046 - Jihoonie tan nát cõi lòng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc họp thường niên, Han Kyungho không còn để Jeong Jihoon thấy Han Wangho nữa.

Thời điểm sau khi Minh Hằng xảy ra chuyện, đến tự do thân thể của chính bản thân thậm chí còn bị hạn chế ở nhà cũ của Han gia.

Đoàn đội luật sư của Han gia hết một người rồi lại một người xuất hiện ở trước mặt hắn.

Tất cả mọi thứ cùng thời gian đều đè ở trên người hắn, Jeong Jihoon cơ hồ không còn tinh lực suy nghĩ bất luận điều gì khác.

Hắn vốn dĩ cho rằng chính mình có thể nhịn được việc không nhìn thấy Han Wangho, nhưng ngày hôm qua Han Kyungho lạnh như băng để lại một câu, lại khiến cho hắn hoàn toàn đứng ngồi không yên.

Hoặc là chính hắn phải gánh vác mấy trăm triệu đôla tổn thất này, dành phần còn lại của cuộc đời trong tù.

Hoặc là lập tức cùng Han Wangho ly hôn, rời khỏi Han gia.

Jeong Jihoon trong lòng tức giận càng sâu, muốn giáp mặt chất vấn Han Wangho.

Đây là ý của cậu sao? Vì muốn cùng tôi ly hôn, đáng giá dùng chuyện lớn như vậy đến để ép tôi không?

Hắn buổi sáng hôm nay từ nhà cũ của Han gia rời đi, thời điểm trở lại biệt thự của Minh Hề, lại phát hiện trong nhà trống rỗng.

Han Wangho không có ở đó, cậu đi nơi nào? Đến cả nhà cũng không trở về?

Hay là nói, trở lại cái nhà này khiến cho cậu cảm thấy ghê tởm?

Hắn không phải là một người có lòng nghi kỵ, nhưng ở trong tình yêu, hắn cũng không phải là ngoại lệ, không dám đối với người yêu trẻ tuổi phó thác quá nhiều tín nhiệm.

Jeong Jihoon cảm giác trong lòng chính mình nghẹn một cỗ u ám không rõ, tới quầy rượu lấy ra Whiskey rồi uống lung tung lên mấy chén.

Tửu lượng của hắn cực thấp, không đến một lát liền cảm thấy đầu óc choáng váng, trong tâm trí chỉ muốn biết Han Wangho rốt cuộc đã chạy đi đâu.

Một đường tìm dọc theo mấy cái địa phương mà cậu thường hay lui tới.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy được thân ảnh của cậu, Han Wangho không những chỉ có một người, cùng cậu xuống xe còn có Lee Sanghyeok.

Hắn vốn là một người luôn luôn bình tĩnh tỉnh táo, sau khi nhìn thấy một màn này, bực bội trong lòng lại bị một phen lửa đốt cháy thành vô cùng kịch liệt.

Jeong Jihoon không biết chính mình đã đứng ở dưới lầu bao lâu, nhìn đến khi bọn họ ôm nhau, tiếp theo đó Lee Sanghyeok còn đưa Han Wangho lên lầu.

Trên người hắn kết một tầng rét đậm sương tuyết, lạnh lẽo từ ngoài vào trong, cả trái tim cũng dường như bị đông cứng.

Jeong Jihoon bước từng bước vào trong thang máy, giống một con dã thú đang ngủ yên trong bóng tối.

Han Wangho còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ấn ở trên tường siết chặt lấy vòng eo.

Động tác của Jeong Jihoon không thể gọi là ôn nhu, sức lực cực lớn như sắp bóp nát cổ tay của cậu, hắn hôn không hề có kỹ thuật, đôi môi vẫn chưa khỏi hẳn của Han Wangho còn bị hắn cắn mấy lần.

Trong bóng đêm, Han Wangho rốt cuộc cũng đẩy được hắn ra, cố gắng thở dốc một lát.

Sau đó cậu nháy mắt phát hỏa: "Cậu đang phát điên cái gì thế?!"

"Em muốn gặp anh."

"......"

Han Wangho vốn dĩ tích góp một đống lớn lửa giận, trực tiếp bị bốn chữ này của Jeong Jihoon dập tắt.

Cậu thấy tôi thì liền có thái độ này sao? Cậu đây là muốn gặp tôi hay là muốn đánh tôi thế nam chủ ca ca QvQ?!

Han Wangho lúc này cũng không khách khí, đẩy hắn một phen: "Cậu trước tiên hãy buông tôi ra. Trên người của cậu tất cả đều là mùi rượu, khó ngửi muốn chết."

Cậu thề, cậu chỉ là nhẹ nhàng đẩy một chút.

Kết quả giây tiếp theo, phảng phất như thể lực của Jeong Jihoon lại chống đỡ hết nổi, trực tiếp ngã ra trên mặt đất.

Han Wangho: ?

Không phải là đang ăn vạ chứ?!

Kết quả là đợi vài giây, Jeong Jihoon thật sự vẫn không có thêm bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Han Wangho đành phải một bên mở cửa một bên ngồi xổm xuống đem thân thể Jeong Jihoon nâng dậy.

Khi đèn trong phòng sáng lên, Han Wangho mới phát hiện sắc mặt Jeong Jihoon trắng bệch đến đáng sợ.

Trên quần áo vẫn còn sương muối chưa tan hết, cái trán lại nóng bỏng như thiêu đốt, hai mắt hắn nhắm nghiền, ngất xỉu rồi cũng không thấy được an ổn.

Trong tình huống này, Han Wangho khẳng định không thể đem Jeong Jihoon ném ở ngoài hành lang được.

Han đường là nam chủ lại biến thành cái dạng này, Han Wangho không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Khí thế bá khí khởi điểm của cậu đâu rồi, Jeong Jihoonie!

Chỉ là ly hôn mà thôi, như thế nào lại đem chính mình làm thành thảm như vậy?

Chẳng lẽ hắn không phải là cái loại hậu cung thành đàn, nam nữ trên thế giới đều sẽ vì hắn tranh giành tình cảm, hồng nhan tri kỷ trải rộng trong thiên hạ, là người sinh ra đã được định sẵn là kẻ chiến thắng sao?!

Không đến mức, thật sự không đến mức.

Han Wangho một bên phun ra, một bên lôi lôi kéo kéo đem Jeong Jihoon an trí ở phòng ngủ.

"Xoạch" một tiếng, trong túi áo tây trang của Jeong Jihoon rơi ra một cái hộp tơ nhung làm bằng thủ công tinh xảo.

Han Wangho đã có kinh nghiệm chiếu cố Jeong Jihoon nhiều lần, lúc này đã ngựa quen đường cũ đi chọn thuốc hạ sốt, dùng nước ấm làm ướt khăn lông.

Khi trở lại mép giường, vừa vặn đá vào cái hộp tơ nhung trên mặt đất.

Han Wangho dừng lại động tác, nhặt cái hộp tơ nhung ấy lên, một lời khó nói hết nhìn đi nhìn lại trong chốc lát.

Sau khi mở hộp ra, bên trong là hai chiếc nhẫn, số lượng không nhiều.

Han Wangho tâm tình phức tạp, thở dài, đem hộp nhẫn đặt ở tủ đầu giường.

Cậu lau đi mồ hôi lạnh nhỏ vụn trên trán Jeong Jihoon, lặp đi lặp lại vài lần, rốt cuộc cũng lau đi được đôi lông mày hơi nhíu của nam nhân kia.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở nhợt nhạt của Jeong Jihoon.

Han Wangho mãi luôn chần chờ, nhịn không được cầm lấy hộp nhẫn trên tủ đầu giường, sau khi mở ra, lấy xuống cái kích cỡ hơi nhỏ một chút kia, đeo lên trên ngón áp út của chính mình.

Kích cỡ vừa vặn, không thừa không thiếu.

Các ngón tay của cậu trắng nõn mảnh mai, khớp nối rõ ràng.

Han Wangho cũng không biết bản thân đang làm gì, thời điểm phục hồi lại tinh thần, đã lấy ra di động, đối với mu bàn tay đang mang nhẫn của chính mình chụp một tấm.

Cũng khá xinh đẹp đó chứ(. )

Hơn nữa, đây vốn dĩ chính là đồ vật mà Jeong Jihoon đưa cho cậu......

Cậu chỉ chụp một tấm lưu lại kỷ niệm hẳn là không có quan hệ gì đi.

Màn đêm ngoài cửa sổ mơ hồ ái muội, Han Wangho thật cẩn thận đem bức ảnh này phát lên vòng bạn bè.

Sau đó cài đặt thành chế độ chỉ chính mình mới có thể thấy, không ghi thêm bất kỳ văn tự dư thừa nào khác.

Thời điểm Jeong Jihoon tỉnh lại, đã không thấy Han Wangho ở đó.

Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có một chén nước lạnh lẽo trên bàn cùng với một hộp thuốc đã mở, mới có thể chứng minh tối hôm qua không phải là giấc mộng Nam Kha của chính bản thân hắn.

Cậu cố tình tránh né không gặp, lạnh nhạt quyết tuyệt, làm cho trái tim của Jeong Jihoon rơi vào đáy cốc.

Cuộc gọi tiếp theo, lại là cọng rơm cuối cùng đè vào tinh thần vốn dĩ đã suy sụp của hắn.

Thanh âm vội vàng của Hwang Boseong từ trong di động truyền đến: "Thiếu gia, tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi!"

Hắn ở trong điện thoại tức muốn hộc máu: "Nhất định là người của Han gia tìm không thấy cậu, mới nghĩ ra một chiêu này để bức cậu ra đây! Thiếu gia, cậu hãy đánh giá kỹ càng một chút, bọn họ căn bản không phải là cái thứ tốt đẹp gì! Tiểu thư hiện tại đang ở bên trong phòng cấp cứu, ngài vẫn là hãy nhanh chóng lại đây một chuyến đi......"

Trong phòng bệnh vip đã sớm náo thành một mảnh hỗn độn, Jeong Ju eun chịu phải kinh hách xuất hiện trạng thái sốc đã lâm vào hôn mê, bị đưa đến phòng cấp cứu.

Thời điểm Jeong Jihoon tới, bảo an của Han gia đã đang xử lý tốt việc theo dõi tiếp theo.

Han Wangho so với Jeong Jihoon thì tới sớm hơn một giờ, đúng như dự đoán của cậu, Jeong Ju eun suýt chút nữa đã bị bọn bắt cóc giả làm bác sĩ bắt đi.

Vẫn còn may mắn là bảo tiêu của Han gia phát hiện kịp thời, mới tránh được một hồi bi kịch.

"Jeong Ju eun đâu." Jeong Jihoon sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào Han Wangho.

"Đang cấp cứu trong phòng cấp cứu."

Jeong Jihoon nhợt nhạt phun ra một hơi, nghĩ đến Han gia, nghĩ đến tất cả những tao ngộ gần nhất.

Nghĩ đến không biết hắn ta bắt đầu từ lúc nào, thế mà lại để ý đến Han Wangho như vậy.

Hắn nhắm mắt vào, mỏi mệt lại lạnh nhạt: "Han Wangho, lúc trước người muốn anh đau thấu cốt tủy là tôi, cùng Jeong Ju eun không có bất kỳ quan hệ nào, anh hãy buông tha cho cô ấy đi."

Hành lang của bệnh viện đột nhiên xuất hiện một mảnh yên tĩnh như chết.

Han Wangho dường như có chút khó có thể tin: "Cậu cảm thấy người tới hại em của cậu là do tôi tìm đến ư?"

Jeong Jihoon một câu cũng chưa nói, nhưng trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất.

Han Wangho tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, tấm lòng tốt của cậu hóa ra lại bị coi như lòng lang dạ thú từ lúc nào vậy?

Cái này có phải là làm việc tốt nhưng còn bị người ta bảo là lòng lang dạ thú không QvQ!!!

Jeong Jihoon, hắn ta căn bản là một tên không có trái tim!!!

Cậu gần như muốn bùng nổ, ở hành lang liền cảm thấy bản thân sắp phát tác đến nơi.

Nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, lại cảm thấy không sao cả.

Dù sao còn có nửa năm nữa là cậu sẽ phải hoàn toàn nói lời chia tay với nam chính, thích hiểu lầm như nào thì cứ hiểu lầm như vậy đi.

Nói cho đến cùng cho dù có hiểu lầm hay không, thì cái nhân vật phản diện pháo hôi như cậu đây, kết cục cuối không phải là chết thẳng cẳng hay sao chứ : )

Han Wangho tính toán cậu giờ đây cũng sắp trở lại Vân Kinh, đơn giản trầm mặc mà chống đỡ.

Rất nhanh sau đó, ánh đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, Jeong Ju eun không có chút nguy hiểm nào từ phòng cấp cứu di chuyển đến phòng bệnh bình thường.

Ngay sau khi Jeong Ju eun bình an không có việc, cùng lúc đó, Han Kyungho cùng vài tên cảnh sát mặc thường phục xuất hiện ở cửa bệnh viện.

Han Wangho trong lòng "Thình thịch" một tiếng, thầm nghĩ, mấu chốt của cốt truyện tới rồi!

Han Kyungho trước tiên quan tâm đè lại bả vai của Han Wangho: "Wangho, thế nào rồi, rốt cuộc tình hình thế nào rồi? Em có bị thương hay không? Có nơi nào không thoải mái hay không?"

Han Wangho nói: "Không việc gì. Jeong Ju eun cũng không việc gì, chỉ là gặp mấy bọn bắt cóc có dụng tâm kín đáo, thiếu chút nữa liền bị bắt được, nhưng may mắn là không có chuyện gì lớn xảy ra."

"Không có việc là tốt rồi." Han Kyungho nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía Jeong Jihoon.

Người cảnh sát mặc thường phục đã đưa ra giấy chứng nhận tương quan: "Chào ngài, Jeong tiên sinh, chúng tôi hoài nghi cậu có liên quan mật thiết đến một vụ án kinh tế lớn, mời cậu phối hợp với chúng tôi đi một chuyến đến bộ công an."

Jeong Jihoon giống như là không nghe được những lời mà cảnh sát nói, không thèm coi ai ra gì, gắt gao nhìn chằm chằm vào Han Wangho.

Han Wangho tàn nhẫn đi dời tầm mắt, không muốn nhìn biểu tình của Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon, cậu cũng không nên trách tôi QvQ.

Nếu cậu không trở lại Vân Kinh, tôi căn bản sẽ không có thời gian trốn chạy!

Yên tâm đi, chỉ cần dựa vào hào quang nhân vật chính của cậu, mấy cái cảnh sát này hoàn toàn không có biện pháp bắt cậu đâu.

Ninh Thành đã sớm dùng một tay chào hỏi qua, cậu chỉ là đi theo hình thức thôi, hoàn toàn không phải sợ.

Giống như là đang an ủi chính mình, Han Wangho lại tiếp tục tẩy não, lặp lại mấy lần.

Dù vậy cảm giác nội tâm áy náy của cậu vẫn không được giảm bớt quá nhiều.

Không khí hành lang đọng lại đáng sợ, sau một lúc lâu, Han Wangho bỗng nhiên nghe thấy Jeong Jihoon mở miệng.

"Han Wangho, anh có từng thích em dù chỉ là một chút hay không?"

Han Wangho nghĩ thầm, à thì, thời điểm cậu đọc tiểu thuyết thì cũng từng thích hắn một chút, nhưng khi đó hắn là người trong sách!

Đương nhiên loại lời nói xấu hổ này tuyệt đối sẽ không được nói ra ngoài đâu : )

Jeong Jihoon nhìn thấy cậu không nói chuyện, liền tiến lên bắt lấy cánh tay của Han Wangho.

Nào biết trong khoảnh khắc tiếp theo, Han Wangho giống như là vô cùng sợ hãi, trực tiếp ném tay hắn ra.

Cái động tác này, làm cho Jeong Jihoon hoàn toàn mất đi hy vọng.

"Anh thật sự chưa từng thích em dù chỉ là một chút hay sao?"

Mau tỉnh lại đi nam chính của tôi!

Đây chỉ là khởi điểm! Sao bỗng nhiên lại nổi lên cốt truyện Quỳnh Dao rồi, hắn làm như vậy khiến cậu không có cách nào nói tiếp!

Han Wangho kỳ thật cũng không nghĩ như vậy, nhưng chỉ khi Jeong Jihoon trở lại Vân Kinh, hắn mới có thể chân chính từng bước một bước đi về phía nhân sinh chính xác của hắn.

Viên đá kê chân tiêu chuẩn là bản thân này cũng nên ở thời gian thích hợp xuống sân khấu.

Cậu không cũng yêu cầu gì nhiều nhặn, chỉ hy vọng có thể tiếp tục sống sót mà thôi.

Tương lai của Jeong Jihoon sẽ gặp được những người càng tốt hơn.

Dù sao so với Han Wangho – cái tên "Cặn bã" này thì tuyệt nhiều.

Nghĩ đến điều này, Han Wangho tàn nhẫn hạ quyết tâm, hoàn toàn cùng với Jeong Jihoon đoạn tuyệt.

Cậu trái lo phải nghĩ, trầm mặc trong chớp mắt mới mở miệng: "Chúng ta sở dĩ ở bên nhau cũng chỉ là do ông nội một bên tình nguyện mà thôi. Kỳ thật đó chính là một sai lầm."

Han Wangho nhẹ giọng nói, âm cuối có chút run rẩy: "Jeong Jihoon, tôi thật sự thật sự không có cách nào tha thứ cho một kẻ ngay từ lúc bắt đầu liền muốn tính mạng của tôi."

Thanh âm của cậu cơ hồ lạnh nhạt, khiến Jeong Jihoon toàn thân lạnh toát.

"Cho nên, cậu hãy buông tha cho tôi đi."

Han Wangho sau một đoạn thời gian rất dài cũng không thể quên được ánh mắt mà Jeong Jihoon nhìn về phía cậu.

Vài lần từ trong mộng tỉnh lại, bên tai cũng đều vờn quanh câu chất vấn tan nát cõi lòng đến cực điểm kia của Jeong Jihoon.

Thời điểm khi Jeong Jihoon bị cảnh sát mang đi, Minh Hằng tạm thời do Han Sungmin quản lý, sau lúc Han gia trải qua lần bị thương ngắn ngủi ấy, nguyên khí bị tổn hại nặng nề, phải yên lặng mất một khoảng thời gian.

Han Wangho nhận được tin tức không lâu sau khi trở về biệt thự Minh Hề, nói rằng án kiện của Jeong Jihoon quá phức tạp, Ninh Thành bên này không có biện pháp nào có thể thẩm phán, khả năng phải đến Vân Kinh.

Chuyện ly hôn lại kéo dài hết lần này đến lần khác.

Han Wangho cuối cùng cũng không sao cả, dù sao nửa năm sau chắc chắn cậu sẽ trốn chạy, đến lúc đó bản thân cậu cũng không có nữa rồi, giấy hôn thú tính cái gì chứ : )

Sau khi đến Vân Kinh, nơi đó chính là địa bàn của Jeong Jihoon, Han Wangho hoàn toàn không cần phải lo lắng cho hắn nữa.

Ngược lại là Kim Yoojung nhìn cậu cả ngày buồn bực không vui, nhiều lần chạy đến an ủi khiến cậu cảm thấy tràn đầy sức sống hơn, nói rằng trên thế giới này cũng không phải chỉ có một người nam nhân tên là Jeong Jihoon.

Han Wangho có phải là vì Jeong Jihoon mới buồn bực không vui đâu, nam chủ tới Vân Kinh lúc sau tựa hồ như cá gặp nước thì tốt biết bao nhiêu chứ!

Chỉ cần dùng nửa năm thời gian liền đánh bại đại Boss lão mẹ của chính mình, nắm quyền kiểm soát duy nhất của Jeong gia, đi lên đỉnh cao nhân sinh, mở ra con đường nghịch tập.

Cậu là vì chính bản thân mới buồn bực không vui, không được sao QvQ.

Han Wangho xác thật đã khổ sở một khoảng thời gian, ngay cả Han Kyungho cũng nhìn ra tâm tình của cậu đang dần hạ xuống.

Chẳng qua trong lòng mọi người đều biết rõ nguyên nhân là gì, trong lúc nhất thời, Han gia trên dưới không ai dám nhắc tới tên của Jeong Jihoon.

Mọi người ở trước mặt Han nhị công tử nói chuyện đều vô cùng cẩn thận, sợ chọc cậu thương tâm.

Kỳ thật Han Wangho cũng không khổ sở như trong tưởng tượng, cậu chính là không muốn đi ra ngoài xã giao, đem tất cả thời gian đều dành ở việc bơi lội.

Phải biết rằng lần này Jeong Jihoon đi tới Vân Kinh, điều ấy đồng nghĩa với việc hắn đã hoàn toàn trở nên hắc hóa, khi trở về khẳng định muốn lấy cái mạng chó của cậu!

TvT!

Nếu là một người bị rơi vào trong tình cảnh này chắc chắn cao hứng không nổi!

Thời gian một tháng rất nhanh liền qua đi, tội ác kinh tế liên quan đến Jeong Jihoon cũng đã tra ra manh mối.

Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com

Minh Hằng ngay lúc đó phát hiện ra thi thể của người phụ trách Kang Soo ở trong nhà, các chứng cứ đều cho thấy rằng hắn đã sợ tội tự sát.

Trên di thư viết cụ thể hướng đi của hàng hóa, hắn đại khái tham ô hơn 20 triệu để trả nợ cờ bạc cho chính mình.

Mấy con thuyền vận chuyển hàng hóa nào đó ở Hồng Hải bị phát hiện trên đảo nhỏ, tất cả đều không sai chút nào, Jeong Jihoon cũng nhờ vậy nên có thể rửa sạch oan khuất.

Chẳng qua một ngày hắn rời khỏi cục cảnh sát kia, giống như bản thân đã bốc hơi trong nhân gian.

Ai cũng không biết hắn đi nơi nào.

Nghe thấy cái tin tức này Han Wangho có hơi chút vui mừng, rốt cuộc chỉ có trong lòng cậu mới rõ ràng, Jeong Jihoon không phải là biến mất, mà là đã về tới Jeong gia.

Tin tưởng rằng qua không bao lâu, trời của Vân Kinh sẽ bị thay đổi.

Con của người vợ cả trong Jeong gia biến mất hai năm một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, tuyên cáo Vân Kinh sắp nghênh đón một vị nhân vật phong vân mới.

Sự việc tố cáo đã kết thúc, sinh hoạt của Han Wangho ở Ninh Thành cũng dần khôi phục bình thường.

Trong biệt thự của Minh Hề hiện tại chỉ có một người đang ở, đó chính là cậu, Jeong Jihoon đi rồi, trong nhà lại an bài thêm mấy người bảo mẫu cùng chuyên gia dinh dưỡng, phụ trách một ngày ba cơm cùng ăn, mặc, ở, đi lại của Han Wangho.

Thời gian cứ như vậy trôi nhanh, mùa xuân qua đi, giữa hè lại tới.

Cái tên Jeong Jihoon này, cũng dần dần phai nhạt khỏi trung tâm bàn tán của Han gia, thậm chí đến cả người bà thương yêu Jeong Jihoon nhất cũng không nhắc lại quá vài lần.

Cuối tháng 5, Han Wangho qua sinh nhật 22 tuổi.

Sinh nhật năm nay ăn cơm, Yoon Seonhwa tựa hồ cảm thấy nhiều hơn một tuổi là quá già, sau khi ăn xong vẫn luôn lôi kéo Han Wangho hỏi, cậu khi nào thì cử hành hôn lễ.

Han Wangho lúc này mới xấu hổ nhớ tới, thời điểm năm trước tháng 1 tựa hồ như đã chọn cho cậu cái ngày lành tháng tốt gì đó.

Đem hôn lễ của cậu cùng Jeong Jihoon ấn định vào tháng 7 năm nay.

Chuyện xưa nhắc lại, cứ như đã xa mấy đời.

Han Wangho tâm tình phức tạp một lát, nhưng thực mau đã bình tĩnh thản nhiên cư xử.

Yên tâm đi bà à, khoảng cách Jeong Jihoon về đến Ninh Thành cũng rất nhanh sẽ đến thôi!

Đến lúc đó nhất định phải kết hôn, cần thiết kết hôn, kết minh hôn : )

Han Wangho chỉ là thuận miệng ở trong lòng chửi thầm một câu, ai ngờ được lại biến thành sự thật.

Trăm triệu không nghĩ tới, chỉ một tháng sau sinh nhật của cậu, hội nghị thượng đỉnh tài chính châu Á – Thái Bình Dương sẽ được tổ chức tại Ninh Thành.

Trong lúc nhất thời, các nhà lãnh đạo trong giới thương trường đều tụ tập hết ở Ninh Thành.

Với tư cách là tài phiệt đứng đầu Ninh Thành, nhà tài trợ ban đầu của hội nghị thượng đỉnh tài chính này phải là Han gia mới đúng. Nhưng sau khi Minh Hằng xảy ra chuyện, cổ phiếu mà Han gia đưa ra thị trường đã xuống dưới mức thấp kỷ lục, ban tổ chức của Ninh Thành vì thế cũng rơi vào tay một trong nhãn hiệu lâu đời tài phiệt nhất, Won gia.

Mặc dù không phải lo lắng về tài chính nhưng Han Kyungho tháng này vẫn như cũ vội đến mức hai chân cơ hồ không hề rời khỏi mặt đất.

Han Wangho thu hết mọi việc vào trong mắt, nội tâm có điểm áy náy, đành ngượng ngùng ở nhà giả làm một con cá mặn.

Han nhị công tử yên lặng ước chừng nửa năm cuối cùng cũng một lần nữa xuất hiện trở lại trong các dịp xã giao thương trường.

Những cái tin đồn đã lan truyền nửa năm cuối cùng cũng đợi được các bên liên quan, từng người từng người một vội vàng chạy tới hỏi thăm tin tức.

Dù Han gia có cố gắng che giấu sự thật đến đâu, cũng có không ít người đã biết đến chuyện ly hôn giữa Jeong Jihoon cùng Han Wangho.

Lúc trước gả thấp cho một cái tiểu tử nghèo túng lai lịch không rõ còn chưa tính, kết quả sau đó còn bị tiểu tử nghèo túng ấy vứt bỏ, cái mặt này của Han nhị công tử đã ném đến Thái Bình Dương rồi chăng, thế mà còn dám ra đay tham gia party?

Trong lúc nhất thời, các loại ánh mắt đánh giá đều dừng ở trên người Han Wangho, có tò mò, cũng có chế nhạo, còn có ánh mắt vui vẻ như đang xem kịch vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro