quen là vì người này rất giống y. Chỉ là màu mắt hơi khác, mắt y màu nâu, còn người đối diện nhạt hơn đôi chút.

Còn nữa...... Mặt y đầy đặn hơn đối phương.

Eunjung cúi đầu, bánh gatô gắn dâu to mọng đỏ tươi tỏa ra mùi kem dâu, ca cao nóng bốc khói cũng tỏa hương thơm ngọt ngào.

Đúng là hai món y thích nhất.

Nhưng sao lại thế......

Eunjung khó nhọc lên tiếng. "Tôi không hiểu ý anh, tôi họ Choi, tôi có hai người anh ruột......"

Wangho gọi cho mình một phần bánh Black Forest, thìa bạc múc một miếng kem sô cô la sữa đặc, giọng cậu vẫn không nhanh không chậm, "Choi là họ của em sau khi được nhận nuôi. Trước lúc năm tuổi, tên em là Han Eunjung."

Eunjung siết chặt nắm đấm, "Tôi không tin." Mũi y cay xè. "Tôi là con nhà họ Choi, cha mẹ và các anh chưa bao giờ nói tôi là con nuôi cả."

Y đột nhiên nổi giận trừng Wangho , "Anh có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì đừng nói bậy!"

Lúc này y giống hệt một đứa bé ngang ngược càn quấy, nhưng trong lòng biết rõ có khả năng này lắm.

Trước kia y còn hỏi đùa cha mẹ rằng nhìn mình không giống họ và hai anh trai, có phải họ nhặt y về không.

Người trước mắt cực kỳ giống y, còn có...... Khi nghe thấy cái tên Han Eunjung, không hiểu sao tim y đập loạn xạ.

Đủ mọi dấu hiệu......

Eunjung không muốn nghĩ tiếp nữa, không, y không thể là người khác được, cha mẹ và anh trai đều yêu thương y, sao họ lại không phải người một nhà chứ, y chỉ là con của nhà họ Choi mà thôi!

Một tia u buồn lướt qua trong mắt Wangho , cậu đặt thìa xuống rồi đứng dậy, "Mạo muội quấy rầy rồi, anh đường đột quá, xin lỗi, em ăn xong rồi về nhé, cứ quên hết mọi lời anh nói đi, anh sẽ không xuất hiện nữa đâu."

Wangho  rời đi.

Góc áo cậu phất qua tỏa ra hương hoa mai thoang thoảng, hai tay Eunjung run rẩy, y nhắm mắt lại.

Đi đi.

Y chính là con nhà họ Choi chứ không phải Han Eunjung nào cả, cũng chỉ có hai anh trai, một người tên Choi Kwanghee, một người tên Choi Junsik, không phải Wangho gì hết!

Bên tai có tiếng chuông gió.

Là vật trang trí của tiệm bánh ngọt, mỗi lần mở cửa sẽ phát ra tiếng chuông lanh lảnh.

Wangho  đi rồi.

Tim Eunjung càng đập mạnh hơn, thịch thịch thịch, hệt như tiếng súng máy.

Y hít sâu mấy lần, cuối cùng mở mắt ra rồi đứng dậy đuổi theo.

Trời nhập nhoạng tối, đèn hai bên đường đã sáng lên, tuyết lác đác rơi xuống từ không trung, nhẹ nhàng bay lượn dưới ánh sáng mờ ảo.

Wangho chậm rãi đi tới trước, tiếng bước chân dồn dập sau lưng càng lúc càng gần, sau đó vòng qua trước mặt cậu.

Eunjung chặn cậu lại rồi chìa điện thoại ra, "Lưu số đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro