Hoài Châu - 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong sương trừ tẫn, càn khôn khí hòa, trăng tựa sương trắng, ngân hà lung linh, hỏa long ngậm trúc, chiêng trống vang trời.

Thật là một phen náo nhiệt, thật là một hồi xuân.

A Tương sớm mang theo Thành Lĩnh và Tào Úy Ninh chạy đằng trước xem náo nhiệt, pháo hoa xuân tiết nhân gian, A Tương chưa từng thấy, tất nhiên hiếm lạ cực kì.

Diệp Bạch Y và Ôn Khách Hành cùng chơi tửu quyền, chẳng qua lão Diệp thua chính mình uống, vị đối diện kia thua, lại có người khác đại lao.

"Đã chơi thì phải chịu đó!" Ôn Khách Hành đẩy bình rượu về phía trước, y cũng không thể cho lão già mà không biết xấu hổ cơ hội gian lận.

"Tiểu ngu xuẩn! Ngươi cho rằng ta là ngươi chắc!" Diệp Bạch Y nhận lấy trực tiếp rót đầy cho mình, "Diệp Bạch Y ta nhất ngôn cửu đỉnh." Chút rượu này mà muốn đem mình rót đổ, quả thực người si nói mộng.

"Lại đến lại đến!" Lão già mà không biết xấu hổ đại khái là ẩn cư lâu trong núi, không biết rõ lắm mấy trò mèo này, đã liên tiếp thua mười mấy lần, Ôn Khách Hành khó tìm được cơ hội có thể vượt trên Diệp Bạch Y, há chịu buông tha.

"Lại tiếp!"

Chu Tử Thư ở bên nâng trán, trong lòng âm thầm kêu khổ. Hắn rõ ràng nhìn thấy Diệp tiền bối cười trộm, đây là chờ Lão Ôn chui đầu vô lưới. Hôm nay Lão Ôn tinh thần sáng sủa khó được, chính mình không muốn phá hủy hưng trí của y, xem ra quả đắng này chỉ có thể tự mình nuốt xuống.

Quả nhiên, lúc sau Lão Ôn thua liền ba trận, Chu Tử Thư cắm đầu uống rượu, nhìn y làm bậy.

"Sư phụ! Sư phụ!"

Thành Lĩnh trong viện bỗng nhiên gào thét chạy vào, hai tay và trên quần áo đều dính vết máu.

Đêm trừ tịch chưa qua, liền đã nhiễm máu.

A Tương và Tào Úy Ninh đang trông chừng hắc y nhân vừa nhảy vào trong viện. Chiếu tính tình của A Tương, trước tiên liền rút binh khí, nhưng bị Tào Úy Ninh ngăn cản.

"Trong giang hồ, Tứ Quý Sơn Trang sớm đã suy tàn từ khi Tần trang chủ ra đi, nhiều năm như vậy đều không có người đến, người này xuất hiện lúc này, có thể có quan hệ với Chu huynh!"

A Tương miễn cưỡng chấp nhận, đem dao trong tay lại nhét trở về, chỉ làm cho Thành Lĩnh đi gọi Chu Nhứ ra nhận thức.

"Hàn Anh?" Chu Tử Thư thế nào cũng không nghĩ ra, Anh nhi lại một thân bị thương xuất hiện trong trang.

Ôn Khách Hành theo tới. Y cũng đã gặp Hàn Anh, biết hắn là bộ hạ cũ của A Nhứ ở Thiên Song.

"Tiểu tử này dẫn theo mấy con tạp ngư lại đây." Diệp Bạch Y dứt lời liền nhảy ra khỏi tường viện.

Chỉ sợ Anh nhi trúng kế, bị người tính tiến trong cục mà không biết.

"A Nhứ." Ôn Khách Hành đưa tay vỗ bả vai Chu Tử Thư.

"Trước tiên mang người vào đi."

Thành Lĩnh và Tào Úy Ninh đem Hàn Anh chuyển vào khách phòng trống, lại vội vàng đi lấy nhân sâm và ngân châm.

Diệp Bạch Y đi truy thám tử của Thiên Song, lúc này cũng chỉ có thể trước từ Ôn Khách Hành giúp hắn ổn định thương thế một chút.

Hàn Anh xuyên hắc y thoạt nhìn không ra thương thế nặng thế nào, nhưng vừa đặt nằm xuống giường, dưới ánh nến có thể nhìn ra vết thương dày đặc. Ôn Khách Hành nhét vào miệng hắn miếng nhân sâm, rồi sau đó ghim kim cường kéo lại hắn một hơi.

Mùi máu tươi làm Ôn Khách Hành có chút không khoẻ, y không biểu hiện ra ngoài rõ rệt, nhưng Chu Tử Thư vẫn phát giác, bảo y ngồi vào một bên ở cạnh bàn, chính mình trước vận chuyển chút chân khí cho Hàn Anh.

"Ca?" A Tương cũng không quan tâm gã Hàn Anh kia chết hay sống, thấy Chu Nhứ rời khỏi bên người ca của nàng, liền đi qua ở cùng y. Trong mắt A Tương, mười hai mươi Hàn Anh, cũng không sánh nổi một sợi tóc của ca nàng.

Ôn Khách Hành đánh rớt móng vuốt nàng vươn tới, có phần ghét bỏ nói, "Khắp người là máu, cũng không biết đi tắm một trận đi."

Bệnh thích sạch sẽ của ca nàng nguyên lai còn tại, cứ tưởng đều bị Chu Nhứ trị hết rồi chứ. "Không đi." A Tương chuẩn bị chờ Chu Nhứ lo liệu xong chuyện của gã Hàn Anh kia, trở về nhìn anh của nàng rồi mới đi rửa tay. Chẳng qua là máu mà thôi, khi nàng ở Quỷ Cốc, những ngày cả ngày ngâm mình trong huyết trì cũng không phải chưa từng có.

"Trang chủ..." Hàn Anh đúng là trung thành và tận tâm với Chu Tử Thư, thề sống chết đi theo.

"Hàn Anh, đã xảy ra chuyện gì?" Hắn nguyên bản hảo hảo đứng ở Thiên Song, vì sao lại đến Tứ Quý Sơn Trang.

"Ở Thiên Song, có người nhận ra ngài trong đại hội anh hùng Nhạc Dương, ta ngăn tin tức này lại. Sau đó, lúc tin tức sắp bại, ta liền đưa bọn họ tất cả đều giết sạch, giá họa cho Độc Hạt. Nhưng mà..." Hơi thở của Hàn Anh đột nhiên trở nên dồn dập, "Thiên Song cấu kết cùng Độc Hạt! Vì cướp đoạt Lưu Ly Giáp! Ta nghe được một ít tin tức, biết mình bại lộ, cho nên suốt đêm trốn đi, muốn đem tin tức truyền ra..."

Thiên Song cùng Độc Hạt? Thì ra không chỉ Quỷ Cốc, Độc Hạt nhưng thật ra năng lực, đem mấy phương thế lực đều cấu kết tới rồi một chỗ.

Ôn Khách Hành vẫn chưa cảm thấy ngoài ý liệu, chỉ là càng hiếu kỳ tin tức Hàn Anh được đến là gì.

Chẳng qua thương thế của Hàn Anh quá nặng, lúc này vô lực tiếp tục mở miệng.

Lúc Diệp Bạch Y đi vào đã nhìn thấy bọn họ vây quanh kẻ thương hoạn đứng thành một vòng.

"Diệp tiền bối!"

"Ta lúc nào thì thành thủ hạ của các ngươi rồi?" Lại là thay người thu thập tàn cục, lại là bị lấy ra làm thầy thuốc chịu sai sử, Trường Minh Sơn Kiếm Tiên hắn, rõ ràng lấy kiếm thuật nổi danh trên đời, bị hai kẻ sát tinh này liên lụy về sau, toàn làm việc vặt.

Lời oán giận nói xong, nhưng vẫn tiếp thủ thương thế của Hàn Anh."Lại là kẻ chạy tới chịu chết, người bên cạnh các ngươi đều không trường đầu óc sao?" Diệp Bạch Y từ khi rời núi tới nay, gặp người phàm có liên hệ với tiểu ngu xuẩn và đồ đệ của Tần Hoài Chương, đều là đem đầu giắt ở túi quần.

Có điều thương thế kia dễ xử lý hơn nhiều so với Thất Khiếu Tam Thu Đinh và thương tích của tiểu ngu xuẩn, Diệp Bạch Y cho hắn đẩy điểm nội lực, giúp Hàn Anh kéo dài khí lực.

"Ôn công tử..." Hàn Anh bỗng đưa mắt nhìn sang Ôn Khách Hành, "Thiên Song đã biết được thân phận của huynh."

"Thân phận gì!" A Tương hiển nhiên so với Ôn Khách Hành còn gấp, an nguy của ca nàng là đại sự hạng nhất trong lòng nàng.

Nếu chỉ là Quỷ Chủ, Hàn Anh sẽ không nghiêm túc như vậy, Chu Tử Thư quay đầu lại nhìn Ôn Khách Hành, chợt nhớ tới sự tồn tại của Mạnh Bà Thang.

"A Tương, muội trước đưa ca muội trở về phòng nghỉ ngơi đi!" Lời kế tiếp của Hàn Anh, Lão Ôn không thể nghe.

Ôn Khách Hành có điều sở cảm, cũng không cưỡng ép muốn cầu lưu lại, y tin tưởng A Nhứ sẽ không gạt chính mình.

Vài ngày trước thân thể Ôn Khách Hành không thích hợp giải trừ tai hoạ ngầm của Mạnh Bà Thang, Túy Sinh Mộng Tử tuy rằng chuẩn bị tốt, nhưng cũng không điểm lên. Diệp Bạch Y xem tình thế này hôm nay, cảm thấy dù có chút mạo hiểm cũng nên giúp tiểu ngu xuẩn trừ bỏ hậu hoạn này, bằng không thình lình kích thích một chút, lại là một phen luống cuống tay chân.

Thành Lĩnh và Tào Úy Ninh không đi, bọn họ cũng muốn biết mưu tính của Thiên Song, dù sao người thân cận nhất đều liên lụy trong đó.

"Trong mật tín mà Độc Hạt cho Đoạn Bằng Cử nói rõ Ôn công tử là hậu nhân của Thánh Thủ Ôn Như Ngọc, Võ Khố mở ra không chỉ cần Lưu Ly Giáp, còn cần chìa khóa, mà chìa khóa, Dung Huyền đưa cho Ôn Như Ngọc, lúc này nhất định chỉ có Ôn công tử biết nơi rơi xuống."

Chuyện về chìa khóa, Chu Tử Thư còn chưa chứng thực với Ôn Khách Hành, hắn vốn nghĩ giải Mạnh Bà Thang xong sẽ tìm Lão Ôn để hỏi rõ ràng. Hiện nay đã có nhiều người như vậy nhảy ra, mơ ước chìa khóa trên tay Lão Ôn, chỉ sợ là mưa gió lại khởi.

Nghe như vậy, Quỷ Cốc Thiên Song Độc Hạt, đều là cá mè một lứa, đã muốn tiêu diệt Quỷ Cốc, vậy liền đem mặt khác cũng nhất tịnh tru sát, mới tính sạch sẽ. Diệp Bạch Y lặng lẽ xoa Long Bối, nhớ tới thằng ngốc Trường Thanh kia, cục diện rối rắm này mắt thấy càng trải càng lớn, bất hảo thu tràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro