Hoài Châu - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tìm một chỗ sạch sẽ trước đem người thả xuống, ánh mắt Chu Tử Thư nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành lộ ra sự hung ác tàn nhẫn, người không biết chuyện đại khái phải cho là hắn ăn sống nuốt tươi người trước mặt.

Hắn thật ra vẫn bình tĩnh, chỉ tiếc vị trước mắt này luôn có thể kéo xé tâm mình tới thất linh bát toái, từng đao từng đao đâm còn ngại không đủ, đây là vạn tên cùng bắn muốn để cho mình đau chết.

"Vươn tay ra!" Diệp Bạch Y cũng không phải là Chu Tử Thư, tuyệt không nương tay với tiểu ngu xuẩn, thấy y từ chối nửa ngày, liền trực tiếp mạnh bạo chế trụ mạch môn.

Ôn Khách Hành thấy né tránh vô dụng, liền nhắm mắt dứt khoát giả chết, y đắc tội A Nhứ thảm rồi, tạm thời cũng không nghĩ ra biện pháp đùa cho hắn vui, chỉ có thể thành thật thừa nhận Diệp lão yêu quái quở trách.

"Tuổi không lớn lắm, bổn sự không nhỏ. Biết mình khí huyết không thuận còn dám điểm huyệt đạo của mình, có phải còn cảm thấy mình thật thông minh đúng không, có thể giấu giếm được ngốc tử này."

"Uống thuốc hữu dụng sao! Đứa nhỏ này là gặp vận đen tám đời mới đầu thai đến trên người ngươi! Một kẻ hai kẻ đều thiếu thông minh!"

Diệp Bạch Y cằn nhằn liên miên không dứt, Ôn Khách Hành bị lão cưỡng chế giải khai huyệt đạo, hoa mắt váng đầu đến kịch liệt, thiếu chút nữa trực tiếp bị lão mắng ngất đi.

Chu Tử Thư đứng ở bên cạnh lẳng lặng nghe, hắn đúng là sơ suất, lúc trước chỉ cho là Lão Ôn bị đứa nhỏ trong bụng ảnh hưởng mới có thể liên tiếp rơi lệ, giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đó y sợ là đau đến chịu không nổi, mới dựa thế khóc lên, nhưng nhưng mình lại không chú ý những chi tiết này.

"Được rồi, để hắn nghỉ ngơi một lát, chút nữa ngươi vẫn cõng hắn trên lưng đi." Diệp Bạch Y thu hồi bình bình lọ lọ rồi bắt đầu nghiên cứu trận pháp của Long Uyên Các. Trương Thành Lĩnh tiểu tử ngốc kia do tay lão làm mất, dù sao cũng phải tìm người trở về.

Tiểu ngu xuẩn không còn khí lực mở miệng, đồ đệ của Tần Hoài Chương cũng không phải kẻ nói nhiều, Diệp Bạch Y bỗng nhiên có chút không thích ứng, đang phiền muộn, chỉ thấy xa xa có người lại đây.

Chuẩn xác mà nói, đó không phải là người.

"Cơ quan thuật?" Chu Tử Thư tiến lên, con rối này được làm tinh diệu, có bảy tám phần giống như Long Hiếu.

"Trên tay nó là cái gì?" Diệp Bạch Y chỉ chỉ thứ con rối đang cầm.

Hai người mở quyển trục ra, đúng là bản đồ của Long Uyên Cốc.

Thật đúng là buồn ngủ đưa gối đầu, tới đúng lúc.

"Hẳn là tên ngốc Long Tước kia, cứ làm thần thần bí bí."

Trong miệng Diệp Bạch Y không có một ai là kẻ thông minh, như thể toàn thế giới trừ bỏ lão ra ai cũng đều là kẻ ngu dốt. Ôn Khách Hành trợn mắt liếc lão quái vật, được Chu Tử Thư đang thời khắc chú ý y đỡ lấy ngồi dậy.

"Nha, tỉnh rất nhanh." Không thể không nói tiểu ngu xuẩn này mệnh cứng rắn, lão càng ngày càng hiếu kỳ sư thừa của đối phương, tuy rằng trong lòng có suy đoán. Nhưng đoán chung quy chỉ là đoán, không coi là sự thật.

"Bây giờ đi tìm Thành Lĩnh đi." Đợi một khắc tiểu tử ngốc kia liền nhiều một phần nguy hiểm, Ôn Khách Hành còn tính toán tự mình đi bộ, mới vừa đứng lên đã bị hai người bên cạnh nhất tề nhìn thẳng.

"Tìm người thì tìm người, ngươi nhảy nhót cái gì!" Diệp Bạch Y hùng hổ, mới vừa ghim châm xong cho y, đây là tính toán tái lại nằm xuống?

Chính mình rõ ràng chỉ là đứng lên mà thôi. Y đúng là sợ cái miệng của Diệp Bạch Y, lải nhải đến khiến người lỗ tai mọc kén.

Vừa rụt lại về bên người A Nhứ, đã bị người trực tiếp xốc lên trên lưng. Y đều sắp chấn kinh đến suy nghĩ trống không, A Nhứ khi nào đơn giản thô bạo như vậy, đoan chính như ngọc ngày thường đâu rồi, đây là coi mình như bao bố để khiêng sao!

Bao bố sao có thể trèo lên bả vai của Chu thủ lĩnh, Ôn công tử sợ là nghĩ nhiều, bị người phủng trong lòng bàn tay lại bắt đầu ngại này ngại kia.

Diệp Bạch Y mở đường ở phía trước, tuy rằng nhìn tên tiểu ngu xuẩn nào đó mắt không phải mắt mũi không phải mũi, dù sao cũng là trải qua tay mình chữa trị, nếu lại ra điểm tật xấu gì, vất vả vẫn là chính mình.

Đợi lúc bọn hắn chạy đến, tiểu tử ngốc đang bị vây khốn bó chặt trên giường sắt, đỉnh đầu còn cắm cây ngân châm chướng mắt.

"Đúng là đen đủi, các ngươi một kẻ hai kẻ xuất môn cũng không xem bát tự tính toán thời gian sao?" Diệp Bạch Y thấy đồ đệ của Tần Hoài Chương không chịu xuất thủ, liền hu tôn hàng quý tự mình giải xiềng xích cho tiểu tử ngốc, thuận tay rút ngân châm.

Chu Tử Thư thấy vậy vừa định hô câu "Chậm đã", chợt nghe Thành Lĩnh kêu đau một tiếng, chính mình nhảy dựng lên.

"Không tin được ta à?" Trên người Diệp Bạch Y luôn luôn có loại khí chất độc đáo, Ôn Khách Hành tổng kết, toàn thân lão bất tử không chỗ nào không hiện rõ hai chữ "Muốn ăn đòn" .

Chu Tử Thư khóe miệng giật một cái, hắn nào dám nói bậy, Ôn Khách Hành còn đang xiêu vẹo trên lưng mình đây, thời điểm cần dựa vào Diệp tiền bối có rất nhiều, chỉ có thể lấy lòng ngượng ngập cười nói, "Không dám."

"Ôn thúc làm sao vậy!" Tiểu Thành Lĩnh rất có lương tâm, mình vừa thoát khốn cảnh là bắt đầu quan tâm tới người khác, chẳng qua cũng trường tâm nhãn, sau khi được Ôn thúc trả lời không có chuyện gì, lặng lẽ mách lẻo, "Sư phụ, bọn họ muốn móc mắt con."

Ôn Khách Hành đều bị tiểu tử này chọc cười, tuy rằng nội lực y không đủ, nhưng đắn đo Long Hiếu kẻ phế nhân này vẫn là dư dả, chẳng qua không đợi y biệt biệt nữu nữu động thủ, A Nhứ nhà y đã xuất đầu, động tác kháp cổ rất có vài phần chân truyền của y.

"Thành Lĩnh a, vận khí bước bước gặp nạn, nơi chốn mắc tai của con cũng thật sự là nhất tuyệt." Ôn Khách Hành ở trên lưng Chu Tử Thư còn không yên tĩnh, y không cần phải đi đường, cũng chỉ có thể trêu ghẹo tiểu tử ngốc thành thật này.

Trương Thành Lĩnh nhìn Ôn thúc lười biếng ghé vào trên lưng sư phụ, chỉ cười ngây ngô, lúc trước cậu nhìn hai vị trưởng bối vì cứu mình mà ngã vào thâm cốc, thật sự là tâm thần đau thương, mất hồn mất vía. Bây giờ nhìn bọn họ đều mạnh khỏe, liền cảm giác vạn sự đều là đủ.

Về phần Long Hiếu thằng khốn cơ quan tính tẫn này, Diệp Bạch Y trực tiếp tùy tay nhấc người lên, tính toán đợi thấy Long Tước rồi lại tính toán tiếp.

Bọn họ ai cũng không tưởng được, phụ tử ruột thịt, vậy mà có người có thể ác độc đến như vậy.

"Long bá bá!"

Trong sơn động âm trầm này, mấy sợi xích sắt to bằng cánh tay khóa lại một vị lão giả râu tóc bạc trắng gầy giơ xương.

Xiềng xích xuyên thấu xương tỳ bà của lão nhân, quần áo rách nát không che nổi miệng vết thương thối rữa kia, ngay cả Ôn Khách Hành vốn thường thấy các loại thảm trạng đều mi tâm nhảy dựng.

Khí vị trong động còn gay mũi hơn vị trí dược nhân lúc trước, Chu Tử Thư lo lắng, hắn muốn bước lên xem thương thế của Long bá bá, lại không yên lòng trạng thái của Ôn Khách Hành.

"A Nhứ, thả ta xuống đi." Bên cạnh vừa vặn có địa phương có thể ngồi xuống, y biết Chu Tử Thư nhìn thấy cố nhân gặp nạn, nhất định trong lòng khó chịu.

Chu Tử Thư lại không lập tức đem người an trí xuống dưới, chỉ quay đầu nhìn về phía Diệp Bạch Y với ánh mắt mang theo ý hỏi.

Bên trong hang núi này không khí không lưu thông tốt, lại tràn đầy mùi hư thối của chất bài tiết và dị vật, Diệp Bạch Y mặt lạnh gật đầu, tiểu ngu xuẩn kia bất luận được cõng trên lưng hay tự mình ngồi chỉ sợ cũng đều không dễ chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro