nửa chừng xuân, anh phải sống.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày em về thấy khung trời đổ nát.

ấy là một bức tường trơ trọi rỗng tuếch bên trong. mẫn tích níu tay và chỉ cho huân một cái lỗ to trên tường, em hỏi "anh thấy gì không?", huân lắc đầu. trước mắt anh chỉ là một mảnh tường bị đục khoét, giữa những viên gạch là một khoảng trống rất lớn.

"khi nào buồn em sẽ đến đây, nói hết vào cái lỗ này và đắp chúng lại bằng nước mắt của em."

mẫn tích nói điều đó, ngay lúc ấy, chí huân đã không tin. bây giờ, khi anh đặt bước chân mình lại lần nữa vào chỗ tích đã từng đứng, anh nghe hơi ấm em vẫn đang mắc kẹt tại bức tường cũ kĩ, như rằng bàn tay em vẫn đang đè lên thắt lưng anh. huân vuốt lên bước tường, vuốt quanh phần mép của cái lỗ rỗng ấy và dường như anh đã chạm được vào nước mắt lẫn vào nỗi buồn của tích, nóng hầm hập và nhão nhoét, như thân xác người yêu đang rã rời dưới ba tấc đất lạnh. chí huân nghe từng khớp ngón tay mình - bị buồn đau mẫn tích thủ thỉ và trám lại, đắp lại bằng ngàn giọt lệ - cắn lấy cho nát tươm, bị chèn ép và bàn tay anh có lẽ đã gãy nát, đôi mắt hoang hoải nhìn vào khoảng không.

trái tim anh run rẩy, một câu hỏi bật ra khỏi đôi môi, em đã từng buồn đến thế hả em?

những nỗi buồn em giấu vào trong tóc.

một cái ly bằng sứ, phần quai bị gãy, mẫn tích dùng cái ly không lành lặn ấy để làm gạt tàn. phần đáy ly bị những mẩu thuốc đỏ ghim xuống. khi chí huân nhìn em, ngón tay mẫn tích đã hơi ngưng lại, hướng đầu thuốc cháy xém vào đáy ly sứ thay vì cẳng tay gầy nhom, tích cúi đầu.

hay là anh đi với em?

.

em sẽ không chờ anh đâu.

"tại sao?"

trong vô vàn lời nói dối mẫn tích đã từng nói bao lấy chí huân, riêng lời nói em sẽ chẳng chờ anh lại là thật, và khi chí huân hỏi em lý do, mẫn tích đã không ở đó để trả lời.

chí huân nghĩ, có lẽ mẫn tích đã đặt lên anh một trách nhiệm quá lớn, rằng anh phải ở lại và níu lấy những giấc mơ em bỏ quên, giữ lại cho mình một khoảng trời không còn đau đớn. nhưng chí huân phải làm sao để tìm được bình yên cho tích khi chính anh vẫn đang vật lộn với u hoài riêng anh, và nếu anh tìm được im ắng trong tâm hồn thì liệu mẫn tích còn nhớ lời thề ước hay không?

nên em ơi, ngày em về sẽ thấy khung trời đổ nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro