03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau đó, Jeong Jihoon không thể đặt chân bước vào cửa căn hộ của Han Wangho một lần nào nữa, cậu chỉ có thể đứng từ xa nhìn vào cửa sổ. Han Wangho khi mệt mỏi thỉnh thoảng sẽ đứng bên cửa sổ để hóng gió. Mãi đến khi đèn tắt, Jeong Jihoon mới quay người rời đi.

Những cảm xúc mơ hồ sau khi bị đánh mất sẽ càng trở nên rõ ràng hơn, cậu sợ sự thay đổi này, nhưng cũng biết rõ mình thực sự muốn gì hơn ai hết. Khi trước, cậu ở trước mặt Han Wangho không cần phải che giấu bất cứ điều gì, bởi vì Han Wangho hiểu rõ bản chất của cậu, vẫn sẽ dang rộng vòng tay ôm lấy cậu, mặc cho cậu lợi dụng anh. Nhưng càng ham muốn thì càng dễ phạm sai lầm, thế nên cậu chưa bao giờ thực sự nhận ra trái tim mình muốn gì cho đến khi đánh mất nó.

Han Wangho đứng trên ban công, trôi theo dòng suy nghĩ, đưa mắt hướng về phía xa xăm. Ngày thường Han Wangho ngủ rất ít, có khi vào lúc bốn giờ sáng, Jeong Jihoon thấy Han Wangho đang buồn ngủ lướt màn hình điện thoại sáng chói, sẽ luôn giật lấy điện thoại và ôm Han Wangho vào lòng, cưỡng ép anh đi ngủ. Nếu không có sự can thiệp của những tác động bên ngoài, rất nhanh sau đó có thể nghe thấy hơi thở đều đặn của Han Wangho trong vòng tay cậu, đó là một khoảnh khắc mà Jeong Jihoon cảm thấy rất vui vẻ. Cho nên, hiện tại không có cậu, Han Wangho có còn khó ngủ không?

Bây giờ nghĩ lại, thời gian của cậu ở cùng anh quá ít, chỉ có bốn tháng ngắn ngủi mà cậu đã lãng phí. Sau nhiều đêm dài tựa vài năm, cậu bị mắc kẹt trong những giấc mơ, mà ở đó Han Wangho cứ đến rồi lại đi. Jeong Jihoon không còn chịu đựng được tâm tình cáu kỉnh thất thường của mình, không thể ngồi yên chờ chết, Jeong Jihoon nhớ ra chiếc chìa khóa dự phòng mà cậu đã lấy đi của Han Wangho trước đó. Cậu mang theo nhiều nguyên liệu khác nhau đến trước cửa nhà anh và học theo các thao tác của các blogger ẩm thực trên YouTube. Với những kỹ năng học được, cậu đã chuẩn bị một bàn đồ ăn hoành tráng cho Han Wangho mỗi ngày, trong đó có món trứng cà chua mà Han Wangho yêu thích. Jeong Jihoon đã nêm gia vị rất nhiều lần cho đến khi hương vị gần giống với ở nhà hàng Trung Quốc, rồi đặt nó trước mặt, chờ đợi người mình yêu về.

Khi Han Wangho tan làm về nhà, nhìn Jeong Jihoon bận rộn, anh vẫn giữ thái độ thờ ơ, liệu cuộc sống ngày trước có thể bắt đầu lại không? Anh chỉ để lại một câu: "Anh ăn ở ngoài rồi." Han Wangho cầm cuốn sổ đi vào thư phòng xem phim hoạt hình.

Thỉnh thoảng, khi anh gặp áp lực lớn trong công việc, khi về nhà nhìn thấy Jeong Jihoon, sẽ đau đầu nói thêm: "Tại sao em lại ở đây?"

Mặc dù luôn nhận được thái độ lãnh đạm của anh nhưng Jeong Jihoon không vì điều này mà cảm thấy cô đơn, cậu vẫn chịu khó đến chăm sóc cho Han Wangho. Sau khi tận hưởng hơi ấm một lúc, cậu thận trọng rời đi. Có hôm Han Wangho tăng ca đến khuya, sau khi ăn cơm, Jeong Jihoon sẽ trực tiếp ngủ trên ghế sofa.

Cậu không chủ động yêu cầu Han Wangho điều gì. Bởi vì sự mới lạ sẽ khiến con người ta trở nên phóng túng, giống như cậu trước đây, cậu chỉ muốn gìn giữ tình yêu trong sáng mà thôi.

Jeong Jihoon đã tham gia kỳ thi lấy bằng lái xe trong thời gian nghỉ. Trước đây cậu không có hứng thú với những thứ như vậy, nhưng bây giờ thì khác. Khi thấy hôm nào Han Wangho cũng bận rộn với công việc, khó có thể đứng vững được vào hôm sau, cậu đã không ngần ngại đăng ký học lái xe. Mục đích là để Han Wangho mỗi ngày có thể ngủ thêm một chút.

Lần đầu tiên cậu lái xe đợi Han Wangho ở phía dưới công ty anh. Khi nhìn anh bước ra khỏi cánh cửa kính đang mở, trái tim vốn đang hưng phấn của cậu lại rơi xuống đáy vực sâu. Jeong Jihoon phát hiện bên cạnh Han Wangho có người con trai trông khá tuấn tú, ngoại hình hơi giống hồ ly. Cánh tay đang ôm cổ Han Wangho của người kia trong mắt cậu đặc biệt khó coi, hai người cười cười nói nói, càng đi càng gần. Đã lâu rồi Jeong Jihoon không nhìn thấy nụ cười như vậy.

"Hồ ly tinh" Jeong Jihoon buông ra một chữ, cậu không biết mình đang mắng ai. Khi nhìn thấy người đàn ông nói chuyện thân mật bên tai Han Wangho, Jeong Jihoon không nhịn được mà ấn cửa kính xe xuống. Còn Han Wangho khi nhìn thấy Jeong Jihoon đang lái ô tô cảm giác bắt đầu hoang mang. Anh chưa kịp hỏi thì Jeong Jihoon đã lên tiếng trước.

"Tôi đến đón Wangho, cậu có thể buông bạn trai tôi ra được không?"

Cả hai đều bị lời nói của Jeong Jihoon làm cho cứng đờ tại chỗ, Han Wangho muốn tìm cái hố để chui xuống. Cuối cùng, sau khi xác định được xung quanh không có đồng nghiệp nào chú ý đến bọn họ, anh vội vàng thoát khỏi vòng tay của Seo Daegil, nghiến răng nghiến lợi trèo lên xe của Jeong Jihoon.

"Jeong Jihoon!" Han Wangho rất muốn bóp chết cái tên nhóc thô lỗ này.

"Người vừa rồi là ai?"

"Em học lái xe khi nào?"

Hai người gần như nói cùng một lúc và im lặng cùng một lúc.

Jeong Jihoon suy nghĩ một chút, "Em không bắt anh phải chịu trách nhiệm với em, anh đừng tức giận, em chỉ không muốn nhìn thấy anh thân thiết với người khác mà thôi."

Han Wangho nhìn thấy cậu làm ra vẻ mặt nhượng bộ thì không nói gì nữa, sau đó vài giây mới lên tiếng...

"Ý em là anh làm chuyện có lỗi sau lưng em sao? Jeong Jihoon, em muốn chết à?"

Trong tháng đầu tiên, hầu như ngày nào anh cũng phàn nàn về kỹ năng lái xe kém của Jeong Jihoon, nhưng cậu vẫn chăm chỉ làm tài xế đưa đón anh đi làm. Han Wangho cảm thấy hành vi của mình hoàn toàn không cần thiết, hiện tại, giữa họ chỉ còn là mối quan hệ phụ thuộc vào ham muốn thể xác. Nhưng anh vẫn ngây thơ đắm chìm vào giấc mộng này, trong những đêm khuya đó, Jeong Jihoon vô thức đặt trán lên trán anh, nhẹ nhàng gọi tên anh, khoảnh khắc ấy khiến anh vô cùng xúc động, và đó sẽ mãi là bí mật mà Han Wangho giấu kín trong lòng. Nhưng suy cho cùng, theo một hướng nào đó, đây cũng chỉ là anh tự mình đa tình mà thôi. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xấu hổ rút lui vào thế giới nhỏ bé của riêng mình.

Bốn tháng lần nữa trôi qua như vậy trong chớp mắt. Đêm đó Jeong Jihoon đề nghị đưa Han Wangho đi chơi, kỹ năng lái xe của cậu đã được cải thiện, người ngồi ở ghế phụ có thể thoải mái ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ. Xe chạy về phía quảng trường trung tâm, Han Wangho rất chán ghét nơi này, mỗi lần đi ngang qua, vết thương lòng vẫn khiến anh đau đớn khó tả. Trong chuyến đi, nhiều lần Jeong Jihoon muốn quay về nhà, nhưng bị anh từ chối một cách nhẹ nhàng.

Bọn họ đi tới bờ hồ ở quảng trường trung tâm lần trước, Han Wangho đảo mắt một cách nghi hoặc, "Muốn làm gì thì làm nhanh lên."

Jeong Jihoon liếc nhìn đồng hồ và nói: "Chờ một chút, sắp tới rồi"

Chuông reo vào lúc chín giờ, những ngọn đèn và đài phun nước rực rỡ xuất hiện theo lịch trình, thắp sáng toàn bộ quảng trường.

Jeong Jihoon ôm eo Han Wangho, ép anh vào hàng rào, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu anh, luồn ngón tay vào mái tóc mềm mại, dịu dàng hôn lên môi Han Wangho một cách trìu mến. Cậu muốn nhắm mắt tận hưởng nụ hôn nhưng lại muốn nhìn Han Wangho hơn. Mãi đến khi đối phương thở hổn hển và đấm vào ngực cậu, cả hai mới tách ra.

"Mặc dù em không thể chiếm lĩnh thế giới của anh như Song Kyungho, nhưng em hy vọng có thể là bờ vai của anh khi anh mệt mỏi."

"Han Wangho, em thích anh."

Han Wangho choáng váng trước nụ hôn bất ngờ, dường như cảm thấy có thứ kim loại nào đó lướt qua ngón tay đeo nhẫn của mình. Đến khi nhìn xuống, anh thấy một chiếc nhẫn bạc sáng lên trong khoảng tối giữa hai người.

"Xin hãy ở bên cạnh em."

Gió hạ thổi tung những lọn tóc trên trán, ánh mắt của Jeong Jihoon trìu mến hơn bao giờ hết. Han Wangho quay người lại, sương đêm chẳng giấu được nụ cười ngọt ngào của anh, sau đó nói bằng tông giọng gần như khó để nghe được:

"Anh sẽ suy nghĩ về điều đó."

Không bình tĩnh chấp nhận và không buông lời từ chối. Có lẽ đây chính là câu trả lời tốt nhất cho Jeong Jihoon.

Nói xong, Han Wangho bước nhanh về phía trước, xuyên qua đám đông và lang thang vào những khu vực thiếu ánh sáng. Jeong Jihoon lặng lẽ đi theo sau lưng anh, ước gì thời gian có thể dừng lại vào lúc này.

/end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro