Chương 4: Rắc rối ngày đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Này, dậy đi!" Chu Trúc Thanh nhìn Huỳnh Thảo cuộn người trong chăn ngủ ngon lành, hảo tâm kêu người dậy. Mặc dù còn buồn ngủ nhưng Huỳnh Thảo vẫn ngoan ngoãn tỉnh dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì cùng Chu Trúc Thanh đi tìm căn tin của học viện, bởi vì Chu Trúc Thanh không nhiều lời nên Huỳnh Thảo có tâm muốn làm quen cũng vô lực.

Chờ bọn họ tìm được căn tin thì bên trong đã có Trữ Vinh Vinh, đôi bên vừa chào hỏi nhau thì Đái Mộc mang theo Đường Tam, Tiểu Vũ và một nam hài dáng vẻ mập mạp bước vào.

Theo lời của Đái Mộc Bạch thì người này cũng là học viên tại đây, tên là  Mã Hồng Tuấn.

Cái gọi là căn tin kỳ thực ra chỉ là học viện và những thôn dân có thỏa thuận mời một số thôn dân phụ trách về việc ăn uống của mọi người. Mặc dù các món ăn đều đơn giản nhưng ăn no thì không thành vấn đề.  

Trong lúc ăn sáng, Huỳnh Thảo sơ ý mà nhìn thấy Đái Mộc Bạch nhìn trộm hướng Chu Trúc Thanh mà Chu Trúc Thanh tựa hồ không chú ý tới bọn họ mà thong thả ăn điểm tâm, sắc mặt lại như lúc trước trở nên lạnh như băng. Đối với bạn cùng phòng là băng sơn mỹ nhân, Huỳnh Thảo chỉ có thể thở dài, ánh mắt có chút hâm mộ nhìn Tiểu Vũ lại chỗ Trữ Vinh Vinh rồi ngồi xuống bên cạnh, cười nhẹ, không biết là nàng nói cái gì mà Trữ Vinh Vinh nhìn về phía Mã Hồng Tuấn với ánh mắt kinh ngạc. 

Nàng cũng muốn có bạn cùng phòng như vậy a! Huỳnh Thảo thầm than.

Đái Mộc Bạch ho khan một tiếng rồi nói: "Tiểu Áo chắc vẫn còn đang ngủ. Hắn vẫn lười biếng. Ngoại trừ tiểu Áo ra, xem ra mọi người đã đến đông đủ, sau này tất cả mọi người sẽ cùng học tập một chỗ. Trong cuộc sống cũng như trong học tập phải giúp đỡ lẫn nhau. Ta giới thiệu với mọi người, tên béo này là Mã Hồng Tuấn là người của học viện chúng ta, vũ hồn cỏ gà, à không, là phượng hoàng."  

Chợt nghe thấy hai chữ phượng hoàng Chu trúc Thanh ngẩng đầu liếc Mã Hồng Tuấn, rồi xẹt qua Đái Mộc Bạch thì tựa hồ thêm vài phần ý tứ.  

Mã Hồng Tuấn nói: "Được rồi, Đái lão Đại, nghe nói tân đệ tử ngày hôm qua mới tới đã gây cho Triệu sư phụ không ít khó khăn là ai?"  

Đái Mộc Bạch nói: "Ngươi chả phải vừa cùng hắn giao thủ sao bất quá ngươi quả là may mắn không được gặp Triệu sư phụ để được đãi ngộ a." Vừa nói vừa chỉ vào Đường Tam, rồi chỉ về phía Huỳnh Thảo: " Người còn lại chính là cô ấy!"  

Mã Hồng Tuấn có chút không tin nhìn vào Đường Tam: "Không đúng, ngươi mặc dù hồn lực so với ta có cao hơn, nhưng tựa hồ cũng cao hơn không nhiều lắm hẳn là không tới 30 cấp hồn sư cho dù cộng thêm tiểu mỹ nhân này thì cũng không thể  để Triệu sư phụ phải ra tay. Dù sao ông ấy cũng là hồn thánh cấp bảy mươi sáu, ta không tin."  

Nghĩ đến  Triệu lão sư bị hai người họ liên hợp với nhau ăn mệt không ít, Đai Mộc Bạch thầm than: Đó là ngươi chưa tận mắt nhìn thấy vị mỹ nhân này hung tàn cỡ nào không chỉ một tay trị liệu nghịch thiên mà sức lực đánh người cũng không kém.

  Đường Tam mỉm cười nói "Chỉ là may mắn mà thôi"  

Huỳnh Thảo cũng gật đầu nói: " Đúng thế!"

Đái Mộc Bạch đem tên và vũ hồn của năm người họ nói cho Mã Hồng Tuấn biết ,còn về thực lực thật sự của Đường Tam và Huỳnh Thảo, hắn cũng không giải thích nhiều lắm, chỉ ám chỉ với Mã Hồng Tuấn rằng, tốt nhất là không nên trêu chọc hai người.

Giới thiệu xong, Đái Mộc Bạch tiếp tục nói "Mọi người từ nay về sau đều ở cùng một chỗ tu luyện.Xưng hô cũng không nên quá mức câu nệ, hơn nữa tính cả mới tới năm người các ngươi, học viện cũng chỉ có tám người mà thôi. Tiểu Áo cùng Mập Mạp gọi ta là Lão Đại, bởi vì tuổi của ta so với bọn hắn nhiều hơn một chút, các ngươi gọi ta Mộc Bạch là được, Mã Hồng Tuấn thì trực tiếp gọi hắn là Mập Mạp, tên Áo Tư Tạp kia các ngươi có thể gọi hắn là tiểu Áo hoặc là Đại hương tràng thúc thúc đều được. Đường Tam, sau này ta gọi ngươi là Tiểu Tam, thế nào?"

Đường Tam gật gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì, đối với Sử Lai Khắc học viện, mặc dù tiếp xúc chưa nhiều lắm nhưng trong lòng hắn cũng đã có vài phần cảm tình. Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, ba người này tuy có nhiều điểm kỳ lạ nhưng cũng không làm hắn phản cảm.  

Chẳng qua ngồi đối diện Đường Tam, Huỳnh Thảo vừa người cái tên gọi này thì không khỏi phì cười, điều này làm cho Đường Tam nghi hoặc: " Có gì sao?"

Huỳnh Thảo vội lắc đầu : " Không có gì!" Cũng may cái tên này là gọi nam nhân, nếu là nữ thì có bao nhiêu bất kham vì Tiểu tam là người thứ 3 xen vào chuyện tình cảm của người khác, ai mà thích nổi chứ?

Theo trực giác của bản thân, Đường Tam cảm thấy Huỳnh Thảo chưa nói thật song cũng không hỏi gì thêm, mà ngồi bên cạnh Tiểu Vũ, Ninh Vinh Vinh lập tức đứng lên sảng khoái nói "Các ngươi có thể gọi ta là Vinh Vinh là được, thân nhân cùng bằng hữu của ta đều gọi ta như thế."

 Trên mặt nàng vẫn còn đọng lại nụ cười, chỉ một câu đơn giản một câu, vô hình trung kéo khoảng cách mọi người gần nhau hơn.  

Cách xưng hô với Tiểu Vũ và Huỳnh Thảo tự nhiên không cần thay đổi, lúc ánh mắt Đái Mộc Bạch hướng về phía Chu trúc Thanh. Chu Trúc Thanh nhưng lại đứng dậy"ta ăn no rồi." Sau đó xoay người đi ra bên ngoài.  

Mã Hồng Tuấn có chút kinh ngạc hướng Đái Mộc Bạch nói "Đái lão Đại, ngươi không phải được xưng là đối với đàn bà không bao giờ gặp bất lợi, được xưng là sát thủ tán gái sao? Như thế nào muội tử mới tới này chính là cả xem cũng không nguyện ý nhiều nhìn ngươi liếc mắt?''  

Đái Mộc Bạch vẻ mặt cười khổ, lắc lắc đầu, cũng không có giải thích.  

Huỳnh Thảo hướng Đái Mộc Bạch nói: "Mộc Bạch, chúng ta đều là người mới tới, giảng giải cho chúng ta quy củ và khóa trình của học viện đi''.  Trong số những người có mặt ở đây, nàng là người thiếu kiến thức nhất a!

  Đái Mộc Bạch miễn cưỡng thu hồi tâm tư của mình đối với Chu Trúc Thanh nói: "Học viện không có quy củ gì đặc biệt, đơn giản mà nói là chỉ cần không được gian dâm, ngoài ra còn cổ võ đánh nhau, cổ võ đánh bạc."  

  Đường Tam trên mặt liền xuất hiện nụ cười, Quái vật học viện không hổ là Quái vật học viện, ngay cả phương pháp giáo học cùng với Nặc Đinh học viện quá khác biệt.  Mà Huỳnh Thảo thì thầm nghĩ: So với nội quy trường học kiếp trước thì ra nội quy ở đây rất thoáng a!

  Đái Mộc Bạch nhận ra vẻ kinh ngạc trong mắt của cô,  bèn  giải thích "Sư phụ cho rằng, chiến đấu chính là biện pháp tốt nhất để hoàn thiện vũ hồn, tăng cường thực chiến kinh nghiệm là cực kỳ quan trọng. Mà đánh bạc chính là tâm lý chiến, đối với tăng cường tâm lý tố chất, tăng cường tự thân quan sát năng lực và phán đoán năng lực đều giúp ích rất nhiều. Tuy nhiên những điều nói trên không phải là được làm theo ý thích của mình. Đơn giản mà nói đánh nhau không được đánh chết người, còn đánh bạc đừng để thua cả khố tử thì cũng không có vấn đề gì."  

"Về phần khóa trình, ta cũng không biết lắm, vì giáo trình của chúng ta tùy từng thời điểm sẽ có sự điều chỉnh, dù sao chúng chỉ có vài người, số lượng sư phụ thậm chí còn nhiều hơn đệ tử chúng ta, cho nên học viện căn cứ vào chúng ta tình huống mà điều chỉnh giáo trình, nhưng mà có một khóa trình mà ta có thể khẳng định quan trọng nhất chính là thu tiền. Học phí một năm của học viện là một trăm kim tệ, đối với các ngươi đã là đại Hồn sư cấp bậc mà nói, đó là không có vấn đề gì."  

Kế tiếp Đái Mộc Bạch nói gì, Huỳnh Thảo cũng không có tâm tình nghe, trong lòng bắt đầu buồn rầu chuyện tiền bạc: Nàng không có tiền tệ của thế giới này, không biết đá quý trong Di hồn giới có thể đổi được bao nhiêu?

Mà lời kế tiếp của Tiểu Vũ lập tức khiến cho Huỳnh Thảo chú ý: "Đái lão đại, ngày hôm qua ngươi nói học viện thực nghèo, nhưng cuối cùng học viện vì sao nghèo đây? Chúng ta đã gặp qua một vài vị sư phụ có hơn sáu mươi, bảy mươi cấp. Dựa theo cấp bậc mà nói bọn họ có thể theo Vũ hồn điện lĩnh trợ cấp, với nhiều tiền như thế, chống đỡ một cái học viện nhỏ như vậy, hẳn là không tính cái gì mới phải."

Huỳnh Thảo kinh hỷ hỏi: "Có phúc lợi này à?"

Những người ở đây đều bị nghi vấn này của Huỳnh Thảo làm cho giật mình, đây là thường thức a, cô nương!

Đường Tam hảo tâm mà phổ cập kiến thức cho Huỳnh Thảo: " Một khi tiến vào hồn sư cảnh giới, chỉ cần đến võ hồn điện xác minh thì mỗi tháng sẽ nhận được tiền. Trợ cấp cho hồn sư mỗi tháng là một kim tệ, Đại Hồn sư là mười kim tệ, tới Hồn tôn là một trăm kim tệ."

" Nói như vậy, dù đến võ hồn điện xác mình thì cao lắm chỉ được 10 kim tệ!" Nhiêu ấy tiền chỉ vừa đủ trả cho Đái Mộc Bạch.

Đường Tam nhìn vẻ mặt ủ rũ của Huỳnh Thảo liền đoán được cô gặp phải vấn đề tài chình, Huỳnh Thảo từ Di hồn giới lấy ra một viên kim cương lục giác đưa đến trước mặt Đường Tam: " Tiểu Tam, ngươi xem giúp ta thứ này đáng giá bao nhiêu?" Ngày hôm qua nhìn vũ khí của Đường Tam chế tạo, Huỳnh  Thảo cảm thấy người này rất có thể định giá được thứ này.

Đường Tam nhìn viên kim cương mà Huỳnh Thảo đưa không khỏi giật mình, vốn tưởng khối đá thủy tinh hắn mua hôm trước đã chứa rất nhiều tinh phát-thứ cực kì hiếm có, nhìn thì rất mền dẻo nhưng chỉ cần dẫn hồn lực vào thì nó sẽ từ dạng lò xo biến thành cứng chắc và sắc bén dị thường, là nguyên liệu để chế tạo ám khí xếp hạng thứ 8 của Đường môn - Kim Long râu.

" Thứ này là vô giá!" Đường Tam nhìn lượng tinh phát không phải phải là dạng sợi mà là nguyên khối, được lớp đá mỏng cứng vô cùng bao phủ  mà nói.

" Thật sao!" Huỳnh Thảo giật mình nói.

" Nhớ thứ hôm qua ta lấy từ trên người Triệu sư phụ không, thứ chứa bên trong lớp đá này chính là nguyên liệu làm ra nó." Đường Tam hưng phấn nói.

Huỳnh Thảo thấy vẻ muốn có của Đường Tam mà nói: " Trên người ngươi có bao nhiêu kim tệ? Mà thôi, chỉ cần sau này Tiểu Tam phụ trách toàn bộ chi phí sinh hoạt cho ta thì thứ đó cho ngươi."

Giá trị của thứ này so với việc tốn tiền nuôi một người, vẫn rất có lời cho nên Đường Tam không chút do dự đồng ý. Cả hai bên đều hài lòng vì đều đạt mục đích của bản thân, Huỳnh Thảo cũng không chút ngại ngùng mà từ túi tiền Đường Tam lấy ra 10 kim tệ trả cho Đái Mộc Bạch đồng thời cũng từ trong miệng Mộc Bạch biết từ sau cấp sau cấp bậc Hồn tôn, chẳng những tiền trợ cấp không được tăng hơn nữa còn có thể biến mất. Nói cách khác, kể cả Hồn Tông, những hồn sư đã vượt qua cấp bậc hồn tông không có cách nào lĩnh trợ cấp từ Vũ hồn điện.

Nghe vậy, Đường Tam cũng không khỏi tò mò, "Tại sao lại như vậy? Hồn sư thực lực càng cao, lẽ ra càng có giá trị mới đúng chứ"

Không cần Mộc Bạch giải thích, Huỳnh Thảo đã đoán được mà nói: "Mặc dù hồn sư là một nghề nghiệp cao quý, chính thức là Hồn sư không nhiều lắm. Nhưng ở đây cũng không tính là ít người, các ngươi nên tính toán qua, nếu dựa vào trợ cấp tỉ lệ mà phát, tới Hồn Thánh cấp bậc, mỗi tháng là mười vạn kim tệ tiền trợ cấp, một năm là một trăm hai mươi vạn kim hồn tệ, đó không phải là một con số khổng lồ sao? Đó là còn không tính những địa phương khác, nếu dựa vào thực lực của sư phụ ở học viện chúng ta mà lĩnh trợ cấp. Nếu Đế Quốc phát ra trợ cấp mà nói, các sư phụ của Học viện thu vào một năm sẽ là bao nhiêu?Đó không phải là là con số khổng lồ sao? Cao cấp hồn sư số lượng tuy ít nhưng nếu dựa theo như vậy mà phát ra trợ cấp thì cũng đủ để đem cả đế quốc suy sụp''.

"Bởi vậy đế quốc quy định, trợ cấp chỉ được phát để cổ vũ và trợ giúp cấp thấp hồn sư tu luyện cũng mau chóng tăng lên thực lực. Nhưng khi đã qua bốn mươi cấp, xem như tương đương cường đại hồn sư rồi, hoàn toàn có thể lựa chọn thuần phục đế quốc hoặc gia nhập quân đội. Nói như vậy, Đế quốc sẽ phát với thù lao tương ứng. Đương nhiên Hồn sư cũng có quyền tự do lựa chọn, gia nhập vào một gia tộc cũng có thể kiếm được thù lao xa xỉ."  Đái Mộc Bạch tán thành lối suy đoán của Huỳnh Thảo mà nói tiếp. 

  Nói đến đây Đái Mộc tỏ vẻ thán phục: "Nhưng các vị sư phụ của học viện chúng ta đều không muốn dựa vào cái danh hồn sư để mà được che chở, nói cách khác là trước khi học viện được thành lập họ đều hành tẩu một mình. Bọn họ thích tự do không muốn bị trói buộc thậm chí cả được đế quốc phong tước vị cũng đều khinh thường. Mọi người nghĩ xem, nếu nhận phong hàm thì họ được cái gì đây."  

Tiểu Vũ hỏi: "Tại sao lại không muốn được phong tước vị, có tước vị cũng được không ít lợi a. Ta nhớ rõ là chỉ cần đạt đến ba mươi cấp hồn sư là có thể được phong là nam tước, còn bốn mươi cấp thì có thể là nhất phẩm rồi mà. Sau này sẽ không còn cơ hội nữa."

Trữ Vinh Vinh trả lời hộ Đái Mộc Bạch: "Tiếp nhận tước vị cũng có nghĩ là sau này sẽ phải vì đế quốc mà phục vụ. Một khi có phát sinh chiến tranh, nếu đã là quý tộc thì phải tuân lênh đế quốc mà ra chiến trường. Bất quá làm quý tộc tuy có nhiều cái lợi nhưng nó cũng gần như một đạo khế ước. Chính vì vậy các cường giả hồn sư sẽ không nhận phong tước vị, vì họ không muốn chỉ vì một thế lực nào đó phải bán mạng của mình."

  Đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến những âm thanh: "Đinh -đong- đinh -đong ..."

Đái Mộc Bạch liền đứng dậy nói: "Đây chính là tiêng chuông triệu tập của viện trưởng chúng ta. Bàn tử ngươi dẫn bọn họ đi đến đại thao trường, ta sẽ đi gọi Trúc Thanh. " Nói xong, liền bước nhanh ra khỏi căn tin.  

Trên đường đi theo Mã Tuấn Hồng, mọi người bắt gặp một anh chàng đẹp trai hướng về phía họ chào hỏi, cùng với Đái Mộc Bạch so sánh thì người này phần nhỉnh hơn.

" Ai đây?" Huỳnh Thảo nghi hoặc hỏi, những người khác lắc đầu tỏ vẻ không biết chỉ duy có Mã Tuấn Hồn là nhận ra thân phận người trước mặt, giơ tay chào hỏi thì tất cả mới nhận ra đây chính là ông chú bán đậu hủ thúi Áo Tư Tạp.

Đôi mắt trong và sâu thẳm, khiến người ta có một cảm giác khó dò, mặt như hoa anh tuấn mà hài hòa, hai hàng lông mày lại càng tỏ vẻ bất phàm kết hợp với nụ cười tựa hồ như bao trùm lên tất cả mang phong thái của một công tử quý tộc. Nhưng cho dù mang vẻ anh tuấn của một quý tộc công tử mà trong tay cầm một miếng đậu hủ bốc mùi nặng thì trông cũng không hợp lắm.  

" Đẹp thì làm được gì, vẫn hôi như cũ!" Bịt mũi tránh né một bên nhìn Mã Tuấn Hồng không chút nương ta đá bay Áo Tư Lạp cùng đám đậu hũ non mền của cậu ta, Huỳnh Thảo khẽ giọng nói.

  Áo Tư Tạp cười hắc hắc rồi rất nhanh cầm miếng hương tràng trong tay ăn sống, rồi thấp giọng nói: "Cáinày các người không cần quan tâm, đã bắt được mỹ nữ nào chưa? Ây ya, phải động não đi chứ phải, làm thế nào để các nàng ấy chú ý tới chứ. Về phương diện này ngươi còn ít kinh nghiệm lắm. Đái lão Đại hình như nhắm nha đầu lạnh như băng kia rồi. Bàn tử ngươi trên người có tà hỏa làm sao có thể cuốn hút các cô gái được, chính vì vậy mục tiêu lần này của ta sẽ là Trữ Vinh Vinh, ngươi đừng hòng tranh của ta."  

  Đường Tam vỗ vỗ vào trán: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"  

  Áo Tư Tạp không do dự nói: " Mười bốn tuổi. Sao? Có chuyện gì? Cha ta có ta khi năm 14 tuổi đó."

Mà đứng bên cạnh Đường Tam, Huỳnh Thảo được đoạn đối thoại của họ không khỏi nhìn chằm vào Đường Tam bằng ánh mắt hoài nghi, xem ra người ở nơi này trưởng thành rất sớm, nhìn có vẻ thành thật Đường Tam có khi trong đầu cũng có cái ý nghĩ này không chừng? 

Vì thế, Huỳnh Thảo lập tức duy trì khoảng cách an toàn với Đường Tam. Nhìn hành động này của cô, Đường Tam cảm thấy khổ không thể tả, Đường Tam đột nhiên phát hiện ra quả thật nếu muốn khảo nghiệm năng lực của mình thì Sử Khắc Lai học viện chính là sự lựa chọn tốt nhất...chưa cần kể đến mấy vị sư phụ, ngay mấy tên đệ tử này đều là quái vật a. Sợ rằng ở cái thế giới này cũng có ám khí tuyệt học.

Bởi vì có Áo Tư Lạp cùng Mã Tuấn Hồng không ngừng bôi đen lẫn nhau nên tâm trạng mọi người rất thoải mái, sau đóĐái Mộc Bạch mang theo Chu Trúc Thanh chạy đến. Chu Trúc Thanh rõ ràng vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn mà Đái Mộc Bạch sắc mặt đã cho thấy sự khó khăn.

  Áo Tư Tạp tỏ vẻ hả hê cười nói: "Xem ra Đái lão đại cũng phải nếm mùi thất bại a. Hắn đối với tán gái cũng có không ít thủ đoạn mà lần này đã bị đả kích lớn rồi. "  

" Mà không biết bữa đầu tiên học gì nhỉ?" Huỳnh Thảo bởi vì mới đến thế giới này, tránh không khỏi tò mò.

Đang ăn ngấu nghiến, Mã Tuấn Hồng lười nhát nói: " Chắc là muốn thu học phí!"

Nghe đến chuyện tiền bạc, Huỳnh Thảo không vỗ vai Đường Tam nghiêm túc nói: " Huynh đệ, chuyện học phí trông cậy cả vào ngươi đấy!"

Đón nhận ánh mắt kì quái của mọi người cùng với cơn đau rát bên hông, Đường Tam gian nan nói: " Đã biết!"

Trong lúc bọn họ còn đang tán gẫu thì một người trung niên đi từ hướng thao trường tới.

Người đến khoảng chừng 50 tuổi, vóc người to lớn, khuôn mặt dài và rất đặc biệt, chiếc cằm nhô về phía trước, gò má rộng, khuôn mặt dẹt và cái mũi khoằm. Nếu muốn lấy một đồ vật để mà hình dung thì có lẽ là có chút giống một chiếc giày. Mặc dù nhắm mắt đi lại đây nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác vài phần xảo trá. Trên mặt đeo một chiếc kính màu đen.  

 Tiểu Vũ kinh ngạc nói: "Đây chả phải là gian thương đại thúc sao?"  

" Gian thương?" Huỳnh Thảo nghi hoặc hỏi.

Áo Tự Tạp giật mình nói: "Cái gì gian thương đại thúc? Ông ấy chính là viên trưởng của chúng ta, chính là người sáng lập Sử lai Khắc học viện. Tứ nhãn miêu ưng Phất Lan Đức bảy mươi tám cấp hồn thánh. So với Triệu sư phụ còn mạnh hơn. Hơn nữa ông ấy con có phi hành thú vũ hồn. Trong giới chiến hồn sư mà nói là rất hiếm thấy. Tên bàn tử này chính là đệ tử chân truyền của ông ấy. "

  Tiểu Vũ thì thào nói: "Còn may, chỉ là cấp 78, thật không ngờ. Cái câu nói chỉ thu quái vật, không nhận người bình thường kia lại xuất ra từ miệng ông ta. trong học viện của chúng ta không có hồn sư cấp bậc hồn Đấu La sao?"  

  Áo Tư Tạp lắc lắc đầu nói: "Ngươi tưởng hồn đấu la là người bình thường chắc? Nơi nào cũng có chắc. Cả đại lục này cùng lắm đạt đến hồn đấu la cấp bậc cũng không tới trăm người. Họ đều là những người nắm chức vụ quan trọng của đế quốc và có người khi còn là hoàng đế. Về phần phong hào đấu la hai đại đế quốc mỗi bên cũng chỉ có tầm mười người mà thôi. Đó là điều mà ai cũng biết. "  

  Tiểu Vũ tựa hồ thở phào nhẹ nhỏm, " Vậy là tốt rồi "

  Đường Tam liếc nhìn Tiểu Vũ một cái, " Tiểu Vũ, ngươi làm sao vậy? " 

  Tiểu Vũ lắc lắc đầu có chút che dấu nói: "" không có gì. Tiểu tam, ngươi nói vị gian thương đại thúc này có hay không nhớ rõ chúng ta?"


Đường Tam cười khổ nói: "Mới qua hai ngày, hẳn là hắn không quên được chúng ta, bất quá, nếu hắn là viện trưởng, hẳn sẽ không so đo việc ngươi mạo phạm hắn"


Áo Tư Tạp hắc hắc cười nhẹ giọng nói: "" lần này ngươi sai rồi, Phất Lan Đức viện trường của chúng ta là một người thù dai. Đương nhiên, ưu điểm lớn nhất của lão chính là lấp liếm điều sai trái của mình.  

Huỳnh Thảo bắt gặp ánh mắt của Phất Lan Đức hướng về bọn họ, hơn nữa chuẩn xác c dừng lại tại Áo Tư Tạp trên người, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm quang mang, không khỏi giơ ngón tay chạm nhẹ vào Áo Tư Tạp vừa dùng ánh mắt thương hại nhìn Áo Tư Tạp kinh hãi thất sắc, "Chết rồi, ta nói có thể bị lão nghe đươc, lần này thảm thật rồi."

  Phất Lan Đức đi tới trước mặt bảy tên đệ tử, dừng lại cước bộ. Âm thanh khan khan mang vài phần từ tính vang lên, "" Năm nay rất tốt, chúng ta lại có thêm bốn tên tiểu quái vật. Ta, Sử lai khắc học viện viện trưởng – Phất Lan Đức, đại biểu học viện chào mừng các người đến. Sau đó, các ngươi mỗi người một trăm kim tệ đóng cho Lý sư phụ phụ trách tài vụ. Mộc Bạch !"  

""Viện Trường." Đái Mộc Bạch tiến lên một bước, hắn tựa hồ rất tôn kính, thậm chí mang theo vài phần sùng bái.  

  Phất Lan Đức nói: "  Lại có thêm năm học đệ, học muội, ngươi mang học viện quy củ nói cho bọn họ. Sau đó các ngươi tự trở về nghỉ ngơi, làm cho trạng thái của mình khôi phục lại tốt nhất trình độ. Buổi dạy đầu tiên tại buổi tối sẽ bắt đầu. Áo Tư Tạp, người cùng Trữ Vinh Vinh và Huỳnh Thảo ngoại lệ, ba người các ngươi đi theo ta."  

  Sắc mặt Áo Tư Tạp đột nhiên trùng xuống, có vẻ không cam lòng, không nguyện ý đi tới trước mặt Phất Lan Đức hành lễ. Nhưng khi thấy Trữ Vinh Vinh đi tới bên người hắn, sắc mặt mới trở nên tốt lên một chút mà nhìn tình cảnh này, Huỳnh Thảo không kinh bỉ: Háo sắc!

 Phất Lan Đức phất tay nói: " Những người khác có thể đi nghỉ ngơi. Nhớ kĩ, trước lúc trời tối, làm cho chính mình đạt tới trạng thái tốt nhất, đừng trách ta không có cảnh tỉnh các ngươi. Phương pháp dạy của học viện khác với các nơi khác, các ngươi thậm chí có thể gặp nguy hiểm."

  Chu Trúc Thanh đi không có quay đầu lại, Đái Mộc Bạch lần này cũng không có đuổi theo. Tốc độ của Mã Hồng Tuấn cũng rất nhanh, đảo mắt tựu không thấy bóng người.  

  Đường Tam cũng không vội rời đi, hắn muốn nhìn trước mắt vị viện trường này như thế nào giáo học, vũ hồn của Áo Tư Tạp, Huỳnh Thảo cùng Trữ Vinh Vinh đều là phụ trợ loại, đây là nguyên nhân bọn hắn không tham gia khóa học buổi tối. Chỉ là làm Đường Tam cảm thấy kỳ lạ chính là tại sao phải dạy học vào buổi tối?  

  Đường Tam không đi, tự nhiên Tiểu Vũ cũng không nóng nảy rời đi, đứng cạnh Đường Tam lẳng lặng nhìn.

  Phất Lan Đức cũng không thèm để ý, hướng về Áo Tư Tạp, Huỳnh Thảo cùng Trữ Vinh Vinh nói: Mỗi người đều có phương pháp tu luyện riêng của mình, Vũ hồn bất đồng, phương thức tu luyện cũng bất đồng. Tại Đấu La Đại lục, cơ hồ hoàn toàn không có giống nhau vũ hồn, cho nên, học viện dạy các ngươi cũng không phải như thế nào để tu luyện vũ hồn, mà là sử dụng vũ hồn như thế nào. Như vậy làm sao chiến đấu trong tương lai, có thể tốt nhất bảo tồn chính mình, phụ trợ chiến hữu."

  Phất Lan Đức nói làm Đường Tam thấy có chút quen thuộc, cẩn thận cân nhắc, đại sư tựa hồ cũng nói qua cùng loại. Chỉ là đại sư nói so với Phất Lan Đức càng thêm tường tận mà thôi.  

Huỳnh Thảo nhìn Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh thần sắc thản nhiên, lại nghĩ mình hiện tại là dân gà mờ lập tức nâng cao tinh thần  ghi nhớ những gì mà Phất Lan Đức.

  Phất Lan Đức tiếp tục nói: Ba người các ngươi đều là phụ trợ hồn sư, một người thuộc phụ gia thuộc tính, hai người còn lại thuộc thực vật hệ vũ hồn. Giống các ngươi như vậy hồn sư, bất luận là ở trên chiến trường hay là ở lúc bình thường bên người đều cần phải có sự bảo vệ của đồng bọn, nếu không, các ngươi rất khó tồn tại. Áo Tư Tạp, ngươi nói cho ta biết, làm một gã phụ trợ loại hồn sư, như thế nào tại trên chiến trường mới tốt nhất bảo toàn chính mình? "

  Áo Tạp Tư không chút do dự nói: " Chỉ có khả năng trốn sau lưng đồng đội, lợi dụng tất cả địa hình, kiến trúc xung quanh để tránh né phong hiểm, để có thể rời xa khu vực nguy hiểm."

  Phất Lan Đức gật đầu nói: " Nói rất đúng, nhưng có một điểm ngươi không có nói ra. Làm một gã phụ trợ hồn sư, chạy trốn vốn là một tố chất cần thiết, phụ trợ hồn sư mà không thể chạy trốn, đó không phải là một hồn sư tốt. Mà chạy trốn cần cái gì? đó chính là thể lực. Mặc dù thân là hồn sư, có tự thân hồn lực phụ trợ, thân thể của các ngươi so với người bình thường mạnh hơn một chút, nhưng địch nhân đối mặt với các ngươi đều là chiến hồn sư. Bởi vậy, làm một gã phụ trợ hệ hồn sư, các ngươi đồng dạng cần phải tiến hành rèn luyện thể lực. Mấu chốt thời khắc, các ngươi có thể chạy thêm nhiều từng bước, có thể sống sót."

  Áo Tư Tạp đối với Phất Lan Đức hiểu rất rõ, nghe lão nói vậy trong lòng âm thầm cười khổ, xong rồi, hôm nay chắc nếm không ít đau khổ.  

  Quả nhiên, sau khi nói một hồi, Phất Lan Đức hướng về Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh gật đầu nói: " Khóa trình của các ngươi hôm nay chính là tiến hành huấn luyện thể lực. Từ bây giờ bắt đầu, chạy vòng quanh thôn hai mươi vòng, nếu trước giờ cơm trưa mà còn chưa hoàn thành, không cần ăn cơm trưa nữa. Các ngươi có thể sử dụng chính mình vũ hồn tiến hành phụ trợ. Bây giờ, xuất phát. Áo Tư Tạp phụ trách dẫn đường. "

" Vâng", Trữ Vinh Vinh ứng một tiếng, không chút do dự chạy đi, Áo Tư Tạp có chút u oán nhìn thoáng qua chỗ Đường Tam đứng rồi mới chạy đi.  

Huỳnh Thảo thấy người đi hết, cũng vội chạy theo.

  Thôn nơi Sử Lai Khắc học viện đóng mặc dù không lớn nhưng Áo Tư Tạp hiểu được Phất Lan Đức chỉ cả thôn, tức chỉ cả những nơi làm ruộng của thôn. Một vòng ít nhất cũng là ba km, mà hai mươi vòng thì phải là một con số tương đương kinh khủng.  

  Hôm nay có được hơn hai mươi cấp hồn lực, nhưng lại phải hoàn thành khóa trình trước giữa trưa, vẫn còn là một chuyện làm phụ trợ hồn sư đau khổ không muốn sống. Đối với hơn hai mươi cấp chiến hồn sư mà nói, chạy khoảng cách như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng.  Nhưng Huỳnh Thảo không chỉ đơn thuần là một gã phụ trợ, nếu cần thể nàng có thể trở thành một chiến hồn sư cho nên khi hỏi rõ ràng  đường chạy bèn tăng tốc chạy mất dạng, so với ở đây nhìn Áo Tư Lạp vụng về lấy lòng Trữ Vinh Vinh, nàng cảm thấy sớm hoàn thành nhiệm vụ để được nghỉ ngơi sớm mới là hành động sáng suốt, cũng bởi mà nàng hoàn toàn không  biết Trữ Vinh Vinh lộ ra cảm xúc thật sự.

Màn đêm phủ xuống học viện Sử Lai Khắc. Tứ Nhã Miêu Ưng Phất Lan Đức đang đứng tại chỗ cao nhất của thao trường, nhìn xuống tám tên đệ tử.  

 Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn cùng với vẻ mặt lạnh băng mà chỉnh tề lanh lẹ của Chu Trúc Thanh, tất cả đều chuẩn bị tốt cho việc học ban đêm, tâm thần hoàn toàn tỉnh táo ngoại trừ Huỳnh Thảo khi thoảng che miệng: Không ngủ một buổi trưa mà đã mệt như vậy!

Chẳng qua bắt gặp ánh mắt Phất Lan Đức nhìn chằm nàng, Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh bèn lập tức xốc tinh thần lên.

"Áo Tư Lạp, các ngươi đã chạy hai mươi vòng rồi?" Ánh mắt của Phất Lan Đức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, kẻ khác không dám nhìn thẳng vào.  

Áo Tư Lạp ho khan một tiếng, gật đầu nói"Viện trưởng, ta chạy xong rồi."  

Phất Lan Đức hừ lạnh,"Ta hỏi là các ngươi, không phải chỉ mình ngươi".

Áo Tư Lạp quay đầu nhìn về Trữ Vinh Vinh. Trữ Vinh Vinh cũng đang nhìn hắn, một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự ngây thơ vô tội.  

Áo Tư Lạp cắn răng gật đầu, nói"Vâng, chúng ta đều hoàn thành."  

Phất Lan Đức nở nụ cười, nụ cười này mà để Huỳnh Thảo nhận xét, chính là Âm Hiểm hai chữ mà thôi.  

"Tốt lắm, Áo Tư Lạp, không nghĩ tới ngươi có tinh thần tương trợ, ngươi lại đây". Phất Lan Đức chỉ chỉ vào một vị trí trước mặt mình.  

Trên mặt Áo Tư Lạp toát ra vẻ cười khổ, hắn không nhìn Trữ Vinh Vinh nữa, bước đi tới truớc mặt Phất Lan Đức.

Phất Lan Đức chậm rãi giơ tay phải lên, vỗ vỗ vào vai Áo Tư Lạp"Ta rất thích tinh thần tương ái của ngươi, như vậy đi, ngươi chạy thêm hai mươi vòng nữa, để ta xem ngươi tiến bộ đến độ nào, không chạy xong, không cần ăn cơm, ta đã phong trụ hồn lực của ngươi, đừng mong giải trừ, chạy đi."  

Áo Tư Lạp không nói gì thêm, chỉ yên lặng gật đầu, xoay người hướng ra phía ngoài chạy đi.

Ánh mắt Phất Lan Đức chuyển về phía Huỳnh Thảo cùng những người khác: "Có phải các ngưoi đang tự hỏi tại sao ta làm vậy? Tại sao lại muốn hắn tiếp tục chạy?"

Đái Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn rất quen thuộc tính tình Phất Lan Đức nên không dám lên tiếng. Chu Trúc Thanh tính tình lạnh băng, chỉ là thản nhiên nhìn, mà Huỳnh Thảo biết rõ nguyên nhân không khỏi nhìn về phía Trữ Vinh Vinh lại bắt gặp bộ dáng không liên quan đến ta của cô nàng không khỏi thở, còn Đường Tam và Tiểu Vũ lại vô thức gật đầu, bọn họ quả thật không rõ lý do Phất Lan Đức lại yêu cầu làm vậy.

Phất Lan Đức vẫn giữ vẻ mặt khó coi ấy , nhìn Huỳnh Thảo: " Huỳnh Thảo, ngươi nói đi!" 

Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Huỳnh Thảo đáp: " Áo Tư Lạp nói dối!"

Phất Lan Đức vẫn giữ vẻ mặt khó coi ấy, nhưng lại tươi cười "Đúng thế! Hắn nói dối, mặc dù vì bất kỳ nguyên nhân tình cảm nào mà nói dối, nhưng đối với việc nói dối, các ngươi vẫn còn nhỏ, nói dối là không tốt. Ta hy vọng các ngươi hiểu rõ."  

Hắn nhìn Trữ Vinh Vinh: "Nói cho ta biết, ngươi có hay không hoàn thành khóa trình ban sáng của ta?"

Trữ Vinh Vinh thành thật lắc đầu, nói"Không có, khoảng cách xa vậy, ta không kiên trì nổi."  

Phất Lan Đức mỉm cuời nói"Cho nên, ngươi chạy tới Tác Thác thành, hơn nữa lại lại ăn uống thoải mái, ngoài ra còn đi vòng tới khu vực buôn bán vui chơi, vừa mới trở về tìm được Áo Tư Lạp, đúng không?"

Trữ Vinh Vinh trừng lớn cặp mắt xinh đẹp kia"Ngươi giám thị ta?"

Phất Lan Đức trầm mặt xuống nói: "Thân là viện trưởng, ta đối với học viên có trách nhiệm. Nếu nói Áo Tư Lạp nói dối vì không muốn ngươi bị phạt, toàn là vì tình hữu nghị. Nhưng sai lầm của ngươi thì không thể bỏ qua, tự tiện rời bỏ học viện, không tuân thủ học viện an bài, để bạn học vì ngươi mà nói dối, đây không phải là sai lầm của một hồn sư vĩ đại. Nếu tại chiến trường, ngươi chỉ có một con đường là bị quân pháp xử chết mà thôi."  

  Trữ Vinh Vinh nhíu mày, vẻ ôn nhu trên mặt biến mất, khóe miệng nhếch lên, tóat ra vài nét khinh thường"Nơi này không phải chiến trường, chỉ là một học viện mà thôi."

  Phất Lan Đức gật đầu nói: "Đúng, nơi này chỉ là học viện, nhưng là học viện Sử Lai Khắc của ta, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, thu thập hành lý của ngươi, đi khỏi học viện, ngưoi không xứng là thành viên của học viện này. Cách khác là ngươi như ta nói, chứng minh mình có đủ tư cách ở đây, còn có quyết tâm sau này không vi phạm nội quy nữa."  

  Trữ Vinh Vinh cười, mặc dù mới mười hai tuổi, nhưng không thể không nhận nàng cười rất đáng yêu, rất đẹp, nụ cười làm người khác cảm thấy yêu mến:"Phất Lan Đức, ngươi cho ngươi là ai? Bất quá chỉ là một hồn thánh nho nhỏ mà thôi."

Lời này vừa ra khiến cho người từ nhỏ đã tôn trọng thầy cô như Huỳnh Thảo không khỏi giật mình, đồng thời Đường Tam, Tiểu Vũ và mọi người đều thất sắc, bọn họ không hề nghĩ tới, một cô nương ôn nhu như vậy lại có thể nói ra lời kém văn hóa thế. Lúc này Trữ Vinh Vinh đã không còn vẻ ôn nhu mà biến thành khinh thường, tràn ngập cảm giác cao ngạo.

  Phất Lan Đức không vì lời nói của nàng mà tức giận, chỉ mỉm cười nói: "Đúng vậy, ta chỉ là hồn thánh nho nhỏ, khoảng cách ta với ngươi quá xa, Ngươi là anh tài của Thất Bảo Lưu Ly tông, cho dù có thiên phú cực cao, cũng chỉ là một đại hồn sư mà thôi. Ngươi so với ta cũng còn quá xa, khoảng các khó mà vượt qua. Nếu ngươi cảm thấy không hợp nơi này, thì mau rời đi, Sử Lai Khắc học viện không chào đón hạng người như ngươi, loại đệ tử bất tuân quy củ."  

  Trữ Vinh Vinh cười lạnh: "Đuổi ta đi? Không dễ dàng như vậy, nếu ta đã tới, sẽ không định ra đi. Phất Lan Đức, ta khuyên ngươi hay là đừng quản ta nữa, nếu không hậu quả nguơi tự gánh chịu."

  Phất Lan Đức cười nhạt: "Nếu ta sợ hậu quả, thì không thể làm viện trưởng rồi. Nơi này là địa bàn của ta, mọi chuyện ta đều định đọat được. Mộc Bạch!"

"Viện trưởng đại nhân." Đái Mộc Bạch tiến lên một bước, lúc này nhìn Vinh Vinh với ánh mắt tràn ngập vẻ nghĩa bất dung tình. Hắn có thể nhìn ra được, đây mới là Trữ Vinh Vinh thật, là bản tánh của nàng, chỉ là, hôm qua nàng che dấu quá tốt.  

  Phất Lan Đức nói: "Ngươi mang vị Trữ Vinh Vinh tiểu thư này về phòng của nàng, sau đó đưa nàng rời khỏi đây. Nếu nàng phản kháng, ta cho phép ngươi sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào."  

"Phất Lan Đức, ngươi dám." Trữ Vinh Vinh quát lớn, hai tay chống nạnh, phát ra khí tức dữ dằn của cô gái mười hai tuổi: "Từ nhỏ tới nay, ngươi là kẻ đầu tiên dám đối xử với ta như vậy."  

  Phất Lan Đức âm thầm cười: "Cha ngươi không nỡ quản giáo ngươi, không có nghĩa là ta không dám, ngươi không phải là nữ nhi bảo bối của ta. Ở trong mắt ta, nơi này bất luận đệ tử nào đều tốt hơn ngươi. Thất Bảo Lưu Ly tháp vũ hồn quả thật là một trong các loại hỗ trợ vu hồn cực mạnh, đáng tiếc, ngươi sẽ làm cho nó tàn phai."  

"Ngươi nói bậy!" Trữ Vinh Vinh lại phẫn nộ kịch liệt, ngực không ngừng thở dốc, cho tới nay, nàng biết mình chính là đệ tử xuất sắc nhất của Thất Bảo Lưu Ly tông, nàng có bao nhiêu vị huynh trưởng, nhưng không một ai có năng lượng mạnh như nàng, tại mười hai tuổi đã đột phá cấp hai mươi. Ngay chính cha nàng, Thât Bảo Lưu Ly tông chủ, cũng nói qua, nàng chính là anh tài kiệt xuất nhất trong vòng trăm năm nay, là người duy nhất có khả năng biến thành Bát Bảo Lưu Ly tháp, lúc này, Phất Lan Đức lại nói nàng là kẻ bỏ đi, cao ngạo như nàng sao chịu được sỉ nhục này.  

"Ta nói bậy? Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi mạnh hơn ai ở đây?" Phất Lan Đức khinh thường nói.  

"Ta là phụ trợ hồn sư, đương nhiên không thể so sánh hồn lực cùng chiến hồn sư bọn họ. Nhưng tại chiến trường, tác dụng của ta so với bọn họ cũng quan trọng như nhau, có ta trợ giúp, một đoàn thể hồn sư thực lực sẽ mạnh mẽ hơn nhiều."

  Phất Lan Đức hướng Vinh Vinh phe phẩy ngón tay: "Sai, ngươi sai rồi. Ở đây mỗi cá nhân tại tình huống trên chiến trường đều có tác dụng hơn ngươi. Bởi vì bọn họ tại chiến trường có khả năng sinh tồn mà ngươi thì không. Với tính cách của ngươi, nếu tới chiến trường, cũng chỉ là kẻ thế mạng mà thôi".  

"Không đúng. Chúng ta Thất Bảo Lưu Ly tông có Thất Bảo Lưu Ly Tháp vũ hồn độc nhất thiên hạ, không có người nào có thể so sánh. Tại sao lai đem ta so với bọn họ được?"  

  Phất Lan Đức lãnh đạm nói: " Bởi vì tâm của ngươi. bởi vì ngươi cao ngạo, ngươi tự cho mình rất cao. Cho dù là phụ thân ngươi, cũng sẽ không tự cho mình là có một không hai trong thiên hạ. Nếu hắn không có đồng bọn vĩ đại cùng đi, cho dù là một gã hồn sư bình thường cũng có thể đánh chết hắn. Mà với tính cách của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể tìm được người đồng đội phía sau lưng chống đỡ an toàn cho ngươi sao?"  

 Trữ vinh vinh sửng sốt một chút, nàng mặc dù từ nhỏ bởi vì cô độc, tính cách cổ quái một chút, nhưng thông minh cực đỉnh, Phất Lan Đức mặc dù nói hơi khó nghe, nhưng nàng cũng đã hiểu rõ ràng ý tứ của Phất Lan Đức, nhất thời không biết nên biện bác thế nào.  

  Phất lan đức chậm rãi đi tới đám người Đái Mộc Bạch đang chờ người trước mặt, bởi vì hắn cùng Trữ Vinh Vinh tranh luận, Đái Mộc Bạch cũng không đem Trữ Vinh Vinh đi.  

  Phất Lan Đức chỉ chỉ Đái Mộc Bạch, nói: "Hắn năm nay mười lăm tuổi, vũ hồn bạch hổ, chiến đấu hệ hồn sư, trời sanh song đồng, cấp ba mươi bảy. Trong người mang hai cái trăm năm hồn hoàn và một cái ngàn năm hồn hoàn. Tại Sử Lai Khắc học viện từ trước tới nay là người đệ tử đạt tới ba mươi cấp hồn tôn nhỏ tuổi nhất. Lúc hắn đạt tới hồn tôn là năm mười ba tuổi. Ngươi tự hỏi có thể tại mười ba tuổi đã đột phá ba mươi cấp không?"  

"Nếu nói, người có khả năng vượt qua Mộc Bạch, cũng không phải ngươi mà là Đường Tam, Tiểu Vũ cùng Huỳnh Thảo, hai người trước 12 tuổi đã đạt tới cấp hai mươi chín đại hồn sư còn người sau chỉ vừa mãn 10 tuổi đã sắp tiến cấp 26. Bọn họ mới có khả năng siêu việt như Mộc Bạch. Cùng Triệu Vô Cực đánh một trận ngươi cũng thấy rồi, ngươi hẳn là rất rõ ràng một gã đại hồn sư cùng một gã hồn thánh chênh lệch thế nào. Mặc dù Triệu Vô Cực cũng không có sử dụng toàn lực, nhưng là, Đường Tam và Huỳnh Thảo hiện ra đích chiến đấu lực thế nào, ta nghĩ ngươi xem rất rõ ràng. Luận thiên tài, bọn họ đều cũng mạnh hơn ngươi."  

  Phất Lan Đức chỉ tới Mã Hồng Tuấn và Chu Trúc Thanh."Mã Hồng Tuấn. Hắn cùng tuổi Đường Tam, Tiểu Vũ, ngươi nên biết, mười một tuổi tiến vào Sử Lai Khắc học viện, mặc dù vũ hồn của hắn có khiếm khuyết, nhưng là, hắn có biến dị vũ hồn cũng là cao cấp nhất thú vũ hồn, luận võ hồn mà nói, cho dù tại cả đại lục cũng không có vài người có thể so với hắn. Hắn hồn lực cũng không kém gì ngươi, toàn là hắn dùng một bộ phận tâm lực đền bù vũ hồn khiếm khuyết."  

"Chu Trúc Thanh, hồn lực yếu hơn ngươi. Nhưng là, nàng không giống ngươi, nàng có một tâm hồn kiên định. Chu Trúc Thanh, Ngươi nói cho ta biết, ngươi tới Sử Lai Khắc học viện là vì cái gì?"

  Chu trúc thanh lạnh như băng, thanh âm không chút do dự trả lời: "Để chính mình trở nên mạnh hơn."

  Phất Lan Đức nói: "Đối với khóa trình của học viện an bài ngươi làm như thế nào?"  

Chu Trúc Thanh nói: "Chỉ cần làm thực lực ta tăng lên. Ta sẽ không chút do dự chấp hành."

Phất Lan Đức thản nhiên nói: "Trữ Vinh Vinh. Ngươi đều nghe thấy? Ngươi tự hỏi, so với bọn họ ở chỗ này, Ngươi thân mình đã kém cõi nhất rồi. Ngươi còn có tư cách gì mà kiêu ngạo? Ta dám nói, chỉ cần ngươi rời nơi này, hai mươi năm sau, so với ngươi thành tựu của mỗi một người bọn họ đều cường đại hơn nhiều."

  Trữ Vinh Vinh không cam lòng. Nàng thật sự không cam lòng."Còn có Áo Tư Lạp. Ta như thế nào cũng mạnh hơn hắn, hắn cũng là loại hồn sư phụ trợ, chỉ là một thực vật hệ hồn sư nho nhỏ mà thôi, so ra hắn còn kém ta".  

  Phất Lan Đức lắc đầu, nói: "Không, ngươi sai rồi, nếu ngươi cho rằng như vậy. chính là sai lầm lớn. Áo Tư Lạp có thiên phú, thậm chí còn hơn Mộc Bạch, nếu không ta tại sao cho phép hắn tiến vào học viện. Trữ Vinh Vinh, ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, ngươi gặp qua Tiên thiên mãn hồn lực thực vật hệ vũ hồn chưa?"  

  Trữ Vinh Vinh mặt mày thất sắc,"Không. Không có khả năng, phụ trợ loại vũ hồn như thế nào có Tiên thiên mãn hồn lực?"  

Tại hồn sư giới, Tiên thiên mãn hồn lực giả mặc dù ít, nhưng cũng không phải không có, mà phụ trợ loại vũ hồn lại chưa bao giờ xuất hiện, Trữ Vinh Vinh sở dĩ cho rằng chính mình thiên phú dị bẩm, là người thiên tài, chính là bởi vì nàng có vũ hồn tại Giác Tỉnh, đạt tới rồi chín cấp trình độ so ra chỉ cách tiên thiên mãn hồn lực một bước nhỏ. Đây đã là phụ trợ vũ hồn cực phẩm có tồn tại.  

   Trữ Vinh Vinh như thế nào cũng không nghĩ tới, người...kia có chút bỉ ổi, niệm khởi hồn chú lại hèn mọn vậy, bỉ ổ thúc thúc Áo Tư Lạp lại là tiên thiên mãn hồn lực.  

" Tại sao không thể? Ta cũng là tiên thiên mãn hồn lực." Huỳnh Thảo không biết lời này có bao đả kích Trữ Vinh Vinh.

Mà Phất Đức Lan nghe Huỳnh Thảo nói vậy không bất ngờ nhưng càng thêm hài lòng, ánh mắt sắc bén nhìn về Trữ Vinh Vinh: " Nghe rồi chứ? Áo Tư Lạp và Huỳnh Thảo đều là tiền vô cổ nhân- hậu vô lai giả *( at dùng thành ngữ này vì cảm thấy hay, đại khái ý tứ chính là trước đây chưa có ai, sau này cũng không có người sánh bằng). Hai người tương lai trưởng thành không thể hạn lượng, thậm chí có thể tại Phụ Trợ Hồn Tôn, thay thế địa vị cao vời của Thất Bảo Lưu Ly tông môn của ngươi. Ngươi có thể không tin lời nói của ta, nhưng ta có thể dám chắc nói cho ngươi, đây là khả năng có thể". 

  Trữ Vinh Vinh thất thần đứng ở nơi này, từ nhỏ đến lớn, nàng ở bên mọi người bảo hộ mà lớn lên, hơn nữa thân mình chính là thiên tài, đương nhiên được sủng ái cực điểm, nàng vẫn cho rằng, chính mình mới là người xuất sắc nhất. Bây giờ thực lực còn chưa đủ cường cũng là bởi vì nguyên nhân tuổi tác.  

Lúc nàng xem Đường Tam cùng Huỳnh Thảo liên hợp cùng nhau đánh Triệu Vô Cực đánh một trận. Trữ Vinh Vinh đã bị rung động, đặc biệt nhìn Huỳnh Thảo có thể tinh tường phối hợp với Đường Tam dù hai người chưa bao giờ phối hợp qua mà tiến hành phụ trợ đúng lúc đồng thời còn thể đánh trả lại không thua kém gì chiến hồn sư, nhưng  nàng tiềm ý thức lý  không ngừng tìm lý do thuyết phục bản thân rằng vũ hồn của Huỳnh Thảo chỉ có mảnh trị liệu nghịch mà không có cách nào phụ trợ được như cô.

  Nhưng là mỗi một câu nói của Phất Lan Đức đều như là lợi kiếm bình thường đâm vào trong lòng nàng. Làm niềm kiêu hãnh trong lòng nàng tan biến.  

  Sắc mặt Trữ Vinh Vinh có chút tái nhợt, đột nhiên khóc ròng, quay đầu hướng túc xá của mình chạy đi.  

  Phất Lan Đức trên mặt toát ra một tia đắc ý, tươi cười trong lòng thầm nghĩ, nếu ngay cả một Tiểu nha đầu mười hai tuổi, ta không dạy được, không chừng, ta cũng không dám tự xưng ra phong hào Hoàng kim thiết tam giác nữa.  

  Đái Mộc Bạch nhìn Phất Lan Đức đang tươi cười, hỏi dò: "Viện trưởng, ta còn phải đi giúp nàng thu thập đồ vật không?"  

Phất Lan Đức trừng hắn một cái, nói: "Ngươi rất muốn nha đầu này bỏ đi sao? Trữ Vinh Vinh mặc dù bị thương tổn một chút. Nhưng bản tính cũng kiên cường, để nàng chính mình tự hiểu ra. Ngươi đi gọi Áo Tư Lạp quay lại. Nói rằng ta hủy bỏ trừng phạt hắn, để hắn đi an ủi Trữ Vinh Vinh."

"Vâng." Đái Mộc Bạch đáp, xoay người đi tìm Áo Tư Lạp. Lúc này, trong lòng hắn càng thêm khâm phục Phất Lan Đức.  

  Đái Mộc Bạch cũng xuất thân từ thế gia, đương nhiên biết địa vị Thất bảo lưu ly tông tại đại lục kinh khủng cỡ nào, cả đấu la đại lục, phong hào đấu la gia cũng chỉ gồm mười vị. Trong đó Thất bảo lưu ly tông chiếm hai, như vậy về thực lực mà nói, cho dù hai đại đế quốc hoàng thất, nhìn thấy thất bảo lưu ly tông chủ cũng phải khách khách khí vài phần. Mà Phất Lan Đức lại cũng không sợ cường quyền mà giáo huấn tiểu công chúa của Thất bảo lưu ly tông, không phải là chuyện đơn giản.  

  Kỳ thật, Đái Mộc Bạch lại nào biết đâu rằng, trong ngực vị viện trường đại nhân này có một phong thư của Thất bảo lưu ly tông chủ, ghi rõ luôn tín nhiệm mọi phương pháp của viện trưởng, nếu không Phất Lan Đức thật sự không chút cố kỵ sao?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đn