Chương 8: Săn giết hồn thú ngàn năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rừng đấu la nằm ở phía nam Đấu La đế quốc, khu rừng rộng lớn này được chia cắt làm 2 phần bởi 2 đế quốc lớn, bởi nơi này có vô số hồn thú, cũng là biên giới của hai nước, chẳng phân biệt được địa phương rõ ràng. Nhìn trên bản đồ, đại bộ phận diện tích của rừng Tinh đấu  nằm trong Tinh La đế quốc, tất nhiên đến giờ Đấu La đế quốc cũng không có thừa nhận điểm này.

Làm một trong ba chỗ có hồn thú sinh sống lớn nhấtnơi này tự nhiên là địa phương mà hồn sư... hi vọng nhất, bởi vì mỗi lần đến chỗ này cũng đều ý nghĩa việc bọn họ đã tiến giai.

Rừng Tinh Đấu tồn tại  trên Đấu La đại lục bao nhiêu năm cũng không một ai có thể nói chính xác, nhưng sau khi đi vào rừng rậm, rừng càng ngày càng rậm rạp đủ để nói cho mọi người thấy được sự tồn tại cửu viễn của nó.

Bởi vì đặc tính của võ hồn nên giờ phút này Huỳnh Thảo cảm giác lân lân như đang bay, mùi hương cây cỏ thấm đẫm tâm hồn, hít một ngụm không khí trong lành khiến cho cô cảm thấy mình hòa vào làm một với khu rừng.

Đương nhiên đây không phải là ảo giác mà là chân thật, đám người Đường Tam kinh ngạc cả người Huỳnh Thảo phát ra ánh sáng lân quang.

" Đẹp thật!" Tiểu Vũ kinh ngạc Huỳnh Thảo tựa như vị thần lạc lối chốn nhân gian.

" Không đơn thuần là đẹp đâu, hồn lực cô ấy đang tăng lên!" Thông qua Tử Cực Ma Đồng, Đường Tam nhận ra bản chất thật sự cũng những điểm lân quang màu xanh ngọc này là hồn lực. Trong lòng hắn không khỏi chấn động, tuy sớm từ Đại sư biết được hồn sư tại hoàn cảnh thích hợp tu luyện sẽ tăng nhanh hơn so với bình thường nhưng Đường Tam dám chắc những người đó cũng không đạt tốc độ tăng hồn lực nhanh như Huỳnh Thảo.

" Người với người, có cần chênh lệch nhiều như vậy không?" Mã Tuấn Hồng ghen tỵ nói, nghĩ đến bản thân có thể tăng hồn lực nhanh chóng như Huỳnh Thảo thì còn sợ gì hiệu trưởng nhìn chằm chằm nữa chứ?

Những người khác tuy không nói nhưng ánh mắt nhìn về phía Huỳnh Thảo tóe lên vẻ hâm mộ không thôi.

Bởi vì Huỳnh Thảo vô thức tiến vào trạng thái tu luyện nên mọi người đành tìm chỗ ngồi chờ cô đương nhiên sẽ không thả lỏng cảnh giác, không giống như Huỳnh Thảo bởi vì sự cộng hưởng mà quên mất rừng Đấu La là một nơi cực kỳ nguy hiểm.

Trạng thái này kéo dài hơn 2 tiếng mới kết thúc, Huỳnh Thảo nhìn vẻ mặt nhàm chán của mọi người có chút kinh ngạc hỏi: " Ơ, mọi người nghỉ ngơi sớm vậy?" Bởi vì không có cảm giác trôi qua nên cô không biết bản thân rơi vào trạng thái tu luyện.

Đối với vẻ mặt hồn nhiên của Huỳnh Thảo, tất cả mọi người ai oán nhìn cô: Còn dám nói?

Làm người hiền lành, Đường Tam tiến đến giải thích cho Huỳnh Thảo biết đầu đuôi sự việc. Nghe xong chuyện, cô mới ngộ ra vẻ mặt của mọi người là do đâu, có chút xấu hổ nói: " Xin lỗi đã bắt mọi người chờ."

Đái Mộc Bạch đối với mỹ nữ rất khoan dung, hơn nữa Huỳnh Thảo lại là đồng học càng không có lý do để bụng, xua tay nói: " Đừng nói mấy lời khách sáo ấy,  hồn lực tăng được mấy?"

" Tăng lên ba cấp, hiện tại đã là hồn sư cấp 28 rồi!" Huỳnh Thảo ăn ngay nói thật.

" Cái gì! Ba cấp á!" Không chỉ đám người Đường Tam mà ngay cả Triệu Vô Cực cũng kinh ngạc, chỉ hơn 2 tiếng đồng hồ mà tăng nhiều như vậy, cho dù là học sinh Sử Lai Khắc đều là quái vật nhưng có thể nhanh chóng tăng hồn lực như vậy mà không cần dược vật, cô gái này quả thật là một quái vật trong đám quái vật.

" Này Tiểu Thảo, có bí quyết gì chỉ ta với!" Mã Tuấn Hồng hai mắt sáng rực nhìn Huỳnh Thảo.

Chuyện này làm gì có bí quyết chứ? Huỳnh Thảo đổ mồ hôi không biết nên ứng phó Mã Tuấn Hồng ra sao, Đái Mộc Bạch đã tiến đến cứu trợ.

" A! Buông, Đái lão đại!" Mã Tuấn Hồng vội vàng cứu vớt lỗ tay bị véo, Đái Mộc Bạch ngữ khí nghiêm khắc nói: " Dám ở trước mặt ta ỷ thế hiếp nhỏ! Mập mạp, gan của ngươi lớn lắm a!" Lực véo càng tăng khiến cho Ma Tuấn Hồng la lên như con gà bị cắt tiết vậy.

Triệu Vô Cực nhìn tất cả mọi người cười trên sự đau khổ của người khác, có chút đau đầu thở dài: Lũ ranh con!

" Còn đứng đó làm gì, lên đường!" Triệu Vô Cực hô to.

" Vâng!" Mọi người vội hô, sau đó tiếp tục lên đường.

Càng vào sâu không khí càng thoải mái hơn, nhiệt độ cũng giảm đi một chút, trở nên mát lạnh hơn, bên chót mũi là mùi bùn đất ẩm ướt không ngừng kích thích khứu giác của mọi người.

" Tất cả dừng lại!" Triệu Vô Cực mở miệng nói.  

Mọi người dừng lại, không nghỉ ngơi đi hơn trăm dặm đã làm cho thân thể bọn họ nóng bừng lên, nhất là Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh, làm hồn sư phụ trợ, tố chất thân thể bọn họ mặc dù không tệ lắm nhưng thực sự cũng không thể so sánh với bọn Đường Tam được.

Trong lúc Áo Tư Tạp thấp giọng niệm câu thần chú đáng kinh  đưa cho mỗi người một miếng đậu hủ thúi, trải qua mấy ngày hôm nay phối hợp, mọi người đối với đậu hủ non mềm của hắn không còn cảm thấy quá phản cảm, còn việc trong khi hắn ngâm xướng chú ngữ thì mọi người làm bộ như không nghe thấy thôi. 

Trữ Vinh Vinh nhìn Huỳnh Thảo thần sắc phi dương, ánh mắt có chút khó hiểu nói: " Làm hồn sư phụ trợ, đi đường lâu như vậy mà cô không mệt sao?"

" Thể lực của ta rất tốt, nâng một vật nặng 10 tấn cũng không thành vấn đề!" Huỳnh Thảo cười tươi rót nói.

"10 tấn!" Đám người Đường Tam đồng loạt kinh hô, chung sống bao nhiêu ngày làm cho bọn họ biết Huỳnh Thảo sẽ không đối với người nhà nói phét nên mọi người thầm nghĩ với thân hình mảnh mai như thế, tay không nâng một vật khối lượng 10 tấn theo bản năng nuốt nước bọt: Hình ảnh quá mĩ, bọn họ hình dung không ra.

" Ơ, hồn sư không phải so với người thường khỏe mạnh rất nhiều sao? Hiện tại đã Đại hồn sư, sức lực phải tăng theo cấp bội số nên nâng được vật nặng như thế không phải bình thường sao?" Huỳnh Thảo chớp mắt nhìn về Đường Tam hỏi.

Mọi người đưa mắt nhìn về phía Đường Tam, ánh mắt kinh bỉ nhìn hắn: Nói, ngươi rốt cuộc dạy Tiểu Thảo cái gì a?

Đường Tam cảm thấy bản thân thật oan uổng đồng thời thầm quyết tâm, một khi trở về nhất định phải mang Huỳnh Thảo trở về lò nấu lại, song trước mắt phải giải thích cho cô hiểu mới được: " Quả thật hồn sư so với người thường mạnh hơn nhiều nhưng dễ dàng nâng một vật nặng 10 tấn là chuyện không thể nào, muội rốt cuộc nghĩ thế nào mà cho rằng bản thân có thể nâng 10 tấn cơ chứ?"

" Trực giác a!" Huỳnh Thảo không chút suy nghĩ trả lời.

"..." Đây quả thật là trực giác không đáng tin cậy a!

Tập thể mọi người kinh bỉ song tương lai tất cả đều vả mặt mình, Huỳnh Thảo thật sự có thể nâng một vật nặng 10 tấn một cách dễ dàng.

Cứ như thế mọi người tán dốc một chút, đột nhiên ánh mắt Đường Tam cùng Triệu Vô Cực đồng thời hướng về phía sau lưng.


Triệu Vô Cực quát lớn:" Tất cả đứng lên, có cái gì đó đang tới gần!"

Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch hành động vô cùng ăn ý ... che trở ở trước mặt Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, Tiểu Vũ,  Huỳnh Thảo, Chu Trúc Thanh cùng mập mạp cũng đứng ở hai bên. Tất cả mọi người đều phóng thích ra vũ hồn của chính mình, kể cả Triệu Vô Cực.  

Âm thanh sào sạt truyền đến nơi ngày càng lớn, sợ là cả hồn sư phụ trợ như Áo Tư Tạp, Huỳnh Thảo cùng Trữ Vinh Vinh đều có thể cảm nhận được rõ ràng được sinh vật đang đến gần tốc độ nhanh đến mức nào.

" Chu Trúc Thanh, nhìn xem là cái gì!" Triệu Vô Cực trầm trọng ra lệnh.  

Chu Trúc Thanh cũng không lên tiếng, lẳng lặng phóng người lên, lợi trảo trên tay bắn ra, thân thể như giẫm trên đất bằng bay nhanh đến trên một gốc cây đại thụ bên cạnh, hướng đến địa phương chỗ âm thanh truyền đến quan sát.  

Mèo quả nhiên thị giác vô cùng xuất sắc, sợ là ban đêm cũng không phải ngoại lệ, càng huống chi bây giờ lại là giữa buổi trưa.  

Rất nhanh, thanh âm lạnh nhạt của Chu Trúc Thanh từ trên cây truyền xuống," Tựa hồ như có một con phi xà, chỉ là nó bay không cao, đang phi hành cách mặt đất chừng ba thước ở phía trước, trên đầu nó có một cái mào như mào gà, nhìn qua có vẻ còn lớn hơn cái đầu, đỏ tươi như máu, cái đuôi tương đối đặc thù, trông như hình cái quạt."

  Triệu Vô Cực ánh mắt sáng ngời, " Đó chính là Phong vĩ kê quan xà, loại... hồn thú này khá hiếm thấy, chiếc mào trên đỉnh đầu nó có rất nhiều tác dụng kì diệu. Áo Tư Tạp, ngươi có phúc đó, đáng tiếc không biết con Phong vĩ kê quan xà này là hồn thú bao nhiêu năm. Chu Trúc Thanh, nhìn kĩ địa phương nó đi tới, nếu có biến hóa lập tức báo cho ta ngay."  

" Vâng, nó chính là đang hướng đến chỗ chúng ta mà bay đến, tốc độ rất nhanh, bất quá tựa hồ thân thể nó có chút không cân bằng."  

  Đường Tam đột nhiên hỏi:" Phong vĩ kê quan xà này có chiều dài khoảng bao nhiêu, cánh có màu sắc gì?"

  Chu Trúc Thanh trả lời:" Cánh có màu đỏ nhạt, chiều dài đại khái chừng khoảng sáu đến tám thước."

  Đường Tam trong lòng thoáng nghĩ một chút, dùng một ngữ khí chắc chắn nói:" Đây là một con Phong vĩ kê quan xà ngàn năm, màu đỏ nhạt của cánh nó tiến hóa theo tiêu chí từng ngàn năm một. Dựa theo chiều dài của thân nó, từ sáu đến tám thước hẳn là một con từ một ngàn ba trăm năm đến một ngàn tám trăm năm tu vi. Áo Tư Tạp, rất thích hợp với ngươi."  

" Phong vĩ kê quan xà thân mình không có độc, là một loại rắn không độc cường đại hiếm thấy. Thủ đoạn công kích là dùng thân thể quấn chặt lấy địch nhân đến khi không hít thở được nữa, phương pháp công kích là một, nhưng tốc độ rất nhanh, hơn nữa trong kê quan của nó có chứa đựng các loại chất dinh dưỡng, có thể giúp nó trong nháy mắt gia tăng tốc độ. Nếu ngươi có thể thu được hồn hoàn này, thì hồn kĩ kế tiếp của ngươi có liên hệ đến tốc độ, bất luận là tăng thêm tốc độ cho ngươi hay là có phụ trợ tốc độ, đều là lựa chọn không sai rồi. Phong vĩ kê quan xà bởi vì lực công kích thân mình không phải quá mạnh, lại tương đối đơn độc, bởi vậy có tu vi ngoài ngàn năm là rất hiếm thấy, lần này vận khí của ngươi quá tốt rồi."  

Cặp mắt  Áo Tu Tạp nhất thời sáng rực lên," Tiểu Tam, ngươi đúng là Vũ hồn giới Bách khoa toàn thư đó, lợi hại, thật sự là lợi hại."

" Đúng thế, có bách khoa toàn thư bên cạnh đúng là rất tiện lợi a!" Huỳnh Thảo sờ cằm nhỏ nói.

  Không chỉ là hắn, ngoại trừ Tiểu Vũ bên ngoài, kể cả Triệu Vô Cực bên trong, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều xuất hiện một chút biến hóa. Phải biết rằng hồn thú tựa như vũ hồn, có hàng trăm ngàn loại kì quái khác nhau, số năm tu vi cùng cấp bậc lại càng không dễ phán đoán, Đường Tam chỉ cần nghe xong Chu Trúc Thanh nói lại liền có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác bọn họ đang đối mặt với loại hồn thú gì, thực lực ra sao, cùng với ... các tình huống cụ thể của hồn thú có thể nói ngay ra. Có thể thấy được hắn đối với vũ hồn hiểu rõ đến mức nào, Triệu Vô Cực tự nhủ cũng không làm được như vậy.  

  Đường Tam cười cười, nói:" Đây đều là công lao của sư phụ ta."

 Nếu nói Đường Tam là một quyển Bách khoa toàn thư, thì không bằng nói về Đại sư. Đại sư đối với vũ hồn đã đi khắp nơi, nghiên cứu đến cực hạn, thân là đệ tử của hắn, Đường Tam ngoại trừ thực lực bản thân không kém, về lí luận và tri thức cũng đủ để trở thành một gã sư phụ ở học viện.  

  Triệu Vô Cực không nhịn được hỏi:" Nếu ngươi đã rõ loại... hồn thú này như vậy, vậy làm thế nào tốt nhất để bắt nó?"  

  Đường Tam không chút do dự trả lời:" Loại rắn nào cũng đều y ngại công kích của các loài chim, nhất là các loài chim lớn thuộc họ Hạc. Chúng ta bên trong mặc dù không có Hạc vũ hồn nhưng mập mạp là phượng hoàng có thể coi là vua của loài chim bay. Hơi thở của vũ hồn trên người hắn hẳn có thể đối với loại Phong vĩ kê quan xà tạo ra tác dụng áp chế nhất định.Phong vĩ kê quan xà công kích cũng không tính là mạnh, nên chúng ta cũng phải cẩn thận, đừng để nó chạy thoát là được."  

" Đến rồi!" Đang nói đến đây thì âm thanh của Chu Trúc Thanh truyền tới, trong tiếng quát khẽ nàng cũng lập tức từ trên không trung hạ xuống, đối với đối phương là một ngàn năm hồn thú cũng không sợ hãi chút nào, lợi trảo cùng với đệ nhất hồn hoàn trên người đồng thời hiện ra, u minh đột thứ phát động. Bỗng lao đến là một con rắn thật lớn, nhìn lại quả nhiên giống với những gì Chu Trúc Thanh miêu tả: Chiều dài khoảng sáu bảy thước, trên đầu là một cái mào đỏ tươi, nhìn qua có chút gian ác, thân thể đang bay nhanh về phía trước liền bị Chu Truc Thanh bất ngờ tấn công, U minh đột thứ của Chu Trúc Thanh trực tiếp hướng đến nhục quan trên đỉnh đầu của nó vỗ xuống.  

  Phong vĩ kê quan xà phản ứng rất nhanh, mặc dù thân thể đang cấp tốc lao về phía trước nhưng cũng kịp vội vàng lao đầu về trước một đoạn. Một trảo của Chu Trúc Thanh không đánh trúng lên mào của nó mà lại trúng lên người nó, phát ra một âm thanh trầm muộn, khiến cho Phong vĩ kê quan xà đang vọt về phía trước, tốc độ nhất thời chậm lại vài phần.  

  Phong vĩ kê quan xà tựa hồ như sợ hãi, đầu rắn ngẩng lên, miệng há to hướng đến Chu Trúc Thanh phun ra một ngụm thất thải vụ* ( sương mù có bảy màu) đậm đặc, đồng thời nhục quan đỏ tươi trên đầu nó sáng rực lên, tốc độ vừa mới chậm lại trong nháy mắt lại tăng lên.  

  Đái Mộc Bạch tựa hồ không cần suy nghĩ, hét lớn:" Cẩn thận!", vì quá quan tâm nên hoảng loạn, dưới sự kinh sợ sinh ra hắn ngay lập tức phát động hoàn hồn kĩ ngàn năm của chính mình, Bạch Hổ Kim Cương biến.  

  Thân thể chợt to ra, Đái Mộc Bạch dũng mãnh hướng đến chỗ Phong vĩ kê quan xà phóng tới.

" Thất bảo hữu danh, nhị nhật: Tốc. " Trong lúc đó, thanh âm thanh thúy của Trữ Vinh Vinh vang lên, Đái Mộc Bạch chỉ thấy thân thể mình chợt nhẹ đi, tốc độ ngay lập tức được gia tăng, cũng vừa may bắt kịp Phong vĩ kê quan xà vừa tăng tốc ở phía trước.  

Phanh một tiếng lớn, Đái Mộc Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bắn ngược về phía sau gần mười thước. Nhưng Phong vĩ kê quan xà thân thể đang bay về phía trước thân hình cũng bị đình chỉ, thân thể khổng lồ vặn vẹo trên không trung một lượt, rồi nặng nề rơi xuống mặt đất.  

" Nó phun thất thải vụ khí chỉ để hù dọa địch nhân thôi, không có độc!"  Đối với tri thức đang trong giai đoạn cái biết cái không, song Huỳnh Thảo đối với  thứ có độc hay không rất có một tay vội vàng trấn an mọi người.

Đứng bên cạnh cô, Đường Tam khống chế Ngân lam thảo đã chuẩn bị sẵn trên mặt đất phóng tới nhắm vào Phong vĩ kê quan xà đang ngã nằm trên mặt đất, liền vững vàng quấn chặt quanh thân thể hình trụ của nó, nhất là ở đôi cánh trên người, khiến nó không cách nào bay lên được.

  Vũ hồn mập mạp toàn lực phóng thích ra áp lực, Phong vĩ kê quan xà có lẽ cũng cảm nhận được hơi thở của Hỏa phượng hoàng, thân thể có chút run rẩy, nhưng dù sao nó cũng là một đầu hồn thú ngàn năm, cũng không cam tâm chịu nhận một cái chết dễ dàng như vậy, mặc dù không có cách nào phi hành nhưng cũng không có hoàn toàn ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển trên mặt đất của nó.  

  Đường Tam chỉ cảm thấy thân thể Phong vĩ kê quan xà đột nhiên trở nên linh hoạt hơn, chẳng những những gai nhọn của Lam ngân thảo không cách nào đâm xuyên qua lớp da của nó, ngược lại còn để nó kịch liệt vặn vẹo từ dưới Lam ngân thảo chen chui ra ngoài. Mặc dù không phi hành được, nhưng nó nằm trên mặt đất di chuyển tốc độ cũng nhanh vô cùng, trong chớp mắt đã thoát ra ngoài mười hai thước.  

" Muốn chạy? Dễ dàng vậy sao?" Triệu Vô Cực âm thanh trầm thấp vang lên, cùng với đó, hồn hoàn thứ ba trên người hắn chợt lóe lên. Phong vĩ kê quan xà thân thể chợt cứng ngắc lại một chút, tốc độ đại giảm trở nên chậm chạp, đúng là đệ tam hoàn hồn kĩ của Triệu Vô Cực, trọng lực tăng cường.  

  Ngay sau đó, trên người Triệu Vô Cực, đệ tứ đệ ngũ hai cái hồn hoàn đồng thời phát sáng, thân thể hắn chợt nhảy dựng lên rồi lại hạ xuống, đệ từ hồn hoàn kĩ: định vị truy tung, ngay lập tức tác dụng lên Phong vĩ kê quan xà trước mặt. Trọng lực đè ép đồng thời phát động, mặc cho Phong vĩ kê quan xà linh hoạt cỡ nào thì trước mặt hồn lực mạnh mẽ của Triệu Vô Cực cũng không thể có không gian thi triển được.  

  Đối phó với một đầu hồn thú ngàn năm, Bất Động Minh Vương cũng dễ như trở bàn tay, nhìn qua tựa hồ như hắn không làm cái gì nhưng thực lực trong nháy mắt bộc phát khiến cho lũ đệ tử trong lòng mờ mịt. Đường Tam rốt cục cũng hiểu được ngày đó chính mình đối chiến cũng Triêu Vô Cực cũng có phần may mắn. Nếu Triệu Vô Cực ngày đó vừa đánh dùng hai hồn kĩ này liên hợp lại dùng cũng một lúc, thì e rằng chính mình cơ hội phóng ám khí cũng không hề có.  

  Hùng chưởng của Triệu Vô Cực phóng đến, lập tức đè trên đầu của Phong vĩ kê quan xà, đặt nó ngay trước mặt mình, tay kia nắm lấy nhục quan trên đầu của nó. Phong vĩ kê quan xà đối mặt với Kim Cương Hùng bạo lực cực mạnh, trực tiếp bị làm cho ngẩn người ra, nếu như không phải Triệu Vô Cực lưu cho nó một cái mạng thì chỉ cần dùng một ngón tay cũng khiến nó không thể động đậy nổi.  

" Thành công!" Mọi người hưng phấn hoan hô lên một tiếng, Áo Tư Tạp cũng chỉ mới mười bôn tuổi mà thôi, biểu tình hưng phấn không nói lên lời, hai ba bước liền hướng Triệu Vô Cực chạy đến.  

  Tiểu Vũ đứng ở bên cạnh Đường Tam cúi đầu, trong đôi mắt to lộ ra vẻ không đành lòng:" Nhất định phải liệp sát hồn thú sao?"  

  Đường Tam than nhẹ một tiếng, nói:" Mạnh được yếu thua, đó chính là quy tắc sinh tồn. Nếu như con rắn này mạnh hơn chúng ta, ngươi có nghĩ là nó sẽ chấp nhận bỏ qua thức ăn đã đến miệng thế này không?"  

  Tiểu Vũ không có mở miệng, nhưng thủy chung nàng vẫn cúi đầu, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như trước.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đn