Hoài Châu - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Bạch Y nghĩ nếu mình trở về muộn một bước, có phải sẽ phải nhặt xác cho tiểu ngu xuẩn này không?

Chén thuốc đặt ở trên bàn thấp vẫn còn đầy, hiển nhiên là thằng nhãi trên giường căn bản không nhúc nhích. Người đều sốt thành bàn ủi, còn nhớ mãi không quên hô A Nhứ A Nhứ.

"Đừng chỉ nhớ thương ngoài miệng, có bản lĩnh ngươi cũng đừng trốn đi." Lão thực không hiểu được, người trẻ tuổi làm sao lại có thể già mồm cãi láo như vậy. Khí thế bám riết tiểu đồ đệ của Tần Hoài Chương đều đi đâu cả vậy?

"Tỉnh đi!" Lão không kiên nhẫn như vậy, cầm chén thuốc lên mạnh mẽ cưỡng ép rót vào miệng người, dù sao chén thuốc còn có chút độ ấm, đỡ bản thân lại phải sắc một lò.

Ôn Khách Hành đang cùng bầy quỷ lá mặt lá trái ở Diêm Vương Điện, mắt thấy thể lực của mình chống đỡ hết nổi đã bị ba đao sáu động, vị cay đắng muốn chết trong miệng ngạnh sinh sinh túm y ra khỏi bóng đè. Trong nháy mắt ý thức trở về y đã bị nước thuốc sặc đến trợn trắng mắt, ho đến thiên hôn địa ám.

Y thở hổn hển, cố sức giơ cánh tay lên đẩy chén thuốc bị chọc đến trước mặt ra, thanh âm đứt quãng lên án nói, "Lão yêu quái... Ông... Ông muốn giết ta liền... nói thẳng..."

"Ta chỉ một ngón tay là có thể nghiền chết ngươi, làm gì phí khí lực này." Diệp Bạch Y ghét bỏ xê dịch thân thể, mắt thấy ống tay áo trắng tinh của mình bị dính nước thuốc.

Đại khái là Diệp Bạch Y ghét bỏ quá rõ ràng, Ôn Khách Hành dựa vào lão cũng hết sức không được tự nhiên, nề hà cả người bủn rủn vô lực, cùng con cá trên thớt gỗ mặc người chém giết không có gì khác biệt.

"A Nhứ..."

"Còn khỏe!" Cái mạng nhỏ của mình đều nhanh không có, còn nhớ mãi đồ đệ của Tần Hoài Chương. Diệp Bạch Y nhìn y khí cũng thuận, tạm thời sẽ không ợ ra rắm, nào còn nguyện ý làm đệm dựa cho người, thô bạo đặt y nằm xuống.

Đầu bị đặt xấp xuống gối mềm, trước mắt lại là một trận tối đen. Ôn Khách Hành cảm thấy mình dù không chết bệnh, cũng sẽ bị Diệp Bạch Y lăn lộn chết.

Đợi tầm mắt y lần thứ hai rõ ràng, liền phát giác lão quái vật đang dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá mình."Ông làm gì?"

"Ta đang tìm chín cái đuôi sau lưng ngươi." Cái mũi của lão không hư, hương vị tín hương trên người tiểu ngu xuẩn thay đổi, thu lộ bạch ban đầu bị một cỗ hơi thở hàn tùng trong tuyết lạnh bao vây.

Phía trước còn thấy kỳ quái, rõ ràng đã ổn định nội thương của y, sao chẳng biết tại sao lại phát sốt. Hóa ra là ngại chính mình sống được quá thoải mái, tự chạy ra ngoài tìm khổ.

Diệp Bạch Y sống đã rất lâu, gặp chuyện cổ quái kỳ lạ cũng nhiều, Càn Nguyên cùng Càn Nguyên, lão không cảm thấy có gì không đúng, chẳng qua người chung quy phải lượng sức mà đi.

Từng nghe nói thị trường mua bán nô lệ ở phương Bắc, có kẻ cố ý gây thương tổn cho Càn Nguyên bị bắt giữ để điều giáo. Càn Nguyên bị vây trong trạng thái hư nhược có thể bị nhiễm hương vị khác, nhưng việc này là làm trái thiên hòa, những nô lệ kia cuối cùng rồi sẽ dần dần điêu linh.

Ôn Khách Hành thoạt nhìn khôn khéo, nhưng làm đều là chuyện hồ đồ.

Đầu tiên là hổ lang chi dược, sau là hơn hai mươi năm công lực, hiện tại trực tiếp ngay vỏ bọc còn sót lại đều ném ra ngoài.

Tiểu đồ đệ của Tần Hoài Chương cũng bản lĩnh, làm sao lại có thể để cho tiểu ngu xuẩn một thân tà khí nhưu vậy móc tim móc phổi phấn đấu quên mình.

"Ta chỉ đáp ứng giúp ngươi trị nội thương." Diệp Bạch Y miệng mặc dù độc, nhưng cũng không phải người có tâm địa sắt đá. Có điều dù y thuật của lão có tốt đi nữa, cũng gánh không được có cái kẻ ngu cứ đem bản thân biến thành đầy mình thương tích.

"Ông không phải nói người khác mời ông một bữa cơm thì sẽ hoàn thành một tâm nguyện cho người ta sao?" Thuốc có tác dụng, Ôn Khách Hành cảm giác được trong kinh mạch sinh ra một cỗ nhiệt khí ôn hòa, cảm giác khô kiệt trong đan điền tạm thời giảm bớt.

"Ta nợ ngươi hai bữa ăn cũng đã hoàn lại."

"Ông chắc chứ?"

Thân hình Diệp Bạch Y dừng lại, biểu tình nhất thời cứng đờ.

"Viện này ta mướn, đầu bếp ta thỉnh, mấy ngày nay tất cả cơm canh ông ăn, dùng đều là tiền của ta."

Tiểu ngu xuẩn tính kế chính mình! Uổng công thao tâm thay hai bọn họ!

Diệp Bạch Y phẫn nộ tới cũng nhanh đi cũng nhanh, ngược lại cười híp mắt bễ nghễ nhìn Ôn Khách Hành hiện chỉ còn cái miệng có thể tự nhiên khép mở. "Nếu ngươi không chào đón, ta lập tức đi ngay. Chẳng qua nha..."

Chút đột nhiên tạm dừng này làm cho Ôn Khách Hành căng thẳng trong lòng, biết phía sau chắc chắn không phải lời hay.

"Ta đi ra ngoài nếu trùng hợp gặp được đồ đệ của Tần Hoài Chương —- —- "

Quả nhiên!

Ôn Khách Hành chạy nhanh cắt đứt lời lão, "Ông cứ an tâm ở lại!"

Bộ dáng cắn răng nghiến lợi vẫn còn phải gắng gượng đúng là làm cho người ta hiếm lạ, Diệp Bạch Y liền thích nhìn bộ dạng gặp cảnh khốn cùng này của y, đã không ưa chính mình lại không làm được gì mình.

Tùy tay đốt an thần hương, suy nghĩ tiểu ngu xuẩn này có tính cũng là hậu đại của cố nhân không?

Tức phụ của đồ đệ Tần Hoài Chương?

So với sự an nhàn của Diệp Bạch Y, mấy ngày này Chu Tử Thư sống một ngày bằng một năm, quá độ lao tâm lao lực.

Ngũ Hồ Minh động tác không ngừng, Thành Lĩnh còn tại phái Nhạc dương, lại bởi Lưu Ly Giáp mà thân ở trung tâm lốc xoáy. Từng tiếng sư phụ kia, lúc trước mình lo lắng không còn sống lâu nữa vô lực dạy hắn thành tài, vẫn chưa đáp ứng, nhưng đã sớm coi người như con cháu, hiện giờ... Đứa đồ nhi này ước chừng là ván đã đóng thuyền, trở thành trách nhiệm ném cũng không thoát.

Còn có Ôn Khách Hành.

Đã quen có người huyên náo ở bên tai, chợt không thấy y, liền cảm thấy sinh cơ chung quanh đều thiếu vài phần.

Chuyện Thất Khiếu Tam Thu Đinh, Chu Tử Thư tức y tự chủ trương, cũng tức bản thân nói ra lời quá mức quyết tuyệt.

Phế bỏ võ công sống lâu thêm mười năm, không phải điều mình mong muốn; nhưng lấy mạng đổi mạng, trộm được ngày tháng lại không có người đối ẩm, có khác gì cái xác không hồn đâu!

Thương trước ngực còn chưa khép lại, nhưng công lực đã khôi phục tám phần nhiều. Có điều này dựa vào, hắn không ngủ không nghỉ đi tìm người trong thành.

Đá chìm đáy biển, không tin tức.

Không chỉ là hắn, ngay cả Cố Tương cũng bị mất tin tức của Ôn Khách Hành.

Tiểu cô nương mang theo Tào Úy Ninh đánh tới cửa, hai mắt đỏ đậm lớn tiếng chất vấn.

"Ngươi giấu chủ nhân của ta đi đâu vậy!"

Cố Tương đại khái đã khóc thật lâu, ánh mắt sưng giống quả hạch đào, khàn cả giọng, tay nắm vạt áo hắn không buông.

"Chủ nhân ta chưa từng bỏ lại ta! Chưa từng bao giờ!"

Tào Úy Ninh nhiều phiên ngăn trở, thật vất vả khuyên người trở về. Chu Tử Thư vốn còn muốn hỏi một chút hiện trạng của Thành Lĩnh, nhưng lời đến khóe miệng làm thế nào cũng đều nhả không ra.

Tâm hoảng ý loạn, hắn chỉ có thể tự an ủi mình, Diệp tiền bối nhất định hiểu rõ. Trường Minh Sơn kiếm tiên sao có thể đáp ứng cứu một người, lại giết một người.

Nhưng Ôn Khách Hành trốn ở đâu rồi? Có phải y bị thương rất nặng hay không? Lại vì sao không chịu để cho mình biết hành tung?

"Ngươi là rùa đen sao!" Phàm có điểm gió thổi cỏ lay liền núp ở trong vỏ không chịu thò đầu ra.

Đừng làm cho ta bắt được ngươi!

Đúng là lão lớn tuổi nên thời gian ngủ không nhiều lắm, nhưng cũng không thể cứ nửa đêm khuya như vậy lại lôi bộ xương già này của lão ra, tính tình của Diệp Bạch Y sắp cạn kiệt đến sạch sẽ.

Một chuỗi ho khan dài tựa như đòi mạng, lão tuy rằng sớm nên đi địa phủ đưa tin, nhưng tai thính mắt tinh, nghĩ muốn vờ như không thấy cũng khó khăn.

Vết máu bên gối tiểu ngu xuẩn đã lan ra, còn biết mình nghiêng đầu.

Hương vị tín hương càng ngày càng cổ quái. Diệp Bạch Y nói không rõ không đúng chỗ nào, nhưng mí mắt giật giật, tất không là chuyện gì tốt đẹp.

Vốn nên thời điểm mộng đẹp, chính mình lại phải độ khí điều tức cho y, đây là tạo cái nghiệt gì!

"Người ta cho dù kinh mạch khí huyết nghịch hướng, tối đa cũng chỉ là phun mấy ngụm máu, tu dưỡng mấy ngày. Ngươi trộn lẫn vào làm cái gì? Lấy thân độ hắn sao?"

Nhìn vết tích trên cổ y, cùng từng đạo xanh tím ở cổ tay, đồ đệ của Tần Hoài Chương khi đó tất nhiên là ở trạng thái mất lý trí.

Cho không người ta bị chiếm tiện nghi, người ta còn chẳng hay biết gì.

Gặp quỷ!

Diệp Bạch Y nghẹn họng trân trối chằm chằm nhìn Ôn Khách Hành, phảng phất như thấy quái vật gì.

Lão một lần lại một lần xác nhận đi xác nhận lại, cuối cùng buông thõng tay, thất hồn lạc phách.

"Chẳng lẽ là thuốc lúc trước xảy ra vấn đề?"

Sống hơn trăm năm, lần đầu sinh ra nghi ngờ với y thuật của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro