Chiến Y [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phong Mãn Họa Lâu

Cặp: Chu Ôn

Rating: M

Editor: Tâm Thủy

AU Hiện đại, Chu Tử Thư là một sát thủ, một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, tổ chức thông báo sẽ sắp xếp cho hắn một đồng đội nữ...

~~~

Hành động lần này tuy cấp trên nói sẽ sắp xếp cho hắn một đồng đội nữ, nhưng Chu Tử Thư cũng không ngờ sẽ nhìn thấy Ôn Khách Hành mặc sườn xám.

Chu Tử Thư tay cầm champagne di chuyển trong buổi tiệc, thay đổi các loại ngôn ngữ khác nhau, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, thuận lợi như cá gặp nước, ai ngờ vừa quay đầu lại thì thấy đối tượng mục tiêu ôm một người phụ nữ cao ráo đi tới, thiếu chút nữa bị bọt nước nghẹn chết. Ôn Khách Hành vóc người khá cao, một đôi giày cao gót đế thấp thêm vào, cách bản Karlie Kloss chuyển tính chỉ kém một mái tóc vàng, mặc dù giữa một đám nữ nhân Âu Mĩ cao ráo cũng vẫn rất nổi bật, lại càng không cần phải nói đôi chân thon dài trắng ngần thấp thoáng dưới vạt váy của bộ sườn xám đen có chất vải tốt và được chế tác tinh tế.

Chu Tử Thư mí mắt giựt một cái, cảm giác muốn hỏng việc. Ôn Khách Hành hông hẹp eo nhỏ, sườn xám cũng che đậy thỏa đáng, lại hướng lên, da ngân hồ đính đầy trân châu che khuất bả vai hơi rộng, trước ngực không biết đệm cái gì, thực sự làm ra được vẻ ba phần lả lướt hấp dẫn, chỉ là bộ mặt của y góc cạnh rõ ràng, không dễ che đậy, tóc đen giả cuốn cuộn sóng khó khăn lắm giấu đi được dáng xương sắc bén, phối hợp môi đỏ mọng như liệt diễm, không giống như búp bê sứ phương đông, mà giống như trúc mỹ nhân.

Hai năm này phương Tây yêu nhất mỹ nhân trung tính, Ôn Khách Hành ngồi xuống còn có người tiến lên rót rượu châm thuốc, ân cần tha thiết. Y không cự tuyệt nhưng cũng không tiếp thu, cầm trong tay không phải túi dạ tiệc, mà là một cây quạt màu đen, lúc này mở ra nửa che khuôn mặt, khe khẽ nói chuyện cùng với đối tượng mục tiêu. Chu Tử Thư nửa xoay người đến góc tối không có ai, kết nối kênh: "Thiên Song kết nối."

"Kính Hồ online." Bên kia truyền tới giọng Trương Thành Lĩnh, cậu giả làm tiểu ca bãi đậu xe chờ ở bên ngoài, vào lúc này đang giải mã khóa an ninh của những chiếc xe sang trọng, nghĩ chờ lúc nữa lái một chiếc trốn chạy, bỗng nhận được kết nối nội tuyến của sư phụ thân yêu, thế là hoàn hoàn mất tập trung.

"Nhiệm vụ lần này nhân viên còn có ai?" Chu Tử Thư tránh đi hai vị nữ sĩ cuồng dã đi ở bên ngoài.

"Con xem một chút," Thành Lĩnh đổi một giao diện trên máy tính: "Còn có Tử Sát."

Ôn Khách Hành tôn ba ba kia là đến làm nhiệm vụ thay dưỡng nữ nhà mình, Chu Tử Thư dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.

Khuê nữ Ôn Khách Hành dưỡng nếu so với tiểu tử ngốc Thành Lĩnh mà chính mình dưỡng thì tinh tế hơn một trăm hai mươi vạn phần. Nhiệm vụ gì Cố Tương có thể nhận, nhiệm vụ gì nàng lại không nhận, từ trước đến nay không nghe theo sự an bài của thượng tầng tổ chức, thượng tầng tổ chức tuy rằng mất hứng, nhưng cũng không làm gì được nàng. Chu Tử Thư thừa dịp không có người chú ý, theo ống nước bên ngoài trèo lên tầng hai. Vũ khí của hắn vài ngày trước đã lấy danh nghĩa sửa ống nước để giấu vào trong máng thoát nước mưa ở dưới mái hiên. Hắn mở vải dầu bọc vũ khĩ, lắp ráp, tránh đi camera, giấu mình trong một góc chết tối tăm, cẩn thận nhắm.

Trong ống ngắm là cặp đùi nõn nà của Ôn Khách Hành, người chế tác bộ sườn xám kia không có ý tốt, bên cạnh xẻ mở khá cao, dùng cũng không phải khuy cài, mà dây lụa màu đen, càng tôn lên chút tấc vuông da thịt lộ ra ngoài trắng nõn như tuyết. Cái mũi của Chu Tử Thư nóng lên, còn chưa giết người chính hắn thiếu chút nữa đổ máu trước. Hắn lập tức nổi lên ba phần cáu giận khó nói nên lời, ống nhắm chệch sang một bên, hướng về đối tượng mục tiêu.

Tay hắn thực ổn, bắn cơ hồ chưa bao giờ trượt, nhưng đối phương cũng không phải đèn cạn dầu, ỷ vào trong bữa tiệc bố trí đan xen khắp nơi, chính là không ló đầu ra. Mắt thấy tiệc tối sắp đi vào kết thúc , nhiệm vụ thất bại trong gang tấc, Ôn Khách Hành đột nhiên đứng lên rồi lại không đứng vững, dây trang trí mặt bên giày cao gót tựa hồ mắc vào tua rua khăn trải bàn bên cạnh, y lung la lung lay ngã về một bên.

Nhân vật mục tiêu theo bản năng đứng lên đỡ mỹ nhân.

Chu Tử Thư chờ chính là cơ hội này, một súng chính xác nổ đầu.

Sọ não của đối tượng mục tiêu bị viên đạn hất bay một nửa, não tương phun tung tóe trên màn che màu đen thành một hình quạt trắng to, thân thể đã chết nhưng vẫn còn co giật nện vào trên người mỹ nhân sườn xám, dẫn đến đối phương hoảng sợ kêu thảm thiết : "A a a a a a!"

Hội trường lập tức rối loạn.

Chu Tử Thư bắn xong, lập tức vứt súng, nhảy xuống mái hiên, trở lại hội trường theo cửa sổ của một ban công khác, nương một đoạn màn rủ màu đen trà trộn vào giữa đám người chạy trốn, đi ngược dòng người đến bên cạnh Ôn Khách Hành: "Phu nhân, chị có ổn không? Tôi đưa chị tới nơi an toàn." Dứt lời, cởi tây trang của mình phủ lên cho Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành đẩy thi thể trên người y ra, giả trang dáng vẻ run rẩy vẻ mặt hốt hoảng, nhu thuận nghe lời được Chu Tử Thư dắt đi ra phía ngoài. Có người đi lên ngăn trở, Chu Tử Thư đem chứng minh thân phận trộm được lúc trước vứt cho đối phương, vẻ mặt tức giận: "Các người không nhìn thấy nàng bị dọa sợ sao? Cút ngay!"

Thành Lĩnh đã sớm lái xe đến trước cửa, Chu Tử Thư mở cửa xe cho Ôn Khách Hành, động tác săn sóc cẩn thận a dua, rành rành bộ dáng thừa dịp người gặp nguy trong nháy kép. Bọn bảo tiêu của nhân vật mục tiêu chạy tới muốn ngăn xe, Thành Lĩnh đạp chân ga, gia tốc ba giây hai trăm mã chỉ lưu cho bọn chúng khói ô tô.

"A Nhứ không phải nói xưa nay không hợp tác cùng nữ giới làm nhiệm vụ sao?"

Ôn Khách Hành vừa lên xe là không còn giả trang ai oán sợ hãi nữa, giật tóc giả dính nhớp máu ném sang bên, kéo cà vạt trước ngực Chu Tử Thư qua, hung ác cắn lên đi, Chu Tử Thư đè eo của y kéo người xuống – Thành Lĩnh chọn xe trần bên trong hơi thấp, không cẩn thận sẽ đụng đầu – hôn đáp trả cũng hung ác như vậy, thật lâu sau, hai người thở hổn hển tách ra, khóe môi còn dính vài chỉ bạc, ngoài miệng Chu Tử Thư dính đầy son môi của Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành chính mình tiêu hết sạch. Hơi chút bình phục vài giây, hai người lại muốn dán tại một chỗ, Ôn Khách Hành ghé vào môi Chu Tử Thư, tinh tế cọ xát, nói bằng giọng nguyên bản của mình.

Kỹ xảo biến thanh của y cao siêu, nhưng biến giọng dùng giọng nữ nói chuyện cả một đêm, hiện giờ khó tránh khỏi giọng nói có chút trầm khàn. Cảnh sắc tối đen ngoài cửa sổ chợt có ánh đèn hiện lên, dừng ở trên gương mặt trang điểm nửa hủy của y, lại dính mấy điểm huyết tinh, giống như mị ma hút tinh hồn.

"Em là nữ sao?" Chu Tử Thư ôm y ngồi vào trên người mình, nơi căng cứng kia đỉnh lên chỗ lõm xuống giữa khe mông y, cọ xát mang theo sắc tình: "Hả cô vợ nhỏ?"

Gần nhất nhiều việc, ngày bình thường gặp nhau cũng khó khăn, chớ nói chi là những chuyện trên giường kia, Ôn Khách Hành bị hắn làm nổi lên phản ứng, thân thể nóng lên, ẩn ẩn ngứa ngáy: "Anh làm nhiệm vụ ngay cả danh sách hợp tác cũng không xem, sao biết hôm nay tới là em?"

"Vợ nhỏ sẽ xem, vợ nhỏ biết, cho nên vợ nhỏ cố ý trêu chọc người khác ở ngay trước mặt anh sao?" Tay Chu Tử Thư đã tháo dây băng một bên, vuốt ve đường cong nõn nà trên đùi Ôn Khách Hành, mắt thấy sẽ đụng đến địa phương yếu khẩn hơn, một tiếng kêu rên từ Thành Lĩnh đang lái xe đằng trước đánh gãy động tác của hắn: "Sư phó sư thúc, con thật sự không có ham thích nghe góc tường!"

"Ranh con, vậy còn không lái nhanh một chút!" Chu Tử Thư cười mắng cậu một câu, lại cùng Ôn Khách Hành hôn khăng khít.

Vừa về tới căn cứ, Thành Lĩnh tự động tự giác chuồn mất, hiểu chuyện đến khiến người hoài nghi phải trải qua bao nhiêu lần mới có thể thành thục thành như vậy. Hai người trưởng thành không thành thục còn triền miên hồi lâu trên hành lang, Chu Tử Thư mới bỏ được buông người ra, tách ra khoảng cách hai bàn tay: "Phòng em hay là phòng anh?"

"Có gì khác biệt sao?" Ôn Khách Hành vốn cao hơn một chút so với Chu Tử Thư, giờ còn đi giày cao gót, bị Chu Tử Thư đè ở trên tường, thắt lưng và chân đều không duỗi thẳng được, tư thế khó chịu, dứt khoát giơ chân lên, dùng gót giầy cọ cọ bắp chân Chu Tử Thư, làm tây trang phẳng phiu thành nhăn nheo.

"Còn xem Quỷ Chủ cảm thấy cái giường nào thoải mái hơn," Chu Tử Thư dứt khoát đem người nửa ôm vào mình, Ôn Khách Hành lập tức không có lực dựa, đành phải đem hai đùi đều quấn lấy thắt lưng Chu Tử Thư, "Ngày mai muốn ngủ cả ngày ở trên cái giường lớn nào."

Ôn Khách Hành nghe hắn đột nhiên thay đổi thành biệt danh, nở nụ cười, môi son ánh mắt đều dùng, thanh âm như gió đung đưa, cũng dùng biệt danh đáp lễ Chu Tử Thư: "Cái này còn xem bản lĩnh của Thiên Song."

Bản lĩnh của Thiên Song đương nhiên là tốt, Chu Tử Thư đẩy ngã Ôn Khách Hành lên giường mình. Tư thế rơi xuống bất nhã, mép váy sườn xám của Ôn Khách Hành nhấc lên về phía trước — Chu Tử Thư tháo dây băng một bên, làn da một bên từ đùi tới mông sườn hoàn toàn lõa lồ. Chăn ga trên giường Chu Tử Thư từ trước đến nay dùng chủ yếu là màu trắng, hiện giờ lại thêm một Ôn Khách Hành nổi bật nằm ở trên, sườn xám nhung đen nửa cởi nửa chưa cởi, giống như quốc vương Nữ Nhi quốc dụ dỗ thánh tăng.

Ôn Khách Hành nghiêng đầu, nhìn lên người phía trên, ánh mắt chuyển chuyển, kẻ mắt màu hồng vừa điềm đạm đáng yêu lại vừa lại là bỡn cợt trêu chọc – Yêu tinh đáng chết này đúng là dám chơi, cải trang cũng đủ giống. Dưới người y mặc quần lót viền ren bó sát, lúc này loáng thoáng lộ ra một chút hoa văn như có như không, một bên còn lại chưa tháo dây băng, điểm tô khiến y trông giống như một món quà.

Chu Tử Thư với tay vào qua nơi tà áo xẻ ra, vỗ về chơi đùa vùng bụng dưới vây trong viền ren, nơi đó có hai nút thắt hơi hơi nhô ra, hắn bắt chúng ấn xuống phía dưới, đổi lấy Ôn Khách Hành ngắn ngủi hút khí và đánh lên trên tay hắn không nặng không nhẹ, muốn đẩy hắn ra, tự mình đi cởi nút buộc. Chu Tử Thư không đồng ý, hắn nắm lấy cổ tay của Ôn Khách Hành, kéo lên trên đỉnh đầu, dùng dây lụa vốn trang trí trên sườn xám vừa được cởi bỏ, quấn quanh thắt chặt, Ôn Khách Hành giãy động vài lần không thoát ra được: "A Nhứ?"

Bộ dáng có chút hoang mang của y phối hợp với trang điểm nửa hủy trên gương mặt y, giống như bị người chà đạp, chỉ tiếc Chu Tử Thư thoạt nhìn tướng mạo đứng đắn chính nhân quân tử, đời này chưa từng cứu người giữa chuyện phong trần.

Hắn chỉ muốn làm người chà đạp Ôn Khách Hành.

Tay Chu Tử Thư lại đưa lên bụng Ôn Khách Hành, vuốt ve một vòng, sau đó cách viền ren vuốt lên tính khí bị trói buộc không thể cương lên của Ôn Khách Hành, tiếp theo chậm rì rì một đường xuống phía dưới, xoa lấy đáy chậu của y, cùng cửa huyệt núp ở trong khe mông. Trên mặt hắn cư nhiên vẫn là bộ dáng tứ bình bát ổn, nhưng độ ấm lòng bàn tay lại thực bỏng người. Ôn Khách Hành bị hắn chạm càng ướt, trước sau đều vậy, nhưng bởi vì trói buộc mà không phát tiết được.

"Chu Tử Thư, anh không làm thì–" Ôn Khách Hành có chút mất hứng, đại đa số thời điểm y đều luyến tiếc, không đành lòng làm trái Chu Tử Thư, nhưng không bao gồm ở trên giường, thế nhưng phía sau Chu Tử Thư đột nhiên cúi đầu, hôn lên địa phương đòi mạng kia. Thế này quá mức rồi, Ôn Khách Hành thở dốc vì kinh ngạc muốn khép hai chân lại, y cảm thấy thẹn đến toàn thân phiếm hồng, cố tình ngay cả lấy tay che mắt đều không làm được, Chu Tử Thư lập tức vỗ vỗ đùi y cảnh cáo, sườn xám nhung đen đã hoàn toàn bị lật lên trên bụng.

"Bộ sườn xám này là ai làm cho em?"

Chu Tử Thư nghiêng đầu hôn một chút lên vùng thịt mềm nơi bẹn đùi của Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành thon gầy mà sắc bén, chỉ có chỗ này là mềm mại, Chu Tử Thư hôn qua còn chưa đủ, lại nhẹ nhàng cắn lấy, mài nghiền qua lại, đầu lưỡi đâm vào một khối thịt mềm bị hút tới nhô lên kia.

"Anh đoán xem?" Ôn Khách Hành bị nhiệt độ giữa hai chân khiến như thiêu đốt trong dục hỏa, giữa bụng phản xạ có điều kiện bủn rủn, miệng vẫn còn cứng rắn: "Anh đoán là ai dùng thước mềm đo hết từng chỗ toàn thân em, sau đó lại cắt may bộ sườn xám này bảo em mặc?" Cái chân không bị khống chế của y nâng lên, đặt tại trên vai Chu Tử Thư, gót giày nhỏ đụng vào lưng Chu Tử Thư.

"Là lão Vô Thường hay là lão Cấp Sắc?" Chu Tử Thư buông tha khối thịt mềm nhỏ bị mút vào tới đỏ ửng, kéo cái chân làm loạn của Ôn Khách Hành, áp đến trước ngực hắn: "Anh đề nghị em nghĩ kỹ rồi hãy trả lời."

"Anh muốn thế nào? Thiên Song?" Ôn Khách Hành khó nhịn vặn vẹo, ánh mắt lại vẫn khiêu khích, phấn lót cọ rơi xuống không ít, lộ ra đường cong sắc sảo của y, vừa quyến rũ vừa kiên cường. Chu Tử Thư không đáp, bàn tay tối nay từng bóp cò súng, từng giết người của hắn vuốt ve vật cứng rắn bao vây trong viền ren của Ôn Khách Hành, trên tay hắn có vết chai của người dùng súng, thô ráp mà kích thích, cố tình thủ pháp của Chu Tử Thư còn rất tốt, thỉnh thoảng vuốt ve xoa nắn, thậm chí dùng móng tay trơn nhẵn cọ qua lại chơi đùa. Ôn Khách Hành phần eo căng thẳng, ưỡn khỏi giường, một đoạn sườn xám rủ xuống, y bị Chu Tử Thư chơi đùa đến cơ hồ cao trào, nhưng đồ lót chặt trói buộc tính khí của y, cũng trói buộc dục vọng của y. Ôn Khách Hành giãy dụa giống như cá ra khỏi nước, dây lụa trên cổ tay y siết ra một vòng đỏ sắc dục.

Chu Tử Thư mắt lạnh nhìn y chìm nổi trong bể dục, ngay cả một cọng cỏ cứu mạng cũng không cho, thắt lưng Ôn Khách Hành cong như loan đao, kéo căng đến mức tận cùng sau đột nhiên trầm tĩnh lại, cả người ngã về giường — trước thân cao triều không ngớt, huyệt sau thân hư không cực độ, tiết ra một cỗ dịch ngọt dính. Ôn Khách Hành nghẹn ngào nói: "Là dì La! Là, dì La... ưm..."

"Bạc Tình Bộ Chủ, nhưng thật ra chọn vật liệu tốt lắm." Chu Tử Thư thỏa mãn buông lỏng tay, vuốt ve thắt lưng Ôn Khách Hành cách lần vải, thậm chí tâm tình rất tốt còn dùng tay đo đạc một chút độ rộng. Ôn Khách Hành chậm rãi hồi thần từ trong cao triều, chợt nghe hắn nói: "Thắt lưng A Diễn đúng là thanh mảnh như đám con gái Bạc Tình Ti."

Đầu óc Ôn Khách Hành có chút chưa chuyển lại được, nhưng trực giác cảm thấy không tốt, chân dài gấp lên muốn đạp Chu Tử Thư ra, nhưng giầy chưa cởi, lại lo sẽ thật sự làm Chu Tử Thư bị thương, trong lúc còn do dự đã bị người bắt được chân. Bản thân Ôn Khách Hành không hề biết sau khi cao trào qua đi, bộ dáng uể oải của mình gợi cảm thế nào, da thịt ửng lên phiếm hồng, đuôi mắt câu nhân, tôn lên trên sắc đen của bộ sườn xám nửa cởi nửa chưa cởi, còn độc hơn cả nha phiến. Chu Tử Thư mỗi khi áp lên thân y, chỉ cảm thấy định lực của mình đều cho chó ăn, hận không thể chết ở trên người y.

"Vậy hôm nay cũng chỉ dùng mặt sau cao trào đi." Chu Tử Thư cúi đầu hôn y, cởi bỏ hai nút thắt nhỏ kia, ngón tay căng ra tràng huyệt nóng bỏng, thúc giục qua lại. Ôn Khách Hành vặn eo tránh né, nhưng lại có năng lực chạy trốn tới đâu đây? Bị Chu Tử Thư đùa bỡn không khách khí như vậy, cũng không lâu lắm liền thua trận, thẳng tắp thở dốc, lại thấy Chu Tử Thư một lần cũng chưa xuất, mà chính mình cư nhiên đã hai lần cao triều , dựa theo tiết tấu này, không bị Chu Tử Thư chơi đến mất nước mới là lạ, hạ quyết tâm phải khiến Chu Tử Thư thao vào trong: "Anh có phải giống như Hạt Vương không, chỗ kia không được à?"

Chu Tử Thư mặc dù biết "Không được" chỉ là lời thô tục trên giường, phép khích tướng thôi, nhưng lại có mấy nam nhân nhẫn nhịn được loại bôi xấu này đâu, chỉ có thể thỏa mãn tâm nguyện của Ôn Khách Hành, cởi khuy cài, lộ ra vật đã cứng rắn thật lâu, hơi chút cọ cọ trước cửa huyệt, chờ tràng nhục của Ôn Khách Hành không kiên nhẫn co rút lại, như thể muốn hút hắn vào, không hề báo trước rốt cuộc tốc hành tiến sâu vào trong.

Ôn Khách Hành không kịp đề phòng, bị hắn thúc tới ngâm nga một tiếng, cao trào mãnh liệt, ánh mắt tan rã, lại một lần cao triều tiêu hồn thực cốt, cơ hồ muốn người phải chết một lần mới tính xong việc. Nhưng Chu Tử Thư chỉ là vừa mới khai món, nương theo dục dịch y tiết ra, không khách khí chút nào hưởng dụng thân thể chặt chẽ của y, không ngừng hướng tới điểm mẫn cảm sâu trong y mà dùng sức, nhục huyệt cao trào điên cuồng co rút lại đè ép dương cụ của Chu Tử Thư. Chu Tử Thư bị y kẹp chặt tê cả da đầu, với vào trong sườn xám vỗ một cái trên bờ mông săn chắc, đánh cho y lại khẽ run rẩy: "Thả lỏng một chút!"

Chu Tử Thư rất hiếm khi mãnh liệt như thế ở trên giường, Ôn Khách Hành cơ hồ cũng bị thái độ không khách khí chút nào của hắn chọc giận, vừa ngẩng đầu một cái, liền thấy đôi mắt Chu Tử Thư lóe sáng đến kinh người, chiếm hữu dục và ái dục khiến người đàn ông từ trước đến nay luôn chín chắn này hoàn toàn lộ ra mặt khác – một mặt mà Ôn Khách Hành chưa từng thấy qua, đáng sợ mà lại khiến người sinh lòng thỏa mãn.

"Chu Tử Thư?" Thanh âm Ôn Khách Hành kêu tên hắn cũng bị nhịp thúc làm đứt quãng, biến thành xuân dược bên gối, Chu Tử Thư bấm vào eo y, ý tứ chinh phạt, Ôn Khách Hành bị thao đến ý thức nửa mơ hồ nửa thanh tỉnh, mơ mơ màng màng thấy Chu Tử Thư đem đồ vật rút ra bắn bên ngoài, mặt sườn xám nhung đen bị bạch trọc nhiễm lên, vừa dung tục lại vừa sắc tính. Nhưng ban đêm còn chưa kết thúc, a-đrê-na-lin phấn khích mà giết chóc và huyết tinh mang tới hóa thành dục vọng phóng túng, Chu Tử Thư cơ hồ lập tức lại cứng rắn , đè Ôn Khách Hành xuống lại xông vào cốc đạo phía sau bị khi phụ đến mềm mại của y.

Bộ sườn xám này sau phải giặt sạch cất đi mới được.

Ý niệm cuối cùng trong đầu Ôn Khách Hành trước khi ý thức đứt dây xích: Đây chính là chiến y chuyên dụng đối phó A Nhứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro