Chương 12-13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Thẩm Tử Bối ít khi nổi giận với Chung Thâm. Một là do tính cách của chú nhỏ không chọc nổi cậu, thỉnh thoảng giận dỗi cả hai người cũng không đặt trong lòng. Lại nói chú nhỏ quả thật đối xử rất tốt với cậu, trừ việc không đồng ý hẹn hò ra, thì hầu như chưa làm ra việc gì khiến cậu phải nghiến răng nghiến lợi cả.

Nhưng bây giờ khi nghe được ba điều giao ước hoang đường này, Thẩm Tử Bối phi thường tức giận, cổ họng vừa khô vừa rát.

Cậu nhanh chóng bật dậy, lớn giọng có mức hơi khàn nói: "Chú không bằng lòng hẹn hò thì cũng không cần miễn cưỡng như thế! Em là muốn hẹn hò với chú, chứ không muốn ăn chay tu hành với chú, đến việc làm tình cũng không thể làm thì còn tính là hẹn hò sao?"

Sau đó cậu cười khẽ một tiếng, thả chậm tốc độ nhả từng câu từng chữ nói, "Chung Thâm, đừng nói với em anh không thích làm."

Vết tích lưu lại ở trên Sofa, chiếu tatami, còn có ở xung quanh tất cả đều là bằng chứng, đau nhức và vết đỏ ở trên người cậu cũng là bằng chứng.

Chú nhỏ, sao anh có thể chối bỏ thực tế.

Tâm tình Chung Thâm phức tạp, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Bối Bối, chỉ hy vọng em có nhiều thời gian suy nghĩ, chứ không đơn giản đem mọi cái tốt chú cho em xem thành tình yêu được. Đấy đối với em không công bằng, cũng không chín chắn."

"Không chín chắn?" Thẩm Tử Bối bất đắc dĩ, "Cho nên chú luôn luôn nghĩ rằng em tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xem tình cảm của em hoàn toàn là làm trò trẻ con thôi sao."

"Bối Bối......."

Câu trả lời quá rõ ràng, Thẩm Tử Bối cảm thấy đau đớn khắc khoải, "Không phải chú không thích làm, chỉ là chú không thích làm với một đứa trẻ ranh như em."

Chung Thâm không trả lời mà chỉ nhìn Thẩm Tử Bối, nhìn đôi mắt hay cười của cậu giờ đây không cười ra nổi nữa, Chung Thâm không khỏi tự hỏi làm như vậy có đúng chăng?

Tuổi của Thẩm Tử Bối chưa đủ trưởng thành, thích và yêu còn quá mức tùy ý chưa bao giờ cân nhắc kỹ. Cũng quá cứng đầu, tuyệt đối không bỏ cuộc khi chưa đạt được mục đích.

Sau việc tối qua, Chung Thâm không cách nào đơn thuần xem cậu là bạn nhỏ mà đối xử nữa, mà lời hẹn ước hẹn hò này là phương pháp đem lại ít tổn thương nhất với cậu, cũng là điều cuối cùng anh có thể cho đi với tư cách là một trưởng bối.

Cả hai yên lặng rất lâu, Thẩm Tử Bối xoay ngươi muốn về phòng, đi nửa đường lại dừng lại.

Cậu đối lưng lại với Chung Thâm, hít thở vài hơi, mới nghẹn ngào hỏi: "Lúc chúng ta làm, chú nhỏ, chú có một chút nào...... là tự phát từ nội tâm muốn làm tình với em không, cho dù là một chút."

Chung Thâm ở sau lưng thở dài, nói: "Là do thuốc."

Bạn nhỏ xinh đẹp trưởng thành dưới tình yêu thương sủng ái của cha mẹ và mọi người chung quanh, lại được sự ôn nhu của chú nhỏ bảo bộc nhiều năm, thu nhận được vô số tốt đẹp, có thể tùy hứng làm nũng càn quấy. Nhưng cuối cùng sự thuận buồm xuôi gió bắt đầu gặp trắc trở trên con đường truy đuổi true love, lấy danh nghĩa một loại tình yêu nực cười khác nhẫn tâm vứt bỏ lại bên đường.

Tâm cơ của cậu cùng với cái bẫy cậu giăng không chỉ khiến Chung Thâm rơi vào dục vọng, đồng thời nó cũng bức bách Thẩm Tử Bối bắt cậu nhanh chóng trưởng thành.

Thẩm Tử Bối đứng ở kia không động đậy, lần này cậu khóc không nổi, cũng không muốn dùng nước mắt ấu trĩ đổi bất cứ thứ gì nữa.

Hồi lâu, cậu nói với Chung Thâm: "Quên đi, hẹn hò cái khỉ gì chứ. Chú nhỏ, chú trước giờ không yêu em."

Lấy thứ điên cuồng tìm kiếm tình yêu lý trí, Thẩm Tử Bối nhận rõ có mình tự làm tự chịu mà thôi.

Tối đấy Thẩm Tử Bối về nhà, là Chung Thâm lái xe đưa cậu đi.

Thời gian như đang cứu chữa lấy màn kịch khôi hài này, lặng yên không tiếng động mà an bài xong tất cả. Ba mẹ của Thẩm Tử Bối bởi vì trong nhà có người kết hôn, nên qua mấy ngày nữa sẽ về nước dự lễ. Cộng thêm thân thể của ông nội đã khỏi lên rất nhiều, nên vợ chồng hai người bèn tính ở lại nước thêm chục ngày nửa tháng nữa, đợi Thẩm Tử Bối khai giảng rồi mới bay về lại Thụy Sĩ.

Ban đầu Chung Thâm nói, đợi giáo sư Thẩm về rồi hãy chuyển đi.

Nhưng Thẩm Tử Bối từ chối. Ở trong nhà Chung Thâm thêm một ngày hay thêm nửa giờ nữa thì đều khiến cậu vô cùng khó chịu.

Phải rời đi, đi lên con đường mới không có Chung Thâm, thì cậu mới có thể miễn cưỡng hồi phục làm lại quả đào mật tươi ngon mọng nước của ngày thường được.

Vậy là đủ rồi, trừ Chung Thâm ra sẽ không có ai nhìn thấy được dưới lớp vỏ trái đào đã thối rữa sớm không còn chút nước quả. Mà người duy nhất thấy được đấy lại đẩy cậu ra lần nữa, bằng một cánh tàn nhẫn nhất.

Thẩm Tử Bối đơn phương cắt đứt liên lạc với Chung Thâm, không xóa không thêm vào danh sách đen, nhưng mọi cuộc gọi, tin nhắn hay weixin của Chung Thâm cậu hoàn toàn không hồi âm.

Chung Thâm luôn gửi đến mấy câu đại loại hỏi cậu có ăn cơm đàng hoàng không, có ngủ đủ giấc không. Thẩm Tử Bối đều dứt khoát tắt luôn điện thoại, cậu cần phải giải thoát.

Nhưng những lúc nhàm chán, Thẩm Tử Bối vẫn sẽ tìm lại bộ phim điện ảnh ngày đó chiếu lúc hai người đang làm tình ra xem, vừa xem vừa tự sướng, không ngừng tuốt động, bắn tinh, mềm nhũn.

Sau khi kết thúc Thẩm Tử Bối nằm liệt trên giường, phát ngốc với trần nhà, nói ở trong lòng: không xong, một chút cũng không xong.

Thẩm Tử Bối trải qua một màn thất tình, mà cuộc tình vốn thậm chí còn chưa có bắt đầu.

Rời khỏi nhà Chung Thâm tròn một tuần liền, ba mẹ Thẩm cũng đã về tới nhà, Thẩm Tử Bối tự cho mình đã giải thoát thành công.

Cậu không xem bộ phim điện ảnh kia nữa, mà thường xuyên cùng Lý Kiều cùng nhau đi thành phố lân cận xem đá bóng, tụ họp với bạn học cấp ba cũng chơi đến cực kỳ vui vẻ..... cho đến khi mẹ Thẩm từ trong ngăn tủ trong phòng khách kéo ra một gương hành lý 19L, là gương hành lý Chung Thâm gửi đến sau khi cậu rời đi sau hai ngày.

Chung Thâm để hành lý ở trước cửa, rồi gửi tin nhắn cho cậu: :「Bối Bối, còn một vài món em để lại đều được chú dọn vào trong này hết cả rồi.」nhưng Thẩm Tử Bối căn bản không để ý tới mấy món đồ còn sót lại này, cậu tùy tiện đẩy để vào một góc không có mở ra, tự nhiên cũng xem nhẹ qua nó.

Mẹ Thẩm nói: "Bối Bối, là đồ từ chỗ Chung Thâm đem về phải không, phải sắp xếp lại một chút, đừng làm bừa bộn trong nhà đấy."

Sự xuất hiện của gương hành lý làm cho Thẩm Tử Bối bối rối không giải thích được, cậu nói được rồi để trên đất mở ra rương hành lý.

Bên trong có hai ba bộ đồ được giặt sạch sẽ, còn có mấy món đồ ăn vặt, kẹo mút mà Thẩm Tử Bối thích ăn. Nếu như nhớ không lầm, thì đây không phải là mấy thứ cậu bỏ quên.

Thẩm Tử Bối cầm lên một cây kẹo mút, xé vỏ ra cho vào miệng, tràn đầy vị đào mật.

Vị ngọt của kẹo khác xa với vị thơm ngọt của trái cây thật, cậu làm sao có thể thành công ngụy trang thành một mùa hè sôi nổi cho được.

Thẩm Tử Bối không muốn ra vẻ làm người lớn chín chắn nữa, cậu lớn tiếng khóc to.

"Làm sao vậy?" mẹ Thẩm sợ hết hồn, nhanh chóng đi qua, "Kêu con thu dọn hành lý mà sao khóc thành thế này rồi."

Thẩm Tử Bối cả người nhào trên gương hành lý khóc nức nở nói:

"Thật sự rất khó chịu rất khó chịu."

Chương 13:

Cách ngày dự xong lễ cưới của họ hàng vừa đúng là ngày chủ nhật, ba Thẩm đặt xong bữa tối tại nhà hàng Đường Trác muốn mời Chung Thâm tới.

Vợ chồng hai người cho rằng cực kỳ cần thiết mời anh ăn một bữa, lúc trước lần nào về nước bốn người cũng sẽ cùng nhau ăn cơm, lần này Thẩm Tử Bối trưởng thành và thi đỗ đại học đều là Chung Thâm chăm sóc tận tâm tận lực, cho nên lại càng nên cảm ơn Chung Thâm hẳn hoi.

Thẩm Tử Bối cực kỳ mâu thuẫn, trên miệng toàn là "không thích" "không muốn đi" , trong lòng kỳ thực lại rất muốn đi. Cậu rời xa Chung Thâm sắp được nửa tháng , còn là sau một đêm quấn quýt kia......cậu và chú nhỏ hiếm khi không gặp nhau lâu như vậy rồi.

Trên đường đi ba Thẩm đã nhận ra cảm xúc biến hóa này của cậu, "Bối Bối, làm sao vậy, ăn cơm với chú nhỏ mà không thích sao?" biểu hiện gần đây của Thẩm Tử Bối bọn họ đều thấy ở trong mắt, rất kỳ quái, nhưng nói không rõ cụ thể kỳ quái ở chỗ nào. Nói vẫn tràn trề sinh lực đấy, nhưng nhìn kỹ lại xác thực có chút ủ rũ.

Mẹ Thẩm tương đối hiểu ý, đoán được ắt có liên quan tới Chung Thâm, bèn hỏi: "Bối Bối, con cãi nhau với Chung Thâm rồi phải không?"

Thẩm Tử Bối lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ im lặng không nói gì.

Chung Thâm đến sớm, vừa nhìn thấy bọn họ đến là lập tức đứng dậy. Ba Thẩm cùng mẹ Thẩm bước vào trước tiên đến hỏi thăm ân cần với anh hết nửa ngày, thì quả đầu xù xù mới chậm chạp xuất hiện phía sau.

Mẹ Thẩm trực tiếp ấn Thẩm Tử Bối ngồi xuống chỗ ở bên cạnh Chung Thâm, "Con hôm nay phải kính tiểu Chung một ly cho tốt, cảm ơn sự chăm sóc của chú có biết chưa?"

Từ lúc bước vào phòng bao Thẩm Tử Bối luôn cúi đầu, nghe được lời này cậu liền khẽ liếc qua, thì mới phát hiện Chung Thâm đang nhìn chăm chăm vào chính mình.

"Chú nhỏ......" Thẩm Tử Bối dùng giọng rất nhỏ gọi một tiếng, đầu mũi chua xót.

Chung Thâm đã cắt tóc, anh mặc một bộ sơ mi màu xanh lam rộng rãi thoải mái hơn nhiều so với ngày thường, khóe miệng hơi hơi câu lên, ánh mắt đó phối hợp cùng nụ cười quen thuộc đó , Thẩm Tử Bói nghĩ chính mình không có tiền đồ mà muốn lập tức tha thứ cho chú nhỏ luôn rồi.

Nhưng cậu vẫn rất nhanh chóng quay đầu đi, rầu rĩ trả lời: "Biết rồi ạ."

Lúc gọi món, ba Thẩm gọi mấy món mẹ Thẩm thích ăn, xong lại hỏi ý kiến của Chung Thâm.

Chung Thâm nhìn một hồi, rồi đóng lại menu nói thẳng với phục vụ mình gọi hàu sống tỏi hành cùng với tôm nõn xào rau hẹ, còn cười tủm tỉm hỏi Thẩm Tử Bối hai món này như thế nào, "Bối Bối, em hình như rất thích ăn."

"........Em, em sao cũng được." Thẩm Tử Bối cứng miệng, có quyền xem như chưa nhớ lại " tội nghiệt" của chính mình, nhưng không ai phát hiện ra tai của cậu đã đỏ lên hết rồi. ( Shi: nhớ hai món này không, cái bữa ẻm bỏ thuốc chú nhỏ á)

Đợi đồ ăn đều lên đầy đủ, mẹ Thẩm đồng ý cho cậu lấy coca hoặc nước ép trái cây thay thế cho rượu, nhưng Thẩm Tử Bối lại kiên định muốn lấy rượu thật.

Cậu cầm bình rượu đặt trước mặt Chung Thâm qua rót cho mình một ly nhỏ. Thấy ly sắp đầy, Chung Thâm liên tục nói "đủ rồi", một tay đè lại chai rượu.

Ba Thẩm ngồi ở đối diện, cuối cùng cũng nhìn ra giữa hai người có xích mích, ông đằng hắng một tiếng, vẫy vẫy tay với Chung Thâm, "Tiểu Chung, anh cứ mặc nó đi. Tên tiểu tử bướng bỉnh, chưa nếm phải cay đắng là nó không biết dừng lại đâu."

"Rất đúng." Chung Thâm không ngăn cản nữa. Bạn nhỏ chính xác là như vậy, khăng khăng giữ cái tôi, ra sức đâm đầu về phía trước, trước giờ không quan tâm người khác nói cái gì, phải đòi chính mình trải nghiệm qua rồi mới biết kết quả. Anh nhấc bình rượu cũng rót cho mình một ly đầy, giống như lẩm bẩm nói với chính mình, "Thật sự là quá bướng bỉnh."

Cả hai đồng thời uống cạn, Chung Thâm uống qua rất nhiều lần, sớm quen với mùi vị của nó. Còn Thẩm Tử Bối thì như nuốt xuống mùi vị chưa uống bao giờ. Rượu trắng cay xè làm Thẩm Tử Bối sặc đến chảy cả nước mắt, nhưng dần dần giữa kẽ răng và lưỡi lại nếm trở ra được tầng tầng vị ngọt.

Thật sự là sẽ quay về vị ngọt sao, cậu và chú nhỏ, được sao.......

Bữa cơm Thẩm Tử Bối uống hết mấy ly, muốn bắt lấy thật nhiều nhiều ảo tưởng kia một chút, đến ba mẹ Thẩm cũng mở miệng cấm cậu tiếp tục uống, thế mà Chung Thâm lại không khuyên ngăn.

Thẩm Tử Bối uống một ly, Chung Thâm cũng yên lặng bồi theo một ly.

Uống đến cuối cùng, Thẩm Tử Bối đứng lên mặt hướng về phía Chung Thâm, "Chú nhỏ, cảm ơn chú trước giờ đã luôn luôn chăm lo cho em."

Cơ thể cậu lung lay, cố gắng đứng vững, lại nói: "Sau này..... chú không cần phải chăm sóc cho em nữa."

Nói xong, cậu uống cạn ly rượu, xong chạy đi tìm phòng WC.

Chung Thâm nhìn chăm chú vào ly rượu ở trước mặt, không động đậy.

Nhiều năm như vậy, anh chủ động khoét một lỗ ở trên người mình, mọi thứ tốt đều đào đi đem cho Thẩm Tử Bối , xong lại lấy nụ cười và sự ỷ lại của bạn nhỏ lắp bù lại.

Hiện tại, anh tự cho rằng đã gói khối thịt mềm mại nhất ấy đem tặng đi, nhưng không thể bù lại về bất kỳ thứ tốt đẹp nào nữa rồi.

Khi Thẩm Tử Bối trưởng thành, cậu dường như không cần cái hiến dâng quên mình như vậy nữa.

Ba Thẩm và mẹ Thẩm hai mắt nhìn nhau, vợ chồng hai người nhân cơ hội này hỏi thăm Chung Thâm có phải phát sinh ra chuyện gì không.

Mẹ Thẩm thăm dò hỏi: "Bối Bối lại dở chứng gì với con à? Nó gần đây thường xuyên thức khuya không ngủ, mặt mày đầy tâm sự, không biết còn cho rằng nó đang thất tình nữa là....."

Lời của mẹ Thẩm khiến Chung Thâm không biết cách nào trả lời, anh dứt khoát đứng lên nói muốn đi xem Thẩm Tử Bối thế nào.

"Ừ ừ, nhanh đi đi, tiểu tử thối tương đối nghe lời con, thật là nhờ vả con rồi tiểu Chung." Có Chung Thâm giúp đỡ, ba Thẩm lặp tức yên tâm không ít.

Thẩm Tử Bối say choáng váng, tay chống trên bồn rửa tay nhìn thẳng vào chính mình ở trong gương.

"Bối Bối." Chung Thâm tiến vào, nhìn cậu say đến phát ngốc ra đấy, đau lòng không thôi, "Giúp em rửa mặt xong chúng ta quay về nhé, có được không."

"Không" Thẩm Tử Bối không quay đầu lại, chỉ nhìn Chung Thâm từ trong gương, "Nói rồi anh sau này không cần quan tâm em, Chung Thâm, em không phải là con trai của anh, cũng không phải là gì của anh cả."

Lỗ hổng trên người Chung Thâm bị xé rách ra đau đớn. Hồi lâu, anh thấp giọng hỏi:

"Bối Bối, em sau này không nhận chú nhỏ nữa sao?"

"Là anh không cần em!" nước mắt của Thẩm Tử Bối nhanh chóng chảy xuống.

Bọn họ vốn dĩ nên vĩnh viễn là của nhau, Chung Thâm đã biểu hiện ra nhiều lần "chú sẽ vĩnh viễn yêu em" , rất chân thành, thậm chí lúc làm tình cũng có nói. Nhưng thứ từ trong đáy lòng Thẩm Tử Bối muốn, lại không phải là vĩnh viễn bị coi là trẻ nhỏ mà bảo hộ, yêu thương.

Cồn làm tê liệt thần kinh của Thẩm Tử Bối, cậu thậm chí còn không cảm nhận được đau khổ, chỉ là không khống chế được nước mắt.

Chung Thâm xoay người cậu lại, dùng ngón cái quẹt đi nước mắt của cậu, vừa lau đi thì trong mắt lại chảy ra một hạt nữa.

Lông mi dài của Thẩm Tử Bối bị dính nước mắt vừa ướt vừa lấp lánh, hai má lại giống như bị chưng hấp, ửng đỏ cả lên.

"Chú nhỏ, chú nhỏ- " Thẩm Tử Bối bắt đầu nói năng lộn xộn, cậu sáp lại gần, nặn ra một nụ cười, "Ở đây không có người, hay là chúng ta lén lút làm, không nói cho người khác biết......."

"Ngày đó chúng ta không phải....rất sướng sao, chú có sướng không?"

"Mà thôi!" nụ cười của cậu dần dần lụi tắt, mắt rủ xuống, tiếp tục độc thoại: "Khỏi trả lời em, dù sao anh cũng không, không thật sự muốn ngủ cùng em......"

Tiếp đến chuyện gì xảy ra, Thẩm Tử Bối quên hết sạch sẽ, cậu chỉ có thể ẩn ẩn nhớ rõ chính mình được người cõng đi, trên bờ lưng rộng rãi cậu muốn ngủ một giấc ngon lành.

Cậu đích xác ngủ mất tiêu, ở trong mơ, thấy chú nhỏ hôn chính mình.

Chung Thâm liếm môi của cậu, mút lấy đầu lưỡi của cậu, đang lúc Thẩm Tử Bối mơ hồ muốn cắn trở lại, thì Chung Thâm lại đổi cách càng ôn nhu hơn hôn lại. Bọn họ trao đổi mùi cồn cùng yêu mến cho nhau, không quan tâm có người mở cửa bước vào, như cặp tình nhân đang yêu nhau mặn nồng.

Thẩm Tử Bối ngồi ở trên giường nhớ lại giấc mộng đó, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có khả năng phát sinh ra chuyện này.

Cậu khổ tâm nói, "Chú nhỏ sao có thể hôn mình như thế được cơ chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro