Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nội tức hữu hình, linh như du xà, bất tuyệt bất đoạn, lai vãng tự do."

Mấy tiểu tử ngốc luyện còn khó xem hơn cả kiểu gấu chó khiêu vũ của Thành Lĩnh, Ôn Khách Hành nắm bầu rượu ngồi trong đình, thấy vậy lắc đầu.

"Không đúng rồi, sư phụ không dạy như vậy."

"Ngu xuẩn!" Diệp Bạch Y ở Tứ Quý Sơn Trang một lần chính là bốn năm tháng, mỗi ngày không phải đi bếp sau cho A Tương thêm phiền chính là tìm cơ hội đối ẩm đấu võ mồm với Ôn Khách Hành, từ khi bé con có thể đi dường, lại thêm việc dạy người công phu quyền cước.

"A Cửu không quấn ông nữa?" Rõ ràng bản thân mình thấy lão quái vật thế nào cũng không vừa mắt, nhưng tiểu tử nhảy từ bụng mình ra kia lại cực yêu quấn lấy lão nháo. Diệp Bạch Y tuy rằng đã quen không đáng tin cậy, nhưng cũng thật sự vô cùng cưng chiều đứa nhỏ này, mặc dù bị nó trèo lên đỉnh đầu cũng chỉ là ghét bỏ phiết miệng, ngay cả câu lời nói nặng đều không có.

Diệp Bạch Y đoạt bầu rượu của y, "Ai cho ngươi bỏ lệnh cấm? Tuân theo lời dặn của y sư đi, đã bảo ngươi đừng dính rượu, nghe không hiểu sao?" Theo lý thuyết có đồ đệ của Tần Hoài Chương hạ tử lệnh, tiểu ngu xuẩn này hẳn không thể lấy được rượu mới đúng.

Uống một ngụm, thiếu chút nữa phun ra ngoài, Diệp Bạch Y quay đầu căm tức nhìn Ôn Khách Hành.

"Ha ha ha ha ha ha!" Đã lâu không thấy trò chê cười của lão quái vật, Ôn Khách Hành vỗ xuống bàn, mừng rỡ đến sắp cười ra nước mắt."Ai nói với ông trong bầu rượu chứa nhất định là rượu?"

Diệp Bạch Y xanh mét khuôn mặt, hảo tiểu tử, đem thuốc chứa trong bầu rượu, cũng không biết là muốn lừa ai!

Hai người bọn họ đang nháo túi bụi, chợt thấy Thành Lĩnh lại đây xin giúp đỡ với vẻ mặt cầu xin.

"Ôn thúc! Diệp tiền bối!"

Bé con ghé ở đầu vai Thành Lĩnh, trên tay cầm lấy đuôi tóc cậu, miệng còn dùng sức lẩm bẩm, "Giá! Giá! Sư huynh chạy mau!"

"A Cửu!" Ôn Khách Hành xụ mặt quát một tiếng, tiểu oa nhi lập tức xẹp miệng, cả người đều ủ rũ, mặt dán trên gáy Thành Lĩnh, đáng thương cầu cứu Diệp Bạch Y.

"Ngươi mắng nó làm chi!" Diệp Bạch Y thuần thục bế bé con lên đặt trên chân của mình, "Có đôi người ngày bình thường cũng thấy quản nó cái gì."

Ôn Khách Hành tức giận lườm lão một cái, chẳng lẽ là y không muốn quản hay sao!

Sau khi đứa nhỏ này ra đời, y hôn mê thời gian rất dài, chờ thân thể y hơi có chuyển biến tốt đẹp, lại đụng phải mưa móc kỳ khí thế hung hãn. Hai năm nay luôn hết bệnh nặng lại đến bệnh nhẹ, nội lực chậm chạp chưa từng khôi phục, y sợ lây bệnh khí cho đứa nhỏ, nên rất ít mang đứa nhỏ ở bên mình. Mãi tới nửa năm nay, đáy bổ sung rất nhiều, mới dần dần được thả ra thông khí.

Bé con bị hai vị cha ruột bỏ qua là sự thật không thể phủ nhận, Diệp Bạch Y còn nhớ rất rõ, lúc đứa nhỏ này đầy một tuổi cũng chưa được đến đại danh.

A Cửu là nhũ danh mà Ôn Khách Hành đặt cho bé con, y biết trong lòng A Nhứ không bỏ xuống được cái chết của Cửu Tiêu. Ai ngờ A Nhứ nhà y so với y còn không đáng tin cậy, lấy đại danh cho bé con có lệ cực kỳ, trực tiếp dùng đồng âm chữ "Húc".

Chu Húc, thái dương vừa chiếu, mây giăng tản khai.

Bé con từ nhỏ khôn khéo, bộ dạng lại ngọc tuyết đáng yêu, trong trang chính là một tiểu bá vương, lên tới Diệp Bạch Y, xuống đến tôi tớ làm việc vặt, chỉ cần bé vừa toét miệng, cũng không có thứ gì không lấy được.

Chẳng qua cũng có cái làm bé sợ. Ở Tứ Quý Sơn Trang, hoành hành không sợ chính là chuyện tiếu lâm. Chu Tử Thư vừa đứng ra trước, bé liền tự giác ra vẻ rụt tay, hai vị phụ thân chưa từng đánh bé, nhưng A Cửu chính là không dám càn rỡ ở trước mặt họ.

"Phụ thân!" Tiểu đoàn tử gọi người mềm mại nũng nịu, cánh tay mũm mĩm từ trong lòng Diệp Bạch Y thò ra, ánh mắt cực kỳ giống chính bản thân Ôn Khách Hành.

Lần nào thấy y cũng đều làm nũng, Ôn Khách Hành nhận lấy đứa nhỏ từ chỗ Diệp Bạch Y, ôm vào trong ngực. Bé con đàng hoàng rúc vào trước ngực y, cái mặt tròn trịa dính sát, nheo mắt dáng vẻ thực hưởng thụ.

"Không lương tâm!" Diệp Bạch Y chỉ chỉ một lớn một nhỏ trước mắt.

"Con đi luyện công!" Thành Lĩnh nắm chặt thời gian trốn chạy, chỉ sợ tiểu sư đệ lại quấn lấy mình làm trâu làm ngựa. Cậu nào còn nhớ năm đó chính mình đã từng thề! Ai có thể dự đoán được tiểu sư đệ tuy rằng bộ dạng đẹp, nhưng lại là hỗn thế ma vương, chuyên chọn quả hồng mềm mà bóp! Sau khi bị tiểu lên ướt một thân, lại bị nắm rơi rất nhiều tóc, quan cảm đối với tiểu sư đệ càng thêm phức tạp.

Năm đó đứa nhỏ Thành Lĩnh thành thật kia cũng thay đổi. Từ khi A Nhứ đem một ít sự việc trong trang giao cho cậu xử lý, cậu dần dần trở nên thành thục, cũng trở nên láu cá, khi đối ngoại tiến thối đắc độ, chỉ có đối với vài vị trưởng bối mới sẽ lộ ra biểu tình tươi sống muốn làm quái.

"Tương di di sao còn chưa trở lại ạ?" Những người mà tiểu tử kia nhớ không hề ít, mới an phận trong chốc lát, liền nhớ đến A Tương.

A Tương và Tào Úy Ninh đi Quỷ Cốc thăm La Di và Thiên Xảo, họ mang rất nhiều thứ đi qua, tính toán ở lại ít ngày.

"Phụ thân, đêm nay A Cửu có thể ngủ với cha không?"

Chính mình còn chưa kịp đáp vấn đề trước đó, tiểu tử kia chính mình liền lướt luôn đi qua. "Được."

"Thật tốt quá!" Bé vẫy tay, mừng đến lộ ra mấy chiếc răng trắng nhỏ, đạt thành tâm nguyện liền bắt đầu mệt rã rời.

"Ngủ rồi à?" Khi Chu Tử Thư đi tới, liền thấy bé con núp trong lòng Ôn Khách Hành phun bong bóng.

"Chơi mệt rồi." Ôn Khách Hành gật đầu.

Còn không phải sao, đều sắp khiến Thành Lĩnh mệt nằm sấp. Chu Tử Thư chào hỏi Diệp Bạch Y, rồi định đón tiểu trư nặng trịch này.

Ôn Khách Hành nghiêng mình cự tuyệt, "Đừng làm nó thức giấc."

"Nó mà ngủ sét đánh đều không tỉnh." Chu Tử Thư biết Ôn Khách Hành muốn ở cùng đứa nhỏ nhiều thêm chốc lát, nhưng vẫn không đồng ý, "Huynh bế không biết đã bao lâu, cũng không thể chỉ quan tâm nó mà không để ý tới người khác chứ."

Ôn Khách Hành đỏ mặt, y xem như hoàn toàn thua trong tay A Nhứ.

Vợ chồng son lại bắt đầu liếc mắt đưa tình, Diệp Bạch Y cười xùy một tiếng, ánh mắt đảo qua trên eo Ôn Khách Hành, khiêu khích nhướn nhướn mày.

Sớm biết làm Khôn Trạch phiền toái như vậy, Ôn Khách Hành dù thế nào cũng phải giãy dụa suy đi tính lại một phen có cần dùng biện pháp kia tới cứu A Nhứ hay không, tuy biết kết quả ước chừng vẫn là như hiện giờ, ít nhất cho mình nhiều chút thời gian để tiếp thu sự thật tàn khốc này.

Đường đường Quỷ Chủ, ủy thân dưới người không nói, còn phải sinh con dưỡng cái cho Chu trang chủ.

Chờ an trí bé con trên giường xong, Ôn Khách Hành bỗng nhiên làm khó dễ Chu Tử Thư. Công lực của y đã khôi phục được bảy thành, bởi đánh bất ngờ, A Nhứ ngăn cản có chút lao lực, nhưng rất nhanh liền chuyển thủ làm công.

Hai người cũng chưa cầm binh khí, lại phải cẩn thận không đánh thức đứa nhỏ, so chiêu chỉ có tư thế, nội lực đều đè nặng.

Chu Tử Thư học là lộ số võ công đường đường chính chính, Ôn Khách Hành là chiêu pháp quỷ biến bò ra từ trong đống người chết, hai người ngươi tới ta đi, nhất thời phân không ra thắng bại.

"Ngươi cẩn thận chút đi!" Chu Tử Thư sợ động tác của y lớn nháo đến chính bản thân y khó chịu, đến tiếp sau cũng có chút vướng chân vướng tay, còn không phải bị ấn vào bên cửa sổ.

"Chu tướng công vì sao không chịu nhường kẻ hèn này một lần?" Ôn Khách Hành lấy đầu ngón tay chọc chọc hầu kết Chu Tử Thư, ỷ vào A Nhứ thương hắn, liền nổi lên lòng xấu xa, muốn ăn điểm đậu hủ.

Tiểu A Cửu mơ màng mở mắt ra, phát hiện hai phụ thân của mình dính vào cùng nhau, dựa cửa sổ gặm miệng nhau. Bé đưa tay che mặt, lại nhịn không được lặng lẽ rẽ hai ngón tay nhìn lén.

Môi ăn cực kỳ ngon sao? Bé lè lưỡi liếm một vòng, thần tình nghi hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro