chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"vâng"
Đó là Mịn tổng,anh đang điều tra thông tin về một người nào đó. Người đó phải chăng rất quan trọng đối với anh.
Một lúc sau có tiếng gõ cửa.
-"vào đi" nói bằng tông giọng lạnh lùng.
-"dạ đã điều tra thông tin về cậu bé đó rồi ạ"-nói và đồng thời đặt xấp tài kiệu lên bàn sau đó rời đi.

Anh cầm xấp tài liệu trên tay và lật từng trang giấy để tìm hiểu thông tin.
-"Park Jimin,18 tuổi, trường Bighit sao." (Kiểu chàng trai này thật thú zị:)) )
Nói xong anh liền lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số có ở trong tập tài liệu.
-"alo Mình đây,ai vậy"đầu dây bên kia nói bằng một chất giọng rất chi là cute.
(Ôi ,Min tổng sẽ umê em mất Jimin à)

-"chúng ta gặp nhau được chứ"anh đáp lại một cách nhẹ nhàng và ôn nhu (chỉ đối với Min)

-"ừm... được thôi" cậu trả lời.
-"không sơn sao"ngạc nhiên.
-"tất nhiên là không rồi"cậu đáp lại bằng giọng nhí nhảnh.
-"vậy gặp ở quán mì cay hôm trước"
-"oki"

Có vẻ như cậu đã biết được số máy này là của ai.thậm chí là lưu cả tên của anh.Min iu anh mất rùi 🥺.

Anh đã đến trước và ngồi đợi Jimin ở đó.đoeij được một lúc thì cậu cx đến . vừa thấy bóng dáng nhỏ xinh của cậu ,anh liền kêu lên.
-"này,Park Jimin"
Cậu quay lại và nhìn thấy anh.khuôn mặt ,thân hình,mọi thứ hoàn hảo đến kì lạ đập vào mắt cậu là một thiên thần sáng loá trưởng thành còn đập vào mắt anh là một cậu bé dễ thương nhỏ nhắn.

Cậu chạy đến chỗ anh và ngồi xuống .ban đầu có chút ngại nhưng sau một hổi thực bỗng đổi cách xưng hô và thân thiết với nhau một cách kì lạ(2 con người này đúng là... hết nói nổi)

Anh nhìn Jimin ần trong lòng cảm thấy tốt lên hẳn,ko còn áp lực nữa.

-"sao chú nhìn Min hoài vậy .chú ăn đi chứ"cậu ngạc nhiên hỏi anh.
-"à...ừm"anh ngập ngừng trả lời câu hỏi của Min.
-"chú dấu Min cái gì đúng không"nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ.
-"ừ ... Chú muốn Min về nhà ở với chú"anh ngập ngừng nói.
Mún có chút ngạc nhiên nhưng cũng trả lời lại:
-"chú nuôi Min nha"
-"được,chú nuôi em".
...

Sau khi ăn xong anh chở Min về nhà của mình,một căn Biệt thự rộng lớn.
Min há hốc mồm nhìn Anh.anh chỉ biết bật cười và đi vào nhà,không quên dắc thêm cục mochi mơi lụm (không ngờ anh dễ dãi đến vậy 😌😌)

Người làm trong nhà ai cũng ngỡ ngàng với sự việc trước mắt.ai ai cũng chăm chăm nhìn vào Min làm cậu có chút sợ hãi,anh nhìn mọi người bằng một ánh mắt đầy sát khí khiến ai cũng phải sợ hãi..

🙂🙂🙂🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro