𝐂𝟏𝟑-𝟏𝟔

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 13 

Trên tàu điện ngầm về nhà, Wangho nhận được một tin nhắn chuyển phát nhanh.

Bưu kiện của cậu đã tới bưu điện.

Wangho không ghé bưu điện trước mà về nhà lấy một quyển "Sinh Học Tế Bào", ba lô câu cá và thùng nước.

Sau đó lại vào cửa hàng tiện lợi ở cổng cư xá mua mấy cái bánh bao, mấy chai nước suối, hai hộp sữa, nhân tiện đặt một chiếc xe, điểm đón là bưu điện.

Cậu vừa đến bưu điện thì xe cũng tới.

Bưu kiện gồm ba thùng lớn, Wangho khui ra tại chỗ, còn thùng giấy thì đưa cho quản lý bưu điện.

Thấy toàn dụng cụ câu cá, tài xế hào hứng nói, "Cậu còn trẻ mà buổi tối không đi chơi, chạy tới câu cá trên băng đúng là hiếm thấy thật đó."

Wangho lịch sự gật đầu.

Tài xế nói một tràng, "Hồ chứa Điền Sơn được đấy, hồi đó tôi cũng hay đi, chủ hồ chịu thả nhiều cá lắm."

Trên đường đi tài xế truyền thụ kinh nghiệm câu cá cho cậu, chẳng bao lâu sau đã tới hồ chứa Điền Sơn.

Đêm đông, tuy là ngày thường nhưng mặt hồ đóng băng vẫn đầy rẫy lều nhỏ thắp đèn sáng trưng.

Wangho tìm cả buổi mới được một chỗ.

Bật đèn cắm trại lên, đầu tiên lấy máy khoan băng khoan một lỗ nhỏ, Wangho mở ba lô ra, một mình dựng lều trải đệm.

Ban đêm hồ nước lạnh cóng, tay chân Wangho lạnh đến nỗi mất hết cảm giác, kéo cửa lều lên, bật lò sưởi một hồi tay đã có thể cử động dễ dàng, Wangho lập tức xé nhỏ mồi câu đêm nay là nhộng tằm rồi móc vào lưỡi câu.

Trong không gian thu nhỏ, ánh sáng vàng cam của đèn cắm trại khiến lều vải cực kỳ ấm áp, nhiệt độ lò sưởi cũng dần tăng lên, chẳng mấy chốc đã nóng đến mức phải cởi áo khoác.

Wangho cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo len mỏng màu đen, cậu lấy một cái bánh mì, vừa ăn vừa đọc sách, cần câu đặt cạnh chân.

Chẳng biết qua bao lâu, cần câu nhúc nhích đụng vào chân Wangho mấy lần, cậu ngẩng đầu khỏi sách rồi nhấc cần câu lên.

Câu được hai con cua.

Đôi mắt Wangho hơi sáng lên, lập tức gọi điện cho ông lão.

Ông lão đang ở lều vải gần đó nên tới rất nhanh, vào lều thấy hai con cua lớn thì cười tủm tỉm: "Khá lắm khá lắm, đủ béo đấy, nướng trên lò sưởi rồi chia mỗi người một con, chỗ ông có muối tiêu, chúng ta nướng cua ăn khuya đi."

Ông lão quay về lấy muối tiêu, đột nhiên quay đầu nhìn Wangho rồi đưa tay chỉ vào khóe miệng bên trái, "Dính vụn bánh mì kìa."

Ông vui vẻ nói: "Chỉ có lúc này mới nhìn ra cháu còn con nít thôi."

Wangho sửng sốt đưa tay sờ khóe miệng, đúng là có vụn bánh mì, cậu mải mê đọc sách quá nên ăn xong quên lau.

Cậu vội vàng lau sạch vụn bánh mì.

Ông lão đem muối tiêu tới, còn mang theo một rổ dâu tây và anh đào.

"Đàn em cũ của ông đưa tới, nói là Hermes trong các loại dâu gì đó, ông không thích ăn ngọt, cháu giải quyết đi."

Ông lão nhanh nhẹn đặt vỉ nướng lên lò sưởi, cua vừa câu trực tiếp lên vỉ.

Wangho ăn một quả, vừa ngọt vừa chua, vị dâu đậm đà.

Cậu chọn một quả to đưa cho ông lão. "Không phải ngọt hẳn mà là chua ngọt đấy ạ, ông nếm thử đi."

Ông lão vui vẻ cầm lấy rồi cắn nửa quả, "Ừm, cũng tạm được."

Ông ăn nốt nửa quả còn lại. "Nhưng vẫn không thích lắm, cháu cứ từ từ ăn đi. Nhìn cháu như bị suy dinh dưỡng vậy, tới chỗ lạnh hơn câu cá chịu không nổi đâu."

Mí mắt Wangho giật nhẹ, "Chỗ lạnh hơn ấy ạ?"

Ông lão ngẩng đầu lên phấn khích nói, "Ừ, chỗ đó nằm ở một thung lũng phía Nam, có hồ tư nhân đủ mọi giống cá, các loại cá nước ngọt phổ biến đều có hết."

"Nhưng phải là hội viên chứ người bình thường không được vào đâu."

Wangho biết hồ tư nhân kia, đó là nơi Lee Jihoon hay đến câu cá.

Ông lão nói tiếp: "Lần sau đi ông sẽ gọi cháu, thú vị hơn chỗ này nhiều."

Wangho vẫn luôn chờ đợi cơ hội này, cậu cảm tạ từ tận đáy lòng, "Cảm ơn ông ạ."

Ông lão xua tay, giả bộ giận dỗi, "Lại khách sáo với ông rồi, ông đem dâu đi bây giờ!"

Mắt Wangho cong lên, cậu bốc một quả dâu. "Không kịp đâu ạ, cháu sắp ăn hết rổ dâu của ông rồi."

Ông lão cười ha ha, "Thằng nhóc này, phải vậy mới được chứ!"

Cùng lúc đó, Eunjung mang tâm sự nặng trĩu về nhà họ Choi .

Trong nhà chỉ có mẹ y.

Eunjung khó nhọc nuốt nước bọt, giọng nói cũng khàn đi, "Mẹ......"

Mẹ Eunjung đang xem phim, bà ấn nút tạm dừng rồi ôm y ngồi trên ghế salon, hiền hoà nói: "Giờ mới chịu về, ăn cơm bên ngoài rồi à?"

Eunjung lắc đầu rồi lại gật đầu.

Mẹ Eunjung cười tít mắt lộ cả nếp nhăn. "Bé ngốc, con ăn rồi hay là chưa ăn thế? Nếu chưa thì bảo dì Trương nấu cho con bát cháo hải sản và cua hoàng đế, lúc chiều anh con mới đem về một giỏ đấy."

Eunjung chẳng còn chút khẩu vị nào, y nhìn Mẹ Eunjung , "Mẹ, con......"

Ánh mắt Mẹ Eunjung đầy nghi hoặc. "Sao?"

"Con là......" Lời nói nghẹn lại trong cổ, Eunjung thực sự hỏi không được nữa, mắt y đỏ lên, đột nhiên đứng phắt dậy, "Không có gì, con đi ngủ đây!"

Sau đó chạy nhanh lên lầu.

Thấy y quá bất thường, Mẹ Eunjung vội vã đuổi theo, "Con sao vậy?"

Cửa bị Eunjung khóa trái.

Y nhào lên giường kéo chăn trùm kín đầu, "Con không sao! Con muốn đi ngủ!"

Nước mắt rơi xuống ào ào.

Eunjung không hiểu tại sao mình lại là con nuôi, tại sao chuyện xui xẻo cứ dồn dập kéo tới......

Cảm giác này thật quá đáng ghét!

Mẹ Eunjung gõ cửa hồi lâu mà chẳng có động tĩnh gì, bà hoang mang lo sợ xuống phòng khách gọi điện.

"Ông xã, Eunjung lạ lắm, anh về nhanh nhé......"

"Con về mau đi, em con bị sao ấy......"

......

Chưa đầy một tiếng sau, cha Choi , Choi Kwanghee và Choi Junsik đã chạy về nhà.

Thay nhau gõ cửa dỗ Choi Eunjung .

"Eunjung , ba đây, có chuyện gì vậy con?"

"Eunjung , anh Hai nè, ai bắt nạt em nói anh biết đi, anh sẽ cho nó một trận."

"Eunjung , mở cửa ra được không?" Choi Junsik sốt ruột không chịu được. "Ai làm em buồn, anh sẽ không tha cho nó đâu!"

Thật lâu sau, trong phòng mới vọng ra tiếng bước chân, cả nhà lập tức im bặt rồi hồi hộp nhìn cánh cửa.

Cửa mau chóng mở ra, mặt mũi Eunjung đỏ bừng, hai mắt sưng húp xuất hiện sau cửa.

Không chờ họ lên tiếng, Eunjung đã nhắm mắt ngã ập tới trước, gục vào lòng Choi Junsik.

Eunjung bị sốt.

Trong cơn mê man, y nghe thấy một giọng nói êm ái.

"Eunjung à , chờ anh kiếm được tiền sẽ mua cho em đùi gà nè, bắp bò nè, dâu vừa to vừa đỏ nữa!"

"Dạ dạ!" Một giọng khác vui vẻ reo lên, "Em thích anh nhất trên đời!"

......

"Anh, anh......"

Eunjung không ngừng lẩm bẩm.

Choi Junsik liên tục thay khăn lạnh hạ sốt cho Choi Eunjung , nghe y gọi anh trai thì đau thắt ruột gan, cầm tay y nói: "Anh đây, đừng sợ."

Eunjung đang mơ, y đến một nơi mù mịt sương trắng, không thấy rõ bất cứ thứ gì.
Bỗng nhiên một đứa bé trắng trẻo bụ bẫm xuất hiện rồi cười khúc khích chạy về phía y.

Nhìn mặt đứa bé rất quen, cực kỳ quen.

"Anh! Anh! Em thích anh nhất đó!"

Sau đó chạy lướt qua y.

Eunjung quay đầu lại, trong làn sương trắng loáng thoáng một bóng người bé nhỏ, rất nhỏ.

Một lát sau, bóng người trong sương từ từ đến gần.

Ngũ quan dần rõ nét hơn, mặt rất nhỏ, rất trắng, còn rất gầy.

Chính là cậu!

Eunjung hoảng hốt mở mắt ra, lập tức bật dậy trên giường.

"Wangho !"

Choi Junsik thấy y tỉnh thì hết sức mừng rỡ, dịu dàng xoa trán y, "Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng hạ sốt rồi."

Nước mắt Eunjung lã chã rơi xuống.

Choi Junsik hết sức đau lòng, vội vàng ôm y. "Khó chịu lắm à? Anh đưa em vào viện nhé."

Eunjung lắc đầu rồi vùi mặt vào ngực Choi Junsik khóc.

Trí nhớ của y vẫn rất mơ hồ, nhưng......

Trong lòng có một thanh âm nói cho y biết Wangho không phải lừa đảo, không hề nói sai, hình như cậu...... đúng là anh trai của y thật.

"Hu hu hu......" Eunjung đau lòng khóc thành tiếng.

"Eunjung ." Tim Choi Junsik sắp vỡ vụn vì tiếng khóc của y nhưng lại không thể làm gì. "Rốt cuộc em sao vậy? Đừng làm anh sợ mà."

Cuối cùng Eunjung ngẩng đầu lên, khóc đến nỗi khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng, "Anh, em là con nuôi của ba mẹ đúng không?"

Vẻ mặt Choi Junsik lập tức cứng đờ.

Thấy biểu cảm của hắn, Eunjung lập tức hiểu ra ngay, đúng vậy, mình thật sự là con nuôi.

Trong lòng cực kỳ chua xót, y đẩy Choi Junsik ra rồi òa lên khóc.

......

Khi Eunjung trở lại bình thường đã là chiều hôm sau.

Sắc mặt y cực kém, ngồi xổm dưới cây hoa trong nhà kính ngơ ngác nhìn mèo con ăn đồ hộp.

Y xoa đầu mèo con rồi lẩm bẩm: "Pontipines, em biết không? Chị và em giống nhau đó, cũng được nhà này nhặt về."

"Chị không phải con ba mẹ sinh ra, anh Hai và anh Ba cũng không phải anh ruột, chị có một người anh khác nữa cơ."

Giọng Eunjung càng lúc càng nhỏ, "Chị không muốn có người anh này......"

"Eunjung ." Mẹ Eunjung đi tới ngồi xuống cạnh Choi Eunjung . Bà dịu dàng vuốt mái tóc đen mềm của con mình. "Dù có chuyện gì xảy ra thì con vẫn là cục cưng của mẹ, ba mẹ và hai anh vẫn luôn yêu thương con, biết chưa?"

Mắt Eunjung lại đỏ lên, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, cắn môi không chịu nói.

Mẹ Eunjung thở dài, "Chắc con gặp anh ruột mình rồi đúng không, nó là đứa trẻ ngoan lắm."

Eunjung lập tức ngẩng đầu lên, khẩn trương hỏi: "Anh ấy tới tìm mẹ sao? Anh ấy......" Y hơi do dự, "Anh ấy, anh ấy có đòi tiền mẹ không?"

Mẹ Eunjung kinh ngạc, "Đâu có, mẹ chỉ gặp nó hồi bé thôi. Sao con lại nghĩ vậy chứ?"

Lần đầu tiên đến cô nhi viện, bà thích nhất là anh ruột Choi Eunjung , không chỉ xinh đẹp mà còn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Eunjung lẩm bẩm, "Trên TV đều là vậy mà...... Dù sao nếu anh ấy đem con ra để đòi tiền ba mẹ, nhất định con sẽ không tha thứ cho anh ấy đâu!"

Mẹ Eunjung buồn cười, "Cục cưng của mẹ lương thiện quá! Nghe mẹ nói nè, giờ con đã gặp được anh ruột thì sau này sẽ có thêm một người anh nữa thương yêu con, đây là chuyện tốt mà."

"Hay là tối nay mời nó tới nhà ăn cơm đi, mẹ sẽ đích thân xuống bếp nấu món ngon cho hai đứa."

Eunjung im lặng rất lâu mới gật đầu. "Dạ."

......

Wangho đang đọc sách thì điện thoại reo lên.

Người gọi là Choi Eunjung .

Không chênh lệch bao nhiêu so với thời gian Wangho dự tính, cậu nghe máy, "Xin chào."

Đầu dây bên kia yên tĩnh một lúc lâu mới lên tiếng, "Tôi là Choi Eunjung ."

Wangho khách sáo hỏi, "Có chuyện gì không?"

"Anh......" Eunjung hít sâu một hơi, "Tôi hỏi ba mẹ mình rồi, họ nói anh không hề nói dối."

"Tôi định mời anh đến nhà ăn tối, anh có muốn tới không?"

Khóe miệng Wangho khẽ nhếch, "Nếu em nhớ lại chuyện hồi bé thì sẽ biết anh chưa bao giờ từ chối em cả."

Tim Eunjung đập thình thịch, qua điện thoại, dường như y lại nhìn thấy thiếu niên mỉm cười dưới tàng hoa mai.

Anh trai.

Đó là anh trai ruột thịt của y.

Eunjung sờ mũi, "Anh nhắn địa chỉ cho tôi đi, giờ tôi sẽ bảo tài xế tới đón anh."

  CHƯƠNG 14 

Trong truyện gốc, Wangho chưa đến nhà họ Choi thì đã qua đời.

Sau khi cậu chết, quan hệ của cậu và Eunjung mới được tiết lộ.

Tới nhà làm khách phải đem quà, nhà họ Choi quyền quý nhưng Wangho không chọn quà đắt tiền mà chỉ mua một giỏ dâu và một bó hoa cẩm chướng.

Tài xế nhà họ Choi tới đón cậu, trên đường đi ông âm thầm quan sát Wangho qua kính chiếu hậu.

Người này...... nhìn khá giống tiểu thư.

Wangho nhìn ra cửa sổ, bỗng nhiên quay đầu nhìn vào kính chiếu hậu, "Chú cũng thấy giống lắm đúng không?"

Tài xế bị bắt quả tang thì hết sức quẫn bách. "Xin lỗi, tôi......"

Xấu hổ không cách nào giải thích được.

Wangho khách sáo nói, "Không sao đâu."

Lúc này tài xế lại cảm thấy không giống.

Mắt và mũi giống tiểu thư nhưng hình dung thế nào nhỉ, rất dễ phân biệt được họ là hai người khác nhau.

Tài xế thu mắt lại rồi tập trung lái xe.

Xuyên qua nửa thành phố, từ phố cổ, trung tâm phồn hoa đến khu nhà giàu bậc nhất với tỷ lệ cây xanh cực cao.

Có siêu thị riêng biệt, sân golf, còn có một hồ nước hiếm thấy ven đường vành đai.

Mùa đông trong hồ đầy lá sen khô héo, tuyết mịn rơi xuống, đèn hai bên đường vụt sáng lên.

Tài xế dừng lại trước một tòa biệt thự, bảo vệ mở cổng sắt, tài xế chậm rãi lái vào, mấy phút sau mới đến cửa.

Cửa mở ra.

Mẹ Eunjung , Choi Junsik và Eunjung chờ sẵn ở cổng.

Tài xế dừng lại hẳn, đang định đi qua mở cửa thì Wangho đã tự mở cửa xuống xe.

Cậu không kiêu ngạo không tự ti, trước tiên đưa hoa cẩm chướng cho Mẹ Eunjung , "Chào dì, cháu là Wangho ạ."

Mắt Mẹ Eunjung cong cong, vui vẻ nhận lấy, "Cảm ơn cháu, dì thích hoa cẩm chướng nhất đấy."

Sau đó bà ngạc nhiên nhìn giỏ dâu, "Còn đem cả dâu nữa à! Eunjung  thích dâu lắm."

Gặp lại Wangho , Eunjung hơi ngượng ngùng, y mất tự nhiên cắn môi, níu lấy tay Choi Junsik.

Choi Junsik lập tức nắm chặt tay Eunjung rồi nhìn Wangho với vẻ đề phòng.

Hắn thấy Wangho và Eunjung chẳng giống nhau chút nào cả.

Chỉ riêng đôi tay kia......

Ánh mắt Choi Junsik đầy vẻ khinh miệt.

Ngón tay dài mảnh trắng nõn nhưng nhìn bằng mắt thường có thể thấy rõ vẻ gầy guộc thô ráp, quả thực khác xa Eunjung một trời một vực.

Ngón tay Eunjung không dài bằng nhưng có thịt hơn, xúc cảm mềm mịn.

Cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại, ngực Choi Junsik hơi nóng lên, càng nắm chặt tay Eunjung hơn.

"Vào nhà đi, bên ngoài gió mạnh lắm." Choi Junsik nghiêng đầu nhìn Choi Eunjung , ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, "Em chưa hết bệnh đâu, coi chừng bị nặng hơn đấy."

Hắn cố ý không nhìn Wangho , đồng thời cho cậu một đòn phủ đầu——

Đừng tưởng có chút huyết thống với Eunjung thì thấy người sang bắt quàng làm họ.

Tâm tình Eunjung hết sức phức tạp, đó là anh ruột y...... nhưng y lại cảm thấy vô cùng lạ lẫm

Y há to miệng, không biết xưng hô với Wangho thế nào, cắn môi mấy lần mới gọi bằng anh, "Anh vào nhà đi, sắp tới giờ cơm rồi."

Chỉ nói mấy chữ mà Eunjung xấu hổ vô cùng, y kéo Choi Junsik đi thật nhanh.

Sợ Wangho câu nệ, Mẹ Eunjung thân mật vỗ cánh tay cậu, "Đi thôi Wangho , đừng ngại."

Mắt Wangho khẽ cong lên, "Dạ."

Choi Kwanghee không có nhà, cha Choi nghe Wangho tới thì bước ra khỏi phòng đọc sách.

Cha Choi cũng nhiệt tình chào hỏi Wangho , "Wangho , đến đây chẳng khác gì về nhà cả, cháu đừng khách sáo nhé."

Wangho lễ phép gật đầu, "Dạ chú."

Mẹ Eunjung ôm bó hoa cười hết sức vui vẻ, "Lão Choi nhìn này, đây là hoa cẩm chướng Wangho tặng em đó, đẹp ghê chưa." Bà không để người hầu cầm mà tự tay cắm hoa vào bình.

Cha Choi cười thân thiết, "Dì cháu thích hoa lắm, nhưng trồng cả đống mà chẳng cây nào sống được cả."

Giọng Mẹ Eunjung vọng lại từ xa, "Ai nói không sống, bụi hồng Royale tháng trước còn chưa chết đâu!"

Wangho mỉm cười nhã nhặn, "Nếu dì không chê thì lát nữa để cháu xem giùm cho."

Mẹ Eunjung lập tức ôm bình hoa chạy tới, "Cháu biết trồng hoa à?"

"Biết chút chút ạ." Wangho đáp, "Cháu từng làm thêm ở vườn hoa một thời gian nên học lỏm được chút xíu, cũng không rành lắm đâu ạ."

Mẹ Eunjung hớn hở nói, "Được được, mấy đứa con dì đều không thích hoa cỏ nên chẳng ai giúp dì cả, sau này Wangho nhớ tới thường xuyên nhé, vườn nhà rộng lắm, muốn trồng gì cũng được hết."

Thấy Mẹ Eunjung thích Wangho như thế, con ngươi Eunjung hơi co lại, âm thầm siết chặt tay.

Choi Junsik lập tức trút giận thay Choi Eunjung , "Mẹ là bà chủ Choi gia, đừng làm mấy việc mệt nhọc bẩn thỉu kia nữa, đó là việc của đầy tớ mà."

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "đầy tớ".

Mẹ Eunjung nguýt hắn một cái. "Con thì biết gì, ai làm không quan trọng, quan trọng là ai muốn làm kìa. Mẹ chỉ có mỗi sở thích này thôi."

Nói xong Mẹ Eunjung lại hiền hòa nhìn sang Wangho , "Đói chưa cháu? Chỉ còn một nồi canh đang hầm thôi, hầm xong là ăn cơm được rồi, để dì xuống bếp giục."

Wangho cười, "Dì cứ từ từ đi ạ, cháu chưa đói đâu."

Mẹ Eunjung đi vào bếp, Wangho khiêm tốn nói với cha Choi : "Chú, cháu tới vội quá nên không kịp mua quà cho chú, cháu đánh cờ với chú được không ạ?"

Cha Choi vốn định nói không cần đem quà, nghe Wangho ngỏ ý đánh cờ với mình thì hào hứng nói, "Vậy chơi một ván trước bữa cơm nhé?"

Wangho kéo tay áo lên, "Chú muốn mấy ván cũng được ạ."

Nhắc tới cờ vây, hai người trò chuyện vui vẻ, đi đến bàn cờ ngồi xuống.

Wangho cầm cờ trắng, cha Choi cầm cờ đen, chơi một hồi, cha Choi khen không ngớt miệng. "Wangho đi bước này hay thật đấy!"

"Cháu học cờ vây ở đâu thế?"

Wangho gật đầu, "Cháu chưa học bao giờ ạ."

Cha Choi thảng thốt, "Chưa học bao giờ?"

Wangho cong môi, "Hồi nhỏ cháu không biết đi đâu nên ngày nào cũng ra đầu ngõ xem hàng xóm đánh cờ, nhìn mãi nên biết thôi ạ."

Cha Choi càng kinh ngạc hơn, cầm quân cờ nói với vẻ tiếc nuối, "Tiếc thật, với khả năng lĩnh ngộ của cháu nếu học hành bài bản thì tham gia thi đấu chuyên nghiệp cũng không thành vấn đề."

Cha Choi thua nên rủ Wangho chơi thêm ván nữa, Mẹ Eunjung phải tịch thu bàn cờ thì ông mới chịu thôi: "Ăn xong chúng ta chơi tiếp nhé."

Trên bàn ăn, cha Choi bảo Wangho ngồi cạnh mình rồi hào hứng nói chuyện cờ vây.

Mẹ Eunjung đành phải ngắt lời ông, "Có để Wangho ăn cơm không hả?" Bà gắp đồ ăn cho Wangho , "Lần đầu cháu tới nên dì không biết khẩu vị cháu thế nào, nếu không hợp thì đừng ép mình nhé, trong tủ lạnh còn sủi cảo đấy, nấu nhanh lắm, không có gì khó đâu."

Cha Choi vui vẻ lắc đầu. "Tại anh vui quá ấy mà, Wangho ăn cơm trước đi, mấy món này do dì cháu nấu hết đấy, hợp khẩu vị thì ăn nhiều vào, đừng ngại."
Mắt Wangho cong cong, "Cháu không kén ăn đâu, món gì cũng ăn được hết ạ." Cậu gắp một miếng sườn đưa lên miệng cắn rồi khen thật lòng, "Với tài nấu ăn của dì mà mở tiệm thì nhất định ngày nào cháu cũng đến."

Mẹ Eunjung hết sức vui mừng, "Thích thì ăn nhiều một chút, trong bếp còn đấy."

Thấy ba người hoà thuận vui vẻ, Eunjung càng thêm buồn bực, cứ cảm thấy họ giống người một nhà hơn.

Y cúi đầu chọc chọc bát cơm.

Choi Junsik luôn để ý Eunjung nên lập tức lên tiếng, "Cậu và Eunjung  là anh em sinh đôi, năm nay cũng mười tám rồi nhỉ, đang đi học hay đi làm thế?"

Wangho đặt đũa xuống rồi khẽ mỉm cười, "Đi học ạ."

"Trường nào, ngành gì?" Choi Junsik gắp cho Eunjung một cái đùi gà rán, "Eunjung  học ở đại học T, chắc không phải cậu cũng học trường đó đấy chứ?"

Hắn cố ý làm Wangho bẽ mặt, biết trồng hoa, biết chơi cờ vây thì ngon lắm sao?

Eunjung đậu vào trường danh giá đứng hạng 6 cả nước cơ đấy.

"Không ạ." Wangho nói, "Em học ở đại học Seoul."

Bầu không khí lập tức lặng ngắt.

Đại học Seoul là trường danh tiếng nhất cả nước và đứng thứ 22 toàn thế giới.

Eunjung suýt làm rơi đũa.

Choi Junsik cũng sững sờ, Wangho thế mà là sinh viên đại học Seoul!

Mẹ Eunjung cười hỏi: "Ngành nào vậy cháu?"

"Giờ là công nghệ phần mềm ạ." Wangho đáp, "Nhưng học kỳ sau cháu sẽ chuyển sang ngành sinh học."

Sinh học là ngành hot của đại học Seoul , cha Choi trầm trồ, "Wangho , tương lai của cháu có triển vọng lắm đấy!"

"Con không ăn nữa đâu." Eunjung đột ngột đứng phắt dậy, chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai, "Mọi người cứ ăn đi."

Sau đó chạy vụt lên lầu.

Choi Junsik vứt đũa đuổi theo, "Eunjung !"

Mẹ Eunjung muốn đi xem nhưng lại thấy không ổn, do dự hồi lâu rồi xin lỗi Wangho , "Wangho cháu đừng để bụng nhé, sau khi Eunjung  về đây thì ngã bệnh nặng, tỉnh lại lập tức quên mất cháu, tạm thời nó vẫn chưa chấp nhận được chuyện này, chờ một thời gian nữa sẽ ổn thôi."

Wangho gác đũa, "Cháu hiểu mà, Eunjung mất trí nhớ nên xa lạ với cháu cũng là điều bình thường, lỗi tại cháu không rõ tình hình mà đường đột tới tìm em ấy, chú dì không trách cháu thì cháu đã biết ơn lắm rồi."

Cậu lễ phép đứng dậy, "Bữa cơm hôm nay ăn đến đây thôi, cháu xin phép về trước, cảm phiền chú dì chăm sóc cho Eunjung ạ."

Cậu cúi chào.

Mẹ Eunjung bị sự hiểu chuyện của Wangho làm cho kinh ngạc, một đứa nhỏ mười tám tuổi vừa trưởng thành, phải trải qua bao nhiêu chuyện mới thấu tình đạt lý vậy chứ?

Bà kéo ghế ra, đi qua vỗ vỗ cánh tay Wangho , "Eunjung là đứa bé ngoan, nó sẽ sớm thông suốt thôi. Vốn dĩ phòng đã dọn dẹp xong nhưng với tình hình này cũng không tiện giữ cháu lại."

Bà sốt sắng mời mọc, "Thôi để lần sau đi, lần sau cháu đến trồng hoa với dì, ít nhất phải ở nửa tháng nhé!"

Cha Choi nói thêm, "Còn phải đánh cờ với chú nữa."

Wangho khẽ mỉm cười, "Dạ."

Mẹ Eunjung nhất quyết bảo tài xế đưa Wangho về nhà, cậu cũng không từ chối mà bình thản bước lên xe.

......

Trên lầu hai, Eunjung nấp sau màn cửa, phòng không bật đèn, y dõi mắt nhìn theo đèn xe khuất xa, đến khi không thấy gì nữa mới chậm chạp buông rèm cửa sổ xuống rồi ngồi bệt dưới đất.

Y biết lúc nãy mình rất quá đáng nhưng y không kiềm chế nổi.

Thấy ba mẹ thích Wangho như vậy, y chợt nghĩ nếu ngày xưa nhà họ Choi nhận nuôi Wangho thì cũng sẽ thương yêu chiều chuộng Wangho như với y.

Y chẳng có gì đặc biệt, giờ không có huyết thống ràng buộc lại càng không phải người không thể thay thế.

Eunjung tủi thân ôm đầu gối, không buồn đoái hoài đến Choi Junsik đang lo lắng gõ cửa.

Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, có lẽ cha Choi và Mẹ Eunjung đang nói chuyện với Choi Junsik.

Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa yên tĩnh lại.

Ánh mắt Eunjung ảm đạm, bỗng dưng y rất nhớ Lee Jihoon , nỗi ấm ức khó tả lại dâng lên, đồng thời còn mãnh liệt hơn cả lúc nãy, mắt mũi đỏ hoe.

Y loạng choạng đứng dậy đi tới cạnh giường mò lấy điện thoại, mở khóa màn hình soạn một tin nhắn.

[ Em nhớ chú lắm!]

Ting.

Điện thoại báo có tin nhắn.

Lee Jihoon đang xem báo cáo, đưa tay cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, thấy số lạ thì không đọc mà xóa ngay.

Để điện thoại xuống, tiếp tục làm việc

CHƯƠNG 15 

Tài xế đưa Wangho đến trước chung cư.

"Cảm ơn ạ." Wangho nói cảm ơn rồi xuống xe.

Trong góc tường cách đó không xa có một đốm sáng màu đỏ như ẩn như hiện, Sanghyeok hút thuốc, ánh mắt lạnh như băng.

Hắn nhận ra chiếc xe đưa Wangho về là xe của nhà họ Choi .

Wangho và Eunjung nhận nhau rồi.

Sau đó Sanghyeok lấy điện thoại ra gọi cho Wangho lần nữa.

"Số máy quý khách vừa gọi đang tạm khoá ——"

Cùng lúc đó Ông Han cũng nghe được lời nhắn thoại này.

"Mẹ kiếp!"

Ông Han để điện thoại xuống rồi hùng hổ nói, "Thằng ranh con này vẫn chưa mở máy nữa!"

Trời rét căm căm, Ông Han mới nói mấy chữ đã bị khí lạnh xộc vào miệng, lão kéo kín áo khoác bông rồi càm ràm, "Đã mười giờ rồi mà nó vẫn chưa ra, còn chờ nữa không?"

Câu sau là hỏi Dì Kim  .

Dì Kim  cũng lạnh cóng, bà ta chà xát hai tay vào nhau rồi nhìn về phía đại học Seoul đã đóng cửa từ lâu.

Quái lạ thật, ngày nào bọn họ cũng tới đây canh mà không túm được Wangho .

Lại một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, Dì Kim  lạnh đến nỗi co giật, bà ta đá mạnh mấy cái cho ấm lên, hai hàm răng va nhau lập cập, "Về thôi!"

......

Wangho nấu một tô bún mọc cà chua.

Ăn xong tô bún nóng hổi, toàn thân cậu ấm lên, rửa một quả táo rồi lấy khăn giấy thấm khô nước, về phòng bật máy tính lên bắt đầu ôn bài.

Còn một tháng nữa là thi cuối kỳ.

Bật quạt sưởi, trong vòng nửa mét quanh bàn trà rất ấm áp, tiếng gặm táo giòn tan thỉnh thoảng vang lên.

Dưới lầu Sanghyeok vẫn không gọi điện thoại được, hắn ngước nhìn ô cửa sổ sáng đèn kia, ánh mắt ảm đạm không rõ.

Chắc không phải Wangho chặn số hắn rồi đấy chứ?

Xe chạy tới, Sanghyeok ngồi vào ghế sau bảo tài xế, "Đưa điện thoại của ông cho tôi."

Tài xế chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn hấp tấp lấy điện thoại ra mở khóa đưa cho Sanghyeok .

Sanghyeok đã thuộc lòng dãy số nên lập tức gõ vào.

——

"Số máy quý khách vừa gọi đang tạm khoá......"

Sanghyeok nhíu mày, lại lấy điện thoại của mình ra gọi cho một người, "Lập tức tra hết mọi số điện thoại đứng tên Wangho cho tôi."

Đối phương nhanh chóng nhắn tới một dãy số.

Sanghyeok vừa nhìn đã biết ngay Wangho đổi số. Hắn lập tức nổi điên, sao Wangho dám hả! Hết lần này đến lần khác xem thường hắn, rõ ràng hắn đã nói cậu chờ điện thoại của mình rồi mà!

Chống tay lên ghế, Sanghyeok vừa định xuống xe thì có người gọi tới.

Là Choi Eunjung .

Cơn giận của Sanghyeok lập tức xẹp xuống, hắn nhìn màn hình hồi lâu nhưng không nghe máy.

Từ lần trước biết Eunjung thích người khác, bọn họ không còn liên lạc với nhau nữa.

Sanghyeok không hỏi người trong lòng Eunjung là nam hay nữ, chẳng có ý nghĩa gì cả, dù sao cũng đâu phải hắn.

Hắn sợ Eunjung không thích mình nên giả bộ quan tâm che chở y như một người anh trai, đợi Eunjung hai mươi tuổi sẽ tỏ tình, kết quả y lại yêu người khác!

Sanghyeok tức mà không nói được.

Điện thoại đổ chuông một lúc lâu rồi im bặt.

Đây là lần đầu tiên Sanghyeok không nghe điện thoại của Choi Eunjung , hắn cầm điện thoại, hạ cửa xe xuống nhìn lên cửa sổ nhà Wangho .

Một giây sau, đèn tắt.

Ngủ rồi sao?

Sanghyeok chợt nảy ra một ý nghĩ lạ lùng, chẳng biết hôm nay Wangho có cho mèo hoang ăn cá sống không nữa.

Sanghyeok thất thần, trong đầu lại hiện ra nụ cười dịu dàng của thiếu niên ở hành lang lờ mờ đêm đó.

Wangho chưa bao giờ cười với hắn dịu dàng như vậy, thậm chí còn chưa từng cười với hắn.

Đến giờ hắn vẫn không biết rốt cuộc Wangho có lúm đồng tiền hay không.

Tâm trạng càng thêm bực bội, Sanghyeok nâng cửa xe lên, "Về công ty đi."

Nghe tiếng xe dưới lầu, Wangho chẳng buồn ngước mắt, quả táo chỉ còn phần lõi, cậu ném vào thùng rác rồi tiếp tục làm bài tập.

Sau đó bật đèn lên.

Đảo mắt đã đến thứ Bảy, ông lão đột nhiên hẹn Wangho đến hồ tư nhân để câu cá trên băng.

Wangho gọi cho quản lý xin nghỉ làm.

"Wangho à, không phải anh khắt khe với em mà không cho em nghỉ." Quản lý nói. "Nhưng một tuần em chỉ làm hai ngày, nhiều khách tới quán chỉ đòi uống rượu em pha, giờ em còn xin nghỉ một ngày nữa......"

Muốn nói lại thôi, chính là không cho.

"Đổi sang ngày khác được không ạ?" Wangho nói, "Trừ thứ Ba tuần sau ra, anh cho em làm bù ngày nào cũng được hết."

Quản lý lập tức đáp ứng, "Vậy xếp lịch xong anh báo cho em nhé."

Nửa tiếng sau, ông lão theo địa chỉ tới đón Wangho , từ sáng sớm cậu đã xách đồ xuống cửa chung cư chờ sẵn.

Sau khi chất đồ vào cốp sau, ông lão chuẩn bị thoái vị, "Wangho cháu lái xe đi, ông chợp mắt một lát đã."

Wangho gãi đầu, "Cháu không lái được ạ."

Ông lão hết sức bất ngờ, "Cháu không biết lái à?" Nam sinh ở tuổi này đều có bằng lái rồi mà?

Khóe môi Wangho cong cong, "Cháu biết lái nhưng chưa thi lấy bằng thôi ạ."

Chi phí lấy bằng lái rất cao, trước kia cậu cũng chẳng có tiền mua xe.

Giờ đi câu cá thường xuyên, tự lái xe sẽ tiện hơn nhiều, cậu đã lên kế hoạch lấy bằng lái vào kỳ nghỉ đông sắp tới.

Ông lão lại hiểu theo ý khác, "Cũng đúng, thời buổi này hở tí là kẹt xe, đi tàu điện ngầm vẫn tiện hơn, nếu không phải chỗ kia là núi rừng hoang vắng, không có ga tàu điện ngầm thì ông cũng chẳng ưa lái xe đâu."

Wangho đề nghị, "Hay là thuê tài xế nhé ông?"

"Thôi phiền lắm." Ông lão đeo dây an toàn rồi nói nhỏ, "Chờ ra khỏi thành phố sẽ cho cháu lái, không ai kiểm đâu, nhân tiện rèn tay lái luôn."

Khóe miệng Wangho nhếch lên một đường cong, "Chờ cháu tập lái thành thạo đã, không dám lấy ông ra thí nghiệm đâu ạ."

Ông lão cười ha ha, "Được được được, hôm nay ông sẽ lái đến tận nơi luôn."

Trên đường đi ông lão nói chuyện không ngừng nghỉ, thời gian trôi qua rất nhanh, ra khỏi thành phố lên đường cao tốc, lái thêm một tiếng nữa là đến chân núi.

Nhiệt độ không khí thấp hơn mấy độ so với nội thành, dãy núi lượn quanh, tuyết trắng mênh mang.

Con đường duy nhất dẫn vào thung lũng có trạm gác, sau khi quét biển số, bảo vệ mở cổng cho xe qua.

Ông lão giới thiệu: "Chỗ này ai lưu biển số thì vào thẳng, không lưu biển số thì xuất trình thẻ hội viên."

Ông đưa tay lấy từ hộc đựng đồ ra một tấm thẻ màu đen vàng đưa cho Wangho , "Ông có lưu biển số xe nên cháu cầm thẻ này mà dùng."

Wangho cũng không khách sáo từ chối, cậu cần tấm thẻ này.

Cậu nhận lấy thẻ rồi nghiêm túc nói: "Cháu nấu cá lóc bông rành lắm, lát nữa câu một con, ông thích kho hay nấu canh cháu cũng trổ tài làm cho ông hết."

Ông lão cười tít mắt. "Món nào cũng thích, tốt nhất là cháu câu hai con đi!"

Wangho gật đầu, "Dạ, vậy cháu sẽ câu hai con."

Hai bên đường đều là rừng rậm dài tít tắp, tuyết phủ trắng xóa, toát lên một vẻ đẹp tĩnh lặng trang nghiêm.
Lái xe lên núi thêm mấy cây số, cuối cùng đã tới hồ nước nằm lọt thỏm giữa dãy núi tuyết.

Mặt hồ trong xanh mùa hè giờ đã đóng băng thành một tấm gương khổng lồ, lều vải dựng lên khá nhiều nhưng vì diện tích quá rộng nên cũng không đến nỗi chật chội lắm.

Bãi đậu xe đông nghịt.

Thung lũng này cái gì cũng tốt, chỉ có bãi đậu xe là không đủ rộng, ông lão chạy mấy vòng vẫn không tìm được chỗ đậu nên lập tức nổi cáu, "Bởi vậy ông ghét nhất là tới đây cuối tuần, cứ đến cuối tuần là đông nườm nượp!"

Đằng sau liên tục có xe vào.

Wangho yên lặng quan sát, phát hiện ra một chỗ trống, "Rẽ trái đi ông, cạnh chiếc xe thứ tư trước mặt còn trống đấy ạ."

Ông lão lập tức rẽ trái, thành công cướp được chỗ đậu, mặt mày hớn hở. "Thanh niên tụi cháu vẫn tinh mắt hơn nhiều."

Xe vừa dừng lại, ông lão hấp tấp tháo dây an toàn xuống xe, không cho Wangho giúp mà tự đeo ba lô rồi xách đồ chạy nhanh tới bờ hồ. "Cháu tự chọn đi! Ông có chỗ cũ rồi. Câu được cá lóc bông thì gọi điện nhé!"

Wangho đáp: "Dạ."

Ông lão chạy xa. Wangho đứng tại chỗ, cậu không vội lấy đồ mà quay đầu nhìn khắp bãi đậu, quan sát từng bảng số xe.

Lee Jihoon thường đi hai chiếc xe, một chiếc do tài xế lái có biển số SL A0000, một chiếc anh tự lái đi câu cá có biển số SL A1111.

Xe đậu chật kín, Wangho nhìn hết mọi bảng số xe mà không thấy.

Hôm nay Lee Jihoon không đến.

Bất ngờ nhưng cũng chẳng bất ngờ lắm, không phải thứ Ba, khả năng Lee Jihoon tới đây khá thấp.

Mà dù Lee Jihoon có tới thì Wangho cũng chưa định gặp anh ngay.

Lần trước ở quán bar, cậu không rõ Lee Jihoon có ấn tượng gì với mình hay không, lần gặp mặt chính thức không thể quá tầm thường được.

Trở lại chỗ đậu xe, Wangho mở cốp sau lấy dụng cụ đi ra hồ.

Tối nay ông lão phải về thành phố nên Wangho không dựng lều mà chọn bừa một chỗ ngồi câu.

Lúc khoan lỗ băng, Wangho nhìn không chớp mắt vụn băng bay tung tóe, một ý tưởng độc đáo dần hình thành.

Chưa đầy một tiếng sau, Wangho đã câu được hai con cá lóc bông.

Cậu gọi điện cho ông lão, ông hớn hở chạy tới.

"Chao ôi Wangho ." Ông lão ghen tị ra mặt, "Cháu nói hồi trước một con cá cũng không câu được, giờ lại câu nhiều hơn cả ông. Rốt cuộc cháu có cách gì vậy hả?"

Wangho ngồi xổm bên cạnh thuần thục mổ cá, "Có cách gì đâu ông, thầy giỏi dạy ra trò hay thôi mà."

Ông lão lại phá lên cười.

Ở trụ sở Lee thị, Lee Jihoon xử lý xong hồ sơ, đưa tay lên nhìn đồng hồ.

Ba giờ.

Anh gọi điện thoại, "Mười phút sau lái xe đến cổng công ty đi."

Tắt máy tính, Lee Jihoon đứng dậy tháo cà vạt rồi đi vào phòng nghỉ.

Sau đó anh thay áo jacket và quần túi hộp, xách đồ câu cá xuống lầu.

Xe dừng ở cổng đúng giờ, Lee Jihoon cho tài xế về nhà nghỉ rồi ngồi vào ghế lái, một mình lái xe ra ngoại thành.

Khi đến thung lũng thì trời đã tối đen, đèn đường lờ mờ, độ sáng gần như bằng không.

Tuyết rơi lất phất, ánh đèn pha rọi xuyên qua gió tuyết, Lee Jihoon giảm tốc độ xe.

Con đường này không rộng lắm mà chỉ đủ cho hai xe đi qua, một bên lên núi, một bên xuống núi, ở giữa chỉ kẻ một vạch màu vàng.

Khi hai chiếc xe lướt qua nhau, cửa sổ bên ghế phụ của chiếc xe kia từ từ nâng lên, một góc nghiêng nhìn rất quen chợt vụt qua.

Két!

Trong thung lũng tuyết yên tĩnh bỗng vang lên tiếng phanh gấp.

Chiếc Bugatti màu đen dừng lại trên đường, bông tuyết rơi xuống nóc xe, Lee Jihoon hạ cửa sổ xuống, gió lạnh ùa vào, chiếc Audi kia dần mất hút trong kính chiếu hậu.

Là cậu.

Lee Jihoon khẽ nhíu mày.

......

"Xin lỗi nha Wangho ." Ông lão lái nhanh hơn lúc đến, "Nhà ông có chuyện nên mới gọi cháu về sớm vậy."

Wangho nâng cửa xe lên, "Không sao ạ, tuyết rơi về sớm cũng tốt mà ông, lỡ kẹt đường thì phiền lắm."

Ông lão không hề nghĩ tới điều này. "Đúng ha, vậy để ông lái nhanh chút xíu, lỡ bị kẹt trên đường cao tốc thì toi."

Ông lão tăng tốc nhanh hơn.

Đồng thời Lee Jihoon quay đầu xe rồi gọi cho Jaehyun .

"Bartender kia đi làm ngày nào?"

Jaehyun  ngẩn ra, "Bartender nào?"

"Oxygen."

"À à, bartender kia hả." Jaehyun  hết sức kinh ngạc, "Sao tự dưng hỏi cậu ấy vậy."

Lee Jihoon tăng tốc, "Muốn uống một ly."

"Hôm nay được đó." Jaehyun  nói, "Thứ Sáu thứ Bảy cậu ấy đều làm mà

 
CHƯƠNG 16

Tám giờ tối, quán bar Oxygen.

Ánh mắt Park Doran không hề rời khỏi quầy bar, trong quầy có một bartender đang bận rộn, hắn gọi nhân viên phục vụ.

"Wangho vẫn chưa tới à?"

Nhân viên phục vụ lắc đầu, "Hôm nay cậu ấy xin nghỉ ạ."

Park Doran kinh ngạc, "Em ấy......"

Cửa quán bar vang lên động tĩnh, hắn nhìn sang, quản lý quán bar dẫn Jaehyun  và một người đàn ông vào.

Park Doran biết Jaehyun , người còn lại là......

Hắn tò mò nhìn thêm mấy lần, không ngờ ánh mắt kia cũng đồng thời nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, Park Doran bỗng giật thót tim, vội vã dời mắt đi.

Khí thế áp đảo thật......

Park Doran hạ giọng hỏi. "Người đi với Jae tổng là ai vậy?"

Nhân viên phục vụ nhìn sang rồi thì thầm. "Lee tổng ạ."

Thủ đô rất nhiều người họ Lee , chủ tịch họ Lee cũng không ít, nhưng có thể dùng Lee tổng thay cho tên gọi thì cả thành phố này chỉ có mình Lee Jihoon , người đứng đầu Lee thị.

Park Doran hít sâu một hơi, thảo nào khí thế mạnh như vậy, thì ra là anh.

Dù sao hôm nay Wangho cũng xin nghỉ, Park Doran dứt khoát dụi tắt điếu thuốc rồi kéo thiếu niên bên cạnh tới nói nhỏ mấy câu, nghe xong thiếu niên thẹn đỏ mặt, đứng dậy đi với hắn.

"Nhìn gì thế?" Jaehyun  nhìn theo ánh mắt Lee Jihoon , trông thấy hai người đàn ông sóng vai nhau rời đi.

Lee Jihoon hờ hững quay đi, "Không có gì."

Jaehyun  cảm thấy hôm nay Lee Jihoon hơi lạ.

Đầu tiên là chủ động hẹn hắn uống rượu, giờ lại đi vào từ cửa chính quán bar, bình thường họ luôn vào cửa riêng bên kia để lên thẳng phòng trên lầu.

Vào phòng, quản lý cười đon đả, "Lee tổng, Jae tổng , hôm nay có mấy chai Petr, muốn khui không ạ?"

Jaehyun  đặt mông ngồi xuống sofa, "Khỏi, cho hai ly Negroni của Wangho đi."

Quản lý cúi đầu khom lưng cười, "Hôm nay thật không khéo...... Wangho xin nghỉ rồi ạ."

Lee Jihoon nhìn sang, quản lý vô thức đứng thẳng lên.

Quản lý nơm nớp lo sợ, không ngờ Lee Jihoon chỉ hỏi: "Petr năm nào."

Quản lý đáp ngay: "16, 15, còn có một chai 90 ạ."

"Khui 90 đi."

"Vâng, có ngay ạ." Quản lý nhanh nhẹn lui ra.

Ánh mắt Jaehyun  vẫn dán vào Lee Jihoon , ấn đầu lưỡi vào răng hàm hỏi, "Lão Lee , hôm nay định đi câu à?"

Lee Jihoon đang mặc đồ bình thường.

"Nửa đường tuyết rơi." Lee Jihoon bưng ly nước lên, ánh mắt ảm đạm không rõ.

Lúc này Jaehyun  mới nhớ ra đêm nay tuyết rơi rất lớn, trên đường tới đây có nghe thông báo mấy con đường bị phong tỏa vì đóng băng.

Jaehyun  vốn định hỏi chẳng phải có bão cậu vẫn ra biển sao, vừa há miệng thì phát hiện Lee Jihoon chẳng có vẻ gì muốn nói thêm mà chỉ im lặng xoay xoay ly nước.

Jaehyun  lập tức ngậm miệng.

......

Bên kia, Wangho trở về chung cư, hôm nay thu hoạch rất khá, cậu bỏ mấy con cá đã sơ chế ở chỗ mèo hoang hay trú ngụ, sau đó mới lên lầu về nhà.

Cơm tối đã ăn bên hồ, Wangho đem quần áo vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Phòng vệ sinh hết sức chật chội, một nửa là toilet, một nửa để tắm gội.

Lúc trước không có màn tắm nên Wangho tự đi mua.

Không gian vốn đã nhỏ hẹp lại càng chật chội hơn khi quây màn tắm, nhưng Wangho quá gầy nên vẫn có thể cựa quậy chút ít.

Gạch men lâu năm ố vàng được Wangho chà rửa sạch sẽ, nước nóng xối xuống đầu, Wangho nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra chiếc xe gặp dưới chân núi.

Màu đen.

Cậu không biết hiệu xe nhưng biển số là SL A1111.

Lee Jihoon đi câu cá ban đêm.

Sau đó......

Tiếng thắng xe kia.

Lee Jihoon nhìn thấy cậu.

Mấy lần trước cậu đã lộ mặt thành công, Lee Jihoon nhớ cậu rồi.

Tắm xong, Wangho mặc áo ngủ mềm mại sạch sẽ, đã gần 11 giờ nhưng cậu vẫn mở laptop ra giải đề theo kế hoạch.

Hôm nay giải đề khá muộn, đến hai giờ sáng mới xong.

Ngồi quá lâu, cổ Wangho lại bắt đầu khó chịu, cậu có bệnh thoái hóa đốt sống cổ.

Nhiều năm sống ở ban công nhà họ Han, hầu hết thời gian trong năm đều ẩm ướt, cộng thêm chiếc giường buộc cậu phải nằm co mình kia khiến cột sống cổ có vấn đề từ mấy năm trước.

Tắt máy tính, Wangho xoa bóp cổ một lát rồi mới lên giường ngủ.

Eunjung cũng đang ngủ.

Mấy ngày nay y khóa trái cửa phòng, ai gõ cũng làm ngơ.

Phòng ngủ của y nằm trên tầng áp mái, có phòng chơi game, phòng rửa ảnh, còn có một phòng khách, trong đó có tủ lạnh và tủ đồ ăn vặt.

Mỗi tuần người hầu sẽ bỏ thêm kem, đồ uống vào tủ lạnh và bổ sung đồ ăn vặt nên Choi Junsik biết Eunjung không đói.

Nhưng qua hôm sau, Choi Junsik vẫn sợ đồ ăn vặt làm hại dạ dày y nên cưỡng chế gỡ khóa cửa ra.

Phòng ngủ kéo kín màn, ánh sáng từ hành lang rọi vào, trên chiếc giường rộng êm ái phồng lên một khối nho nhỏ.

Choi Junsik bưng đồ ăn nóng rón rén đi vào.

Tới cạnh giường, hắn đặt khay lên bàn đầu giường rồi ngồi xuống nhỏ giọng dỗ dành Choi Eunjung , "Eunjung , ăn chút cháo rồi ngủ tiếp. Cháo cua hoàng đế em thích nhất đó."

Eunjung không để ý tới hắn mà vẫn nấp trong chăn.

Choi Junsik xốc chăn lên, "Trùm chăn ngộp lắm, em......"

Eunjung lập tức níu chăn lại, không cho Choi Junsik kéo ra.

Choi Junsik đành phải buông tay, hắn ngồi xuống thảm, "Em không ăn thì anh cũng không ăn, mẹ cũng không ăn, cả nhà cùng nhịn đói với em."

Chốc lát sau, cuối cùng chăn bị vén lên một góc, "Mẹ chưa ăn cơm à?"

Choi Junsik mỉm cười đầy vẻ cưng chiều, "Em là cục cưng của mẹ mà, em không ăn thì mẹ có thể nuốt trôi hay sao? Giờ mẹ đang nằm trên giường, hình như dạ dày bị......"

Một giây sau, chăn mền bị hất ra, Eunjung vội vã xuống giường, để chân trần chạy vụt đi.

Choi Junsik buồn cười, lập tức đi theo.

Eunjung chạy tới phòng Mẹ Eunjung , bà đang loay hoay với bình hoa cẩm chướng kia.

Nghe thấy động tĩnh, Mẹ Eunjung quay lại mừng rỡ nói, "Eunjung  dậy rồi à."

Giờ Eunjung mới biết mình bị lừa.

Y trừng mắt, đột nhiên nổi giận.

Thật ra mấy ngày nay y đã chấp nhận sự thật mình là con nuôi.

Y chỉ đau khổ vì Lee Jihoon làm ngơ mình thôi.

Y đã gửi cho Lee Jihoon mấy tin nhắn, nhưng trong những ngày đen tối nhất này Lee Jihoon không hề trả lời lần nào.

Nghĩ đến Lee Jihoon không thèm để ý mình, hai mắt Eunjung lập tức đỏ hoe, Mẹ Eunjung vội vã đặt bình hoa xuống rồi đi tới dịu dàng ôm y. "Cục cưng của mẹ tủi thân rồi, đừng khóc đừng khóc."

Nước mắt Eunjung lập tức rơi xuống, vùi vào ngực Mẹ Eunjung òa khóc. "Huhu, mẹ ơi con buồn lắm......"

Lúc này Choi Junsik cũng tới, thấy Eunjung khôi phục sức sống thì vừa mừng vừa chửi thầm Wangho .

Làm em gái yêu dấu của hắn ấm ức như vậy, hắn sẽ không tha cho cậu đâu!

Eunjung khóc rất lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Y ngẩng đầu lên, mắt vừa đỏ vừa sưng, hít sâu mấy hơi, rốt cuộc hạ quyết tâm.

"Ngày mai con sẽ đi tìm Wangho ."

Mẹ Eunjung hết sức vui mừng, bà lau nước mắt trên mặt Choi Eunjung , "Con ngoan, mẹ tự hào về con lắm."

Choi Junsik lại không muốn, hắn sợ sau này Eunjung sẽ thân với Wangho hơn.

Nhưng Eunjung đã chủ động nói vậy thì hắn cũng không tiện phản đối, đành phải nói: "Anh đưa em đi."

Eunjung có rất nhiều chuyện muốn hỏi Wangho , đi một mình vẫn tiện hơn.

Y lắc đầu, "Em sẽ tự đi."

Hôm sau trời vừa sáng, Eunjung một mình đón xe lên đường.

Y nhớ rõ địa chỉ của Wangho .

Taxi dừng trước cửa chung cư, Eunjung xuống xe, thấy tòa nhà tồi tàn xuống cấp thì nhất thời kinh ngạc.

Tài xế không đến nhầm chỗ đấy chứ, Wangho mà lại sống ở đây sao?

Lần theo số phòng leo lên lầu ba, Eunjung nhìn cánh cửa sắt rỉ sét, không gõ cửa mà gọi điện cho Wangho .

"Anh có nhà không?" Eunjung hơi cáu, "Tôi đang đứng trước cửa đây."

Cửa lập tức mở ra.

Wangho đeo tạp dề, tay cầm cái nồi, mỉm cười ấm áp, "Vào đi."

Gặp lại Wangho , Eunjung vẫn thấy chưa quen lắm. Y nhìn lảng đi chỗ khác, gật đầu đi vào nhà.

Bước qua cửa, Eunjung sốc nặng.

Đây là nhà Wangho sao?! Còn không rộng bằng phòng mèo của y nữa......

Wangho không bỏ sót vẻ mặt này của y, hất cằm về phía kệ giày. "Đôi màu xanh kia là dép sạch đấy, anh đang xào rau, em cứ ngồi chơi đi."

Wangho vào bếp.

Nghe tiếng xào rau, Eunjung do dự mấy giây mới cởi áo khoác móc lên cửa rồi cởi giày ra.

Dép lê rất vừa chân, cũng rất mềm mại.

Eunjung đi vào trong, lập tức nhìn thấy toàn cảnh.

Một ghế sofa, một bàn trà, một cái giường, không còn gì khác.

Cũng may là được sắp xếp ngăn nắp sạch sẽ, cạnh ghế sofa đặt một bình mai vàng lớn tỏa hương thơm thoang thoảng.

Trên tay vịn ghế sofa có mười quyển sách chồng lên nhau, Eunjung nhìn thấy mấy quyển "Sinh học tế bào", "Sinh học miễn dịch", "Khoa học sự sống", "Sinh học tế bào và phân tử"......

Còn có sách tiếng Nhật, tiếng Nga và mấy ngôn ngữ khác chẳng biết là tiếng gì.

Eunjung thu mắt lại rồi ngồi xuống ghế sofa.

Y chờ mấy phút, Wangho bưng đồ ăn ra, một đĩa trứng chiên cà chua và một đĩa rau xào thịt.

Đặt lên bàn trà, Wangho lại vào bếp bưng ra hai bát cơm trắng.

"Đây là lần đầu tiên em ăn cơm anh nấu." Wangho nhếch môi, "Anh vui lắm."

Eunjung mím môi dưới rồi cầm đũa lên, y chưa bao giờ ăn những món đạm bạc như vậy, gắp một miếng trứng lên, ai ngờ lại ngon ngoài sức tưởng tượng.

Eunjung gắp thêm miếng nữa, bầu không khí trở nên thoải mái hơn, y cũng dần nói nhiều hơn.

"Anh ở một mình à? Ba mẹ anh đâu, không ở chung với anh sao? Hay là họ ở xa?"

Wangho bình tĩnh nói, "Ba mẹ anh qua đời rồi, nếu em hỏi ba mẹ nuôi thì anh cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi."

Nghe câu trước Eunjung hơi lúng túng, nhưng nghe câu sau y lập tức không vui.

Y và cha mẹ rất thân thiết với nhau nên thực sự không thể nào hiểu được hành vi của Wangho .

"Anh phát hiện ra họ không phải cha mẹ ruột nên cắt đứt quan hệ với họ à?"

Wangho hơi khựng lại, nhưng một giây sau lại thản nhiên gắp thức ăn, "Anh đâu có mất trí nhớ, cắt đứt quan hệ với bọn họ là vì nguyên nhân khác."

"Bất kể nguyên nhân gì thì họ cũng nuôi anh lớn mà." Eunjung đặt bát xuống, "Anh làm vậy họ sẽ tổn thương lắm đấy."

Wangho chợt nhớ lại trong tiểu thuyết, Sanghyeok đã hình dung về Eunjung như sau.

[ Nai con khờ khạo ngây thơ tốt bụng của tôi.]

Đúng thế, em gái cậu thuần khiết như pha lê, ngây thơ, thiện lương, ngốc nghếch, nhưng lại ghê tởm như vậy.

Wangho cười nhạt rồi đặt đũa xuống, "Anh vào toilet một lát, em đem bát đũa vào bếp giùm anh nhé, cứ bỏ vào chậu là được rồi."

Eunjung cảm thấy ăn không của Wangho không tốt lắm, mặc dù y chưa từng rửa bát nhưng vẫn xung phong nói, "Không sao đâu, để tôi rửa cho!"

Wangho khẽ nhếch môi, "Vất vả cho em rồi."

Eunjung vào bếp, nghe tiếng lạch cạch vang lên không ngớt, Wangho bưng ly nước đi ra cửa, thản nhiên hắt vào áo khoác Choi Eunjung .

Đồng thời cậu ôn hòa nói.

"Eunjung , anh thấy không khỏe lắm, em tới trường lấy đồ giùm anh được không?"

Eunjung hỏi vọng ra từ trong bếp, "Chừng nào?"

"Ngay bây giờ."

Wangho nhìn đồng hồ báo thức.

Một giờ chiều, chắc Dì Kim  và Ông Han đã ăn cơm xong, sau đó lại đến trường canh chừng cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro