Chương 1: Bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới này được gọi là Đấu la đại lục, nơi này mọi người đều có một loại Võ hồn gì đó..Mà ta, nhờ phúc của Phán quan mà đã trở thành một gã có hồn lực đạt tới cấp 25 đồng thời chờ ta thông thạo nắm giữ sức mạnh bèn đá ta sang thế giới này cùng với lời căn dặn phải đăng ký đến học ở Sử Lai Khắc, nếu không thì chờ cả đời xui xẻo đi!

Huỳnh Thảo vô cùng may mắn Phán Quan ném cô xuống đúng nơi mà không cần phải cuốc bộ đi tìm học viện Sử Lai Khắc nằm ở nơi nào, chẳng qua rất nhanh cô khóc không ra nước mắt nhìn dòng người đứng trước mặt cùng với tấm bản to đùng trước bàn báo danh: Phí báo danh mười kim hồn tệ.

Lại nhìn phía đằng trước, có một vị gia trưởng vì con mình không đạt tiêu chuẩn được nhận nên muốn lấy lại phí bao danh nhưng bị lão giả ngồi ở chỗ báo danh thẳng thừng từ chối, sau đó nhàn nhạt nói: "Mộc Bạch, có người muốn lấy lại phí báo danh, ngươi xử lý một chút."

Người ngồi bên cạnh lão giả lập tức đứng lên: "Muốn lấy lại phí báo danh cũng được, đánh thắng ta, sẽ nhận được tiền."

Huỳnh Thảo không khỏi tán thưởng người tên Mộc Bạch có tướng tá cao ráo, có mái tóc vàng có phần đuôi tóc dài để ở phía sau, song ấn tượng nhất có lẽ chính là đôi mắt đó là một đôi mắt tà dị, hai con mắt cư nhiên đều là con ngươi kép, đồng tử bên trong là màu lam thâm, ánh mắt rất lãnh, đó là một loại băng lãnh phát ra từ sâu trong nội tâm, trong lúc nửa khép nửa mở lóe ra tà quang, bị hắn liếc mắt thì trên người giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt.

 Nam nhân có tướng mạo cực kỳ anh tuấn phối hợp với một đôi mắt như vậy, bất luận ở chỗ nào đều sẽ trở thành tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt mọi người.  

Hắn rất mạnh, đây là ý niệm đầu tiên sau khi Huỳnh Thảo quan sát kỹ người này.  

Đái Mộc Bạch cảm thấy có chút bất đắc dĩ song nghĩ đến tình trạng của Học Viện, hắn cũng không nói nhảm, lập tức thúc giục hồn lực của mình, thả ra toàn bộ ba hồn hoàn, hai cái bách niên một cái thiên niên. Hồn lực mênh mông trong không khí sinh ra áp lực vô hình, lãnh quang trong tà mâu lóe ra, nhìn về phía phụ tử đối diện.

Giữa các Hồn sư, hồn hoàn vĩnh viễn là quyền được nói tốt nhất, đó là những gì mà Phán quan đã nói với Huỳnh Thảo, mắt nhìn ba hồn hoàn trên người Đái Mộc Bạch kể cả một cái thiên niên bên trong. Cha của người thiếu niên sắc mặt đại biến, bỏ lại câu nói "tính chúng ta xui xẻo", rồi lập tức kéo con mình bước nhanh đi, khiến cho cô hiểu rõ sâu sắc Phán quan muốn cô trở nên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai là vì lý do gì?

Đái Mộc Bạch quay lại một bên ngồi xuống, tà mâu lạnh lùng liếc mắt về những thiếu niên đến báo danh cùng các gia trưởng ở phía sau, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng. Ba hồn hoàn mang đến áp lực không phải người thường có thể thừa nhận. Hắn lúc này đã không còn giống một đại thiếu gia quần áo lụa là, ngược lại lại giống một tên ác ôn.  

  Sau một màn này chấm dứt, hàng người đang đợi lập tức bớt đi ít nhất một phần ba, ai cũng không muốn mất không tiền, càng huống chi, vẻ ngoài của Sử Lai Khắc học viện trước mắt này thật là làm cho người không dám mơ cao.  

  Lại là một thiếu niên đến trước mặt lão giả báo danh, cha mẹ hắn cũng cùng đi tới. Người mẹ tin tưởng tràn đầy bỏ mười kim tệ vào hộp gỗ, người thiếu niên nhu thuận đưa tay ra.


Lão giả nhéo nhéo tay hắn, ánh mắt mờ mờ nhìn thiếu niên một cái, nói: " Vừa mới mười hai tuổi. Đem vũ hồn của người phóng thích ra, cấp cho ta xem."


Thiếu niên gật gật đầu, một đạo hồn lực màu xanh biếc từ trong cơ thể phóng thích ra, một cái bách niên hồn hoàn vòng quanh cơ thể chuyển động lên xuống.


Khí tức của bách niên hồn hoàn rõ ràng không kém, vũ hồn xuất hiện, một cây đằng mạn to và dài xoay quanh thân thể hắn.

Lão giả lắc đầu nói: "Không hợp cách, ngươi có thể đi."

Cha mẹ thiếu niên với vẻ mặt rất tin tưởng vào bản sự của con mình, nghe lão giả nói con họ không hợp cách, thần sắc nhất thời cứng lại, người mẹ không nhịn được hỏi: "Tại sao? Con ta tại sơ cấp học viện chính là người ưu tú, ngài không thấy là hắn có bách niên hồn hoàn sao? Hồn sư có được bách niên hồn hoàn cũng không có nhiều lắm đâu."

Lão giả nhàn nhạt nói: "Hồn hoàn thứ nhất là bách niên quả thực rất tốt, bất quá hắn chỉ là một người thường."

Người cha của thiếu niên nhíu mày nói: "Ta không rõ ý tứ của ngài."


Lão giả có chút không nhịn được từ sau bàn đứng lên, chẳng hướng về phía cha mẹ người thiếu niên phía trước, đồng thời cũng hướng những người báo danh đang xếp hàng phía sau: "Tới Sử Lai Khắc học viện của chúng ta báo danh, các người hẳn là đã rất rõ ràng quy củ. Không rõ quy củ mà tới nơi này, chỉ là tặng không báo danh phí mà thôi. Bây giờ hối còn kịp. Các ngươi có biết Sử Lai Khắc trong cái tên Sử Lai Khắc học viện thì có hàm nghĩa là gì không?"

Đại bộ phận người báo danh nghe lão giả nói xong, trên mặt đều mờ mờ mịt mịt.  

Lão giả lãnh đạm nói: "Sử Lai Khắc là một loại quái vật, cho dù tại trong hồn thú cũng là tồn tại một cách cực kỳ cổ quái. Hàm nghĩa của Sử Lai Khắc học viện chúng ta chính là quái vật học viện. Nói cách khác, chúng ta nơi này chỉ thu nhận quái vật, không thu người thường. Tuổi trên mười ba, hoặc là không có hồn lực ngoài hai mươi mốt cấp, vậy không cần ở chỗ này lãng phí thời gian nữa."  

Vốn dĩ đang rầu rĩ không có tiền báo danh vào học viện, Huỳnh Thảo nghe thấy lão giả nói, hứng thú trong lòng cô lại nổi dậy, học viện chỉ thu quái vật? Hàm nghĩa khác của hai chữ quái vật này chẳng phải chính là thiên tài sao? Nếu năng lực mình đủ xuất sắc, có phải hay không được nợ học phí? 

Vừa nói, lão giả trên người đột nhiên phóng thích ra một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, với thực lực của Huỳnh Thảo cũng nhịn không được toàn thân run sợ. Quang mang màu đỏ trên người lão giả phát ra nồng đậm, một cây trường côn dày đặc những đạo hoa văn xuất hiện trên tay phải, kinh khủng nhất chính là tổng cộng có sáu cái hồn hoàn từ hắn mọc lên, quang mang huyễn lệ nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn trường.  

Màu sắc của sáu cái hồn hoàn phân biệt là một trắng, một vàng, ba tím, một đen. Cũng chính là, một cái là thập niên hồn hoàn, một cái là bách niên hồn hoàn, ba cái thiên niên hồn hoàn cùng một cái là vạn niên hồn hoàn. Lão giả này thoạt nhìn như một lão nông hết sức bình thường, không ngờ lại là một Hồn đế ngoài sáu mươi cấp.  

 Sáu mươi cấp, chính là sáu mươi cấp a, cho dù tại cả Ba Lạp Khắc vương quốc, Hồn sư có cấp bậc như vậy cũng tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Trường côn trong tay lão giả dựng trên mặt đất, một âm thanh trầm đục hướng bốn phía tán ra, cơ hồ chân của mọi người đều lảo đảo một chút.


Hướng về phía trước một nhà ba khẩu đang trợn mắt, há mồm, khoát khoát tay: "Kế tiếp."

Quang mang hồn hoàn thu liễm, tất cả hồn lực biến mất trong nháy mắt, lão giả khôi phục bộ dáng uể oải lúc trước, phảng phất như khí tức của Hồn đế vừa rồi không phải là do hắn phát ra vậy.

Nếu như lúc trước còn có chút người nhà bởi vì lời của lão giả có chút bực tức, vậy bây giờ đều là một bộ dáng câm như hến, ai dám đắc tội với một cường giả có cấp bậc Hồn đế? Mà lại là Hồn đế có vạn niên hồn hoàn.


Phải biết rằng, trong chiến tranh, thực lực của một hồn đế, ít nhất có thể địch lại hơn một nghàn chiến sĩ ưu tú.


Ánh mắt khinh thường của người nhà và những đệ tử báo danh trong phút chốc đã biến mất, thực lực của một người sư phụ phụ trách báo danh đã là ngoài sáu mươi cấp, vậy, lực lượng bản thân của Sử Lai Khắc học viện này cường đại đến trình độ nào?

Nhưng là, rất nhanh trên mặt đại bộ phận người nhà đều toát ra vẻ luyến tiếc, yên lặng dẫn hài tử của mình rời đi.


Mười hai tuổi đạt tới hơn hai mươi cấp hồn lực, như vậy theo như lời lão giả nói, vậy sợ rằng thực sự chỉ có quái vật mới đạt được.


Vốn có hơn trăm nhóm trong chớp mắt tựu chỉ còn mười mấy người báo danh.  

  Lão giả tựa hồ cũng không thèm để ý đến số lượng đệ tử, tiếp tục bắt đầu công việc của hắn.


Người có thể lưu lại, hiển nhiên đều là một cách tự tin thông qua một cửa này của lão giả. Kế tiếp mấy người thiếu niên báo danh đều có hồn lực vượt qua hai mươi cấp, bản thân có hai cái hồn hoàn. Sau khi giao mười kim tệ báo danh phí, lão giả nói cho bọn họ cửa khảo thí thứ nhất để nhập học xem như đã vượt qua, có thể tiến vào học viện để tiến hành khảo thí cửa thứ hai. Người nhà không thể tiến vào học viện cùng thí sinh.  

Lúc này, khảo thí vẫn tiếp diễn ra chẳng qua nhìn thấy người khảo thí là ai không khỏi kinh ngạc, khiến cho Huỳnh Thảo đưa mắt nhìn xem. Lần này là một cô gái  không có cha mẹ đi theo, chỉ là một mình đơn độc. Trên người mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ. Tóc ngắn tới tai, gọn gàng, chiều cao so với Huỳnh Thảo thấp hơn nửa cái đầu, bởi vì nàng ta quay lưng về phía Đường Tam và Tiểu Vũ cho nên nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng từ làn da trên gáy có thể phát hiện, làn da của cô gái này cực kỳ đẹp, cực kỳ trắng mịn.

"Xin hỏi, ta có thể thông qua sơ thí không?" Thanh âm của cô gái nhẹ nhàng dễ nghe, thiếu vài phần anh khí, nhưng nghe rất êm ái, làm người khác có cảm giác mềm yếu.


Sự kinh ngạc trên mặt lão giả dần dần thu liễm, nhíu mày nói: "Ngươi tới đây, người nhà ngươi có biết không?"

Cô gái không có trực tiếp trả lời, chỉ mỉm cười nói: "Đều nói là sẽ không có phân biệt trong việc dạy học, chỉ cần ta phù hợp với yêu cầu của học viện, các ngươi không có lý do không thu ta?"


Lão giả tựa hồ do dự một chút, hướng Đái Mộc Bạch phất phất tay nói: "Mang nàng ta đi vào đi."


Lang quang trong mắt Đái Mộc Bạch rất nhanh biến mất, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, mang theo cô gái đi về phía bên trong học viện.


Các đệ tử còn lại cũng rất nhanh thông qua vòng kiểm tra thứ nhất của lão giả, rốt cuộc tới phiên một cặp nam thanh nữ tú. Lúc này, Đái Mộc Bạch sau khi dẫn đường cho mấy đệ tử đến khảo thí cũng đã trở về bên cạnh lão giả.  

Hai người đó đều đạt yêu cầu thông qua sơ thí, đứng xếp hàng phía sau họ là một  cô gái có mái tóc dài màu đen buông xõa trên vai, khuôn mặt cúi xuống, dáng người cao cũng tầm cô gái mặc quần trắng khi nãy, làn da cũng trắng gần như vậy. Nhưng là, cô gái này làm cho người ta có một loại cảm giác khác với những người khác.

Vóc người cực kỳ đầy đặn nhìn có chút không phù hợp với tuổi của nàng, nếu không nhìn mặt mà nói, rất có thể sẽ bị cho rằng là một cô gái trưởng thành, nhất là vòng một đáng kinh ngạc kia cũng thành công thông qua.

Có điều những người kế tiếp lại không có ai có thể qua vòng sơ thí, hiện tại chỉ còn Huỳnh Thảo là chưa, chẳng qua trong lòng cô rối loạn thành một đoàn, khó xử nói: " Cái kia...Tiền phí báo danh có thể cho thiếu không ạ?"

Lão giả còn chưa nói gì thì đứng một bên Đái Mộc Bạch đã bị bộ dạng đáng thương hề hề của Huỳnh Thảo làm mền lòng: " Lão sư, phí báo danh của cô ấy để ta bỏ!"

Đối với Đái Mộc Bạch hào khí như vậy, Huỳnh Thảo không khỏi cảm kích: " Cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ mau chóng kiếm tiền trả lại!"

" Không cần!" Mộc Bạch cười xua tay nói, dùng mười hồn tệ đổi lấy ánh mắt cảm kích của một vị tuyệt sắc như vậy thật là đáng giá a!

Đáng thương Huỳnh Thảo bạch một hồi cảm kích, chẳng qua nếu biết lý do hào phóng của Mộc Bạch, cô nhất định cảm thán: Quả nhiên là thế giới xem mặt a!

Nhờ có Đái Mộc Bạch mà Huỳnh Thảo có thể tham gia sơ thí, lão giả liếc xéo nhìn vẻ mặt có bao nhiêu hào phóng của Mộc Bạch thầm mắng: Thật biết tận dụng cơ hội, tiểu tử thúi! Sau đó bắt đầu  nhéo nhéo ở trên tay Huỳnh Thảo, gật đầu nói: "Tuổi- ngươi thích hợp. Được rồi, phóng thích vũ hồn của ngươi đi."

Nghe vậy, Huỳnh Thảo bắt đầu thúc dục hồn lực trong cơ thể. Màu xanh lá quang mang xuất hiện cùng với bách niên hồn hoàn đồng thời xoay quanh thân mình cô, trên tay Huỳnh Thảo xuất hiện một cây bồ công anh xinh đẹp theo hồn hoàn rót vào liền nhanh chóng biến to, trong nháy mắt cao vượt đầu cô.

Lão giả nheo mắt nhìn Huỳnh Thảo: " Là vũ hồn hệ thực vật, bồ công anh. Có thể  có thể tu luyện nhanh như vậy, không tồi, không tồi!"

Sau đó Đái Mộc Bạch dẫn Huỳnh Thảo tiến vào Sử Lai Khắc học viện, cũng chính là cái thôn mộc mạc ở đằng kia. Hai người đi không được bao lâu liền bắt cặp nam nữ ban nãy, thấy hai người họ, Đái Mộc Bạch  liền tiến lại gần cùng họ nói chuyện, nhìn dáng vẻ xem ra quen thuộc từ trước.

Đứng một bên, Huỳnh Thảo đưa mắt nhìn bọn họ. Đứa bé trai quần áo đơn giản, bộ dáng nhìn qua mười hai, mười ba tuổi, thân cao khoảng một thước bảy, mặc một bộ trang phục màu lam nhạt, rất lanh lợi. Bên hông quấn quanh một cái đai lưng có hai mươi bốn khỏa ngọc thạch, tóc dài màu đen miễn cưỡng buông xuống bả vai, tướng mạo tuy không tính anh tuấn, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác rất dễ dàng thân cận. Khóe miệng thủy chung mang theo một tia cười nhàn nhạt.


Nếu nói đứa bé trai nhìn qua là hòa nhã mà bình phàm, vậy, cô bé gái tại bên người hắn nhìn qua liền chẳng phải bình phàm nữa.

Tóc dài màu đen mượt mà được tết thành chiếc đuôi sam, cho dù là đã tết nhưng vẫn như trước dài quá mông, nàng so với đứa bé trai kia còn muốn cao hơn nửa phần, trên thân mặc một kiện y phục nhỏ màu phấn hồng, mang vóc người đã bắt đầu phát dục bó chặt, nếu nói trước ngực còn chưa đủ lớn, vậy chiếc eo thon, nhỏ nhắn không đủ một vòng tay của nàng sẽ làm vô số cô gái hâm mộ rồi.

Đại thối thon dài được che dấu bên trong chiếc quần dài màu trắng, tỷ lệ vàng thật hoàn mỹ, mặc dù nàng nhìn qua tuổi không lớn, trên mặt còn mang theo vẻ ngây thơ, nhưng chiếc mông tròn nhỏ lại đã có vài phần vị đạo.

Lông mi cong cong tự nhiên thành hình, một đôi mắt to sáng và lanh lợi phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, chẳng những xinh đẹp, còn làm cho người ta có cảm giác vài phần mềm yếu,  hai chữ đáng yêu tựa hồ chính là vì bản thân nàng mà có. 

Trước lúc Huỳnh Thảo quan sát hai người thì, bọn họ cũng âm thầm đánh giá cô. Hiện tại Huỳnh Thảo ăn mặc một thân áo váy may liền không tay có hai lớp vải, lớp vải ngoài cùng màu trắng ôm sát phần thân mình đến phần eo, đai lưng được làm bằng ren lụa xanh dương dạng hoa sen cánh điệu, cũng từ đai lưng ấy mà phần vải ngoài có phần mỏng hơn xỏa ra tựa như cánh hoa để lộ chiếc quần ngắn được làm từ lớp vải ren thêu hoa văn dạng hoa mẫu đơn trắng cùng đôi chân trắng nõn nà. 

Chiếc váy giống trong hình.

Không thể nghi ngờ là Huỳnh Thảo tuyệt đối là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, do tuổi còn nhỏ nên chưa nảy nở hoàn toàn song đôi mắt màu xanh trong sáng tựa pha lê khiến cho thiên địa thất sắc.

 Huỳnh Thảo mỉm cười chào Đường Tam và Tiểu Vũ : " Xin chào!"Thanh âm nhẹ nhàng êm du vang lên, tiếng nói kia cực kỳ ưu nhã, giống như có một ma lực đặc thù khiến cho không ít người ngỡ ngàng say mê.  

Đường Tam cũng bị tiếng nói kia mê hoặc nhưng mà  dựa vào nghị lực bản thân, chỉ vài cái chóp mắt hắn lập tức lấy lại bình tĩnh, còn Tiểu Vũ thì sớm bị giọng nói của Huỳnh Thảo cuốn hút, vô cùng tự nhiên mà cùng cô trò chuyện, chẳng mấy chốc liền thân thiết ngay.

Đối với chuyện này, Đường Tam cấm không khỏi tò mò hỏi cô, phải biết Tiểu Vũ nổi tiếng dữ dằn bà chằn, ngay từ cái gặp đầu tiên mà đã yêu thích một người như vậy, đúng là chuyện hiếm có mà!

" Bởi vì trên người Huỳnh Thảo tràn gặp năng lượng của tự nhiên, ôn hòa vô cùng!" Tiểu Vũ nói, cảm giác hệt như quay về nhà vậy.

Mãi đến sau này khi Tử cực ma đồng tiến hóa, Đường Tam mới nhìn ra quanh người Huỳnh Thảo có một luồng khí màu xanh lá vô cùng ôn hòa tràn ngập năng lượng của sinh mệnh thì hắn mới ngộ ra lời nói khi đó của Tiểu Vũ là sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đn