Ngươi hảo, Ôn Khách Hành - Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1,

Tứ Quý Sơn Trang.

Ôn Khách Hành ngủ không sâu, mơ mơ màng màng tỉnh lại từ giấc mộng ngắn ngủi như mảnh nhỏ. Y ngồi chốc lát trong bóng đêm, trước sau cũng ngủ không được, đơn giản đứng dậy.

Nghĩ đến hài tử trong bụng, liền mặc thêm quần áo. Áo trong màu trắng trường bào hồng nhạt có đai lưng, khoen tròn bằng ngọc cài lại thắt lưng đỏ sẫm lỏng lẻo.

Đi đến trong viện.

Ban đêm không trăng không sao, chỉ có ngôi sao chổi kia kéo cái đuôi nhàn nhạt, vắt ngang bầu trời đêm.

Ôn Khách Hành một tay đặt lên lan can, vuốt ve từng chút từng chút ba chữ "Thư", "Hành", "Ninh" mà ấu tử khắc xuống, một tay vỗ vỗ bụng, mới ba tháng, đứa nhỏ trong bụng còn chưa có động tĩnh, chỉ vì là song sinh nên bụng mới hơi nhô lên.

Khó trách A Nhứ luôn nói y giống như lão mẫu thân dựa cửa tiễn con. Giờ phút này y đã bắt đầu tưởng tượng đại điển lập phái của Thành Lĩnh phô trương đến thế nào. Nếu không phải bởi vì lúc trước ngã xuống từ đài cao nên động thai khí, A Nhứ nghiêm lệnh y không được xuất môn, y thật muốn cùng đi xem bước sự nghiệp đầu tiên này của Thành Lĩnh.

Cỏ cây khẽ nhúc nhích.

Ôn Khách Hành tay phải giương lên, chưởng phong đánh tới chỗ kia: "Là ai?"

Phía sau có tiếng gió, khóe mắt thoáng thấy một đạo kiếm quang đâm tới.

Đó là Bạch Y Kiếm mà y không thể quen thuộc hơn; cầm kiếm, là Chu Tử Thư mà y một ngày không gặp như đã ba năm, luôn tâm tâm niệm niệm.

"A Nhứ? Sao vậy... ?" Ôn Khách Hành chỉ xoay người tránh né, lại thu thế công. Y không thể nhẫn tâm nặng tay với A Nhứ.

Cây quạt lượn vòng, bức lui Chu Tử Thư khiến hắn không thể lại đâm Bạch Y Kiếm.

Một dáng hồng y vọt xuống từ bóng cây, tiếp được cây quạt quay lại, chắn giữa Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành.

Thấy Chu Tử Thư bị công kích, Ôn Khách Hành theo bản năng che chở, lấy chưởng hóa lưỡi đao, bổ về phía cổ của bóng người mặc hồng y đang quay lưng về phía y.

Cơ hồ cùng lúc y xuất chiêu, một đạo bóng trắng xuất hiện ở cạnh người y như quỷ mị, điểm huyệt đạo của y.

Ôn Khách Hành không thể động đậy, ánh mắt quét ngang qua, thấy gió thổi lên màn che mà bóng trắng kia đội, lộ ra khuôn mặt gần trong gang tấc, thật kinh ngạc khiếp sợ!

Đó là... Diệp Bạch Y tóc trắng phơ!

Diệp Bạch Y đầu bạc để y nhẹ nhàng dựa vào nơi cột trụ hành lang ngoài phạm vi đánh nhau: "Tiểu ngu xuẩn, rốt cuộc tìm được ngươi rồi."

Ôn Khách Hành bị điểm huyệt đạo, không thể động không thể nói, vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc nhìn tất cả trước mắt.

Chu Tử Thư kia thân mặc trang phục xanh ngọc ống tay áo hẹp, loại quần áo này A Nhứ đã không mặc nhiều năm từ sau khi thoát ly Thiên Song.

Chu Tử Thư kia ánh mắt nghiêm túc sắc bén, cả người đều là khí tức lãnh liệt sát phạt quyết đoán, hoàn toàn không có sự nhu hòa của A Nhứ.

A Nhứ... Huynh làm sao vậy?

Tại sao muốn đánh lén ta?

Người mặc hồng y này là ai?

Tóc của Diệp Bạch Y là chuyện gì xảy ra?

"Không nghĩ tới các ngươi có thể tìm đến nơi này. Tấn Vương cư nhiên phái nhiều cao thủ như vậy mai phục ở Tứ Quý Sơn Trang của ta, Chu Tử Thư thật sự vinh hạnh cực kỳ." Chu Tử Thư kia nói.

Ôn Khách Hành lòng tràn đầy nghi hoặc. Tấn Vương? Tiểu Tấn Vương không phải trúng chưởng pháp độc môn của A Nhứ ngươi mà triền miên giường bệnh sao.

Hơn nữa, vì sao A Nhứ thoạt nhìn đem chúng ta đều nhận thức thành nanh vuốt của Tấn Vương? Chẳng lẽ chuyến đi Việt Châu lần này của A Nhứ, xảy ra biến số gì sao?

"Chu Tử Thư, Kính Hồ Kiếm Phái hai ngày trước cử hành kiến phái đại hội, ông tham gia rồi chứ?" Nam tử mặc hồng y không đầu không đuôi hỏi một câu.

Mà phản ứng và câu trả lời của Chu Tử Thư, càng khiến Ôn Khách Hành nghi ngờ sâu trong lòng: "Tiểu tử Hồ thấm cái gì. Giang hồ ai không biết, Kính Hồ Kiếm Phái đã có trăm năm cơ nghiệp, tại sao còn nói lập phái."

Y lại thấy, nam tử mặc hồng y cầm quạt kia sau khi có được đáp án, cả người tràn đầy địch ý, giống như con thú bảo hộ chí bảo, nghiến răng nghiến lợi nói với Chu Tử Thư: "Đây là nhà ta! Cút ra khỏi nhà lão tử!"

Ôn Khách Hành: "..."

"Nhà ngươi?" Chu Tử Thư kia nghe vậy nở nụ cười, "Tứ Quý Sơn Trang truyền thừa đến nay đã có năm đời, chưa từng thấy hạng người như ngươi."

"Vậy khiến cho ông kiến thức sự lợi hại của trang chủ Tứ Quý Sơn Trang đời thứ sáu!"

Dứt lời, nam tử hồng y dưới chân động như mây trôi bồng bềnh, lấy chưởng làm kiếm, lấn người tới bên cạnh người Chu Tử Thư kia, vươn thẳng tới cổ họng của hắn.

"Hoặc chết, hoặc cút!"

Chu Tử Thư kinh ngạc: Đó là... Lưu Vân Cửu Cung Bộ?

Ôn Khách Hành cũng dị thường khiếp sợ: Hắn là ai vậy? Vì sao có thể dung hợp lộ số võ công của mình và A Nhứ? Nếu lấy Thành Lĩnh so với người này, Thành Lĩnh còn không bằng hai phần của người này.

Nam tử hồng y rất nhanh chiếm thượng phong, một chưởng vỗ lên ngực Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư lui về phía sau vài bước, lấy kiếm chống đất, hộc ra một búng máu.

"Nơi này không phải là Tứ Quý Sơn Trang của ông. Ông đi đi." Nam tử hồng y lay động nhẹ cây quạt, nói.

Chu Tử Thư vốn vô tâm lãng phí thời gian ở đây, hắn cân nhắc thế cục, giống như nghĩ đến cái gì, mũi chân đạp một cái, tung người lên nóc nhà, biến mất vào trong màn đêm.

Tâm niệm Ôn Khách Hành lưu chuyển giữa lo lắng về sự an nguy của Chu Tử Thư và sầu lo về sự khác thường của hắn. Chợt thấy nam tử hồng y kia xoay người đi về phía mình, đi rất chậm, trong ánh mắt là sự thâm tình lưu luyến mà Ôn Khách Hành xem không hiểu.

Ôn Khách Hành nhìn hắn đi tới trước mặt mình, hai đầu gối quỳ xuống, đầu chấm đất, thật mạnh dập đầu lạy ba cái.

Ôn Khách Hành sợ ngây người, sau đó càng khiếp sợ, nam tử thoạt nhìn nhỏ hơn mình không mấy tuổi này hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào nức nở gọi y một tiếng: "Mẫu thân, A Ninh rất nhớ người."

Nghe tiếng "Mẫu thân" này, giữa cổ tay trào lên một cỗ ấm áp kỳ dị, theo mạch đập lưu chuyển. Cảm giác này, tối nay lúc kể chuyện xưa cho tiểu A Ninh trước khi ngủ cũng từng xuất hiện.

Mà gần như đồng thời, một giọng trẻ con mềm mềm mại mại vang lên: "Mẫu thân."

Tiểu Chu Ninh sải chân nhỏ chạy tới ôm Ôn Khách Hành, thấy Ôn Khách Hành bất động không nói: "Mẫu thân, nương làm sao vậy? Bọn họ là ai?"

Ở trong ánh mắt khiếp sợ của Ôn Khách Hành, nam tử kia xoa xoa khuôn mặt của tiểu Chu Ninh: "Tiểu A Ninh, bộ hàn mai đồ kia không phải bị cún con cắn hỏng, là đệ đi giá sách kéo hỏng. Nói dối không phải là bé ngoan."

Tiểu Chu Ninh mặt đỏ lên: "Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết?"

"Ta gọi là Chu Ninh. Mẹ ta hy vọng ta một đời an bình, cũng bởi vì lúc ở trong bụng hắn, ta rất náo loạn, nên mới đặt cho ta tên này hy vọng ta thành thật chút."

Ôn Khách Hành kinh ngạc nhìn nam tử hồng y, người kia khi nói những lời này, ánh mắt vững vàng khóa trên người mình, giống như muốn đem hai mươi năm qua nhìn tẫn.

Một trận gió từ đỉnh đầu lướt qua, Diệp Bạch Y giẫm lên góc cong của mái hiên, rơi vào trong viện, trọng kiếm ra khỏi vỏ, bổ về phía nam tử hồng y.

Leng keng một tiếng, hai thanh trọng kiếm tương kích, cứng đối cứng đánh vào cùng nhau.

Diệp Bạch Y kinh dị mà nhìn người trước mắt, đó là... chính mình đầu đầy tóc bạc?

Hai người triền đấu hơn mười chiêu, khó phân trên dưới, từng chiêu từng thức giống như soi gương, đúng là Phong Sơn Kiếm Pháp phá núi lấp biển.

Nội lực chống đỡ hai thanh kiếm đánh vào một chỗ, cùng như sóng lớn chạy chồm, lẫn nhau giằng co.

Hai gương mặt giống nhau như đúc, cùng nhìn trẻ trung, một người tóc đen mấy lọn tóc bạc, một người tóc bạc phơ như gấm trắng.

"Ngươi là ai?"

"Diệp Bạch Y" Diệp Bạch Y tóc bạc lại bổ sung, "Ăn nhiều hơn ngươi hai mươi năm lương thực."

"Ngươi ta là một người?"

"Trình độ nào đó thì đúng là vậy." Diệp Bạch Y tóc bạc gật đầu.

"Vì sao tới đây?"

"Cứu người." Diệp Bạch Y tóc bac đáp.

"Vậy đồng thời triệt chiêu?"

"Được." Diệp Bạch Y tóc bạc gật đầu đồng ý.

Hai người đồng thời triệt lực, lui về phía sau một bước.

Hai Diệp Bạch Y lấy tư thế giống nhau ngồi thẳng tắp trên ghế, nam tử hồng y trong mắt mang nước mắt, khóe mắt đỏ bừng.

Tiểu Chu Ninh nằm úp sấp trên đùi Ôn Khách Hành, ngủ say sưa, Ôn Khách Hành nhẹ nhàng đặt bé lên giường.

Ôn Khách Hành rót thêm nước trà cho bọn họ, nói: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Là Thất Gia và Đại Vu đưa chúng ta tới."

Nam tử hồng y tự xưng Chu Ninh chậm rãi mở miệng, bắt đầu giảng giải về chuyện xưa phức tạp này.

2,

Kính Hồ Sơn Trang.

"Thất gia, Đại Vu, hai người tìm được hung phạm sát hại nương ta rồi sao?" Chu Ninh hỏi.

Thất gia Cảnh Bắc Uyên nhìn Diệp Bạch Y và A Ninh, nói: "Diệp tiền bối, A Ninh, hai mươi năm qua, ta và Vu Khê vẫn luôn truy tra nơi Tử Thư rơi xuống và tìm kiếm chân tướng của năm đó. Ta có thể khẳng định, bằng hữu của chúng ta, Chu Nhứ phụ thân của A Ninh, không sát thê diệt tử. Nhưng là, đêm đó hai mươi năm trước, hung thủ sát hại Ôn công tử, Chu Tử Thư mà hai người nhìn thấy, hẳn là thủ lĩnh Thiên Song."

"Thất gia, ông không biết là, lời này của ông rất mâu thuẫn sao?" Chu Ninh cười lạnh.

Đại Vu Vu Khê nói tiếp: "Chuyện này nghe quả thật không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì nguyên nhân yêu tinh quán nhật, 'Cổng' bên ngoài Tứ Quý Sơn Trang mở ra, liên thông vô số Tứ Quý Sơn Trang trong các thế giới song song. Người nào bước qua 'Cổng', đều sẽ ngẫu nhiên tiến vào Tứ Quý Sơn Trang của một thế giới nào đó."

"Cái gì là thế giới song song? 'Cổng' lại là cái gì?" Trương Thành Lĩnh nghi hoặc.

"Nói kiểu khác đi. Thành Lĩnh, buổi sáng hôm nay ngươi chọn giữa mì hoành thánh và cháo, sau đó ngươi lựa chọn mì hoành thánh rồi ăn mì hoành thánh. Nhưng là, lại có ngươi trong một thế giới song song khác lựa chọn ăn cháo. Hai thế giới, hai cái ngươi, tựa như hai sợi dây song song này, không can thiệp lẫn nhau, cũng không biết sự tồn tại của nhau." Đại Vu dùng bút vẽ hai sợi dây song song trên bàn. "Cũng như trên bàn này có thể vẽ ra vô số đường thẳng song song, có vô số thế giới song song tồn tại."

"Bởi vì lực lượng nào đó đem những thế giới song song này quấn lại với nhau." Đại Vu dùng đũa đại biểu một đám thế giới song song, đem những chiếc đũa tương giao một chút, "Giao lộ này, ta gọi nó là 'Cổng'. Ta dùng một số thủ đoạn, phát hiện, ở phụ cận Tứ Quý Sơn Trang tồn một chỗ 'Cổng' kiểu này."

"Nói cách khác, thời điểm sao chổi đến, 'Cổng' mở ra. Đêm đó, Chu Nhứ lên núi, xuyên qua cái 'Cổng' kia, bởi vì 'Cổng' ngẫu nhiên phân phối thế giới muốn đi thông, cho nên Chu Nhứ cũng không đi theo thế giới tuyến nguyên bản, tiến vào Tứ Quý Sơn Trang nguyên bản, giờ ta gọi là Tứ Quý Sơn Trang giáp, cũng chính là vẫn hợp với thế giới tuyến hiện tại này của chúng ta. Hắn hẳn là bước vào trong thế giới khác."

"Mặt khác, ở trong thế giới song song nào đó, có một thủ lĩnh Thiên Song Chu Tử Thư. Ở trong thế giới của hắn, hắn không biết Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư này cũng xuyên qua 'Cổng' đêm hôm đó, không khéo là hắn tiến nhập Tứ Quý Sơn Trang giáp của thế giới tuyến chúng ta, nghĩ lầm Ôn Khách Hành và Diệp tiền bối là kẻ xâm nhập Tứ Quý Sơn Trang, nên đả thương Ôn công tử, dẫn đến hắn bất hạnh bị thương nặng mà chết."

Nói xong, lại dùng cục mỳ nắm đại biểu nhân vật, cắm lên những chiếc đũa bất đồng.

"Sao chổi biến mất, 'Cổng' đóng lại, mỗi một thế giới lại lần nữa độc lập với nhau, đều tự vận chuyển." Đại Vu lại đem những chiếc đũa sắp hàng song song, đưa chiếc đũa có cắm cục mỳ nắm đại biểu Chu Nhứ giơ lên trước mắt mọi người, "Vô luận là người vốn ở thế giới này, hay là người xâm nhập từ thế giới ngoại lai, đều sẽ vĩnh viễn dừng lại trong thế giới mình cuối cùng mình ở."

Nghe xong lời của Vu Khê, Diệp Bạch Y rơi vào trầm tư, Chu Ninh tất nhiên không tin: "Thất gia, Đại Vu, vì giải vây cho Chu Tử Thư kẻ bạc tình bạc nghĩa kia, các người thật là lời nói dối gì đều có thể bịa ra."

"A Ninh!" Diệp Bạch Y cắt đứt lời của Chu Ninh, "Cẩn thận nghĩ lại, nếu dựa theo thuyết pháp của Đại Vu, rất nhiều sự tình đêm đó sẽ có thể giải thích."

"Đêm đó, Chu Tử Thư giao thủ với ta, mặc chính là trang phục xanh ngọc ống tay áo hẹp, mà Thành Lĩnh nói đêm đó lúc nó tách ra cùng Chu Tử Thư, hắn mặc chính là trường bào màu khói xám tay áo rộng. Ta nhớ đêm đó lúc giao thủ, tên hung thủ Chu Tử Thư kia nói "lời vô vị", ngộ nhận ta là người của Tấn Vương." Diệp Bạch Y làm rõ ý nghĩ.

Rốt cuộc là lão thần tiên sống trăm năm, một chút là hiểu rõ.

"Diệp tiền bối minh giám. Chu Nhứ phụ thân của A Ninh, đêm đó kiên trì quay về Tứ Quý Sơn Trang, đến nay không tin tức, chỉ sợ là xâm nhập Tứ Quý Sơn Trang của những thế giới khác, không còn về được nữa." Thất gia thương cảm nói.

"Nếu Diệp tiền bối đêm đó không phải ở lại để cứu trị Ôn công tử, mà đuổi theo Chu Tử Thư kia ra khỏi Tứ Quý Sơn Trang, rất có thể cũng sẽ bị lạc vào Tứ Quý Sơn Trang của những thế giới khác." Vu Khê nhắc nhở.

"Vô luận nghe hợp lý thế nào, chính là, có chứng cớ sao?" Chu Ninh chất vấn.

"Có. Hơn nữa, rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy 'Cổng'." Vu Khê nói, "Ta vừa mới nói, phụ cận Tứ Quý Sơn Trang có một cái 'Cổng'. Cũng may mắn, theo tại hạ suy tính, trước đông chí năm nay, sẽ có sao chổi lại đến. 'Cổng' kia sẽ mở ra lần thứ hai."

"Một khi chúng ta bước vào 'Cổng' kia, cũng sẽ bị lạc trong đó. Cho nên tuy rằng không thể tự thể nghiệm đi vào thế giới sau 'Cổng', nhưng A Ninh, nếu dùng tiểu động vật bỏ vào, chứng minh 'Cổng' tồn tại, con có thể tiêu tan hay không?" Thất gia nhìn về phía Chu Ninh, hỏi.

Chu Ninh nhíu lông mày không nói gì, chằm chằm nhìn cây đũa cắm cục mỳ nắm đại biểu Chu Tử Thư của Thiên Song , giống như đang tự hỏi điều gì, qua thời gian một chén trà, hắn hỏi: "Đại Vu, nếu đi qua 'Cổng' kia, liệu ta có thể trở lại đêm mẹ ta bị giết, ngăn cản vụ tai nạn kia hay không?"

"Có thể. Nhưng khả năng cực kỳ bé nhỏ. Một bông hoa môt thế giới. Nhất niệm lựa chọn, sinh ra vô số thế giới song song. Thế giới sau 'Cổng' nhiều như cát sông Hằng, phải ở trước khi sao chổi kia biến mất khỏi không trung, tìm được thế giới kia giữa hằng hà sa số Tứ Quý Sơn Trang, khó khăn không thua gì tìm quả cầu đỏ giữa đống quả cầu trắng nhiều như biển rộng."

"Đại Vu, đến lúc đó, ta muốn đi vào trong 'Cổng'." Chu Ninh nghe vậy, hạ quyết định trong lòng.

"A Ninh, con phải suy nghĩ kỹ, một khi tiến vào bên trong 'Cổng', con có khả năng sẽ không trở về được thế giới hiện tại này."

"Chỉ cần có một tia hi vọng có thể trở lại thế giới kia, cứu nương ta, ta đều phải toàn lực thử một lần. Dù cho thất bại, tự mình đi một lần, ta cũng coi như xác nhận chân tướng, cho ta cha chính danh, làm rõ di nguyện của mẹ ta." Chu Ninh ánh mắt sáng quắc, nói như chém đinh chặt sắt.

"Lại nói, ở thế giới này, ngoài sư phụ —- —-" Chu Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Bạch Y, buồn bã nói, "Ta cũng không có gì lưu luyến, sống ở thế giới này, hay lưu lạc đến thế giới khác, khác nhau ở chỗ nào đâu?"

Diệp Bạch Y nhìn hắn, bình tĩnh thốt lên một câu: "Ta đi cùng con."

"Sư phụ?"

Mọi người đều kinh.

"Ta cũng không có gì vướng bận. Sống ở thế giới này, hay ở thế giới kia, có quan hệ gì đâu?" Diệp Bạch Y thản nhiên nói.

3,

Nửa tháng trước đó, mọi người đều tới Tứ Quý Sơn Trang, cũng quây lại trọn tòa sơn.

Đại Vu lấy ra một cái rương, trên cái rương có mở một cái lỗ có thể cho một tay đi vào: "Diệp tiền bối, A Ninh, trong cái rương này có rất nhiều dây buộc tay, mỗi người tự lấy một cái đi."

Diệp Bạch Y và Chu Ninh dựa theo chỉ thị của Đại Vu, đều tự lấy ra một cái dây buộc tay. Dây buộc tay này giữa hai đầu dây xuyến sáu viên đàn mộc châu, trên mỗi khỏa mộc châu có khắc một con số, màu hai dây buộc tay cũng khác biệt, Diệp Bạch Y màu khói xám, Chu Ninh màu hồng tím.

"Xin đem dây buộc lại ở cổ tay. Trong các thế giới sau 'Cổng', hai người có thể sẽ gặp phải Diệp Bạch Y khác, Chu Ninh khác, dây buộc tay này là ký hiệu để hai người nhận ra đối phương sau khi tiến vào 'Cổng'. Sau khi tiến vào 'Cổng', hai người nhất định phải ghi nhớ: Một, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, hai người đều phải cùng tiến lùi, một khi một mình đi ra khỏi Tứ Quý Sơn Trang, sẽ có thể bị lạc trong 'Cổng', cơ hội tương phùng cực kỳ bé nhỏ. Hai, đối với rất nhiều Tứ Quý Sơn Trang trong 'Cổng' mà nói, có lẽ hai người đều là kẻ xâm phạm, người bên trong sẽ ra tay với hai người, nhớ kỹ, người này, có thể có Tử Thư, có chính hai người, có Ôn Khách Hành, còn có thể có ta, có Thất gia... Cho nên, cần phải bảo trọng. Ba, vô luận là ban ngày hay ban đêm, vào thời điểm sao chổi biến mất, hai người sẽ vĩnh viễn lưu lại ở nơi thế giới cuối cùng mình đến."

Lúc sau vài ngày, bọn họ vẫn thủ ở giao lộ kia.

Khi một ngôi sao chổi kéo theo cái đuôi dài sáng ngời vắt qua bầu trời, 'Cổng' xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Bởi vì là ban ngày, cho nên vô cùng rõ ràng.

Đó là một đoàn tối đen, tối trên không thấy đỉnh, dưới không thấy đáy, giống như có thể cắn nuốt tất cả ánh sáng.

"Diệp tiền bối, A Ninh, xin từ biệt. Nguyện hai người chuyến này, đạt được ước muốn."

Thất gia, Vu Khê, Trương Thành Lĩnh và hai người ôm quyền nói từ biệt.

Sau khi bước vào đoàn hắc ám, hay cái mà Đại Vu gọi là 'Cổng', chỉ một chớp mắt, không có bất kỳ cảm giác đặc thù nào, Chu Ninh và Diệp Bạch Y phát hiện mình vẫn đứng tại giao lộ kia, sau lưng là con đường đi thông Tứ Quý Sơn Trang.

Quả nhiên theo như lời Đại Vu, chỉ cần đi qua đoàn hắc ám ở giao lộ kia, liền sẽ gặp được một Tứ Quý Sơn Trang.

Chu Ninh và Diệp Bạch Y liên tiếp chạy qua mười mấy Tứ Quý Sơn Trang khác nhau, mười mấy thế giới khác nhau. May mà hai người võ công cực cao, cũng không làm kinh động người trong sơn trang.

Chỉ là, theo thời gian trôi qua, trong lòng Chu Ninh bắt đầu ẩn ẩn bất an. Thời gian của hắn không nhiều lắm, lúc này đã gần đến giờ Dậu (17 giờ). Hắn nhớ rõ, Ôn Khách Hành ngộ hại vào buổi tối cuối giờ Hợi (23 giờ). Hắn phải tìm được cái thế giới đã hủy diệt cả đời hắn kia trước giờ Hợi, cũng thay đổi phương hướng của nó, mở ra một thế giới tuyến mới.

Bọn họ càng không ngừng chạy, càng không ngừng xem xét mỗi một Tứ Quý Sơn Trang gặp được.

Chính giữa giờ Tuất (20 giờ).

Chu Ninh và Diệp Bạch Y lại lộn vòng vào một Tứ Quý Sơn Trang. Một loại cảm giác quen thuộc dị thường lan tràn.

Trong viện thực yên tĩnh, xem ra bên trong trang mọi người đã trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Chu Ninh đi lòng vòng xung quanh, chạm đến chữ khắc trên lan can, nhìn thấy bóng da nhỏ trong rừng trúc, bức tranh sửa tốt trong thư phòng, cún con trong ổ chó mở to mắt lại không hề sủa...

Chu Ninh không ức chế được nỗi kích động trong lòng, ngay cả sợi dây hồng nhạt buộc trên cổ tay kia đều đang nóng lên.

"Chính là chỗ này." Chu Ninh nói với Diệp Bạch Y.

Diệp Bạch Y gật đầu: "Ừm."

Hắn nhảy lên nóc nhà thân nhẹ như yến, xốc lên một mảnh ngói của căn phòng trong ký ức.

"Mẫu thân, lại kể chuyện xưa cho A Ninh nghe được không?" Giọng nói mềm mềm mại mại của Chu Ninh bốn tuổi truyền đến, năn nỉ Ôn Khách Hành.

Chuyện xưa cuối cùng mà mẫu thân kể, là trầm hương phá núi cứu mẹ, đáng tiếc đem trầm hương kể thành Na Tra. Chu Ninh hai mươi bốn tuổi nhớ lại.

"Vậy kể chuyện Na Tra phá núi cứu mẹ đi." Ôn Khách Hành nằm nghiêng ở bên giường, vỗ nhẹ lưng tiểu Chu Ninh, bắt đầu kể món chuyện xưa thập cẩm của y.

Chuyện xưa của Ôn Khách Hành và lời mà đại Chu Ninh thầm niệm trên nóc nhà, từng từ từng câu trọng hợp.

Đại Chu Ninh cảm xúc mênh mông, kích động đến siết chặt nắm tay, nhìn bóng đêm mịt mờ, ánh mắt tàn nhẫn.

Tối nay, hắn sẽ bảo vệ nơi này, bảo vệ mẫu thân của hắn.

Thần tới giết thần, ma tới giết ma!

4,

Chu Ninh giải thích với Diệp Bạch Y và Ôn Khách Hành đầu đuôi của việc họ đi qua 'Cổng' vào thế giới này, nhưng tận lực che giấu thế giới tuyến kia của Chu Nhứ.

Vang lên bên tai là lời nói của Đại Vu trước khi đi: Nếu tất cả thuận lợi, trở lại thời gian điểm khi thảm án xảy ra ở thế giới kia, cố nhiên có thể cứu Ôn Khách Hành. Chỉ là, trừ phi Chu Nhứ làm ra quyết định cùng Trương Thành Lĩnh lưu lại trấn trên vào đêm hôm đó, không lên núi, mới có thể một nhà đoàn viên ở cùng một thế giới. Nếu không... Không biết Ôn công tử sẽ làm ra chuyện gì nữa khi biết sẽ vĩnh viễn mất đi Chu Nhứ.

Gà gáy ba lần, sao chổi biến mất trên bầu trời.

Đại Chu Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tất cả đều đã xong. Hắn cứu mẫu thân của mình, chỉ là rất nhanh, tin tức Chu Nhứ mất tích sẽ truyền đến.

Hắn nên làm gì bây giờ?

Tới bữa điểm tâm, một tên đệ tử nghe lệnh, đem đại Chu Ninh và Diệp Bạch Y tóc bạc đội màn che mời đến nhà ăn, nói là mời bọn họ đi ăn điểm tâm.

Hương khí bánh đậu đỏ mứt táo và cháo gạo tiến vào trong mũi, đại Chu Ninh đỏ mắt.

Hắn nhận biết mùi vị kia, mẫu thân thân thủ làm ra, hương vị xa cách hai mươi năm.

Diệp Bạch Y tóc đen nhìn hai người ngồi cùng bàn, nói: "Tiểu ngu xuẩn, xem ra ngươi tin lời của bọn họ."

Ôn Khách Hành chống nạnh, giảm bớt sự nhức nhối mà bụng song thai mang tới. Nhìn đại Chu Ninh lau khóe mắt, cười hì hì nói: "Bạch nhặt được một nhi tử, tất nhiên là tin."

Ánh mắt và vẻ mặt của đại Chu Ninh, y quá quen thuộc. Vô số lần ở trong mơ, y tưởng tượng loại khả năng kia, nếu như mình xuyên thời không về tới tiểu viện nông gia kia, vào thời khắc ấy giết hết đám người Quỷ Cốc, nhìn đến Ôn Như Ngọc và Cốc Diệu Diệu còn sống, đại khái chính là loại ánh mắt và biểu tình này.

"Lão quái vật, ông tin sao?" Ôn Khách Hành hỏi ngược lại.

Diệp Bạch Y tóc đen nhìn về phía Diệp Bạch Y tóc bạc, lão không thể không tin.

Hơn nữa, lão tâm động đối với thuyết pháp về 'Cổng'. Nếu đây là sự thực, như vậy ý nghĩa, lão cũng có cơ hội tìm được một thế giới kia, thay đổi và kéo dài một vài thứ.

Đúng lúc này, bên ngoài có chút ồn ào. Một tên đệ tử mừng rỡ thông báo: "Sư thúc, trang chủ và Đại sư huynh đã trở lại."

Bánh đậu đỏ mứt táo mà đại Chu Ninh gắp trên đũa rơi vào trong bát. Giương mắt nhìn lên, Chu Tử Thư mặc trường bào màu khói xám tay áo lớn và Trương Thành Lĩnh một trước một sau tiến vào, phong trần mệt mỏi.

"A Nhứ." Ôn Khách Hành có chút giật mình, "Còn nghĩ hai người phải hai ngày nữa mới về đến chứ."

Trương Thành Lĩnh môi đều khô tới bong da: "Ôn thúc, có nước không? Con mau mệt chết rồi."

Phân phó đệ tử đưa tới nước trà, Trương Thành Lĩnh tiếp nhận uống một hơi cạn sạch: "Mọi người không biết đâu, từ khi thấy ngôi sao chổi kia, sư phụ như mê muội vậy, một mực phải trở về. Hai ngày hai đêm nha, chạy chết hai nhóm ngựa. Chạy đến không nổi nữa, đêm qua con và sự phụ mới ở lại khách điếm trấn trên, trời vừa sáng liền vội vàng chạy về đây."

Đại Chu Ninh nghe xong, trong lòng thở dài một hơi, tuy rằng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì cải biến chủ ý của Chu Tử Thư, khiến hắn ở lại trấn trên không lên núi. Nhưng là, trong thế giới này, mẫu thân của hắn còn sống, cha của hắn đã trở lại, vậy là đủ rồi. Hắn phải sống trong thế giới này cùng với cha mẹ mình.

"Phụ thân!"

Tiểu Chu Ninh nhào vào vòng ôm của Chu Tử Thư, ôm cổ Chu Tử Thư, thơm lấy thơm để.

Chu Tử Thư một tay ôm Ôn Khách Hành, chạm vào nơi bụng hơi gồ lên mềm mại: "Đệ và hai đứa nhỏ trong bụng đều còn tốt chứ?"

"Đều tốt." Ôn Khách Hành nói, "Còn bạch nhặt được một nhi tử."

Ôn Khách Hành hất cằm về phía đại Chu Ninh.

Đại Chu Ninh lại gần, mở ra hai tay, ôm cả Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư vào trong lòng.

"Đăng đồ tử từ đâu tới! Mau buông móng vuốt của ngươi ra!" Chu Tử Thư bị ôm vào cùng với Ôn Khách Hành, rống giận.

"Cha! Nương!" Đại Chu Ninh cười to, lớn tiếng kêu cách xưng hô mà hắn hai mươi năm qua chưa từng gọi.

5,

Thất gia hỏi Đại Vu: "Vu Khê, ngươi giở trò gì trên dây buộc tay của A Ninh?"

Đại Vu cười cười: "Đơn giản là gia tăng xác suất A Ninh tìm được thế giới kia thôi. Lực lượng huyết mạch ấy à, có đôi khi sẽ tạo ra kỳ tích khó mà tin nổi."

Thất gia lại hỏi: "Nhưng mà, Tử Thư ở thế giới kia thì phải làm sao bây giờ? Vạn nhất hắn trước sau như một lựa chọn một mình suốt đêm lên núi thì sao?"

Đại Vu cười nói: "Cái này quyết định bởi Thành Lĩnh."

Hai mươi năm nay, Trương Thành Lĩnh lúc nào cũng đều hối hận, hắn luôn tưởng nếu như, nếu như hắn có thể lưu lại sư phụ Chu Tử Thư ở trấn trên vào đêm hôm ấy, thì tốt biết bao, tất cả đều sẽ bất đồng.

Đại Vu nói: "Tâm có thể chuyển cảnh. Thời điểm 'Cổng' mở ra, nguyện lực mãnh liệt có thể đi qua, thông hiện tại, thông tương lai. Thành Lĩnh của chúng ta ở thế giới này, chỉ cần nguyện niệm của hắn đủ mạnh, như vậy trong lòng Trương Thành Lĩnh ở thời khắc kia trong thế giới kia sau 'Cổng', sẽ có thể cảm nhận được cỗ lực lượng này."

6,

Côn Châu.

Từ Việt Châu xuất phát, đi cả ngày lẫn đêm, lương câu đã thay đổi hai lần, đều bị mệt đến miệng sùi bọt mép ngã xuống đất không dậy nổi.

Trương Thành Lĩnh chạy đến thở không ra hơi, khinh công đã tới cực hạn, cậu níu Chu Tử Thư lại: "Sư phụ, chúng ta đã không ngủ không nghỉ chạy hai ngày rồi... Ngựa không chịu được, giờ người cũng không chịu được. Chỉ bởi vì một nỗi bất an hư vô mờ mịt sao?... Ôn thúc nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của chúng ta, nhất định sẽ châm biếm ngài điên rồi, cũng cười nhạo bảo con cũng điên theo ngài."

Sắc trời đã gần đến nửa đêm, khoảng cách tới Tứ Quý Sơn Trang còn phải phóng qua mấy đỉnh núi, cho dù thi triển khinh công, đại khái cũng cần gần hơn một canh giờ.

Chu Tử Thư cúi đầu suy nghĩ, nói với Trương Thành Lĩnh đang thở hồng hộc: "Thành Lĩnh, nếu không con trước ở lại trấn trên đi. Lòng ta hoảng cực kỳ, không đi suốt đêm trở về sơn trang, ta lo lắng."

"Sư phụ, nhưng sự lo lắng này của ngài, thật không có đạo lý." Trương Thành Lĩnh lắc đầu, cậu khuyên suốt một đường, cũng không thể đánh mất nửa phần bất an trong lòng Chu Tử Thư.

Cậu biết sư phụ và Ôn thúc phu thê tình thâm, thế nhưng, cậu không biết vì sao, trong lòng có một ý niệm dị thường mãnh liệt: Lưu lại sư phụ, vô luận như thế nào cũng phải giữ sư phụ lại.

Phía sau họ là một khách điếm. Dưới tấm bảng "Thiên Nhai Khách Điếm" màu đen là đèn lồng màu đỏ, ở trong đêm đông yên tĩnh có vẻ hơi tiêu điều.

"Sư phụ, đêm nay xin ngài nhất định phải cùng con ở lại trấn này! Nếu ngài hỏi con vì sao, con nói không ra, giống như cảm giác khiến ngài kiên trì phải về Tứ Quý Sơn Trang, con cũng có một loại cảm giác mãnh liệt phải giữ ngài lại."

Trương Thành Lĩnh chết sống níu tay Chu Tử Thư, quỳ xuống đau khổ cầu xin.

Cuối cùng, Chu Tử Thư bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, vậy ở khách điếm một đêm. Ngày mai trời vừa sáng, chúng ta phải xuất phát nhé."

Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro