【Sinh Phi】Sinh sự vô cớ - Phần 11 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi chuyển sang quan hệ yêu đương, La Phi cảm thấy bản thân càng ngày càng sa đọa. Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tròn trịa, cái bụng nhỏ cũng không còn khô quắt xẹp lép như ngày xưa nữa, mắt thấy một con linh dương bị què cũng lười đuổi theo. Báo săn tràn đầy lòng hiếu kì lại thêm cuốn thực đơn sống và kĩ xảo đi săn cao siêu của La Phù Sinh khiến mỗi ngày La Phi chỉ bận nghiên cứu, ăn no rồi lại nằm kềnh, cuộc sống gia đình thật sự là vô cùng hoàn hảo.

La Phù Sinh cũng rất thỏa mãn, cảm giác nuôi mèo quả thực là quá tốt. Nhìn báo săn Phi Phi ăn uống đúng là một loại hưởng thụ. Thám tử nhỏ đã quen ăn uống thanh nhã, ngay cả ăn đồ thủy sản đầy nước cũng có thể giữ cho bộ lông khô ráo sạch sẽ, khiến cho La Phù Sinh nhìn khuôn mặt đầy máu của mình phản chiếu trong nước mà cảm thấy ngượng ngường. Lúc này, La Phi chỉ có thể lặng lẽ tiến lại gần, cẩn thận liếm lông cho La Phù Sinh, sau đó bị báo hoa quá khích ngậm vào trong bụi cỏ, thực hiện tất cả các tư thế mà cầy lỏn vẽ trên vách đá.

Nhưng, có lần La Phi ăn phải một con rắn hổ mang, sau đó bị Tào Tháo đuổi 3 ngày liền. Sau đó, La Phù Sinh không dám cho cậu ăn linh tinh thứ gì, chỉ dám cẩn thận nuôi cậu bằng thịt linh dương.

Thật ra việc bị ngộ độc lần này không phải là lỗi của La Phù Sinh, mà là do La Phi quá hiếu kì.

Hôm đó, La Phi ngồi ở trên một hòn đá cao theo dõi trận quyết đấu của cầy meerkat và rắn hổ mang. Cuối cùng rắn hổ mang thua, phải làm mồi cho cầy meerkat. Nhìn cầy meerkat nhóp nhép nhai miếng thịt rắn trắng nõn, La Phi tò mò, rắn độc không biết có mùi vị gì?

Sau đó, La Phi nói chuyện này với La Phù Sinh.

La Phù Sinh chỉ hận không thể hái mặt trời mặt trăng xuống tặng cho La Phi, yêu cầu nhỏ như vậy đương nhiên phải thỏa mãn. Có điều, La Phi không nỡ để La Phù Sinh mạo hiểm, cho nên hai con mèo lớn liên thủ đi cướp đồ ăn của một con cầy meerkat vừa đi săn thành công, có thể là vì nguồn thức ăn không rõ ràng nên La Phi mới bị ngộ độc...

Đương nhiên, báo săn Phi Phi ngạo kiều tuyệt đối sẽ không thừa nhận đây là sự trừng phạt của việc không làm mà hưởng. Nếu như có con thú săn nào sợ cướp thức ăn của kẻ khác sẽ gặp xui xẻo, e rằng trên thảo nguyên sẽ không tồn tại sinh vật tên là linh cẩu.

Thời điểm mùa khô đến, động vật ăn cỏ bắt đầu di chuyển, mấy trăm ngàn con linh dương đầu bò mang theo con cháu sinh ra từ mùa mưa đi xuyên qua thảo nguyên, lại một lần nữa viết nên câu chuyện truyền kì về sự sống.

Là một con báo đơn độc, mùa khô hay mùa mưa đối với La Phù Sinh cũng không có gì khác nhau, ăn no cũng không phải là vấn đề. Còn La Phi sẽ di chuyển theo sau động vật di cư, lợi dụng thời cơ đi săn một vài con vật già yếu. Là một con báo săn da giòn máu mỏng, mật độ tập trung của thức ăn và xác suất đi săn thành công có liên quan mật thiết đến nhau. Thú săn nhiều chuyện, cho dù là bị chặn đồ trên đường cũng khá dễ tìm được mục tiêu mới.

Nhưng năm nay La Phi có thể từ biệt loại sinh hoạt lang hồ kì bạt này rồi.

Lí do thứ nhất là vì cậu có đồng bạn có thể chăm sóc lẫn nhau, còn là một người bạn giá trị vũ lực cao, mặt khác, La Phi còn có một khối lãnh địa.

Giang sơn nhỏ này không phải do La Phi đánh nhau mà chiếm được, mà là báo săn Bạch Vũ giao cho cậu. Từ lần bị sư tử cái tập kích kia, mấy con mèo lớn coi như kết bạn, nhất là Bạch Vũ và La Phi đều là báo săn, ở chung cũng sinh ra cảm tình.

Sau đó, Bạch Vũ quyết định cùng Chu Nhất Long đi du lịch, chưa biết khi nào về, Bạch báo săn liền đem lãnh địa của mình giao cho La Phi. Cái mảnh đất hình tam giác của Bạch vũ tuy rằng không tính là màu mỡ, nhưng vừa hay lại giáp với lãnh địa của La Phù Sinh, La Phi còn chưa kịp từ chối La báo hoa đã nhận trước rồi.

La Phù Sinh, cậu cũng có mặt mũi quá nhỉ. La Phi lấy móng che mặt, không còn mặt mũi nào đối diện với sư báo nhà người ta.

Nhưng mà, La Phù Sinh cũng không phải có ý định chiếm lấy làm của riêng, hắn thẳng thắn nói là, hắn giúp bọn chúng trông coi, nếu như Bạch Vũ về liền sẽ trả lại.

"Phi Phi tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng cậu ấy rất thích cậu, đây cũng là nhà của các cậu, chơi chán nhớ về." Báo Hoa cộc lốc nói.

La Phi nghe vậy, lặng lẽ thu hồi cái chân sau đang định đạp tới, ngồi ngay ngắn ngạo kiều nói, "Ừ, chờ các cậu trở về."

Mùa khô trên thảo nguyên đối với tất cả các loài động vật mà nói đều là mùa chật vật, đặc biệt là loài đi săn. Động vật ăn cỏ rời đi khiến cho thức ăn càng ngày càng khan hiếm.

La Phi và La Phù Sinh có hai khối lãnh địa, cuộc sống sinh hoạt có thể coi là dư dả, nhưng cũng bởi vậy mà rước lấy không ít ánh mắt dòm ngó.

Ở phía tây, một con báo hoa vì sinh tồn mà muốn gây phiền phức cho La Phù Sinh. Mỗi khi đến mùa khô hắn lại xuất hiện trong lãnh địa của La Phù Sinh, so với gió mùa còn đúng hẹn hơn. La báo hoa cho dù có mình đồng da sắt cũng không thể ngăn cản hắn thực hiện đại nghiệp. Mặc dù hắn không có bản lĩnh lấy đi miếng thịt nào trên người La Phù Sinh, nhưng cũng phải thuận theo để hắn gặm đi một con gà trĩ.

"Em nói xem hắn cứ hết lần này đến lần khác đến gây sự, có ý đồ gì nha!" La Phù Sinh cắn xé con ling dương waterbuck vừa săn được, phát hiện con báo hoa ở phía tây lại đang bắt đầu dòm ngó lãnh địa của hắn.

"Có thể là hắn thích anh." La Phi nhã nhặn gặm cái chân linh dương.

Ọe! La Phù Sinh nghiêng đầu, miếng thịt vừa xuống bụng đã phun ra đầy đất.

"Phi Phi, lần sau đang ăn cơm đừng nói chuyện buồn nôn như vậy được không." La Phù Sinh tiếc rẻ nhìn miếng thịt bị lãng phí, tuy rằng báo hoa không kén ăn, nhưng đã nôn ra rồi cũng không thể nuốt trở lại.

"Quả thực", La Phi liếm liếm khóe miệng, "Tên kia lén la lén lút, vừa nhìn đã biết không phải tốt lành gì, sau này anh cách xa hắn một chút."

La Phù Sinh gật gật đầu, tâm lí lại có tính toán khác. Con báo kia không thể lưu được. Trước đây hắn tới La Phù Sinh chỉ đuổi đi, không đuổi cùng giết tận, nhưng bây giờ còn có La Phi, hắn xuất hiện có thể sẽ uy hiếp đến sự an toàn của cậu.

Hai ngày sau, La Phù Sinh lại phát hiện tung tích của hắn trong lãnh địa của La Phi, con báo hoa kia còn dùng mùi vị của mình để che giấu khí tức mà La Phi để lại.

Đây là sự khiêu khích vô cùng nghiêm trọng.

La Phù Sinh nhìn vết cào trên thân cây khô, cuồn cuộn lửa giận ngập trời.

Dùng Phi Phi để khiêu khích tao, mày sẽ phải hối hận. La Phù Sinh vung móng vuốt, một vết cào sâu hơn bao trùm lấy dấu vết cũ.

"Phi Phi, tôi muốn ra ngoài đánh nhau một trận." La Phù Sinh kéo La Phi lại liếm lông.

La Phi nghe vậy, cái lỗ tai tròn tròn rung lên, từ trong lồng ngực của La Phù Sinh ngồi dậy.

"Cần tôi hỗ trợ không?" Cậu hỏi.

"Không cần, tôi có thể tự làm, em chờ tôi trở về là được." La Phù Sinh ngẩng đầu liếm liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của La Phi.

"Được, vậy anh chú ý an toàn." La Phi suy nghĩ một chút rồi nói.

Báo hoa là vua của rừng rậm, cũng là thợ săn độc hành, La Phi tin tưởng năng lực của La Phù Sinh, cũng tôn trọng ước muốn làm một con mèo lớn kiêu ngạo của hắn.

Trời chạng vạng, La Phù Sinh rời đi, dưới ánh tà dương đỏ màu máu. La Phi ngồi thẳng lưng nhìn theo thân ảnh của báo hoa biến mất trong màng vàng của cây lau.

La Phi dựa vào tàng cây mà La Phù Sinh yêu thích nhất. Cây rất cao, cậu không trèo lên được, bình thường đều là La Phù Sinh ngậm cậu lên. Ở trên cây, tầm nhìn cũng trở nên rộng lớn hơn.

Hai ngày sau, La Phi cũng không chuyển chỗ, cậu thỉnh thoảng ngẩng đầu sang phương hướng La Phù Sinh rời đi, đứng dậy dạo vài vòng, rồi lại nằm trở lại. Một con chó sói đất ngậm theo một con thỏ hoang đi ngang qua, mùi thịt tươi bay tới, cái bụng xẹp lép của La Phi phát ra tiếng kêu trống rỗng. Cậu lo lắng cho sự an toàn của báo hoa, không thiết ăn uống gì, nhưng cảm giác đói bụng vẫn rất chân thật.

Vẫn là ăn chút gì đi, mình không ăn thì để dành cho báo hoa, dù sao anh ta cũng không quan tâm thức ăn có còn tươi hay không, hơn nữa đi đánh nhau chắc cũng không đến nỗi không ăn gì. Nghĩ thế, báo săn đứng dậy vươn mình, bắt đầu đi săn.

Có lẽ gần đây phối hợp chặt chẽ với La Phù Sinh, sự nghiệp đi săn không có gì bất lợi, khiến La báo săn có chút nhẹ nhàng.

Đầu tiên La Phi nhìn trúng một con ngựa vằn, là một con ngựa vằn lạc đàn nhưng lão luyện. Ngay khi La Phi sau một hồi ẩn nấp mới lợi dụng ưu thế về tốc độ của mình để nhảy lên lưng ngựa vằn, cậu mới bất giác nhớ ra con báo hoa vẫn luôn phối hợp với cậu ĐANG! KHÔNG! CÓ! NHÀ! Nhưng tất cả đã muộn, ngựa vằn bị dọa hoảng sợ mang theo kẻ đi săn trên lưng chạy trối chết...

AAAAAAAAAAA!

Hai cái chân trước của La Phi cắm vào cái cổ tráng kiện của ngựa vằn, chân sau kẹp lấy, cả người dán lên lưng của ngựa vằn. Ngựa vằn bị đau lại càng chạy như điên.

"Hãy để ta cưỡi ngựa phi nhanh, sống tiêu tiêu sái sái ~~~"

(Bắt nguồn từ câu hát 让我们红尘作伴活得潇潇洒洒策马奔腾共享人世繁华 trong bài 當 (Khi nào - nhạc phim Hoàn Châu Cách Cách))

Quên đi...La Phi bây giờ đang rất hoảng sợ, thầm phạt mình một ly vì tội lỗ mãng.

Nhìn cảnh vật trước mắt lướt nhanh về phía sau, cái đầu nhỏ của La Phi tự tưởng tượng cho mình 100 kiểu "ngã ngựa", kiểu nào cũng rất khó coi. May mắn sao, ngựa vằn dù sao cũng cao tuổi, sau khi chạy mấy trăm mét, thở hổn hển mà dừng lại cước bộ. La Phi nhắm thời cơ nhảy xuống, ngã vào một bụi cỏ khô rậm rạp, thành công hạ cánh.

Ngựa vằn nhân cơ hội chạy trốn, báo săn lăn tại chỗ vài vòng liền đứng dậy, tỏ vẻ trấn định dáo dác nhìn xung quanh một phen, hi vọng không có ai nhìn thấy "tư thế oai hùng" của cậu vừa nãy.

Nhổ ra sợi cỏ trong miệng, La báo săn tiếp tục đi săn. Lần này cậu may mắn bắt được một con linh dương.

Hắc Vĩ là một con linh cẩu lưu lạc, đã từng trải qua quãng thời gian bữa no bữa đói, nhưng mấy tháng trước, nó vẫn còn là một lãnh đạo của một đàn linh cẩu lớn, chặn đường cướp của, rất khoái hoạt. Chỉ là sóng gió ập đến bất ngờ, nửa đêm hôm đó đàn linh cẩu của nó bị một con báo hoa tập kích, lí do là vì bọn chúng bắt nạt một con báo săn. Cả đàn chết hơn phân nửa, kẻ sống sót cũng chạy tứ tán, Hắc Vĩ trở thành một tên lưu lạc đói khát.

Có điều, hôm nay Hắc Vĩ rất may mắn, phát hiện một con báo săn đang đi săn. Con báo săn kia thân hình tinh tế, vừa nhìn là biết dễ bắt nạt. Nhìn thấy báo săn hạ gục một con linh dương, Hắc Vĩ thật sự muốn hát vang một khúc "Hôm nay là một ngày đẹp trời".

"Tránh ra, nó là của tao." Hắc Vĩ ngông cuồng mà khinh miệt lại gần báo săn, nhe răng, liên tục lắc lư cái đầu lớn của nó tỏ vẻ uy hiếp.

Nhưng mà cảnh tượng báo săn bỏ chạy, còn Hắc Vĩ nhanh chóng ăn con mồi vừa cướp được như trong tưởng tượng của hắn cũng không xảy ra.

Nỗi lo lắng cho La Phù Sinh, cả việc cưỡi ngựa vằn vừa rồi, sau đó là hành vi khinh thiện sợ ác của linh cẩu - tất cả khiến cho La Phi bạo phát.

Hôm nay tao phải đánh đến khi nào mày gọi cha thì thôi!

La Phi đứng lên bằng hai chân sau, hai cái chân trước liên tục múa vài chục đường lên mặt linh cẩu, một bộ miêu miêu quyền trôi chảy trót lọt. Đây là mấy chiêu thức cậu tổng kết được sau khi cùng La Phù Sinh đùa giỡn, chỉ là, đối với La Phù Sinh là tình thú, còn đối với linh cẩu thì chính là dùng hoàn toàn khí lực.

Linh cẩu bị một trận vả mặt như bão tố làm cho bối rối, hắn nhìn con báo săn đang nổi giận đùng đùng, cảm thụ được hai má truyền đến đau đớn, ngơ ngác.

"Mày nhớ lấy!" Linh cẩu chạy trốn còn không quên quay đầu lại dọa nạt, cái hành động này đúng là rất linh cẩu.

La Phi xoay mình lại, chỉ chừa cho tên bại trận một cái bóng lưng kiêu ngạo.

AAAAAAA! Trở nên bên con mồi, La Phi cũng không vội vã dùng bữa. Cậu dùng móng vuốt vô vỗ con thú, sau đó hướng về phía một cái cây to kêu lên vài tiếng.

Một con báo hoa từ phía sau cây đi ra, là La Phù Sinh, hắn đi bộ có chút chật vật, trên da lông có mấy chỗ còn chảy máu, cả người đều tản ra mùi máu tươi, có máu của hắn, có cả máu của đối thủ.

"Bảo bối, em đẹp quá." Báo hoa dựa vào cây lớn, ôn nhu nhìn báo săn trước mắt.

Hai con báo hoa quyết đấu, bất kì bên nào cũng không thể tuyệt đối thắng trận. Con báo hoa kia cũng là một kẻ thành niên tráng kiện, tuy rằng vẫn luôn bại trước La Phù Sinh, nhưng một khi đến thời điểm sinh tử cũng sẽ bạo phát, khiến trận đấu này trở nên hung hiểm dị thường.

La Phù Sinh thắng, nhưng là thắng thảm. Hắn không kịp tu chỉnh gì đã vội vã trở về. Rời khỏi quá lâu, Phi Phi sẽ lo lắng, hơn nữa nếu có chuyện gì không hay, hắn hi vọng có thể ở bên cạnh La Phi của hắn.

La Phù Sinh chạy đến khi linh cẩu dự định đánh cướp con mồi của La Phi. Hắn không lập tức xuất hiện là vì không muốn La Phi vừa phải đối phó với linh cẩu lại vừa phải bảo vệ mình. La Phù Sinh bây giờ e là gió thổi cũng bay theo. Tư thế oai hùng của báo săn khi hạ gục linh cẩu khiến La Phù Sinh cảm thấy an ủi, sau này nếu bản thân có chuyện gì không may, Phi Phi cũng có thể tự bảo vệ mình.

La Phi bỏ lại linh dương, chạy đến trước mặt La Phù Sinh, cẩn thận ngửi ngửi vết thương của hắn, sau đó nhẹ nhàng dựa vào trong lòng báo hoa.

"La Phù Sinh, anh về rồi." La Phi nhẹ giọng nói.

La Phi nhạy cảm ngay từ đầu đã nhận ra La Phù Sinh trở về. Mùi máu tươi trong không khí cho cậu biết báo hoa nhất định bị thương không nhẹ. Có thể xuất ra dũng khi chống lại linh cẩu là vì bản thân, lại càng vì La Phù Sinh đang bị thương. La Phi biết, nghỉ ngơi, ăn một bữa no nê, có ý nghĩa quan trọng đến thế nào với một con mèo lớn đang bị thương.

"Ừ, tôi về rồi." La Phù Sinh cúi đầu rúc vào cùng với La Phi.

Thời điểm mùa mưa một lần nữa trở lại, La Phi và La Phù Sinh chào mừng hai người bạn từ xa trở về. Trên thảo nguyên, cục diện mới dần dần xuất hiện, trật tự mới đang dần thành lập. Những con mèo lớn tiếp tục viết những truyền kì chỉ thuộc về riêng chúng.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chubạch