Cãi nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Điềm Tửu Quả Lão Bà

Cặp: Chu Ôn

Rating: T

Editor: Tâm Thủy

Chu Tử Thư sinh khí một lần hiếm hoi, Lão Ôn ốm yếu online làm nũng...

~~~

"Lão Ôn! Đệ mặc vào cho ta!" Ôn Khách Hành nghe vậy quay đầu lại, mắt tối sầm, bị ngoại bào đập vào mặt, "Ôi ".

"A Nhứ, huynh làm gì vậy chứ."

Nói thật, y thưởng tuyết vẫn còn chưa tới một khắc đồng hồ đâu.

Chu Tử Thư bước nhanh về phía trước, không nhẹ không nặng gõ một cái, "Tình huống của đệ như thế nào tự đệ không biết sao? Mặc mỗi chiếc áo đơn liền ra chơi, đệ tưởng tuyết sơn là Thanh Nhai Sơn nhà đệ sao?"

Nhớ ngày đó Ôn Khách Hành vì cứu hắn hao hết nội lực, Chu Tử Thư không biết tốn bao nhiêu tinh lực, thời gian, lại tìm thần y bao lâu, mới miễn cưỡng duy trì được mạng nhỏ của người kia, y lại khen ngược, không phải hôm nay phát sốt chính là ngày mai đau đầu, ngũ tạng lục phủ không có nơi nào thoải mái, nhưng người này cố tình nơi chốn vui vẻ, mỗi lần đều thừa dịp sinh bệnh làm nũng cầu ôm, chẳng buồn để ý mấy chuyện thân thể không khoẻ, lần nào cũng làm hắn đau lòng không chịu được.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành kéo y phục xuống lấy lòng làm nũng "A Nhứ tốt mà, không phải có huynh sao."

Chu Tử Thư khó thở, hóa ra đối phương không thèm nghĩ tới việc chiếu cố bản thân cho tốt, hắn lo trước lo sau, nhưng Ôn Khách Hành một mực không cần, nghĩ đi nghĩ lại hắn sầm mặt, "Được, nếu là sinh bệnh đừng có qua đây tìm ta."

"A Nhứ! Ta sai rồi, ta sai rồi còn không được sao." Chu Tử Thư tức giận, Ôn Khách Hành lập tức sợ.

Nói giỡn, chọc tức ai cũng không thể chọc tức A Nhứ không phải sao.

"A Nhứ, ta không dám không dám, ta đây còn không phải là nói giỡn với huynh nha, tức làm gì, ta sai rồi!" Ôn Khách Hành bồi cười kéo tay của đối phương, lại trực tiếp cầm trượt.

"Tức cái gì à? Ôn Khách Hành, đệ thật sự không hiểu hay vẫn là giả ngu với ta?" Chu Tử Thư đứng lại, nhíu mày nhìn y, "Cứ nhất định phải ta nói cho đệ biết lòng ta thương đệ thì mới yên ổn?"

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành chưa từ bỏ ý định tiến lại gần, nghĩ muốn giải thích.

"Ta..."

"Được rồi Lão Ôn, mấy ngày trước đây Thành Lĩnh truyền tin, cần cùng ta thương thảo chuyện bang phái, thân thể đệ không tốt, vậy đừng đi, mấy ngày nữa ta trở về." Dứt lời, Chu Tử Thư không nhìn người nọ, muốn nói lại thôi, lại quay đầu rời đi.

...

Sau khi hai người ở cùng một chỗ, đây là lần đầu tiên Chu Tử Thư bỏ lại y, Ôn Khách Hành có chút không biết phải làm sao.

Y không muốn cãi nhau, y làm sao bỏ được cùng A Nhứ cãi nhau.

Thật sự bị gió thổi lâu lắm, y lạnh đến có chút hoảng hốt, thoáng hồi thần, cũng không chút nghĩ ngợi phi thânxuống đi tìm tung tích của người kia, y từ trước đến nay có những chuyệt gạt A Nhứ, nhưng khi người thực sự nổi giận, y lại sợ.

Tuyết sơn rét lạnh, y đi vội vàng, xuyên cũng ít, lúc này lạnh đến có chút ủy khuất, vẫn còn phải bớt thời giờ suy nghĩ tự hỏi A Nhứ mặc y phục có dày hay không. Nghĩ xong còn tự khoe khoang ở trong lòng rằng bản thân thật tốt.

Ôn Khách Hành siết chặt ngoại bào, nếu nói thì y cũng không phải không muốn chăm sóc chính mình, y chỉ là không muốn A Nhứ mỗi ngày xoay chuyển quanh y, cả ngày lo lắng trùng trùng vì giúp y điều dưỡng thân thể, cuộc sống sau này còn dài lắm, đừng khiến người ưu sầu thành bệnh mới tốt.

Cứ chạy không muốn mạng như vậy hồi lâu, cũng không biết là do A Nhứ cố ý chờ đợi, hay là do y bay thật nhanh, xuống đến chân núi liếc nhìn một vòng trong đám người, ngưng thần nhìn lên, thật đúng là để y tìm được người rồi, "A Nhứ!"

Người nọ dưới chân miễn cưỡng ngừng một chút, nhưng không xoay người lại.

Ôn Khách Hành thật ra cũng không để ý, chính mình nâng chân đuổi theo, A Nhứ không đợi y, y liền đuổi theo là được.

Chỉ là một đường bôn ba, đầu óc đã trở nên cực kỳ hỗn độn, ngay cả đường cũng không nhìn rõ. Ôn Khách Hành còn chưa chuẩn bị tốt để ngã sấp trước mặt mọi người, chỉ có thể chậm rãi dừng lại, dùng sức nhíu nhíu lông mày, tìm về vẻ thanh tỉnh.

"Công tử, ngươi không sao chứ?" Ôn Khách Hành nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh.

Cũng không biết là khuê tú nhà ai, nhìn thấy y khó chịu, vừa nói vừa đưa tay ra đỡ, Ôn Khách Hành liếc mắt, cẩn thận né tránh, vê lên sợi tóc rủ xuống, cười phong lưu, "Không ngại, không làm phiền."

Chuyện này làm cho chậm không ít, Ôn Khách Hành ánh mắt dư quang thấy người nọ đi vào khách điếm, biết đây là cho hắn cái bậc thang xuống dưới, liền nâng chân đuổi theo, trước khi đi cũng không quên cười nhạo nàng kia ăn mặc như con bướm, khiến người ta mặt mày đỏ bừng.

"Ngươi sao dám nói tiểu thư nhà ta như vậy!"

Hắn còn nghiêm túc nghĩ, thì cũng chỉ thế này, nơi nào đẹp bằng A Nhứ của ta.

...

"Tiểu nhị! Nam tử áo trắng vừa rồi ở căn phòng nào!"

Tiểu nhị khách điếm còn chưa kịp cảm thán vị khách quan vừa rồi, mới quay đầu lại đã bị Ôn Khách Hành làm lóe mắt, hôm nay là thế nào chứ, người tới một người lại một người đều tuấn mỹ, "Thưa khách quan, ngài nói vị vừa rồi sao, vị kia ở Lưu hương các lầu hai, kia chính là phòng mà vị khách quan này chỉ định, ngài xem ngài là?"

"Lưu hương... có ý tứ" Ôn Khách Hành lay động khẽ cây quạt, phi thân nhảy lên, thuận tay ném chút bạc, "Phòng hai bên ta đều đặt, bảo người để ý, không có chuyện gì đừng đến quấy rầy."

"Được rồi khách quan."

Ôn Khách Hành rơi xuống đất, thu nội lực, đứng vững trước cửa gian phòng, suy đi nghĩ lại vẫn là mở miệng, "A Nhứ, huynh nghỉ ngơi chưa? ... A Nhứ, huynh để ý ta chút chút đi."

Trong dự liệu không có thanh âm, vài giây sau, người trong phòng tắt đèn, còn đây mà như không có.

... Thật sự là đáng yêu

Cũng thế, không để ý cũng được, tư vị gượng chống không dễ chịu, y hiện tại đầu óc nóng đến gay gắt, thấy không rõ cái gì, thân mình mềm không còn sức, lâu như vậy, y vẫn chưa thích ứng được loại yếu đuối này, cũng không muốn lúc này để người nhìn thấy, "A Nhứ, huynh không để ý ta thì ta đi ngủ đây, không cần nhớ ta đâu!"

"..."

Chu Tử Thư nghe cước bộ lảo đảo ngoài cửa, trong bóng đêm không chuyển mắt nhìn chằm chằm cửa.

Cái tên ngốc này.

Cũng chỉ Ôn Khách Hành mới cảm thấy những lời nói dối mình quăng lừa được người khác nhìn không ra, chẳng lẽ Ôn đại thiện nhân y từ tuyết sơn một đường đuổi tới trong trấn, chỉ là vì để ngủ ngon trong phòng bên cạnh hắn sao? Sao y không dùng chân mà nghĩ.

Chu Tử Thư liếc mắt, nhận mệnh xuống giường, còn tốt là hắn chưa cởi quần áo.

Bên này Ôn Khách Hành còn không biết y chân trước rời đi, sau lưng người nọ liền đứng dậy chuẩn bị ra cửa, bằng không y cũng sẽ không nằm bất động tại chỗ sau khi vấp ngã trong căn phòng tối, còn nghĩ không biết A Nhứ có vội vàng đứng dậy hay không.

Một chớp mắt sau, y đã bị tiếng mở cửa làm kinh ngạc. "Ừm?"

"Lão Ôn? Lão... Lão Ôn!" Chu Tử Thư đẩy cửa vào, trong bóng tối mắt gặp ánh mắt của người nằm trên mặt đất, hô hấp bị kiềm hãm, "Đệ làm sao vậy? Choáng váng không? Đau ở đâu? Chân à? Hay đau đầu? Lão Ôn, ta đang nói với đệ đó!" Chu Tử Thư tay đều run run rẩy rẩy.

Chu Tử Thư lại sợ, Ôn Khách Hành nghĩ.

"Ai, A Nhứ, ta không sao, huynh đừng có gấp." Hắn giật nhẹ tay A Nhứ, người nọ cũng không phản ứng y, cứng rắn đem y khóa vào trong ngực, trong trong ngoài ngoài sờ toàn bộ, không đụng phải vết thương nào mới từ bỏ, tức giận đến thở không đều "Không có việc gì thì đệ nằm trên mặt đất làm gì?!"

"Ta té ngã, không còn khí lực đứng lên nha... A Nhứ đầu ta đau quá à..." Ôn Khách Hành biết nghe lời phải.

"Đau đầu? Bệnh cũ tái phát?" Chu Tử Thư cau mày, sắc diện lập tức trắng nhợt, dáng vẻ nhức đầu của Ôn Khách Hành hắn không phải không biết, đã một thời gian không mắc phải, hiện tại đang ở bên ngoài người lại tái phát bệnh, hắn thật sự hoảng hốt.

"Không đúng không đúng, A Nhứ, ta chỉ là có chút cảm lạnh, huynh đừng hoảng."

Nghe vậy Chu Tử Thư dần dần bình tĩnh, tìm về lý trí, thở nhẹ một hơi, thử sờ trán người trong lòng một chút, cũng mới yên lòng.

Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

"Đứng lên đi "

"..."

"A Nhứ, huynh không tức giận nữa sao?"

Chu Tử Thư dừng một chớp mắt "Còn không đứng dậy ta liền bẻ sạch răng đệ đó."

"Nhưng ta không còn khí lực à..."

"..."

Lại thở dài nhận mệnh, Chu Tử Thư nâng y dậy, không cho đối phương sắc mặt tốt, Ôn Khách Hành trực tiếp bị ném tới trên giường "Ai u..."

Thật dữ...

Quyệt miệng xoa xoa cánh tay bị đập đau, Ôn Khách Hành ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sang bên, "A Nhứ, huynh đi nơi nào đó?"

"..."

"Đi lấy cháo cho một tên ngốc."

"Nha..."

Mỗi lần Ôn Khách Hành phát sốt, tiếp theo sau sẽ ăn uống không tốt, bản thân y không vội vàng, hắn lại trước sau đau lòng.

"Tiểu nhị, một chén cháo, mấy đĩa thức ăn khai vị, à đúng, lấy thêm hộp mứt hoa quả, đúng vậy, chua chút xíu."

... ... ... ... ... . . .

"Há mồm..."

"A... ..."

Chu Tử Thư ngoài cười nhưng trong không cười, nén xuống muốn đảo mắt, nhưng vẫn một bên nhìn kỹ sắc mặt đối phương, thấy y đột nhiên không há mồm liền vội vã mở miệng, "Ăn thêm chút nữa đi."

"Không ăn" Ôn Khách Hành lắc đầu, khó chịu nuốt vài cái, đè xuống cảm giác dạ dày không khỏe. "Không ăn được nữa, A Nhứ."

Chu Tử Thư thuận theo ý tứ của y, đặt bát xuống, ngồi ở bên cạnh, giúp đối phương thuận dạ dày "Nếu vậy thì thôi không ăn nữa."

Ước chừng nửa nén hương sau, Ôn Khách Hành hồi phục đôi chút, nhẹ nhàng chọc chọc hắn, "A Nhứ huynh đừng tức giận nữa được không, ta đều khó chịu như vậy rồi."

Ôn Khách Hành kỳ thật thầm nghĩ làm nũng cầu tha thứ, nhưng lại không biết mình hiện giờ sắc diện tái nhợt, mặt lộ vẻ mệt mỏi, cả người vô lực, bộ dáng này lại khiến người thương tiếc bao nhiêu...

Chu Tử Thư nhìn thấy sắc mặt đối phương, lắc lắc đầu, được rồi, người suy sụp, đau lòng vẫn là chính mình.

"Không tức giận nữa, Lão Ôn, đệ mệt mỏi thì ngủ đi, bao giờ xuất phát ta gọi đệ."

"Huynh sẽ không một mình rời đi đấy chứ?" Ôn Khách Hành lòng có khúc mắc, trước đây loại sự tình này Chu Tử Thư đã làm không ít.

"Ngủ đi đệ!" Chu Tử Thư gõ xuống trán đối phương, đem người nhét vào trong chăn "Ta nào dám à!"

"Vậy ngoéo tay" Ôn Khách Hành vươn ngón út, vẻ mặt chân thành nhìn hắn.

Thật sự là biến choáng váng.

"... Được rồi, tiểu Khách Hành, ngoéo tay," Chu Tử Thư đáp lại ngón tay của y, bất đắc dĩ cười cười.

Ngoéo tay xong, Ôn Khách Hành rốt cuộc híp mắt vừa lòng, vì cơn sốt hạ nhiệt nên bắt đầu trở nên buồn ngủ, lại vẫn không thành thật nói liên miên cằn nhằn "Khụ... A Nhứ, ta không muốn để huynh lo lắng như vậy, Đại Vu nói, ta không chết được, chỉ là sẽ ốm đau một ít, như vậy ta đã thấy rất thỏa mãn rồi."

Ôn Khách Hành quấn lấy ngón tay hắn, mười ngón đan xen, "Cho nên huynh đừng quá sầu lo, ta sẽ bồi huynh tiếp tục, đợi tới khi Thành Lĩnh lập gia đình, đợi tới khi huynh đầu bạc, được không?"

Ôn Khách Hành càng trở nên buồn ngủ, chống mí mắt cũng không chịu ngủ, híp mắt chờ hắn cho một câu trả lời.

"Được rồi, ngủ đi."

Đợi Ôn Khách Hành hài lòng ngủ, Chu Tử Thư nhẹ nhàng rút tay ra, thay đổi vải ướt đắp trán cho đối phương, nhìn Ôn Khách Hành hô hấp dần trở nên đều đều trong giấc mộng.

Vĩnh viễn không có khả năng không đau lòng, Chu Tử Thư hắn tính tình chính là như vậy. Khi thân thể Ôn Khách Hành không tốt, hắn lo lắng; thân thể khỏe mạnh, hắn lại sẽ ở đôi chút thời khắc đau lòng quá khứ của y.

Thế nhưng hắn cũng hiểu rất rõ, nếu Ôn Khách Hành một đường thông thuận cả đời hạnh phúc, bọn họ hẳn có thể đã không gặp được nhau.

Có lẽ... An bài của ông trời, đều có ý của ông trời.

Tất cả quá khứ mà bọn họ đã trải qua, cũng là vì gặp nhau khó được, đời này, may mắn lớn nhất của hắn, đại khái chính là đã gặp người này.

Lão Ôn, còn tốt, còn tốt, quanh đi quẩn lại, đệ vẫn còn ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro