036 - Ngoài lạnh trong nóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon cố tỏ vẻ không tin, nhưng hàng lông mày mày cau lại đã bán đứng hắn: "Anh xuống xe làm gì?"

Biết rõ còn cố hỏi, cẩu nam nhân.

Han Wangho vịt chết miệng vẫn cứng, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía trước, yên lặng tỏ vẻ thâm trầm: "Thế giới lớn như vậy, tôi muốn đi ngắm nhìn."

Jeong Jihoon: ...

Han Wangho lảng sang chuyện khác, lùi một bước đánh trả đối phương, chất vấn: "Vậy cậu xuống xe làm gì."

Jeong Jihoon ngừng một chút, lại cau mày: "Thế giới lớn như vậy, tôi muốn đi ngắm nhìn cùng anh?"

...

...

Rất tốt, Han Wangho phát hiện nhiệt độ trên mặt mình vừa giảm lại tăng lên.

Cẩu nam chính, còn rất biết nói chuyện T.T.

Tuyết bên ngoài không biết đã dừng lại từ lúc nào, đúng lúc bọn họ dừng kế bên một khu chợ đêm nhỏ.

Trên mặt đường lẻ tẻ vài gian hàng bán bánh cá hầm và khoai nướng.

Bụng của nhị công tử kêu "ùng ục", đôi mắt nhìn chằm chằm Jeong Jihoon.

"Đói quá." Han Wangho chỉ vào gian hàng bánh cá hầm: "Tôi muốn ăn."

Xuyên sách đã nửa năm, mỗi ngày Han Wangho như một chú chim hoàng yến sống trong lâu đài bằng vàng, rất hiếm khi ghé thăm con đường ăn vặt phía bên này.

Không thấy còn đỡ, vừa nhìn thấy, vị giác lập tức tự động thay cậu nhớ lại mùi vị ngọt ngào của khoai lang nướng và món canh cay ngọt nóng hổi của bánh cá hầm.

Jeong Jihoon tìm một gian gần nhất, Han Wangho hưng phấn đi kế bên, lúc Jeong Jihoon mua khoai lang đỏ, nhị công tử mắt to trừng bụng nhỏ, xúi giục: "Mua cho tôi cái lớn nhất! Tôi muốn ăn cái kia, cái lớn nhất."

Dù sao lớn là tốt nhất, kim cương cũng chỉ cần cái lớn nhất, nhị công tử nghĩ như vậy.

Jeong Jihoon trực tiếp ngó lơ cậu, chọn một cái không lớn không nhỏ, sau khi trả tiền lại đi chọn bánh cá hầm.

Không mua được củ lớn nhất, Han Wangho hơi tức giận, nhưng tức giận chỉ được mấy giây, lúc mua bánh cá hầm, Han Wangho lập tức vứt cảm xúc nhỏ ra sau ót.

Hộp đựng bánh cá hầm chỉ lớn tầm gói mì hộp, Han Wangho sửng sốt đút vào hơn mười xâu, còn dặn ông chủ cho thêm nước.

Ông chủ mở quán nhỏ cũng không lớn tuổi lắm, giống như sinh viên đại học rảnh rỗi kiếm tiền tiêu vặt, rất nhiệt tình với Han Wangho.

Jeong Jihoon mua hai hộp bánh cá hầm, hộp mì gói đựng bánh cá hầm của Han Wangho rõ ràng nhiều hơn mấy xâu.

Han Wangho ngồi trên ghế dựa, vui vẻ chờ Jeong Jihoon bóc đũa giúp mình.

"Ngon ghê ——" Han Wangho có lộc ăn no, sau khi kiềm chế chỉ ăn hai xâu liền bỏ hộp xuống.

"Ngon mà chỉ ăn hai xâu?" Jeong Jihoon lên tiếng.

"Giảm cân." Han Wangho hừ lạnh một tiếng.

Jeong Jihoon đánh giá cậu từ đầu đến chân, không nhìn ra Han Wangho mập ở chỗ nào.

"Anh không mập." Hắn khách quan đánh giá một câu.

"Cậu thì biết cái gì." Ai ngờ Han Wangho phản bác hắn: "Thịt đều giấu ở chỗ không nhìn thấy."

Mấy ngày nay cậu không tới bể bơi, vòng bụng phẳng lại bắt đầu biến mất rồi đó có được không?

"Ồ." Jeong Jihoon ý vị sâu xa nói: "Giấu ở chỗ nào?"

Han Wangho lầm bầm: "Eo, bụng, nhiều lắm."

Eo của cậu rất nhỏ, nhỏ nhắn xinh xắn.

Jeong Jihoon: "Sao tôi không thấy."

Han Wangho ra vẻ đương nhiên trả lời một câu: "Đương nhiên là cậu không thấy rồi, cậu cũng chưa sờ qua."

Jeong Jihoon chọn ra một viên thịt bò: "Anh là đang muốn mời tôi thử nghiệm à?"

...

...

Coi như cậu chưa nói gì.

Đồ quỷ không biết xấu hổ.

Ăn nhiều thế cũng không chặn được miệng của cậu.

Han Wangho gắp một miếng trứng cá từ trong chén của mình nhét vào miệng Jeong Jihoon.

"Ăn nhiều một chút. Suy cho cùng miệng mọc ra là để cho người ta ăn cơm, không phải để âm dương quái khí, ha hả."

Han Wangho nhét hộp chưa ăn hết cho Jeong Jihoon, không để ý tới hắn nữa, cúi đầu chơi điện thoại.

Vừa chơi, vừa liếc mắt lén đánh giá Jeong Jihoon.

Thật lòng mà nói, chỉ cần cẩu nam chủ không mở miệng nói chuyện, giá trị nhan sắc thật sự rất cao.

Da tay của hắn rất trắng, không giống kiểu trắng nõn như Han Wangho, mà là trắng nhợt vô cùng lạnh lùng.

Hôm nay lại mặc một chiếc áo cao cổ bằng lông màu đen, phóng đại chút khí chất cấm dục vô cùng nhuần nhuyễn.

Jeong Jihoon không hay đeo mắt kính, mấy lần Han Wangho thấy hắn đeo kính là lúc hắn làm việc, dây đeo kính bằng bạc tinh tế rủ xuống cạnh mặt, so với lúc không đeo kính thì trưởng thành hơn nhiều.

Han Wangho nhìn nhìn, trong lòng nhanh chóng nhảy ra một ý niệm.

Hay mình chụp lén một tấm nhỉ?

Không hiểu sao ý tưởng này càng ngày càng mãnh liệt, cào vào tim, đến trình độ không thể không chụp.

Cậu quan sát Jeong Jihoon còn đang ăn rất chăm chú, chắc sẽ không phát hiện ra đâu.

Han Wangho điều chỉnh vị trí điện thoại, sau đó giả vờ như mình đang lướt web.

Sau đó vô cùng khẩn trương bấm nút chụp.

Một giây sau, đèn flash lập tức chiếu sáng vẻ mặt hơi nghi ngờ của Jeong Jihoon.

Han Wangho có cảm giác lúc này mình đã toi đời rồi, nhưng vẫn chưa chết hoàn toàn.

"Tách."

Sau đèn flash, còn kèm theo âm thanh nhắc nhở của camera.

A a a a a a a a!!!

Toàn thân của Han Wangho cứng ngắc, quả thật muốn đào cái hố chôn mình đi.

Rốt cuộc loại social death này còn muốn phát sinh bao nhiêu lần TvT!!!

"Anh đang chụp hình à?" Jeong Jihoon hỏi một câu.

Yết hầu Han Wangho giật giật, lập tức đúng tình hợp lý: "Đúng vậy, làm sao hả."

Rất có một loại khí thế là tôi chụp đấy, cậu có thể làm gì hả.

Khóe miệng của Jeong Jihoon hơi cong lên, nhanh đến mức Han Wangho không thấy rõ.

Hắn mở miệng, giọng nói chỉ hận không thể kéo dài ra: "Sao nào, buổi sáng xem không đủ, bây giờ còn muốn chụp lén tối về ngắm?"

"Ai chụp cậu, bớt tự mình đa tình!"

"Ồ. Không phủ nhận tối về ngắm?"

"Ai muốn tối về ngắm! Đồ quỷ không biết xấu hổ." Han Wangho nổi giận.

Jeong Jihoon tạm ngừng, thong thả ung dung mở miệng: "Vậy tôi có thể chụp chung một tấm với anh không."

Han Wangho sửng sốt.

Khoảnh khắc này, giọng nói của Jeong Jihoon dịu dàng hơn ngày thường.

"Tôi lấy về tối ngắm trộm."

...

...

Cho nên ai bắt nói tối về ngắm trộm : )

Han Wangho hơi biệt nữu, nhanh chóng trở nên thoải mái kéo Jeong Jihoon ngồi bên cạnh.

Jeong Jihoon lấy điện thoại ra, trực tiếp mở camera trước, tùy tiện tìm góc độ, từ dưới lên trên hướng về phía hai người, Han Wangho vội vàng ngăn cản hắn.

"Cậu hay chụp camera trước à?"

Trai thẳng Jeong Jihoon không hiểu phong tình: "Nếu không thì sao?"

Phục rồi, thứ trai thẳng gì vậy?

Còn chụp từ dưới lên trên, cái góc chết gì vậy?

Nội tâm Han Wangho không khỏi sinh ra vài phần nghi ngờ.

Đừng nói cẩu nam chủ muốn chụp mình xấu nhé: )

Cuối cùng vẫn là Han Wangho cầm điện thoại, chủ đạo chụp hình.

Dĩ nhiên, chụp ảnh chung cũng không chỉ có một tấm, bởi vì Han Wangho vĩnh viễn không hài lòng với tấm mới được chụp xong.

Không phải là cảm thấy tóc mình chưa đẹp thì là cảm thấy quần áo mình không chỉnh tề, hoặc là biểu cảm quá đơ.

Nhưng Jeong Jihoon cảm thấy mấy tấm này chả có gì khác biệt, đường nét trên gương mặt Han Wangho vô cùng ưu việt, cho dù là dùng máy bàn chụp cũng chụp ra gương mặt khiến người người sửng sốt.

Sau khi chụp xong, Han Wangho chọn mấy tấm chụp chung mà mình hài lòng, sau đó gửi qua máy mình bằng airdrop.

Lúc này Jeong Jihoon cũng đã giải quyết xong số bánh cá hầm còn dư.

Han Wangho thấy hắn cầm hộp rồi đứng lên bỏ vào thùng rác, tâm niệm vừa động, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp bóng lưng.

Trở lại con Maybach, Han Wangho chọn vài tấm hình, gom góp đủ bốn tấm, mở vòng bạn bè ra.

Han Wangho: [Emoji người tuyết ]

【Hình ảnh】【Hình ảnh】【Hình ảnh】【Hình ảnh】

Lần đầu tiên Han Wangho đăng ảnh chụp chung của mình và Jeong Jihoon lên vòng bạn bè, lượt like cao chưa từng có.

Bình luận cũng liên tục thả rắm cầu vồng, khen đến Han Wangho mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình thường.

Kim Yoojung cũng bình luận ở dưới: 【Lúc chó chết, hai người các ngươi không một ai là vô tội cả!】

Han Wangho trả lời đối phương một icon hôn môi, vô cùng âm dương quái khí.

Lại làm mới thêm lần nữa, Han Wangho phát hiện Jeong Jihoon like cho cậu rồi, nhưng mà chỉ nhấn like, cao quý lạnh lùng không bình luận.

Han Wangho lập tức chất vấn hắn: "Sao cậu không nhắn lại trên vòng bạn bè?"

"Nhắn gì?" Jeong Jihoon quay đầu đi.

Han Wangho thật đúng là bị hắn hỏi khó rồi.

"Nhắn gì thì tự cậu nghĩ đi, hỏi tôi làm gì?"

Cẩu nam nhân, có biết nhìn bầu không khí hay không.

Lại đổi mới thêm lần nữa, Han Wangho lướt đến bình luận của Jeong Jihoon:

[Emoji hôn hôn]

...

Trong nóng ngoài lạnh chết mất!!!

Sau khi về đến nhà, rửa mặt xong, Han Wangho nằm trên giường lớn tiếp tục lướt bình luận trên vòng bạn bè.

Kết quả cậu phát hiện Jeong Jihoon đã đổi ảnh đại diện vốn dĩ trống không của hắn thành ảnh chụp chung với Han Wangho, không phải là ảnh hôm nay chụp, mà là tấm chụp tham gia một sự kiện lúc trước.

Lúc ấy Jeong Jihoon chê cậu mặc áo có cổ áo quá thấp, kết quả vẫn chọn tấm này làm ảnh đại diện.

Mẹ kiếp, mồm mép tên đàn ông thối này có câu nào là thật chứ?

Bạn bè giới phú nhị đại giả trân khen ngợi nhị công tử rất nhiều, lượt like và bình luận đến nay vẫn chưa dứt.

Han Wangho thoát giao diện, tìm hai tấm ảnh chụp lén trong album điện thoại của mình.

Thật ra thì chụp cũng không quá tốt.

Lúc nãy chụp lén Jeong Jihoon đã quá khẩn trương, khiến tay hơi run, ánh sáng và độ nét cũng không cao.

Han Wangho nhìn một lúc, hơi do dự, vẫn mở vòng bạn bè đăng hai tấm đó.

Một tấm là Jeong Jihoon cúi đầu ăn bánh cá hầm, một tấm là bóng lưng của hắn.

Han Wangho: Hahahaha.

【Hình ảnh】【Hình ảnh】

[ Chỉ mình tôi] Chế độ chỉ mình tôi có thể thấy.

Tết Nguyên Đán qua đi, Minh Hằng lại vô cùng bận rộn.

Ngày thường Jeong Jihoon đã trở về rất khuya, khoảng thời gian này còn có mấy ngày trực tiếp ở lại công ty.

Hồ bơi tư nhân mà Han Wangho thường xuyên tới cũng chợt tuyên bố ngừng kinh doanh trong một khoảng thời gian.

Thứ nhất là vì năm nay ông chủ phải về quê ăn Tết, thứ hai là hồ bơi phải sửa chữa tăng cấp, xây dựng thêm nhiều thứ thú vị, còn thiết lập độ cao của đài nhảy nước là mười tám mét.

Điều này khiến Han Wangho cảm thấy rất hài lòng, bởi vì cậu có thể thuần thục mà khống chế đài nhảy nước cao mười ba mét rồi, đã là lúc khiêu chiến điểm khó khăn hơn!

Cho nên trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, Han Wangho không thể làm gì khác ngoài việc ở nhà chờ mong hồ bơi mở lại.

Cậu không có ý định đi xem xét những khu bơi lội tư nhân khác, chủ yếu là sợ mình để lại quá nhiều dấu vết, ngộ nhỡ tới lúc bỏ chạy bị nam chính bắt được ở chỗ đó thì phải làm sao?

Những ngày kế tiếp, hành trình của Han nhị công tử biến thành từng cuộc tụ hội của các nhân vật nổi tiếng.

Sau đó ngay cả tụ hội cũng tham gia đến phiền, bắt đầu không ra khỏi cửa lớn, nằm ở nhà xem ti vi và mua sắm.

Cứ thế rảnh rỗi một tuần lễ, ba giờ sáng một ngày nào đó, Han Wangho bị động tĩnh ở phòng khách dưới tầng đánh thức.

Jeong Jihoon xuất hiện tại bàn đảo bếp với vẻ mặt mệt mỏi, hình như kéo cửa tủ lạnh, đang tìm một chút gì ăn để lấp đầy bụng.

Nhưng cho tới bây giờ Han nhị công tử ở nhà đều là mười ngón tay không dính dương xuân thủy, ăn cơm đều là thầy dinh dưỡng chịu trách nhiệm.

Ăn bao nhiêu làm bấy nhiêu, còn ăn vài miếng chứ không ăn nhiều, cũng sẽ không có thức ăn còn dư lại để ở trong tủ lạnh.

Jeong Jihoon nhìn một vòng không có kết quả, gần đây hắn không ở trong nhà, trong tủ lạnh ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng không có, muốn tự mình chuẩn bị ăn chút gì đó cũng không được.

Han Wangho đứng ở tầng ba xa xa nhìn, không biết tại sao trong lòng lại sinh ra cảm giác tội lỗi siêu to khổng lồ.

Loại tội lỗi này nhìn Jeong Jihoon ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt uống nước ấm, đạt đến đỉnh điểm.

Sắc mặt của người đàn ông nhìn qua không tốt lắm, mặc dù bình thường cũng rất tái nhợt, nhưng hôm nay lại tái nhợt một cách quá đáng.

Thậm chí trên trán lấm tấm mồ hôi, tay phải đặt trên dạ dày theo bản năng, hình như đang nhẫn nhịn gì đó.

Han Wangho quan sát một lúc, phát hiện Jeong Jihoon không có ý định đi lên, ngược lại ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi rất lâu.

Lâu đến mức cậu cảm thấy có chút không thích hợp.

Có phòng thì không ngủ, sao lại ngủ ở ghế sô pha?

Han Wangho vội vàng đi xuống, bước chân hơi hấp tấp.

Chờ cậu đến phòng khách, Jeong Jihoon đã tựa vào trên ghế sô pha, nhợt nhạt nhắm chặt hai mắt, chân mày cũng hơi cau lại.

Han Wangho cảm thấy không đúng: "Jihoon?"

Nghe được giọng nói của cậu, Jeong Jihoon đưa mắt nhìn, giọng nói khàn khàn: "Tôi đánh thức anh rồi à?"

"Không có." Han Wangho vô thức phủ nhận: "Ban ngày tôi ngủ nhiều quá, buổi tối ngủ không được. Có phải cậu có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Jeong Jihoon cũng không gạt cậu: "Đau dạ dày."

Han Wangho ngồi ở bên cạnh hắn: "Sắc mặt của cậu không tốt lắm, muốn gọi chú Dương qua đây nhìn xem không."

Ba giờ sáng, bác sĩ gia đình cũng ngủ rồi, nhưng không phải không thể kêu đến. "Không cần, nhịn một chút liền khỏi."

"Đau thì làm sao mà nhịn được? Đây không phải là đau hơn hay sao?"

Han Wangho không thể hiểu được, hơn nữa đối với loại thái độ thân thể chẳng sao cả của Jeong Jihoon, cậu có hơi tức giận.

Cậu cũng không biết tại sao trong lòng mình lại nổi lên sự tức giận khó hiểu, vừa vội vừa khó chịu.

Han Wangho lấy điện thoại ra tra Baidu xem đau dạ dày phải làm gì.

May là lần này Baidu không nói đau dạ dày là ung thư dạ dày, mà đáp án của ung thư dạ dày chính là chờ chết.

Baidu nói hâm nóng sữa bò và nước mật ong có thể bớt đau dạ dày .

Han Wangho nhớ trong nhà đều có đủ, cho nên đứng dậy đi vào phòng bếp tìm được một hộp sữa bò tươi mới.

Mỗi ngày sữa bò trong nhà đều được vận chuyển bằng máy bay từ Tháp Tư Mania qua, ngày hôm sau sẽ đổi lại, vì vậy không lo sẽ hỏng.

Cậu đun nóng sữa bò, cảm thấy ổn rồi, liền đổ vào trong ly, cẩn thận bưng tới cho Jeong Jihoon.

"Cậu uống nhanh đi, lát nữa nguội lại không được."

Han Wangho xoay người mới phát hiện Jeong Jihoon đang nhìn mình chằm chằm, không biết đã nhìn bao lâu.

Trên mặt cậu có thứ gì kỳ lạ à? Hay chuyện cậu đi nấu sữa bò rất kỳ lạ?

Đừng nói cẩu nam chủ nghi ngờ ngay cả năng lực sống cơ bản là hâm nóng sữa bò cậu cũng không biết nhé?

Quên đi, giờ không phải là lúc tức giận với hắn, người bệnh lớn nhất!

Han Wangho thúc giục: "Nhìn tôi làm gì, mau uống đi."

Jeong Jihoon không cầm được, sau đó Han Wangho đích thân bưng đến đút cho hắn.

"Như thế nào?"

Vô cùng khẩn trương.

"Có hơi nóng."

"Nóng sao?"

Han Wangho do dự uống một ngụm, nhiệt độ rõ ràng là vừa phải, cậu xem chừng mà nấu đó.

Sau khi Jeong Jihoon bị bệnh, ngay cả vị giác cũng mất luôn rồi?

"Giờ không nóng nữa."

Dọc theo chỗ cậu từng uống trên cái ly, Jeong Jihoon cụp mắt, đôi môi nhẹ nhàng phủ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro