Có hơi buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói chung một tuần trôi qua rất nhanh.

Nó diện đồ đẹp tung tăng đón xe đến nhà hắn. Nó hít thở thật sâu vui vẻ rồi định nhấn chuông nhà. Nhưng cửa lại không khóa vì có thể nghe được tiếng nhạc rất lớn ở bên trong và tiếng cười vui vẻ của nhiều người, không hiểu tại sao nó cảm thấy mình quá dư thừa làm sao ấy.

Nó hé cánh cửa, đưa một con mắt vào nhìn.

- Tụi bây còn nhớ sinh nhật tao à ?

- Sao không. Hôm nay không say không về nhé.

- Ấy...mày với Tú Quyên định khi nào quen nhau vậy.

- Làm chi ? Lắm lời.

- Hồi trước hai bây là tâm điểm của cả trường đại học nổi tiếng mà. Ai mà không biết cái cặp trai tài gái sắc. Haha

Từ trong bếp một cô gái đi nhanh lại ôm lấy hắn. Hắn cũng mỉm cười ôm lấy.

Sao thời khắp ấy tim nó sao lại đau lại buồn đến vậy.

Bạn của anh thấy được ai đó đang ở cửa liền bước ra xem. Vì tiếng nhạc khá lớn cộng với lũ bạn quá nhiều nên không ai bận tâm.

- Em tìm ai ?

Nó thấy có ai đó ra liền quay mặt đi.

- Dạ không có ạ. Chỉ đi ngang qua thôi.

Nó cố nở nụ cười rồi nắm chặt món quà trong tay xoay người rời đi.

Anh thấy vậy cũng không bận tâm lắc đầu đống cửa đi vào bên trong quẩy tiếp.

Nó không biết phải đi đâu, thế là nó quyết định đi ra công viên.

Nó đặt món quà trên ghế đá bên cạnh mình rồi nhìn ra hướng sông kết nối của cây cầu to.

Nó không khóc cũng không nghĩ gì, đầy nó trống rỗng, sự xuất hiện của nó thật dư thừa.

Nó biết người u tú như chú thì cả tấn người theo đuổi, chỉ có cô là không bằng một góc của họ. Sắc đẹp, gia cảnh, thông minh, tài năng, dịu dàng...tất cả những điều đó nó không bằng họ thì làm sao có được trái tim của chú.

Nó buồn hiu cúi đầu xuống nhìn viên đá nhỏ ở dưới chân. Hình như ông trời cũng ghét nó hay sao mà đã đổ mưa, cơn mưa nặng hạt.

Ai náy điều chạy toán loạn trú mưa chỉ có nó vẫn cúi đầu ngồi yên ở ghế đá ấy.

Bất ngờ nó nhìn thấy năm đôi giày nữ trước mặt nó. Nó ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

- Hư.... Tàn tạ nhỉ.

# 😁😁😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro