Hoài Châu - 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Tương hoàn toàn không thể tưởng được sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy! Chủ nhân nhà nàng là một Càn Nguyên! Mình theo y mười mấy năm, sẽ không có người rõ ràng hơn so với nàng! Làm sao lại... tiện nghi Chu Nhứ chứ!

"Đừng đi phía trước, phía trước đều là thi thể đệ tử của Tiên Hà Phái, một cỗ mùi khét lẹt." Cố Tương chuyển biến cực nhanh, tất cả đều lấy thân thể chủ nhân nàng làm đầu.

"Tốt!" Tào Úy Ninh coi lời của A Tương như mệnh lệnh, bật người thay đổi sang đường nhỏ.

Có thêm hai người, đánh xe từ Thành Lĩnh biến thành tiểu Tào, đứa nhỏ xui xẻo lại bị sư phụ cậu buộc sợi dây ném phía sau đi.

Trong xe Ôn Khách Hành ngồi ở giữa, A Tương A Nhứ một tả một hữu, giữa hai người đao quang kiếm ảnh vô hình đều nhanh đến quá cả đao thật thương thật. A Nhứ tất nhiên là nhường cho tiểu cô nương, nhưng A Tương nha, tiểu nha đầu ỷ vào chuyện y cõng nàng làm việc này mà có chút chột dạ hụt hơi, hiện tại chói lọi phải bò lên cả đầu y.

Ôn Khách Hành vội ho một tiếng, bổn ý là muốn giảm bớt bầu không khí ngưng trệ, ai ngờ được hai vị bên cạnh đều bu lại với vẻ mặt khẩn trương. A Nhứ trực tiếp ôm mình vào lòng, A Tương đưa tay qua đến lay, hành động cứ như thể y là tiểu nương tử bị cướp hôn vậy.

"Đừng làm rộn!" Cũng không biết là nói ai đừng làm rộn.

Bất quá A Tương vẫn là sợ y, nhiều năm dưỡng thành tính nết khó sửa đổi, cho dù nhất thời được đà lấn tới, vẫn có thể cố kỵ một chút. Còn A Nhứ, Ôn Khách Hành đã sớm vò mẻ không sợ rơi. A Nhứ hiện tại tổng tự cho mình là tướng công, phong thái quân tử lúc trước quả thực chuyển thành phong lưu không kềm chế được, tiện nghi ngoài miệng cùng trên người đều bị hắn chiếm hết.

"Chủ nhân, các ngươi muốn đi Tứ Quý Sơn Trang?" Cố Tương đoạt không lại Chu Nhứ, tức giận đến ném vài cái liếc mắt khinh khỉnh.

Ôn Khách Hành gật đầu, hỏi ngược lại, "Không phải bảo ngươi và Tào Úy Ninh đi Thanh Phong kiếm phái sao? Sao lại chạy tới chỗ này? Chẳng lẽ tiểu tử kia ngay cả đường về môn phái nhà mình cũng không nhận ra?"

Sự ghét bỏ trong lời nói liền là kẻ ngu đều có thể nghe được, Tào Úy Ninh đằng trước sặc nước miếng của chính mình, ho gần chết, còn không dám cãi lại, chỉ có thể sinh sôi chịu "Cha vợ" quở trách.

"Là muốn đi Thanh Phong kiếm phái đó." A Tương muốn nói đôi câu lời hay cho Tào Úy Ninh, chẳng qua nếu nói cho chủ nhân, Tào đại ca một đường thiện tâm phát tác đến đâu đều muốn giúp người lúc này mới càng đi càng lệch, chủ nhân không chừng càng ghét huynh ấy hơn.

"Là muốn?" Ôn Khách Hành nghe thấy, chỉ biết Tào Úy Ninh không đáng tin cậy.

"Chủ nhân! Ngài đừng cứ đổi chủ đề suốt! Trước tiên ngài hãy trả lời có phải muốn đi Tứ Quý Sơn Trang không!" A Tương không thể lại để cho y xoay mình lòng vòng.

Không đợi Ôn Khách Hành trả lời, Chu Tử Thư liền khẳng định đáp án.

"Ta cũng phải đi!" A Tương bật người níu lại tay áo của Ôn Khách Hành đung đưa.

Tiểu nha đầu đã lâu không nũng nịu cùng mình như vậy, từ khi y thành Quỷ Chủ, A Tương không còn kề cận mình như trước đây.

"Ngươi đi làm cái gì?" Ôn Khách Hành cố ý đùa nàng. Thanh Phong kiếm phái tuy tốt, rốt cuộc không phải là địa bàn của mình, đem A Tương phó thác người khác là hắn lúc ấy không xác định được thái độ của A Nhứ, đành hạ hạ chi tuyển.

"Chăm sóc ngài nha!" A Tương thốt ra, bị cây quạt của Ôn Khách Hành gõ đầu.

"Liền ngươi còn chăm sóc người?" Cao thấp đánh giá một lượt, tiểu nha đầu trưởng thành rồi, trổ mã đến thập phần xinh đẹp, khó trách có con lợn ngốc cứ một đường đuổi theo đến ủi.

Cố Tương liều mạng gật đầu, chỉ vào Chu Tử Thư, "Ta khẳng định phải đi theo ngài! Ta không đi theo ngài, chẳng lẽ lại để cho tên quỷ bệnh lao này chiếu cố ngài sao! Hắn đều chiếu cố ngài thành như vậy! Hắn sao cẩn thận được bằng ta!"

Tiểu nha đầu học được giẫm đạp người, Ôn Khách Hành buồn cười chọc chọc bả vai của Chu Tử Thư, thấy hắn nhìn chính mình cười đến có chút dung túng, lúc này mới lại đùa A Tương."Ngươi theo ta nhiều năm như vậy, ta như thế nào không biết ngươi còn có thể cẩn thận?"

Cố Tương miết miệng không nhìn hắn nữa, đôi mắt cũng nhịn không được lại đỏ hoe, nức nở rống lên với Tào Úy Ninh ở bên ngoài, "Ta không đi Thanh Phong kiếm phái nữa! Chúng ta đến trấn phía trước liền mỗi người đi một ngả đi!"

Tào Úy Ninh nghe xong lời này đều nhanh sắp điên. Vốn đều nói tốt phải đi cùng với mình, sao bỗng nhiên lại thay đổi nha! Hắn quăng roi ngựa, vội vàng cũng chui vào trong xe, còn sơ sẩy đụng phải đầu, mong chờ nhìn Cố Tương, nói chuyện trúc trắc.

"A... A Tương, tại sao muốn mỗi người đi một ngả? Ta không muốn mỗi người đi một ngả với muội!"

"Huynh phải về Thanh Phong kiếm phái, ta muốn đi Tứ Quý Sơn Trang, không mỗi người đi một ngả thì còn đi như thế nào!" Cố Tương trong lòng ủy khuất, liền trút giận lên Tào Úy Ninh.

"Vậy... Ta cũng không trở về! A Tương, ta muốn đi theo muội, muội đi đâu ta đi nơi đó!" Tào Úy Ninh cũng coi như hán tử, dụng tình chí thâm, Chu Tử Thư còn thật coi trọng hắn.

"Huynh là danh môn đệ tử, đi theo ta một đứa dã nha đầu là chuyện ra sao chứ!" Cố Tương giật lại làn váy bị Tào Úy Ninh níu, lắc lắc cổ, ánh mắt lại trừng về phía Chu Tử Thư.

Tào Úy Ninh đã muốn hoảng hồn, nói cái gì đều hướng ra ngoài nhảy."Ta mặc kệ! A Tương, ta phải đi cùng với muội! Ta... Ta với muội bỏ trốn đi!"

Ôn Khách Hành đều sắp bị tên ngu xuẩn này chọc cười, hắn đây là không thấy sự tồn tại của mình sao? Ở trước mặt mình xui khiến A Tương bỏ trốn!

Đường dài còn lắm gian truân, Chu Tử Thư đều thay vị Tào thiếu hiệp này lau mồ hôi.

Cố Tương trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn, thật lâu sau mới dùng khẩu hình hướng Tào Úy Ninh nói một câu."Huynh xong rồi."

"A?" Tào thiếu hiệp thiên chân vô tà, không biết lòng người hiểm ác chút nào, càng không biết mình đã muốn treo danh ở chỗ đầu lĩnh ác quỷ, đi theo quay về Tứ Quý Sơn Trang chính là cái mệnh bị nô dịch.

"Ngươi nếu muốn cùng đi, vậy liền cùng đi." Ôn Khách Hành đột nhiên nới lỏng miệng, "Chẳng qua ngươi đừng cứ lúc lắc ở trước mặt ta, nhìn ngươi phiền lòng."

Tào Úy Ninh như được đại xá, vui vẻ ra mặt, đâu còn để ý "Ôn cha vợ" trong lời nói có gai. Chỉ là thiên ân vạn tạ trở về đánh xe, dọc theo đường đi vẻ tươi cười không rời khỏi khuôn mặt.

Từ ba người đi biến thành năm người đi, trên đường ầm ĩ cực kì, mấy người nói nhiều líu ríu liên miên, đừng nói Chu Tử Thư, ngay cả Ôn Khách Hành đều cảm thấy bọn hắn huyên náo.

A Tương tiểu nha đầu này tuy rằng tính cách điêu ngoa một chút, nhưng làm việc dù sao cũng cẩn thận hơn mấy đại lão gia, tới trấn trên liền la hét bắt Tào Úy Ninh dừng lại đặt mua ít đồ. Thành Lĩnh bị bắt tráng đinh, cùng giống Tào Úy Ninh, trên người đều treo đầy đồ vật này nọ.

"Tương tỷ tỷ, tỷ mua nhiều đồ như vậy để làm chi?"

"Đại hiệp mít ướt, ngươi ngốc hay sao, Tứ Quý Sơn Trang của sư phụ ngươi đã bao lâu không có người ở rồi. Gối đầu đệm chăn nồi bát bầu bồn còn có thể dùng sao?" Cố Tương chống nạnh chỉ huy hai người, "Thất thần để làm chi! Tiếp tục dọn đi! Các ngươi có thể chấp nhận, chẳng lẽ lại bảo chủ nhân của ta cũng phải chấp nhận theo?! Còn có Chu Nhứ!"

Đang ngồi uống trà với Lão Ôn, Chu Tử Thư tự dưng bị liên lụy.

"Ngươi thế này là sao?! Nếu như ta không ở, ngươi có phải sẽ trực tiếp mang chủ nhân ta đi ăn khang uống hiếm hay không?!" A Tương lúc này còn chưa nhớ ra việc thầy trò Chu Tử Thư đều là người không giỏi việc nhà bếp, nếu nàng nghĩ minh bạch hiểu được rằng không có mình, chủ nhân nhà nàng phải mang đứa nhỏ hầu hạ hai kẻ đại gia này, chẳng phải càng xù lông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro