C1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phu quân ta có một bạch nguyệt quang tên là Trình Yên Nhiên.

Năm đó Trình Yên Nhiên một lòng muốn thành vương phi, không vừa mắt thế tử Hứa Yến Chu nhỏ nhoi này.

Hứa Yến Chu liền nghe theo sắp đặt của phụ mẫu cưới ta.

Sau này phụ thân của Trình Yên Nhiên vướng vào tranh đấu đảng phái, đứng nhầm chiến tuyến nên bị lưu đày đến một nơi lạnh lẽo.

Trình Yên Nhiên khẳng định đã vô duyên với chi vị vương phi.

Sau khi Hứa Yến Chu biết được chuyện này, vội vàng chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Hắn đưa Trình Yên Nhiên về phủ.

"Ta muốn nạp Yên Nhiên làm quý thiếp, Ngọc nhi, nàng có phản đối gì không?"

Trình Yên Nhiên lạnh lùng nhìn ta, rõ ràng là không coi trọng ta.

Ta mỉm cười đồng ý: "Hết thảy đều lấy phu quân làm chủ".

Đã đem người về rồi còn có thể đuổi ra khỏi cửa sao?

Không bằng ta thuận nước giong thuyền cho Hứa Yến Chu.

Hứa Yến Chu rất hài lòng ta thông tình đạt lý.

Lão hầu gia cùng lão phu nhân nghe được chuyện này, sai hạ nhân gọi Hứa Yến Chu qua hỏi chuyện.

Trước khi Hứa Yến Chu rời đi còn không quên căn dặn ta sắm thêm đồ vật cho Trình Yên Nhiên.

Hắn đi rồi Trình Yên Nhiên mới lộ ra bộ mặt thật.

Nàng ta cười lạnh nói: "Nếu năm đó ta đồng ý lời cầu hôn của Yến Chu thì bây giờ đã không đến lượt ngươi."

"Yến Chu biết ta gặp nạn liền lao tới cứu ta. Xem ra địa vị thế tử phu nhân của ngươi cũng không được ổn lắm nha."

Ta liếc nhìn bóng đen sau cửa sổ, đoán Hứa Yên Chu sợ ta ức hiếp bạch nguyệt quang của hắn nên cố ý để lại một tâm phúc trông chừng, nếu ta có động tĩnh còn có thể kịp thời ngăn cản.

Kết quả là vô tình nhìn thấy bộ mặt cay đắng hèn hạ của Trình Yên Nhiên, e rằng hình ảnh Bạch Nguyệt Quang không nhiễm khói bụi trần gian sẽ giảm đi rất nhiều trong lòng Hứa Yến Chu.

Ta giả vờ tư thái hiền lành: "Trong lòng thế tử gia có muội, ta đương nhiên sẽ nghe theo ý nguyện của chàng chăm sóc tốt muội muội."

Trình Yên Nhiên khinh thường, có chút đắc ý.

Nàng ta không ngừng kể việc nàng ta và Hứa Yến Chu là bạn nối khố, thanh mai trúc mã, chế nhạo thế tử không có bao nhiêu tình cảm với ta.

Ta nhìn cái bóng sau cửa sổ mà không phản bác hay ngắt lời nàng ta.

Trình Yên Nhiên thấy ta thờ ơ liền tức giận, lời nói ngày càng không đứng đắn, suýt chút nữa chỉ vào mũi ta, yêu cầu ta nhường vị trí Thế tử phu nhân cho nàng ta.

Bóng đen phía sau cửa sổ rời đi, một lúc sau Hứa Yến Chu vội vàng quay lại.

Trình Yên Nhiên khôi phục lại thái độ lạnh lùng cao thượng.

Ta tiến lên phía trước: "Phu quân, ta đã sai người dọn dẹp Thanh Liên viện, chắc chắn sẽ không bạc đãi muội muội."

Thanh Liên viện là sân tốt nhất ngoài viện tử của ta và mẹ chồng.

Hứa Yến Chu càng thêm mấy phần đau lòng cho ta, ánh mắt nhìn Trình Yên Nhiên có chút quái dị, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn.

"Hôm nay không bằng hôm khác, nếu nàng muốn tiến vào Hầu phủ thì phải dâng trà cho chủ mẫu."

Trình Yên Nhiên không thể tin được nhìn Hứa Yến Chu, cắn chặt môi, mắt đẫm lệ như thể vô cùng nhục nhã.

Ta có thể đoán được Trình Yên Nhiên đang ấm ức cái gì.

Trong lòng nàng ta, nàng ta chính là tình yêu đích thực của Hứa Yến Chu, còn ta chỉ là bà quản gia mang hư danh "chủ mẫu".

Kết quả Hứa Yến Chu vậy mà kêu nàng ta dâng trà cho ta, vậy chẳng phải là xúc phạm nàng ta sao?

"Còn đứng đó làm gì? Không muốn vào cửa Hầu phủ sao?"

Ánh mắt Hứa Yến Chu lại lạnh thêm vài phần.

Trình Yên Nhiên miễn cưỡng quỳ xuống dâng chén trà lên.

Ta không làm khó nàng ta, vui vẻ nhận lấy nhấp một ngụm trà.

Làm ầm ĩ một chút như đặt quy củ sẽ không khiến nàng ta thương gân tổn cốt, hơn nữa còn làm mất lòng Hứa Yến Chu, thật sự không đáng.

Hứa Yến Chu sắp xếp cho nàng ta hai nha hoàn, sai người đưa nàng ta đến Thanh Liên viện.

Hắn còn căn dặn một câu, trừ lúc thỉnh an thì Trình di nương không được tuỳ ý rời khỏi Thanh Liên viện.

Trình Yên Nhiên phẫn hận rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro