Chương 34: Tình Địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khuya lắm rồi mà Trương Huân vẫn chưa ngủ được.
Người hắn muốn chiếm hữu đang nằm ngay bên cạnh, bảo không có ý gì là nói dối, không thể nào.
Mẫn Tích đã say giấc nồng, dù hắn làm gì, Mẫn Tích cũng sẽ không nhận ra.
Ý đồ đen tối dần manh nha bén rễ trong lòng, Trương Huân vươn tay dưới chăn đặt hờ trên người Mẫn Tích, hắn không chạm vào nơi nào khác, chỉ đặt nhẹ trên tay Mẫn Tích thôi.
Mẫn Tích đã không còn lạnh như trước, nhưng nhiệt độ bàn tay cậu vẫn thấp hơn hắn nhiều, chưa kịp ấm lại.

Trương Huân ủ ấm bàn tay Mẫn Tích, sau đó buông ra, cố ép mình nhắm mắt.
Thường ngày họ sáu giờ dậy, khoảng năm rưỡi, có ai đó vùi vào ngực khiến Trương Huân choàng tỉnh.
Mẫn Tích đã giữ tư thế dựa sát tường cả đêm, bấy giờ không chịu được nữa, bất giác nhích sang nguồn nhiệt bên cạnh mình.

Có lẽ vì thân nhiệt của hắn quá thoải mái, Mẫn Tích cúi đầu dụi nhẹ, tìm kiếm vị trí thích hợp, sau đó vươn tay ôm lấy chiếc gối biết tỏa hơi ấm này.
Trương Huân biết, dựa theo đồng hồ sinh học của Mẫn Tích, sáu giờ thức dậy thì cậu sẽ không mở mắt vào năm giờ năm chín phút.

Thế nên Mẫn Tích đã thực hiện hành động này trong vô thức.
Trương Huân không dám thở mạnh, hắn căng chặt người, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang gần ngay trước mắt.
Lông mi Mẫn Tích rất dài, từng sợi đều như đang gãi nhẹ lên tim hắn, ngưa ngứa.
Trương Huân liếm môi, cuối cùng vẫn không nén được vươn tay ôm lại cậu.
Trương Huân mong sao thời gian dừng lại ngay tại khoảnh khắc này, để hắn và Mẫn Tích có thể ôm nhau chìm vào mộng đẹp.
Nhưng trên người Mẫn Tích vẫn thiếu cái gì đó, lẽ ra người cậu phải có dấu hôn của hắn, từ phần gáy trắng nõn xuống dần, tràn vào nơi bị áo che đi, tất cả đều phải là những dấu vết xấu hổ thuộc về hắn.
Trên người Mẫn Tích cũng sẽ vương mùi pheromone của hắn, pheromone đó bám cả ngày không mất, dù Omega hay Alpha chỉ cần ngửi thấy mùi trên người Mẫn Tích, đều sẽ biết quan hệ giữa họ.
Buổi sáng vốn là lúc dễ xúc động, Trương Huân ảo tưởng như thế, tất nhiên chẳng tài nào kiểm soát được phản ứng xấu hổ của mình.
Do cách nhau quá gần, cậu còn cảm nhận rõ từng nhịp thở trên lồng ngực Trương Huân, và phản ứng sinh lý tự nhiên nào đó.
Lúng túng, là cảm giác mở đầu một ngày mới.
Mẫn Tích giật nảy mình, trước đến giờ cậu chưa từng cho rằng sau khi ngủ say cậu lại 'quậy phá' như thế, quấy rầy cả người bạn cùng giường.
Nhìn hàng mày đang nhíu của Trương Huân kìa, nửa đêm chưa đá cậu xuống giường đã làm trái với bản tính trời sinh của Alpha rồi, có thể thấy Trương Huân thật lòng xem cậu là bạn.
Còn về phản ứng sinh lý mà ngoài Omega nữ ra thì sáng sớm ai cũng có, Mẫn Tích ngỏ ý cậu hiểu điều này, đây không phải lỗi của Trương Huân.
Mẫn Tích cố gắng xê dịch người một cách nhẹ nhàng nhất có thể, sau khi rời khỏi nguồn nhiệt thì thở phào, rồi nhắm mắt lại giả vờ mình còn đang ngủ, còn giữ nguyên một tư thế.
Đây là lần đầu tiên Mẫn Tích gặp tình huống lúng túng như thế, chờ báo thức vang, cậu bèn tắt đi, giả vờ muốn ngủ thêm hai phút để Trương Huân dậy trước, sau đó cậu mới xuống giường, tránh gượng gạo.
Nhưng dường như Mẫn Tích đã tính nhầm, Trương Huân nghe thấy tiếng chuông báo thức cũng không dậy ngay, hắn ung dung xoay người trên giường, kéo chăn lên che đầu, vờ như đêm qua ngủ không ngon, định ngủ tiếp.
Thế nên người ngồi dậy sớm nhất lại là Hàn Vương Hà.
Thường thì Hàn Vương Hà dậy muộn nhất phòng, lúc cậu ta dậy, Mẫn Tích và Trương Huân đã đang đánh răng rửa mặt rồi, nhưng hôm nay mọi chuyện lại khác.
Phòng ký túc xá yên ắng như đang nửa đêm vậy, Mẫn Tích và Trương Huân cũng chẳng có tiếng động gì.
Hàn Vương Hà há mồm hô: "Dậy nào, sao hôm nay tôi lại là người dậy sớm nhất vậy? Không đúng chút nào, dậy dậy! Tích Tích dậy đi, cậu đâu thường bùng học như Anh Trương, cậu không thể đến muộn được!"
Hàn Vương Hà vừa gọi vừa quay sang nhìn giường của Mẫn Tích.

Lúc này mới ngạc nhiên phát hiện giường Mẫn Tích chỉ có chăn chứ chẳng thấy bóng dáng người đâu.
Hàn Vương Hà kinh ngạc, nên biết rằng mỗi khi rời giường, Mẫn Tích đều sẽ gấp chăn gọn gàng, bây giờ chăn chưa gấp mà người lại biến mất?
Lạ thật, lạ lắm, chắc chắn có uẩn khúc gì rồi!
Trong đầu Hàn Vương Hà xuất hiện vô số khả năng tệ hại, cuối cùng chắc chắn một điều.
Hàn Vương Hà kinh hoàng thốt lên: "Anh Trương, mau dậy đi, Tích Tích bị người ta bắt cóc trong lúc chúng ta ngủ rồi! Chắc chắn kẻ độc ác đó đã uy hiếp Tích Tích, nên Tích Tích mới không dám cầu cứu chúng ta, rời khỏi ký túc xá trong thầm lặng! Sao cậu còn ngủ nữa, mau dậy đi!"
Hàn Vương Hà dời mắt sang giường Trương Huân, cảm thấy hôm nay Trương Huân là lạ.

Hình dáng cái ót lộ ra khỏi chăn nhìn sao cũng chẳng giống Trương Huân chút nào.

Chẳng lẽ Trương Huân thức đêm đi làm tóc?

Hàn Vương Hà đang ngờ vực, chợt thấy một cái đầu khác chui ra khỏi chăn.
Là đầu của Trương Huân.
Mặt Trương Huân bí xị, trông như chưa tỉnh ngủ.
Hàn Vương Hà: "...?"
Cậu ta bị ảo giác à, vậy người còn lại trên giường Anh Trương là ai?
Hàn Vương Hà dụi mắt, nhìn thêm lần nữa, bấy giờ người kia cũng ngồi dậy.
Là Mẫn Tích.
Hàn Vương Hà chứng kiến cả quá trình trong cơn hoảng hốt, sau đó chậm rãi nằm xuống đắp chăn lại, vui vẻ rằng: "Còn đang nằm mơ nhỉ, xem ra chưa tới giờ đi học."
Trương Huân ném một quyển sách lên chăn Hàn Vương Hà: "Còn nằm mơ, đến muộn giáo viên điểm danh, tôi sẽ không giúp cậu đâu."
Đến khi ba người họ đã dậy cả rồi, Trương Huân đứng bên trong đánh răng, Mẫn Tích và Hàn Vương Hà ở ngoài tìm đồng phục.
Mẫn Tích vừa mặc áo vừa giải thích đại khái với Hàn Vương Hà vẫn đang hoang mang, cuối cùng bảo: "Trương Huân thấy tôi lạnh quá nên cho tôi ngủ tạm một đêm."
Mẫn Tích cảm thán: "Anh Trương tốt với anh em thật."
Hàn Vương Hà: "... Ừ, đúng thật."
Hàn Vương Hà vừa mang vớ vừa ngẫm lại những lời Mẫn Tích nói, khẽ nhíu mày.
Cậu ta chơi với Trương Huân mười mấy năm, tất nhiên cũng biết Trương Huân rất tốt với anh em bạn bè, không thì cậu ta và những tên khác cũng chẳng thân thiết với Trương Huân đến vậy.
Nếu đêm qua cậu ta bảo mình lạnh quá ngủ không được, tin chắc rằng Trương Huân sẽ tìm tấm chăn khác cho cậu ta đắp.

Nếu cậu ta vẫn lạnh sắp chết cóng, có lẽ Trương Huân cũng sẽ đổi chăn của mình, đưa cho cậu ta tấm dày hơn.
Nhưng nếu cậu ta bảo không cần chăn, muốn ngủ chung với Trương Huân cho ấm, đảm bảo trăm phần trăm Trương Huân sẽ đá bay cậu ta ngay.
Chuyện ngủ với Trương Huân thì khỏi cần mơ tưởng.

Ý thức lãnh địa của Trương Huân mạnh như vậy, dù là bạn bè thân thiết, theo lẽ thường thì cũng không thể vượt qua ranh giới này.
Nhưng tại sao Trương Huân lại đồng ý để Mẫn Tích ngủ chung một giường để sưởi ấm?
Nghĩ tới việc Trương Huân còn cho Mẫn Tích ngủ bên trong, không để Mẫn Tích lăn xuống dưới, Hàn Vương Hà lại nhíu chặt mày hơn.

Kỳ lạ, quá kỳ lạ.
*
Ngày đầu tiên của học kỳ mới không có tiết học sớm, chỉ phát số sách cần dùng trong học kỳ này thôi.
Mẫn Tích và Trương Huân giúp bưng sách, trên đường về lớp, một nữ Alpha giúp bưng sách khác chần chừ một lúc rồi đến gần họ, bắt chuyện: "Không biết các cậu đã nghe vụ lớp chúng ta sẽ có một Omega mới sắp chuyển tới chưa?"
Mẫn Tích ngạc nhiên lắc đầu.
Nữ Alpha cắn răng, quyết định không vòng vo nữa, cô nói thẳng: "Tôi học chung lớp cấp hai nên cũng khá hiểu về cậu ấy.

Pheromone của cậu ấy rất thơm, nhiều Alpha đều chiều chuộng cậu ấy vì mùi pheromone, cậu ấy cũng chuyên chọn Alpha đẹp trai thành tích tốt hoàn cảnh gia đình giàu sang để ra tay, kiếm chút lợi lộc cho mình.

Nên... Anh Trương này, tôi không biết bây giờ cậu ấy còn như vậy không, nhưng cậu cẩn thận chút vẫn hơn."
"Tôi biết rồi." Trương Huân liếc hờ xuống để nhìn đường: "Cảm ơn."
Nữ Alpha rời đi, Mẫn Tích nhìn Trương Huân với vẻ lo lắng.
Cây to đón gió, xét về mọi mặt, Trương Huân quả là một đối tượng hoàn hảo, các Omega thích cậu ấy cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên cả.
Nếu là Omega ưu tú, tất nhiên cậu sẽ chúc mừng Trương Huân rồi, nhưng nếu đối phương có ý đồ khác, cậu lo Trương Huân nảy sinh thiện cảm vì pheromone của đối phương, sau đó bị đối phương lợi dụng.
Cảm nhận tầm mắt của cậu, khuôn mặt vốn vô cảm của Trương Huân xuất hiện nụ cười, hắn chuyển chồng sách sang tay khác, sau đó vươn tay ra đặt lên gáy cậu.
"Yên tâm." Giọng Trương Huân rất khẽ, "Nếu tôi thích một ai đó, chắc chắn không phải vì pheromone."
Mẫn Tích gật đầu, đưa ra lời chúc của mình: "Sau này chắc chắn sẽ có một Omega phù hợp với cậu, đừng sốt ruột, từ từ tìm."
Lần này Trương Huân không đáp.
Phát hết sách cũng là lúc kết thúc tiết buổi sớm, môn đầu tiên là Ngữ văn của thầy chủ nhiệm.
Như bạn nữ ban nãy đã nói, bấy giờ có một người đứng cạnh thầy chủ nhiệm.
"Chào mọi người, mình tên Bạch Gia, là Omega." Bạch Gia mỉm cười tự giới thiệu, cậu ta có khuôn mặt xinh đẹp, khóe mắt hơi trễ xuống mang cho người ta cảm giác yếu đuối và rất cần được bảo vệ, điềm đạm đáng yêu vô cùng.
Những Alpha trong lớp đều trở nên xôn xao, dùng tràng pháo tay để chào đón bạn mới.
Do vóc người nhỏ nhắn nên Bạch Gia được thầy chủ nhiệm xếp ngồi ở đầu lớp, sau đó bắt đầu học bình thường.
Liên tiếp mấy hôm, Bạch Gia mới chuyển tới đều chẳng có hành động gì, Mẫn Tích cũng dần bớt lo cho Trương Huân.
Để tranh thủ nhiều thời gian luyện thi lớp Mười hai, tiến độ học của lớp Mười một cực nhanh, một tiết sẽ phải tiếp thu nội dung của mấy bài.
Ngữ văn còn đỡ, nghe còn hiểu, nhưng các môn tự nhiên như Toán Lý thì nhiều người nghe đến mụ mị đầu óc.
"Về mọi người ôn lại nội dung đã học hôm nay, sau đó chuẩn bị trước bài vở ngày mai, thầy sẽ kiểm tra các em trong tiết học ngày mai đấy."
Thầy Lý nói xong thì đi thẳng ra ngoài, bỏ lại những tiếng than vãn sau lưng.
Bạn ngồi đằng trước Mẫn Tích nhăn mặt hỏi Mẫn Tích, sau khi Mẫn Tích giảng xong, lại có một quyển sách Lý được đặt lên bàn cậu.
Mẫn Tích ngẩng đầu, thấy là Bạch Gia mới chuyển tới.
"Chào cậu, mình nghe nói cậu học giỏi lắm, có nhiều chỗ mình không hiểu quá, có thể hỏi cậu không?" Bạch Gia cười bẽn lẽn.

Xưa nay Mẫn Tích không hề từ chối những lời nhờ vả này của bạn bè, tuy cậu và Bạch Gia không thân thiết gì, nhưng vẫn gật đầu.
Mẫn Tích nói rất tỉ mỉ, tập trung mọi sự chú ý lên sách nên không để ý rằng thi thoảng Bạch Gia sẽ lại nhìn thoáng qua chỗ Trương Huân, rồi nhếch môi thật khẽ.
Bỗng dưng tiếp cận một Alpha sẽ dễ khiến người đó cảnh giác, nhưng có thể tiếp cận bạn bè của người đó trước, rồi dần tạo quan hệ, khơi dậy hứng thú của Trương Huân.
Bạch Gia cúi đầu giả vờ lắng nghe, thực ra đang nhìn lén sườn mặt của Mẫn Tích.
Đẹp hơn cậu ta, nhưng chỉ là một Beta không có duyên với pheromone, nên dù đẹp cách mấy cũng chẳng tạo thành uy hiếp với cậu ta cả.

Lại còn là bạn thân của Trương Huân, quả thật như một tấm đệm nhảy hoàn hảo.
Mẫn Tích giảng xong, Bạch Gia cười cảm ơn Mẫn Tích, cầm sách rời đi.
Bạch Gia đi con đường phía sau cậu, phải bước ngang qua Trương Huân.
Mùi pheromone ngọt ngào dìu dịu thoang thoảng trong không khí, rất nhẹ, như đang trêu ghẹo thần kinh Alpha.
Bạch Gia đi xuống cuối lớp rồi rẽ về vị trí của mình, dùng đuôi mắt quan sát vị trí của Mẫn Tích và Trương Huân.
Bạch Gia mừng rỡ nhìn thấy Trương Huân vỗ vai Mẫn Tích bảo cậu quay đầu lại, hai người cách nhau rất gần.

Ở khoảng cách này, chắc chắn Trương Huân đã ngửi thấy mùi pheromone mà cậu ta cố ý để lại trên người Mẫn Tích.
Xem ra Trương Huân thích mùi pheromone của cậu ta.
Bạch Gia nhếch môi.
Thế thì mọi việc đơn giản thôi.

Alpha và Omega có pheromone thu hút nhau, vô lý thế đấy.
Bạch Gia ở xa nên không biết rằng, thực tế vàtưởng tượng chênh lệch nhau đến mức nào.
Trương Huân chẳng hề rung động bởi pheromone trên người Bạch Gia, ngược lại, hắn còn dùng pheromone của mình cưỡng chế xua đi hương thơm ngọt ngào còn vương trên người cậu, đến tận khi nó biến mất hẳn.
"Tôi cũng thấy thầy giảng hơi nhanh." Trương Huân cười rằng, "Nghe cậu giảng xong thì tôi yên tâm rồi."
"Đúng đó, may mà đã xem bài trước." Mẫn Tích đáp.
Khi chuông vào học vang, Mẫn Tích xoay người nghe giảng, không nhận ra sự khác thường của Trương Huân.
Tầm mắt Trương Huân lần lữa mãi trên lưng Mẫn Tích, đầy nóng bỏng.

Đến khi chuyển sang chỗ Bạch Gia, cảm xúc ấy đã biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Omega đó dám khiêu khích hắn... dám chạm vào báu vật của hắn một cách trắng trợn như vậy.
Ngòi bút vạch một đường nặng nề trên giấy, Trương Huân cụp mắt xuống, giấu đi sự phẫn nộ và chiếm hữu bên trong.

Tan học về ký túc xá nghỉ ngơi, Mẫn Tích thấy máy sưởi đã được sửa chữa xong.
Mẫn Tích vui vẻ lấy gối về lại giường mình, cười với Trương Huân: "Vậy thì không cần cậu phải chen chúc với tôi nữa, đêm qua cậu ngủ mệt lắm nhỉ."
Trương Huân đanh mặt, giả vờ thừa nhận: "... Ừ."
Giờ ngủ trưa, Mẫn Tích đang thiu thiu, còn Trương Huân thì trằn trọc mãi chẳng tài nào vào giấc.
Hắn không ngốc, rời khỏi lớp học, chờ mọi chuyện qua rồi, nhớ lại những lời bạn nữ Alpha đã nói trước đó về tính cách của Bạch Gia, hắn cũng biết chín mươi chín phần trăm mục tiêu của Bạch Gia là mình.
Thế thì sao, một phần trăm khả năng còn lại là có thể cậu ta muốn quyến rũ Mẫn Tích, nó như một giọt mực đen nhỏ lên tờ giấy trắng, chướng mắt cùng cực.
Mẫn Tích từng nói không thích Alpha, nhưng cậu chưa hề nói mình không thích Omega.
Dù là bất kỳ một nguy cơ nhỏ nào, hắn cũng phải diệt trừ ngay khi vừa manh nha.
*
Lớp Mười một chưa bị ép phải học tiết tự học tối, Mẫn Tích đã dùng hết đồ dụng sinh hoạt, định tan học đi mua thêm.
Trương Huân tranh thủ nghỉ giữa tiết, vỗ vai Mẫn Tích: "Tối tôi có trận đấu bóng rổ, đến xem đi, xem xong ăn tối với cậu."

Mẫn Tích nghĩ ngợi rồi đáp: "Lần sau nhé, hôm nay phải đi mua ít đồ, lần sau nhất định sẽ xem."
Mẫn Tích đi một mình?
Trương Huân nhíu mày: "Đấu bóng không lâu, tôi cũng muốn mua, cậu chờ tôi đi cùng."
Mẫn Tích gật đầu đồng ý.
Trận đấu của Trương Huân là giải đấu của khối, hôm nay đấu với lớp A5, nhiều bạn trong lớp đều đến cổ vũ.
Tổ chức trong nhà thi đấu, hệ thống sưởi hoạt động năng suất, không lo bị lạnh, ai nấy đều mặc đồng phục chơi bóng, mồ hôi đầm đìa.
Mẫn Tích mua hai chai nước, một chai cho Trương Huân, chai còn lại cho mình.
Diễn biến trong sân vô cùng gay cấn, Trương Huân úp rổ thành công ngay cả khi bị vài người vây quanh, khiến khán giả đang xem đều trầm trồ.
"Sức bật này, lực eo này, hu hu hu tớ chết mất, sẽ khiến người ta chết đi sống lại trên giường luôn đấy."
"Đừng lảm nhảm, chuyện hiển nhiên mà còn phải nói à?"
"Ôi, tự nhiên thấy người chị em đó cũng khổ, chẳng phải bảo Alpha càng mạnh, thời gian tạo kết càng dài à, trong lúc tạo kết chắc bụng cũng phình to luôn nhỉ."
"Hì~"
Nghe những lời xôn xao của Omega lớp khác với Trương Huân, Mẫn Tích hơi lúng túng, định mở nắp chai nước uống một ngụm.
Cậu cũng cảm thấy điều kiện của Trương Huân khá tốt, chắc chắn sẽ khiến Omega của cậu ấy hạnh phúc.

Tiếc là bản thân Trương Huân theo chủ nghĩa độc thân, chẳng thèm suy xét đến việc tìm đối tượng, phí mất điều kiện tốt này.
Bấy giờ mỗi tay cậu cầm một chai nước, nếu muốn để trống ra một tay mở nắp thì phải đặt một chai xuống.

Ban đầu Mẫn Tích định kẹp chai nước để lại cho Trương Huân vào cánh tay mình, chợt nghe thấy giọng nói vang lên bên cạnh.

"Cậu như vậy không tiện lắm, để mình cầm giúp cậu nhé."
Mẫn Tích quay đầu, Bạch Gia đang cười rạng rỡ đứng bên cạnh.
Thấy cậu nhìn sang, cậu ta vươn tay chỉ vào chai nước còn lại: "Mình cầm giúp cậu hai phút, cậu uống xong thì lấy về?"
Đây chỉ là việc giúp đỡ nhỏ nhặt thôi, nếu từ chối thì có vẻ không biết điều lắm.

Bạch Gia không cầm gì trên tay cả, sẽ chẳng có việc lén lút đổi chai nước khác.
Thậm chí Mẫn Tích còn chưa kịp đáp, Bạch Gia lại mím môi, đuôi mắt vốn trễ xuống bấy giờ thêm phần tủi thân, dè dặt rằng: "Mình không biết làm thế nào để hòa nhập vào lớp mới, chỉ có thể bắt đầu từ những việc vụn vặt như vậy thôi."
"... Cảm ơn." Người ta đã nói đến nước này, Mẫn Tích bèn đưa nước cho Bạch Gia, còn cậu uống xong một ngụm rồi lập tức cầm lại về.

Từ đầu tới cuối chẳng quá ba mươi giây.
Mẫn Tích không nghĩ cậu ta có thể giở thủ đoạn gì chỉ trong một thoáng ngắn ngủi thế này, thế là tiếp tục yên tâm xem Trương Huân chơi bóng.
Bạch Gia quay đầu, lặng lẽ nở nụ cười.
Mẫn Tích là Beta nên không ngửi thấy mùi pheromone trên cái chai này.

Khi Trương Huân cầm chai nước uống, mũi cậu ấy sẽ cách chai rất gần, tất nhiên cũng ngửi thấy mùi pheromone của cậu ta.
Sự mập mờ sẽ được tích lũy dần như vậy đấy.

Khi đến một mức độ nhất định cũng là lúc phơi bày mọi chuyện.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Trương Huân vừa ném vào quả ba điểm cuối cùng, mang chiến thắng về cho lớp.
Mọi người reo mừng, Trương Huân nâng cổ tay lau đi mồ hôi trên trán, mặc thêm áo rồi đi về phía Mẫn Tích.
Mẫn Tích đưa chai nước chưa khui cho Trương Huân: "Đây."
Trương Huân vươn tay được một nửa thì khựng lại, sau đó chỉ dùng hai ngón cầm vào chỗ không có mùi pheromone Omega trên thân chai.
Trương Huân nhìn bàn tay nhuốm hương thơm nhàn nhạt của Mẫn Tích, rũ mi mắt xuống: "Nước của cậu đâu."
Mẫn Tích không hiểu mô tê gì, cậu huơ chai nước uống được một ngụm trong tay: "Nè."
Trương Huân không nói thêm, trực tiếp cầm chai nước của cậu, mở nắp tu hơn nửa chai.
Mẫn Tích: "???"
Trương Huân không giải thích, hắn liếc thoáng qua Bạch Gia đang đứng cạnh Mẫn Tích bằng ánh mắt uy hiếp.
Bạch Gia sửng sốt, dường như không rõ tại sao chuyện lại trái ngược với suy nghĩ của mình, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười gượng gạo.
Đây là lần đầu tiên Trương Huân uống nước của Mẫn Tích một cách lộ liễu như thế, Trương Huân không để phí, uống luôn phân nửa còn lại rồi vứt vào thùng rác.

Như đang hôn gián tiếp vậy.
Tuy tên Bạch Gia kia đáng ghét thật, nhưng cũng xem như giúp hắn một việc nhỏ.

Cảm thấy nước mà Mẫn Tích từng uống ngọt hơn hẳn mấy chai khác.
"Đi thôi." Trương Huân choàng qua vai Mẫn Tích, còn chẳng thèm bố thí một ánh mắt cho Bạch Gia.
Mẫn Tích ngờ ngợ nhưng không hỏi ra, tận khi đi theo Trương Huân rời khỏi nhà thi đấu, hòa vào dòng người, cậu mới hạ giọng hỏi Trương Huân: "Chuyện gì vậy?"
"Chai nước cậu đưa nồng nặc mùi pheromone." Trương Huân nhíu mày, ỷ Mẫn Tích không ngửi thấy, bắt đầu nói quá, phóng đại mùi pheromone dìu dịu kia cứ như hương thơm sực nức lan xa mười dặm, "Tôi mà uống chai nước ấy vào chắc chắn quanh mũi đều là mùi pheromone của cậu ta, không chịu nổi."
Mẫn Tích ngớ người, sau đó nhíu chặt mày.
Là Beta, Mẫn Tích chưa từng bị pheromone quấy rầy, thường ngày cậu luôn xem nó như một ưu điểm, nhưng bấy giờ lại trở thành một sơ hở để lợi dụng.
"Xin lỗi, tôi không ngờ lại đến mức đó... Tôi không nhạy lắm với mấy chuyện về pheromone, sau này tôi sẽ cố gắng tránh xa cậu ta." Mẫn Tích nói khẽ.
"Ừ." Trương Huân vô cùng hài lòng với kết quả này, hắn không nhiều lời nữa, dẫn Mẫn Tích lên xe, hướng về con phố mua sắm ở gần đó.
Mấy đồ dùng sinh hoạt của Mẫn Tích gần hết rồi, nào là dầu gội đầu, sữa tắm, kem đánh răng rồi khăn tắm, đều phải mua mới cả.
Mẫn Tích đứng trước quầy hàng đắn đo mãi, hồi sáng Trương Huân bảo mình cũng cần mua, thế là giả vờ đứng nghiêm túc lựa chọn.
... Muốn Mẫn Tích có mùi của hắn từ đầu xuống chân, thì mặc kệ là pheromone thật hay sữa tắm đều được.
Hắn muốn hòa mình vào mọi không gian riêng của Mẫn Tích, muốn mọi vật dụng xung quanh Mẫn Tích đều có thứ liên quan tới hắn.
Suy nghĩ này một khi bén rễ thì chẳng tài nào nhổ đi được.

Trương Huân giả vờ hời hợt: "Mua một chai lớn đi, chúng ta dùng chung.

Nhiều chai lọ chất đống thế kia, nhìn thôi đã mệt rồi."
Mẫn Tích ngẫm lại, mỗi người họ có tận mấy chai thế này, đặt cùng với nhau đúng là chiếm nhiều diện tích thật.

Đôi khi tắm xong cũng không đặt gọn lại theo kích cỡ, trông bừa bộn vô cùng, chướng mắt cũng bình thường.
"Được." Mẫn Tích đồng ý, "Cậu thích hương nào? Chọn trước đi."
Trương Huân không quan tâm dùng hương nào, hắn dùng xà phòng cũng được, thế nên chủ yếu là chọn loại hợp với Mẫn Tích.
Sữa tắm trước đó Mẫn Tích dùng là hương chanh, ngửi vào thanh mát, nhưng hắn cảm thấy nó không hợp với Mẫn Tích.
Tầm mắt Trương Huân dời sang chai sữa tắm hương sữa.
Da Mẫn Tích vốn đã trắng như sữa, làn da trắng trẻo ấy mà phối với mùi sữa, sau đó nằm lên giường hắn...
Trương Huân dứt khoát vươn tay, cầm ngay chai sữa tắm hương sữa lên.

Đưa đến trước mặt Mẫn Tích: "Cái này."
Mẫn Tích: "..."
Mẫn Tích nhìn chai sữa tắm hương sữa với hình vẽ đáng yêu bên trên, rồi lại nhìn sang Trương Huân cao to.
Ắt hẳn Trương Huân sẽ chọn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#choria