Trang chủ phu nhân của Tứ Quý Sơn Trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhất chỉ cao quý đích hạc

Cặp: Chu Ôn

Rating: T

Editor: Tâm Thủy

~~~

01

Trên Tứ Quý Sơn có một tòa Tứ Quý Sơn Trang, sau khi Tứ Quý Sơn Trang trùng kiến, có thể nói là phát triển nhanh chóng, khách bốn phương tám hướng đều muốn kết giao. Tình thế này của Tứ Quý Sơn Trang sợ là đều phải áp Ngũ Hồ Minh một đầu, danh tiếng câu "Tứ quý hoa thường tại, Cửu Châu sự tẫn tri" kia, một lần nữa truyền khắp giang hồ đại giang nam bắc.

Ngoại nhân đều nói trong Tứ Quý Sơn Trang này có vô số kỳ trân dị bảo, võ công bí tịch; cơ quan phòng ngự càng là hạng nhất giang hồ. Tuy nhiên chỉ có người trên núi mới biết được báu vật trân quý nhất trong Tứ Quý Sơn Trang, đó chính là trang chủ phu nhân của Tứ Quý Sơn Trang.

Phu nhân đầu bạc như tuyết, băng cơ tuyết cốt, dung nhan tuyệt diễm, tựa như thiên tiên hạ phàm.

02 Giặt quần áo

"Trang chủ phu nhân vừa rồi ở bên dòng suối nhìn chúng ta giặt xiêm y, cuối cùng còn tiến lên thỉnh giáo chúng ta một ít phương pháp giặt quần áo." Một vị nha hoàn giặt quần áo nói như thế, "Phu nhân nói hắn là một đại nam nhân, trước kia có một muội muội chiếu cố hắn thu xếp giặt quần áo, hiện giờ hắn cả ngày cũng nhàn đến nhàm chán, thấy chúng ta đang giặt quần áo, liền muốn học giặt quần áo một chút, tự tay giặt quần áo cho trang chủ."

Có một nha đầu hai tay chống đầu, cảm khái nói, "Trang chủ và phu nhân thật đúng là phu thê tình thâm."

"Thế rồi như thế nào?" Lại có một tiểu nha đầu truy vấn hỏi.

"Thế rồi trang chủ cưỡi ngựa đến, đón phu nhân trở về."

04

Trên bàn chất đống công văn, Chu Tử Thư vùi đầu ở giữa, vội túi bụi, quản gia do dự hồi lâu ở ngoài cửa, bưng khay, rón ra rón rén âm thầm đi vào, "Lão gia, đây là Ôn công tử tự tay làm canh, Ôn công tử dặn tôi đưa tới cho ngài."

"Thân mình kém thành như vậy, còn vào bếp lăn lộn." Chu Tử Thư nhướn mi nhìn thoáng qua, trong mắt vẫn không nén được ý cười. Hắn xoát xoát viết xong thứ cuối cùng, xoa xoa cổ tay, mệt mỏi dựa vào lưng ghế phía sau, thân thon dài loan ra một độ cung.

"Ôn công tử cũng là có ý tốt, lão gia hết bận vừa vặn có thể uống."

"Người lại chạy đi đâu rồi?"

Chu Tử Thư còn chưa dứt lời, hắn nghiêng đầu hắt hơi một cái. Quản gia hoảng sợ nói: "Ôi, lão gia đây là làm sao? Nhưng tuyệt đối đừng bị cảm."

"Không có việc gì." Chu Tử Thư uống một hơi cạn sạch bát canh kia, "Nhất định là hắn lại nhắc tới ta ở bên ngoài."

05

Chu Tử Thư dắt ngựa tới bên một dòng suối. Hắn thấy Ôn Khách Hành, người kia đang xem một đám nha hoàn giặt quần áo, nếu không phải ánh mắt của Ôn Khách Hành chằm chằm nhìn vào động tác giặt quần áo trên tay các nàng, Chu Tử Thư đều phải hoài nghi nhà mình hồng hạnh xuất tường.

Ôn Khách Hành liếc mắt thấy Chu Tử Thư ở một bên, ánh sáng nhất thời lấp lánh trong đôi con ngươi. Y giơ tay lên vẫy vẫy với hắn, vui vui vẻ vẻ chạy về hướng đối phương, "A Nhứ!"

Đường đất đá bên dòng suối này khẳng định không thể so trên đường bằng phẳng, Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành hấp tấp chạy tới, không khỏi lo lắng, đi vội hai bước tiến lên tiếp được người, "Chạy vội vã như vậy làm cái gì?"

Thân mình Ôn Khách Hành không thể so với trước kia, hiện giờ chạy hai bước đã thở dốc, vịn vào cánh tay Chu Tử Thư, bình ổn hô hấp, lời nói ra lại làm cho Chu Tử Thư mù mờ không thể hiểu được, "A Nhứ, đi, trở về giặt quần áo cho huynh."

Chu Tử Thư hơi chút sửng sốt, hắn vẫn biết Ôn Khách Hành đang học tập làm người, học tập cuộc sống của người bình thường, mỗi ngày luôn muốn làm một ít kinh hỉ cho hắn.

Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn nha đầu chào hỏi mình bên dòng suối. Hắn vuốt cằm ý bảo xem như đáp lại, cúi đầu thấy ánh mắt Ôn Khách Hành sáng quắc, hắn nhìn chăm chú vào Ôn Khách Hành, trong mắt có loại dịu dàng quyến luyến khó nói nên lời, "Vì sao hôm nay đột nhiên muốn giặt quần áo cho ta?"

Ôn Khách Hành cười nói, "Tân tiểu kĩ xảo mỗi ngày của Ôn đại thiện nhân."

"Ít thôi." Chu Tử Thư choàng lên kiện áo choàng, cúi đầu buộc lại dây buộc ở cần cổ đối phương, trêu ghẹo nói, "Ôn đại thiện nhân còn nhớ rõ tiểu kỹ xảo mới học lần trước của đệ sao, đôi tất lớn nhỏ không đều mà đệ làm cho ta vẫn còn đặt trong rương quần áo của ta đấy."

Ôn Khách Hành cự tuyệt sự nâng đỡ của Chu Tử Thư, lưu loát xoay người lên ngựa, xấu hổ sờ sờ mũi, "Giặt quần áo và làm tất sao có thể đánh đồng?"

"Ngài nói rất đúng." Chu Tử Thư xách giày lên ngựa, hai tay ôm trọn người vòng vào trong ngực, hai chân kẹp bụng ngựa, chậm rãi đi tới, "Chỉ cần trang chủ phu nhân đừng đem quần áo của ta giặt hỏng là tốt rồi."

Gió nhẹ lướt qua, thổi bay tóc của hai người, hắc bạch tương giao triền miên, giống như cả đời đều không tháo gỡ được.

Chẳng qua Ôn Khách Hành đem quần áo của Chu Tử Thư giặt hỏng là chuyện nói sau.

06 Liều lĩnh

"Tứ Quý Sơn Trang ở trên thôn trấn của chúng ta được chúng ta kính yêu hơn so với bất kỳ quan binh gì đó, phu nhân trang chủ thân thể bản thân yếu ớt, lại vẫn bảo hộ trước mặt chúng ta."

07

Hôm nay Chu Tử Thư có việc đi ra ngoài một chuyến, Ôn Khách Hành cũng tính toán xuống bếp, làm một bữa tiệc lớn chờ người trở về.

Y xuống thôn trấn dưới chân núi mua chút nguyên liệu nấu ăn. Đám nhãi con trên núi kia thủy chung là lo lắng thân thể y, Trương Thành Lĩnh và Tất Tinh Minh đánh khẩu hiệu giúp xách nguyên liệu nấu ăn để đi theo y xuống núi.

Ôn Khách Hành đang nói chuyện phiếm với bà bán đồ ăn, bên cạnh có một đám hiệp khách đi qua. Hắn bỗng nhiên cảm nhận được phía sau truyền đến âm thanh xé gió, hắn phân thần dùng ánh mắt liếc qua nhìn lại, chỉ thấy một thanh lưỡi kiếm lạnh bổ nghiêng về phía sau lưng mình.

Trương Thành Lĩnh lập tức xuất kiếm đem thanh kiếm sắc kia xoá sạch. Trong phút chốc, hàn quang nổi lên tứ phía, cậu còn chưa kịp kêu Ôn Khách Hành đi trước, đã bị y kéo một phen bảo hộ ở sau người.

Ôn Khách Hành đầu bạc áo trắng cầm quạt đứng dậy, lưỡi kiếm lạnh lần thứ hai vọt đến xuyên qua sự hỗn độn. Tất Tinh Minh nhìn thấy tình cảnh này, có thể tưởng tượng được bộ dáng trước đây của sư nương khi võ công chưa mất.

Từ từ?!

Trương Thành Lĩnh và Tất Tinh Minh liếc nhau một cái, lập tức rút kiếm gia nhập chiến trường. Dân chúng xung quanh đã sớm trốn ở một bên, chỉ là thấy trang chủ phu nhân mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm che ở trước mặt bọn họ, đều cầm lấy vật phẩm bên cạnh ném tới mấy thích khách kia.

Ôn Khách Hành vận nội lực, mới nhớ chính mình lúc trước võ công đều mất, trong một năm này có một lần nữa nhặt lên, nhưng cũng là mỗi lần vì kinh mạch đau đớn, bị Chu Tử Thư mạnh mẽ ngăn trở.

Nói trắng ra chính là y hiện tại ngay cả Trương Thành Lĩnh đều đánh không lại.

Kiếm sắc trong tay hiệp khách kia ánh sáng sắc bén bốc lên hàn ý, ập thẳng đến Ôn Khách Hành. Trong lòng y ngầm biết đột nhiên tới nguy cấp, tóc bạc bị đao phong cắt qua rơi rụng, lui bước nghiêng người, vừa vặn lướt sát qua cổ.

Đao phong sắc bén cắt phá làn da, máu tươi uốn lượn đổ xuống, có vài giọt còn nhiễm lên trên tóc bạc, nháy mắt đem cổ áo nhiễm hồng một mảnh.

Ôn Khách Hành nghĩ thầm: Xong rồi, cái này không có cách nào công đạo với A Nhứ.

Y cắn chặt răng nâng cánh tay chống chọi thế công gần của thích khách kia, cuối cùng ngăn cản không được, bị người kia đẩy một phen về phía sau. Trương Thành Lĩnh kết liễu một gã thích khách, muốn tiến về phía bên Ôn Khách Hành, lại có một gã thích khách khác tới ngăn cản, mắt thấy thanh đao kia đâm lần nữa về hướng Ôn Khách Hành, cậu hoảng sợ kêu lên: "Ôn thúc!"

Hàn quang buông xuống trước người Ôn Khách Hành, rồi lại bị dân chúng ném tạp vật lung tung rối loạn tới đây ngăn cản, kiếm của thích khách kia lệch đi, lại bị một tráng hán giơ ghế đập đến não chấn động.

Ôn Khách Hành ​giương cổ tay vỗ tay trố mắt than khẽ thành tiếng, không khỏi cổ họng triếp động ngợi khen liên tục, "Làm được xinh đẹp!"

Ở xa xa thấy một màn như vậy, Trương Thành Lĩnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, giây tiếp theo lại đề cao cảnh giác. Dân chúng bình thường làm sao có thể là đối thủ của thích khách được nghiêm chỉnh huấn luyện, tráng hán kia lập tức bị đá văng, thích khách lại bám riết không tha xông lên.

Đột nhiên cậu cảm nhận được có một trận gió gào thét lướt qua bên cạnh người mình, định thần nhìn về phía thân ảnh kia, "Sư phụ!"

Bạch Y Kiếm xuất ra, kiếm hướng tới Ôn Khách Hành lại một lần nữa bị đẩy ra. Chu Tử Thư đem Ôn Khách Hành bảo hộ ở trong ngực, hạ mi đảo qua miệng vết thương của người kia, trong lòng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ chút nữa ta tới tìm đệ tính sổ."

Thích khách kia bị kiếm quang nhẹ nhàng phiêu dật làm hoa mắt, động tác trong tay nhất thời không đuổi kịp, không cẩn thận lộ ra sơ hở. Chu Tử Thư ánh mắt lạnh lùng, không chút do dự trở tay hất lên, mũi kiếm mỏng chui vào qua khe hở hộ giáp, nhân thể vặn một cái, cắt bỏ một cánh tay của hắn giống như cắt đậu hũ.

Chiến cuộc xoay chuyển.

Chu Tử Thư hất rơi máu trên Bạch Y, xoay người lập tức đi thăm dò xem thương thế của Ôn Khách Hành thế nào, chỉ một liếc mắt, trái tim của hắn kinh hoàng không ngừng, cảm giác mất trọng lực một cước đạp hụt chưa hoàn toàn tiêu trừ.

Ta cư nhiên làm hắn trúng đao dưới mắt ta.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành dùng tay áo lau đi máu trên mặt hắn, cảm nhận được sự bi thống trong đáy mắt hắn, "Ta không sao."

Chu Tử Thư trừng mắt với y, "Đệ có biết đệ hiện tại ngay cả Thành Lĩnh đều đánh không lại không?"

Trương Thành Lĩnh vừa vặn chạy tới: ?

Ôn Khách Hành thái độ nhận sai đặc biệt tốt đẹp, "Ừm, ta biết."

"... ..."

Chu Tử Thư đột nhiên mắng không nổi nữa, vừa rồi hắn nhìn bộ dáng Ôn Khách Hành cầm quạt, bỗng nhiên có một loại ảo giác trở về quá khứ, nhưng mái đầu bạc của người kia không lúc nào không nhắc nhở hắn, là hắn tạo nên bộ dáng bây giờ của Ôn Khách Hành.

"Chu Tử Thư, huynh lại nghĩ lung tung, ta sẽ tức giận đó." Ôn Khách Hành tất nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì, hai tay nâng lên khuôn mặt hắn, mở miệng từng chữ từng chữ, "Ta là tự nguyện."

Chu Tử Thư trong lòng mềm nhũn, cũng không quản ở đây vây quanh bao nhiêu người, thuận thế bế Ôn Khách Hành đầy cõi lòng, đem người hôn sâu.

Một bụng lời ngon tiếng ngọt của Ôn Khách Hành không có cơ hội phản thi triển, đều bị hắn chặn thành tiếng nức nở rất nhỏ mơ hồ không rõ.

Từ nay về sau trên dưới Tứ Quý Sơn đều lưu truyền một đoạn chuyện xưa trang chủ Tứ Quý Sơn Trang anh hùng cứu mỹ nhân, làm cho Ôn Khách Hành không dám xuống núi suốt cả tháng.

08 Dính nhau

Quản gia của Tứ Quý Sơn Trang nói: "Phu nhân nhà hắn chân chính là họa trang yêu phi."

09

Tháng bảy hè nóng bức, hai người Chu Ôn nói chuyện phiếm sau giờ ngọ, hưởng thụ cảm giác mát tản ra từ bồn băng, dính nhau trên giường ăn hoa quả, nói đông nói tây. Quản gia nhẹ chân nhẹ tay vào cửa, cách bình phong đứng ở bên ngoài bẩm báo nói: "Lão gia, chưởng môn Võ Đang Sơn Phái tới."

Mặt Ôn Khách Hành nhất thời kéo dài hơn cả con lừa: "Ngày nóng nực này, như thế nào cũng không yên tĩnh."

Chu Tử Thư nghe vậy cười nói, "Làm sao vậy? Không muốn để cho ta đi à?"

"Sao có thể chứ? Chu trang chủ trăm công nghìn việc, kẻ hèn này chậm trễ không được." Ôn Khách Hành cực kỳ không tình nguyện, một câu so với một câu âm dương quái khí.

Chu Tử Thư cong ngón tay gẩy tóc bạc trên trán đối phương, "Vậy bản trang chủ cho phép đệ cậy sủng mà kiêu, làm họa trang yêu phi?"

"Thôi quên đi, Chu trang chủ, ngài chạy nhanh đi sớm về sớm, đừng làm cho kẻ hèn này thủ mãi phòng không là tốt rồi."

Ai ngờ ngay sau đó, Chu Tử Thư đột nhiên cúi người xuống dưới, đầu lưỡi phác thảo một vòng phong lưu trên bờ môi y, lại nhẹ nhàng trộm hương một chút, cười nói: "Đã biết, trang chủ phu nhân."

Một bên quản gia che mắt tỏ vẻ, không dám nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro