từ trên trời rơi xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 【猫兰】从天而降

Tác giả: meow

Nguồn: https://9975921417.lofter.com/post/7ec8d47a_2bbe95b06

Truyện dịch chưa xin phép, lưu hành nội bộ

ᯓᡣ𐭩

01

Món quà sắp đến tuổi của Jeong Jihoon là một chiếc mô tô.

Hầu như tất cả những chàng trai ở tuổi thiếu niên đều có ước mơ lái xe mô tô, và Jeong Jihoon cũng không ngoại lệ. Sau khi nhõng nhẽo và nỉ non với mẹ suốt ba tháng, mẹ cuối cùng cũng nhượng bộ, miễn cưỡng tặng Jeong Jihoon vào ngày sinh nhật thứ mười tám của cậu.

Khoảnh khắc nghiêng người lên xe, Jeong Jihoon có cảm giác như mình là nam diễn viên chính trong một bộ phim Hồng Kông những năm 1980. Đi qua các con phố với tốc độ cực nhanh, mọi cảnh tượng diễn ra êm ả như Jeong Jihoon đã tưởng tượng vô số lần trong đầu.

Và mọi thứ sẽ diễn ra đúng theo kế hoạch nếu như không phải cậu đã va chạm khiến tên bốn mắt ngã nhào trước mặt

02

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Khi Jeong Jihoon đang chuẩn bị thể hiện một màn drift cực ngầu khác ở góc đường, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Xe chạy quá nhanh khiến Jeong Jihoon không kịp dừng lại nên vô thức quay đầu. Tuy nhiên, tay lái đã vướng vào dây đeo cặp của người kia, lực cản khiến anh mất trọng tâm và ngã thẳng xuống sàn xi măng. .

" Anh gì ơi, anh ổn chứ!?"

Jeong Jihoon nhanh chóng xuống xe và đỡ người đó dậy, dùng mắt quét qua cơ thể anh như chụp X-quang.

"Bàn phím của tôi..."

Giọng nói của anh chàng bốn mắt có chút nhỏ nhẹ, còn chưa hiểu rõ tình huống, ánh mắt không thể tập trung, vẻ mặt đờ đẫn. Cặp kính bị nghiêng một chút do trọng lực khi rơi, treo lên xuống hai bên chiếc mũi tròn, trông hơi giống nhân vật trong trò chơi mà Jeong Jihoon chơi khi còn nhỏ, quát vật bốn mắt [?]. Jeong Jihoon cuối cùng đã nghĩ đến nó, và cảm thấy nó cũng như người con trai trước mặt dễ thương một cách kỳ lạ.

03

Thật xui xẻo, Choi Hyeonjun nghĩ.

Bàn phím bay ra cùng lúc đó nó rơi xuống, nhiều bộ phận khác nhau nằm rải rác xung quanh, đầu gối vừa va chạm với sàn bê tông cũng dần cảm thấy đau đớn.

May mắn là hung thủ có chút lương tâm, ở lại hiện trường gây án và không bỏ trốn. Một đôi mắt thon dài đang nhìn chằm chằm vào anh, trông giống như một con mèo xấu tính trong phim hoạt hình, xoay 360 độ để kiểm tra vết thương của anh khiến Choi Hyeonjun có cảm giác như mình đang bị một con mèo dài vây quanh.

Tình trạng không đặc biệt nghiêm trọng. Da ở tay và chân của Choi Hyeonjun chỉ bị trầy xước nhưng đầu gối của anh đã sưng tấy hoàn toàn. Choi Hyeonjun đứng dậy, cố gắng đi vài bước để đánh giá mức độ thiệt hại. Con mèo dài thấy vậy liền nắm lấy cánh tay vòng qua cổ anh, đỡ nửa người để tiếp thêm sức lực, tay còn lại ôm chặt eo anh từ bên cạnh.

Choi Hyeonjun mặt có chút nóng, xua tay ý định trốn tránh. "Cũng không tệ lắm, tôi vẫn có thể tự mình đi lại, chỉ cần đi chậm lại thôi." Nhưng con mèo tựa hồ không nhận ra được tiếng người, dù có thế nào cũng không chịu buông ra.

Đi bộ được một đoạn, cậu thấy hơi mệt nên đối phương đề nghị dùng xe đạp đưa anh đến phòng khám gần đó.

"Kỹ năng lái xe của anh thật sự có thể cho phép anh chở người khác sao?" Choi Hyeonjun nhìn con mèo trước mặt, rõ ràng là đang giả vờ đáng thương nhưng lại có vẻ tức giận, cào cấu người ta ngay sau khi bị mỉa mai về kĩ năng lái xe, cuối cùng cũng không phản kháng lại.

04

Sau khi thu dọn tất cả các bộ phận bàn phím đã bị tháo rời và cho vào cặp sách, Choi Hyeonjun ngồi lên ghế sau xe máy của Jeong Jihoon.

"Ừ, hôm nay là lần đầu tiên tôi chính thức ra đường, tôi có chút hưng phấn quá, làm hỏng đồ đạc của anh, khiến anh bị thương rồi. Xin lỗi, tôi sẽ trả tiền thuốc men và bàn phím cho anh."

So với sự thoải mái khi tiếp xúc thân thể, Jeong Jihoon cảm thấy hơi xấu hổ khi xin lỗi, giống như một chú mèo con chờ đợi sự chỉ trích của chủ nhân vì đã làm sai.

"Ừm, tôi không để bụng đâu, nhưng sau này cậu nên cẩn thận hơn khi lái xe."

Tốc độ xe rất chậm, Choi Hyeonjun chỉ cần hơi bám vào đuôi xe là có thể ngồi yên một khoảng cách giữa hai người, vì thế vô thức ngả người về phía sau.

"Cái bàn phím đó có đắt lắm không? Ngay từ đầu tôi đã thấy cậu không cho vào ba lô mà chỉ tự mình mang theo khi đi trên đường."

"Nó không có giá trị lắm, tôi chỉ tự tay thiết kế và định tặng thôi." Giọng nói của Choi Hyeonjun bỗng nhiên có chút trầm thấp.

Cảm giác còn tệ hơn nữa. Đó là một món quà mà anh muốn tặng cho người khác. Nhớ lại lúc những chiếc keycap nằm rải rác trên mặt đất, nhận ra không thể tặng nó được nữa

Một nốt ruồi nhỏ chán nản xuất hiện trước mắt, Jeong Jihoon cảm thấy khó chịu không thể giải thích được. Anh chính là thủ phạm khiến Choi Hyeonjun tổn thương đúng không, làm sao để khắc phục bây giờ? Hình vẽ trên bàn phím chợt hiện lên trong đầu Jeong Jihoon.

"Tôi vừa nhìn thấy rất nhiều nhãn dán hình mèo trên keycap. Thực ra, hôm nay là sinh nhật của tôi. Tôi rất thích chơi game và mọi người xung quanh luôn nói rằng tôi trông giống một con mèo. Có vẻ như chúng ta là định mệnh, nếu anh không phiền, anh có thể tặng nó cho tôi coi như một món quà sinh nhật và tôi sẽ mua một chiếc tốt hơn và đắt tiền hơn cho bạn của anh như một sự đền bù nhé "

Khả năng cao là lời yêu cầu sẽ bị từ chối, nhưng khi trưởng thành, bộ não không sử dụng của Jeong Jihoon chỉ có thể đưa ra những giải pháp hạn chế nên cậu chỉ có thể cẩn thận chờ đợi phản ứng của Choi Hyeonjun.

" được."

Một câu trả lời vui vẻ hơn mong đợi.

05

Sau khi trao đổi tên và thông tin liên lạc, Jeong Jihoon phát hiện ra rằng họ thực sự là sinh viên của cùng một trường cấp ba. Vì vậy, trong những ngày Choi Hyeonjun gặp khó khăn trong việc di chuyển, Jeong Jihoon đã gánh vác trách nhiệm hộ tống anh đến trường.

Chỉ là ghế sau của xe máy đã trở thành ghế sau của xe đạp. Một ngày sau vụ tai nạn, mẹ của Jeong Jihoon đã tịch thu hoàn toàn quyền sử dụng xe máy của cậu và chính thức thông báo cậu không được chạm vào chân ga nữa cho đến khi Jihoon được nhận vào đại học.

Chỉ sau một ngày làm diễn viên chính trong một bộ phim Hồng Kông, Jeong Jihoon có chút nản lòng. Nhưng chỉ sau một ngày, Jeong Jihoon đã dùng ghế sau để đón ai đó, cậu đã có chút tự hào.

Lớp học của họ cách nhau hai tầng, mỗi ngày sau giờ học, Jeong Jihokn sẽ chen lấn giữa dòng người và đợi trước cửa lớp của Choi Hyeonjun. Ngay cả những lời mời đi net sau giờ học của Son Siwoo cũng bị cậu từ chối.

Điều gì có thể quan trọng hơn việc ghi điểm với các anh em? Chắc chắn có điều gì đó không ổn ở đứa em này. Vì vậy, sau mấy ngày ngồi xổm rình mò dài cổ, Son Siwoo cuối cùng cũng bắt được Jeong Jihoon ở ngoài cổng trường, nhưng "tình huống" ở ghế sau lại khác với những gì anh mong đợi. Son Siwoo, người chỉ muốn bắt người đi, không có thời gian để tìm hiểu sâu hơn, nên anh đã rủ rê luôn cả hai cùng đi net, ngồi trong quán net mà không nói một lời.

Choi Hyeonjun chơi game giỏi hơn Jeong Jihoon tưởng tượng.

Cậu bé ngốc nghếch, trông mềm mại và dễ bắt nạt, đã biến thành kẻ tàn sát trong trò chơi và bắt đầu giết chết mọi người khi báo cáo solo kill thứ tư đến từ đường trên, tiếng khỉ kêu phấn khích của Son Siwoo vang vọng khắp quán net.

Bên kia, Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào ID trò chơi trên màn hình, luôn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, ngón tay mảnh khảnh của anh nán lại trên bàn phím, Doran.

Bàn phím đã được sửa chữa mang về nhà đột nhiên xuất hiện trong đầu Jeong Jihoon, bốn chữ cái tình cờ được thay thế bằng hình mèo đen dường như chính là câu trả lời.

Jeong Jihoon im lặng một cách bất thường khi chở Choi Hyeonjun từ quán net về nhà. Choi Hyeonjun, người vốn không nói nhiều, đã cố gắng khuấy động không khí giữa hai người nhưng vô ích nên anh chỉ có thể im lặng trong phòng. ghế sau, bầu không gian trở nên có chút kỳ quái.

" Bàn phím mèo đó là để tặng cho người cậu thích à? "

Jeong Jihoon cuối cùng cũng lên tiếng.

" A... Jihoonie sao lại đột nhiên hỏi như vậy..."

Câu hỏi bất ngờ khiến Choi Hyeonjun cảm thấy thật có gì chút nghẹn ở cổ

"Quà tặng cho người khác thì phải liên quan đến người kia chứ? Nhưng Hyeonjun cũng đã bí mật để lại id game của mình. Đó là loại âm mưu chỉ xảy ra khi một người có cảm tình hoặc tỏ tình ai đó, họ sẽ in gì đó về bản thân lên món quà và đưa cho người kia".

Choi Hyeonjun hoàn toàn không nói nên lời.

06

Trong công viên ở phía nam có hai con mèo hoang, một con mèo đen và một con mèo mướp

Đây là kỳ nghỉ cuối cùng trước khi vào cấp ba. Không bị ràng buộc bởi bài tập về nhà, Choi Hyeonjun không có việc gì làm nên tranh thủ cho chúng ăn gần một tháng. Mèo mướp vốn đã rất thân thiết với anh, thỉnh thoảng lại rụi rụi cổ chân anh. Tuy nhiên, mèo đen dường như vẫn phớt lờ anh và thậm chí hiếm khi ăn thức ăn anh mang đến. Mèo mướp cũng dần béo lên và khỏe mạnh hơn.Không mất nhiều thời gian, Choi Hyeonjun đã tìm ra bí ẩn. Anh nhìn thấy bát thức ăn cho mèo còn sót lại một ít hạt, điều này chứng minh rằng có một người khác cũng quan tâm đến hai bé mèo và thường xuyên đến cho chúng ăn như anh.

Những cơn mưa lớn vào mùa hè luôn đến vào những thời điểm không hợp lý. Khi Choi Hyeonjun cầm ô đến công viên, đã có một chiếc bát đặt ở giữa, trong đó còn sót lại một ít nước sạch và thức ăn. Gió mưa ập đến từ mọi hướng nhưng khu vực này được những tán cây và bụi hoa dại che chắn nghiêm ngặt. Hai con mèo nằm bên trong và ngủ ngon lành.

Xa xa có một bóng người vừa mới rời đi, một cậu bé cao bằng anh, vai áo ướt đầm, cố gắng vươn tay che mắt chạy ù đi trong màn mưa.

Đó là lần đầu tiên Choi Hyeonjun gặp Jeong Jihoon.

07

Vào năm thứ ba thích thầm Jeong Jihoon, Choi Hyeonjun quyết định thổ lộ tình yêu của mình vào sinh nhật thứ mười tám của Jeong Jihoon.

Anh luôn nắm vững kỹ năng yêu đương bí mật rất tốt, đến nỗi không ai ngoại trừ anh phát hiện ra cảm giác này, kể cả người mà anh đã phải lòng, Jeong Jihoon , người thậm chí còn không biết anh tồn tại. Để hiểu rõ hơn về Jeong Jihoon, anh bắt đầu chơi game, nhưng không ngờ anh lại phát hiện ra mình có chút tài năng trong đó.

Mỗi khi Jeong Jihoon và Son Siwoo đang xếp hàng trong quán net, Choi Hyeonjun luôn ngồi cách đó không xa. Nếu may mắn, anh có thể chơi vài trận với họ. Nếu may mắn, anh sẽ có cơ hội xem màn trình diễn điệu nghệ của Jeong Jihoon ở làn đường trên.

Choi Hyeonjun là người dễ hài lòng như vậy.

Anh muốn chuẩn bị một món quà tỏ tình đặc biệt cho Jeong Jihoon, nhưng tình cờ nghe thấy cậu và Son Siwoo phàn nàn về độ nhạy bàn phím ở nhà kém, làm ảnh hưởng đến trải nghiệm chơi game.

Vì vậy, anh quyết định tự mình làm một chiếc độc đáo cho riêng Jeong Jihoon.

Thiết kế đã được sửa lại trong hơn nửa tháng, những suy nghĩ tỉ mỉ của Choi Hyeonjun đã được đưa vào mọi thứ, từ màu sắc đến hoa văn.

Cầm bàn phím, anh đi bộ trên đường đến công viên nơi Jeong Jihoon hay lui đến, nghĩ cách truyền tải những cảm xúc ba năm chỉ bằng vài từ. Choi Hyeonjun đã diễn tập cảnh đứng trước mặt Jeong Jihoon và tỏ tình vô số lần, nhưng khi khoảnh khắc đó sắp đến, anh còn hồi hộp gấp trăm lần so với tưởng tượng nên khi đi qua góc cua, Hyeonjun thậm chí còn không để ý đến chiếc mô tô đang lao tới từ phía sau. Lúc anh nằm trên mặt đất, Hyeonjun dường như nghe thấy tiếng bàn phím bị gãy. Thật là xui xẻo, anh nghĩ, sao Choi Hyeonjun có thể thú nhận tình yêu của mình sớm như vậy.

Anh vẫn còn hơi choáng váng khi được đỡ dậy. Còn bàn phím thì sao, đó là suy nghĩ đầu tiên của Choi Hyeonjun. Sau khi đeo kính lại, khuôn mặt người trước mặt dần dần rõ ràng hơn.

Có vẻ như không xui xẻo đến thế, đây là suy nghĩ thứ hai của anh.

08

Choi Hyeonjun im lặng gần ba phút.

"Tớ là người cậu thích đúng không?" Jeong Jihoon lại lên tiếng trước.

Dường như còn sốc hơn lời nói vừa rồi, Choi Hyeonjun kinh ngạc ngẩng đầu lên, như thể bị một quả đấm. Vẻ mặt nghiêm túc đã hoàn toàn được thay thế bằng nụ cười ranh mãnh.

"Chờ cậu tỏ tình vất vả quá đi à~ "

09

Món quà sinh nhật đón tuổi mới của Jeong Jihoon là Choi Hyeonjun từ trên trời rơi xuống.

(づ๑•ᴗ•๑)づ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro