File 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LK bước ra từ phòng tắm, tay giữ khăn lau khô mái tóc đang ẩm ướt, ngồi xuống ghế ngoài phòng khách để sấy tóc.

-"Để tôi giúp cho."-PH lại gần, đưa cho LK một ly sữa nóng.-"Uống sữa trước khi ngủ sẽ thoải mái, dễ ngủ hơn."

LK gật đầu, thổi cho bớt nóng rồi khẽ nhấp từng ngụm. Cô vừa ngồi thư giãn, vừa để chị sấy tóc cho, đúng là thoải mái hưởng thụ.

-"Xong rồi."-Khi PH sấy tóc cho LK xong cũng là lúc LK uống xong ly sữa.-"Em vào phòng nghỉ ngơi trước đi. Tôi vào sau."-Rồi PH cầm ly đã hết nhẵn xuống bếp rửa, sau đó kiểm tra nhà cửa mới vào phòng.

Cứ nghĩ LK đã ngủ nên PH làm việc hết sức nhẹ nhàng. Khi vào phòng thì thấy LK đang ngồi đọc sách.

-"Em không ngủ sao?"

-"Giờ em ngủ."-LK thấy PH vào nên gấp sách lại để ở đầu giường rồi nằm xuống, nhắn mắt lại.

Là LK đang cố ý đợi PH, cô đã quen cái cảm giác được PH chăm sóc rồi. Quen cái việc PH sẽ vào sau, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh vì sợ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, quen cái việc PH kéo chăn lên cẩn thận đắp cho cô, quen cái việc PH ngập ngừng ôm cô vì sợ cô sẽ khó chịu, quen cả việc cảm nhận từng hơi thở đều đặn của PH....

PH hơi khó hiểu nhưng cũng không thắc mắc, lên giường, tắt điện rồi nằm xuống bên cạnh LK. Cô cẩn thận đắp chăn cho em, rồi vòng tay qua eo em, siết chặt vào lòng mình.

-"Mai chị không cần làm đồ ăn sáng nữa đâu."

-"Sao vậy? Em chán đồ ăn tôi nấu rồi à? Hay thức ăn không ngon?"-PH lo lắng.

-"Không, mai em không phải lên công ty. Khoảng 9 giờ chỉ cần lên nộp báo cáo, sau đó chúng ta đi ăn cũng được."

-"Tôi biết rồi."

-"Mà chị này.."-LK bỗng hạ tông giọng, nói nhỏ nhẹ, như là đang thủ thỉ.

-"Huh?"

-"Nếu một ngày nào đó khi mà chị thức dậy mà không thấy em ở bên cạnh nữa thì tức là lúc đó em đã có câu trả lời cho chị. Đừng đi tìm em nữa."-LK vẫn cái chất giọng khiến người ta cưng chiều đấy.

-"Vậy thì ngày đó tốt nhất đừng nên đến, thời gian cứ dừng lại ngay lúc này cũng được..."-PH trầm ngâm.

-"Từ khi nào mà chị lại trở nên kiên nhẫn chờ đợi thế này?"

-"Từng đó chả là gì, chả thấm tháp vào đâu so với nỗi đau em từng trải. Vì vậy, cho đến cuối đời, cứ để tôi bên em không cần với thân phận gì cũng được, để tôi thật sự hiểu được, cảm nhận được trái tim của người con gái mà tôi yêu. Cuối cùng tôi mới biết, kiên nhẫn đôi khi lại là một cái hay, tôi đang học tập sự kiên nhẫn, chỉ vì để đợi em thôi."-PH hạ tông giọng trầm, mang bao ưu tư, tình cảm của mình, khẽ khàng thổ lộ.

LK lắng nghe, dường như tâm dao động rồi, trong lòng reo lên vài nhịp hân hoan, yên tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, như thường lệ PH sẽ dậy trước, và việc cô luôn phải làm là hết sức nhẹ nhàng gỡ lấy bàn tay của em đang đan chặt lấy tay mình ra để đi làm vệ sinh, sau đó sẽ xuống bếp làm đồ ăn sáng để kịp lúc em thức dậy ăn rồi đi làm.

Hôm nay cũng vậy, nhưng khi PH vừa nhấc tay ra thì đã bị LK nắm chặt lấy.

-"Chị ngủ thêm chút nữa đi. Không phải hôm qua em nói hôm nay không cần đến công ty sao?."-LK giọng ngái ngủ nói.

-"Tôi quên mất."-PH lại nằm xuống.

Việc sáng nào cũng nấu đồ ăn sáng cho LK dường như đã trở thành thói quen, niềm yêu thích của PH. Khi nhìn thấy em an nhàn thưởng thức món ăn mình nấu, khuôn mặt có biểu lộ cảm xúc khen rằng món ăn rất ngon khiến PH vui vẻ.

-"Lạnh quá !"-LK thều thào, quay lại rồi rúc vào ngực PH, hít hà thoả thích cái mùi hương yêu thích này rồi lại chìm vào giấc ngủ.

PH kéo chăn lên cẩn thận đắp cho LK, ôn nhu vuốt tóc em, hôn lên trán rồi ôm em vào lòng.

Một buổi sáng bình yên !

PH đưa LK đến công ty rồi đứng ở dưới đợi trong lúc LK đi lên để nộp báo cáo.

-"Xin lỗi cô có thể cho tôi hỏi gần đây có khách sạn nào không ạ?"-Một cô gái trẻ, xinh đẹp tiến lại gần PH.

PH hướng dẫn cô ấy đi đến khách sạn gần đây nhất, tuy là người ta đẹp mặn mà, sắc sảo thật nhưng PH không còn rung động vì gái đẹp như trước nữa. Hướng dẫn tận tình nhưng vẫn giữ khoảng cách với cô gái đó.

LK đi ra thấy PH đang nói chuyện, cười với cô gái lạ hoắc nào đó thì tâm trạng lập tức bực mình. Đi một mạch từ cửa công ty rồi vào xe ngồi, đóng cửa thật mạnh như để dằn mặt, không thèm liếc PH lấy một cái.

-"Tôi là Minh Tú, sau này có dịp sẽ nói chuyện nhiều hơn, nếu có dịp tôi sẽ mời cô một bữa."

-"Không cần đâu. Mà giờ tôi phải đi rồi. Tạm biệt."

-"Tạm biệt."-PH lên xe, nuốt nước bọt, cảm giác như mình vừa gây ra một cái tội to lớn vô cùng.

-"Giờ đi ăn nha?"-PH nhìn LK dò xét.

-"Sao cũng được."-LK trả lời nhát gừng.

-"Em muốn ăn gì?"-PH kiên nhẫn hỏi.

-"Ăn gì cũng được."

PH chở LK đến nhà hàng gần đấy, cô cũng đã từng dùng bữa ở đây, món ăn không tệ, hải sản lại rất ngon.

-"Em muốn ăn gì?"-PH đưa menu cho LK.

LK lật lật từng trang, lâu lâu chỉ vào vài món nhìn đẹp mắt, ưng ý.

-"Cô ấy chọn gì cứ lấy."-PH nói với phục vụ.

LK cũng không rành về hải sản nên cô chỉ chọn theo hứng thú, cái nào đẹp lại lạ mắt thì cô sẽ chọn. Mọi lần cô sẽ không đồng ý cho PH dắt cô đi những nơi sang trọng, mắc tiền như vầy, nhưng vì lúc nãy thấy PH trò chuyện với gái lạ nên ăn cho hết tiền cho bõ tức. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ dù LK có ăn hết đồ ăn của cái nhà hàng này PH vẫn có khả năng chi trả, vì người ta đường đường là Phó chủ tịch tập đoàn danh tiếng cơ mà.

Thức ăn được mang ra không lâu sau đó. PH cẩn thận lột vỏ từng con tôm cho LK, rồi tới cua, từng loại từng loại một.

-"Không ăn sao?"-LK thắc mắc khi thấy PH chỉ chăm lo cho mình.

-"Nhìn em ăn là thấy no rồi."

-"Xạo. Chỉ được cái dẻo miệng là hay."-LK liếc PH một cái thật sắc, bĩu môi. Rồi đút cho PH ăn cùng.

-"Ô...trùng hợp thật ! Lại gặp nhau nữa rồi."-Cô gái lúc nãy hỏi đường PH có vẻ khá vui vẻ.

PH cười đáp lại, dường như thấy có mùi ám khí ở gần, cô liếc qua LK vẫn đang ngồi ăn tỉnh bơ thì có chút rùng mình.

-"Em vào nhà vệ sinh chút."-LK lấy khăn giấy lau tay rồi đứng lên đi. Khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc gì, giọng nói không nóng không lạnh lại khiến PH sợ hãi, lạnh cả sống lưng.

Cả PH và cô gái kia đều nhìn theo LK.

-"Cô gái đó hình như không vui khi gặp tôi?"-Minh Tú có chút tò mò.

-"À...người yêu của tôi. Tính tình cô ấy hơi trẻ con, cô thông cảm."-PH cười.-"Từ sáng giờ có vẻ cô ấy có chuyện không vui."

-"Hai người đẹp đôi thật đấy !"-Minh Tú không ngừng thán phục, ngưỡng mộ.-"Theo tôi thì chắc không phải cô ấy không vui từ sáng đâu, mà là từ khi tôi gặp cô."

-"Tại sao?"-PH dường như vẫn chưa hiểu.

-"Vì cô ấy ghen đó."

PH lúc này mới ngẫm nghĩ một chút thì có vẻ lời cô gái mới quen này nói cũng đúng.

-"Thôi cô ấy ra rồi, không làm kỳ đà cản mũi nữa, tôi đi đây. Khéo mà giải thích với người ta."-Minh Tú vỗ vai PH động viên.

-"Tạm biệt."

LK quay trở lại ghế ngồi, ngó nghiêng như tìm kiếm thứ gì đó.

-"Cô gái đó đi rồi."-PH hiểu ngay LK đang dáo dác là vì điều gì.

-"Mới đến ở chưa được lâu đã quen được cô gái xinh như thế rồi."-Đúng là LK ghen thật rồi ! Dễ thương thật !

-"Chỉ là hỏi đường thôi, chứ không quen."-PH giải thích.

-"Kệ mấy người chứ, ai hỏi đâu."

-"Không quan tâm mà có người làm mặt lạnh với tôi từ nãy tới giờ."-PH khoanh tay, tựa lưng vào ghế, ra vẻ ta đây rất có giá.

LK như bị nói trúng tim đen, lại bị người ta nói móc như vậy thì giận đến đỏ mặt không nói được lời nào.

Đúng là LK có chút lo sợ. PH dễ bị rung động bởi những người đẹp, nhất là vẻ đẹp có chút lai Tây, sexy, câu dẫn. Cô gái lúc nãy cũng không tệ, nhưng PH lại rất cẩn thận giữ khoảng cách với cô ấy, tự dưng trong lòng LK lại thấy yên tâm đến lạ.
_____

Đã có nhiều lúc LK hỏi PH rằng:"Sắp hết kiên nhẫn chưa?", PH vẫn chỉ có duy nhất một câu trả lời:"Kiên nhẫn cả đời chỉ dùng để theo đuổi và chờ đợi em. Khi nào không còn em thì lúc đó sự kiên nhẫn của tôi mới thật sự biến mất."

Nửa năm sau...

Vào một sáng cuối tuần, trời không đẹp, nắng cũng không rực rỡ như thường ngày tinh nghịch chiếu vào phòng nữa, mây dày đặc, âm u, báo hiệu một ngày thời tiết không được trong lành, khiến con người ta trở nên ảm đạm.

PH tỉnh dậy trong trạng thái uể oải. Khi vừa thức dậy đã không thấy LK nằm bên cạnh khiến PH bật dậy như một cái lò xo. Cô chạy khắp nhà kiếm LK, cả phòng tắm, bếp, phòng khách, ngoài sân cũng không có.

-"Nếu một ngày nào đó khi mà chị thức dậy mà không thấy em ở bên cạnh nữa thì tức là lúc đó em đã có câu trả lời cho chị. Đừng đi tìm em nữa"

Đột nhiên câu nói đêm ấy của LK gợn lên trong đầu PH.

-"Lan Khuê, đừng mà..."-PH đứng chơ vơ, lòng cô dâng lên sự sợ hãi tột độ, sợ đến nỗi mà nước mắt rơi ra lúc nào không biết...

Những ngày qua em đối xử với cô rất tốt, tâm tình cũng vì thế mà tiến triển, cứ nghĩ mọi thứ đã ổn thoả, vậy mà giờ đây...?
_________________
Ps: cũng thích Minh Tú nên cho chị xuất hiện tí 😆😆 mà fan Minh Tú có vẻ không ưa Meow nhà mình 😕😕 The Face năm nay thị phi quá lại không có Tổng nữa nên chả coi 😌😌
À, chuyện quan trọng ! Nhớ vote cho au 😎😎 love all ❤️❤️
Mai, kia, kia nữa là au thi tốt nghiệp rồi, sẽ cố gắng nên nếu không ra chap được thì ae thông cảm và đừng quên au nha 😙😙😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro