File 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PH ngồi im ra vẻ chờ đợi LK sẽ nói gì đó, cô nửa muốn đây là sự thật, nửa muốn chuyện này chỉ là đùa. Đầu óc cô dần trở nên rối bời. Mất 1 khoảng thời gian nhưng cả LK và PH vẫn không nói 1 điều gì với nhau. PH dường như mất kiên nhẫn nên đứng dậy và đi ra khỏi phòng.

-"Giám đốc à.. Em.. Em.."-LK lúc này mới ấp úng vài chữ.

-"Em làm sao?"-Giọng nói đanh thép của PH khiến LK đã sợ nay còn sợ hơn.

-"Nghe em giải thích được không?"-LK giọng run run.

-"Em muốn giải thích gì? Em cứ mở miệng ra giám đốc này, giám đốc nọ. Em nhận ra tôi mà đúng không? Tại sao không nói? Em có biết tôi tìm em như thế nào không? Tôi thì lo lắng, muốn biết về cuộc sống của em, còn em.."-PH cười nhạt.

LK bắt đầu khóc.

-"Tôi không hiểu sao tôi lại vô tư kể em nghe về những chuyện ngày xưa của chúng ta, và em ngồi yên nghe mà không có 1 chút gì gọi là muốn tôi nhận ra em. Tôi thì cứ kể như 1 đứa ngốc, em thì cứ nghe và xem tôi như 1 trò đùa. Nếu hôm nay không gặp Khoa thì em định giấu tôi đến bao giờ nữa? Em chán ghét tôi đến vậy sao? Tôi làm em chán ghét đến vậy à? Tôi đúng là ngốc mà, phải không?"-PH lớn tiếng rồi rời đi.

-"Hương, nghe em giải thích đi mà."-LK níu tay PH lại.

-"Tại sao em không nói với tôi sớm hơn? Em có nhiều cơ hội để giải thích mà, tại sao lại không nói? Cũng tại tôi, ở cạnh người mình yêu nửa năm trời mà không nhận ra, tôi thật là ngu xuẩn."

PH dừng lại 1 chút, nhẹ gỡ tay LK ra rồi đi thẳng. LK gục xuống sàn, khóc nức nở.

PH rời đi, có vài giọt nước mắt lăn nhẹ xuống trên gò má. Cô lấy tay lau đi, rồi kiêu hãnh bước tiếp mặc cho con tim đang không ngừng dày vò, cào xé tâm can. Cô nhấn ga phóng thật nhanh không cần biết đích đến, lúc này cô mới khóc lên như 1 đứa trẻ. PH về nhà khi toàn thân đã sức tàn lực kiệt, về thể xác lẫn tinh thần. Cô lê cái xác vào nhà, lấy chai vang đỏ có nồng độ cũng khá mạnh. 1 ly, 2 ly, 3 ly,.. dường như cô cảm thấy còn quá ít liền cầm luôn chai và tu. Nước mắt rơi lã chã không ngừng.

LK về nhà trong bộ dạng thất thần khiến cho ba mẹ cô không khỏi lo lắng.

-"Chắc tại con làm việc hơi quá sức, dạo này công ty hơi nhiều việc. Ba mẹ không cần lo lắng cho con đâu ạ."-LK gượng cười, mắt vẫn có chút vô hồn.-"Con không ăn cơm đâu, con xin phép lên phòng nghỉ ạ, ba mẹ cũng nghỉ sớm đi ạ."

LK lê bước lên cầu thang trong ánh mắt lo lắng của ba mẹ cô. Cô vào phòng đóng chặt cửa, rúc vào chăn, khóc nức nở.

Lại 1 đêm đau lòng đối với cả 2, có nước mắt, có dày xéo, có nhớ nhung, có khó xử,...

____

Hôm sau PH vẫn đến công ty như thường lệ, nhưng chỉ khác 1 điều là khuôn mặt đã trở nên lạnh lùng, ánh mặt trở nên vô cảm khiến cho người đối diện không khỏi rùng mình. Cô ít nói hơn, nếu nói thì chỉ là vài câu "ra lệnh" cho LK.

LK thấy PH như vậy càng trở nên đau lòng hơn, ánh mắt trầm buồn hơn. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc vì đã không nói cho chị biết sự thật sớm hơn.

-"G..giám...đốc.."-LK thấy PH bước vào, rụt rè nói. Cô vẫn còn chưa biết phải xưng hô và hành động như thế nào.

PH không nhìn LK lấy 1 cái, bình thản ngồi xuống ghế làm việc, coi như LK là người vô hình vậy.

PH 1 lúc sau có việc nên ra ngoài, ngang qua chỗ LK cô có liếc nhìn em 1 chút. Thấy mắt em sưng húp, cô có chút đau lòng.

-"Em khóc sao? Tại sao phải khóc? Không phải đó là điều em muốn sao?"-PH vừa đi vừa tự hỏi bản thân.

PH vừa rời đi thì trên trang giấy LK đang viết có vài giọt nước mắt rơi xuống.

Những ngày sau tình trạng đó vẫn diễn ra khiến cho LK không thể chịu nổi.

-"Hương, nói chuyện với em chút được không?"-LK nhỏ nhẹ lên tiếng, giọng có vẻ khàn đi vì khóc.

-"Có gì để nói sao?"-PH vẫn tiếp tục đi ra cửa mà không quay lại.

-"Chúng ta cứ phải trong tình trạng này đến bao giờ đây?"-LK bất lực lớn tiếng, nước mắt cũng vì thế mà tuôn ra.

-"Tại ai mà chúng ta mới ra như vầy, không phải do em sao? Là do em đã cố chấp trước, em có thể nói với tôi nhưng em không làm. Xem như em đã mất cơ hội rồi. Nên em không có quyền lớn tiếng với tôi. Không phải ngày xưa em đã nói là em xấu hổ khi đi với tôi sao? Tôi làm em mệt mỏi lắm mà? Giờ tôi có tất cả thì em lại xuất hiện, là vì cái gì?"-PH quay lại, lớn tiếng. Từng lời nói như những lưỡi dao cứa vào tim LK.

Đột nhiên PH hôn lên môi LK, nhưng LK lại cảm thấy như là PH đang trút giận lên mình. Môi và lưỡi cô trở nên bỏng rát, nước mắt cứ thế rơi nhưng cô vẫn để yên. Cô nghĩ nếu việc này khiến chị bớt giận thì cô sẽ chấp nhận.

-"Mục đích của em quay trở lại đây và diễn màn kịch này là gì? Vì tài sản sao? Hay thứ gì khác?"-PH thốt ra những lời nói khiến cho tim LK như dao cứa vào. Chính PH cũng không thể hiểu tại sao mình lại thốt ra những lời tàn nhẫn như thế.

____

Vài ngày sau PH không đến công ty, chỉ ở nhà ngồi thẫn thờ.

LK vẫn kiên nhẫn muốn cố gắng 1 lần nữa. Cô tìm địa chỉ nhà PH.

-"Em đang ở dưới nhà chị. Em sẽ đợi cho đến khi chị chịu gặp em và nghe em giải thích."-LK nhắn 1 tin vào máy PH và đứng đợi.

PH đọc được tin nhắn biết ngay là LK nên cô cũng không buồn trả lời. Cô không muốn gặp LK lúc này. Cô vén rèm ra nhìn xuống dưới, LK vẫn đứng đó, lần nào PH mở rèm ra cũng vậy. Trời dần chuyển cơn, dần xám xịt. PH nhìn trời cầu mong LK bỏ cuộc mà về đi. Cho đến khi trời mưa nặng hạt dần, LK vẫn đứng đó.

-"Em phải khổ như vậy rốt cuộc là vì điều gì chứ?"

Khoảng 30 phút LK đứng dưới mưa, PH có chút động lòng nên ra mở cổng.

-"LK, mưa to như vầy em đứng đây làm gì, em sẽ ốm mất. Về thôi em."-QK từ đâu chạy đến.

LK tiếc nuối nhìn căn nhà rồi cũng theo QK về. PH đứng sau cửa nhìn thấy mọi chuyện, tự mỉm cười chua xót vì bản thân quá dễ động lòng.

___

-"Sao mấy ngày nay con không đến công ty?"-Mẹ PH ghé qua nhà cô.

-"Con không muốn."-PH mệt mỏi trả lời.

-"Mẹ sẽ bổ nhiệm người mới thay thế con."

-"Dạ, dù sao con cũng sẽ quay trở lại Mỹ."

-"Con là đang trốn tránh sao?"-Mẹ PH vẻ dò xét. PH không trả lời.-"Lại là vì cô gái đó?"

-"Mẹ đừng nhắc cô ấy trước mặt con."-PH có chút giận dữ.

-"Có chút hiểu lầm mà không cùng nhau vượt qua được thì đừng yêu nữa."

-"Hiểu lầm sao? Đó là do cô ấy gây ra trước. Mấy năm trước cô ấy rời bỏ con, nói là mệt mỏi, xấu hổ. Giờ con thành công thì quay lại. Mẹ nghĩ không phải cô ấy đang lấy tình cảm ra đùa giỡn sao?"

-"Thật ra chuyện mấy năm trước không phải vì cô ấy tự rời xa con..."-Bà thở dài.-"Là do mẹ.."

PH nhíu mày, khó hiểu.

-"Mẹ đã đến gặp nó và nhờ nó hãy rời xa con để con có thể đi du học. Vì tương lai quan trọng hơn. Và nó đã nghĩ cho con nên mới đẩy con ra xa nó, chứ thật ra mẹ nghĩ nó vẫn còn tình cảm với con.."

-"Sao mẹ không nói cho con biết chứ?"- PH thở dài, gắt lên.-"Nhưng rồi sao, giờ cô ấy gặp lại con nhưng cũng không muốn nhận ra con."

-"Sao con biết điều đó? Con có bao giờ tự đặt mình vào trường hợp của nó chưa? Có thể là nó vẫn còn mặc cảm về chuyện ngày xưa. Tại sao con không nghe nó giải thích 1 lần xem sao?"

PH nằm phịch xuống giường suy nghĩ về những lời mẹ mình nói. Cô đang đấu tranh nội tâm rất dữ dội để lấy ý kiến xem nên đi gặp LK hay không.

Cô quyết định đến nhà LK vào tối hôm sau.

-"Cháu chào bác, Khuê có nhà không ạ?"-PH lễ phép.

-"Khuê nó đi làm chưa về cháu ạ. Mà cháu là..."-Mẹ LK đang ngồi trên xe lăn, trên đùi còn có rổ kim chỉ, chắc bà đang khâu gì đó. Mẹ LK cố nhíu mày nhìn PH.

-"Dạ cháu là Hương nè bác. Mấy năm trước cháu sống gần nhà bác được bác đối xử rất tốt ạ. Bác còn nhớ cháu không ạ?"-PH tươi cười.

Phải mất 1 lúc mẹ LK mới nhớ ra.

-"Bác nhớ rồi. Dạo này bác cũng già cả rồi cháu thông cảm. Cháu càng lớn càng xinh đẹp ra làm bác suýt không nhận ra luôn. Cháu về nước lâu chưa?"-Bà nắm tay PH, vuốt ve khuôn mặt cô.

-"Dạ cháu mới về được vài tháng, tại công việc bận rộn quá cháu chưa qua thăm bác được."-PH ái ngại.

-"Không sao. Khuê nhà bác nó nhắc cháu mãi. Mà dạo này làm gì rồi?"

-"Cháu đang tiếp quản công ty của mẹ cháu ạ. Mà chân bác sao thế ạ? Sao bác lại chuyển nhà?"

-"Kể ra cũng dài lắm. Năm ấy bác bị tai nạn liệt 2 chân, bác sĩ bảo còn hi vọng nên bao nhiêu tiền của đổ hết vào chữa bệnh cho bác nhưng vẫn không thấy tiến triển gì. Bác đành phải bán nhà để lấy tiền uống thuốc. Chỉ tội cho cái Khuê, vừa học vừa làm vất vả cho nó. Còn bác trai cũng già cả rồi, lương ba cọc ba đồng có đủ tiêu đâu, cũng đều trông chờ vào cái Khuê cả."

PH lặng người đi 1 chút, cô không ngờ LK đã khổ như vậy. Cô thấy mình thật đáng trách.

-"Bác xin lỗi, lâu lâu cháu đến chơi mà lại kể mấy chuyện không vui."-Mẹ LK chấm nhẹ nước mắt.

-"Dạ không sao đâu bác."

-"Mà sao cháu biết nhà bác?"

-"Dạ cháu cũng vô tình mới biết gần đây thôi ạ."

-"Mà Khuê nó cũng sắp về rồi, cháu lên phòng nó ngồi đợi chút. Bác đi nấu cơm, lát bác trai về ăn. Cháu không ngại thì ở lại ăn cơm với gia đình bác luôn."

-"Vậy để cháu phụ bác."

-"Không cần đâu, bác làm 1 mình quen rồi. Cháu cứ ngồi chơi. Cháu lên gác, phòng đầu tiên là của Khuê. Nhà bác hơi bất tiện, cháu đừng chê."-Mẹ LK cười, mắt nheo lại làm những vết nhăn nheo trên mặt hiện rõ hơn, nhưng vẫn để lộ vẻ hiền hoà.

-"Không sao đâu ạ."

PH đi theo sự chỉ dẫn của mẹ LK. Cô đưa tay bật điện trong phòng lên. Căn phòng không có vẻ gì là đẹp đẽ, sang trọng cả nhưng rất ngăn nắp. Có 1 cái kệ có vẻ được chăm chút rất kỹ. PH bước lại gần. Chiếc kệ đó để tất cả những món quà mà cô tặng LK, hầu như tất cả còn rất mới và nguyên vẹn, không thiếu 1 món nào. Bức thư mà PH gửi lại cho LK có đôi phần nhàu, vài chỗ còn bị nhoè đi, đủ biết là LK đã vừa khóc vừa đọc nó rồi.

         _______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro