Tiền truyện: Sư phụ! Ngài mau buông sư thúc ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tú Tú Tưởng Mã Tự

Cặp: Bá tổng Chu Tử Thư ⅹ diễn viên Ôn Khách Hành.

Rating: T

Editor: Tâm Thủy

Nếu Ôn Khách Hành dùng Âm Dương Sách để cứu Chu Tử Thư ...

Gỡ mìn: Tính cách của Ôn Khách Hành áp dụng Cung Tuấn Cung lão sư, không tiếp thu chớ nhập.

~*~

Ôn Khách Hành mở mắt ra trước Chu Tử Thư, y nhìn Chu Tử Thư trước mặt mình, tràn đầy ái luyến.

"A Nhứ à, A Nhứ, huynh sao lại ngốc như vậy chứ, rõ ràng là thủ lĩnh Thiên Song tâm cơ thâm trầm, mà sao... Mà sao ta nói gì huynh cũng tin tưởng chứ."

Y làm sao sẽ luyện cái gì Lục Hợp Thần Công, y là Ôn Khách Hành, là nhi tử Chân Diễn của Thánh Thủ Diệu Thủ, Lục Hợp Thần Công y thật sự không luyện, nhưng Âm Dương Sách, y lại hiểu. Y vốn là người của Thần Y Cốc.

Khi còn bé y ham chơi, nghịch ngợm. Tất cả mọi người trong Thần Y Cốc nói không thể chạm vào Âm Dương Sách, y lại càng muốn cầm chơi, trước đây y còn từng len lén học trộm, chuyện này cũng không có ai biết.

Trên thế giới này không ai hiểu Âm Dương Sách hơn y, kỳ thật có một loại biện pháp.

Chỉ cần y đem nội lực tự thân rót vào trong cơ thể A Nhứ, bảo vệ được tâm mạch của hắn, lấy mạng đổi mạng, không thể tránh khỏi, tuy rằng A Nhứ ngay từ đầu sẽ điên cuồng một chút, nhưng chỉ cần y cho A Nhứ uống dược vật phụ trợ một tháng, hắn rồi sẽ khôi phục lại bình thường.

Thật khéo là sau khi dùng biện pháp này, y vừa vặn có thể sống một tháng.

...

Ôn Khách Hành nhìn A Nhứ đối diện mình, y nói,

"Thật xin lỗi, A Nhứ, huynh tốt như vậy, không nên cùng ta xuống địa ngục."

Ôn Khách Hành không chút do dự dùng tay lau sạch máu trên môi. Sau đó ôm A Nhứ đang hôn mê, về tới Tứ Quý Sơn Trang, hơn nữa phân phó, ai cũng không thể tiến vào, y điều tức tại chỗ, chuẩn bị nghênh đón trận đầu ác chiến.

...

Khi Chu Tử Thư tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều đang reo hò.

Máu! Máu...

Ôn Khách Hành trực tiếp ôm lấy Chu Tử Thư từ phía sau. "A Nhứ, A Nhứ, huynh đã tỉnh."

Chu Tử Thư theo bản năng lật tay hất văng Ôn Khách Hành ra ngoài, Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy đau đớn, y còn chưa kịp phản ứng, đã bị Chu Tử Thư hung hăng ném tới trên tường.

Chu Tử Thư nhìn máu tươi Ôn Khách Hành phun ra, hắn có chút si cuồng, máu..., muốn ngửi thật kỹ, xem thật kỹ.

Hắn bóp lấy cổ Ôn Khách Hành, nhấc y lên từ mặt đất, hắn nhìn Ôn Khách Hành chảy càng nhiều máu tươi, hắn càng vui vẻ.

Chu Tử Thư đưa tay còn lại ra, dùng ngón tay cọ xát một chút máu của Ôn Khách Hành, tinh tế thưởng thức.

"Máu của ngươi uống thật tốt, ngươi lưu một chút cho ta uống được không?" Chu Tử Thư ngửa đầu, nhìn về phía Ôn Khách Hành

Ôn Khách Hành thật sự đau nói không ra lời, y muốn mở miệng nói chuyện, lại một chữ đều không phun ra được.

Thấy Ôn Khách Hành không nói lời nào, Chu Tử Thư càng điên lên, hắn lại một lần nữa ném Ôn Khách Hành ra ngoài.

"Vì sao ngươi không nói lời nào! Có phải ngươi không muốn cho ta uống máu của ngươi hay không, nói đi!" Chu Tử Thư đập đầu Ôn Khách Hành vào tường phía sau.

Nhìn mặt đất dưới thân Ôn Khách Hành chậm rãi hiện đầy máu tươi, Chu Tử Thư cực kỳ hưng phấn.

"Lại nhiều một chút! Lại nhiều một chút nữa!"

Ôn Khách Hành thở dốc, y dùng gần một thành nội lực mình khôi phục được để trị liệu cho bản thân, lúc này mới có sức lực nói chuyện.

"A Nhứ..., huynh nghe lời, ta ra ngoài lấy thuốc, trở về sẽ cho huynh lấy máu, được không?"

"Máu? Ngươi sẽ cho ta uống máu của ngươi? Thật sự?"

"Huynh ở trong này ngoan ngoãn chờ ta được không, ta một lát sẽ trở lại, có người gọi huynh, huynh không được đáp lại, nghe hiểu sao, A Nhứ, chờ ta trở lại sẽ cho huynh máu, thật nhiều thật nhiều máu."

"Vậy được rồi, ta đây muốn thu chút lợi tức trước!" Chu Tử Thư một phen cắn lên môi Ôn Khách Hành, trực tiếp cắn phá môi y, điên cuồng hút máu.

"Máu nơi này. Rất ngọt, ta thực thích."

...

Không tới một khắc đồng hồ, Ôn Khách Hành cầm một phần đồ ăn và một chén thuốc vào phòng.

"A Nhứ, đến ăn một chút gì đi, sau đó uống thuốc."

"Ta không muốn, ta muốn uống máu của ngươi, ta muốn máu đỏ! Ngươi gạt ta!"

"A Nhứ, cái này chính là dùng máu để làm."

Chu Tử Thư không nghi ngờ, trực tiếp uống sạch cháo hoa, uống xong, hắn phát hiện không đúng. Đây căn bản cũng không phải là máu, hắn tức giận trực tiếp đem bát ném vào trán Ôn Khách Hành.

"Ngươi gạt người!" Ôn Khách Hành bị nện tóe ra kim quang, y lung la lung lay đứng không vững. Còn chưa kịp phản ứng, Chu Tử Thư đã đem y áp dưới thân thể, đầu lưỡi liếm qua vùng trán bị nện ứa máu kia.

"Thơm quá thơm quá... Máu của ngươi thơm quá."

...

Ngày qua ngày, Ôn Khách Hành mỗi một ngày đều là máu chảy đầm đìa từ trong phòng đi ra, mỗi lần nếu không phải trán bị nện ra máu, thì là đầu, không có một ngày không phải máu tanh, đệ tử Tứ Quý Sơn Trang nhìn mà kinh hãi.

"Sư thúc. Ngài có đau hay không, ngài đừng đi nữa, để con đi, con đi đưa thuốc cho sư phụ." Trương Thành Lĩnh lúc này đang bôi thuốc cho Ôn Khách Hành, miệng vết thương nhiều lắm, cậu căn bản không làm gì được.

"Đứa nhỏ ngốc, không phải sợ, sư phụ con rồi sẽ khá hơn, hắn chỉ bởi vì tác dụng phụ mà điên cuồng một chút, con xem, hắn còn không phải là mỗi ngày đều ngoan ngoãn uống thuốc sao."

...

Chung quy là Ôn Khách Hành xem thường tác dụng phụ của Âm Dương Sách này, y mỗi ngày cùng Chu Tử Thư nằm ở trong một cái phòng. Ngay lúc y đang ngủ say, Chu Tử Thư đột nhiên bò dậy, đâm Bạch Y Kiếm vào bả vai Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành sinh sôi đau tỉnh.

"A Nhứ... Đau... Đau quá..." Ôn Khách Hành vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, y vẫn còn trong hỗn độn, bằng không y sẽ không kêu đau.

Chu Tử Thư đã lâm vào điên cuồng, sao có thể đau lòng y, trong đầu hắn tất cả đều là khát vọng và ái luyến đối với máu tươi.

Chu Tử Thư tựa hồ không nghe được Ôn Khách Hành kêu đau, hắn dùng lực ấn xuống vết thương của Ôn Khách Hành. Nhưng lần này lại không chảy ra rất nhiều máu, sắc diện của Ôn Khách Hành tái nhợt dọa người, tựa hồ một giây sau sẽ ngất đi.

Máu của một người là hữu hạn, tất nhiên sẽ có thời điểm cạn kiệt, Chu Tử Thư thấy ấn không ra máu tươi, hắn liền muốn đi nơi khác tìm, nhưng hắn còn chưa kịp hạ thủ, mắt tối sầm lại, bị người đánh ngất xỉu.

Là Tất Tinh Minh.

"Sư thúc! Ngài sao rồi, sư thúc, ngài không thể ở cùng một chỗ với sư phụ nữa, ngài sẽ chết! Sẽ chết đó!"

"Ta không sao, con chờ ở đây, lát cho hắn uống thuốc."

Tất Tinh Minh không chút do dự, hắn bắt lấy bả vai của Ôn Khách Hành "Con đi! Con đi đưa thuốc cho sư phụ, ngài không thể lại đi, ngài sẽ xảy ra chuyện..."

"Đứa nhỏ ngốc, con sao có thể đi, con sẽ xảy ra chuyện đó, được rồi, nghe lời, dìu ta đứng lên, ta đi trị thương."

"Sư thúc! Vậy còn ngài, sao ngài lại không nghĩ cho mình chứ, chờ sư phụ tỉnh táo, sư phụ sẽ thống khổ, sư thúc, nếu ngài chết trong tay sư phụ, chờ sư phụ tỉnh táo lại, sư phụ sẽ rất đau khổ."

"Tinh Minh..., chớ nói nữa, dù sao ta sớm muộn cũng phải chết."

"Sư thúc, ngài nói gì vậy!" Tất Tinh Minh vừa muốn hỏi thêm, chợt hai mắt tối sầm.

"Sư thúc..."

Ôn Khách Hành thè lưỡi, nói lỡ miệng, y thật sự biến ngu xuẩn rồi.

Ôn Khách Hành ngồi liệt trên giường, nhìn thầy trò hai người ngã tư thế giống hệt nhau, y có điểm hết chỗ nói rồi, giờ thì một nằm hai nằm, vốn còn nghĩ để Tinh Minh đỡ mình đi ra ngoài trị thương, ai.

Ôn Khách Hành đành phải vịn tường, từng chút từng chút bước đi, y còn phải kéo Tất Tinh Minh ra ngoài, đỡ A Nhứ tỉnh lại nổi điên, thật sự là không bớt lo.

...

Ngày thứ hai khi Tất Tinh Minh tỉnh lại, liền phát hiện mình nằm ở trên giường mình, hắn đổ mồ hôi lạnh, hắn thế nhưng lại mơ thấy sư thúc sắp chết, thật sự là không thể hiểu được.

Ôn Khách Hành vì để Tất Tinh Minh tin tưởng chính mình nằm mơ, y còn ra vẻ dồi dào sức sống trước mặt Tất Tinh Minh, một bộ dáng vẻ hoạt bát. Thế nhưng người định không bằng trời định, Trương Thành Lĩnh thấy Ôn thúc nhà mình hoạt bát như vậy, cậu vô cùng vui vẻ, trực tiếp nhào tới. Ôn Khách Hành vốn giả vờ khỏe mạnh, lập tức bị Trương Thành Lĩnh xô gục.

Miệng vết thương trên vai lập tức nứt ra, Tất Tinh Minh lúc này phi thường khẳng định, Ôn Khách Hành thật sự sắp chết, mới không phải nằm mơ gì!

"Sư thúc! Ngài còn giả vờ nữa, sao ngài lại sắp chết! Ngài nói đi!" Giọng Tất Tinh Minh khá lớn, khiến cho cả sơn trang đều biết, trừ Chu Tử Thư.

Nếu không phải Chu Tử Thư thần trí hoàn toàn biến mất, hắn khẳng định cũng biết. Lúc này Ôn Khách Hành không biết phải nói thế nào.

"Tinh Minh, con nghe lầm, con nằm mơ đó."

...

Mười chín người đệ tử kia của Chu Tử Thư đem Ôn Khách Hành vây vào giữa, từng người từng người líu ríu ép hỏi y sao lại thế này, khiến Ôn Khách Hành thật sự không có cách nào.

"Này... Đây không phải là muốn cứu sư phụ của các con sao, ta... ta có thể có biện pháp nào."

"Bất quá! Các con yên tâm, ta khẳng định trước tiên cứu sống A Nhứ, ta chết rồi, A Nhứ tỉnh lại cũng sẽ không nhớ rõ ta, các con hãy đi theo A Nhứ trọng chấn Tứ Quý Sơn Trang cho thật tốt."

Không ngoài sở liệu, Ôn Khách Hành bị mười chín người đệ tử này mắng.

"Ai hỏi ngài chuyện này chứ, sư thúc, chúng ta quan tâm là ngài, ngài không thể chết được! Ngài và sư phụ đều phải thật tốt."

Chấp niệm lớn nhất đời này của A Nhứ chính là Tứ Quý Sơn Trang, hắn sẽ nhớ rõ Tứ Quý Sơn Trang, sự tình khác hắn đều sẽ quên mất, cho nên, Ôn Khách Hành mới nói, sẽ nhớ rõ y.

Lúc này, Chu Tử Thư nhảy vào từ bên ngoài, hắn bay thẳng tới người Ôn Khách Hành, ngẩng đầu định cắn Ôn Khách Hành.

"Sư phụ! Ngài mau buông sư thúc ra!" Chúng đệ tử vội vàng kéo Chu Tử Thư ra.

"Sư phụ!"

Chu Tử Thư thực nghe lời Ôn Khách Hành, y từng nói, có người gọi hắn, không thể đáp lại, hắn nghe lời, cho nên có phải hắn có thể tùy tiện cắn hay không.

Ôn Khách Hành hiện tại rất lúng túng, nhìn thấy A Nhứ đến đây, trực tiếp vác A Nhứ đi, chạy nhanh vào trong phòng, A Nhứ đang liếm nơi chảy ra máu tươi ở bả vai y, cũng không phản kháng.

Chờ hắn liếm xong rồi, hắn cũng không nói nhiều, trực tiếp nhảy xuống, đạp Ôn Khách Hành ra. Ôn Khách Hành đại thương chưa lành, tất nhiên chịu không nổi, trực tiếp đụng phải cửa, cửa đều bị phá mở, hắn rơi xuống trên mặt đất ở ngoài cửa.

Phốc, Ôn Khách Hành cuối cùng không chịu nổi, phun ra một búng máu, trong phòng Chu Tử Thư nhìn máu tươi trên môi Ôn Khách Hành ở ngoài cửa, hắn rục rịch, nhưng hắn lại nhìn thấy đám kia, đám tiểu hài tử mà Ôn Khách Hành không cho hắn phản ứng lại dám chạm vào Ôn Khách Hành. Hắn có một loại lửa giận giống như con mồi bị người đoạt đi.

Thân mình so với đầu nhanh, thân thể của hắn đã sớm lao ra, đám đệ tử kia đều bị hắn đánh tán loạn, thậm chí không thiếu đều hộc máu.

"Không được! A Nhứ, huynh không cần để ý đến bọn họ, chúng ta trở về phòng, được không!"

Ôn Khách Hành nhìn về phía đám người Tất Tinh Minh, may mắn... May mắn đều là chút tiểu thương, bằng không, A Nhứ sẽ hận chết chính mình.

....

Thời gian một tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, tóm lại rất nhanh liền quá.

Ôn Khách Hành cũng rõ ràng chính mình đã đạt tới cực hạn. Y sáng nay đứng lên, phát hiện mình ho ra máu, thời gian của y không còn nhiều, cũng may, mục tiêu đời này của y đều đạt tới rồi.

Y đời này, tổng cộng có ba chuyện, chuyện thứ nhất, báo thù cho cha mẹ, chuyện thứ hai, thay A Tương tìm một nhà khá khẩm, chuyện thứ ba, làm A Nhứ sống được thật tốt.

Hiện giờ, Triệu Kính chết thảm, A Tương lập gia đình, A Nhứ sắp khỏi hẳn, tất cả đều phát triển theo hướng tốt.

Y cái gì đều nghĩ đến, duy chỉ sót lại chính mình.

"Thành Lĩnh, đây là kiếm phổ Thu Minh Thập Bát Thức, giờ Ôn thúc giao nó cho con, hy vọng con có thể mang theo nó, cùng với sư phụ của con, trọng chấn Tứ Quý Sơn Trang, phát huy Thu Minh Thập Bát Thức."

"Ôn thúc..., vậy còn ngài, ngài sắp không được, phải không, Ôn thúc, có thể đừng chết hay không. Con, con..."

"Tiểu tử ngốc, khóc cái gì, con không phải còn có sư phụ con hay sao, còn có mười tám sư đệ kia của con nữa, lại không tốt, Tương tỷ tỷ của con sẽ chăm sóc cho con."

Trương Thành Lĩnh hai mắt đẫm lệ mông lung, cậu ôm thắt lưng Ôn Khách Hành. "Nhưng mà, nhưng mà, Ôn thúc , con muốn ngài ở với con."

...

Ôn Khách Hành cầm một chén thuốc cuối cùng, đi tới phòng Chu Tử Thư, nghĩ tới bản thân sắp chết, còn có chút tiếc nuối.

Trước khi vào cửa, y đầu tiên sửa sang một chút nét mặt của mình, xác định mình đang là vẻ mặt tươi cười, mới yên tâm tiến vào.

"A Nhứ, nên uống thuốc, uống xong ta cho huynh lấy máu được không?"

Chu Tử Thư một ngụm uống hết sạch sẽ, hắn trực tiếp ném Ôn Khách Hành tới trên giường, điên cuồng gặm y, gặm cổ và cánh tay Ôn Khách Hành, thậm chí tay đều có vết cắn xé, những vết thương kia đổ máu giống như dũng tuyền.

Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, A Nhứ đây là muốn giết y sao?

Ôn Khách Hành không có biện pháp, nâng tay lên, đánh ngất xỉu Chu Tử Thư. Chu Tử Thư cảm thấy tiếng gió, vì thế đồng thời khi hắn ngất đi, ngực Ôn Khách Hành cũng bị hắn đánh một chưởng.

Phốc, Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy máu mình đều sắp bị chính mình phun sạch sẽ. Y đi xuống dưới, an trí Chu Tử Thư trên giường, đắp chăn cho hắn.

Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Khách Hành chẩn mạch cho Chu Tử Thư, xác định Chu Tử Thư đã khỏi hẳn, y cúi đầu xuống, hôn lên môi Chu Tử Thư. "A Nhứ, thật xin lỗi, lần này, ta thật sự phải đi rồi."

Nói xong, Ôn Khách Hành lúc này mới ra khỏi phòng.

Dưới cây hoa đào, chúng đệ tử vây quanh, Ôn Khách Hành ngồi dưới tàng cây "Đứa nhỏ ngốc, một đám đứa nhỏ ngốc, ta không thuốc nào cứu được, cho nên để cho ta sớm một chút tự giải quyết chính mình được không, quá đau, thật sự quá đau."

Ôn Khách Hành giải khai áo của mình, để lộ làn da, toàn thân cao thấp đều là vết sẹo, thậm chí đại đa số đều là tổn thương mới trong vòng một tháng, là ai lưu lại, không cần nghĩ biết.

"Ta thật sự rất đau, để cho ta thoải mái một chút đi, sống tiếp quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi."

Ôn Khách Hành không phải thích chịu ngược đãi, nếu không phải ý niệm muốn cứu sống A Nhứ chống đỡ y, y đã sớm chết, y đã sớm không chịu nổi. Khi A Nhứ đánh y, y thật sự rất đau, biết rõ ràng không phải A Nhứ cố ý, lại vẫn không nhịn được đau lòng.

Cuối cùng, Ôn Khách Hành tự vận dưới dưới cây đào, tư thế ngã xuống đều đẹp như vậy. Y ngã xuống rồi, hoa đào mới rơi.

Hoa đào rơi trên mặt, trên môi, trên cánh tay, trên thân thể, trên xương quai xanh của y.

Mà câu nói sau cùng của y là,

"Chờ sau khi ta chết, hãy lén chôn ta đi, đừng để cho hắn biết." Hắn kia, dĩ nhiên chính là trang chủ Tứ Quý Sơn Trang Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư thần không biết quỷ không hay dừng ở phía sau mọi người, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là người nằm dưới tàng cây, y rất đẹp, là người trong ấn tượng của y.

Là Ôn Khách Hành.

Là ái nhân của hắn.

Là người trọng yếu nhất trong cuộc đời của Chu Tử Thư.

Hắn vừa mới tỉnh lại, trong đầu chỉ có Ôn Khách Hành.

Lúc này nhìn thấy Ôn Khách Hành nằm dưới tàng cây, trong đầu hắn hiện lên bọn họ mấy ngày nay, hắn đối Ôn Khách Hành thi bạo.

Phốc, hắn nhìn Ôn Khách Hành nằm dưới tàng cây, máu tươi hộc ra, mà câu nói sau cùng của hắn là,

"Đừng đụng vào hắn."

...

Là Ôn Khách Hành tính sai rồi, là Ôn Khách Hành xem thường địa vị của mình ở trong lòng Chu Tử Thư. Với hắn mà nói, người trọng yếu nhất sớm chính là y, Ôn Khách Hành, mà không phải người khác.

Chu Tử Thư bị đưa vào trong phòng, lúc này đang lâm vào hôn mê, hắn đang thì thầm nói gì đó.

"Lão Ôn. Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

"Lão Ôn, đệ có đau không..."

"Lão Ôn, đệ ngốc hay sao..."

Trương Thành Lĩnh đang ngủ gà ngủ gật, cậu tự mình trông nom Chu Tử Thư, thấy sư phụ mình lẩm bẩm lẩm bẩm, cậu vội vàng đánh thức Chu Tử Thư.

"Sư phụ, ngài cảm giác thế nào, có còn khát vọng với máu hay không?"

Chu Tử Thư không nói gì.

Chợt nhớ tới lúc trước khi hắn mất đi thần trí, Ôn Khách Hành dỗ hắn.

"A Nhứ, có người gọi huynh, huynh không được đáp lại, ngoan nha."

"A Nhứ, huynh không cần để ý đến bọn họ, chúng ta về nhà."

...

Nhớ tới những lời này, hắn đối với không khí, nói một câu.

"Lão Ôn, ta nghe lời đệ, không để ý bọn họ, bọn họ gọi ta, ta cũng không đáp lại, đệ có thể trở về hay không, ta nhớ đệ lắm... Lão Ôn..."

Chu Tử Thư loáng thoáng nhìn thấy, bên giường đứng một người, là Ôn Khách Hành, y lại cười.

"A Nhứ, ăn cơm, ngoan nha."

"A Nhứ, huynh nghe lời, uống thuốc đi."

Trương Thành Lĩnh nhìn sư phụ mình lầm bầm lầu bầu đối với không khí, cũng là nước mắt rơi xuống như mưa.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro