chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi bác sĩ gia đình xử lý xong vết thương của Yến Văn Bách, Yến Văn Bách lại lần nữa ngẩng đầu, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Cố Tuyết Nghi.
Yến Văn Bách nhíu mày, do dự một chút, mới gọi người hầu tới, hỏi: “Dưới lầu cái kia… gọi là Tưởng Mộng?”
“Vâng.”
“Chính là tin tức nóng đăng lên, nói người đàn bà đó cùng anh trai tôi chân trước chân sau vào khách sạn?”
“Vâng.”
Yến Văn Bách sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng: “Anh tôi mới mất tích có nửa tháng, cái tin tức đó đã là việc của ba tháng trước.

Cô ta hiện tại chạy tới đây làm gì?”
Người hầu không dám đáp lại, chỉ có thể run rẩy nhìn Yến Văn Bách.
Yến Văn Bách đứng dậy đi xuống lầu.
Thực sự xem anh trai hắn mất tích, Yến gia liền vô chủ sao? Cái loại mặt hàng gì đều có thể vào cửa?
Ai mà biết, đợi đến khi xuống lầu, phòng khách dưới lầu đã không còn bóng dáng của Tưởng Mộng.
Yến Văn Bách chau mày hỏi: “Người đâu?”
“Vài phút trước đã rời đi.

Nói là không thoải mái, muốn đi bệnh viện kiểm tra.”
Yến Văn Bách đầu mày nhíu chặt không có thả lỏng, hắn quay đầu nhìn lên trên lâu.

Cố Tuyết Nghi ở lầu ba.
“Cố… Cố Tuyết Nghi đâu?”
Hắn vẫn là gọi thẳng tên Cố Tuyết Nghi, nhưng sau khi gọi, Yến Văn Bách cảm thấy có chút cảm giác kỳ lạ nói không ra lời.

Nhưng muốn hắn gọi cô một tiếng “Chị dâu”, hắn lại không muốn.
Người hầu không hề cảm nhận được lời nói của tứ thiếu có chút cứng ngắc, đáp lời: “Phu nhân về phòng nghỉ ngơi rồi, còn dặn không được làm phiền cô ấy.”
Bọn họ cũng thật sự không dám đi làm phiền.
Ai muốn bị đánh?
Đương nhiên không ai muốn.
Yến Văn Bách không hỏi tiếp, hắn chỉ là không tự giác cúi đầu, lặng lẽ nâng tay ấn một chút miệng vết thương ở góc trán.

Miếng vết thương rất mảnh, là bị mảnh vỡ thủy tinh sượt ngang.
Ấn vào, có chút đau, cùng với cảm giác bỏng rát của thuốc giao thoa….
Đầu bên này Cố Tuyết Nghi vừa trở về căn phòng lúc đầu.
Cái thế giới này đối với cô mà nói, khác lạ nhưng lại không phức tạp.

cô cũng dỗ không xong?”
Tưởng Mộng càng cảm thấy tủi thân.
Ai biết được Cố Tuyết Nghi lại không làm việc theo lẽ thường chứ!
“Người Gianr gia sắp từ Hải thành quay lại.” Người đàn ông bên kia trầm giọng nói.
Tưởng Mộng cũng có chút hoảng loạn: “Sao lại nhanh như vậy?”
“Yến Triều mất tích lâu như vậy, Giản Xương Minh lại là bạn tốt của hắn, đương nhiên phải nhanh chóng chạy tới xem xét tình hình.” Giọng của người đàn ông càng thêm buồn bực: “Giản Nhuế khẳng định cùng hắn đi tới Kinh thành.”

Mồ hôi lạnh của Tưởng Mộng xoát một tiếng đổ xuống.
Giản Nhuế, là chính phòng phu nhân của tổng tài giải trí Đại Kình, xuất thân hiển thế Giản gia.
Giản gia và giới giải trí có mối quan hệ mật thiết, người điều hành đương nhiệm Giản Xương Minh càng là người có thủ đoạn sấm chớp.

Giản Nhuế, lại là cháu gái mà Giản Xương Minh yêu thương nhất.
Tổng tài Tào Gia Diệp của giải trí Đại Kình, là đại lão có danh có tiếng trong giới giải trí, nhưng đứng trước mặt Giản gia hiển nhiên không đáng xem.

“Yến Triều mất tích ở Châu Phi, chỗ đó hiện tại đang phát dịch bệnh Ebola.

Hắn không thể nào còn sống.” Tào Gia Diệp ở đầu dây bên kia nói chuyện đanh thép.
Nói tới đây, Tào Gia Diệp cũng có chút không kiên nhẫn: “Cách là do cô nghĩ, hiện tại cô lại hối hận? Được, đã hối hận, vậy cô liền phá bỏ đứa bé đi.”
“Không, em không hối hận.

chỉ là Cố Tuyết Nghi….

Cố Tuyết Nghi cô ta có chút không đúng.”
“Cô ta thì có gì mà không đúng? Cô ta tức đến điên rồi? Điên thì càng tốt.

Cô ta càng điên, sự việc càng thêm được chứng thực.

Giản Nhuế mới không đối với thân phận của cô hoài nghi.”
“Là điên thật rồi….

nhưng lần này không phải là đập vỡ đồ cổ ở Yến gia, cũng không phải gào thét đồi đóng băng em… cô ta đánh người….”
“Tôi còn cho rằng là cái gì.” Tào Gia Diệp cười nhạt, “Yến gia muốn thể diện.

Sẽ dưới tình huồng Yến Triều không thể quay về, chỉ cần cô nói cô đang mang đứa bé của Yến Triều, Yến gia khẳng định sẽ dùng mạng bảo vệ cái ‘huyết mạch cuối cùng của Yến Triều’.

Sao có thể khiến cô ta đánh cô? Cô sợ cái gì.”
“Nhưng mà đến Yến Văn Bách cũng không thể cản được cô ta.”
“……….”
“Bảo tiêu Yến gia đâu?”
“Cô ta đến cả Yến Văn Bách, Giang Tĩnh cũng dám đánh, bảo tiêu càng cản không được! Em sợ…..

thức về thế giới này….
Người chồng này có muốn ly hôn hay không, liền quan rắm gì tới cô.
Cô Cố Tuyết Nghi bất luận là ở nơi nào, đều phải sống thật xuất sắc thật có ý nghĩa!

truyền đến giọng nói lạnh nhạt, “Làm phiền tứ thiếu chuyển máy cho Yến phu nhân.”
Yến Văn Bách nắm chặt ống nghe.

Là hắn nhịn không được cơn tức đánh Giang Tĩnh, mới kéo theo mớ rắc rối phía sau này,… hắn làm sao có thể để Cố Tuyết Nghi giúp hắn giải quyết mớ hỗn độn này?
Sự kiêu ngạo của hắn không cho phép.
Yến Văn Bách nắm ống nghe càng chặt hơn, áp chế phẫn nộ, lạnh gọng: “Giang tiên sinh tìm cô ấy có việc gì? Nếu là việc của Giang Tinh, Giang tiên sinh tìm tôi là được.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói không chút lưu tình: “Cậu làm chủ không được.”
“Giang Tĩnh trên miệng phát rắm, dám đem đại ca tôi ra giễu cợt, nên tôi mới đánh hắn.
Nhưng kì quái chính là, Giang Tĩnh lại nói chính mình không bị đánh.
Cho bác sĩ gia đình tới kiểm tra vết thương trên người, trên da lại không hề lưu lại bất kỳ thương tích nào….
Cũng là dùng tay ấn lên, Giang Tĩnh mới đau đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đúng.” Đầu bên kia Cố Tuyết Nghi rũ mắt ứng thanh, không có chút rụt rè.
Giang Nhị bên này liền ngớ ra.
Cố Tuyết Nghi thế nhưng thừa nhận?
Là nói cô lớn gan, hay là cô căn bản không đặt Giang gia trong mắt?
“Vậy tôi vẫn nên tới cửa thăm hỏi một chút.”

Yến Văn Bách ánh mắt quái dị nhìn cô, nhịn không được lần nữa lên tiếng: “Cô cũng gánh không nổi.”
“Lúc tôi đánh cậu ta, đương nhiên đã nghĩ tới hậu quả.

Suy nghĩ rồi mới hành động, đây cũng là để lần sau gặp phải rắc rối, biết cách xử lý.” Cố Tuyết Nghi đầu cũng không ngẩng nói.
Từ trong miệng Cố Tuyết Nghi nghe được sáu chữ “Suy nghĩ rồi mới hành động”, có chút buồn cười.
Nhưng Yến Văn Bách cười không nổi.
Hắn chỉ là không nhịn được nói: “Giang Nhị là người nắm quyền hiện tại của Giang gia, hắn ra mặt xử lý việc nhỏ này, cô có biết chính là ý tứ gì không?”
“Ý tứ chính là hắn có hứng thú đối với việc Yến Triều mất tích.”
Yến Văn Bách ngớ ra.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, cậu không cần quá lo lắng.

Có ý thức cam chịu nhẫn nhịn là tốt, nhưng không cần phải sợ hãi kẻ địch.” Cố Tuyết Nghi buông nĩa xuống.
Vật này nặng như chì, cầm trên tay, không thoải mái.
“Cô không lo lắng hắn lợi dụng lúc đại ca tôi không ở, đối phó Yến gia sao?” Yến Văn Bách tuy rằng có ý muốn phản bác Cố Tuyết Nghi, nhưng lại không có vẻ nôn nóng như trước đó.
Cố Tuyết Nghi không nhanh không chậm, vẫn là ảnh hưởng đến hắn.
“Anh cậu tuy rằng lợi hại, nhưng hắn không phải là thần.

Sự vận chuyển của cả một đế quốc thương nghiệp Yến thị, cũng không phải chỉ dựa vào một mình hắn.

Nói cách khác, anh cậu nếu thực sự đủ lợi hại, như vậy hắn liền có ý thức đối đầu với nguy hiểm.

Hắn sẽ có ý thức bồi dưỡng ra một đội ngũ hùng mạnh, đảm bảo để khi hắn rời khỏi Yến thị trong một thời gian ngắn, Yến thị vẫn có thể hoạt động bình thường.” Cố Tuyết Nghi ngừng một chút: “Vậy nên, bất luận từ góc độ nào, những việc này không phải điều chúng ta cần lo lắng.”
Sự đối đầu giữa gia tộc với gia tộc, từ trước đến nay đều không phải là việc dễ dàng.
Không ai có thể so với Cố Tuyết Nghi hiểu rõ được việc này.
Yến Văn Bách: “……………”
Hắn thế nhưng bị thuyết phục rồi.
Chỉ là Cố Tuyết Nghi một tiếng lại một tiếng “anh cậu”, làm hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Hình như quan hệ giữa cô và bọn họ hoàn toàn xa cách.
…..

Được thôi, dù sao cũng chưa từng thân thiết qua.
“Giang Nhị tới cửa, vừa tốt.”
“Tốt chỗ nào?”
“Lấy ra cường thế của Yến gia, khiến cho người ngoài biết, chẳng sợ Yến Triều không ở, Yến gia cũng không là ai cũng có thể đến lên mặt.”
Cố Tuyết Nghi nói lời này biểu tình bình tĩnh, nhưng tim của Yến Văn Bách lại đập bưng bưng, đến cả máu trong người đều sôi trào lên.
Yến Văn Bách liếm môi: “Bọn họ đối với Yến thị không tạo được ảnh hưởng gì.

Nhưng nếu như ra tay đối phó chúng ta thì sao?”
Nếu như đúng với những gì Cố Tuyết Nghi nói, Yến thị đã là một cỗ máy thương nghiệp vững mạnh.
Tự tiện khiêu khích người, sẽ phải trả giá rất lớn.
Nhưng bọn họ không hề có dính líu tới Yến thị, Yến thị chỉ nằm trong tay của đại ca hắn.
Vậy sự an toàn của bọn họ thì sao?
Cố Tuyết Nghi kinh ngạc nhìn hắn.
Yến Văn Bách bị nhìn đến tim đập loạn.
Cố Tuyết Nghi hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy hắn đánh qua tôi sao?”
Yến Văn Bách: “………………..”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Yến tứ thiếu: là tôi thua rồi..



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro