Hoài Châu - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Thành Lĩnh đầy bụng nghi hoặc, những ngày qua khi mình ở Nhạc Dương Phái, bên ngoài đến tột cùng đã xảy ra chuyện long trời lở đất thế nào, cậu muốn hỏi Ôn thúc vì sao học theo sư phụ, đang yên đang lành lại thay đổi khuôn mặt, càng muốn thổ lộ với hai người nỗi tưởng niệm nhiều ngày nay.

Nhưng trong hội tràng Cao Sùng đã bị người hất bay phát quan, giơ tay đem mảnh nhỏ Lưu Ly Giáp bọc ở trong vải chấn thành bột phấn.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, nhanh đến làm cho người không kịp nhìn rõ.

Tiếng sấm vang vọng, gió giật mưa sa.

Chu Tử Thư từ một bên đưa ô giấy dầu qua, che tại đỉnh đầu Ôn Khách Hành. Lúc ra cửa còn kỳ quái vì sao Diệp tiền bối cứ muốn bọn họ mang theo đồ che mưa, sợ là sớm đoán được sẽ phong vân đột biến.

"Cao bá bá!"

Đụng Bia Ngũ Hồ minh chí, hành động lần này của Cao Sùng không chỉ khiến Thành Lĩnh vô cùng bi thương, còn dao động tín niệm lâu dài của Ôn Khách Hành.

Thân thể vốn hư không, lại gặp đả kích, cả người lung lay sắp đổ. Đầu vai đã bị hạt mưa thấm ướt, xuất môn cho y mặc lại dày, cũng chịu không được xuân hàn se lạnh, Chu Tử Thư không thể tiếp tục bỏ mặc y đứng ở trong mưa gió, không để ý tới Thành Lĩnh trợn mắt há hốc mồm, trực tiếp vứt ô sang một bên, trùm lên đầu y áo ngoài của chính mình.

Bị người đụng chỗ sau đầu gối, thân hình vốn đứng không vững, trực tiếp rơi vào khuỷu tay Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành thoáng kinh ngạc thốt lên một tiếng, hậu tri hậu giác có chút mất mặt, đành phải chui đầu vào hõm vai A Nhứ, nỗi sầu tư vừa rồi bị quấy rầy trong nháy mắt, tâm như nổi trống, nhưng lại không sinh ra chút e lệ nào.

Cũng may có một chỗ sơn động để tránh mưa.

Chu Tử Thư khinh công lao nhanh, đáng thương Thành Lĩnh phải đuổi theo sư phụ, sau khi đi vào thở không ra hơi, tay vịn đầu gối, một lúc lâu không đứng thẳng dậy được.

"Có chỗ nào khó chịu không?"

Sư phụ nhu thanh tế ngữ, từ khi nào thì có vẻ mặt ôn hòa như vậy đối với Ôn thúc! Còn có mới vừa rồi, Ôn thúc là được sư phụ ôm vào đi! Cậu cơ hồ phải cho là mình hoa mắt.

Cậu thấy Ôn thúc lắc đầu, nhưng quả thật không giống dáng vẻ người không có việc gì, chẳng biết lúc nào tháo dịch dung ngụy trang, thoạt nhìn tái nhợt vô lực, tiều tụy bất kham.

Thành Lĩnh lo sợ bất an tới gần hai người, ân cần hỏi thăm, "Ôn thúc làm sao vậy?"

Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Tử Thư không biết nên trả lời đồ đệ thế nào, chỉ lấy ra một khối bánh trong giấy dầu bao, nói sang chuyện khác."Trước ăn chút gì nghỉ ngơi một hồi. Ôn thúc của con có ta chiếu ứng, con trước chú ý tốt bản thân đi."

Đứa bé hiểu chuyện tự mình tìm nơi hẻo lánh, vừa gặm bánh ở một bên, vừa thường thường ngẩng đầu nhìn hai người một chút.

Chân khí trên thân tùy tiện tán loạn vì cảm xúc phập phồng quá lớn, vốn nội lực còn thừa không nhiều lắm, không đến mức tiêu ma người đến tận đây, nhưng trong thân thể có thêm một cái tiểu trói buộc, khiến đau đớn ba bốn phân khuếch đại lên mấy lần.

Nếu không phải ôm người dán sát mình đủ gần, tiếng hít vào nhỏ xíu này hẳn đã bị hắn bỏ qua. Chu Tử Thư nhìn y ngây ngốc chịu đựng, mày trong chốc lát nhíu lại, trong chốc lát lại khắc chế buông ra, tự cho là dấu diếm manh mối.

Sau lưng đột nhiên dán một bàn tay, Ôn Khách Hành cảm giác được nội kình chảy vào dọc theo kinh mạch, A Nhứ xuất thân Tứ Quý Sơn Trang, nội lực cũng như mưa thuận gió hoà.

Chân khí bình phục, nhưng cảm giác trụy đau như trước không thể giảm bớt, ngược lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Y cho dù không muốn khiến A Nhứ lo lắng, nhưng vẫn còn có chút sợ, sợ trên người mình phát sinh chuyện gì không thể vãn hồi. Y luôn cảm thấy A Nhứ đối mình cực kỳ quan tâm, có một bộ phận rất lớn chính là vì trách nhiệm.

Chu Tử Thư cảm giác được kẻ không an phận trong lòng mình hình như hơi cuộn người lại, hắn tức khắc ý thức được vấn đề, đang có chút kinh hoàng luống cuống, chỉ thấy ngoài động bay tới một cái bao tải, thật mạnh rơi xuống một góc.

"Diệp tiền bối!"

Diệp Bạch Y thấy bộ dáng cấp bách này của hắn liền đoán được tiểu ngu xuẩn kia lại nháo ra điểm đau đầu nhức óc, chẳng qua chờ bắt mạch mới phát hiện vấn đề thật đúng là khó giải quyết hơn lão nghĩ một chút.

Cũng may sáng sớm lão thấy chuẩn tiểu ngu xuẩn là kẻ không an phận, trên người dự sẵn một ít dược hoàn thường dùng, lúc này lấy ra vừa vặn có thể có tác dụng.

"Ăn đi." Diệp Bạch Y đem dược hoàn nhan sắc cổ quái đưa về phía trước, thấy Ôn Khách Hành có chút kháng cự, thuận miệng lại chọc một câu, "Độc không chết ngươi, an thai đó."

"Hụ khụ khụ khụ..." Trương Thành Lĩnh bị bánh bột ngô làm sặc đến nước mắt nước mũi giàn giụa. Cậu cuồng vỗ ngực, một mặt là vì để thuận xuống thứ ngăn ở cổ họng, mặt khác tức thì bị tin tức kình bạo "An thai" này hù dọa, muốn đem trái tim nhỏ chịu đủ tàn phá của mình ép về nơi nên ở.

Thành Lĩnh vốn đều nhanh bị quên lãng trong góc xó xỉnh, một trận ho khan này hiển lộ rõ ràng tồn tại cảm rất mạnh.

Da mặt mà Ôn Khách Hành tự xưng đủ dày đều có ráp cả lên, Thành Lĩnh vốn biết y là một Càn Nguyên.

Tay đều giơ đến mỏi, Diệp Bạch Y thấy y không chịu tiếp, liền trực tiếp vứt cho Chu Tử Thư, vẫn không quên sáp đao, "Gạo sống nấu thành cơm, ngay cả thằng nhãi con đều mang bầu, mặt đỏ cái gì?"

"Diệp tiền bối! Bớt tranh cãi một câu!" Chu Tử Thư cũng không dám để lão tiếp tục mở miệng, Ôn Khách Hành còn chưa bình phục đây này, lại thêm một đợt chọc giận công tâm thì biết làm sao.

Thừa dịp Ôn Khách Hành còn không kịp phản ứng, vội nhét dược hoàn vào trong miệng y, chờ vị cay đắng lan tràn, y đại khái cũng không có tâm tư quay về dỗi.

Thành Lĩnh thật vất vả tiêu hóa hết tin tức trong lời nói, lề mà lề mề tới bên người sư phụ, nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành vạn phần rối rắm. Cậu nên gọi Ôn thúc như dĩ vãng, hay vẫn là phải kêu một tiếng sư nương?

Tưởng tượng mình gọi sư nương bị Ôn thúc ném quả hạch đào đập bay cảnh tượng, Thành Lĩnh cả người run lên, quyết định buông tha không tìm đường chết.

Thuốc của Diệp Bạch Y thực có hiệu quả, tuy rằng còn có chút cảm giác ê ẩm, ít nhất không hề trụy đau, Chu Tử Thư cũng phân ra tâm thần, nghĩ phải giới thiệu Thành Lĩnh cho Diệp Bạch Y nhận thức.

"Diệp tiền bối, đây là tiểu đồ Trương Thành Lĩnh."

Diệp Bạch Y còn chưa quên bộ dạng vật nhỏ này bị sặc đến ngu ngốc mới vừa rồi, "Thật là ngu xuẩn, đúng là một thế hệ không bằng một thế hệ."

Vừa rồi ăn một lần thiệt thòi, Ôn Khách Hành lúc này càng không vui nghe Diệp Bạch Y bẩn thỉu Trương Thành Lĩnh."Hài tử nhà ta có ngốc, cũng mạnh hơn nhiều lão yêu quái mở miệng không nói tiếng người kia!"

"Hài tử nhà ngươi?" Diệp Bạch Y nhất thời vui vẻ, "Chẳng lẽ đứa nhỏ này cũng là hai ngươi sinh ra? Thì ra đã sớm quen biết, vậy còn cứ làm ra dáng vẻ kệch cỡm cho ai xem?"

Thành Lĩnh đều sắp bị hai người câu qua câu lại sợ đến choáng váng, thấy Ôn thúc ăn quả đắng mặt đỏ lên, chạy nhanh tới níu góc áo của y, sợ y xông lên đánh nhau cùng vị Diệp tiền bối này.

"Ngươi —- —-" Mắng chiến cơ hồ sẽ không chiếm được điểm tốt nào từ chỗ lão yêu quái, thân thể Ôn Khách Hành chỉ vừa mới ngả về phía trước nửa điểm, liền cảm thấy lực đạo bị người kéo một tả một hữu. Quay đầu nhìn lại, bên trái là A Nhứ, bên phải là Thành Lĩnh, một người biểu tình nghiêm túc, một người sắc mặt khẩn trương.

"Tiền bối, người vừa mới đi làm chuyện gì?" Chu Tử Thư đem Ôn Khách Hành ấn quay về bên cạnh mình, lần này trực tiếp ôm lấy eo y.

Nghĩ đến lão hình như là đã cam đoan với đồ đệ của Tần Hoài Chương sẽ trông coi tiểu ngu xuẩn, Diệp Bạch Y tự biết đuối lý, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng rồi mới quyết định không cùng người so đo.

"Ta đi bắt một người đến, chỉ là không nghĩ tới tên này có chút khó làm, phí ta một phen công phu." Diệp Bạch Y chỉ vào bao bố.

Thành Lĩnh thấy không khí dịu đi, lặng lẽ rút về bàn tay nắm ống tay áo Ôn Khách Hành, lòng hiếu kỳ đi lên, đánh bạo chạy tới búng bao tải.

"A!" Bị người ở bên trong làm hoảng sợ, chạy nhanh rút lui quay về bên cạnh Chu Tử Thư, thật đúng là ngốc đến có vài phần đáng yêu.

"Tiểu hài tử đừng tùy tiện chạm loạn thứ không biết rõ ngọn ngành." Diệp Bạch Y thuận miệng giáo dục một câu, trước khi Ôn Khách Hành mắt trợn trắng liền chỉ chỉ Long Hiếu bị lão chộp tới."Người này chính là cái chìa khóa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro